Hổ Phụ

Chương 37

“Kha Thiên, cậu đứng ở trước cửa nhìn cái gì vậy? Tưởng Thần đi về nhà rồi sao?”

Tiểu Vũ còn chưa hỏi xong Kha Thiên đã xoay người đi vào trong phòng karaoke. Những hình ảnh vừa rồi.. nhất định đều là ảo giác…

Mấy năm nay, những chuyện lớn nhỏ của Tưởng Thần đều do một tay Tưởng Chính Bắc chăm lo. Thậm chí ngay cả quét dọn sắp xếp, chỉ cần hắn có thời gian đều sẽ tự mình làm. Tưởng Chính Bắc ngày trước đã nói với Tưởng Thần, ngôi nhà này chỉ thuộc về hai cha con bọn họ. Tưởng Chính Bắc nói được thì làm được, hắn không chỉ cho Tưởng Thần một gia đình, hơn nữa còn cho cậu một nơi tràn ngập sự ấm áp.

Tưởng Thần sau khi vào nhà mới phát hiện trên bàn bày đầy thức ăn. “Ba ba, ba nấu cơm sao?!”

“Gần đây thấy con ăn không được ngon, nên ba làm một ít món khai vị.” Tưởng Chính Bắc cởi giày ôm lấy Tưởng Thần ngồi lên ghế sô-pha. “Đồ ăn lạnh hết rồi, ngày mai hãy ăn đi.”

Hiện giờ đã hơn mười một giờ tối cũng không phải là giờ ăn cơm. Tưởng Chính Bắc đi mở nước nóng cho Tưởng Thần, “Con đi tắm trước đi.”

Tưởng Thần ôm khăn tắm đứng ở trước cửa, cậu do dự một hồi lâu đột nhiên quay đầu nói với Tưởng Chính Bắc. “Con và ba ba tắm cùng nhau đi.”

Tuy đây đích thực là thu hoạch bất ngờ, nhưng Tưởng Chính Bắc cũng không sốt ruột, hắn nhướng mày hỏi cậu, “Sao vậy? Con ở trong phòng tắm một mình cảm thấy sợ ah’?”

“Làm gì có chuyện đó.. hiện giờ cũng đã khuya, ba ba ngày mai còn phải đi làm.. nếu như vậy thì có thể ngủ sớm hơn một chút..” Tưởng Thần vất vả diễn đạt lời nói của mình. Cậu kỳ thật cũng không biết làm sao để biểu đạt tình cảm này. So với Tưởng Chính Bắc luôn nói yêu cậu, thương cậu. Tưởng Thần chỉ có thể theo chỉ dẫn của Tưởng Chính Bắc mà nói ra những lời chân thật trong lòng mình. Đa phần mỗi khi cậu biểu đạt yêu thương dành cho hắn đều rất vụng về. Nhưng Tưởng Chính Bắc lại thích sự ngốc nghếch này của cậu.

Tưởng Chính Bắc biết Tưởng Thần là vì muốn tốt cho mình, nên hắn cũng không từ chối. “Được rồi, con vào trước đi, ba xử lý một chút chuyện sẽ vào sau.”

Trong phòng tắm thật ấm áp, Tưởng Thần cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen. Trong chớp mắt toàn bộ phòng tắm đã bốc đầy hơi nước. Năm phút trôi qua rồi nhưng sao ba ba vẫn chưa đi vào? Tưởng Thần đang đấu tranh tư tưởng, cậu muốn ra ngoài mở cửa xem thử, nhưng lại nghĩ có lẽ ba ba còn chuyện gì đó chưa làm xong.

Tưởng Thần bối rối trong lòng, cậu một bên vừa ngây ngốc, một bên vừa vươn tay lấy chai dầu gội đầu trên kệ. Đột nhiên tay cậu bị nắm chặt, nhiệt độ thân thể của người nọ tiến sát lại gần cậu. Tưởng Thần sửng sốt một chút, cậu cảm nhận được người ở phía sau lưng mình đang cầm lấy chai dầu gội đầu trên kệ mà cậu vừa định vươn tay đi lấy.

