Hổ Phụ

Chương 41

Tình yêu đến tột cùng là gì, Tưởng Thần cũng không quá hiểu rõ. Khi Tưởng Thần còn nhỏ không có ai kể chuyện Ngưu Lang Chúc Nữ cho cậu nghe, cậu cũng không biết kết cục Lương Chúc hoá thành hồ điệp. Ấn tượng ban đầu của Tưởng Thần đối với tình yêu cũng chỉ giới hạn trong một cuốn sách giáo khoa mở rộng khi cậu học ngoại khoá. Cậu vẫn còn nhớ câu chuyện mình đọc khi đó tên là “Tàu Titanic”, Jack và Rose gặp nhau chỉ trong vài ngày, nhưng lại có thể hy sinh vì nhau trong giây phút sinh tử.

Khi đó Tưởng Thần vẫn chưa xem qua bộ phim điện ảnh nổi tiếng một thời này. Thậm chí câu chuyện cảm động sâu sắc đó cũng là lần đâu tiên cậu nghe nói. Trước sinh tử tồn vong, con người đa phần đều không thể vượt qua được bản thân mình, họ luôn nghị kị thậm chí không còn tín nhiệm nhau.

Tưởng Chính Bắc cười khẽ đem khăn tay nhét vào trong tay người bên cạnh, hắn xoa đầu Tưởng Thần nói, “Con khóc thật giống nữ sinh, coi chừng một lát nữa ra ngoài mắt đều sưng lên.”

Tưởng Thần cầm khăn tay chùi nước mắt, cậu ngại ngùng cúi đầu, “Ba ba, con không bao giờ muốn xem lại bộ phim này nữa.”

“Được được.”

Đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, Tưởng Thần kích động trốn vào trong ngực của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Được rồi, chúng ta mau mau chạy nhanh ra ngoài đi.”

Sau khi ăn cơm chiều xong, Tưởng Thần đột nhiên nhiệt huyết dâng trào muốn đi xem phim. Tưởng Chính Bắc không nói hai lời liền lái xe đưa cậu đi xem. Nhưng không nghĩ tới rạp chiếu phim ngày hôm nay lại chiếu những bộ phim cũ. Tưởng Thần nhìn thấy poster Titanic liền không muốn rời bước chân.

“Con thích cái này sao? Vậy chúng ta xem cái này đi.”

Tưởng Chính Bắc đi đến quầy mua vé xem phim cùng đồ ăn vặt. Cô gái bán vé thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai dẫn theo theo một cậu thiếu niên xinh đẹp, liền nhịn không được lôi kéo người thanh niên bán vé ở bên cạnh nhiều chuyện. “Tớ dám cá bọn họ là người yêu của nhau! Ôn nhu công với nhân thê thụ! Trời ơi! Tớ hoàn toàn không có sức chống cự ah’!!”

Người thanh niên bán vé ghét bỏ tránh khỏi cánh tay đang vươn tới của cô, “Cậu làm ơn bình thường một chút đi! Bọn họ rõ ràng là cha con, vừa rồi tôi còn nghe cậu thiếu niên kia gọi người đàn ông đó là ba ba.”

“A! Còn chơi trò đóng giả nhân vật sao! Thật là lãng mạn mà!”

Người thanh niên không chịu được liền gãi lỗ tai, “Não cậu rốt cuộc chứa gì vậy hả?”

“Chứa tình yêu!”

Tưởng Chính Bắc không thể tiêu hoá được bộ phim tình yêu này. Hắn rất ít khi xem phim cũng không có hứng thú với thể loại tình yêu. Mấy năm gần đây lượng công việc của Tưởng Chính Bắc quả thật rất nhiều, nên hắn cũng không còn thời gian lui tới những nơi này. Ngay khi bộ phim được chiếu trên màn hình Tưởng Thần liền chăm chú theo dõi. Cậu vẫn còn nhớ rõ kịch bản của bộ phim Titanic trong cuốn sách giáo khoa. Lời thoại của bộ phim này luôn có thể chạm đúng chỗ mềm mại trong trái tim của mọi người.

