"Hít thở, hít thở..."
Tuyết Hoa cuộn lại nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc, cảm giác vô cùng an toàn, vì trải qua bốn ngày phiêu lưu gian khổ cùng với trận chiến
kịch liệt vừa rồi, cho nên giấc ngủ của nàng đặc biệt sâu, nhẹ nhàng
phát ra tiếng lẩm nhẩm.
Bay trên trời cao, Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly tuyết trắng đang ngủ say,
vuốt ve thân thể ấm áp của nàng, trong lòng ngẫm lại, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng trong trẻo lộ ra thương tiếc thật sâu.
Đứa nhỏ này, có phải là vì chủ nhân vĩnh viễn rời xa nàng, cho nên mặc
dù không nhớ rõ nhưng vẫn sợ hãi vì vậy mới bám dính hắn như thế? Đây là tốt hay xấu, nếu quá quan tâm tới một người nào đó sẽ rất dễ lâm vào ma chướng, nhưng đồng thời cũng là động lực để phát triển.
Tiểu hồ ly đáng yêu hồn nhiên, đã không muốn rời khỏi hắn, vậy thì cứ làm bạn với hắn là được rồi.
Hắn có thể giúp nàng tu luyện, cho đến khi hắn hết thọ trời, hoặc là đạp phá hư không phi thăng. Chủ nhân linh sủng có thể làm bạn chung thân,
bọn hắn một người một thú cũng có thể.
Đứa nhỏ này, có dã tính hồ ly, cũng học được sự xảo trá của hồ ly, chưa
gì đã học được cách ác nhân cáo trạng trước rồi, hắn cần dạy dỗ nàng cẩn thận mới được.
Bên tai nghe được tiếng nước chảy róc rách, tiểu hồ ly nằm trong trường
bào màu trắng của Hạ Lăng Vân lỗ tai dưng lên...khẽ run run.
Trong đêm tối ánh mắt hồ ly chậm rãi mở ra phát sáng, nàng ngẩng đầu
nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhìn thấy nam thần của nàng tóc dài đen mặc một bộ trường bào màu lam nhạt thêu trúc, chân trần đạp nước.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Mỹ nam đi tắm, oa oa oa, bỏ lỡ, bỏ lỡ!
Con ngươi Tuyết Hoa lập tức mở lớn, một mạch chạy tới phía Hạ Lăng Vân
kêu gào. Thảo nào nàng bị đặt xuống mà không tỉnh, hóa ra hắn đem y phục trên người cởi ra tạm làm ổ hồ ly cho nàng.
"Tuyết Hoa, ngươi tỉnh rồi hả?" Vừa mới tắm xong Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, "Đây là gà quay ta mua trên đường."
Nói xong, hắn cúi người, đem con gà quay đặt trên chén đĩa sứ màu trắng đặt trước mặt Tuyết Hoa.
Hương vị gà nướng tỏa ra, Tuyết Hoa mơ hồ nghe được tiếng âm thanh bài
tiết điên cuồng của nước miếng, nhịn không được nuốt ực một cái.
Cầm khăn ướt Hạ Lăng Vân đưa tay nói: "Móng vuốt."
Tập mãi thành thói quen, Tuyết Hoa lập tức giơ móng vuốt ra.
Hạ Lăng Vân cầm khăn lau móng vuốt, sau đó lau nốt chân kia cho nàng,
mới nói: "Ta giúp ngươi lau sạch, ngươi từ từ ăn, đừng để mấy thứ bẩn
dính vào." Tuyết Hoa là một hồ ly ưa thích sạch sẽ, nhưng móng vuốt của
nàng chạy trên đất, cho nên mỗi lần ăn đều giống con người rửa tay trước khi ăn, mà lúc hắn dùng cơm, cũng thường xuyên giúp nàng.
"Tiên Quân người đối xử với ta thật tốt." Tuyết Hoa vui vẻ ngẩng mặt lên nói, hai mắt cười cong cong.
Hạ Lăng Vân mỉm cười, xé đùi gà và chân gà, sau đó nói, "Ăn đi. Lát nữa
ta sẽ cho ngươi ăn trái cây, ăn xong thì luyện công." Nói xong hắn cầm
khăn chân trần bước đi tới suối nước, sau đó lấy xà bông rửa tay và giặt rửa khăn, rửa chân, rồi mặc áo lót cùng giày vải.
