Tuyết Hoa đi dạo mấy vòng xung quanh hồ Nữ Thần, đồng thời tìm kiếm các
linh sủng khác, quan sát hành vi của bọn chúng. Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng cũng mỉm cười tạm thời bế quan luôn ở trong phòng, tiện
thể tìm hiểu một số vấn đề trong quá trình tu luyện của bản thân.
Nửa đêm, Tuyết Hoa tu luyện xong chạy về Vong Trần Cư, thấy phòng ngủ
nơi mà ba bốn ngày nay nàng không được tiến vào sáng đèn, liền kích động chạy tới hét lên: "Tiên Quân, người bế quan xong?" Vong Trần Cư sử dụng đèn hoa sen thủy tinh, cũng là một pháp khí, lợi dụng linh thạch thưởng phẩm khởi động pháp khí. Thuộc tính của hoa sen thủy tinh lắp đặt bên
trong linh thạch hoàn toàn bất đồng, cho nên linh quang của hoa sen thủy tinh phát ra cũng không giống nhau. Bởi vì linh thạch là tài nguyên
không thể tái sinh cho nên Hạ Lăng Vân chỉ sử dụng vào ban đêm để nhìn
xung quanh, còn ban ngày Vong Trần Cư không khởi động đèn hoa sen thủy
tinh.
Đang đọc sách dưới ánh đèn đỏ nhạt Hạ Lăng Vân nhìn thấy Tuyết Hoa bước
vào Vong Trân Cư, nghe được tiếng nàng ngẩng đầu hỏi: "Mấy ngày nay
chơi vui không? Đã ăn gì chưa?"
"Vâng, Mị nhi không để ý tới ta, Phi Vân về quê tìm bạn rồi, Xảo nhi thi đấu hỏa diễm với ta suýt chút nữa đốt phòng chủ nhân của nó. Đêm nay ta ăn hết một con thỏ, tắm rửa xong rồi mới trở về. Tiên Quân, cái đuôi
của ta rửa không sạch." Tuyết Hoa vừa nói vừa đong đưa cái đuôi ra trước mặt Hạ Lăng Vân. Dùng đuôi để viết chữ là ý tưởng đột phát, sau đó mực
nước nhuộm đen cái đuôi trắng của nàng. Mấy hôm nay mặc kệ nàng cọ rửa
thế nào, cái đuôi vẫn đen xì.
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn nàng, toàn thân tuyết trắng trên cái đuôi có
một đốm đen lớn bằng đầu ngón tay, không nhịn được cười to, "Về sau
ngươi đừng dùng đuôi viết chữ nữa. Chịu khó tắm rửa nhiều một chút, màu
đen sẽ mau chóng biến mất." Hai mươi lăm năm trước Tuyết Hoa ngâm nước
thuốc trừ rận toàn thân màu xanh đậm, sau đó phải mất nửa tháng bộ lông
trắng của nàng mới trở lại về hình dáng ban đầu.
"Ta đã biết." Tuyết Hoa nhẹ nhàng nhảy lên bàn sách của Hạ Lăng Vân, tò mò nhìn phong thư đang mở.
"... Hạ Lăng Vân Thiên LInh Môn... Hỏa Vân.... Lâm.... Nói..." Nàng thì
thầm, cố ý không đọc những chữ Hạ Lăng Vân chưa dạy nàng.
Hạ Lăng Vân dứt khoát đặt quyển sách trên tay xuống, chỉ vào những chữ
nàng chưa biết, nói: "Hiền đệ, ngu huynh, Hỏa Vân đảo, Lâm đ*o Nguyên."
Thiên Linh Môn và tên của hắn nàng đã biết, còn có mấy chữ nhân lúc học
pháp thuật hắn nhân tiện dạy nàng. <!--Ambient video inpage desktop-->
"Tuyết Hoa, đây là thư mà bằng hữu của ta, Lâm đ*o Nguyên Tiên Quân đảo
chủ đảo Hỏa Vân phái đệ tử đưa tới." Hắn nói ra. Bức thư này bốn ngày
trước đã gửi tới Vong Trần Cư, nhưng lúc đó hắn bế quan, Thường Đức nhận thư đợi tới lúc hắn xuất quan mới đưa tới.
"Tiên Quân, hắn cũng lợi hại như người sao?" Tuyết Hoa kinh ngạc hỏi
thăm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc Lệ Quân Hoa đã xuất hiện,
không phải nàng ta muốn tới Thiên Linh Môn chứ?
"Không kém bao nhiêu. Huynh ấy thiên về tấn công, còn ta thiên về phòng
ngự." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói. Bọn họ đã đánh rất nhiều lần, mỗi lần
đều sức cùng lực tận vậy mà không phân ra cao thấp. Cái gọi là không
đánh không kết giao, hai người hơn kém nhau 100 tuổi bỗng trở thành mạc
nghịch chi giao.
