Bệnh của Tưởng lão gia tử bị giới truyền thông bên ngoài loan tin ồn ào hơn nửa tháng. Thừa dịp hôm nay phỏng vấn, Tưởng Chính Đông rốt cuộc công khai thừa nhận ở trước mặt giới báo chí, Tưởng lão gia tử bị ung thư, hiện giờ đang trong giai đoạn điều trị.
Tin tức này vừa đưa ra, một đám người nhìn chằm chằm Tưởng gia quả nhiên bắt đầu rục rịch.
“Lúc này em còn đi đâu?” Nhìn vợ mình chuẩn bị ra khỏi nhà Tưởng Chính Đông hỏi.
“Ah’ là thế này, trong nhà có chút chuyện nên em muốn về nhà xem thử.” Phương Bình mặc quần áo sửa soạn trang điểm cho mình.
“Quan trọng vậy sao?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, hôm nay em trai của em mang bạn gái về nhà ra mắt gia đình. Đến buổi chiều em sẽ về công ty tìm anh.”
Tưởng Chính Đông vùi đầu tiếp tục đọc sách, hắn giống như vô ý hỏi, “Nhất định phải đi?”
“Ha hả, đúng vậy, anh cũng biết chuyện trong nhà…”
“Ừ, vậy em trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Chờ đến khi Phương Bình rời khỏi nhà, Tưởng Chính Đông mới khép quyển sách trên tay lại. Hắn hít sâu một hơi, “Chuẩn bị xe đi, tôi muốn ra ngoài.”
Nhìn thấy người vừa rồi nói phải về nhà mẹ đẻ bước vào trong quán caffe. Tưởng Chính Đông bỏ kính viễn vọng xuống, hắn nhấn số điện thoại gọi cho Tưởng Chính Bắc. “Điều tra ra không?”
“Vừa rồi em bảo Mưu Lỗi xâm nhập vào máy tính của Phương Bình. Quả thật đã điều tra ra được một số thứ thú vị. Hai người họ đã bắt đầu tiếp xúc với nhau từ một năm trước. Email qua lại của bọn họ chị dâu cơ bản đều đã xoá bỏ. Nhưng em đã dùng kỹ thuật chuyên môn để khôi phục lại một ít email. Từ những email được khôi phục cho thấy tất cả những gì chị dâu gửi cho người nọ đều liên quan đến tin tức của công ty. Thậm chí còn bao gồm giá đấu thầu những dự án quan trọng.”
Nghe Tưởng Chính Bắc nói liên tục một hồi, sắc mặt của Tưởng Chính Đông liền ngưng trọng. Hắn và Phương Bình kết hôn không phải là vì yêu hay không yêu. Đối với hắn mà nói, phụ nữ bất quá cũng chỉ là một thứ cần thiết cho cuộc sống. Hôn nhân bất quá cũng chỉ là một phương pháp dùng để xã giao. Nhưng nhiều năm ở chung như vậy, đã là con người ai cũng sẽ sinh ra tình cảm. Tưởng gia những năm gần đây vẫn luôn giúp Phương gia khá nhiều thứ. Nhưng không ngờ bản tính của con người vẫn luôn tham lam như vậy. Vợ hắn lại hợp tác với người bên ngoài thôn tính Tưởng gia. Nếu đã là như vậy thì cũng đừng trách hắn giải quyết việc này vô tình.
“Xem ra hôn nhân của hai người ngay từ đầu là âm mưu của Phương gia.”
“Được rồi Chính Bắc, đừng nói nữa anh biết rồi.” Giọng nói của Tưởng Chính Đông nghe có vẻ lạnh nhạt. Tưởng Chính Bắc cũng không muốn nói gì thêm liền cúp điện thoại.
Qua một hồi lâu Tưởng Chính Đông mới gọi một cú điện thoại. “Lát nữa bà chủ về công ty nói với bà ấy trực tiếp đến phòng họp gặp tôi.”
“Vâng.”
