Hạ Lăng Vân,Tuyết Hoa cùng Cảnh Thanh Viễn, Uyển Trân ở hình người đi tới hậu viện cửa hàng trang phục.
Ở vương triều Kim Phượng cấm đi lại ban đêm, cửa hàng đã đóng cửa, nhưng xiêm y của hai cô nương cần phải sửa, nên đèn đuốc sáng trưng cả đêm,
sáu nữ thợ may bận rộn một đêm.
Để lại đủ ngân lượng, lúc chưởng quầy và đám thợ may cúi người đưa tiễn, Hạ Lăng Vân ôm tuyết Hoa đã hiện nguyên hình và Cảnh Thanh Viễn đang ôm eo Uyển Trân bay lên không trung, trực tiếp bay về hướng Thiên Linh
Môn.
"Tuyết Hoa, nếu nàng mệt thì ngủ một lát." Hạ Lăng Vân dịu dàng nói. Từ
sáng qua tới giờ nàng vẫn chưa chợp mắt, nàng cần nghỉ ngơi.
"Được." Tuyết Hoa cũng khá mệt, hơn nữa lúc Uyển Trân thử đồ Hạ Lăng Vân cũng ép nàng ăn no bụng, liền ngáp một cái, nằm sấp lên khuỷu tay hắn
ngủ.
Lưu Uyển Trân được Cảnh Thanh Viễn ôm thắc mắc hỏi: "Thanh Viễn, không
phải sư phụ là người thanh tu sao? Lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Truyền thuyết nhân gian, Tiên Nhân không vướng bụi trần, nàng thấy sư
phụ Tiên QUân còn không động đũa ăn cá, nhưng lại không từ chối thịt mà
Tuyết Hoa gắp vào chén cho người, truyền thuyết nói Tiên Nhân có thể
biến đá thành vàng, nàng chỉ thấy mỗi lần sư phụ và Cảnh Thanh Viễn lấy
bạc ra. Rốt cuộc bên trong túi càn khôn của họ có bao nhiêu thứ? Toàn bộ hành lí của nhà nàng cũng bị hắn thu hết vào trong túi càn khôn giắt
bên hông.
"Uyển Trân." Cảnh Thanh Viễn vừa ngự kiếm phi hành vừa giải thích với vị hôn thê.
"Tiên Nhân không thể biến ra đồ, nhưng bát phẩm Tiên Tôn và cửu phẩm Tiên Tôn thì có thể." <!--Ambient video inpage desktop-->
"Ngoại trừ cửu phẩm tiên tôn không cần ăn uống, tu sĩ đều có những sinh hoạt cần thiết, chỉ là nhiều hoặc ít."
"Các môn phái tu tiên cũng có điền sản, ruộng đất, những... tá điền kia
sẽ phải nộp thuế đất, còn có thể dựa vào môn phái tu tiên che chở."
"Tất cả mọi người muốn sống lâu trăm tuổi, nhưng trừ phi có linh căn, tu luyện linh lực cải biến thể chất, nếu không thì không có khả năng sống
lâu trăm tuổi. Trong thế tục có các quan to quý tộc không thông qua tu
tiên mà ăn linh đan kéo dài tuổi thọ, cho nên tất cả các đan dược kéo
dài tuổi thọ đều xuất phát từ môn phái tu tiên." Hoàng tộc chính là
khách hào phóng nhất của giới tu tiên.
"Trên người sư phụ có rất nhiều ngân lượng mà Thiên Linh Môn phân phát
cho đấy, lúc trước người luyện chế dan dược tích lũy, còn ngân lượng
trên người ta là lúc ta mới bước chân vào lịch lãm, dùng nhân sâm
và...dược liệu trân quý đổi được." Sinh hoạt của tu sĩ khá đơn giản,
không truy cầu hưởng thụ vật chất, điều họ theo đuổi duy nhất chính là
tu luyện thành tiên.
"Uyển Trân, trong núi kham khổ, ta hi vọng nàng có thể thích ứng." Cảnh Thanh Viễn nghiêm túc nói.
