Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 16

Trịnh Dư An thực ra lúc đầu cũng khá đắn đo chuyện chụp ảnh đăng lên Khoảnh khắc[1]. Dù sao anh cũng vừa gặp Lý Thù, đối phương cũng đoán được anh mua hoa là tính để đâu. Người này rõ ràng thích chia rẽ mối quan hệ giữa anh và Yến Thư Vọng, dù là kéo gần hay kéo xa thì Trịnh Dư An đều không muốn chút nào.

Hơn nữa cố tính đi mua hoa vì một chiếc bình hoa, xong lại còn chụp ảnh đăng lên Khoảnh khắc, thế nào thì cũng giống hành vi khoe quà bạn trai tặng.

Có rất nhiều người nhấn thích dưới bức hình. Trịnh Dư An tương đối nổi bật trong nhóm bạn bè, chưa đến nửa tiếng đã có mười mấy người bình luận. Anh làm mới trang mấy lần, phát hiện không hề có chút dấu vết nào của Yến Thư Vọng.

“……” Trịnh Dư An thấy mình hơi bị ma làm, đến nỗi hôm sau lúc đi làm anh còn mở bài đăng này, cẩn thận coi hết một lượt mấy cái avatar nhấn thích.

Tần Hán Quan vào phòng nghỉ hút thuốc, thấy anh thì chào hỏi: “Hôm qua mua hoa à?”

Trịnh Dư An đang nhìn chằm chằm điện thoại, nghe vậy thì ngẩng lên. Tần Hán Quan đưa qua điếu thuốc, anh xua tay: “Tôi hút của tôi.”

Tần Hán Quan cười mắng “làm trò”, cũng không ép anh, châm thuốc rồi ngồi xuống cạnh Trịnh Dư An.

Hai người phì pheo một lúc, Trịnh Dư An vẫn không bỏ điện thoại xuống.

“Cậu xem gì thế?” Tần Hán Quan tiện miệng hỏi.

Trịnh Dư An do dự một lúc, đột nhiên nói: “Nếu có một người nhận được một món quà xong đăng lên Khoảnh khắc với ý cảm ơn nhưng kết quả người tặng lại không nhấn thích thì anh bảo xem người kia có ý gì?”

Tần Hán Quan vừa hút thuốc vừa không thèm nghĩ ngợi gì đã đáp: “Còn có thể có ý gì nữa, không hứng thú với cô gái đó.”

Trịnh Dư An: “?”

Tần Hán Quan thấy bộ dạng anh vậy là biết vẫn chưa hiểu gì, liền kiên nhẫn giảng giải: “Phụ nữ bình thường nhận được một món quà vừa ý thì đa phần sẽ đăng lên Khoảnh khắc, thực ra là đang muốn gây chú ý, cho người đàn ông tặng quà biết là ‘em rất thích anh’. Nếu người đàn ông này nhấn thích với bình luận, như vậy có qua có lại không phải là thành chuyện rồi sao.”

Trịnh Dư An có lẽ vốn không nghĩ theo hướng này, lộ vẻ “hóa ra còn có thể làm như vậy.”

Tần Hán Quan vênh vênh: “Chút nỗi lòng ấy mà, cậu phải suy xét kỹ vào.”

Trịnh Dư An cười khổ: “Tôi xét đủ rồi.”

Tần Hán Quan: “Sao thế? Cậu không thích ảnh của người ta nên người ta giận dỗi cậu à?”

Trịnh Dư An ngại bảo là ngược lại rồi, mà anh cũng không thể thật sự đi giận dỗi với Yến Thư Vọng. Như thế thì là gì chứ?

Nhẽ nào Yến Thư Vọng là yêu quái nước? Có khả năng mê hoặc lòng người?

Tần Hán Quan thấy sắc mặt anh không ổn, hiếm được lúc quan tâm bảo: “Đi dỗ đi. Nếu cậu thật lòng thích mà lại bị người ta hiểu nhầm thì tiếc biết bao.”

Trịnh Dư An ngoài mặt không cảm xúc nhìn gã, trong lòng thầm nghĩ nói đùa gì vậy, rốt cục là ai dỗ ai chứ.

Buổi chiều bận rộn hơn nên tất nhiên cũng không còn sức đi quan tâm chuyện nhấn thích Khoảnh khắc nữa. Mãi tới lúc gần xong xuôi thì Trịnh Dư An mới có thể coi là nghĩ thông. Chiếc bình hoa đấy có khi do Yến Thư Vọng nhất thời nổi hứng, thấy anh cũng thích nên tiện tay tặng, như vuốt lông chó con mèo con thôi. Hơn nữa giá cả cũng không đắt, với giá trị con người Yến Thư Vọng thì món quà này lúc thường có khi còn không xứng.

Nghĩ thông là chuyện của nghĩ thông, trong lòng có thoải mái hay không là một chuyện hoàn toàn khác.

Trịnh Dư An ký xong bộ hợp đồng Trần Lê mang vào, đem đống đầu lọc thuốc lá gần đầy hết gạt tàn đi đổ.

Anh ngồi tại chỗ châm thuốc, rít được mấy hơi thì điện thoại nội bộ bỗng đổ chuông.

“Alo?” Trịnh Dư An một tay nhấc máy, vì đang ngậm thuốc nên giọng có chút không rõ.

Chương Tấn ở bên kia cười: “Tiểu Trịnh Tổng à, lâu lắm rồi cậu không lại.”

