Hổ Phụ

Chương 39

Nhà ga thành phố A.

Thư Lãng đem hành lý của mình để trên mặt đất. Y khó chịu mà xoa xoa cái cổ. Ngồi trên xe lửa hai ngày một đêm, hơn nữa vì không còn vé giường nằm mà y đành phải mua vé ghế cứng ngồi trở về đây. Hiện giờ cả người y đều mệt mỏi, ngay cả ngón chân cũng đã sưng lên.

Tuy ở đây không lạnh như ở nông thôn. Nhưng thời tiết giá rét này vẫn khiến cho Thư Lãng hắt hơi một cái. Y lấy di động ra nhìn, trên màn hình vẫn trống không như trước. Ánh mắt của Thư Lãng ảm đạm, y đưa tay bắt xe taxi.

“Alo, Chính Bắc.”

“Tôi hiện giờ đang ngồi xe.”

“Ừ, tôi đang đi qua đó.”

“Cậu nén bi thương…”

Thanh âm cuối của Thư Lãng bất tri bất giác kéo dài. Những chuyện xảy ra ở Tưởng gia vài năm nay, y vẫn thường nghe Âu Tề nhắc đến. Tưởng Chính Bắc giúp Tưởng Chính Đông bảo vệ Tưởng gia. Tưởng thị đổi chủ, cuối cùng là Tưởng lão gia tử mất. Trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu là ai gặp phải cũng đều có thể suy sụp. Hơn nữa với tính cách của Tưởng Chính Bắc, cho dù tan nhà nát cửa hắn cũng chỉ tự nuốt trong lòng. Vì thế, dù hiện giờ gặp phải chuyện đau thương như vậy hắn cũng sẽ không bao giờ chịu nói ra.

Cúp điện thoại Thư Lãng dựa lưng lên ghế, y ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Tài xế vừa lái xe vừa nói, “Cậu từ nơi khác trở về ah’?”

“Ah, đúng vậy.”

“Hiện giờ ngồi xe lửa rất mệt có phải không?”

“Vâng.”

“Cậu kết hôn ah’? Sao không thấy người nhà đến đón cậu?”

Thư Lãng cúi đầu hai mắt lại nhìn màn hình điện thoại. Động tác này của y liền bị tài xế xe thấy được, ông cười nói, “Cãi nhau với vợ cậu ah’? Sao không gọi điện thoại cho cô ấy, nói không chừng cô ấy đang lo lắng cho cậu đó.”

“Thật ra thì cũng không có…”

Tài xế vui vẻ cười nói, “Người trẻ tuổi là như vậy, chờ đến khi lớn tuổi rồi mới hiểu được cãi nhau chính là đang lãng phí thời gian. Chờ đến khi cậu chân chính muốn ở bên cạnh một người trải qua cuộc sống bình yên, thì liền phát hiện ông trời đã không còn để lại nhiều thời gian cho các cậu nữa.

Những lời này đâm trúng trái tim yếu ớt của Thư Lãng.

Lúc trước y không rõ tình cảm của mình đối với Diệp Phong, làm cho hai người xảy ra những mâu thuẫn trong quá khứ. Sau đó y ra sức đuổi đến nông thôn, tưởng rằng có thể chứng minh y thật sự yêu hắn. Nhưng Diệp Phong lại chẳng quan tâm đến y. Có đôi khi Thư Lãng hoài nghi trong lòng, có phải Diệp Phong vì yêu y quá sâu đậm, nên hắn dự định không bao giờ tha thứ cho y hay không.

Trước khi đi, Thư Lãng cố ý đi theo Diệp Phong nói lời tạm biệt. Nhưng thái độ của đối phương lúc đó cũng chỉ thờ ờ không nóng không lạnh. Cuối cùng hắn nói với y một câu bảo trọng. Trong lòng Thư Lãng rầu rĩ, có đôi khi Diệp Phong làm cho y tức giận đến muốn ngất xỉu. Nhưng đảo mắt một cái đối phương liền đứng ở bên cạnh y. Hắn yêu y sâu sắc nhiều năm như vậy, nhất định là đã nhẫn nại chịu đựng khổ sở hơn y hiện giờ rất nhiều.

Xin lỗi cũng đã nói, giải bày tâm sự cũng đã làm. Thư Lãng cũng không biết mình còn phải làm như thế nào nữa. Hai người đã giằng co như vậy ba năm. Y thật không biết mình còn có thể kiên trì tiếp tục nữa hay không. Thời điểm xe lửa xảy ra trục trặc không may trên đường về thành phố, y rất muốn gọi điện thoại cho Diệp Phong. Nhưng y lại sợ phải nghe giọng nói lạnh như băng của đối phương, sợ hắn không nhận cuộc gọi của mình. Y dù sao vẫn là Thư Lãng, trong lòng y vẫn tồn tại sự kiêu ngạo.