Tưởng Chính Bắc cầm chai dầu gội đầu đưa cho Tưởng Thần, hắn nhích người ghé vào tai cậu trêu ghẹo hỏi, “Làm gì kích động vậy? Con đang suy nghĩ gì ah’?”

Trái tim của Tưởng Thần không thể khống chế mà đập kịch liệt. Quả nhiên hiện giờ tắm chung với ba ba là một sự thử thách lớn lao dành cho cậu. Tưởng Thần đấu tranh tư tưởng trong đầu, rốt cuộc cậu nên nói gì đó với ba ba hay là lựa chọn tiếp tục trầm mặc đây? Lồng ngực mang theo nhiệt độ nóng của Tưởng Chính Bắc dần rời khỏi cậu, bàn tay to của hắn xoa lên mái tóc ướt sũng của Tưởng Thần. “Con mau tắm đi.”

“Dạ.”

Tưởng Chính Bắc lùi về phía sau đứng sang bên cạnh. Tưởng Thần cảm thấy có chút mất mát. Nhớ ngày trước cậu còn cùng ba ba ngồi trong bồn tắm lớn. Hiện giờ thì… hoá ra trưởng thành rồi sẽ có rất nhiều chuyện không còn giống như trước nữa.

Tưởng Thần thất thần một hồi lâu, bọt xà phòng trên đầu cậu vô tình chảy vào mắt. Cậu khó chịu kêu lên một tiếng.

Tưởng Chính Bắc vẫn luôn đứng bên cạnh cậu liền lo lắng tiến đến gần, “Con làm sao vậy?”

“Mắt con đau.”

Tưởng Chính Bắc kéo Tưởng Thần đứng đối diện với mình. Hắn cúi người quan sát gương mặt đang nhíu mày của cậu. Thở dài một hơi, hắn gỡ vòi sen xuống ôn nhu nói với cậu, “Chịu khó một chút.” Sau đó hắn một tay cầm vòi sen, một tay dịu dàng xoa lên mái tóc của Tưởng Thần, rửa sạch bọt xà phòng trên mặt cậu.

Hai mắt Tưởng Thần dần không còn đau đớn, đầu cậu bị Tưởng Chính Bắc nâng lên. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng xoa lên mắt cậu, “Còn đau không?”

Tưởng Thần lắc đầu. Cậu đã không còn đau, nhưng lại muốn đứng cùng ba ba như vậy.

“Con mở mắt ra thử xem.”

Nghe câu nói đó của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần chậm rãi mở mắt ra. Đúng lúc tầm mắt của cậu hướng về phía thân thể xích loã của hắn. Tám múi cơ bụng hoàn mỹ cùng vật thể nào đó khi thoáng cúi đầu là có thể nhìn thấy. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Thần trông thấy vật đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ tim đập dồn dập. Dù sao đó cũng là vật vô cùng riêng tư của người nọ.

“Nhìn chằm chằm nơi này của ba lại còn xấu hổ đỏ mặt, xem ra mắt của con không sao rồi.” Tưởng Chính Bắc cười nói.

Tưởng Thần bối rối đỏ mặt, hoảng loạn lui về phía sau. Tưởng Chính Bắc vươn tay kéo cậu lại, “Hình như lâu rồi ba không có tắm cho con. Nhớ hồi đó con rất dính ba, ba đi đâu con đều đi theo đó. Buổi tối còn muốn ngủ cùng ba nữa.”

Tưởng Chính Bắc nhớ đến những ngày hắn vừa sống lại. Bản thân hắn luôn là một kẻ độc lai độc vãn kháng cự bất cứ ai tiếp xúc mình. Hiện tại hắn lại trở thành một người cha thật sự. Âu Tề nói không sai, con hắn đích thực đã chi phối hoàn toàn cuộc sống của hắn.