Tuyết Hoa dùng cái đuôi đập đập lên bức thư đặt ở trên bàn, vẻ mặt tò mò nhìn Hạ Lăng Vân. Thật ra nàng muốn hỏi trực tiếp xem thư viết gì,
nhưng nàng không quên bản thân nàng chỉ là một tiểu hồ li tứ phẩm vừa
tiến giai, linh trí vẫn còn thấp.
"Ngươi muốn đọc thư? Tuyết Hoa, chữ trong thư đa phần ngươi không biết." Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa lên, dò hỏi, "Ngươi còn nhớ Lệ Quân Hoa chứ?"
Tuyết Hoa thầm nghĩ, đương nhiên nhớ rõ. Trong nội tâm nói vậy, nhưng nàng lập tức giả vờ tỏ ra dáng vẻ mờ mịt.
"Đối với ngươi mà nói bế quan hai mươi lăm năm chỉ như mấy ngày, tại sao lại quên Lệ Quân Hoa?"
Hạ Lăng Vân không khỏi lắc đầu nói, "Lệ Quân Hoa là đứa nhỏ mà ta cùng
ngươi gặp ở dãy núi Hăng Cổ, trong cái thôn mà chúng ta nghỉ đêm tối đó
ta đã phát hiện ra một đứa nhỏ có linh căn hỏa." Khó trách Tuyết Hoa
quên cả chủ nhân của mình, hóa ra nếu không có ai nhắc nhở hoặc xuất
hiện trước mặt nàng, nàng sẽ quên đi. Xem ra sau này hắn không nên biến
mất quá nửa năm, nếu không nàng cũng quên hắn.
Vẻ mặt Tuyết Hoa vẫn mờ mịt.
Hạ Lăng Vân kiên nhẫn nói: "Lệ Quân Hoa là cô bé có song linh căn Phong
Hỏa, ta để cho đệ tử thập nhị Cảnh Thanh Viễn đưa nàng tới học tập ở đảo Hỏa Vân, nơi ở của Đạo Nguyên Tiên Quân. Những năm gần đây, Đạo Nguyên
Tiên Quân vẫn gửi thư qua." Tiểu hồ ly chắc đã quên Cảnh Thanh Viễn và
Linh Lang vương rồi.
"A" Tuyết Hoa tùy tiện kêu lên một tiếng, hai lỗ tai hồ ly dựng thẳng tắp.
"Lệ Quân Hoa chắc được sinh ra trong thế gia tu tiên, ngoại trừ linh căn thượng giai, thể chất cũng tốt dễ dàng hấp thu linh khí thiên địa. Đứa
nhỏ đó được Đạo Nguyên nhận làm để tử năm năm sau đã bước vào cánh cửa
"Đạo" giai, trở thành nhất phẩm tu sĩ. Mười tuổi đã là nhất phẩm tu sĩ,
đứa nhỏ đó so với tiểu đồ đệ Thanh Viễn phải gọi là thiên tài, là nhất
phẩm tu sĩ nhỏ tuổi nhất trong giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên!"
Hạ Lăng Vân khen ngợi, "Nếu không phải Thiên Linh Môn không thích hợp
với nàng, lúc ấy ta cũng không nỡ để đứa nhỏ đó đi." Hắn cũng muốn thu
nhận một thiên tài tiền đồ vô lượng, nhưng mà lại càng thêm yêu mến tài
năng, cho nên mới đưa đứa nhỏ đó tới môn phái thích hợp với nàng.
"Tiên Quân, ta cũng rất lợi hại." Tuyết Hoa không phục nói, nhảy vào lồng ngực hắn dùng sức cọ cọ vào ngực hắn.
"Tiểu hồ ly ghen tị rồi." Hạ Lăng Vân lập tức cười khẽ, "Ngươi nói không sai, ngươi cũng rất lợi hại."
Hắn không nói: Lệ Quân Hoa là người, tốc độ tu luyện nhất định sẽ vượt
qua các sinh vật không phải là người. Tuyết Hoa, lúc gặp nhau ngươi đã
là nhị phẩm linh hồ, nàng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi chưa từng tu luyện
qua, nhưng chỉ cần cho nàng ta thời gian, nàng ta sẽ nhất định vượt qua
ngươi.
"Sau đó." Tuyết Hoa giả bộ cảm thấy hứng thú với đề tài này tiếp tục dò hỏi.
