Hổ Phụ

Chương 23

Hai người lăn lộn qua lại cho đến khuya mới ngủ thiếp đi. Ở trên núi, mặt trời mọc khá trễ vào mùa đông. Vì không có chuyện gì quan trọng nên khi Tưởng Chính Bắc thức dậy đã là giữa trưa. Dì Vương nấu cơm trong nhà bếp, Tưởng Thần dọn bàn, cậu đem đôi đũa đưa cho Tưởng Chính Bắc. “Ba ba, con còn muốn đến một nơi..”

Tập tục ở nông thôn đa phần người chết đều được chôn cất, ông Lưu cũng không ngoại lệ. Đỉnh núi đối diện có ba mẫu đất, Lưu Bằng đem ông Lưu mai táng ở đó. Ngày ông Lưu được chôn cất, Tưởng Thần cũng từng trộm đến đó xem một lần. Mặc dù đường núi hẻo lánh nhưng Tưởng Thần lại nhớ rất rõ ràng.

Thời tiết hôm nay không được tốt, gió thổi mạnh, mặc dù đã là giữa trưa nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Tưởng Chính Bắc đi theo phía sau Tưởng Thần, sợ cậu té ngã. Nhưng khi nhìn thấy cậu thoải mái đi đường trên núi, hắn lại nghĩ đến chuyện Tưởng Thần lớn lên ở nơi khổ cực này, sắc mặt của hắn cũng vì vậy mà tối sầm lại.

Rốt cuộc hai người cũng đến nơi, mộ của ông Lưu là một ngôi mộ nhỏ, phía trước dùng một miếng đá thô làm bia mộ, bên trên viết tên của ông Lưu cùng ngày sinh và ngày chết của ông. Tưởng Chính Bắc xem xét phần gia phả hai lần cũng không nhìn thấy tên của Tưởng Thần. Dù sao cậu cũng không có quan hệ gì với gia đình này.

Tưởng Thần quỳ gối trước mộ phần của ông Lưu, cậu dập đầu lạy ba lạy. Tưởng Chính Bắc đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn Tưởng Thần đang lẳng lặng quỳ gối ở đó. Thanh âm nói chuyện của cậu thật nhỏ, hắn hầu như không nghe thấy cậu nói gì. Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy một ít từ như “ba ba”, “lớn lên” cùng những từ khác. Tưởng Thần vẫn luôn là đứa bé nhu thuận hiểu chuyện. Tưởng Chính Bắc cũng đoán được cậu muốn nói gì.

“Ba ba, con xong rồi.” Tưởng Thần đứng lên đi đến bên cạnh Tưởng Chính Bắc. “Chúng ta xuống núi thôi, trời ở đây mau tối lắm, trời tối sẽ không dễ đi đường.”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, hắn kéo tay Tưởng Thần rời khỏi.

Thời điểm về đến nhà không nghĩ tới lại có một vị khách ghé thăm nhà dì Vương. “Thần Thần, hai người rốt cuộc cũng về rồi, nhìn xem ai tới.”

Tưởng Thần liếc mắt đánh giá người đàn ông đang ngồi gần đó. Đầu to tai dài, người nọ mặc một chiếc áo khoác da màu đen. Đây không phải là con trai trưởng của ông Lưu, Lưu Bằng sao.

Lưu Bằng nhìn thấy Tưởng Thần ở đây, sắc mặt gã liền không tốt. Gã tính nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tưởng Chính Bắc ở phía sau Tưởng Thần, gã đành phải âm thầm áp chế.

“Chú Lưu, sao chú lại ở đây?”

“Ta đến đây dĩ nhiên là vì có chuyện quan trọng cần làm. Ngươi chạy về đây làm gì? Cha ta còn gì cho ngươi thương nhớ sao?!”

Tưởng Thần nghe câu nói đó của Lưu Bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền tái xanh lại. Tưởng Chính Bắc ôm lấy Tưởng Thần, hắn ngồi xuống đối diện với Lưu Bằng. “Tôi là Tưởng Chính Bắc, là người hôm qua gọi cậu tới.”

Sắc mặt của Lưu Bằng ngay lập tức trở nên ôn hoà. “Ngài chính là Tưởng tiên sinh ah’. Xin chào ngài, không nghĩ tới ngài lại đến nơi này. Kỳ thật chúng ta cũng có thể bàn bạc ở trấn trên, ngài cần gì phải đến đây.”

