Hồ Mệnh

Chương 5


Bên ngoài Tổ Hào và lão bà mình Linh Ý vẫn chưa hay biết, hai ông bà cứ một người chẻ củi một người nấu ăn.

Cùng nhau nói những truyện xưa trải qua biết bao vui vẻ khôn xiếc.
- -------------------------
Tiếng đàn tranh cộng hưởng, vu vương da diếc hoà cùng điệu nhạc, nhảy múa cùng những tán trúc bên cạnh.

Hải Bì bàn tay lã lướt trên những phím đàn, nhắm mắt tận hưởng giai điệu mình vừa tạo ra.
Những vần thơ, những câu chữ sướng họa, những tình cảm, những vụn vặt gửi vào từng câu từng câu.

Cam Nhã không khỏi cười trách bản thân, yêu là như thế, đơn thuần là như thế, thôi thôi tình cảm này cứ như thế, làm sao để nói làm sao để nói.
" Sao người như thế thông minh, thế nhưng ngu ngốc bao năm qua không biết ta yêu ngươi thế nào"
- -------------------------------
Bên kia mảnh rừng trúc một vùng đất trống, hai tên nam nhân đã ngoài ba mươi, không ngừng kẻ lời qua tiếng lại.
- Cảnh Băng cái đồ khốn nhà ngươi, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi ta không phải người.
Trong tay cầm vật thể dài có ngòi châm Cảnh Băng không nhiều lời liền bắt lửa quăng vào người bên kia.
- Ngươi....!Ngươi...!Cái đồ chết tiệc, ta mà chết làm ma cũng không tha cho ngươi.
Tôn Hữu đỡ lấy vật thể ấy, không nghĩ ngợi ném thẳng vào con suối bên kia.

Một tiếng nổ vang trời, những vật thể dưới nước cá, tôm.....!Lần được du hành vào tay Linh Ý thành mỹ thuật tuyệt trần.
- Ha hôm nay lại được ăn ngon.
- Ngươi còn ngon, lão tử đây không nhanh tay đã thành heo quay trên đĩa của ngươi rồi.
Cảnh Băng cười khuẩy miễn trả lời.

Tôn Hữu trong người không ngừng tràn khí nóng như muốn bóc khói.
- Lão tử không dạy ngươi, ngươi xem lão tử là cá trên thớt cho ngươi đùa.
Vừa nói Tôn Hữu vừa thi chuyển pháp trận nhốt lại người kia.
Cảnh Băng trong pháp trận giờ này không ngừng tìm cách phá giải.

Nhưng là trận pháp này khó a, bao lần bị nhốt nhưng là vẫn giải không được, từng đợt gió lạnh gào hét, rồi kế từng đợt khói lửa làm người nghẹt thở, cứ thay phiên nhau hành hạ.
- Cái tên đánh lén nhà ngươi đừng ỷ biết tí pháp trận rồi hại người, lão tử ra được sẽ để ngươi sống không bằng chết
- Vậy để ta xem ngươi còn mạng để bước ra không rồi hãy nói.
- --------------------------------------
Trong không gian thanh bình.

Một tiếng hét hết hãy phá tan mọi thứ.


- Phí Oanh......!Phí Oanh.

Hai phu thuê Tổ Hòa gần nhất nghe thấy âm thanh vang vọng khó hiểu nhìn nhau
Chỉ là hoáng qua Tổ Hào ông liền sắc mặt khẽ biến, buôn chiếc rìu trên tay hô.

- Không song rồi, cái tiểu nha đầu này.

Nghe ông nói Linh Ý cũng như loán hoán biết chuyện gì.

Cả hai liền vội vàng chạy vào bên trong.

Trong nỗi lo sợ hai người chợt khó hiểu một tia bắt biến.

" Hai đứa trẻ này khi nào đã đến mức này, chẳng phải chỉ mới gặp thôi sao"
Nhưng là không nói gì hơn chuyện này cứ tính sau đi.

Linh Ý chạy tới bắt lấy thân thể Phí Oanh vào lòng, nam nữ thọ thọ bắt tương thân, tình cảnh như thế thật không hay, huống gì Phí Oanh là nữ nhi của họ.

- Hai ngươi đây là chuyện gì.

Giọng nói Tả Liệt bất an run sợ.

- Ta.....!Ta.....!Cũng không biết khi tỉnh lại đã là thế này rồi.
Tổ Hào bước đến bắt mạch ngay cổ tay liền nói không song.

Ông nhanh như chớp phong tỏa tất cả nguyệt đạo nàng lại.

Thấy ông một phen tình huống Linh Ý liền hỏi.

- Oanh nhi nha đầu như thế nào.

Tổ Hào liếc mắt nhìn Tả Liệt.

- Thân cốt nha đầu bị nhiễm hàn, nội lực tiêu hao, tổn thương mạch tượng
Nói đến đây ông không dám nói nữa.

Liền vận nội lực kêu bốn người kia quay lại
- Hải Bì, Cam Nhã, Cảnh Băng, Tôn Hữu.