“Đến rồi người trẻ tuổi.”

Thư Lãng trả tiền nói lời cảm ơn với tài xế. Sau đó y đem hành lý xuống xe, y không về nhà của mình mà đi đến nhà của Tưởng Chính Bắc. Dựa theo lời chỉ đường trong điện thoại của Tưởng Chính Bắc, Thư Lãng rất nhanh đã tìm thấy nhà của hắn. Nhưng không nghĩ tới người mở cửa cho y lại là Âu Tề.

“Xem ra cậu chui đầu đến nông thôn ở ba năm nhưng cũng không biến thành kẻ ngốc nghếch ah’.” Cầm lấy hành lý của Thư Lãng, Âu Tề mở miệng trêu ghẹo.

Tưởng Thần lấy giày mang trong nhà đưa cho Thư Lãng, “Chú Thư Lãng mang đôi này đi.”

“Cảm ơn.”

Ba năm không gặp, Tưởng Thần từ một cậu nhóc gầy yếu bị người ta nói vài câu liền thẹn thùng, hiện giờ đã trưởng thành thành một cậu thiếu niên xinh đẹp nhã nhặn mang theo chút khoảng cách. Tưởng Chính Bắc thương cậu bao nhiêu hiện giờ chỉ cần nhìn một chút liền có thể hiểu được.

Đem nước ấm đưa cho Thư Lãng, Âu tề nhiệt tình thúc giục y ngồi xuống ghế sô-pha. Âu Tín cũng đi đến ngồi đối diện với Tưởng Chính Bắc. Âu Tề niềm nở đi tới trước mặt Thư Lãng bắt chuyện, y giống như không thể chờ đợi được liền hỏi, “Sao có mình cậu về đây vậy? Diệp Phong đâu?”

“Cậu ấy…” Thư Lãng dừng một chút nói, “Trong trường học khá bận rộn nên cậu ấy không rời đi được.”

“Thôi dẹp đi, ở cái khe suối đó thì có gì để bận chứ? Chẳng lẽ là vì mấy đứa học sinh ở đó mang cừu đến lớp nên Diệp Phong phải chạy đi tìm?”

Thư Lãng nghe y trêu đùa liền bật cười, “Cậu đừng nói nữa, lúc đó quả thật đã lạc mất con cừu ấy, làm cho nữ sinh kia bị doạ hoảng hồn. Toàn bộ giáo viên trong trường phải ra ngoài tìm con cừu đó. Kết quả nó lại chạy lên sườn núi ăn cỏ, tôi cũng không còn cách nào khác đành phải đi theo. Sau cùng mới bắt được con cừu đó mang về.”

“Thư Lãng cậu cần gì phải vậy chứ.”

Thư Lãng nghiêng đầu nhìn y, “Cậu có ý gì?”

“Không có ý gì, cậu coi như tôi nói lung tung đi.” Âu Tề bĩu môi, lúc này Âu Tín ngồi ở đối diện tiếp lời anh mình, “Thư tiên sinh ở nông thôn hỗ trợ giảng dạy cảm thấy thế nào?”

“Tôi cũng không biết nên nói sao, chỉ có thể nói những học sinh ở đó xem thành phố như thiên đường.” Nghĩ đến Diệp Phong khi còn nhỏ cũng từng trải qua cuộc sống như vậy, trái tim của Thư Lãng liền đau nhói. Y lúc trước giúp đỡ Diệp Phong học xong đại học hoàn toàn là xuất phát từ tránh nhiệm của một người thầy giáo. Nhưng sau khi nhìn thấy những đứa trẻ ở nông thôn y liền hiểu được vì sao Diệp Phong lại cảm kích y như thế.

Một người thanh niên tâm cao khí ngạo nhưng lại bởi vì tiền mà bất đắt dĩ cúi mình.

“Thư Lãng, cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Ah? Thật ngại quá, vì ngồi xe lửa lâu nên tôi có chút mệt.”

“Tôi hỏi cậu dự định khi nào trở về đây?”

“Không bao lâu nữa, cũng sắp đến thời hạn rồi.”

“Vậy còn Diệp Phong?”

“Cậu ấy.. hẳn cũng sẽ trở về đi.”

Tuy rằng đi hỗ trợ giảng dạy là một chuyện tốt nhưng trường học cũng có quy định riêng. Sau khi đi hỗ trợ giảng dạy ba năm, tất cả giáo viên đều phải về trường báo cáo công tác một lần.

