Hạ Lăng Vân cùng Lưu Thanh Bình và Hàn Tu thảo luận thỉnh thoảng còn vận hành linh lực làm mẫu, không có chút ý tứ ngừng, Tuyêt Hoa không chịu
nổi đói bụng, đành lặng lẽ chạy ra ngoài, tìm Thường Đức Thường Hưng đòi ăn.
"Tuyết Hoa cô nương, bọn họ thường xuyên thảo luận tu luyện như vậy, cô nương không cần phải xen vào. Bọn họ đều tiến hành qua vô số tu luyện,
chỉ cần uống nước, mấy ngày mấy đêm không ăn uống cũng không có cảm giác mệt mỏi." Thường Đức nói xong đưa hai món ăn mặn tới trước mặt nàng,
còn gia tăng thêm năm món đồ ăn.
"Hai người ăn rồi?" Tuyết Hoa hỏi.
"Đều ăn rồi, chúng ta có thói quen dùng bữa, cho nên sẽ không cố ý chờ
cô nương và trưởng lão đấy." Thường Đức nói, cố gắng tránh ánh mắt Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa đành vùi đầu ăn, ăn xong tới hồ Nữ Thần rửa mặt. Thấy trong
thư phòng vẫn còn thảo luận, nàng dứt khoát ngồi xếp bằng bên hồ, bắt
đầu lấy thần khí ra tu luyện.
Linh lực tinh thuần hùng hậu lưu chuyển trong kinh mạch nàng tiến hành
theo vòng tuần hoàn, sau đó được thần khí tụ tập chuyển đổi thành thuộc
tính thủy hỏa nhanh chóng dung hợp với linh lực của nàng.
Quả nhiên, ở hình người tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn với hình thái hồ ly hai ba phần, hình thái người quả thật là hoàn mĩ nhất thiên địa.
Lúc ở hình người tu luyện thành quả rõ rệt, mà phụ cận Vong Trần Cư
không có người quấy rối, nàng vẫn nên tu luyện, cho đến lúc biến về hình thái hồ ly. <!--Ambient video inpage desktop-->
Nghĩ vậy nàng vẫn tiếp tục khóa tu luyện. Một vòng lại một vòng tuần
hoàn... Phương thức tu luyện dựa vào tâm pháp thủy hỏa song tu phụ thân
cải biến cho nàng.
Nàng cứ thế tu luyện hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, cơ thể nàng
cảm thấy mệt mỏi, hoặc tinh thần mệt mỏi lập tức có người trực tiếp rót
nước và đồ vật vào miệng nàng, mà nàng thì theo bản năng nuốt xuống. Sau khi dùng xong đồ vật xuống dạ dày lập tức biến thành nhiệt lưu, điều
chỉnh tình huống của nàng, để thể lực nàng dồi dào tinh thần sáng láng.
Không biết qua bao lâu, bên tai nàng đột nhiên xuất hiện giọng nói dịu
dàng của nữ tử: Hài tử, rốt cuộc phong ấn nương dùng máu thịt tạo ra
cũng bị con phá bỏ, hài tử, nương chúc phúc con.
Lập tức, nàng cảm giác toàn thân khí huyết sôi trào, giống như gông cùm
xiềng xích được tháo mở ra, linh lực bình thường bỗng bạo tăng gấp mấy
lần, mãnh liệt bành trướng. Cùng lúc đó, phần đuôi của nàng vừa ngứa vừa nóng, giống như có cái gì đó từng chút một chui ra ngoài.
Ra vấn đề lớn rồi!
Quản cái rắm- cái gì chỗ đó, nàng tập trung tinh thần kiểm soát... những linh lực tăng bạo này, sau đó ngạc nhiên phát hiện kinh mạch trong cơ
thể khuếch trương, phạm vi bên ngoài kinh mạch nàng tu luyện xuất hiện
nhiều nhánh nhỏ.
Đây là tấn cấp!
Nàng lập tức dụng ý niệm khống chế linh lực như hồng thủy tràn lan, lưu
thông theo từng nhánh. Nhất tâm đa đụng tu luyện, mặc dù nàng cảm giác
tinh thần rất mệt mỏi, nhưng việc trọng yếu trước mắt nàng không thể
chậm trễ, liền cắn răng kiên trì. May mắn hơn là, mỗi lúc nàng đặc biệt
mệt mỏi, rất nhanh có người sẽ đút cho nàng đồ, bổ sung thể lực và tinh
lực cho nàng.
Đột nhiên linh lực tăng vọt có vài vòng tuần hoàn vận hành trong kinh
mạch nàng, trải qua vô số lần rốt cuộc bắt đầu yên lại...không cần nàng
khống chế cũng tự động vận hành.
Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Nàng đem linh lực từng chút một thu nạp vào đan điền, lúc này mới phát
giác các linh lực tụ họp ở đan điền biến thành một viên châu lóng lánh
to bằng quả táo. Hạt châu nửa hồng nửa lục, hình thái giống như hai con cá nhỏ đuổi nhau. Ở vị trí trung tâm cá xanh thì có một điểm đỏ đậm,
còn cá đỏ thì có một điểm xanh.
