Hổ Phụ

Chương 3

Khi Tưởng Chính Bắc thức dậy Tưởng Thần vẫn còn đang ngủ. Cậu cắn đầu ngón tay dựa vào ***g ngực của Tưởng Chính Bắc. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn còn lại cầm lấy góc áo của hắn.

Đời trước Tưởng Chính Bắc là một kẻ có lòng nghi ngờ rất sâu. Cho dù trai gái vây xung quanh hắn rất nhiều, nhưng hắn chưa từng giữ bọn họ ở lại ngủ qua đêm. Tưởng Chính Bắc hiện giờ đã buông tha cho quyền lực cùng tranh đoạt tiền tài. Cho nên tâm tình của hắn cũng vì thế mà thả lỏng không ít.

Có lẽ cuộc sống còn rất nhiều điều quan trọng hơn quyền lực vẫn đang chờ hắn khám phá.

Tối ngày hôm qua Tưởng Thần không mặc quần áo đi ngủ. Nên thời điểm Tưởng Chính Bắc đứng dậy, hắn liền chỉnh lại chăn cẩn thận đắp cho cậu. Tưởng Thần bĩu môi, Tưởng Chính Bắc phát hiện gương mặt của cậu rất giống với mẹ cậu. Người con gái mà thời niên thiếu hắn từng yêu thích. Chung quy cũng bởi vì ngày đó hắn còn quá trẻ, chán nản nên vô tri quyết định rời đi.

Bất luận là ai trong độ tuổi mười bảy cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mình muốn có một đứa con. Huống chi ngay lúc đó Tưởng Chính Bắc còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong. Vì thế thời điểm cô gái đó nói cho hắn biết cô mang thai. Phản ứng đầu tiên của Tưởng Chính Bắc đó chính là muốn cô đi phá thai. Đối phương khi ấy nói gì đó hắn đã không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ cô gái ấy không đồng ý làm như vậy. Sau đó chuyện của hai người dần dần không thể che giấu. Gia đình của cô biết cô chưa chồng mà đã có thai, Tưởng gia lại không phải là một gia tộc đơn giản. Điều này đối phương cũng biết rõ trong lòng.

Khi đó cha của Tưởng Chính Bắc mời cô gái ấy đến nhà nói chuyện. Nhưng trên thực tế là cảnh cáo đối phương. Cô gái đó cũng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy. Dù sao cũng là một thiếu nữ mười mấy tuổi, nên cô có chút sợ hãi, nhưng lại phá lệ kiên định. Tưởng Chính Bắc lúc ấy cũng có chút đau lòng thương tiếc cô. Nếu như không xảy ra những chuyện đó. Tưởng Thần cũng sẽ không trở thành cô nhi lưu lạc ở bên ngoài gần mười năm. Còn đối phương cũng sẽ không mất tung tích.

Tưởng Chính Bắc rời khỏi ký ức nhiều năm trước. Hắn mở tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang Italy. Suy nghĩ một hồi hắn lại đổi thành một bộ quần áo đơn giản.

Tập đoàn Tưởng Thị là một doanh nghiệp lớn ở thương trường. Khu trung tâm mua sắm Duyệt Gia nổi tiếng ở quốc nội hiện giờ cũng là một trong những dự án thành công của Tưởng Thị.

Tưởng lão gia tử giao một chức vụ cho Tưởng Chính Bắc. Để hắn làm quản lý cho bộ phận marketing ở Duyệt Gia.

Chức vụ ở bộ phận thị trường cũng không quá thoải mái. Năm đó Tưởng Chính Bắc làm việc ở bộ phận này một khoảng thời gian. Sau đó hắn liền trực tiếp tiến đến vị trí tổng giám đốc của bộ phận tiêu thụ. Đời này hắn không dự định dùng lại những thủ đoạn dơ bẩn đó. Ngược lại, Tưởng Chính Bắc suy tính lôi kéo một số người ở Tưởng Thị ra ngoài mở công ty làm ăn riêng.

Thương mại điện tử trong tương lai sẽ được phát triển rộng rãi.

Mà hiện giờ người sáng lập Alibaba cũng đang trong thời gian khởi bước. Chỉ cần làm tốt, tương lai công chiếm thị trường này cũng không phải không có khả năng.

