Hổ Phụ

Chương 13

Buổi tối, người ở Tưởng gia ngồi ngay ngắn nghiêm túc trên bàn ăn. Bà Tưởng hơi cong khoé miệng nhìn chăm chú Tưởng Chính Bắc. Phương Bình ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt thoải mái gắp đồ ăn cho Tưởng Chính Đông. Tưởng lão gia tử hơi híp mắt nhìn chằm chằm Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần ngồi ở bên cạnh.

“Tiểu Thần hôm nay đã nhận được giấy trúng tuyển vào trường Nhất Trung. Hai ngày nữa có thể đi học, nên con dự định mang tiểu Thần dọn ra ngoài ở.”

“Cho nên nhà ngươi cũng đã tìm được rồi. Hiện tại chỉ là muốn thông báo cho chúng ta biết?” Lão gia tử hỏi lại.

Bà Tưởng cũng theo đó mà nói, “Đừng như vậy Chính Bắc, trường học nếu xa nhà thì có thể để cho tiểu Thần trọ lại trường. Gia đình chúng ta từ trước đến nay đều có truyền thống không ai dọn ra ngoài ở. Chưa kể Nhất Trung cũng không cách nơi này quá xa.”

Tưởng Chính Bắc nhìn vẻ mặt như muốn nói “mẹ đều vì muốn tốt cho con” của bà Tưởng, trong lòng liền cảm thấy khinh thường. Chỉ sợ đối phương ước gì hắn sớm dọn ra ngoài, để cho bọn họ về sau mưu tính gì cũng đều có thể thuận lý thành chương mà tránh được hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không có ý nghĩ gì với Tưởng Thị. Cho nên bọn họ suy tính cái gì, hắn càng rõ ràng hơn. Vốn Tưởng Chính Bắc không muốn vội vàng dọn đi. Hắn muốn nhìn bà Tưởng và chị dâu mình ngày ngày nhăn mày nhăn mặt đề phòng hắn. Đó cũng là chương trình giải trí của Tưởng Chính Bắc trên bàn cơm. Nhưng bởi vì chuyện mấy ngày hôm trước của Tưởng Thần. Nên hắn cuối cùng vẫn lựa chọn quyết định tốt nhất là sớm dọn ra ngoài. Nếu còn ở lại ngôi nhà này, hắn sợ sẽ xuống tay với mấy thằng nhóc tám tuổi kia.

“Tiểu Thần dù sao cũng còn nhỏ, Nhất Trung lại không cùng đường với công ty. Muốn đưa đón tiểu Thần rất bất tiện, hơn nữa con của con lại rất nhát gan. Không biết vì sao tiểu Thần ở nhà luôn cảm thấy sợ hãi. Con hỏi sao tiểu Thần cũng không nói, giống như đã chịu uỷ khuất gì đó.”

Tưởng Chính Bắc nói xong, bà Tưởng cùng chị dâu hắn đều sửng sốt. Tưởng lão gia tử nhìn Tưởng Thần, Tưởng Thần sợ hãi rụt người lại. Tưởng lão gia tử nhướng mày, bà Tưởng nhanh chóng đáp lời. “Ở nhà ai lại có thể khi dễ tiểu Thần chứ. Có thể Tiểu Thần vẫn chưa quen thuộc với chúng ta, cho nên mới có người nói năng lung tung khiến nó hiểu lầm mọi người trong nhà?”

Tưởng Thần không hiểu bà Tưởng nói gì. Cậu chỉ biết khi bà Tưởng nói chuyện, ánh mắt bà tuy cười nhưng lại làm cho cậu vô thức sợ hãi. Ngoại trừ quản gia, ông nội và ba ba, Tưởng Thần chán ghét hết tất cả mọi người ở Tưởng gia. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo thường khi dễ cậu, những người hầu luôn xem cậu như không tồn tại. Tuy cậu không để ý những người đó nhìn cậu ra sao. Nhưng Tưởng Thần vẫn luôn hoài niệm những ngày cậu sống cùng ông ở nông thôn. Tuy chỉ có hai người nhưng bọn họ là duy nhất của nhau.

“Việc này con đã quyết định rồi.” Lười tranh cãi tiếp tục, Tưởng Chính Bắt đưa ra kết luận.

Tưởng lão gia tử đập tay lên bàn một cài sau đó xoay người rời đi.