Tuyết Hoa ăn gà quay, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Hạ Lăng Vân, tâm
tình đặc biệt vui sướng. Nam thần đối với nàng thật tốt, nàng nhất định
phải quấn lấy nam thần. Nữ truy nam cách một tầng sa, sau khi biến thành người nàng phải cố gắng theo đuổi nam thần, nói không chừng có thể theo đuổi được nam thần.
Mặc y phục đi giày, Hạ Lăng trở lại bên cạnh tiểu hồ ly, ôn nhu hỏi: "Ăn ngon không? Đây là gà quay rất nổi tiếng ở trấn Cảnh Dương ven bờ Tấn
Giang, có lịch sử hơn hai trăm năm rồi.
"Ăn ngon, ăn ngon." Tuyết Hoa gật gật nói, cúi đầu ăn đùi gà. Từ khi gặp hắn, nàng chưa bao giờ thấy Hạ Lăng Vân ăn mặn, nếu không nàng sẽ cho
hắn một cái đùi gà.
Hạ Lăng Vân lấy bồ đoàn đặt lên thảm cỏ xanh, sau đó lấy một cái lược
bằng gỗ hoàng dương khảm theo phong cách cổ, chải vuốt mái tóc của mình. Với tư cách là một tu sĩ, phải am hiểu dưỡng thân chi đạo.
Tuyết Hoa nhanh chóng ăn xong thịt gà, dùng móng vuốt đẩy xương gà vào trong bụi cỏ, sau đó mang đĩa bẩn chạy tới bờ suối.
Nàng muốn rửa đĩa?
Hạ Lăng Vân hứng thú nhìn.
Tuyết Hoa cắn đĩa đặt xuống suối, vui vẻ điều khiển nước suối rửa chén
đĩa, sau đó thả đĩa chìm nghỉm xuống dưới rồi bắt đầu tắm rửa.
Rửa bộ lông, dùng móng cọ rửa tất cả bộ phận trên cơ thể, rồi chạy tới
hạ du đi vệ sinh, sau đó lau rửa phía sau, nàng trở về dùng nước mát xa
toàn bộ cơ thể, rồi mới cúi đầu cầm đĩa chạy lên bờ.
Dùng thủy linh lực làm khô bộ lông, những giọt nước trên lông nàng lập tức tan biến.
Sau khi sửa sang lại toàn bộ, nàng kích động chạy đến trước mặt Hạ Lăng Vân, thả đĩa xuống nói: "Đĩa của người."
Hạ Lăng Vân tán dương: "Tuyết Hoa, ngươi sử dụng pháp thuật rất thành
thục. Đĩa này ta mua ở trấn Cảnh Dương đấy, ngươi giữ lại sau này dùng." Nói xong hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve lỗ tai đáng yêu của nàng.
Linh trí của tiểu hồ ly càng ngày càng cao, thấy nàng dần dần trưởng
thành, bởi vì không kí khế ước linh sủng cho nên cảm giác nàng sắp rời
xa mình. Nghĩ kĩ, hắn lại thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, linh thú dù
có linh trí, tâm trí của bọn chúng còn thua xa những đứa nhỏ loài người, tiểu hồ ly vẫn còn là một tiểu hồ ly đơn thuần trong một thời gian dài.
"Người mua cho ta sao? Tiên Quân, người đối với ta thật tốt." Tuyết Hoa
vui sướng thu đĩa sứ vào trong thẻ trữ vật. Đây lại là một lễ vật hắn
tặng cho nàng, nàng phải giữ gìn cẩn thận.
Nghĩ nghĩ, nàng lấy pháp khí liên hoa cùng thanh đồng ra, dùng móng vuốt đẩy đẩy, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Tiên Quân, pháp khí này tốt, tặng cho
người."