Văn phòng làm việc của Duyệt Gia nằm ở giữa toà cao ốc của tập đoàn Tưởng Thị. Thời điểm Tưởng Chính Bắc được thư ký dẫn vào văn phòng, những nhân viên ở bên trong đang bận rộn thảo luận kế hoạch cho mùa tiếp theo.

Bộ phận marketing cũng không có nhiều nhân viên, tổng cộng chỉ có mười người.

Vài người thấy Tưởng Chính Bắc đi vào liền sửng sốt một chút. Những nhân viên trong công ty đã sớm nghe nói thiếu gia nhà họ Tưởng từ nước ngoài du học trở về. Bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn khi tiến vào công ty sẽ chiếm giữ một vị trí quan trọng. Nhưng vì sao hắn lại đột nhiên tới bộ phận marketing. Hơn nữa nhìn vẻ ngoài của người này, cũng không giống với loại thiếu gia từ hào môn bước ra. Nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều để lộ sự tao nhã cùng khí chất cao quý, khiến cho người khác không thể khinh thường.

“Từ ngày hôm nay tôi sẽ tạm thời tiếp nhận vị trí giám đốc bộ phận thị trường. Bản thân tôi không có nhiều kinh nghiệm, nếu tôi làm gì không tốt hy vọng mọi người có thể nhắc nhở. Bộ phận marketing là mạch máu của tập đoàn Tưởng Thị. Cho nên tôi hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt công việc của mình. Thư ký, một lát nữa cô đem văn kiện đến phòng làm việc cho tôi. Mọi người cứ tiếp tục công tác của mình như thường ngày đi.”

Những người phía dưới chậm rãi tản ra. Tưởng Chính Bắc xoay người đi vào văn phòng. Hắn cũng không trông cậy vào một lần có thể để lại ấn tượng tốt cho những người này. Chung quy mọi chuyện vẫn nên làm từng bước một.

Thư ký đem tư liệu đi vào phòng làm việc đưa cho Tưởng Chính Bắc, hắn liền lập tức nói. “Đem tư liệu của các nhân viên bộ phận marketing đến cho tôi, kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

“Của tất cả?”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Phải, tất cả.”

Xem tư liệu cả một buổi, Tưởng Chính Bắc không thoải mái mà xoa trán. Người của bộ phận marketing chủ yếu là những nhân viên lâu năm được thăng chức, cùng với một số nhân viên của ngành khác được điều tới đây. Bối cảnh sạch sẽ, làm việc ở mức trung bình. Không có sáng ý, nhưng cũng không gây ra rắc rối. Những nhân viên này không phải là người mà Tưởng Chính Bắc cần. Hắn muốn chính là những người đầy nhiệt tình. Có thể cùng hắn dốc sức làm nên một sự nghiệp mới.

Nhưng hiện giờ hắn vừa mới nhận chức, nếu liều lĩnh thông báo tuyển dụng nhân viên mới. Chỉ sợ sẽ rước thêm sự bất mãn của những người kia. Xem ra chuyện này thật sự phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

Thời điểm Tưởng Chính Bắc đang làm việc, hắn nhận được một cú điện thoại của quản gia. Nói Tưởng Thần vẫn luôn tìm hắn, không chịu ăn cơm.

Tưởng Chính Bắc cau mày, “Để Tưởng Thần nghe điện thoại.”

“Ba ba.”

Nhìn quản gia gọi điện thoại cho Tưởng Chính Bắc. Cậu vẫn luôn vây xung quanh ông không chịu đi. Buổi sáng khi Tưởng Thần thức dậy, nhìn bên cạnh đã không còn ai. Cậu liền luống cuống, quần áo cũng chưa mặc đã bỏ chạy ra ngoài. May mắn bị quản gia ngăn lại, ông đem quần áo mới mặc cho cậu. Tưởng Thần lúc đó liền lôi kéo ông hỏi chuyện của Tưởng Chính Bắc.

“Nhị thiếu gia đến công ty đi làm.”

“Đi làm? Vậy ba khi nào sẽ về?”

“Có lẽ là buổi tối.”

Ánh mắt của Tưởng Thần có chút ảm đạm. Cậu để quản gia mặc xong quần áo, rồi ngẩng đầu hỏi ông. “Con có thể đến tìm ba không?”

“Này..”