Âu Tề nhíu mày hỏi, “Cái gì mà hẳn chứ? Hai người các cậu hiện giờ sao rồi? Đừng nói ba năm rồi mà cậu vẫn chưa thu phục được cái tên bướng bỉnh đó nha?!”

“Tính tình của tiểu Phong không xấu.”

Âu Tề líu lưỡi, “Đây là trọng tâm câu hỏi của tôi sao? Thư Lãng, cậu hiện giờ rốt cuộc đang tính toán gì ah’? Cậu còn bao nhiêu cái ba năm để tiêu phí cho cậu ta đây?”

Âu Tín thấy tinh thần của Thư Lãng rất kém liền đi tới ôm lấy thắt lưng của Âu Tề, hắn kéo y ngồi lên ghế sô-pha. “Thân thể của Thư tiên sinh đang mệt mỏi, anh đừng vây xung quanh anh ấy như vậy.”

“Anh đang quan tâm cậu ấy mà!”

“Anh quan tâm đến em là được rồi.”

Âu Tề xấu hổ quay đầu nhìn Âu Tín, y kích động mà gạt bàn tay đang ôm eo mình ra, “Em ngồi qua một bên đi, tiểu Thần vẫn còn ở đây đó.”

Tưởng Thần cong hai mắt cười nói, “Tình cảm của chú Âu Tề và chú Âu Tín thật tốt.”

Hai anh em nhà họ Âu ngồi ở bên cạnh tiếp tục “tương thân tương ái”.

Thư Lãng nhìn Tưởng Chính Bắc nói, “Chính Bắc, lát nữa tôi đến viếng cha của cậu.”

Tưởng Chính Bắc gật đầu.

Vì lo lắng cho tinh thần của Thư Lãng không tốt, nên Tưởng Chính Bắc đã tự mình lái xe đưa y đến đó. Trên đường Thư Lãng thỉnh thoảng nói hai câu, y luôn tỏ ra mình rất vui vẻ. Nhưng Tưởng Chính Bắc vẫn nhìn ra được sự ảm đạm cùng mệt mỏi trong mắt của Thư Lãng.

“Thật xin lỗi, ngồi hai ngày xe lửa nên tôi có chút mệt mỏi.”

“Là tôi nên nói xin lỗi mới phải, đã phiền cậu trở về đây một chuyến.”

“Cậu nói gì vậy, chúng ta là anh em đương nhiên tôi phải quay về chứ.”

Tưởng Chính Bắc bị hai từ anh em này của Thư Lãng chọc cười, khoé miệng hắn không nhịn được cong lên.

“Cậu cười cái gì ah’?”

“Tiếng phổ thông của cậu hình như có chút biến vị.”

“Ah?! Cậu nói thật sao?!”

“Không sao đâu, chỉ một hai từ thôi, cậu trở về đây một khoảng thời gian thì sẽ hồi phục như cũ.”

Thư Lãng mệt mỏi cúi đầu, “Chính Bắc, cậu nói xem tôi có phải đã làm sai gì không.”

“Cái gì cũng không làm mới là sai.”

“Nhưng.. cậu ấy chán ghét tôi…” Trước kia Diệp Phong cũng không đối xử với y như vậy. Ba năm nay, hắn không chạm vào y lần nào. Thư Lãng cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu ngụi lạnh.

“Cậu ta là học trò của cậu, cậu ấy thích gì, nghĩ gì muốn gì, cậu hẳn rõ ràng hơn tôi.”

“Tôi không biết, thật không biết…”

Tưởng Chính Bắc thở dài, “Thư Lãng, cậu từ khi nào trở nên thiếu tự tin như vậy ah’?”

“Chính Bắc, tôi đã gần ba mươi hai tuổi rồi, còn tiểu Phong mới hai mươi bảy tuổi thôi. Cậu ấy hiện giờ còn rất trẻ, ngay cả nơi bảo thủ như nông thôn cũng có vài cô gái lớn mật bày tỏ tình cảm với cậu ấy. Tôi hiện giờ.. đã già rồi..”

“Nếu cậu còn nghĩ như vậy thì đừng trách tại sao Diệp Phong lại không thèm để ý đến cậu.”

Thư Lãng mở to hai mắt mờ mịt nhìn Tưởng Chính Bắc, “Chính Bắc, cậu có ý gì?”

Tưởng Chính Bắc lấy điện thoại di động từ trong túi của Thư Lãng ra, rồi ném về phía y. “Gọi điện thoại cho cậu ấy đi.”

“Gọi điện thoại?”

“Đem những lời cậu vừa nói lúc nãy lập lại một lần cho Diệp Phong nghe.”

Thư Lãng bỏ di động xuống, “Chính Bắc, cậu đùa với tôi sao?”

Tưởng Chính Bắc cong cong khoé môi nhưng không nói thêm gì.