Không nghĩ tới ba ba cũng giống như cậu hoài niệm những ngày tháng trước kia. Nhớ đến khoảng thời gian vừa mới bắt đầu, mình hầu như một tấc cũng không chịu rời khỏi ba ba. Khi đó ba ba rất ghét người khác tiếp xúc, nhưng lại đặc biệt ôn nhu với mình. Lúc còn nhỏ, mỗi khi Tưởng Thần nhìn thấy những đứa trẻ khác được cha mẹ đưa đón. Cậu luôn luôn cảm thấy hâm mộ, ảo tưởng một ngày nào đó cũng sẽ có ai đó bởi vì lo lắng cho cậu mà sốt ruột, yêu thương chăm sóc cậu. Thế nhưng hiện tại…

Nhớ đến buổi tối ngày hôm nay ba ba vì lo lắng cho cậu mà lái xe đi ra ngoài. Có phải sau khi người ta chiếm được thứ gì đó liền sẽ không học được cách quý trọng nó?

Tưởng Chính Bắc cầm sữa tắm, hắn lấy bọt xà phòng sát lên người Tưởng Thần. Thân thể tuyết trắng mịn màng sau khi dính bọt xà phòng lại càng thêm trơn bóng. Tưởng Chính Bắc nhịn không được liền sờ loạn hai ba cái. Thậm chí hắn còn đem bọt xà phòng vuốt từ lưng đến hông cho Tưởng Thần, nhưng cậu một chút cũng không hề tránh né.

Hai mắt của Tưởng Chính Bắc cũng vì thế mà hướng về phía dưới. Hắn nhìn chằm chằm vật nhỏ phía trước của Tưởng Thần. Vật nhỏ ấy vẫn phấn nộn xinh đẹp như trước. Tuy hắn rất muốn sờ thử, nhưng bởi vì chuyện lần trước Tưởng Thần bị hắn doạ khóc, nên cuối cùng Tưởng Chính Bắc đành phải nhẫn nhịn. Vẻ mặt hắn bình thản ngẩng đầu đem khăn tắm đưa cho Tưởng Thần, “Được rồi, con mau đi ngủ đi.”

Tưởng Thần ôm khăn tắm do dự nhiều lần, cậu liếc mắt lưu luyến nhìn Tưởng Chính Bắc, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Một mình ở trong phòng tắm, Tưởng Chính Bắc dựa lưng lên bức tường lạnh như băng. Gương mặt bình tĩnh của hắn hoàn toàn bị phá vỡ, trong ánh mắt của Tưởng Chính Bắc hiện giờ chỉ còn mang theo sự độc chiếm tăm tối.

Thời điểm Tưởng Chính Bắc đi vào phòng ngủ liền sửng sốt một chút. Hắn trông thấy Tưởng Thần đang cuộn người trong ổ chăn nằm trên giường. Đôi mắt đen láy của cậu từ góc chăn nhìn về phía hắn. Tưởng Chính Bắc mỉm cười đi đến nằm xuống bên cạnh Tưởng Thần, Tưởng Thần liền dựa sát lại gần hắn.

“Ba ba.”

“Huh?”

“Chuyện hôm nay thật xin lỗi, con không phải cố ý muốn để cho ba ba lo lắng.”

Tưởng Chính Bắc nghiêng người, hắn duỗi cánh tay cho Tưởng Thần gối đầu. Chờ đến khi cậu đã nằm trọn trong lòng hắn. Tưởng Chính Bắc mới thu cánh tay, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn xuống, khoé môi cũng cong lên thành một nụ cười mê người, “Đừng nghĩ lung tung, ba sao lại vì chuyện đó mà giận con chứ.”

“Ba ba, con muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Được.”

“Ba ba…”

“Huh?”

“.. con yêu ba ba.”