“Tôi đến đây là vì muốn dẫn tiểu Thần về thăm nơi này. Nghe nói cậu muốn bán nhà, nếu thuận tiện chúng ta bàn bạc ở đây luôn đi.”

Lưu Bằng thấy thái độ của Tưởng Chính Bắc đối với Tưởng Thần rất thân mật. Gã sớm đã nghe nói Tưởng Thần tìm được cha ruột của mình, không lẽ chính là người trước mặt này?! “Đây là nhà của cha tôi ở trước kia, trong nhà cũng không có gì đáng giá. Nhưng quý ở chỗ căn nhà này có rất nhiều kỷ niệm đối với chúng tôi. Tôi vốn không dự tính bán đi, nhưng người sống trên đời không cách nào tránh khỏi lúc khó khăn. Tôi đây cũng không có biện pháp…”

Tưởng Chính Bắc thấy sắc mặt đau khổ của Lưu Bằng, trong lòng hắn cảm thấy hết sức ghê tởm. Ông Lưu là người có bản tính thiện lương, tại sao lại sinh ra một người con trai như vậy.

“Muốn bao nhiêu tiền cậu nói đi.”

Tưởng Thần cho tới bây giờ rốt cuộc mới hiểu được Tưởng Chính Bắc đang làm gì. Cậu cả kinh kêu lên một tiếng, “Ba ba, ba muốn mua nhà của Lưu gia gia sao?!”

Tưởng Chính Bắc vuốt tóc Tưởng Thần gật đầu nói, “Thấy con thích như vậy, ba mua tặng cho con.”

“Như vậy sao được…”

“Dù sao cũng tốt hơn là bị người khác phá hỏng.” Tưởng Chính Bắc nói chuyện cũng không tránh né Lưu Bằng. Hắn tỏ rõ ý mắng gã vong ân phụ nghĩa. Lưu Bằng hiện giờ làm gì còn có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này. Gã chỉ muốn nhanh chóng cầm tiền trở về kể lể với vợ mà thôi.

“Nhưng mà ba ba, nhà rất đắt, cho dù mua chúng ta cũng không thể thường trở về đây. Chưa kể ba ba kiếm tiền rất cực khổ.”

Tưởng Chính Bắc biết Tưởng Thần đau lòng cho mình. Trong bụng hắn vui mừng như hoa nở, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng thản nhiên. “Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, nếu nơi này không còn nữa hoặc bị bán cho người khác thì con về sau lấy cái gì để đổi lại?”

Tưởng Thần cúi đầu không nói gì. Nơi này là hồi ức quý giá của cậu và ông, dù sao cậu cũng luyến tiếc.

Cuối cùng Tưởng Chính Bắc nhẹ nhàng ghé vào tai Tưởng Thần nói, “Hơn nữa ba có tiền, chưa kể ba cũng sẽ không để cho cái tên Lưu Bằng kia chiếm được lợi ích. Tiểu Thần ngoan ngoãn nghe ba nói là được rồi.”

Tưởng Thần quay đầu nhìn đôi mắt chợt loé lên biểu tình tính kế người khác của Tưởng Chính Bắc. Ba ba của cậu là cao thủ trên thương trường, làm sao có thể bị chú Lưu lừa gạt được chứ. Nghĩ như vậy Tưởng Thần bình tâm trở lại.

Căn nhà cũ cuối cùng được Tưởng Chính Bắc mua dưới danh nghĩa của Tưởng Thần. Ống khoá trên then cửa cuối cùng được mở ra. Tưởng Thần đẩy cửa đi vào, một lớp bụi dày bay đến mặt cậu. Nhẩm tính thời gian cậu cũng đã rời khỏi nơi này gần một năm.

Đồ vật bên trong căn phòng vẫn còn ở đó, bài trí cũng không bị ai động qua. Đối với Tưởng Thần mà nói, nơi này không chỉ đơn giản là một ngôi nhà. Mà nó càng là một trong những hồi ức quý giá vô cùng ấm áp của cậu.

“Ba ba, cảm ơn ba ba.”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Tưởng Thần đỏ mặt ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, cậu hôn lên môi hắn một cái. Tưởng Chính Bắc giở trò xấu, hắn nắm chặt lấy cái ói của Tưởng Thần, vươn đầu lưỡi liếm lên môi cậu. Tưởng Thần hoảng sợ liền giãy khỏi ***g ngực của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc lúc này mới cảm thấy mình đùa quá trớn, hắn xoa đầu Tưởng Thần trêu chọc. “Còn thẹn thùng?”