Bái tế Tưởng lão gia tử xong Tưởng Chính Bắc chở Thư Lãng về nhà. Căn nhà ba năm không ai ở hiện giờ chỉ có bụi cùng mùi đất. Trong phòng khách vẫn còn đồ vật mà y chưa kịp chỉnh lý sau khi vội vàng rời đi. Thư Lãng không thể không tổng vệ sinh cả căn nhà. Đối diện với những toà lâu đài của bọn côn trùng, cùng với đèn điện không cách nào sáng lên được. Thư Lãng dựa vào cửa sổ ở ban công nghịch di động, Diệp Phong…

Diệp Phong…

Là vì y lúc đó quá bối rối nên mới không thổ lộ rõ ràng với hắn sao? Nhưng khi đó hắn rõ ràng nói yêu y, tại sao lúc sau hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách với y? Diệp Phong rốt cuộc đang nghĩ gì ở trong lòng…

*

Cúp điện thoại, Tưởng Chính Bắc mở email mà hắn vừa nhận được. Ngón tay hắn cầm chuột trượt xuống máy tính bỗng dừng lại.

“Cuối tuần này có rãnh không? Hẹn gặp ở quán caffe ở phía thành đông.”

Sắc mặt của Tưởng Chính Bắc có chút âm trầm. Đối phương hiện giờ đã ra chiêu, còn hắn phải làm gì? Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tưởng Thần ló đầu vào, khuôn mặt cậu tươi cười đi đến gần hắn.

“Ba ba? Đã khuya rồi, con đem sữa đến cho ba ba nè.”

“Ngoan.”

Tưởng Chính Bắc cầm ly sữa trong tay, phát hiện Tưởng Thần đã làm nóng ly sữa, độ ấm thích hợp vừa lúc có thể uống được ngay. Tưởng Chính Bắc uống một hơi cạn sạch, hắn cười trả lại ly sữa cho Tưởng Thần, “Lại đây ngồi với ba một lát đi.”

Dựa vào ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần nhìn ba chồng tài liệu cao như núi trên bàn liền cẩn thận hỏi. “Tối rồi mà ba phải xem nhiều tài liệu như vậy sao?”

“Không có, ba đã làm xong rồi.”

“Nhưng mà tinh thần của ba ba không được tốt lắm, ba vẫn nên đi ngủ sớm đi.”

Tưởng Chính Bắc cười, hắn đem đầu mình vùi vào cổ Tưởng Thần hít lấy mùi hương của cậu. “Chỉ cần có con ở bên cạnh, dù ba mệt mỏi tới đâu cũng sẽ không sao hết.”

“Ba ba…”

Tưởng Chính Bắc cúi người hôn lên đôi môi quyến rũ mà hắn đã nhiều lần nhấm nháp. Hắn ôm lấy cậu, kéo người cậu đến gần hắn. Tưởng Thần liền thuận thế ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc. Hai người hôn càng ngày càng kịch liệt. Tưởng Thần cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bắt đầu nóng lên, nóng quá…

Trong mũi đều là hơi thở của Tưởng Chính Bắc. Cả người Tưởng Thần giống như bị nước biển nhấn chìm. Chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, lạc vào trong thế giới của Tưởng Chính Bắc.

Tưởng Thần ngẩng đầu, hai mắt cậu mông lung nhìn hắn, “Ba ba, con có chút nóng.”

“Không sao, lát nữa sẽ hết.”

Tưởng Chính Bắc lưu luyến buông người trong ngực ra. Hắn chỉnh lại quần áo vừa bị hắn làm lộn xộn. “Con đi ngủ đi.”

Tưởng Chính Bắc dựa lưng lên ghế, hai tay hắn nắm thật chặt. Dục vọng của hắn đối với con hắn càng ngày càng gia tăng. Có đôi khi chỉ cần nhìn thấy cậu hắn đã miệng khô lưỡi nóng, càng không cần phải nói đến lúc cậu vừa mới tắm xong. Mái tóc ướt dán hai bên má hoà hợp với từng giọt nước. Những hình ảnh đó luôn làm cho Tưởng Chính Bắc thất thần. Giống như vừa rồi, đôi môi hé mở đó bị hắn hôn đến đỏ bừng, hai mắt mông lung nhìn chăm chú hắn. Tưởng Chính Bắc thật hận không thể ngay lập tức đem con mình nuốt vào bụng.

Tưởng Thần là con trai của hắn, cậu chỉ có thể thuộc về hắn.

Sự chiếm hữu gần như điên cuồng của Tưởng Chính Bắc hoàn toàn bộc lộ trong căn phòng không người.

___________________________

Bình Luận (0)
Comment