Trong phòng họp ở Tưởng Thị, nhóm cổ đông tập trung tinh thần ngồi trên ghế. Bọn họ nhìn Tưởng Chính Đông đứng ở vị trí chủ vị trong lòng liền âm thầm tính toán.
“Các vị đều là những cổ đông kỳ cựu trong công ty. Nếu nói về xưng hô, tôi phải gọi các vị một tiếng bác hoặc chú. Hiện tại cha của tôi đã nhập viện, công ty lại trong thời khắc nguy cấp, nên hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực cùng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Lời này của cháu giống như đang nói chúng tôi không dùng hết sức vậy.”
Tưởng Chính Đông lạnh lùng quét mắt liếc nhìn đối phương. Người kia không nghĩ tới Tưởng Chính Đông luôn có vẻ ngoài tao nhã nhưng khi giận dữ lên lại đáng sợ như vậy. Đối phương vô thức lui về phía sau. “Tôi không biết các người đã lén lút thoả thận cái gì. Nhưng tôi hôm nay ở đây là để giải quyết hết những chuyện này. Tưởng Thị là của Tưởng gia! Tôi có chết cũng không cho các người đoạt nó đi!”
“Chính Đông cháu khoang hãy nóng giận đã. Những lời nói này là sao chứ, cái gì mà đoạt với không đoạt. Hơn nữa chúng ta đều là những người ngày trước đi theo lão gia tử gầy dựng Tưởng Thị. Nói Tưởng Thị là của nhà cháu, điều này bác không thể không thừa nhận. Nhưng cả đời chúng ta tân tân khổ khổ đi theo Tưởng Thị thì tính sao đây? Hiện giờ ông Tưởng bị bệnh, Tưởng Thị rơi vào trong tay một người trẻ tuổi như cháu làm sao chúng ta có thể yên tâm ah’?”
Bọn họ cảm thấy mọi chuyện đều tiến triển trong kế hoạch, nên bọn họ không những không kích động mà ngược lại còn thoải mái thừa nhận. Tưởng Chính Đông giận dữ mà bật cười. “Chứ không phải bác Đoàn đây muốn ngồi vào vị trí chủ tịch của tập đoàn Tưởng Thị sao?”
Nghe Tưởng Chính Đông gọi mình là bác Đoàn, người đàn ông thân người mập lùn cười híp mắt vỗ cái bụng tròn của mình. “Có lẽ về sau không nên gọi là Tưởng Thị nữa.”
“Nếu các bác đã có quyết tâm như vậy, thế thì chúng ta hiện giờ hãy nói đến một vấn đề khác.” Tưởng Chính Đông lấy ra một cái USB ném lên bàn.
Không biết trong hồ lô của Tưởng Chính Đông chứa thứ gì, vài vị cổ đông hai mắt nhìn nhau. “Dùng USB để lừa chúng ta cũng quá trẻ con đi.”
“Kỳ thật các người muốn nhìn một chút cũng không phải không được.” Tưởng Chính Đông nói xong liền đem USB cắm vào trong máy tính. Màn hình lớn xuất hiện một vài người đang đối thoại với nhau. Video này dài khoảng ba mươi phút, vài vị cổ đông xem xong đều sững sờ tại chỗ.
“Cậu làm sao có được những thứ này?!”
Tưởng Chính Đông dựa người lên ghế mỉm cười. Thần thái hiện giờ của hắn cực kỳ giống Tưởng Chính Bắc. Những chuyện điều tra được thật sự đã chọc giận sự hung tàn bên trong cơ thể của Tưởng Chính Đông. Con cháu của Tưởng gia không phải là người hiền lành, những vị cổ đông này cũng quá khinh thường Tưởng Chính Đông rồi.
“Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?! Các chú các bác!”
Vài người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của bọn họ đều trầm xuống.
Lúc Phương Bình đi vào phòng họp, bên trong chỉ còn lại một mình Tưởng Chính Đông. Người đàn ông mà cô sống chung mười mấy năm hiện giờ đang đưa lưng về phía cô, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trông giống như một con dã thú cao ngạo.