Tinh Nguyên Châu xinh đẹp!
Tuyết Hoa biết đây chính là trạng thái cố định của Tinh Nguyên Châu, kinh ngạc xem chốc lát.
Cảm giác xung quanh có rất nhiều linh lực chấn động, nàng liền ngưng
thần cảm ứng. Ngay từ đầu, nàng chỉ cảm ứng được một ít linh khí cao độ
ngưng tụ thành quang điểm, dần dần có thể phân biệt những điểm sáng này
cùng sắc thái mạnh yếu.
Những... điểm linh quang này có rất nhiều màu hồng, lam, tím, nhiều nhất là màu xanh lá, xanh ngọc... nói chung là không thuần sắc.
Nàng hiểu ra, đây là những thuộc tính linh lực mạnh yếu xung quanh nàng.
Bên người nàng có một luồng linh lực màu xanh đậm đặc, hào quang sáng
rực, đây là Hạ Lăng Vân. Còn phía sau cách đó không xa nàng cảm ứng được hai luồng linh quang màu xanh lá độ sáng kém hơn, đoán chừng là Thường
Hưng và Thường Đức. Bọn họ là sư huynh đệ, tu luyện linh lực giống nhau, trình độ không sai biệt lắm, nàng không phân ra được trong đám linh
quang là của người nào.
Chậm rãi mở ra, tuy xung quanh rất tối, nhưng nàng thấy được trong hồ có lốm đốm linh quang.
"Rốt cuộc nàng thu công rồi." Bên tai nghe được thanh âm quen thuộc.
Tuyết Hoa không chút do dự lao về phía hắn, hưng phấn kêu lên: "Tiên
Quân, ta tấn cấp rồi!"
Hạ Lăng Vân xếp bằng phía sau vừa thủ hộ vừa cùng nàng tu luyện bị nàng
bổ nhào suýt ngã. Hắn tranh thủ chống đỡ cơ thể, rồi đẩy đẩy nàng, cười
khổ nói: "Tuyết Hoa, nàng không thể động một chút là nhảy lên người ta." Hắn suýt chút bị nàng đẩy ngã xuống rồi.
Tuyết Hoa vội vàng nói: "Tiên Quân, ta có cảm giác, ta lại tấn cấp rồi."
"Nàng ngồi xuống, ngồi xuống." Hạ Lăng Vân đỡ nàng, xuất ra một cái bình nói: "Nàng uống chút nước nhuận yếu hầu và lục phủ ngũ tạng rồi nói
tiếp."
Tuyết Hoa tiếp nhận bình, uống ừng ực. Nước ngọt theo yết hầu chảy vào
dạ dày, thấm ướt lục phủ ngũ tạng đã lâm vào trạng thái hôn mê trường kì của nàng.
"Tuyết Hoa, nàng quá tùy hứng rồi, mỗi lần bế quan đều không làm công
tác chuẩn bị." Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ nói: "May mắn nàng bế quan gần
Vong Trần Cư, ta chăm sóc nàng cũng thuận tiện."
Tuyết Hoa từng có hai lần kinh nghiệm bế quan, nghe lúc này mình lại bế
quan, liền dò hỏi: "Ta bế quan bao lâu?" Nàng cảm giác thời gian không
quá dài.
"Gần 17 năm." Hạ Lăng Vân khen, "Nàng quả thật không cô phụ truyền thừa
huyết thống cao quý của phụ mẫu, trong thời gian ngắn ngủi 17 năm đã tấn hai cấp, đơn giản mà lướt qua "Thực" và ở giữa cực "Tiên", là một thất
vĩ thiên hồ trưởng thành."
Thất vĩ thiên hồ? Khoan...khoan, đợi chút, không phải là thất phẩm linh hồ sao?
Tuyết Hoa ngừng uống nước lắc lư cái đuôi, sau đó cảm giác dưới đuôi có chút "Loạn" không thể tùy ý dao động theo ý nàng.
Nàng tranh thủ thời gian quay đầu nhìn, thấy đuôi đã bẩn không còn nhìn thấy màu sắc đang ve vẩy đằng sau.
"Cái đuôi!" Nàng đột nhiên hét lên. Nàng luôn nghĩ mình chỉ có một cái
đuôi, kể từ khi biết mình là con giữa người và thiên hồ, liền nhận định
huyết thống mình không tinh khiết chỉ có một đuôi thôi.
"Nửa tháng trước đột nhiên toàn thân nàng bộc phát linh quang hồng lục,
dưới thân lập tức xuất hiện bảy cái đuôi." Hạ Lăng Vân cười nói, "Chúc
mừng, rốt cuộc nàng đã xứng với danh xưng Thiên Hồ." Nàng rốt cuộc đuổi
kịp tốc độ tu luyện của thân muội muội cùng phụ mẫu.
"Ta..." Tuyết Hoa bi thương... "Lúc linh lực trong người đột nhiên tăng vọt, ta nghe được âm thanh cuối cùng của nương."