Tuy tất cả những câu chuyện bi thảm đều có một khởi đầu ngọt ngào. Nhưng cuộc gặp gỡ của bọn họ đã được định trước là sai lầm. Sau đó, ngay trong lúc tất cả mọi người đều đắm chìm trong hạnh phúc thì vận mệnh lại bất ngờ cho bọn họ một đòn nghiêm trọng. Tiếng khóc nức nỡ cùng thét chói tai trong phim lẫn bên ngoài làm cho Tưởng Chính Bắc có chút không thoải mái mà nhíu mày. Nhưng hắn lại bị thiếu niên ngồi ở bên cạnh lôi kéo tay. Cảm thấy ngón tay của Tưởng Thần lạnh như băng, Tưởng Chính Bắc liền nắm chặt lấy tay cậu, đem bàn tay nhỏ bé ấy bao lại trong tay hắn.

Hai mắt Tưởng Thần có chút phiếm hồng nhìn hắn. Trong bóng đêm, ánh sáng huỳnh quang trên màn hình lớn tối lại, kết thúc một bộ phim cảm động.

“Ba ba.”

Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, gió lạnh liền thổi qua cổ áo của Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc ôm chặt lấy cậu đi đến ga-ra.

“Nước ấm ở phía sau chỗ ngồi con lấy uống đi.”

Tưởng Thần thuận theo đi lấy nước ấm, Tưởng Chính Bắc vươn tay mở điều hoà trong xe.

“Nhìn con khóc kia, mắt có đau không?”

Tưởng Thần lắc đầu, “Con không thấy đau, chỉ cảm thấy hơi khô một chút thôi.”

Tưởng Chính Bắc cười nhéo mũi cậu, “Không ngờ con lại khóc thành như vậy, sớm biết như thế ba đã không để con xem bộ phim đó.”

“Không sao ah’, bộ phim đó rất hay. Người xem khóc không phải chứng minh bộ phim đó rất tuyệt vời sao?”

Tưởng Chính Bắc bật cười.

“Có phải ba ba cảm thấy nó không có ý nghĩa?”

“Không phải, chỉ là ba không thích xem phim về tình yêu thôi.”

“Ba ba như vậy cho nên tế bào tình yêu mới không phát triển.”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Nói như vậy tế bào tình yêu của tiểu Thần rất phát triển sao? Thế mà ba cảm thấy con rất trì độn ah’, con biết cảm giác thích một người rồi sao?”

“Con đương nhiên biết.”

Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, nhưng hắn vẫn cười nói, “Vậy sao? Thế tiểu Thần thích ai? Là bạn cùng lớp ah’?”

“Không phải.”

“Ah? Chẳng lẽ là bạn khác lớp?”

“Ba ba đừng nói lung tung…” Tưởng Thần cũng không biết làm sao giải thích lời mình vừa nói ra. Cậu đành phải ngăn cản Tưởng Chính Bắc không đầu không đuôi đặt câu hỏi. Giọng nói của Tưởng Chính Bắc rất bình thản, sắc mặt của hắn cũng giống như thường ngày. Tưởng Thần quan sát vẻ mặt hắn, trong lòng có chút sợ sệt. Cậu không dám nghĩ đến chuyện thăm dò ba ba, vì cậu có chút sợ..

Lâm Tĩnh xuất hiện, không chỉ làm cho Tưởng Chính Bắc sứt đầu mẻ trán, đồng thời còn làm cho Tưởng Thần cảm thấy khẩn trương. Mẹ cậu đã trở về, bà ấy còn xinh đẹp trẻ tuổi như vậy. Liệu ba ba có thích mẹ cậu thêm lần nữa hay không?

Tuy là ba ba đã nói chỉ muốn ở cùng cậu. Nhưng buổi chiều ba ba lại hỏi cậu có muốn ra nước ngoài hay không. Ba ba muốn đưa mình ra nước ngoài? Hay là ba ba dự định mang mình ra nước ngoài ở cùng với mẹ?

Cho dù là kết quả nào cũng đều khiến cho cả người Tưởng Thần cảm thấy sợ hãi đến phát run. Cậu không muốn! Cậu không cần.

Cậu vất vã lắm mới có được một gia đình ấm áp cùng cuộc sống bình lặng như hiện giờ. Cậu không muốn bị ai phá nát sự bình yên này. Khi Tưởng Thần còn nhỏ, cậu mỗi ngày đều ngóng trông mẹ cậu có thể trở về đón cậu. Tưởng Thần vẫn luôn ngóng chờ, nhưng cho đến cuối cùng phần mong chờ đó lại bị sự cô độc của năm tháng bào mòn.

