Chuỗi hạt của Yến Thư Vọng chỉ là vật trưng bày, cuối cùng đương nhiên phải về với chủ, được đeo lên cổ tay Trịnh Dư An.
“Hơi khoe khoang đấy.” Vào ngày cuối tuần một tuần sau đó, Trịnh Dư An bắt đầu thu dọn đồ đạc, thuê công ty chuyển nhà của Nhật Bản, chuẩn bị đưa qua chỗ Yến Thư Vọng.
Trước lúc hai người về ở chung từng có chút tranh chấp không thể tính là “tranh chấp”, bàn bạc về vấn đề rốt cục ai tới nhà ai ở.
Nhà Trịnh Dư An cũng ở Khu công nghiệp, dù đường xá với bất động sản không bì được với Vịnh Ánh Trăng của Yến Thư Vọng nhưng cũng không hề kém. Anh vốn cũng không tính sống chung sớm như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện xác định quan hệ rồi, nô lệ doanh nghiệp yêu đương khó khăn nhất ở điểm nào, chính là lúc tình cảm mới chớm thì đều phải đi làm tới tám, chín giờ tối. Ở chung còn có thể lăn giường, không ở chung thì sao đây? Tình nhân cuối tuần? Yêu đương qua Wechat? Như vậy đúng thảm quá rồi.
Trịnh Dư An cũng không phải người bày vẽ, nếu đã quyết định sống chung thì ngay lập tức gọi điện bàn chuyện chuyển nhà với Yến Thư Vọng.
Ý của Yến Thư Vọng là muốn ở chỗ của hắn.
“Gần ngân hàng của em hơn.”
Trịnh Dư An: “Anh ở chỗ em cũng đâu xa đâu.”
Yến Thư Vọng: “Nhà anh hơn nhà em hai phòng.”
“……” Trịnh Dư An cảm thấy lời này như đang xúc phạm anh, giọng điệu quái gở nói, “Sao, tiện có cãi nhau thì chia phòng ngủ hả?”
Yến Thư Vọng đờ ra mấy giây rồi phá lên cười ở đầu bên kia điện thoại.
Quen biết lâu rồi, Yến Thư Vọng mới nhận ra Trịnh Dư An không phải kiểu dịu dàng thoải mái như lúc trước nhìn từ ngoài vào tưởng tượng. Ngược lại, anh có một bộ quy tắc sống của riêng bản thân.
Anh là con trai được bao quanh bởi như những viên sỏi trơn min nhưng lại đầy góc cạnh, khi há miệng, bên trong còn có viên dạ minh châu rực rỡ chói lòa.
Chuỗi hổ phách cầu vồng đeo trên tay Trịnh Dư An chưa được mấy ngày đã bị Tần Hán Quan để ý.
Anh cũng chẳng giấu diếm gì. Tần Hán Quan không biết nguồn gốc món đồ nên nhiều chuyện hỏi: “Sao lại đeo vòng đá quý vậy?”
Trịnh Dư An bình tĩnh đáp: “Bạn tặng.”
Cổ tay anh rất đẹp, chuỗi hạt dài nên cuộn thành hai vòng, càng làm tôn lên làn da trắng của anh. Gọi là hổ phách cầu vồng nhưng thật ra sự chuyển màu giữa các hạt châu cũng không quá chênh lệch, mỗi viên từ đậm đến nhạt cũng chỉ thay đổi trong một hệ màu. Tần Hán Quan ngắm nghía thêm một lúc, vừa hút thuốc vừa bảo: “Người bạn này của cậu cũng có lòng đấy.”
Trịnh Dư An cười cười, không đáp.
Tần Hán Quan lại tiếp: “Ngụ ý tốt.”
Trịnh Dư An hỏi: “Ngụ ý gì?”
Tấn Hán Quan: “Hổ phách ấy à, niên đại nào cũng có, màu sắc cũng thay đổi theo năm tháng. Để có thể sưu tầm được đủ để xâu thành chuỗi như này cũng không dễ.”
Trịnh Dư An nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải rất lãng mạn không?”
“Rất lãng mạn.” Tần Hán Quan không nghĩ nhiều, thuận theo lời anh rồi bảo, “Mỗi viên hổ phách đều mang một giai đoạn lịch sử. Người bạn này của cậu có lòng, tặng cậu chuỗi hạt này, như thể muốn đem mấy vạn năm trên Trái Đất này tặng hết cho cậu vậy.”
Lâm Niệm Tường nhắn tin cho Yến Thư Vọng không lo bị chặn như Lý Thù, chủ yếu vì lời anh ta nói không làm người khác thấy phiền.
“Ông tặng hổ phách cầu vồng cho người ta rồi à?”
Yến Thư Vọng “Ừ” một tiếng không chút cảm xúc, như thể đồ tặng đi là món gì đó không chút giá trị. Cũng chỉ có Lâm Niệm Tường biết vì để sưu tầm được một chuỗi hạt như vậy, hắn đã phải bỏ ra biết bao công sức.
Lâm Niệm Tường bật cười: “Tôi thấy Trịnh Dư An đeo rồi.”
Yến Thư Vọng bảo,
tôi biết.Lâm Niệm Tường bèn không nhiều lời nữa, chỉ kêu hôm nào tổ chức tiệc tân gia nhớ gọi anh ta.
Yến Thư Vọng thực ra chưa từng nghĩ tới chuyện tổ chức tiệc tân gia. Giới này cũng chỉ có như vậy, dù ít dù nhiều thì cũng biết nhau. Mọi người đều thuộc thiểu số, bất kỳ hai người nào thành đôi, cho dù có thể chỉ được một thời gian ngắn, phần lớn mọi người trong giới đều sẽ tặng quà chúc phúc. Phô trương hơn thì sẽ làm chút nghi lễ cho có này có kia, mới mọi người tới làm chứng.
Lúc trước Lý Thù có bạn trai cũng tổ chức, sau đấy thì chia tay, Yến Thư Vọng cảm thấy gã ta ngốc muốn chết.
“Chia tay thì sao?” Lý Thù về sau tụ tập riêng với mấy người họ còn ấm ức nói lời cay đắng, “Lúc tôi làm lễ trong giới có ai không chúc mừng chứ!”
Yến Thư Vọng lười phản bác lại gã, có điều lòng dạ hẹp hòi, nhớ hết.
Đàn ông độc thân chẳng có mấy đồ đạc nhưng cũng phải lục tục dọn mất hai ngày, đồ dùng hàng ngày đều để trong phòng trống ở nhà Yến Thư Vọng. Hôm thứ Hai đi làm, Trịnh Dư An còn phân tâm suy nghĩ vài chuyện.
Sau khi hết giờ nghỉ trưa Tần Hán Quan qua phòng anh, kêu lát người bên WE GO tới.
Trịnh Dư An móc bao thuốc lá ra theo thói quen, nghe vậy thì khựng lại: “Sao vậy, chuyện vay vốn có vấn đề sao?”
“Ai biết.” Tần Hán Quan bó tay, “Chương Tấn cứ úp úp mở mở rồi kêu bọn họ muốn qua một chuyến, chúng ta dù sao cũng phải tiếp đãi.”
Trịnh Dư An trầm ngâm châm điếu thuốc, cảm xúc của anh thực ra có chút khó tả, dù sao hôm qua còn đang sắp xếp đồ đạc trong nhà Yến Thư Vọng.
Lúc đấy cũng là buổi chiều, ánh mặt trời vừa đủ, Trịnh Dư An ngồi bệt dưới đất để gấp một chồng áo may ô cùng nhãn hiệu. Trời nóng nên bật điều hòa, gió máy lạnh phả lên lưng anh.
Cũng chẳng biết gấp được bao nhiêu chiếc, Trịnh Dư An chợt ngẩng lên thì thấy Yến Thư Vọng đứng tựa bên cửa.
Người kia khoanh tay trước ngực, yên lặng nhìn anh.
“Anh tới giúp hả?” Trịnh Dư An cố ý giơ áo lên hỏi hắn.
Yến Thư Vọng không đáp. Hắn thả tay xuống, thong thả bước tới trước mặt Trịnh Dư An, sau đó cúi người, ngừng lại một giây rồi hôn lên môi anh.
“Anh tới hôn em.” Hắn đáp như vậy.