Các ngươi mau quay lại Oanh nhi gặp nạn.

Vừa dứt câu Tổ Hào nói với người bên cạnh.

- Chăm sóc nha đầu ta đi tìm lão đại.

Ông một nháy liền dùng kinh công bay đi.

Một đường nhanh tiến đến chân núi Hàn Sơn.

Không ngừng bay từ nơi này qua nơi khác, cũng không chậm trễ dùng nội lực kêu gọi
- Lão đại
- Lão đại
- Lão đại.

Qua một lúc Tổ Hào cũng tìm được một bóng dáng quen thuộc.

Y Phục trên người màu đen thuyền là điểm đặc trưng của người này.

Nàng ta đang treo người giữa vách núi sâu thẩm không ngừng dùng chủy thủ đào bới thứ gì đó.

Tổ Hào sốt ruột đến hô lớn.

- Lão đại ngươi biết giờ này là giờ nào không mà còn ở đó.


Người phía dưới nghe thấy liền trả lời.

- Bớt phí lời mau xuống đây típ ta.

- Ngươi có biết Oanh nhi sắp không song rồi không còn kêu ta xuống dưới chơi đùa với ngươi.

- Ngươi sinh ra sao lắm mồm như thế, còn không xuống đây giúp ta, thì mạng Oanh nhi ngươi tự đi mà cứu.

- Được được ta xuống.

Vừa nói song Tổ Hào liền lấy một sợi dây khác buộc vào eo, đầu còn lại buộc vào tảng đá to bên cạnh.

Không ngần ngại liền lao xuống vực thẩm.

Ông thấy người kia không ngừng đào một thứ có hương thơm kì lạ lại trắng như bông, hình tròn như quả trứng
- Đây là gì
Bách Dạ tay vừa đào vừa giải thích
- Đây là Bạch Túc Cầu.

Rất hiếm
- Thế thứ này làm gì.

- Dùng đả thông mạch tượng bị hàn khí bao năm ăn mòn.

- Thật hay.

- Ngươi đừng nói nhiều mau nhanh tay lên.

- Ta hiểu.

Qua một lúc hai người cũng đã đào song Tổ Hào liền nắm cổ áo Bách Dạ một đường nhảy lên.

Bách Dạ tức giận.

- Cái tên hỗn tử này ngươi làm gì.

- Kinh công ta tốt hơn ngươi ta đưa ngươi về sẽ nhanh hơn.

Bách Dạ câm phẫn nhưng là không muốn để ý nữa, dùng chân đạp nhẹ một cái liền khuất sau tàn cây.

Tổ Hào giờ mới nhớ ra mình lại quên nàng là nữ tử lại vô lễ.

" Ai kêu ngươi lúc nào cũng như nam nhân"

- --------------------------
Bách Dạ là lão đại trong nhóm Thất Lĩnh Qui.

Bọn họ là cùng một tuổi được bảy người sư phụ nuôi dạy từ nhỏ tới lớn, mỗi người là mỗi lĩnh vực am hiểu khác nhau, nhưng võ công thì điều là nhất đỉnh.

Bảy người cũng tương ứng cho hậu vệ sau này của bảy vị sư phụ.

Trách nhiệm của bọn họ chỉ có một đó chính là giúp đỡ cho một gia tộc, thay phiên nhau qua từng đời.

Mỗi đời sư phụ cũng là chỉ nhận một đồ đệ.

Bách Dạ là đại sư tỷ am hiểu về các loại y thuật độc thuật, từng đời đồ môn chuyên nghiêm cứu về bên này.

Tổ Hào là lão nhị am hiểu về võ thuật kinh công,.....!Chuyên nghiêm cứu phá giải các chiêu thức của những phái khác và tạo ra võ công riêng mình.

Tôn Hữu là lão tam am hiểu về chiêm tinh, bày trận, tuyên đoán tương lai.

Cam Nhã là lão tứ học sâu hiểu rộng am hiểu tắc cả kinh văn tự cổ, thông hiểu mọi thứ, không thứ gì nàng không biết.

Từng thời triều đại quan quyền nàng điều nhớ rõ, không móc lịch sử nào nàng bỏ qua
Linh Ý là ngũ muội, cũng là lão bà của Tổ Hào.

Bất cứ thứ gì đưa qua tay nàng đấy điều là mỹ thực khó tìm.

Những món nàng nấu không ai là không khen.

Hải Bì là lục muội nàng am hiểu tất cả các loại cầm kì.

Giai điệu nàng tạo ra có thể làm người thư thái, có thể làm người chết đi làm ngươi buồn, làm ngươi vui.

Cảm xúc của ngươi điều nằm trong tay nàng.

Cảnh Băng là Thất đệ, hắn am hiểu cơ quan, sở hữu vô số ám khí.

Chính là có một thứ mà họ không bao giờ thay đổi được, đó chính là không thể dùng những am hiểu của mình biết, giết người đồng môn..

Bình Luận (0)
Comment