Sau đó Tưởng Thần nói với mình, không có mẹ cũng không sao, cậu có thể sống một mình, cậu sẽ không sợ hãi.

Ông nội nói mẹ cậu ra nước ngoài du học, vì sao bà ấy ra nước ngoài du học lại không mang theo cậu? Vì sao nhất thiết phải bỏ rơi cậu? Thậm chí bà ấy cũng không thèm đợi người đến đón cậu mà ngay lập tức rời đi? Nghĩ càng nhiều Tưởng Thần càng cảm thấy bóng dáng người mẹ hiền dịu của mình trôi đi rất xa. Cậu vẫn luôn cho rằng mẹ cậu không phải cố ý bỏ lại cậu. Nhưng trên thực tế, bà ấy lại thật sự tính toán ra nước ngoài một mình, cũng không nói với cậu một lời.

“Mẹ của con…”

“Dạ?”

Đột nhiên nghe thấy Tưởng Chính Bắc nhắc đến mẹ mình, Tưởng Thần sửng sốt một chút. Cậu kích động mà quay đầu nhìn hắn, Tưởng Chính Bắc thấy hai mắt cậu mở lớn, bộ dạng như nai con. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện của Lâm Tĩnh vẫn là nên nói với Tưởng Thần, để cho cậu chuẩn bị tâm lý. Chưa kể nếu những lời này nói ra từ miệng của Lâm Tĩnh, chỉ sợ Tưởng Thần sẽ cảm thấy hắn đã giấu giếm cậu điều gì. Tưởng Chính Bắc không thể để cho Tưởng Thần có khúc mắc với hắn, cũng không thể để cho Lâm Tĩnh mang cậu đi.

“Ba ba, ba có chuyện muốn nói với con sao?”

Tưởng Chính Bắc gật đầu nghiêng mặt nói, “Chuyện này rất quan trọng nên ba không muốn giấu con.”

“Là.. chuyện gì?” Trái tim của Tưởng Thần bỗng loạn nhịp, cậu rất sợ Tưởng Chính Bắc nói ra những việc mà cậu không thể tiếp thu được.

Tưởng Chính Bắc dừng xe đậu sang một bên, hắn xoa đầu Tưởng Thần nhìn thẳng vào hai mắt cậu. “Mẹ của con chiều hôm qua đến tìm ba.”

“Mẹ tìm ba?! Mẹ nói cái gì? Ba ba! Ba đừng rời bỏ con! Con không muốn ra nước ngoài!” Vẻ mặt bối rối của Tưởng Thần hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tưởng Chính Bắc. Nhìn đôi bàn tay của Tưởng Thần đang lôi kéo hắn giống như sợ hắn sẽ vứt bỏ cậu, khiến cho hắn cảm thấy mình vừa may mắn lại vừa xót xa trong lòng.

“Yên tâm đi, ba sẽ không rời bỏ con. Con ngoan ngoãn nghe ba nói xong đã.”

Tưởng Thần gật đầu.

Tưởng Chính Bắc thở dài bất đắt dĩ nói, “Mẹ con muốn con đến Paris ở cùng với bà ấy một năm.”

“Không muốn.”

“Con không vui sao?” Tưởng Thần gọn gàng dứt khoát cự tuyệt làm cho Tưởng Chính Bắc ngay lập tức cong khoé môi. Không hổ là con của hắn! Tưởng Chính Bắc nở nụ cười nhìn cậu.”Mẹ con dự định sang năm sẽ kết hôn, đối phương là người Pháp. Bà ấy dù sao cũng là mẹ của con, nếu con muốn ở cùng với bà ấy một khoảng thời gian ba cũng sẽ không phản đối.”

“Con chỉ muốn ở cùng với ba ba thôi, ba ba đừng đuổi con đi.”

Tưởng Chính Bắc bật cười nhéo mũi con mình. Tuy hắn đã trù tính mọi chuyện cả đêm, nhưng thẳng cho đến lúc vừa rồi Tưởng Chính Bắc mới biết trong lòng mình khẩn trương cỡ nào. Hắn sợ Tưởng Thần sẽ rời đi hắn. Ôm lấy thắt lưng con mình Tưởng Chính Bắc ghé vào lỗ tai cậu nói. “Kỳ thật ba cũng không muốn con rời đi. Nhưng Lâm Tĩnh dù sao cũng là mẹ của con, nên ba không muốn trong lòng con có khúc mắc gì với bà ấy. Chuyện năm đó chung quy vẫn là ba có lỗi với mẹ con.”