“Chính Đông? Nghe nói anh muốn gặp em? Sao lại muốn gặp em trong phòng hội nghị ah’?” Phương Bình vẫn chưa biết kết hoạch của mình đã bị bại lộ. Từ thời khắc cô kết hôn cùng Tưởng Chính Đông, cô liền phải gánh vác toàn bộ vận mệnh của Phương gia. Ngay cả khi cô yêu người đàn ông này.. cô biết những chuyện mình làm sẽ có lỗi với hắn. Nhưng cô nghĩ chuyện đó rồi sẽ không sao, cho dù không còn Tưởng gia. Cô cũng sẽ không ly hôn với Tưởng Chính Đông. Hắn vẫn sẽ là chồng của cô, vẫn là cha của Tưởng Hằng và Tưởng Hạo.
Tưởng Chính Đông quay đầu lại nhìn gương mặt trang điểm xinh đẹp của Phương Bình, hắn chậm rãi đi đến trước bàn. “Có phần văn kiện này cần em ký tên.”
“Này.. đây là cái gì?”
Phương Bình cầm phần văn kiện mà Tưởng Chính Đông đưa đến. Cô bỗng nhiên không có cách nào hồi phục tinh thần của mình. “Vì sao? Anh có ý gì? Em sẽ không ly hôn!”
“Chuyện của Phương gia đã kết thúc rồi.”
“Cái gì?” Kết thúc? có ý gì chứ? Chẵng lẽ… “Anh biết?”
Tưởng Chính Đông gật đầu, hắn tận lực không nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ này. “Ký tên đi, tài sản sau khi được luật sư xem xét kỹ sẽ trực tiếp chuyển sang tên của cô.”
“Vì sao? Tưởng Chính Đông! Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?!”
“Tôi không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn đến Tưởng gia!”
“Tưởng gia, Tưởng gia, bắt đầu từ ngày em gả cho anh, anh cũng chỉ vì Tưởng gia mà sống. Lúc em sinh con thì anh đang ở đâu? Khi em bị bệnh thì anh ở nơi nào? Anh, cha anh và thằng em trai của anh có khác gì nhau chứ!?” Phương Bình đột nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc, “Tưởng Chính Đông, anh có yêu em sao? Anh cần tình yêu sao? Gia đình đối với anh mà nói là cái gì chứ? Anh có từng nghĩ qua hay chưa?”
“Chúng ta không giống nhau.” Tưởng Chính Đông nhíu mày nâng Phương Bình đứng dậy, “Cô vì Phương gia, tôi vì Tưởng gia. Như vậy cũng vừa khéo rồi.”
“Không! Không phải! Em yêu anh! Từ ngày đầu tiên gặp anh em đã yêu anh!”
Hàng lông mày của Tưởng Chính Đông càng ngày càng cau chặt, “Cô có biết Tưởng gia đối với tôi mà nói là tất cả mọi thứ hay không? Hai đứa con sẽ ở Tưởng gia. Một người phụ nữ ly hôn mang theo con sẽ rất khó tái hôn. Hôm nay cô đi đi, chừng nào hai đứa con trở về tôi sẽ giải thích với chúng nó.”
“Anh không thể nhẫn tâm như vậy.”
Phương Bình vẫn khóc nức nở, Tưởng Chính Đông phất tay sai người đem cô mang ra ngoài. Căn phòng hội nghị rộng lớn lạnh như băng chỉ còn lại một mình hắn. Tưởng Chính Bắc đã từng nói hắn không đủ lạnh lùng. Kỳ thật hắn không phải không đủ lạnh lùng, mà chính vì những điều đó chưa đủ chạm đến giới hạn của hắn. Cũng giống như Tưởng lão gia tử, thời gian cả đời của Tưởng Chính Đông gần như đều đặt ở Tưởng Thị. Vì Tưởng Thị hắn đã phải trả giá rất nhiều hơn cả Tưởng Chính Bắc.