Tưởng Thần chưa từng thấy ông nội tức giận như vậy. Sự áp bách giận dữ của ông đều ảnh hưởng đến mọi người. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn bình tĩnh mà đút đồ ăn cho Tưởng Thần. Lấy cái khăn quấn trên cổ giúp cậu lau miệng, “Tiểu ngốc nghếch này, cơm đều rơi ra ngoài.”

“Ba ba…”

Tưởng Chính Bắc chớp chớp mắt với cậu, “Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Bởi vì ngoại trừ Tưởng Thần ra, tất cả những thứ trong ngôi nhà này hắn đều không có bất kỳ lưu luyến nào.

Tưởng lão gia tử giận dữ rời đi, chị dâu liền cười lạnh một tiếng. “Về sau em ra ngoài sống một mình thì cũng nên biết là không thể thoải mái như ở nhà này. Mọi việc đều phải tự mình xử lý, nhớ chăm sóc tốt cho con mình. Không bằng đón Lâm Tĩnh về đi cũng tốt lắm ah’.”

Tưởng Chính Đông liếc mắt nhìn cô, Phương Bình trừng mắt nhìn hắn. “Nhìn cái gì? Em cũng vì suy nghĩ cho Chính Bắc thôi, có gì không thể nói chứ.”

“Cô là phụ nữ thì biết cái gì, đừng có ăn nói lung tung.”

“Được lắm, anh em các người ngược lại một lòng, còn tôi là người ngoài đường.” Phương Bình biết Tưởng Chính Bắc đã quyết ý dọn đi, cho nên nói chuyện cũng không còn khách khí. “Tìm Lâm Tĩnh về cũng tốt hơn là dẫn mấy người phụ nữ loạn thất bát tao về nhà. Như vậy làm sao có thể giáo dục tốt con mình.”

Đời trước Tưởng Chính Bắc quả thật ở trước mặt Tưởng Thần dẫn không ít người về nhà. Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với cậu. Hiện tại nghe Phương Bình nhắc đến việc này, sắc mặt Tưởng Chính Bắc đột nhiên chuyển biến. “Việc này không cần nhọc lòng chị dâu hao tổn tâm trí. Có thời gian thì tốt nhất nên giải quyết chuyện của bản thân mình đi. Trong công ty gần đây tuyển khá nhiều nhân viên mới, vừa trẻ lại vừa đẹp.”

“Em…”

Tưởng Chính Bắc nắm tay Tưởng Thần trực tiếp rời đi. Phương Bình chỉ vào Tưởng Chính Đông muốn phát hoả. Bà Tưởng liền đúng lúc ngăn lại, “Sao cô không động não một chút? Phép khích tướng mà cũng không nhìn ra được sao?”

“Mẹ!”

“Được rồi, đừng nói nữa!” Bà Tưởng kết thúc đề tài.

Ngày hôm sau, Tưởng Chính Bắc mang theo Tưởng Thần dọn ra ngoài.

Tưởng lão gia tử ngồi trong phòng khách nhìn hai người không nói lời nào. Cuối cùng Tưởng Chính Bắc dẫn Tưởng Thần đi đến. Tưởng Thần kì kèo đứng ở bên cạnh Tưởng lão gia tử. Tưởng lão gia tử nhìn cậu giống như muốn nói gì đó. Nhưng cũng không nóng lòng, ông vẫn ngồi đó.

“Cha, chúng con đi đây.”

“.. ông nội.” Tưởng Thần đột nhiên mở miệng, buông cánh tay của Tưởng Chính Bắc ra, chạy đến bên cạnh Tưởng lão gia tử ôm lấy ông. “Ông nội, con sẽ nhớ ông.”

Trái tim của Tưởng lão gia tử run lên một chút. Khi Tưởng Chính Đông và Tưởng Chính Bắc còn nhỏ, ông rất ít khi ôm hai người. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo dù sống chung với lão gia tử, nhưng cũng rất ít cảm nhận được tình thương của ông. Thế nhưng hiện giờ đứa bé này ôm ông, lại làm cho ông cảm nhận được sự ấm áp đã đánh mất từ lâu. Ông chậm rãi vươn tay sờ đầu Tưởng Thần. Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn ông, “Ông nội.”

“Đi thôi.”

Tưởng Chính Bắc ôm lấy Tưởng Thần, Tưởng Thần quay đầu lại nhìn, ánh mắt mang theo chút không nỡ.

Quản gia đứng chờ ở bên cạnh cửa xe, “Nhị thiếu gia, đồ đạt đã thu xếp xong, hiện giờ có thể xuất phát.”