Hạ Lăng Vân không nhịn mà nở nụ cười, hắn đường đường là thất phẩm tiên
quân, lại có thể để ý tới pháp khí tầm thường này? Cái vòng đeo cổ của
Tuyết Hoa thoạt nhìn như pháp khi bình thường, thật ra chỉ cần dùng linh lực tác động, sẽ tạo ra một trận mưa băng tiên, là một pháp khí cao cấp hệ băng.
Thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của nàng, hắn cầm lấy pháp khí liên hoa
kiểm tra một lần nói: "Đây là một pháp khí hệ băng trung cấp, liên hoa
được chế tác tinh xảo, phương thức dùng hàn băng hóa thành cánh sen tấn
công cũng rất đẹp. Cái này không phải là phá khí mà những nam tu sĩ chế
luyện." Xem ra bốn gã tu sĩ kia cũng không phải là người tốt.
"Nhất định là cướp đoạt đấy!" Tuyết Hoa lập tức nói. Nàng nhìn trúng cái pháp khí liên hoa này vừa đẹp vừa có khả năng công kích mới động tâm mà chiếm lấy.
"Ừm. Cái này có thể gọi là Băng Tinh Ngọc Liên." Hạ Lăng Vân thuận miệng đặt một cái tên cho pháp khí.
"Băng Tinh Ngọc Liên? Cái tên này nghe rất êm tai." Tuyết Hoa vui vẻ kêu lên, đây biểu thị cho việc nam thần không trách nàng đoạt pháp bảo phải không.
"Băng, Tinh, Ngọc, Liên." Hạ Lăng Vân duỗi ngón tay viết chữ trên không. Linh quang màu xanh lá đậm đặc ngưng trước đầu ngón tay hắn, theo ngón
tay hắn di chuyển giữa không trung tạo ra những văn tự màu xanh đậm.
"Băng, Tinh, Ngọc, Liên." Tuyết Hoa biết rõ hắn đang dạy nàng viết chữ, ngẩng đầu nhìn những văn tự màu xanh trên không trung.
Bốn văn tự màu xanh sẫm lóe sáng thật lâu mới giảm dần.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: "Nhớ kĩ? Về sau chờ ngươi có tay thì luyện chữ cho ta." Nàng dùng móng cũng thể vẽ lên cát, nhưng hắn không muốn như
vậy.
"Vâng." Tuyết Hoa nói, trong lòng dương dương đắc ý, tuy là chữ phồn thể, nhưng ta có thể đọc có thể viết.
Cầm thấy pháp khí thanh đồng, Hạ lăng Vân nói: "Đây là đãng hồn linh,
chuyên môn công kích tinh thần người khác, nhưng mà đối với tu sĩ có
phẩm giai cao, hoặc với những tu sĩ có ý chí đặc biệt kiên định sẽ không hiệu quả." Tuyết Hoa quá nhỏ, lại là lần đầu gặp phải loại pháp khí
công kích tinh thần, cho nên mới trúng chiêu, may mắn tinh thần lực của
nàng khá mạnh, sau khi giãy dụa lại tiếp tục công kích.
"Hai thứ này ngươi cứ thu lại, đợi sau khi gặp sư huynh Thanh Bình thì
cải tạo lại một chút, biến thành pháp khí chuyên dụng cho ngươi." Những
luyện khí sứ sau khí chế tạo pháp khí sẽ tạo ra một cấm chế, nếu người
khác cướp đi pháp khí thì không cách nào có thể phá bỏ cấm chế kia, cũng không có cách nào sử dụng pháp khí. Thật khéo, Lưu Thanh Bình lại đúng
là một luyện khí sư cao cấp.
Hạ Lăng Vân không nhận, Tuyết Hoa có chút thất vọng, nhưng cũng biết hắn là Tiên Quân, không để những... tiểu pháp khí này vào mắt, liền nhanh
chóng tiêu tan, nghe nói hắn nhờ Thanh Bình giúp nào cải tạo lại những
pháp khí này, biến thành pháp khí chuyên dụng cho nàng, nàng lập tức cao hứng trở lại.
Nhìn tiểu hồ ly cao hứng bừng bừng thu hai món pháp khí vào trong thẻ trữ vật, Hạ Lăng Vân lấy một cái lược nói: "Tới."