"Thanh ca, phụ mẫu thiếp mất sớm, thiếp và tổ mẫu ở trong rừng, sống
kham khổ đã quen, sẽ không có việc không thích ứng." Lưu Uyển Trân mỉm
cười. Vì sao hắn lại sợ nàng không chịu nổi? Nàng cảm thấy chỉ cần ở
chung một chỗ với hắn, cuộc sống sẽ luôn xuất hiện những việc kì lạ.
Nghe lời đồ đệ và đồ tức nói chuyện phiếm, khóe miệng Hạ Lăng Vân khẽ cong lên. Bọn họ thật sự là một đôi hạnh phúc.
Vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực, ý cười của hắn càng đậm. Tiểu hồ ly đáng
yêu này càng không đòi hỏi đời sống vật chất, đại khái nàng chỉ cần bên
hắn là sẽ thấy hạnh phúc.
Tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp... Hi vọng nàng vĩnh viễn giữ được nét
ngây thơ, tương lai không bị bản năng chi phối làm những chuyện mà hắn
không cách nào tiếp nhận.
Hạ Lăng Vân đi ngày đêm, năm sáu ngày sau đã về tới Thiên Linh Môn.
Giống như lúc trước, hắn tiến vào cảnh giới Thiên Linh Môn thì tự báo
thân phận.
Biết hắn trở về, chúng đệ tử Thiên Linh Môn đồng loạt khom người hành
lễ. Mấy quản sự ở Thiên Linh Môn lập tức ngự kiếm phi hành chạy tới đại
điện nghênh đón.
Sư thúc/sư bá/sư phụ...
Chưởng môn Thiên Linh Môn Hàn Tu, và các sư huynh đệ cùng thế hệ Liên
Thành, Khiếu Nguyệt, Vũ Đình, Thanh Hoa, Thanh Bình nhìn thấy trưởng
lão, kích động không thôi.
"Sư thúc, bên đảo Hỏa Vân truyền tin, người đã tiến vào Thái Hư Huyễn
Cảnh. Chúng con rất lo lắng cho người." Hàn Tu vội vàng hỏi thăm.
Sư thúc đi ra, điều này nói rõ nhất định sư thúc sẽ tu luyện thành cửu
phẩm Tiên Tôn. Một môn phái tu tiên xuất hiện cửu phẩm tiên tôn, đây là
việc đáng kiêu ngạo cỡ nào? Có một cửu phẩm tiên tôn chưa đạp phá hư
không tọa trấn, vậy môn phái sẽ cường hãn cỡ nào?
"Ta vô tình vượt qua kết giới của Thái Hư Huyễn Cảnh, bị hút vào, nhưng ta rất may mắn, bình an đi ra."
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, "Đạo Nguyên Tiên Quân của đảo Hỏa Vân và hai đệ tử thân truyền Lâm Vân Phàm, Lệ Quân Hoa cũng đi ra."
Đám người Hàn Tu nghe xong sợ ngây người. Từ lúc Thái Hư Huyễn Cảnh được sáng lập ra, tiến vào có rất nhiều tu sĩ, không thiếu tu sĩ thất phẩm
bát phẩm, nhưng có thể đi ra chỉ có sáu tu sĩ, không nghĩ tới lúc này
lại có tận bốn người.
"Ha ha, ta cũng đi từ trong Thái Hư Huyễn Cảnh ra." Tuyết Hoa dương dương đắc ý kích động vung vẩy móng vuốt nói với mọi người.
"Rốt cuộc tiểu hồ ly trốn nhà cũng được chủ nhân bắt về." Vũ Đình chân
nhân cười ha ha nói, sau đó bắt đầu kinh ngạc... "Tuyết Hoa, ngươi
trưởng thành hơn, tu vi cũng tăng lên rất nhiều." Khẳng định là có liên
quan tới Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tuyết Hoa lập tức nhăn mặt, "Bởi vì ta và Tiên QUân cùng trải qua thí
luyện của Thái Hư Huyễn Cảnh." Nàng đắc ý leo lên vai Hạ Lăng Vân ngẩng
đầu ưỡn ngực nhìn mọi người. Lúc nàng chính thức là thê tử của Hạ Lăng
Vân, những người này đều là vãn bối của nàng!