“Ừ.”

“Quản gia cũng đi theo ba ba và con chứ?”

Quản gia lắc đầu, “Không, tiểu thiếu gia, tôi phải ở lại đây.”

“Vì sao ah’?”

“Bởi vì tôi lớn tuổi rồi, không thể chạy đi khắp nơi.” Lời này của quản gia thuần tuý là muốn xoa dịu Tưởng Thần. Tưởng gia có ơn với ông, ông hiển nhiên không thể rời đi nơi này. Nhưng chuyện đó không thể dùng nửa phút đồng hồ để kể hết, nên ông đành dùng lời lẽ đơn giản nói với Tưởng Thần. Quản gia nhìn Tưởng Chính Bắc đã ngồi ở trong xe, vì vậy ông liền giúp Tưởng Thần thắt dây an toàn.”Tiểu thiếu gia nếu nhớ nhà có thể gọi điện thoại về đây.”

“Vâng.”

Tưởng Chính Bắc tìm một ngôi nhà gần trường Nhất Trung. Chủ yếu là vì hắn muốn đưa đón Tưởng Thần đến trường. Hắn không muốn con hắn trọ lại trường. Việc này đã trao đổi ổn thoả với trường học. Lấy thành tích của Tưởng Thần, trường học không có lý do gì từ chối lời yêu cầu của Tưởng Chính Bắc. Huống hồ Nhất Trung cũng không có quy định bắt buộc học sinh phải ở nội trú.

Ngôi nhà mới của hai người có kiểu dáng đối xứng, Tưởng Chính Bắc sau khi mua nhà xong liền cho người đến trang trí phòng. Hắn còn cố ý chuẩn bị cho Tưởng Thần một căn phòng nhỏ dùng để vẽ tranh, treo một ít danh hoạ và đặt những công cụ vẽ ở bên trong. Tưởng Thần đại khái vẫn còn chưa biết đến những hoạ sĩ đó. Nhưng cậu cảm thấy Tưởng Chính Bắt đã bỏ ra rất nhiều tâm tư cho căn phòng này. Cũng cảm thấy những bông hoa nhỏ được trang trí ở góc tường kia trông thật xinh xắn. Nhưng chuyện Tưởng Thần cảm thấy thoải mái, mãn nguyện nhất trên đời này chính là nghĩ đến thế giới hiện giờ chỉ còn lại mình cậu và ba ba.

“Con mau đi tắm rồi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.”

Tưởng Thần có chút không nguyện ý, cậu đi đến cọ cọ Tưởng Chính Bắc. “Con muốn tắm chung với ba ba.”

Tưởng Chính Bắc đang sắp xếp lại một chút đồ vật, đều là văn kiện gần đây ở công ty. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bỏ lại việc đang làm dở dang ôm lấy Tưởng Thần đi vào phòng tắm. “Được rồi, tiểu ngốc nghếch thật là càng ngày càng dính người. Về sau không có quan gia quản con nữa, muốn cái gì thì trực tiếp nói với ba.”

“Dạ!”

Tưởng Thần xoay hai ba vòng đã bị Tưởng Chính Bắc cởi hết quần áo. Tưởng Chính Bắc hiện giờ đã làm thuần thục công việc chăm sóc trẻ con. Thử xong nước ấm, hắn cũng cởi quần áo ngồi vào trong bồn tắm. Sau đó để cho Tưởng Thần ngồi ở trong lòng hắn.

Vuốt ướt mái tóc của đứa con, Tưởng Chính Bắc xoa lên đầu vai gầy yếu bóng loáng của cậu. “Ngày mai phải đến trường rồi, có cảm thấy khẩn trương hay không?”

Tưởng Thần chần chờ nữa ngày cuối cùng vẫn gật đầu. Cậu khi còn nhỏ đã có ám ảnh trong lòng, gặp người lạ sẽ luôn vô thức cúi đầu. Thoạt nhìn vừa tội nghiệp vừa thảm thương. Tưởng Thần từ nhỏ không có cha mẹ ở bên cạnh, đến trường hay bị bạn cậu trong lớp khi dễ. Cũng vì học tập tốt nên càng rướt lấy sự ghen tị của một đám người. Nhìn làn da của con hắn gần đây trở nên trắng nõn. Tưởng Chính Bắc ôm lấy Tưởng Thần, hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái. “Đừng sợ, có ba ở đây không ai dám khi dễ con.”