“Không có…”

“Nhóc con.”

Nghe Tưởng Chính Bắc gọi mình là nhóc con, trong lòng Tưởng Thần rầu rĩ. Cậu che miệng thành thật ngồi ở vị trí của mình.

Ở nông thôn ngây người ba ngày, hai người rốt cuộc trở về nhà. Tưởng Chính Bắc đem chìa khoá ngôi nhà cũ đưa cho dì Vương. Nhờ bà trông chừng nhà giúp Tưởng Thần, dì Vương cười ha hả liền đáp ứng. “Cả đời đều là hàng xóm của nhau, này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà Tưởng Thần, con trở về thành phố nhất định phải học cho thật giỏi. Tương lai thi đậu đại học cho ông của con được nở mày nở mặt.”

Tưởng Thần gật đầu đáp ứng, “Dì Vương, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại, nếu con có thời gian thì trở về đây. Nhớ học cho thật tốt đó có biết không?!”

“Dạ.”

Tưởng Chính Bắc rời đi công ty ba ngày. Khi trở về đã thấy thư ký dán cả người ở trước cửa nhà hắn. Thức đêm xử lý xong một bản kế hoạch hợp tác, Tưởng Chính Bắc lại nghĩ đến chuyện lúc chiều. Tại sao hắn lại quyến luyến nụ hôn của một đứa bé? Chẳng lẽ gần đây hắn đối với phương diện kia có nhu cầu?

Tưởng Chính Bắc cẩn thận suy nghĩ. Dường như từ khoảnh khắc hắn sống lại, hắn liền vội vàng muốn rời khỏi Tưởng Thị, mỗi ngày đều cùng Tưởng Thần bồi đắp tình cảm. Cứ như vậy đã gần một năm, hiện tại công ty của Tưởng Chính Bắc đã dần đứng vững. Tâm tình của hắn cũng vì vậy mà thả lỏng không ít, cho nên dục vọng ẩn sâu trong cơ thể hắn mới dần dần thức tỉnh? Thở dài một hơi, Tưởng Chính Bắc đóng máy tính xách tay. Thức tỉnh cái con khỉ! Sáng ngày mai hắn còn hai bản hợp đồng phải bàn bạc ah’!

Sau khi hợp tác cùng công ty sản xuất sản phẩm điện tử của Âu Tín. Tưởng Chính Bắc dự định tiến thêm một bước, đem sách báo và những sản phẩm tiêu thụ du nhập đến nước ngoài.

Tưởng Chính Bắc không dự định làm mỗi thương mại điện tử. Cái hắn muốn chính là mở một công ty chính quy chuyên bán hàng trực tuyến trên mạng internet. Làm trang web cho các doanh nghiệp yêu cầu cần phải có quy mô và tầm mở rộng nhất định. Mỗi công ty hầu như đều phải có một trang web riêng cho mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy những nhà thương nghiệp sẽ cắt đứt mối làm ăn với bọn họ. Du Tri Hiểu mới đầu không đồng ý, nhưng Mưu Lỗi lại ngoài ý muốn không phản đối chủ ý này. Tưởng Chính Bắc làm như vậy chủ yếu cũng là vì muốn ngăn chặn những vấn đề xảy ra dồn dập, có thể làm tổn hại đến uy tín của công ty sau này.

“Hoạt động của công ty hiện giờ cần nhất chính là tiền vốn. Tự làm chủ kinh doanh thì tài chính sẽ hạn hẹp, lợi nhuận cũng vì vậy mà ít hơn. Chưa kể một khi số lượng công việc của chúng ta không đủ, thì tiền mua sản phẩm chất lượng ở đâu ra? Đồ không tốt thì cậu cho là người tiêu thụ sẽ mua nữa ah’?”

Lời này của Mưu Lỗi không phải không có lý. Nhưng Du Tri Hiểu hôm nay không biết vì làm sao lại cùng Mưu Lỗi khắc khẩu. Hai người ta một câu ngươi một tiếng tranh cãi ầm ĩ. Tưởng Chính Bắc nghe đến phiền não, hắn liền nói thư ký đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài.