"Trong hai mươi lăm năm ngươi bế quan, Lệ Quân Hoa cũng bế quan. Nhưng
mà nàng ta bế quan mười một năm đã tiến giai, thành nhị phẩm tu sĩ." Hạ
Lăng Vân nói. Năm tuổi nhập môn, mười sáu năm tu luyện, hai mươi mốt
tuổi đã là nhị phẩm tu sĩ... Đệ tử Cảnh Thanh Viễn cực kì có tư chất mà
cũng phải tới ba mươi sáu tuổi mới tiến tới nhị phẩm tu sĩ.
Tuyết Hoa không biểu cảm, chà xát móng vuốt: Hừ, tuyệt đối là sử dụng bàn tay vàng.
"Mấy năm nay Lệ Quân Hoa không bế quan, tự tay Đạo Nguyên dạy bảo đó."
Hạ Lăng Vân nói, "Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi ngộ tính cao, rất được trưởng bối và đồng môn yêu thích, nhưng vì nàng quá ưu tú cho nên bị
người ganh ghét, mấy ngày trước vô ý bị người đánh vào Thái Hư Huyễn
Cảnh thượng cổ, không biết có thể đi ra không." Nói đến đây, hắn thở
dài, hai đầu lông mày nheo lại tỏ ý tiếc hận.
"Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ?" Tuyết Hoa ngạc nhiên nói, trong lòng
cuồng loạn: Là cơ duyên nha là cơ duyên, Lệ QUân HOa nhất định sẽ đạt
được pháp khí Thượng Cổ, linh thú Thượng Cổ, hoặc là tuyệt thế linh đan
Thượng Cổ, thắng lợi trở về!
"Tuyết Hoa, Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ, nghe là là thời thưởng cổ năm
loại linh căn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tinh khiết được cửu phẩm Thiên
Tôn cùng những ba mươi cửu phẩm thiên tôn khác liên hợp bố trí thành đại hình pháp trận, tồn tại bên trong huyễn cảnh, không ai có thể biết rõ
vị trí."
Hạ Lăng Vân nói, "Truyền thuyết, những Tiên Tôn kia đã đem những pháp
khí, tâm quyết tu luyện, linh thạch linh đan, một ít kì hoa dị thảo,
linh cầm linh thú Thượng Cổ phong ấn tại Thái Hư Huyễn Cảnh, người hữu
duyên nếu có thể thông qua khảo nghiệm sẽ đạt được một trong những pháp
bảo đó."
Chắc chắn Lệ Quân Hoa sẽ thắng lợi trở về!
Tuyết Hoa bĩu môi hồ ly. Những bảo bối kia cùng với bàn tay vàng của Lệ Quân Hoa có thể coi là dệt hoa trên gấm!
"Giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên có ghi chép về Thái Hư Huyễn Cảnh.
Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ có cách đây hai vạn bốn ngàn năm rồi, cũng
xuất hiện trong ghi chép hai mươi hai lần, tiến vào trong đó có gần 1300 tu sĩ, nhưng thông qua khảo nghiệm chỉ có sáu người. Cả sáu người này
đều không ngoại lệ, cuối cùng đều bạch nhật phi thăng rồi."
"Oa, thật thần kì." Tuyết Hoa kinh ngạc khen ngợi. Trong ghi chép của
đại lục Ngũ Nguyên có 1300 tu sĩ mà đi ra chỉ có 6 người, như vậy những
người còn lại bị chết trong pháp trận? Cơ duyên này quá tàn khốc rồi,
nếu là nàng, dù bàn tay vàng(là đồ giả) cũng không muốn nhận cơ duyên
này.
"Đạo Nguyên viết thư nói cho ta biết, huynh ấy xin lỗi vì đã không cẩn thận làm hại tới đệ tử mà ta đưa cho huynh ấy."
Hạ Lăng Van giận dữ nói, "Mỗi lần Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cỗ xuất hiện thời gian địa điểm không giống nhau, còn không có quy luật. Lần này nó
lại đột ngột xuât hiện ở phía đông cách đảo Hỏa Vân một trăm dặm, cho
nên Lệ Quân Hoa mới bị đánh vào. Đạo Nguyên biết được Lệ Quân Hoa bị rơi vào Thái Hư Huyễn Cảnh lập tức mang vài túi càn khôn, rồi lập tức đi
vào. Trong thư huynh ấy nói, không phải là tham bảo vật trong Thái Hư
Huyễn Cảnh mà là muốn đưa đồ đệ trở về."
Pháp khí, tâm quyết, linh thạch, linh đan... Cho dù là tu sĩ quên đi thất tình lục dục cũng sẽ động tâm.
Mà để tránh phát sinh việc giết người đoạt bảo, môn phái của những người đi vào Thái Hư Huyễn Cảnh tận lực phong tỏa tin tức, vài thập niên hoặc một trăm năm sau, mới nói cho ngoại giới.
