Nói đúng ra, đây cũng không phải lần đầu Trịnh Dư An gặp Hạ Nhất Dương. Bọn họ lần đầu gặp nhau ở khu cao ốc, chỉ là lúc đó đông người, cả một đám trao đổi số Wechat xong thì ai lo việc người nấy, cũng không thể coi là chính thức làm quen.
Hạ Nhất Dương tạo cho người ta một cảm giác không giống những người khác. Lúc anh không cười thì là một mỹ nam tử có chút lạnh lùng nhưng lại dịu dàng. Lần đầu thấy anh, Trịnh Dư An không thể nào tin nổi người này hơn mình gần chục tuổi. Nếu ví dụ bằng một loài hoa, Hạ Nhất Dương tựa đóa dâm bụt kép[1], lúc cười đuôi mắt hơi cong cong, tạo thành một đường vân mềm mại.
Có những người trời sinh đã khiến người ta yêu quý, Hạ Nhất Dương là một trong số đó.
“Th…. Chủ nhiệm Thẩm đợt này kiểm tra ngân hàng bên này nên tôi tiện đường qua thăm cậu.” Hạ Nhất Dương nói. Anh đứng bên cạnh Thẩm Lạc, trông hai người họ có vẻ quan hệ rất tốt.
Yến Thư Vọng trước mặt người không quen biết cũng có chút làm bộ. Hắn đứng đó chờ Trịnh Dư An tới bên, ánh mắt sau khi dời khỏi người Thẩm Lạc thì đi tới chỗ Hạ Thẩm Dương. Lần này không nhìn được bao lâu vì Thẩm Lạc đã lấy thân mình cản tầm mắt hắn.
Yến Thư Vọng híp mắt. Trịnh Dư An nói mấy câu với Hạ Nhất Dương rồi mới đi qua. Sắc mặt hắn thả lỏng phần nào, nhỏ giọng hỏi Trịnh Dư An muốn ăn gì.
Trịnh Dư An: “Hạ Tổng rủ đi ăn chung, anh thấy sao?”
Yến Thư Vọng không muốn có thêm hai bóng đèn phát sáng, đặc biệt là người có tính công kích mạnh như Thẩm Lạc. Trực giác của gay vào thời khắc mấu chốt đều rất chuẩn. Yến Thư Vọng luôn cảm thấy Trịnh Dư An rất dễ thu hút, khiến người ta nhung nhớ, tên Chủ nhiệm Thẩm này còn ở đây mấy tháng, trong mắt hắn là một sự uy hiếp.
Trịnh Dư An thấy Yến Thư Vọng không nói gì, ngẫm thấy sợ là hắn không vui. Đang không biết từ chối thế nào thì Thẩm Lạc ở bên cạnh đột nhiên lãnh lùng nói: “Hôm nay tới đây thôi. Tôi vốn đang thanh tra ngân hàng chỗ Trịnh Tổng, đi ăn riêng thì không hợp quy tắc cho lắm.”
Trịnh Dư An thở phào, nghĩ cũng thấy có lý, kết quả Hạ Nhất Dương lại có chút giận dỗi: “Lúc cậu tới kiểm tra ngân hàng tôi không phải ngày nào cũng đi ăn cùng tôi à.”
Thẩm Lạc gặp biến không sợ: “Đó là cậu, không phải người khác.”
Hạ Nhất Dương có chút không hiểu lắm, Trịnh Dư An làm trai thẳng lâu năm nên cũng rất mơ hồ.
Gay thành tinh như Yến Thư Vọng thì không giống vậy. Hắn tỏ vẻ sáng tỏ, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương mấy lượt, đột nhiên nhấc cánh tay, ôm hờ vai Trịnh Dư An.
“Đi thôi.” Yến Thư Vọng móc ra một chiếc kính đen, có chút không coi ai ra gì, “Anh đặt chỗ nhà hàng, sắp tới giờ rồi.”
Trịnh Dư An không hề nghi ngờ hắn, vội vàng tạm biệt Hạ Nhất Dương, còn nhân thể lên kế hoạch hẹn lần sau tụ tập. Thầm Lạc đứng bên cạnh coi sắc mặt có vẻ không thoải mái lắm.
Hắn nhìn lướt qua Yến Thư Vọng, ánh mắt đặt trên bàn tay đang ôm vai Trịnh Dư An, cúi đầu nói với Hạ Nhất Dương, “Có tụ tập cũng phải chờ tôi kiểm tra bên này xong rồi hẵng tụ tập, cậu vội cái gì.”