“Quản lý đừng tức giận, cũng không biết vì sao hai ngày nay Du Tri Hiểu và Mưu Lỗi xảy ra mâu thuẫn càng ngày càng sâu.”

“Tôi biết tính tình của Mưu Lỗi không tốt, cô khuyên Du Tri Hiểu nhiều một chút. Ưu điểm của cậu ta chính là bình tĩnh hiền hoà, bị một người như Mưu Lỗi tuỳ tiện công kích vài câu, cậu ấy lại tức giận đến tẩu hoả nhập ma như vậy, thật sự không giống với cậu ấy chút nào.”

Thư ký nghe Tưởng Chính Bắc nói đùa liền bật cười. “Tôi biết rồi. Ah’ đúng rồi quản lý, đây là đồ ăn vặt mà mẹ tôi mang đến hôm tết nguyên đán. Tuy không phải đồ đáng giá nhưng mà những thứ này chỉ có ở quê hương chúng tôi mới có. Tôi mang tặng Tiểu Thần vài hộp, ngài mang về cho tiểu Thần nếm thử đi.”

“Để ở đây đi, cảm ơn cô.”

Tưởng Chính Bắc đang chuẩn bị về nhà đón Tưởng Thần, thì đột nhiên hắn nhận được một cú điện thoại của Âu Tề. “Chính Bắc, cậu mau tới đây, Thư Lãng xảy ra chuyện rồi!”

Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, hắn gọi điện thoại cho Tưởng Thần, bảo cậu ở lại nhà của giáo sư Dương. Sau đó hắn lái xe đến nhà của Thư Lãng. Thời điểm hắn đi vào, Âu Tề đang giúp Thư Lãng mặc quần áo. Trong phòng tràn ngập mùi cồn, Tưởng Chính Bắc cau mày, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, tôi gọi điện thoại mấy lần cho cậu ấy, nhưng không thấy ai nghe máy cho nên tôi đến xem thử. Không nghĩ tới lại như vậy, đừng nói nữa, trước hết đem cậu ta vào bệnh viện đi.”

Tưởng Chính Bắt đỡ lấy người Thư Lãng, đem y bế lên. Hai mắt Thư Lãng đỏ ngầu híp lại, dường như y đã mất đi ý thức. Thư Lãng mơ mơ hồ hồ nắm lấy vai của Tưởng Chính Bắc. “Chính Bắc?”

“Ừ.”

“Chính Bắc…” Thư Lãng lại gọi một tiếng, dựa vào trong lòng hắn cười ha hả. “Chính Bắc, cậu về đây hồi nào? Cũng không nói cho tôi biết, tôi ra sân bay đón cậu.”

“Cậu uống say.”

Thư Lãng cũng cho là thật mà gật đầu, “Ừ, có chút.”

“Tôi cũng lần đầu tiên thấy cậu ấy uống nhiều rượu như vậy. Thư Lãng, cậu ngoan ngoãn đi theo Chính Bắc. Chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Âu Tề cầm chìa khoá xe đi xuống lầu, Tưởng Chính Bắc ôm Thư Lãng đi theo sau.

“Chính Bắc?”

“Ừ.”

“Cậu ra nước ngoài phải thường xuyên liên lạc với chúng tôi ah’.”

Tưởng Chính Bắc lắc đầu, sao lại như vậy chứ?! “Thật là, sao lại uống nhiều rượu như vậy.”

Bởi vì Âu Tề đi xuống trước nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Thư Lãng đột nhiên giãy ra khỏi tay của Tưởng Chính Bắc, y thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Tưởng Chính Bắc muốn dìu y đứng lên. Nhưng đột nhiên Thư Lãng hét lên đẩy hắn ra. “Cậu không phải đi rồi sao?! Còn trở về đây làm gì…”

“Thư Lãng, cậu uống say rồi, đừng lộn xộn.”

“Đừng tới đây…”

“Thư Lãng, tôi là Tưởng Chính Bắc.”

Thư Lãng sửng sốt một chút, y nhìn khuôn mặt của Tưởng Chính Bắc không biết vì sao lại bật cười. “Chính Bắc, cậu ấy đi rồi…”

_____________________

Sr mọi người, ngày hôm qua ta có chút việc nên không kịp post truyện lên. Nếu như tối nay ta làm kịp chương tới sẽ post lên bù lại~~

p/s: Happy Valentine mọi người nha ^__^

Bình Luận (0)
Comment