Sự thân mật của Tưởng Chính Bắt khiến cho Tưởng Thần rất cảm động. Lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy Tưởng Chính Bắc, biểu tình lãnh khốc của đối phương cùng với hiện giờ quả thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Cậu từng nghĩ mình ở Tưởng gia nhất định sẽ phải chịu cực khổ giống như trước đây. Nhưng chính ngày hôm đó cậu trộm đi vào phòng để nhìn Tưởng Chính Bắc. Khi đó hắn đang ngủ, đôi mày cau lại khẽ run run. Tưởng Thần nhìn hắn đến nhập thần, nhịn không được vươn tay nắm lấy tay của Tưởng Chính Bắc, nhỏ giọng gọi hắn là ba ba.

Xưng hô đó thật là ấm áp, Tưởng Thần cho rằng cậu từ nay về sau chỉ dám gọi đối phương như vậy trong lúc hắn ngủ say. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Chính Bắc đột nhiên bừng tỉnh, hắn nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên giường. Mắt cá chân của Tưởng Thần khi đó đụng trúng cạnh giường, rất đau nhưng cậu không dám kêu lên vì sợ Tưởng Chính Bắc sẽ quở trách.

Nhưng Tưởng Chính Bắc lúc đó lại rất kinh ngạc mà nhìn cậu. Hỏi tên của cậu, thậm chí còn xoa đầu gọi cậu là tiểu Thần. Tưởng Thần cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc Tưởng Chính Bắc vừa mới tỉnh ngủ cho nên không kịp nhận ra cậu là ai.

Nhưng hành động tiếp theo của Tưởng Chính Bắc thật sự khiến cho Tưởng Thần sợ đến ngây người. Hắn cư nhiên ôm cậu vào lòng, dạy cậu sử dụng dao nĩa như thế nào, ôn nhu nói chuyện với cậu. Tưởng Thần nghĩ mình khi đó rơi vào trong một giấc mộng. Nhưng sau đó cậu phát hiện vô luận như thế nào, cậu cũng vẫn chưa tỉnh dậy khỏi giấc mộng đó.

“Vật nhỏ, con đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Tưởng Thần xuất thần, Tưởng Chính Bắc liền nảy sinh độc ác bóp cái mông nhỏ của cậu ở dưới nước. Tưởng Thần bị hắn trêu chọc không ngừng chui vào trong lòng hắn. Tưởng Chính Bắc giống như rất thích loại cảm xúc này, hắn không chút nguyện ý buông tay.

Đôi mắt long lanh mông lung của Tưởng Thần quay lại nhìn Tưởng Chính Bắc, cậu kéo tay hắn ra nói “… ba ba, đau.”

“Vừa rồi vì sao lại ngẩn người? Con đang suy nghĩ cái gì ah’?”

“Nghĩ đến ba ba.” Tưởng Thần ngoan ngoãn hồi đáp. Tưởng Chính Bắc trong lòng cảm thấy vui vẻ. Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, vuốt ve gương mặt của cậu. “Phòng của con vẫn chưa sắp xếp xong, đêm nay con ngủ cùng ba có được không?”

Tưởng Thần dụi dụi đôi mắt có chút mệt mỏi của mình, vui vẻ gật đầu.

Tưởng Chính Bắc căn bản sẽ không kể chuyện cổ tích cho Tưởng Thần nghe. Hắn chỉ đem cậu ôm vào lòng vuốt ve. May mắn Tưởng Thần lại rất thích, cậu cảm thấy Tưởng Chính Bắc làm như vậy là bởi vì hắn thật lòng thích cậu. Nằm trong lòng Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần đùa nghịch nút áo ngủ của hắn. Tưởng Chính Bắc đã bắt đầu khởi bước gầy dựng công ty riêng. Hắn hống Tưởng Thần trong chốc lát rồi tựa đầu vào giường xem tư liệu. Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc một chút, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi nút áo ngủ của hắn. Cứ như vậy tới lui mấy lần, rốt cuộc khiến cho Tưởng Chính Bắc chú ý đến.

“Sao con không ngủ đi?”

“Con muốn ngủ cùng ba ba.”

“Ừ.” Tưởng Chính Bắc cười đóng lại máy tính xách tay. Hôn một cái lên trán Tưởng Thần, “Ba ngủ cùng với con, mau mau ngủ đi bảo bối.”

__________________

Bình Luận (0)
Comment