Tuyết Hoa rất biết điều đi tới trước mặt hắn nghiêng người để hắn chải
lông cho nàng. Từ hai mươi lăm năm trước nàng bị lây rận, Hạ Lăng Vân đã sai người mua một cái lược bí, chuyên dùng chải lông cho nàng.
Mỗi một lượt chải, Hạ Lăng Vân đều tỉ mỉ cẩn thận, Tuyết Hoa hài lòng híp mắt hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Sau khi chải xong, lấy những cọng lông dính trên lược bỏ đi, Hạ Lăng Vân nhìn Tuyết Hoa nói: "Xong rồi."
Lông của Tuyết Hoa so với một tháng trước khi xuất quan đã dày hơn một ít, sau khi chải lông cũng khá dễ nhìn.
Nếu lông của tiểu hồ ly không bị rụng nhiều, hắn có thể chải cho nàng một cái bím tóc.
Đột nhiên nghĩ tới như vậy, hắn thoáng tự chê cười mình, hắn nuôi mười
hai đứa nhỏ, bây giờ lại nôn nôn nóng nóng muốn nuôi khuê nữ rồi.
Hình người của Tuyết Hoa...
Hắn nhịn không được bắt đầu nghĩ, sau đó một thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát
tầm mười lăm mười sau tuổi đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Mái tóc dài mềm mượt như lụa đen, làn da tuyết trắng, gương mặt trái
xoan xinh xắn, đôi mắt hồ ly quyến rũ, cái mũi nhỏ cao, miệng anh đào đỏ thắm, tiếng nói tựa như hoàng oanh xuất cốc, hai tay từ sau ôm hắn rất nhỏ, mềm mại...
Ngừng!
Hạ Lăng Vân lập tức đình chỉ tưởng tượng, đẩy đẩy Tuyết Hoa đang ôm đùi
mình: "Tuyết Hoa, có lẽ ngươi nên học Mị nhi, không quá quyến luyến chủ
nhân của mình." Linh sủng quấn chủ nhân là thiên tính, nhưng Tuyết Hoa
thì quá bám dính hắn rồi.
"Nha." Tuyết Hoa thừa cơ leo lên đùi hắn, rất thoải mái nằm sấp, nói:
"Tiên Quân, ta muốn ăn quả long tiên, ta muốn ăn quả long tiên." Hạ Lăng Vân đã đáp ứng nàng sau khi ăn xong sẽ cho nàng ăn trái cây đấy.
"Xuống dưới. Ngươi sẽ làm rơi nước trái cây ra người ta đấy." Hạ Lăng
Vân đặt nàng xuống, lấy một quả long tiên để trước mặt nàng.
Hắn nhớ rõ lúc bọn họ gặp nhau ở dãy núi Hằng Cổ, hắn từ nói cho nàng ăn quả long tiên. Nhưng lúc trở về ven hồ nữ thần không còn quả long tiên
nào, không biên là linh hạc Phi Vân hay phi thiên hổ Hắc Hùng ăn hết,
hoặc đám đệ tử trong môn phái ăn, hắn đành phải để sau mới lấy cho nàng.
Hai mươi lăm năm trước Tuyết Hoa bế quan, hắn đã lấy được 15-16 quả long tiên. Quả long tiên chính là một linh quả rất đặc biệt, mặc kệ nhân thú linh căn hệ nào cũng có thể hấp thụ, cho nên tu sĩ cùng động vật có
linh tính đều thích ăn quả long tiên.
Quả long tiên tràn ngập linh khí, dược tính rất lớn, nhân thú liên tục
ăn thân thể sẽ không kịp hấp thu, cho nên sau khi Tuyết Hoa xuất quan
hắn mới cho nàng ăn một quả.
Ô ô, bị hắn ghét bỏ rồi.
Trong lòng Tuyết Hoa kêu ô ô, nhìn quả long tiên đỏ au mà chảy nước miếng, gấp gáp không nhịn được mà bắt đầu ăn.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nhìn, trên gương mặt anh tuấn mang theo sủng nịch.
Đứa nhỏ tham ăn này, mấy đệ tử trước kia của hắn cũng tham ăn nhưng
không có đứa nhỏ nào giống nàng, biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy.