Sau gần nửa năm chung sống, ngân hàng của Trịnh Dư An chào đón một đợt thanh tra từ bên Ủy ban Giám sát.
Yến Thư Vọng ngoài vay vốn doanh nghiệp thì không quá rõ về các nghiệp vụ ngân hàng khác, thế nên tối đó lúc quay về không thấy người đâu, hắn mới nhận thức được Trịnh Dư An bận tới mức nào.
Trịnh Dư An thật sự rất bận, bận tới mức không có thời giạn gọi điện báo cho Yến Thư Vọng biết tối nay không về ăn cơm. Chờ tới lúc anh nhớ ra, Yến Thư Vọng đã trên đường qua đây rồi.
“Anh tới đưa cơm sao?” Trịnh Dư An đang pha trà cho bản thân ở phòng nghỉ. Dạo này lượng công việc của anh quá lớn nên cũng chú ý sức khỏe hơn, bớt hút thuốc lá và hạn chế uống cà phê.
Yến Thư Vọng bảo,
anh là người nhà tới thăm nuôi.Trịnh Dư An bật cười.
Dì phụ trách nấu cơm có tay nghề rất giỏi, từ sau khi Trịnh Dư An chuyển tới nhà Yến Thư Vọng thì mỗi ngày đều chuẩn bị bữa tối cho hai ông chủ. Nếu nói thói quen ăn uống của hai người có chỗ nào khác nhau thì cơ bản là Yến Thư Vọng thích ăn mặn còn Trịnh Dư An thiên ngọt.
Trần Lê đã quá quen với việc thi thoảng Yến Thư Vọng tới thăm. Mặc dù trong mắt cô, quan hệ của sếp nhà với người ta đã hơi quá mức tốt, ngay cả cơm tối cũng có thể tự mình mang tới cho. Đây chắc là tình bạn đích thực giữa những người đàn ông rồi.
“Tôi có gọi ít đồ ăn đêm.” Yến Thư Vọng trước lúc vào phòng Trịnh Dư An bỗng bảo, “Mọi người chia nhau nhé.”
Trần Lê sợ hãi trước sự quan tâm này, “Thật ạ? Làm phiền ông chủ Yến quá rồi.”
Trịnh Dư An ở trong tất nhiên nghe thấy. Anh thấy Yến Thư Vọng đi vào thì không kiềm được trêu: “Anh hào phóng ghê đó.”
Yến Thư Vọng không nói gì. Hắn cầm hộp giữ nhiệt, lấy hết cơm và thức ăn ra, hỏi: “Để đâu đây?”
Trịnh Dư An đẩy tài liệu trên bàn làm việc qua một bên, vẫy tay: “Để đây đi.”
Yến Thư Vọng bèn đi qua.
Trịnh Dư An ngồi nửa bàn, nửa còn lại nhường cho hắn, rồi lấy ghế để hắn ngồi xuống. Yến Thư Vọng thấy chỗ hơi nhỏ, ngồi cạnh thì chật chội nhưng Trịnh Dư An nhất quyết không cho hắn đi.
“Ngồi chung đi mà.” Trịnh Dư An cắn đũa, làu bàu nói. “Ở gần em một chút.”
Yến Thư Vọng mỉm cười kêu,
em cũng dính người ghê đó.Trịnh Dư An: “Mấy bữa nay toàn nửa đêm em mới về tới nhà, anh nằm trên giường không thấy thiếu người à.”
Yến Thư Vọng ngồi bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh ăn cơm, qua một lúc mới trả lời: “Anh thức mà, không ngủ.”
Trịnh Dư An vui vẻ. Anh cũng không biết mình vui vì lẽ gì, chỉ là thấy Yến Thư Vọng quá thú vị. Anh ăn cơm, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn đối phương. Lúc nào ánh mặt Yến Thư Vọng cũng đặt trên mặt anh, như thể vẫn luôn nhìn anh vậy.
“Khi nào kết thúc thanh tra?” Chờ Trình Dư An ăn gần xong, Yến Thư Vọng mới hỏi anh.
Trịnh Dư An thở dài: “Phải hơn tháng nữa. Lần này lãnh đạo bên Ủy ban Giám sát tới, phải hầu hạ cho thật tốt.”
Cũng không rõ Yến Thư Vọng ghen thật hay là giả bộ than phiền, nói: “Người em cần hầu hạ cũng nhiều thật đó.”
Trịnh Dư An xuôi theo lời hắn dỗ dàng: “Chắc chắn không hầu hạ được tận hứng như anh.”
Bọn họ cũng không ngại bàn về công việc của nhau. Với chức vị nghề nghiệp như Yến Thư Vọng, hai người họ thực ra có cực kỳ nhiều chủ đề chung, tốt ở chỗ một khi ngân hàng có động tĩnh gì, “doanh nghiệp người nhà” như WE GO luôn được biết tin đầu tiên.
“Lãnh đạo bên Ủy ban Giám sát là nam hay nữ?” Yến Thư Vọng chờ Trịnh Dư An ăn xong mới chợt hỏi thêm.
Trịnh Dư An: “Nam.” Anh vừa dứt lời, ngẫm lại thì thấy buồn cười nhìn hắn, “Anh lo cái gì?”
Yến Thư Vọng khẳng định: “Anh chỉ hỏi thôi.”
Trịnh Dư An đương nhiên không tin Yến Thư Vọng chỉ hỏi vậy, vẫn giữ mặt mũi cho hắn mà không vạch trần, chỉ nói: “Nam, còn lớn tuổi hơi anh, họ Thẩm, mấy bữa nay không gặp được, mai mới tới.” Ngừng lại một chốc, Trịnh Dư An mới nửa đùa an ủi hắn, “Yên tâm đi mà, bình thường tầm tuổi này đều bụng bia đầu hói cả, chắc có gì đẹp để nhìn.”
Nói xong, anh còn liếc Yến Thư Vọng một cái, đắc ý bảo: “Yên tâm rồi chứ? Em có phải ngoan lắm không nèo?”