Hổ Phụ

Chương 29

Tưởng Chính Bắc đang ở phòng lão gia tử nói chuyện liền nghe thấy tiếng kêu gào bối rối của Tưởng Hằng ở bên ngoài. “Cha! Không hay rồi! Thần ca ca bị phỏng!”

Tưởng Chính Đông vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Tưởng Chính Bắc đột nhiên đứng dậy mở cửa. “Xảy ra chuyện gì?!”

“Chú ba?” Không nghĩ tới người mở cửa là Tưởng Chính Bắc. Tưởng Hằng liền thụt lùi về phía sau, nó thuỷ chung vẫn rất sợ người chú ba này. Chuyện chúng nó khi dễ Tưởng Thần năm đó không biết vì sao chú ba lại biết được. Hắn liền lợi dụng việc rèn luyện thân thể mà đem nó cùng Hạo ném đến doanh trại. Làm hại hai người bọn họ phải ở trên núi tuyết vào mùa đông thiếu chút nữa chết ở đó.

“Xảy ra chuyện gì? Con vừa nói tiểu Thần bị thương? Đã xảy ra chuyện gì?!”

“Con và ca ca cùng nhau xem phim, sau đó anh ấy nói muốn uống nước. Con liền đi ra ngoài lấy cho ca ca, không nghĩ tới lúc đưa cho ca ca, nước nóng lại đổ lên tay của anh ấy…”

“Nó đi theo hai đứa xem phim?” Cho dù lo lắng cho Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc vẫn mẫn cảm mà nắm chắc mấu chốt của vấn đề. Hai đứa này từ nhỏ đã không thích Tưởng Thần. Như thế nào lại đột nhiên cùng con hắn xem phim. Chứng tỏ kế hoạch đã chuẩn bị tốt, tuổi còn nhỏ nhưng lại có tâm cơ như vậy. Tưởng gia đúng là không thiếu nhân tài.

“Chú ba, chú nhanh đi xem ca ca đi.”

Tưởng Chính Bắc bỏ Tưởng Hằng ra, hắn ngay lập tức nhắm về hướng lầu hai. Cánh cửa hơi mở, lúc hắn đi vào trong Tưởng Thần vẫn còn cong lưng ngồi trên ghế. Tưởng Hạo đứng ở một bên lo lắng nhìn cậu.

“Chú ba.”

“Ba ba…”

Tưởng Thần đau đến độ cả khuôn mặt nhỏ đều tái lại, răng của cậu cắn môi dưới đến trắng bệch. Đôi mắt đen láy long lanh của cậu cũng chứa đầy hơi nước. Tưởng Chính Bắc không nói hai lời liền ôm Tưởng Thần vào phòng tắm. “Đừng sợ, đưa tay qua cho ba xem.”

Nhìn làn da của Tưởng Thần đã nổi lên bọt nước, tâm của Tưởng Chính Bắc cũng theo đó mà đau xót. Nước lạnh tiếp xúc với làn da làm cho Tưởng Thần giảm đi cảm giác đau đớn. “Con thấy tốt hơn rồi ba ba.”

Tưởng Chính Bắc nhìn mồ hôi hai bên thái dương của cậu nói. “Bác sĩ lát nữa sẽ đến đây, con ráng một chút.”

“Vâng.”

Nắm lấy tay Tưởng Thần để trong nước. Ánh mắt lãnh khốc của Tưởng Chính Bắc tức giận nhìn về phía Tưởng Hạo. Đối phương cũng không hề yếu thế mà cúi đầu. Tính tình của Tưởng Hạo rất giống Tưởng Chính Bắc khi còn bé. Thậm chí so với hắn còn ngoan độc hơn một chút. Chuyện xấu trước kia Tưởng Chính Bắc làm là bởi vì trong lòng hắn không được cân bằng. Còn Tưởng Hạo thuần tuý chỉ vì muốn bắt nạt kẻ khác.

Khi Tưởng Chính Đông dẫn bác sĩ vào phòng liền nhìn thấy ánh mắt của hai đang giương cung bạt kiếm đối chọi lẫn nhau. Tưởng Chính Đông biết việc này khẳng định có liên quan đến hai đứa con của mình. Hắn bất đắc dĩ thở hắt ra, “Hai người các ngươi còn không mau xin lỗi ca ca!”

Tưởng Hạo không nói, Tưởng Hằng khoát tay, “Thần ca ca thật xin lỗi nha.”

“Thái độ của các ngươi là thế nào hả?”

“Cha, con cũng có lòng tốt đó chứ, nhưng ai biết Tưởng Thần ca ca lại đột nhiên đụng con một cái, cho nên nước trong ly mới đổ xuống.”