Bình thường hợp tác với doanh nghiệp lớn có mức kim ngạch khổng lồ thì việc qua lại sẽ sôi nổi hơn bình thường rất nhiều. Từ lúc WE GO vừa mới thành lập, mặt tài chính đều do Trịnh Dư An phụ trách, mãi tới hai năm anh được điều qua Ủy ban Giám sát thì mới dừng liên hệ. Khó khăn lắm mới nối lại được mối nhân duyên như ngày hôm nay, Chương Tấn chắc chắn rất vui.

Trịnh Dư An phục vụ khách hàng trước này đều là một kiểu, người đẹp miệng ngọt, khiến người ta ưa thích không chỉ ở mức thường.

“Làm gì mà lâu chứ, cũng mới một hai tuần.” Trịnh Dư An kẹp điếu thuốc trong tay, chất giọng êm ái, “Anh đây là nhớ người hay nhớ hơi men thế?”

Chương Tấn mê ăn uống, rõ ràng sức uống chỉ bình thường nhưng lại yêu chất cồn. Gần đây anh ta kiếm được mấy chai bia thủ công của New Zealand, muốn rủ Trịnh Dư An thưởng thức.

(Bia thủ công: hay còn gọi là Craft beer, là loại bia được ủ hay sản xuất tại những xưởng ủ bia có sản lượng nhỏ, thường là những xưởng sản xuất hoạt động độc lập, và áp dụng quy trình ủ bia truyền thống, kết hợp với những nguyên liệu đa dạng để tạo hương vị riêng biệt.)

“Bia Stuot sữa của hãng này năm ngoái giành hạng nhất Giải bia thế giới đấy.” Chương Tấn còn không quên quảng cáo.

(Bia Stout: một trong hai dòng bia đen phổ biến trong dòng bia thủ công. Khác với hầu hết các loại bia khác, Stout không dùng mạch nha mà chỉ đơn thuần là hạt lúa mạch rang sẫm màu, ít hoa bia. Stout mang hương vị khét với độ cồn khoảng 7.0% – 8.0%. Stout sữa là bia stout được ủ chung với một loại đường có nguồn gốc từ sữa)

Trịnh Dư An: “Vị stout nồng phết đấy, anh uống quen không?”

Chương Tấn: “Không phải bia đen đâu. Loại này bọt bia như sữa ý, cậu nhất định sẽ thích.”

Trịnh Dư An kêu được rồi, hẹn thời gian rồi hai người làm mấy ly.

Chương Tấn: “Chọn ngày không bằng được ngày. Hôm nay luôn đi! Bia chuẩn bị xong hết rồi, còn thiếu mỗi cậu.”

Ở Tô Châu, không ít những quán pub xa xỉ nhận cất giữ rượu ngon cho khách quen. Chương Tấn hay tới quán tên “Lam Tước”. Trịnh Dư An cũng biết chỗ, tan làm liền lái xe tới thẳng đó.

Phục vụ ở Lam Tước không đông, tính cả nhân viên pha chế cũng mới có hai, ba người. Bà chủ đích thân ngồi ở quầy bar đón chào khách, thấy Trịnh Dư An thì có chút bất ngờ.

“Úi, ngài lâu lắm mới tới.” Bà chủ cười tươi rói.

Trịnh Dư An ôm hờ cô một cái: “Đợt trước có hoạt động chào năm mới nên bận rộn quá, thực sự không có thời gian lại.”

Bà chủ vui vẻ, nói lẫy: “Rượu ngon chỗ tôi lại không có người biết uống tới cổ vũ.”

Trịnh Dư An: “Không phải tôi tới rồi đây sao.”

Anh cởi áo vest, bên trong mặc một chiếc sơ-mi màu xám chì. Tháng Sáu cũng đến là kì, nhiệt độ vậy mà lại giảm. Trịnh Dư An lúc này nghiêm túc cài cúc áo, tiện tay cầm lấy cái gạt tàn.

Chờ không lâu thì Chương Tấn tới. Trịnh Dư An đang tính đứng lên chào anh ta, mắt lại liếc thấy người theo phía sau.

Yến Thư Vọng hôm nay tóc buộc cao nửa đầu, thắt nút như nho sinh thời xưa. Áo khoác của hắn treo trên tay, nghiêng đầu nói chuyện với Chương Tấn, bỗng nhiên nhấc mắt, ánh nhìn không gần không xa dừng lại trên mặt Trịnh Dư An.

“……..” Trịnh Dư An thật sự không ngờ rằng Yến Thư Vọng sẽ tới. Trong đầu không tự giác nghĩ tới chuyện nhấn thích bức hình. Tiếng Tần Hán Quan vang vọng bên tai anh.

[ Còn có thể có ý gì nữa, không hứng thú với cô gái đó. ]

[ Chút nỗi lòng ấy mà, cậu phải suy xét cho kỹ vào. ]

Bên ngoài Trịnh Dư An không thể hiện gì nhưng trong lòng đã sóng cuộn dâng trào, vỗ qua vỗ lại. Anh điều chỉnh nét mặt, cười nói: “Sao Yến Tổng cũng tới thế này?”

Yến Thư Vọng nhìn anh một chốc, đáp một câu không liên quan tới câu hỏi: “Bình hoa đẹp lắm.”

Trịnh Dư An đơ nửa nhịp mới nhận ra hắn đã thấy bức ảnh, thế là im lặng một lúc mới lúng túng nói: “Tôi tưởng anh không thấy.”

Ánh mắt Yến Thư Vọng như ánh đèn lưu luyến. Hắn đứng dưới ngọn đèn mờ của quán pub nở nụ cười mập mờ không rõ, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn vào hai mắt Trịnh Dư An.

“Trịnh Dư An” Yến Thư Vọng bình tĩnh nói, “Chỉ cần là chuyện của cậu, không gì tôi không biết.”
Bình Luận (0)
Comment