“Vậy ba còn thích mẹ sao?”

“Huh?” Tưởng Chính Bắc lắc đầu, “Làm sao có thể, huống hồ ba hiện giờ đã có người mình yêu.”

“Cái gì?!” Tưởng Thần cả kinh ngồi thẳng lưng, “Ba ba.. ba ba.. yêu..”

Tưởng Chính Bắc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu liền nhướng mày. Hắn tiến đến gần bên tai con mình xấu xa nói, “Sao lại đột nhiên nói lắp? Con muốn hỏi cái gì?”

“Ba ba đã có người mình yêu sao…”

“Ừ.”

“Người kia.. là ai?” Đa phần là vì có liên quan đến những chuyện lúc nhỏ, nên Tưởng Thần đối với chuyện tình cảm luôn mang theo sự chấp nhất. Vì thế dù cậu biết rõ sẽ hỏi đến vấn đề làm cho mình thương tâm, nhưng Tưởng Thần vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi ra miệng.

Nhìn vẻ mặt tò mò cùng mất mát của con mình, tâm tình hôm nay của Tưởng Chính Bắc liền lên đến đỉnh điểm. “Tiểu ngốc nghếch, người ba yêu dĩ nhiên là con rồi.”

“Con?” Tưởng Thần nghiêng đầu, cậu đột nhiên ủ rũ mà ngã về vị trị ngồi. “Ba ba gạt con.”

“Ba có lúc nào gạt con chưa?”

“Yêu này cùng với yêu kia không giống nhau…”

Tưởng Chính Bắc cong khoé môi, “Ah? Chỗ nào không giống chứ?”

“Ba ba ngu ngốc!”

Tưởng Chính Bắc rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Trong vòng một ngày mà hắn đã bị con mình mắng ngu ngốc hai lần. Tưởng Chính Bắc cảm thấy bản thân hắn ngày hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều thứ kinh hỉ ngoài ý muốn. Bởi vì hiện giờ Tưởng Thần không giống như bình thường. Con hắn là bị phim tình cảm kích thích sao? Không nghĩ tới ngoài trừ chất cồn ra, phim tình cảm cũng có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

“Được rồi, ba thừa nhận mình ngu ngốc. Vậy tiểu Thần có thể giải thích cho ba nghe hay không?”

Tưởng Thần đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn. Trông thấy đôi mắt của Tưởng Chính Bắc giống như con sói đang muốn cắn nuốt con mồi của mình, trái tim cậu càng đập kịch liệt. Tất cả mọi người khi nhìn người yêu mình đều cảm thấy như vậy sao? Muốn đối phương là của riêng mình, hận không thể đem người đó hoà lẫn làm một.

“Ba ba..”

“Huh?”

“Ba yêu con thật sao?”

“…” Tưởng Chính Bắc không có lên tiếng, hắn cảm thấy Tưởng Thần vẫn còn chưa nói xong. Tưởng Thần do dự nửa ngày cuối cùng cậu vẫn quyết định hỏi.

“Ba yêu con giống như con trai yêu con gái sao?”

Ánh mắt xâm chiếm của Tưởng Chính Bắc trong chớp mắt trở nên nhu hoà. Hắn chậm rãi đến gần Tưởng Thần, vươn tay nắm lấy cái gáy của cậu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực. Tưởng Chính Bắc cảm nhận được thân thể của Tưởng Thần đang run rẩy kịch liệt. Hắn liền nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. “Tiểu Thần.”

“Ba ba.. con..”

“Không sao, hãy nghe ba nói.” Giọng nói của Tưởng Chính Bắc rất dịu dàng, nếu Tưởng Thần đã bước ra một bước đầu tiên. Hắn sao có thể để cho con mình thừa nhận hết tất cả. “Ba thích con, yêu con, muốn chiếm hữu con. Mỗi ngày ba nhìn con đều mang theo suy nghĩ như vậy. Tiểu Thần hiện giờ đã hiểu lời ba nói chưa?”

___________________________

Tỏ tình rồi ;__;.. cuối tuần ta sẽ post bù chương =))~~ hị hị

Bình Luận (0)
Comment