Con của đại thiếu gia, Tưởng Hằng và Tưởng Hạo đã đi học. Tưởng Thần mới từ nông thôn trở về không lâu, nên hộ khẩu vẫn chưa đi chứng thực. Vì thế cậu vẫn luôn ngây ngốc ở nhà. Tưởng Thần bình thường chỉ biết ngây ngẫn ngồi trong phòng. Cho dù Tưởng Chính Bắc có ở nhà, Tưởng Thần hầu như cũng chỉ dám nhìn trộm phía sau lưng hắn vài lần. Giống như hiện giờ quan minh chính đại muốn đi tìm hắn, cũng là lần đầu tiên quản gia nhìn thấy.

Xem ra quan hệ giữa đứa bé này cùng nhị thiếu gia đích thật đã tốt lên không ít. Quản gia mềm lòng đành gọi điện thoại cho Tưởng Chính Bắc.

“Tiểu Thần ở nhà làm gì ah’? Con đã ăn cơm chưa? Có nghe lời hay không?” Tưởng Chính Bắc căn bản không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con. Những việc hắn làm hiện giờ đều học trên TV, nhưng ở ngoài thực tế lại có chút khác biệt. Hơn nữa Tưởng Thần dù sao cũng là đứa trẻ mười hai tuổi. Mấy phương pháp đối phó với những cậu bé đi nhà trẻ này kỳ thật không thích hợp với Tưởng Thần.

“Ba, con muốn gặp ba.” Tưởng Thần không chọn lựa trả lời câu hỏi của Tưởng Chính Bắc, mà nói ra ý nghĩ của mình.

“Ba hiện giờ đang đi làm, đến công ty không thể tuỳ tiện gặp người khác. Như vậy mọi người sẽ cảm thấy ba không thật sự tiếp nhận công tác. Mà như thế ba sẽ mất công việc, mà mất công việc sẽ không có tiền. Không có tiền ba và tiểu Thần đều sẽ chết đói.”

“Ba con có tiền.”

“Con có tiền?” Tưởng Chính Bắc cười, “Con làm gì có tiền?”

“Ông bình thường đều cho con tiền. Con nghĩ chờ đến khi ông bảy mươi tuổi sẽ mua quà cho ông.”

Số tiền đó được bao nhiêu ah’, Tưởng Chính Bắc lắc đầu. “Nếu là ông cho con thì con hãy giữ cẩn thận, ba sẽ mau về nhà. Nếu con còn quấy rầy ba, có khi ba sẽ càng về muộn hơn đó.”

Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc hù doạ liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Muốn xem TV hoặc muốn gì thì nói với quản gia, ở nhà ngoan ngoãn chờ ba về.”

Cúp điện thoại, Tưởng Thần tìm quản gia lấy bút chì. Cậu từ nhỏ đã thích vẽ, khi còn ở nông thôn cậu thường cầm đá vẽ trên mặt đất. Vẽ cha và mẹ, tưởng tượng hình dáng của bọn họ. Nhưng cậu hiện giờ đã có một người cha, dáng vẻ của ba cậu lại rất đẹp trai, đối xử với cậu cũng rất tốt. Thì ra lông mày của ba so với cậu tưởng tượng càng rậm hơn, đôi mắt cũng lớn hơn.

Quản gia lấy giá vẽ trước kia của Tưởng Hạo đưa cho Tưởng Thần. Lại lấy một ít màu nước cùng cọ vẽ, Tưởng Thần nhìn hồi lâu cũng không biết mấy thứ này dùng để làm gì.

“Những thứ này là gì vậy ông?”

“Đây là cọ vẽ và màu nước, tiểu thiếu gia chưa từng thấy qua sao?”

Tưởng Thần lắc đầu, cầm lấy bút chì ở bên cạnh nói. “Con chỉ lấy cái này thôi.”

Quản gia nhìn lọ màu trong tay mình nghĩ, trước kia đứa bé này vẽ như thế nào ah’. Ngay cả cọ vẽ cũng chưa từng nhìn thấy.

Tưởng Thần suy nghĩ một lát, cuối cùng cậu vẫn giữa lại mấy lọ màu. Bởi vì cậu muốn vẽ một bức tranh thật đẹp tặng cho ba. Chỉ có hai màu trắng đen nhìn sẽ rất đơn điệu.