Có lẽ độc thân giống như Tưởng Chính Bắc cũng không phải không tốt. Những thứ này đã định trước không thuộc về cuộc sống của hắn.
Luôn luôn phải có một người gánh trọng trách vì Tưởng gia.
Trong bóng đêm, Tưởng Chính Đông đỡ trán, hắn vuốt mặt xoa mũi. Tất cả những chuyện này đều đã kết thúc.
Rất nhanh Tưởng Chính Đông đã chính thức tiếp nhận vị trí chủ tịch của Tưởng Thị. Ngay sau đó là những đề tài vây xung quanh hắn. Chuyện các vị cổ đông lâu năm tạm thời rời cương vị công tác. Chuyện hắn ly hôn với Phương Bình. Mọi người đều phỏng đoán rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này. Tưởng Chính Đông hiện giờ vẫn mỉm cười như trước, vẻ mặt hắn vẫn giống như mỗi ngày thư ký thường thấy.
Kèm theo những tin tức sóng gió Tưởng Thị đổi chủ là bệnh tình của Tưởng lão gia tử dần trở nặng.
Tưởng Thần hôm nay mặc một bộ quần áo tao nhã màu đen trắng. Cậu cầm theo một lẵng hoa có chút khẩn trương đứng ở bên cạnh Tưởng Chính Bắc. “Ba ba.”
“Ba ba ở ngay bên ngoài, ông nội có chuyện muốn nói với con, con vào thăm ông đi.”
Biết Tưởng Chính Bắc sẽ không cùng mình đi vào, Tưởng Thần có chút nản lòng mà cúi đầu. Cậu gõ cửa phòng, một giọng nói gia nua từ bên trong truyền đến. “Vào đi.”
Tưởng Thần không dám chậm trễ, cậu lập tức đẩy cửa đi vào. Trong phòng cũng không có mùi thuốc sát trùng như những bệnh viện bình thường khác. Thậm chí ngược lại cậu còn ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trong phòng. Tưởng lão gia tử ngồi trên xe lăn, ông vừa ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thần.
“Ông nội.”
“Lại đây đẩy xe cho ông nội đi.”
Tưởng Thần bỏ lẵng hoa trong tay đi tới gần, “Như vậy sao?”
Tưởng Thần đi đến gần, Tưởng lão gia tử lần nữa nhìn rõ gương mặt của cậu. “Thật giống Lâm Tĩnh.”
“Dạ?”
“Con năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Con mười bảy tuổi.”
“Mười bảy ah’.” Tưởng lão gia tử nhớ về chuyện trước kia, thời điểm Tưởng Chính Bắc và Lâm Tĩnh gây ra chuyện ầm ĩ cũng là năm hai người mười bảy tuổi. Mà đứa bé này dưới sự nuôi dưỡng của Tưởng Chính Bắc vẫn như ngày trước, vừa đáng yêu vừa nhu thuận. Xem ra Tưởng Chính Bắc quả thật là một người cha tốt hơn ông. “Sống cùng ba con thế nào?”
“Ba ba đối với con rất tốt, cái gì ba cũng tự làm, nấu cơm hầm canh, khâu quần áo. Ba ba hầm canh uống rất ngon.”
Thấy Tưởng thần nói về Tưởng Chính Bắc với vẻ mặt tươi cười hạnh phúc. Tưởng lão gia tử không khỏi thở dài, “Xem ra con thật sự không cần một người mẹ.”
“Ông nội nói gì vậy ạh?”
“Mẹ ruột của con, con có muốn gặp mẹ con không?”
“Mẹ.. mẹ không phải đã bỏ đi rồi sao?” Tưởng Thần lắc đầu. Đã bỏ mình đi sao còn trở về? Cho dù mẹ cậu trở về, cậu sẽ muốn ở cùng với bà ấy sao? Mẹ? Là người cùng ba ba sinh ra mình… Nghĩ đến đây trong lòng Tưởng Thần đột nhiên cảm thấy buồn bực. Nói về mẹ… ba ba có muốn cùng mẹ cậu sống chung nữa hay không?