Hắn thở dài một hơi nói: "Ta phải đi đảo Hỏa Vân chờ, hi vọng sư đồ bọn
họ có thể bình an trở ra." Tính cách Đạo Nguyên hào sảng chính trực, hắn nói không phải tới Thái Hư Huyễn Cảnh vì bảo tàng, thì chính là như
vậy.
"Người sẽ vào đó ư?" Tiểu hồ ly Tuyết Hoa vội vàng hỏi thăm.
"Không biết." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Không phải ta sợ chết, mà ta phải thủ hộ Thiên Linh Môn."
Thiên Linh Môn chỉ có hai vị Tiên Quân, một là hắn, hai là sư thúc của
hắn, thủ tịch trưởng lão Thiên Linh Môn. Tuổi sư thúc cũng khá lớn, lại
đang bế quan, không biết có cơ hội xuất quan hay không (rất nhiều tu sĩ
trong lúc bế quan nhắm mắt vĩnh biệt cõi đời).
"Vậy thì đừng đi, viết thư sau đó phái người đến hỏi không được sao?" Tiểu hồ ly Tuyết Hoa nhiệt tình đề nghị.
"Không được." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng lắc đầu, "Trên thư Đạo Nguyên nói,
nếu như hắn không thể ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh mà đồ đệ hắn may mắn ra được, ta phải chịu trách nhiệm bảo vệ tiểu đồ đệ của hắn, cho đến khi
nàng có thể một mình đảm đương mọi chuyện." Tu sĩ bên ngoài không biết
Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, nhưng người trên đảo Hỏa Vân thì biết rõ.
Sợ Lệ Quân Hoa rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh không đủ năng lực bảo vệ bản
thân, sẽ bị người khác hãm hại đoạt bảo.
"Oa...ô..." Tiểu hồ ly Tuyết Hoa phiền muộn kêu lên, lỗ tai cụp xuống.
Lệ Quân Hoa là nữ nhân xuyên không, còn có bàn tay vàng, số mệnh chắc
chắn cường đại, nàng ta nhất định sẽ thoát được ra ngoài, không khéo còn có thể đưa sư phụ nàng ta ra ngoài luôn. Lúc này Hạ Lăng Vân đi, nhất
định sẽ gặp bọn họ. Vì vậy, Hạ Lăng Vân sẽ thấy được thiếu nữ Lệ Quân
Hoa trưởng thành, vừa gặp đã yêu, từ nay về sau rơi vào đầm lầy tình yêu không thể thoát ra được.
Bốn mươi chín ngày, chỉ có bốn mươi chín ngày!
Tuyết Hoa gấp đến mức dậm chân, bốn chín ngày nàng không có cách nào tu
luyện để biến hóa. Không có hình người, nàng làm sao mê hoặc Hạ Lăng
Vân, để hắn yêu mến nàng, không còn cảm giác với Lệ Quân Hoa?
"Nhân viên quản lí thứ n, này này này, hệ thống trí tuệ nhân tạo, ngươi
nhanh ra đây. Ngươi có thể đưa ta bàn tay vàng giả, nhất định có biện
pháp khiến ta nhanh chóng biến thành người. Ta có hình người mới có thể
hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao cho ta nha." Nàng nằm trên đùi Hạ Lăng
Vân trong lòng thì dốc sức liều mạng gọi, hi vọng có thể gọi được nhân
viên quản lí thứ n.
"Tuyết Hoa, ngày mai chúng ta thu thập một chút, đi đảo Hỏa Vân." Hạ
Lăng Vân sờ sờ đầu tiểu hồ ly nói. Lệ Quân Hoa là hắn đề cử cho Đạo
Nguyên, vì thế Đạo Nguyên mới cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên tiến vào
Thái Hư Huyễn Cảnh. Cho dù sư đồ bọn họ không thể trở ra, hắn cũng muốn
tới đó đợi, đến lúc Thái Hư Huyễn Cảnh biến mất.
"Ta không muốn đi." Tuyết Hoa nôn nóng nói.
Hạ Lăng Vân hơi sững sờ, gật đầu nói: "Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi
Thanh Bình, để hắn đốc thúc ngươi tu luyện, săn bắn, ôn tập văn tự ta đã dạy ngươi."
Lưu Thanh Bình là đệ tử chân truyền của hắn, cũng có đồ đệ đồ tôn, lại
là chủ nhân của linh hồ Mị nhi, hoàn toàn có khả năng dạy dỗ nàng. Hắn
đi không lâu, tính cả thời gian chờ đợi ở đảo Hỏa Vân cũng không vượt
qua hai tháng, tiểu hồ ly sẽ không quên hắn.
Tuyết Hoa: ||| Hắn còn định giao bài tập khóa cho nàng nữa.