“Ngươi…”

Tưởng Chính Đông nhìn Tưởng Chính Bắc cúi người che chở Tưởng Thần bôi thuốc. Hắn dường như theo dõi mỗi động tác của bác sĩ. Chỉ cần nhìn thấy lông mày của Tưởng Thần khẽ run, Tưởng Chính Bắc sẽ ngay lập tức vỗ về trấn an cậu. Điều này khiến cho Tưởng Chính Đông không khỏi nghĩ tới hình ảnh khi hắn trông thấy hai người vào buổi trưa. Không khí đó.. rất thân mật.

“Quên đi, hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Tưởng Hằng được lệnh phóng thích liền xoay người bỏ chạy. Tưởng Hạo trước khi rời khỏi cửa liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thoáng qua Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần.

“Diện tích bị phỏng không nhỏ, không nên sử dụng tay nhiều.”

“Bác sĩ, tay của con bao lâu sẽ khỏi?”

“Cái này còn phải xem tình huống của mỗi người. Một số người có làn da có khả năng tái tạo nhanh thì vết phỏng sẽ mau chóng khỏi. Thế nhưng vẫn cần ít nhất hai tuần lễ mới bình phục.”

Tưởng Thần nghe thấy liền nhăn mày.

Tưởng Chính Bắc thấy con hắn thương tâm liền ôn nhu hỏi. “Con làm sao vậy?”

“Con đã đồng ý với thầy tới thành phố B tham gia triển lãm tranh vẽ, bức hoạ hiện giờ vẫn chưa vẽ xong…”

“Thân thể là quan trọng nhất, con nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta khi trở về sẽ nói việc này với giáo sư Dương.”

“Nhưng mà ba ba, buổi triển lãm tranh này là cơ hội hiếm có.”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, “Hiếm có nhưng cũng không quan trọng bằng con, sau này chúng ta nhất định có cơ hội tham gia buổi triển lãm đó.”

Tưởng Thần trong lòng khổ sở, nhưng cậu cũng biết tình huống hiện giờ của mình hoàn toàn không thể tham gia buổi triển lãm tranh. Chỉ có thể trách bản thân mình dễ dàng tin tưởng hai anh em song sinh kia. So với bọn họ, những đứa trẻ dùng đá ném cậu còn thiện lương hơn nhiều.

“Chính Bắc, tiểu Thần thế nào?”

“Tiểu Thần không thoải mái, em dẫn nó về nhà trước.”

“Vậy còn cha bên kia…”

“Thân thể của cha không khoẻ thì bảo ông ấy tĩnh dưỡng cho tốt, em có thời gian sẽ ghé thăm ông ấy.”

Bệnh của Tưởng lão gia tử là bệnh cũ tái phát. Khi ông còn nhỏ gia đình ông rất nghèo khó. Cho dù là trời đông Tưởng lão gia tử cũng phải lên núi làm việc, cho nên về sau ông mắc phải một số bệnh tật. Năm trước ông còn đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Nhưng năm nay Tưởng Thị bị vài công ty mới cạnh tranh thị trường mà phát triển không ổn định. Tưởng lão gia tử mỗi ngày đều bận rộn các loại xã giao, vì thế mà ông đã không chú ý đến sức khoẻ của mình.

“Vậy cũng được.”

*

“Tưởng Hằng hay vẫn là Tưởng Hạo?” Ngồi trên xe Tưởng Chính Bắc hỏi Tưởng Thần.

“Sao ạh?”

“Chủ ý là của Tưởng Hạo, còn Tưởng Hằng hành động có phải không?”

Tưởng Chính Bắc đều nhìn thấu hai anh em song sinh con trai của anh hai hắn. Tường Hằng tuy hay gây chuyện ầm ĩ, nhưng chủ ý quậy phá của nó không nhiều lắm. Nhưng Tưởng Hạo thì khác, nó không hay nói chuyện cũng là vì tính tình hiểm độc dưới đáy lòng. “Thật xin lỗi, ba không nên dẫn con đến đó.”

“Ba không có sai, là do con không cẩn thận..”

Bàn tay bị phỏng tạm thời không thể băng bó, Tưởng Chính Bắc nhìn bàn tay trắng nõn của Tưởng Thần vì bị phỏng mà sưng đỏ nổi lên bọt nước, cả người hắn đều tản ra khí tức âm lãnh.

Bảo bối hắn để trong tim cư nhiên lại bị Tưởng Hằng và Tưởng Hạo, hai thằng nhóc chết tiệt kia gây sức ép. Xem ra chuyến lên núi tuyết lần trước chúng nó vẫn chưa học ngoan.