"Người nói gì?" Hạ Lăng Vân dịu dàng hỏi. Kể từ khi biết bát vĩ thiên hồ Tuyết Cơ nghịch thiên sinh nàng, hắn đoán chừng người sẽ vì hài tử
không ai chiếu cố mà chuẩn bị một số việc.
"Nương nói, hài tử, rốt cuộc phong ấn nương dùng máu thịt tạo thành cũng bị con phá bỏ, hài tử, nương chúc phúc con." Tuyết Hoa buồn bã nói,
"Thật ra ta có thể phát triển nhanh như vậy, toàn bộ là do lúc nương sắp không chịu được, đem thân thể và linh lực phong ấn trong cơ thể ta, để
ta có năng lực tự bảo vệ mình."
"Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ." Hạ Lăng Vân thở dài an ủi nàng, "Nàng phải nhớ kĩ mẫu thân nàng vì nàng mà làm tất cả, vĩnh viễn phải cảm tạ
người."
Tuyết Cơ đem huyết nhục phong ấn trên người tiểu hồ ly mới ính, như vậy
là để cho Tuyết Hoa khi trưởng thành, có năng lực sinh tồn. Khi đem toàn bộ linh lực hùng hậu đặt trên người Tuyết Hoa nhất định phải phong ấn,
bởi vì khi đó Tuyết Hoa không thể chịu được, sẽ trực tiếp bạo thể tử
vong.
"Tuyết Hoa, đứng lên đi, nàng đã ở chỗ này tĩnh tọa 17năm." Hạ Lăng Vân
đưa tay dìu nàng, nói: "Nàng cần chậm rãi khôi phục thân thể."
Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên bế quan, gầy không nhìn ra hình dạng,
lông bị rụng hết. Tuyết Hoa hốt hoảng hỏi: "Tiên Quân, có phải giờ ta
rất xấu?"
"Không xấu. Tuyết Hoa nàng đừng chỉ chú trọng bề ngoài." Hạ Lăng Vân dịu dàng nói, "Trên người nàng hơi bẩn chút, nàng muốn tự tắm rửa hay nhờ
người khác giúp? Tốt nhất là bảo Thanh hoa gọi người tới giúp nàng."
Nghĩ tới Tuyết Hoa thích sạch sẽ, hắn không buông nàng ra, lấy một tờ
phù chú từ lăng không, thi triển truyền âm, bảo Thanh Hoa gọi người hỗ
trợ.
"Không được." Tuyết Hoa co quắp ngồi dưới đất, mở rộng chân, xoa bóp.
Ngồi thật lâu, nên thân thể nàng cứng ngắc, bởi vì một thời gian dài
không ăn uống nên cơ thể nàng thật gầy, tuy không phải là da bọc xương
nhưng cũng chẳng xê xích nhiều.
"Ta ôm nàng vào nằm nghỉ, uống chút cháo loãng cho ấm dạ dạy, nàng ngủ một giấc rồi dậy tắm rửa."
"Đừng!" Tuyết Hoa tiếp tục nói, sau đó thân thể co rụt lại, nhanh chóng biến về hình thái hồ ly.
Nàng cố chống đỡ chui ra khỏi đống y phục bẩn, ngẩng đầu đáng thương
hỏi: "Chàng giúp ta tắm được không? Trước kia đều là chàng tắm giúp ta
đấy." Không phải hình người, nàng gầy chỉ còn mấy lạng thịt, thân thể
không có chút mĩ cảm nào.
Hạ Lăng Vân giật mình, nhìn tiểu hồ ly giống chó hoang lang thang toàn thân bẩn thỉu, thở dài, sau đó nói: "Ta biết rồi."
Nhẹ nhàng ôm tiểu hồ ly lên... hắn quay đầu nói: "Thường Hưng, Thường
Đức, Tuyết Hoa đã bế quan xong, các ngươi nấu cho nàng một nồi nhân sâm, cháo loãng."
Nói xong hắn ôm Tuyết Hoa về phía nam, đi được hơn mười thước thì đặt
nàng vào trong nước. Khi toàn thân nàng ướt nhẹp, hắn lấy xà bông bôi
lên bộ lông hồ ly, sau đó nhẹ nhàng tắm. May mắn Tuyết Hoa hiểu lòng
người tự động biến về hình thái hồ ly, nếu không hắn không dám động thủ
tắm cho nàng.
Nhìn bộ lông hồ ly nổi trong nước, Tuyết Hoa run rẩy, "Tiên Quân, ta sẽ
không biến thành hồ ly không có lông chứ?" Lần đầu tiên sau khi bế quan, bộ lông của nàng bị rụng nhất nhiều, gần như là lộ da.
"So với lần đầu bế quan, linh lực nàng tăng cường gấp mấy chục lần, thể
chất cũng tốt hơn nhiều, sẽ không bị rụng lông." Hạ Lăng Vân bình tĩnh
nói, dùng ngón tay chải nhẹ bộ lông hồ ly của nàng, rồi lại thu những
cọng lông bị rụng.
Cũng may nhìn tình huống của nàng trước mắt, thân thể chỉ cần dưỡng mười ngày có thể hoàn toàn khôi phục bình thường rồi.