Trịnh Dư An hơi xấu hổ, không phải vì tự mình đa tình, hiểu nhầm Yến Thư Vọng tính làm gì anh mà vì bản thân anh phản ứng quá mức, có vẻ không được phóng khoáng.
Uống rượu không làm lỡ công chuyện nhưng uống nhiều thì chưa chắc.
Trịnh Dư An thầm nghĩ, cũng may Yến Thư Vọng không so đo.
Nếu cơm đã ăn, rượu đã uống, những chuyện về sau nên thế nào thì thế đó cũng dễ dàng hơn đôi phần. Phía chi nhánh thành phố rất nhanh đã cho câu trả lời về chính sách, ngay hôm sau Trịnh Dư An liền gửi bản dự thảo hợp đồng đầu tiên qua cho Chương Tấn.
Cũng không ngờ đối phương ngay chiều đã gọi điện qua.
Qua lại bao lâu nay rồi, cùng với một con cún hô qua sủa lại mấy tiếng còn có tình cảm, nói chi là đối tác hợp tác.
Trịnh Dư An lúc nhận điện thoại giọng điệu có phần thân thiết, gọi một tiếng “Anh trai” rồi hỏi: “Đọc thấy hài lòng chứ?”
Đầu bên kia im ắng đến lạ mất một lúc rồi mới truyền tới giọng nói tựa rượu mạnh: “Xin chào, tôi là Yến Thư Vọng.”
Trịnh Dư An: “….” Tiếng “anh trai” kia hình như gọi cũng không thiệt.
Giai đoạn hoàn thiện hợp đồng, CFO của công ty bên kia gọi tới bàn bạc thì cũng không có gì để than phiền. Yến Thư Vọng nhắc tới vài vấn đề liên quan đến việc hồi vốn, Trịnh Dư An trả lời không chút sai sót, có thể nói là chuyên nghiệp, chặt chẽ, giải quyết công việc theo đúng nguyên tắc.
“Đây mới là bản dự thảo đầu.” Trịnh Dư An móc bao thuốc từ trong túi áo vest vắt trên ghế, “Yến Tổng có thể đánh dấu lại những chỗ còn thắc mắc, sau chúng ta tiếp tục thương lượng.”
Yến Thư Vọng nói: “Vấn đề cũng không phải là nhiều.”
Trịnh Dư An châm thuốc, cười: “Vậy bên tôi sẽ soạn bản dự thảo hợp đồng thứ hai.”
Yến Thư Vọng “ừm” một tiếng rồi không lập tức cúp máy, Trịnh Dư An tất nhiên cũng không thể ngắt điện thoại. Anh vừa hút thuốc vừa nghe ngóng tiếng động bên kia, mãi tới khi Yến Thư Vọng đột nhiên hỏi anh: “Tiểu Trịnh Tổng còn váng đầu không?”
Một khi đã uống nhiều rượu thì không thể tránh khỏi bị say. Sáng nay lúc anh tới công ty, Trần Lê còn bảo cả người anh toàn mùi rượu, bây giờ Yến Thư Vọng bỗng nhắc đến, Trịnh Dư An lại nhớ tới chuyện mất mặt hôm qua.
“Ngủ một giấc là đỡ hơn nhiều rồi.” Chìm nổi trong xã hội bao nhiêu năm như vậy, chút xấu hổ sẽ không khiến Trịnh Dư An xao động, anh rất bình tĩnh đáp, “Cảm ơn Yến Tổng quan tâm.”
Yến Thư Vọng hình như cười một tiếng. Hắn giảm âm lượng, như rượu ngon lay động trong chén: “Tiểu Trịnh Tổng tửu lượng cao.”
Trịnh Dư An chỉ thấy vành tai không hiểu sao bỗng nóng ran. Anh rít một hơi thuốc vào phổi rồi từ tốn nhả ra, nghe thấy Yến Thư Vọng hỏi số điện thoại di động của anh.
“Có việc gấp gì còn tiện liên lạc.” Yến Thư Vọng nói, “Chuyện hợp đồng thì phải làm phiền Tiểu Trịnh Tổng rồi.”
Trang Khoảnh khắc của Yến Thư Vọng vô cùng sạch sẽ. Anh không cài đặt chế độ giới hạn ba ngày, nhưng cũng chỉ có lác đác vài dòng status, ngay cả quảng cáo tuyên truyền của WE GO cũng không có, lướt mắt qua là thấy hết.
(Chế độ giới hạn ba ngày: một chế độ cài đặt của Wechat, chỉ cho phép người xem thấy được bài từ ba ngày trước đó của người đăng)Trịnh Dư An có ảo giác như bản thân đang coi trộm đời tư cá nhân của người đàn ông thành công thuộc tầng lớp trên, nhưng cũng không có suy nghĩ nhất định phải tìm hiểu sâu hết, chỉ coi một lúc rồi lại thoát ra.
Tần Hán Quan cũng xem qua bản hợp đồng mới một lượt.
“Gửi bên pháp chế của bọn họ xem đi.” Tần Hán Quan nói.
Trịnh Dư An: “Đã gửi một bản rồi. Bản này để bên mình lưu lại.”
Tần Hán Quan gật đầu: “Hoàn thiện sớm đi, tránh để đêm dài lắm mộng, vịt tới miệng rồi vẫn bay mất được.”