Tưởng Chính Bắc khép lại tư liệu rồi nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rưỡi. Không ngờ bản thân hắn lại vô thức chìm vào trạng thái làm việc quên giờ giấc như trước kia. Tưởng Chính Bắc bỗng nhớ tới đứa con của mình, liền sắp xếp một chút tư liệu chuẩn bị đi về nhà. Lúc hắn ra khỏi cửa vừa lúc gặp Tưởng Chính Đông từ tầng trên đi xuống. Thấy em trai nhà mình, Tưởng Chính Đông cũng không tránh né, “Bây giờ em đi về nhà ah’?”

“Phải, Tiểu Thần gọi điện thoại cho em.”

“Làm sao vậy? Nó cáu kỉnh?” Câu hỏi nghi kỵ của Tưởng Chính Đông làm cho Tưởng Chính Bắc nhíu mày. Thấy thế nào Tưởng Thần cũng không giống là một đứa trẻ hay ầm ĩ cáu kỉnh.

Tưởng Chính Bắc cười lạnh nói với Tưởng Chính Đông. “Anh hai, anh cũng biết tính tình của tiểu Thần rất nhu thuận. Gọi điện thoại cho em cũng chỉ có khóc, nó làm sao có thể bướng bĩnh cáu kỉnh được chứ. Tiểu Thần bất quá chỉ cảm thấy lẻ loi một chút thôi.”

“Anh còn nghĩ em không thích đứa con đó. Lúc trước cha bắt Lâm Tĩnh phá thai, thời điểm đó em một câu cũng không nói. Sao gần đây lại đột nhiên…”

“Tiểu Thần dù sao cũng là con ruột của em.”

Máu mủ tình thâm, ngay cả kẻ đạm mạc như Tưởng Chính Bắc cũng sẽ vì như vậy mà cảm động.

Tưởng Chính Đông nhìn bóng dáng rời đi của Tưởng Chính Bắc. Trong mắt hắn hàm chứa sự khó hiểu, đứa em trai này của hắn.. Tại sao đột nhiên lại không giống như trước kia?



Tưởng Thần ngồi trong phòng khách vẽ tranh. Mà hiện giờ hai anh em song sinh đã trở về Tưởng gia sớm hơn Tưởng Chính Bắc.

Chúng nó nhìn Tưởng Thần đang gục đầu trên bàn vẽ tranh, liền hai mặt nhìn nhau đi đến gần vây xung quanh cậu. Một trong hai đè lại Tưởng Thần, một đứa khác vươn tay cướp đi đồ của cậu. “Ca ca đang vẽ cái gì vậy?”

“Đừng đụng!” Tưởng Thần muốn lấy lại đồ của mình nhưng lại bị Tưởng Hạo giữ chặt. Hai anh em song sinh nhỏ hơn Tưởng Thần ba tuổi, nhưng khí lực lại hơn hẳn cậu.

“Đây là cái gì nha? Hạo, anh xem thử.” Tưởng Hằng đem bức tranh ném cho Tưởng Hạo, Tưởng Hạo nhìn thoáng qua bức tranh. Là một người, hơn nữa còn là đàn ông, nhìn kiểu quần áo cùng dáng vẻ, Tưởng Hạo cũng đại khái đoán được đó là ai. “Ca ca vẽ ba của mình sao?”

Tưởng Thần không nói lời nào, Tưởng Hằng cầm bức tranh ném qua một bên. “Em còn tưởng cái gì, không ý nghĩa. Ca ca, không bằng ca ca vẽ cho em và Hạo một bức tranh đi.”

Tưởng Thần khẩn trương đi nhặt bức tranh của cậu. Hoàn toàn không nhìn đến hai anh em song sinh. Tưởng Hằng tính tình táo bạo, lúc này liền tức giận. Nhưng Tưởng Hạo lại ngăn cản nó, dùng ánh mắt bảo nó đi lấy bức tranh kia.

Tưởng Hằng hiểu ý, nó ngay lập tức đi đến lôi kéo Tưởng Thần. Trong lúc hai bên giằng co, bức tranh không may bị xé rách làm hai mảnh.

“Xoẹt” một tiếng, khiến cho cả ba đều ngây ngẩn cả người.

___________________

Bình Luận (0)
Comment