Hạ Nhất Dương thấy khó hiểu: “Cậu cứ kiểm tra của cậu đi, tôi với Tiểu Trịnh Tổng gặp nhau thì ảnh hưởng gì tới cậu chứ.”
Thẩm Lạc bóp trán, tới cuối nói: “Cậu phải tránh hiềm nghi.”
Hạ Nhất Dương: “……”
Trịnh Dư An: “?”
Lúc lên xe Yến Thư Vọng, Trịnh Dư An suy ngẫm nửa ngày cũng không hoàn toàn rõ. Người lái xe tâm trạng lại có vẻ không tệ, vừa lái xe vừa tải nhạc, chọn bài hát mới của Châu Kiệt Luân – “Mojito”.
Mãi tới khi đi được nửa đường, Trịnh Dư An cuối cùng cũng nghĩ thông: “Chủ nhiệm Thẩm với Hạ Tổng là một đôi?”
Yến Thư Vọng nhìn qua lớp kính đen, như cười như không nói: “Em hình như không nhạy cho lắm với mấy người bọn anh.”
Biểu cảm trên mặt Trịnh Dư Anh như muốn nứt, xoắn xuýt nửa ngày mới thầm thì: “Thảo nào em cứ thấy phong cách với ngoại hình các thứ của anh ta không tồi, hơi giống anh.”
Yến Thư Vọng bặm môi, có vẻ không vui nói: “Anh ta mặc Âu phục, nhìn kiểu gì mà ra được phong cách.”
Trịnh Dư An không biết nên khóc hay nên cười kêu,
anh ghen gì vậy.Yến Thư Vọng chẳng ư hử gì nữa.
Có điều tối đó về Yến Thư Vọng quyết giày vò anh trên giường. Những hôm đi làm tuy sẽ không làm tới bước cuối nhưng Yến Thư Vọng có cách khiến Trịnh Dư An phải cầu xin. Đến cuối mệt tới mức mơ mơ màng màng, Trịnh Dư An có thể cảm thấy được Trịnh Dư An hôn thật lâu lên gáy anh.
Chỗ đó Trịnh Dư An không nhìn thấy được nên cũng bó tay với đối phương.
Kết quả hôm sau đi làm, cũng quá trùng hợp mà lại gặp Thẩm Lạc trong thang máy.
Hai người thấy nhau thì hơi bất ngờ. Trịnh Dư An là vì hôm qua phát hiện chuyện Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương là một đôi, tự thấy bản thân nhìn thấu bí mật của người ta nên có hơi ngượng ngịu. Thẩm Lạc hình như không có khúc mắc gì, vẫn đối xử với anh không nóng không lạnh. Chờ thang máy tới tầng, Trịnh Dư An lại đưa tay chặn cửa, mời lãnh đạo đi trước.
Lúc Thẩm Lạc đi qua anh thì hơi ngừng bước, ánh mắt như có như không lướt qua gáy anh, đột nhiên mỉm cười: “Tiểu Trịnh Tổng khách sáo quá.”
“?” Trịnh Dư An chỉ đành bảo, “Chuyện nên làm mà.”
Cũng không biết có phải Trịnh Dư An tưởng tượng không, từ sau lần đó, Thẩm Lạc hiền hòa và khách sáo với anh hơn rất nhiều, cũng không tạo cảm giác lạnh nhạt xa cách như trước nữa. Anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, chỉ thấy kỳ quái.
Yến Thư Vọng lại tỏ vẻ sáng tỏ. Hắn mua bức “Ba chú mèo” của bậc thầy Diêu Kiến Bình về, đang suy nghĩ xem nên bày ở đâu trong phòng khách thì thích hợp.
“Vì em không uy hiếp tới anh ta.” Yến Thư Vọng vừa bày tranh vừa bảo.
Trịnh Dư An nhường chỗ: “Cái gì mà uy hiếp cơ?”
Yến Thư Vọng liếc qua anh, dường như không để tâm sự ngờ nghệch này của Trịnh Dư An: “Em với cái vị Hạ Tổng kia là phu nhân kết bạn, không thể tạo thành kết quả gì khác.”
Trịnh Dư An: “……..”
Đương nhiên rất lâu về sau, Trịnh Dư An mới nhận ra, trong mấy tháng Thẩm Lạc tới thanh tra, “ham muốn tình dục” của Yến Thư Vọng dâng cao chưa từng có rốt cục là vì lẽ gì, cũng không khó giải thích.