Trịnh Dư An cũng đến hết cách với cái tật dùng thành ngữ lung tung này của gã. Anh pha cho bản thân một ly cà phê, hỏi: “Hợp đồng chính thức anh mang qua hay để tôi?”
Cho dù hiện tại có hệ thống scan điện tử nhưng hợp đồng của ngân hàng vẫn phải lưu một bản giấy mới đúng nguyên tắc. Bình thường ký hợp đồng với doanh nghiệp lớn sẽ giống như cắt băng khánh thành vậy, phải làm ra vẻ với có chút tính hình thức.
“Cậu đi đi.” Tần Hán Quan không thích tham gia mấy hoạt động náo nhiệt như này, “Bên bọn họ quen thân với cậu, lần trước đi uống cậu có thấy người ta coi mặt mũi tôi ra gì không?”
Trịnh Dư An cười: “Mặt mũi tôi không phải cũng của anh sao?”
Tần Hán Quan đắc ý vô cùng: “Vậy tôi phải đẹp trai nhường nào đây.”
Thời điểm tới WE GO ký bản hợp đồng cuối cùng, bên đó lại không tổ chức hoạt động tuyên truyền lớn nào, ngoài Yến Thư Vọng ra thì Trịnh Dư An còn được gặp CEO Tiết Thâm.
Người đàn ông này vẻ ngoài bình thường, chỉ có đôi mắt như hai đóa hoa đào. Trịnh Dư An nhớ trong hồ sơ của y có ghi y là bạn Đại học của Yến Thư Vọng, ra trường cùng nhau chung tay xây dựng WE GO.
Tiết Thâm bắt tay với anh, dáng người hơi thấp. Y đóng dấu lên hợp đồng rồi quay lại bảo với Yến Thư Vọng: “Phải mời Tiểu Trịnh Tổng một bữa đấy. Vị bô lão này từ xa tới mà.”
(Bô lão: gốc tiếng Trung “大老” – đại lão, ý chỉ người cao tuổi, đức cao vọng trọng, có thâm niên nên mình chọn từ tiếng Việt là “bô lão” cho phù hợp)Trụ sở chi nhánh ngân hàng JZ ở khu công nghiệp nằm bên Hồ Tây, đi qua cũng không xa lắm nhưng bữa ăn này dù thế nào cũng không trốn được nên Trịnh Dư An trực tiếp không từ chối.
Sau khi ký hợp đồng xong, theo lệ buổi chiều phải có buổi đi thăm quan kiểm tra, coi như thể hiện sự tôn trọng với phía đối tác. Trịnh Dư An không thấy mình quan trọng tới mức cần Yến Thư Vọng đi cùng nhưng đối phương lại như thể không hề có ý tiếp tục làm việc mà cùng Trịnh Dư An đi qua đi lại giữa hai tòa nhà.
Chương Tấn và La Yên đã sớm quay về phòng làm việc, lúc đi tới tầng hai thì chỉ còn lại hai người là Yến Thư Vọng và Trịnh Dư An.
“Đây là Bộ phận Khách sạn.” Yến Thư Vọng không mặc vest, áo sơmi cũng là kiểu dáng thoải mái, tóc dài buộc gọn, phần mái rủ xuống hai bên tóc mai. Khi hắn nói chuyện sẽ nhìn thẳng vào Trịnh Dư An, ánh mắt không đến mức thiêu đốt nhưng cũng không thể tùy ý bỏ lơ.
Tháng Sáu đã vào hè, cho dù trong tòa nhà bật máy lạnh thì Trịnh Dư An vẫn nóng như cũ, phải cởi áo vest ngoài cầm trên tay. Anh làm việc ở ngân hàng, đã quen một năm bốn mùa đều là Âu phục ba mảnh, trên người là áo sơ mi công sở đúng quy củ màu lam nhạt, có thêu vài hoa văn chìm thời trang.
Giày da nện trên lớp đá cẩm thạch tạo nên tiếng “cộc cộc” lanh lảnh vui tai, bước đi vô cùng dứt khoát. Trịnh Dư An dáng người thẳng tắp, ngay cả sau khi nghe Yến Thư Vọng giới thiệu xong cần khom người đọc kiểm tra thì lưng cũng uốn xuống một đường cong vô cùng đẹp đẽ.
Anh nhìn nhóm nhân viên trẻ tuổi đang gọi điện thoại trong phòng làm việc qua lớp cửa kính, dường như thấy rất thú vị.
Đường eo của Trịnh Dư An nhìn từ sau lại có chút mỏng manh không ngờ tới. Anh sở hữu một đôi chân dài cùng một cặp mông cong tròn được bọc trong lớp quần Âu.
“Chi phí nhân công xem như là một trong những ưu thế của ngành dịch vụ online.” Trịnh Dư An lại đứng thẳng lưng. Anh quay người, nhìn Yến Thư Vọng rồi hỏi, “Giờ chúng ta đi đâu tiếp?”
Ánh mắt Yến Thư Vọng giao với tầm mắt anh, hiếm thấy tự né tránh ánh nhìn trước. Hắn thản nhiên hạ tầm mắt, rút hộp thuốc ra bảo: “Tiểu Trịnh Tổng làm một điếu không?”
Trịnh Dư An cười cười, khéo léo từ chối: “Không cần đâu, tôi hút của tôi là được.”
Yến Thư Vọng: “……”