"Các vị sư huynh sư tỷ, ta đã trở về." Cảnh Thanh Viễn thừa dịp hành lễ với mọi người.
"Tiểu tử thối, đi ra ngoài rèn luyện lịch lãm hai mươi lăm năm, một
phong thư không đưa về, để chúng ta vẫn luôn lo lắng cho đệ."
Thất đồ đệ Lưu Thanh Bình cười cười, sau đó lập tức kinh ngạc nói: "Tiểu sư đệ, ta không cảm ứng được tu vi linh lực của đệ."
Lúc tiểu sư đệ xuất sư là tu sĩ thủy mộc song tu tam phẩm, lúc này, hắn
lại không cảm nhận được thực lực sư đệ. Chỉ có một khả năng, tu vi tiểu
sư đệ đã cao hơn hắn rất nhiều.
Người khác nghe thấy lập tức nhao nhao dò xét Cảnh Thanh Viễn, dùng thần thức cảm nhận thực lực của hắn. Bọn họ không cảm ứng được, ngoại trừ tu vi lục phẩm Khiếu Nguyệt Chân Quân.
Khiếu Nguyệt Chân Quân nhíu mày nói, "Tiểu sư đệ, trên người đệ có khí tức không thuộc về đệ."
Chẳng lẽ tiểu sư đệ hấp thu tinh nguyên châu không phải của mình? Loại
đường tắt này không dễ đi, trực tiếp hâp tu tinh nguyên châu "tiên" giai tương lai lúc hậu kì sẽ dễ sinh ra ảo giác tẩu hỏa nhập ma, linh lực sẽ bạo động mà chết.
Mọi người lập tức lo lắng mà nhìn hắn.
"Thất sư huynh, các vị sư huynh sư tỉ, mọi người không cần lo lắng, tiểu đệ gặp cơ duyên." Cảnh Thanh Viễn cười nói, "Các vị sư huynh sư tỉ, ta
giới thiệu vị hôn thê cho mọi người."
Hắn ôm chồn tuyết để trước ngực, tự hào giới thiệu, "Vị hôn thê của đệ
là Uyển Trân, chồn tuyết tiên tử không già không chết." Chồn tuyết thở
dài dè dặt giơ móng vuốt lên chào mọi người.
Mọi người lập tức choáng váng.
Chồn tuyết nằm trên bả vai sư đệ bọn họ liếc mắt cái là thấy được, hơn
nữa cũng phát giác đây là một chồn tuyết bình thường. Bọn họ cũng biết
sư đệ có một linh sủng là Hắc Lang Vương, chỉ nghĩ sư đệ tính tình trẻ
con muốn nuôi thêm một tiểu sủng vật, không nghĩ tới chồn tuyết có...
danh nghĩa khác.
"Tất cả mọi người đi vào rồi nói." Hạ Lăng Vân đánh gãy lời truy vấn của đám người Hàn Tu.
Trong đại điện nghị sự của Thiên Linh Môn, mọi người dựa theo bối phận
chức vụ mà ngồi xuống, đệ tử dâng trà, sau đó cung kính lui sang một
bên.
"Sư thúc, việc người từ Thái Hư Huyễn Cảnh ra, Hỏa Vân Cung có giúp đỡ
che giấu?" Hàn Tu lo lắng hỏi. Nếu tin tức bị lộ, Thiên Linh Môn sẽ bị
các tu sĩ tà đạo tới làm phiền.
"Hỏa Vân Cung đã làm hết mức có thể phong tỏa tin tức những người rời
khỏi Thái Hư Huyễn Cnarh, ta cảm thấy trong thời gian ngắn không cần lo
lắng phát sinh sự cố ngoài ý muốn."
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Đợi xử lí xong vài việc, ta sẽ bế quan, tăng tu vi." Hắn vỗ vỗ Tuyết Hoa đang ngồi trên tay ghế bành, để nàng ngoan
ngoãn một chút.
"Sư thúc, truyền thuyết trong Thái Hư Huyễn Cảnh bảo tàng vô số, sư thúc có cơ duyên mang ra?" Hàn Tu rất thẳng thắn dò hỏi, đây là chuyện lớn
của Thiên Linh Môn.