Cả đêm hôm nay được nghe Tưởng Thần nói hai lần “con yêu ba ba” làm cho tâm tình của Tưởng Chính Bắc cảm thấy vui sướng. Hắn nắm lấy cằm của Tưởng Thần, hôn lên môi cậu. Hưởng thụ Tưởng Thần im lặng thuần phục trong lòng mình, nghe tiếng than nhẹ tuyệt mỹ của cậu. Tưởng Chính Bắc càng không thể khống chế được sự khát khao dưới đáy lòng mình. Hắn cạy mở khớp hàm của người nằm dưới, đem đầu lưỡi của mình xông vào khoang miệng của Tưởng Thần. Chiếc lưỡi của hắn lướt qua vòm miệng cùng hàm răng của cậu. Nụ hôn mang theo xâm chiếm cùng bá đạo này giống như nụ hôn đánh vỡ nội tâm bình lặng của Tưởng Thần trước kia.

Hầu như tất cả các chi tiết trong khoang miệng của Tưởng Thần đều bị đầu lưỡi của Tưởng Chính Bắc nhất nhất thăm dò. Hô hấp của cậu hiện giờ đều tràn ngập khí tức của người đàn ông này. Ngay khi Tưởng Thần sắp không còn thở nổi, đầu lưỡi vẫn luôn trêu đùa cậu mới dần chậm rãi rời đi. Nhưng sau đó hắn lại ngay lập tức hút lấy đầu lưỡi cậu. Cả người Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc gây sức ép đến mềm nhũn nằm trong lòng hắn.

Bàn tay nắm lấy cái ót của Tưởng Thần từ từ buông lỏng. Thời điểm môi hai người tách ra còn mang theo một đường ngân tuyến. Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc trong bóng đêm nhấp nháy toả sáng, “Chán ghét?”

Tưởng Thần suy nghĩ một hồi cuối cùng lắc đầu. Hơi thở của ba ba rất quen thuộc, cậu thậm chí còn mê luyến nụ hôn đó. Giống như trong thế giới này chỉ có hai người họ, dường như bị ba ba cắn nuốt như vậy cũng không có vấn đề gì.

“Tiểu Thần biết chúng ta vừa rồi đang làm gì không?”

“Giống như ba ba thường ngày hôn con.” Tuy nụ hôn này của ba ba không giống như những nụ hôn bình thường khác. Nhưng vẫn là dùng môi để hôn ah’.

Nghe câu trả lời của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc bật cười. Con của hắn lớn như vậy rồi mà còn không phân biệt được nụ hôn gia đình hay nụ hôn ái tình. Nếu hắn không chú ý một chút chắc cậu đã bị người ta bắt đi mất.

“Ba ba, con nói không đúng sao?”

“Tiểu ngốc nghếch, nhớ kỹ đây là hôn môi.”

Gương mặt của Tưởng Thần thoáng chốc như bị thiêu đốt. Hôn môi? Không phải chỉ có người yêu mới có thể làm sao, ba ba nói lời này là có ý gì? Là nói thích mình sao…

“Ba…”

Tưởng Thần còn chưa nói xong Tưởng Chính Bắc đã lấy tay đem đầu cậu ấn vào trong ***g ngực mình. “Ngủ đi, có vấn đề gì ngày mai hãy hỏi.”

Tay của Tưởng Thần để trước ngực Tưởng Chính Bắc. Tuy không hỏi được nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy ngọt ngào như mật. Cậu và ba ba làm chuyện mà người yêu mới có thể làm, điều này không phải chứng minh rằng bọn họ đã thân mật hơn trước kia sao?!

Bởi vì quá mức hưng phấn, sáng sớm ngày hôm sau hai mắt của Tưởng Thần liền xuất hiện hai vành thâm đen thật lớn. Vì đề phòng bị ba ba cười nhạo, Tưởng Thần đứng trong phòng tắm hết nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng cậu bị Tưởng Chính Bắc tóm ra khỏi phòng tắm, nhét vào trong xe.

Thời điểm Tưởng Chính Bắc từ trong ga-ra công ty đi ra, hắn liền bị một nam sinh trung học ngăn cản. Tưởng Chính Bắc nhíu mày không vui, hắn phát hiện mình dường như nhận ra khuôn mặt này.