“Thật đáng tiếc không thể đi triển lãm tranh.”

“Lần sau ba sẽ dẫn con đi.”

Cùng ngày hôm đó, Tưởng Chính Bắc và Tưởng Thần đến nhà giáo sư Dương nói cho ông biết chuyện xảy ra. Giáo sư Dương trong lòng đau xót cho Tưởng Thần. Ông cũng hoàn toàn xem nhẹ buổi triển lãm tranh kia. Tưởng Chính Bắc nói không sai, Tưởng Thần tuổi còn nhỏ, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để mở mang tầm mắt. Hiện tại vẫn là nên chăm sóc cẩn thận vết thương trên tay cậu.

“Thầy Dương.. thật xin lỗi..”

“Cũng không phải là con sai, nếu sau này thầy gặp hai anh em nhà đó, thầy nhất định sẽ giúp con trừng trị bọn họ.” Giáo sư Dương bao che khuyết điểm luôn hợp tình hợp lý.

Bởi vì tay phải của Tưởng Thần bị thương, nên Tưởng Chính Bắc gần như không cho Tưởng Thần làm bất cứ chuyện gì. Mà ngay cả công việc bình thường như mặc quần áo hay rửa mặt đều là do Tưởng Chính Bắc giúp cậu làm.

“Ba ba để tự con làm đi…”

Tưởng Thần đứng trong phòng tắm, cậu có chút xấu hổ mà chống cự lại ý muốn tiến vào trong của Tưởng Chính Bắc.

“Bây giờ mới bắt đầu thẹn thùng với ba sao?! Cơ thể của con có chỗ nào ba chưa thấy qua. Trước kia không phải con thích nhất là cùng ba tắm chung sao?”

Tưởng Chính Bắc càng nói càng khiến cho mặt của Tưởng Thần đỏ hồng. “… ba ba!”

“Ngoan, đừng lộn xộn, mau đi tắm. Tay của con còn phải bôi thuốc thêm lần nữa mới được.”

Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc không có khả năng để cho cậu tự tắm một mình. Cậu đành phải mặc kệ hắn, duỗi hai tay chờ hắn cởi quần áo cho mình. Tưởng Chính Bắc cởi từng nút áo sơ-mi trắng của Tưởng Thần. Đột nhiên hắn cảm thấy như vậy rất có hương vị sắc tình. Nhất là con hắn lại đẹp như vậy, hàng lông mi khẽ run run giống như cánh chim không ngừng kích thích hắn.

Chiếc áo sơ-mi trắng được cởi bỏ, làn da hoàn mỹ vô khuyết của thiếu niên lộ ra trước mắt Tưởng Chính Bắc. Hai điểm nhỏ màu son trước ngực của Tưởng Thần bởi vì đột nhiên bại lộ trong không khí mà run rẩy. Chỉ mới cởi bỏ chiếc áo trên người Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc đã cảm thấy mình có chút miệng khô lưỡi nóng.

“Ba ba?” Thấy ba ba nửa ngày không có động tĩnh, Tưởng Thần nghi hoặc nhìn bàn tay của Tưởng Chính Bắc đang nắm lấy thắt lưng quần mình, “Ba ba, hay là để cho con tự cởi quần.”

“Đừng động.” Tưởng Chính Bắc đột nhiên thấp giọng nói. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, là từ tính vô cùng mị lực của đàn ông trưởng thành. Tưởng Thần nghe giọng nói của hắn đột nhiên không còn dám động đậy.

Quần jeans và quần lót của Tưởng Thần lần lượt bị cởi bỏ. Vật nhỏ quen thuộc liền lọt vào trong mắt Tưởng Chính Bắc. So với lần trước chỉ vội vàng liếc qua, lần này vật nhỏ của Tưởng Thần gần như trần trụi ở trước mắt Tưởng Chính Bắc. Hắn khắc chế bản thân không vươn tay chạm vào. Nhưng ngay lúc này, người trong ngực hắn đột nhiên chui vào trong bồn tắm. Một trận lửa nóng dâng lên trong người Tưởng Chính Bắc.

Tưởng Thần bối rối che giấu sự luống cuống của mình. Tay phải của cậu bởi vì bị thương mà giơ cao, nhưng cả người lại bướng bỉnh muốn đem mình nhấn chìm vào trong nước.

Tưởng Chính Bắc đành phải mỉm cười, “Nếu như vậy con tắm một mình đi, những đồ con cần ba đã đặt ở kế bên. Nếu cần ba giúp gì thì nói cho ba biết.”