“Mẹ con không có vứt bỏ con, lúc trước mẹ con để con lại cho ông. Mẹ con khi đó dự định ra nước ngoài du học, là người ông phái đi không cẩn thận để lạc mất con. Mẹ của con ngay từ đầu không biết gì cả…”
“…”
Tưởng lão gia tử chậm rãi lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo đưa cho Tưởng Thần. Ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi ôm một đứa bé trai mập mạp trắng nõn. Bên cạnh là một vị lão nhân vẻ mặt nghiêm túc. Đây là tấm hình mẹ cậu ôm cậu chụp với ông nội.
“Đăng sau là địa chỉ liên lạc với mẹ của con. Nếu con muốn tìm bà ấy thì tự mình đi tìm đi.”
Thời điểm Tưởng Thần ra ngoài trong tay vẫn còn cầm tấm ảnh kia. Cậu thấy Tưởng Chính Bắt đứng dậy đi tới liền bối rối nhét tấm ảnh vào trong quần áo.
Nhìn thấy động tác nhỏ này của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc nheo mắt lại. Hắn đi qua vuốt trán cậu. “Con cùng ông nội nói gì vậy?”
“Không, không có gì.” Tưởng Thần đột nhiên giữ chặt lấy tay Tưởng Chính Bắc. “Ba ba chúng ta về nhà đi!”
Có chuyện! Đây là trực giác đầu tiên của Tưởng Chính Bắc. Từ lúc hắn và Tưởng Thần ở cùng nhau. Mỗi lần Tưởng Thần gặp vấn đề gì do dự không quyết định được, cậu đều sẽ lôi kéo hắn nói muốn về nhà. Về phần xảy ra chuyện gì nhất định có liên quan đến món đồ mà cậu vừa cầm trong tay. Nhưng có thể làm cho Tưởng Thần kích động như vậy chỉ có ba thứ là hắn, hội hoạ và Lâm Tĩnh.
Nhìn phản ứng của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc cũng đoán được việc này chắc chắn có liên quan đến Lâm Tĩnh.
Tưởng Chính Bắc đưa cho Tưởng Thần một ly nước ấm. Từ trên đường về nhà cậu vẫn luôn ngẩn người, cho đến hiện giờ mới khôi phục lại tinh thần, “Linh hồn nhỏ bé của tiểu Thần bị người ngoài hành tinh câu đi mất rồi.”
“Ba ba đừng có lấy con ra nói giỡn mà.”
“Không phải sao? Còn nhận ra ba là ai không?”
Tưởng Thần cong khoé môi, hai mắt tròn xoe híp thành hình bán nguyệt. Cậu cười nói, “Là ba ba.”
“Vậy quan hệ của ba và tiểu Thần là như thế nào?”
“Ehh.. là cha con…” Không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần nghiêng đầu tự hỏi tự trả lời.
Tưởng Chính Bắc mỉm cười nhéo mũi Tưởng Thần. Một tay hắn thuận theo tự nhiên mà khoát lên bờ vai cậu, “Còn gì nữa?”
“Là bạn thân.” Thấy Tưởng Chính Bắc nháy mắt, Tưởng Thần không xác định nói một câu.
“Còn gì nữa?”
“…?” Còn gì nữa sao?
Thấy Tưởng Thần lưỡng lự, Tưởng Chính Bắc liền vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hắn khẽ hôn cậu một cái. “Ngốc nghếch, là duy nhất. Tiểu Thần là duy nhất của ba, ba cũng là duy nhất của tiểu Thần. Cho nên giữa chúng ta căn bản không cần có thêm người khác, con hiểu không?”
Cậu và ba ba là duy nhất của nhau. Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, mặt của Tưởng Thần ngay lập tức đỏ lên. Câu nói khẳng định này làm cho đáy lòng của Tưởng Thần cảm thấy thật ngọt ngào.
__________________________