“Chúng ta phải nói chuyện.”

Thái độ của nam sinh rất ngạo mạn, hắn nói xong liền xoay người đi ở phía trước Tưởng Chính Bắc. Tuy biết đối phương sớm muộn gì cũng đến tìm mình, nhưng Tưởng Chính Bắc không nghĩ hắn sẽ tới nhanh như vậy. Tên nhóc con này vẫn còn rất trẻ, Tưởng Chính Bắc hừ lạnh một tiếng đi theo sau hắn.

“Chú không thể ở cùng với Tưởng Thần.” Kha Thiên đi thẳng vào vấn đề.

“Ah?” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, vẻ mặt hắn không những không tức giận, mà thậm chí còn mang theo chút khinh thường.

“Tưởng Thần rất sùng bái chú.”

“Tôi biết.”

“Chú là cha của cậu ấy hẳn là nên bảo vệ cậu ấy mới phải!” Dường như bị thái độ không chút để ý của Tưởng Chính Bắc chọc giận, giọng điệu của Kha Thiên cũng càng ngày càng nóng nảy. “Chú hiện giờ làm những điều đó với Tưởng Thần, chú có nghĩ đến hậu quả hay không? Nếu một ngày nào đó cậu ấy hiểu được những chuyện chú làm thì liệu cậu ấy có tha thứ cho chú hay không?”

“Chuyện này dường như là việc giữa tôi và tiểu Thần. Không biết vị bạn học này đứng ở lập trường nào mà nói những lời này với tôi?”

Kha Thiên mặt lạnh nói, “Tôi là bạn của Tưởng Thần.”

“Bạn? Nếu như là bạn bè thì cậu hẳn nên tôn trọng ý nghĩ của tiểu Thần. Cậu hiện giờ tới tìm tôi nó có biết hay không? Bị bạn mình can thiệp vào cuộc sống riêng tư ở sau lưng, tôi nghĩ đổi lại là ai cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu.”

“Tôi không có!”

Mặt của Tưởng Chính Bắc lúc này cũng dần lạnh lại, “Có lẽ hiện giờ tiểu Thần còn xem cậu là bạn. Nhưng nếu cậu can thiệp vào quyết định của nó, chỉ sợ hai người ngay cả bạn cũng không thể làm được.”

Kha Thiên bất mãn nói, “Quả nhiên là một tên hỗn đản!”

“Tôi đúng là một tên hỗn đản, nhưng tên hỗn đản này có khả năng bảo vệ nó.”

Nói xong Tưởng Chính Bắc xoay người rời đi. Đánh trả loại cấp bật tình địch này một chút cũng không sảng khoái.

Kha Thiên cả ngày không lên lớp, Tưởng Thần gọi điện thoại vài lần hắn cũng không bắt máy. Thẳng cho đến khi tan học Tưởng Chính Bắc tới đón cậu, cậu cũng vẫn không thấy bóng dáng của Kha Thiên. Tưởng Chính Bắc nhìn cậu không yên lòng liền hỏi, “Con sao vậy?”

“Bạn ngồi cùng bàn với con hôm nay không đến lớp, điện thoại cũng không nhận. Con lo cậu ấy đã xảy ra chuyện.”

Tưởng Chính Bắc mỉm cười, “Có lẽ là cậu ta có chuyện gì đó, nói không chừng ngày mai cậu ấy lại đi học. Ba nhớ bạn ngồi cùng bàn với con là một người rất cao lớn, cậu ta sẽ không bị bắt nạt đâu.”

Tưởng Thần cười nói, “Tiểu Thiên là cao thủ Taekwondo!”

“Thế sao? Vậy thì những người ăn hiếp cậu ta sẽ gặp xui xẻo rồi.” Tưởng Chính Bắc không dấu vết mà đem hình tượng của Kha Thiên từ người bị hại thành kẻ hại người.