Tưởng Thần thổi bọt nước gật đầu.

Chờ đến khi Tưởng Chính Bắc ra khỏi phòng tắm, Tưởng Thần mới từ trong nước chui ra. Vừa rồi trông thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của ba ba, cậu liền cảm thấy cả người như đang thiêu cháy, thật kỳ lạ…

Mà Tưởng Chính Bắc đứng ở bên ngoài phòng tắm, ánh mắt mang theo ý cười lúc nãy của hắn liền trầm xuống. Thay thế bằng một biểu cảm điên cuồng có chút âm u dưới đáy mắt.

Hắn sinh ra dục vọng với Tưởng Thần..

Hắn sinh ra dục vọng với con trai ruột của mình..

Khi Tưởng Chính Bắc nhận ra sự thật này, hắn cũng không cảm thấy hoảng hốt. Mà ngược lại giống như mưu tính việc gì đó đã lâu, rốt cuộc nó cũng thành công mà xảy ra. Ở chung với Tưởng Thần càng lâu càng khiến cho Tưởng Chính Bắc vô pháp nào liên hệ cậu và đứa con trai đời trước là một người. Ở trong lòng Tưởng Chính Bắc chung quy cũng không có cách nào đối xữ với Tưởng Thần như một đứa con. Nhưng còn Tưởng Thần? Hắn là gì trong lòng cậu? Là một người cha tốt?

Tưởng Chính Bắc có chút do dự, đời trước hắn đã dẫn cậu bé này đến vực sâu của tử vong. Liệu đời này hắn có để cho con hắn đeo trên lưng tội danh loạn luân?

Thở dài một hơi, Tưởng Chính Bắc nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt. Tiểu Thần, ba làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?

“Ba ba? ba có ở bên ngoài không?” Tắm rửa xong Tưởng Thần ló đầu ra ngoài cửa gọi Tưởng Chính Bắc. “Ba ba?”

“Huh?”

“Con tắm xong rồi.”

Tưởng Chính Bắc đi vào trong đem áo choàng tắm mặc cho Tưởng Thần. Sau khi dẫn cậu ra khỏi phòng tắm, hắn cầm lọ thuốc cẩn thận ôn nhu bôi lên vết thương cho cậu. Quả nhiên vẫn là người cha tốt trong trí nhớ của Tưởng Thần.

“Mấy bọc nước này sẽ từ từ xẹp xuống, sau này sẽ thấy ngứa một chút nhưng con không được đụng vào, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Tưởng Thần ngoan ngoãn gật đầu. Đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi hương bay ra từ trong nhà bếp, “Ba ba đang nấu món gì vậy?”

“Đương nhiên làm món con thích nhất.”

Hai mắt Tưởng Thần liền sáng rực lên, Tưởng Chính Bắc nhéo mũi cậu. “Không được uống nhiều quá.”

Tay nghề nấu ăn của Tưởng Chính Bắc hiện giờ rất tiến bộ. Hầm canh cũng là món sở trường của hắn. Nước canh nồng đậm mùi thơm, thịt trong canh cũng đậm đà hương vị. Dạ dày của Tưởng Thần được hắn chăm nom đầy đủ nên hiện giờ rất kén ăn. Cho nên cậu không bao giờ chịu uống canh mua từ bên ngoài về. Tưởng Chính Bắc ôm Tưởng Thần vào lòng, ôn nhu múc từng muỗng canh đút cho cậu uống. Nhìn làn môi Tưởng Thần dính nước canh sáng bóng, hai mắt Tưởng Chính Bắc cũng càng ngày càng trầm xuống. “Uống canh của ba nấu mà tiểu Thần không định cảm ơn sao?”

Về phần cảm ơn như thế nào, Tưởng Chính Bắc chưa nói, nhưng Tưởng Thần đã tiến lại gần. Cậu nhẹ nhàng hôn lên cằm của Tưởng Chính Bắc một cái.

Hôn xong, ánh mắt trông mong của Tưởng Thần ngay lập tức hướng về phía bát canh trên tay Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc cười xấu xa dùng cằm cọ lên mặt con hắn. Tưởng Thần trốn không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hắn cọ đỏ lên, “Ba ba, ba cạo râu đi.”

“Chờ tay của tiểu Thần khỏi rồi thì giúp ba cạo râu.”

“Được!”

_________________________

Hôm qua ta thức tới 2h sáng xem Sing My Song của TQ, giờ ngồi trong trường buồn ngủ muốn chết! Hụ hụ.. ;__;..

Bình Luận (0)
Comment