"Có một ít, nhưng quan trọng nhất là ta lấy được tâm pháp Thủy Mộc song
tu thần công. Cái này ta sẽ chép lại để vào Tàng Thư Các bổn môn, cho
những đệ tử có linh căn thủy mộc tu luyện."
Coi Thiên Linh Môn là nhà, coi đệ tử Thiên Linh Môn là con cháu, "Ta còn lấy được một ít linh đan đỉnh cấp thượng cổ, ta sẽ phân phối theo nhu
cầu cho mọi người. Thanh Hoa, lần này lại phiền ngươi rồi. Ta sẽ cho
ngươi thêm một phần, ngươi và các đệ tử tinh thông đan dược nghiên cứu,
tranh thủ nghiên cứu đan dược ta đưa."
Thanh Hoa tinh thông thuật luyện đan quản lí dược phòng, lập tức kích
động đứng lên, ôm quền hành lễ với Hạ Lăng Vân nói: "Đệ sẽ cố gắng hết
mình, nhưng xin sư thúc lúc rảnh có thể đến chỉ đạo." Tu sĩ dù dùng rất
nhiều thời gian cho việc tu luyện linh lực cải biến thể chất, nhưng vẫn
dành thời gian học tập những thứ mình hứng thú. Nhị trưởng lão Lăng Vân
Tiên Quân chính là một cao thủ luyện đan.
Hạ Lăng Vân nghe gật đầu, nói với mọi người: "Thanh Viễn đã có vị hôn
thê, ta muốn nhanh chóng xử lí việc vui cho nó. Hàn Tu, Thanh Bình, vấn
đề này các ngươi trợ giúp Thanh Viễn một phen."
Hắn nhìn Lâm Thủy Nhai đối diện hồ Nữ Thần thông qua cánh cửa đại điện
nói: "Đợi Thanh Viễn kết hôn xong, ta muốn đi nhìn Đại trưởng lão, tứ sư thúc tổ, và hai đồ đệ của ta. Bọn họ bế quan lâu rồi, ta lo lắng. Ta
có mang đan dược đỉnh cấp thượng cổ, hi vọng có thể trợ giúp bọn họ."
Mọi người lập tức hiểu rõ, nhao nhao nhìn về Lâm Thủy Nhai - nơi bế quan của ba người.
Trước mắt trong giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên chỉ có thể luyện chế
đan dược cao cấp, lúc bọn họ bế quan Thiên Linh Môn đã đưa đan dược tốt
nhất. Liệu có thể tiến giai hay không thì phải dựa vào tạo hóa của ba
người, người khác không thể giúp.
Mọi người Thiên Linh Môn chậm chạp không đi nhìn bởi vì sợ quấy rầy, một phần nữa là lo lắng khi đi vào, nhìn thấy chính là di thể già yếu của
cả ba.
Hiện tại nhị trưởng lão mang linh đan thưởng cổ đỉnh cấp, chỉ cần ba
người còn sống, những đan dược kia sẽ có trợ giúp rất lớn. Tuổi thọ sẽ
được kéo dài.
"Được rồi, tiểu sư đệ, đệ nói rõ chuyện vị hôn thê chồn tuyết đi." Vũ
Đình chân nhân thấy tâm trạng mọi người trầm xuống lập tức đổi chủ đề.
Hắn thành công chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Rõ ràng là một con chồn tuyết bình thường, sao tiểu sư đệ lại gọi là chồn tuyết tiên tử?
Chẳng lẽ khí tức không thuộc về bản thân của sư đệ là của chồn tuyết
này? Chẳng lẽ tiểu sư đệ chiếm dụng tinh nguyên người ta vất vả tu
luyện, mà chồn tuyết bởi vì mất đi tinh nguyên châu đành trở về nguyên
hình?
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Hôn lễ này cử hành thế nào?
Bọn họ dù sống thật lâu cũng không đoán được, tràn ngập kinh ngạc chờ đợi tiểu sư đệ Cảnh Thanh Viễn giải thích.