Tưởng Thần cảm thấy lời nói của ba ba rất có lý liền gật đầu. Cậu nói thêm, “Nhưng mà trong lòng con ba ba vẫn là người lợi hại nhất.”

“Vậy sao? Nhưng mà ba ba không biết Taekwondo ah’.”

Tưởng Thần giương mắt nhìn hắn, “Nhưng ba ba vẫn luôn bảo vệ con.”

Hai tháng sau, Tưởng Thần sau khi thi xong học kì cuối ở trường liền toàn tâm toàn ý mà tập trung tinh thần vào hội hoạ. Cậu từng muốn mang bức tranh vẽ ba ba của mình giành giải nhất trong cuộc thi vẽ toàn quốc. Mục tiêu này ngày nào vẫn chưa thực hiện được, cậu tuyệt đối cũng không dám lơ là.

Thư ký trong công ty của Tưởng Chính Bắc bởi vì mang thai nên đã tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng. Cũng vì thiếu người giúp đỡ mà công tác của Tưởng Chính Bắc đột nhiên gia tăng không ít. Đến cửa ải cuối năm công việc cần xử lý lại càng lúc càng nhiều hơn. Tưởng Chính Bắc không thể không tạm thời kéo một người từ công ty của Âu Tề đến hỗ trợ hắn. Đối phương cũng là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng tính tình lại đặt biệt trầm ổn, xử lý mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Mà ngay cả người điêu ngoa nhất công ty là Mưu Lỗi cũng bị hắn gắt gao áp chế.

Phòng kỹ thuật gần như chạy khắp nơi nói với mọi người rằng cứu tinh đã đến. Người thanh niên kia cũng chỉ cười. Tưởng Chính Bắc nhìn người nọ cực kỳ giống Du Tri Hiểu trước đây. Lúc trước Mưu Lỗi cũng thường xuyên đấu võ mồm với Du Tri Hiểu. Nhưng không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, hai người đột nhiên không còn nói chuyện với nhau. Mà người thanh niên này lại hoàn toàn không giống như vậy. Mưu Lỗi hình như có chút sợ người nọ.

Tưởng Chính Bắc sau khi sắp xếp tư liệu giao cho người thanh niên kia liền chuẩn bị tan tầm đi đón Tưởng Thần về nhà. Nhưng đột nhiên hắn lại nhận được một cú điện thoại của Tưởng Chính Đông. “Chính Bắc mau trở về đi, Cha không xong rồi..”

Tưởng Chính Bắc ban đầu còn có biểu tình thoải mái, nhưng trong nháy mắt gương mặt hắn liền đông cứng lại.

“Chính Bắc? Em có nghe anh nói không?”

“Em nghe rồi.”

Giọng nói của Tưởng Chính Đông rõ ràng mang theo sự nôn nóng, “Em mau dẫn tiểu Thần đến đây đi…”

“Được, em biết rồi.”

“Mà này Chính Bắc, em tốt nhất là nên nói trước với Tưởng Thần một chút, để cho nó chuẩn bị tâm lý.”

“…”

Sinh ly tử biệt đối với kẻ sống hai kiếp như Tưởng Chính Bắc mà nói kỳ thật cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng có lẽ bởi vì đời này hắn sống rất bình yên, sống rất dụng tâm, nên hắn mới hiểu ra rất nhiều chuyện. Khi Tưởng Chính Bắc biết cha mình không còn sống được bao lâu nữa. Trái tim hắn gần như ngừng đập, cảm giác tê dại từ sống lưng lan ra khắp thân thể. Mũi hắn thậm chí còn cảm nhận được một cổ đau xót.

________________________

Chương sau hơi hơi buồn vì cha của anh Bắc chết :(.. Bạn Kha Thiên là trái tim bên lề, tội bạn quá ;__;..

Mà ta xin lỗi, há há.. dạo này ta bị lười, hy vọng tuần sau siêng hơn bù lại cho mọi người =))

Bình Luận (0)
Comment