Hổ Phụ

Chương 48

Nhìn hai người trao lời thề cùng đeo nhẫn và hôn môi xong, Tưởng Thần xoay người tìm kiếm thân ảnh của Tưởng Chính Bắc.

Ánh mắt của cậu đảo qua toàn quảng trường, rốt cuộc nhìn thấy Tưởng Chính Bắc một thân tây trang màu đen đang ngồi trong góc. Hắn giơ ly champagne trong tay mỉm cười nhìn về phía cậu. Tưởng Thần liền lập tức đi tới bên cạnh hắn.

“Ba ba, sao ba lại ngồi một mình ở đây?”

Nói cho cùng, Tưởng Chính Bắc tham gia hôn lễ này cũng có phần không được tự nhiên. Nhưng hắn và Lâm Tĩnh dường như không để ý đến điều đó. Thậm chí ngay cả khi bạn bè của Lâm Tĩnh đến hỏi thăm, cô cũng không hề cố kỵ mà nói hắn là cha của con trai cô. Tiếp đó Tưởng Thần liền không tránh khỏi ánh mắt đánh giá của đối phương.

Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng của Tưởng Thần, kéo cậu sát lại gần ***g ngực hắn. Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Tưởng Thần sợ bị người khác nhìn ra điều gì, lưng cậu có chút căng thẳng, “Ba ba?”

Nghe Tưởng Thần nhỏ giọng gọi mình, nhưng dây thần kinh trong đầu Tưởng Chính Bắc vẫn buộc chặt như trước. Nhớ đến hình ảnh ba người bọn họ cười vui vẻ bên nhau lúc nãy. Trái tim của Tưởng Chính Bắc liền không thể khống chế mà điên cuồng đập loạn. Không ai biết hắn có bao nhiêu sợ hãi mất đi Tưởng thần. Nhìn cậu từng ngày từng ngày lớn lên, Tưởng Chính Bắc cũng càng lúc càng sợ. Sợ khi nào đó cậu sẽ nói với hắn rằng “con mệt rồi” “con sợ”, sau đó không quay đầu lại mà biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Nghi thức vừa chấm dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vỗ tay chúc mừng cô dâu chú rễ. Tưởng Thần nhìn Lâm Tĩnh mỉm cười liền nắm chặt lấy tay Tưởng Chính Bắc. “Ba ba, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc có phải không?”

Tưởng Chính Bắc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén của hắn trong nháy mắt trở nên nhu hoà đầy mị hoặc, “Đương nhiên.”

“Charles tiên sinh có lẽ là một người đàn ông tốt, hy vọng ông ấy có thể đối xử tốt với mẹ. Dù sao bà ấy cũng đã chịu nhiều đau khổ.”

Tưởng Chính Bắc rủ mắt nặng nề nhìn cậu, “Thật xin lỗi.”

“Ah?”

“Những điều này là do ba khi còn trẻ gây ra.”

Tưởng Thần nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc, cậu mỉm cười lắc đầu, “Ba nhìn xem, con đã giúp ba tìm cho mẹ một hạnh phúc rồi. Cho nên ba đừng tự trách mình, mẹ con về sau sẽ rất hạnh phúc.”

Tưởng Chính Bắc cảm thán một phen trong lòng. Tốc độ hiểu chuyện của Tưởng Thần còn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Tưởng Chính Bắc nắm lấy vai hôn lên tai cậu một cái. Tưởng Thần cứng đờ người, cậu ngay lập tức nhìn xung quanh, “Ba ba, ba làm gì vậy?”

“Lễ tiết của người nước ngoài có đôi khi không xấu.” Chí ít, hắn có thể quang minh chính đại hôn Tưởng Thần ở trước mặt mọi người giống như hiện giờ.

Lỗ tai của Tưởng Thần liền đỏ lên, trong suốt bữa tiệc cậu vẫn luôn cúi đầu, thẳng cho đến khi hai người trở về khách sạn.

Từ khi xảy ra chuyện Tưởng Thần bị một cậu thanh niên người Pháp khinh bạc. Mỗi khi đi ra ngoài cậu đều đi cùng Tưởng Chính Bắc. Hiện giờ cách trận đấu không đến mười ngày, Tưởng Chính Bắc thừa dịp này mang Tưởng Thần đi khắp nơi ở Paris.

Paris không hổ là thành phố nghệ thuật, nơi này đích thực có những phong cảnh mà Tưởng Thần chưa từng trông thấy. Thậm chí ở ven đường cũng có những nhà nghệ thuật hành vi ăn mặc cổ quái biểu diễn. Nền văn hoá văn minh ở đây làm cho Tưởng Thần cảm nhận được hơi thở của sự tự do.

Trên đường bỗng xuất hiện hai người đàn ông nắm tay nhau đi dạo. Trông bọn họ thật tự nhiên, giống như những cặp tình nhân bình thường khác. Mọi người xung quanh cũng không nhìn bọn họ bằng cặp mắt kỳ lạ.

Tưởng Chính Bắc vươn tay nắm lấy tay Tưởng Thần. Đáy mắt hắn mang theo ý cười gian xảo, hắn nhìn về phía Tưởng Thần vừa rồi nhìn đến ngây người. “Con đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì..”

Tưởng Chính Bắc nắm lấy cằm Tưởng Thần, đem mặt mình dán sát lại gần mặt cậu. “Không có gì? Hai mắt con nhìn người ta chằm chằm như thế, người ta đẹp trai hơn ba sao?”

“Không.. không phải…”

“Ah? Ý của con là ba chỉ hơi đẹp trai thôi phải không?”

Tưởng thần bị Tưởng Chính Bắc nắm cằm, khiến cho cậu không thể không nhìn thẳng hắn. Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc chứa đầy sự xâm lược, giống như chỉ cần cậu lắc đầu một cái, đối phương sẽ ngay lập tức phá huỷ cậu. Tưởng Thần đỏ mặt nói, “Ở trong lòng con ba ba là đẹp trai nhất.”

Tưởng Chính Bắc nheo mắt lại cười rộ lên, “Trả lời chính xác, ba phải thưởng cho con mới được.”

Ngay trong thời khắc Tưởng Thần vẫn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị người kia ôm chặt vào lòng. Tưởng Chính Bắc nâng cằm hôn lên môi Tưởng Thần. Cậu hơi giãy giụa, người kia liền ôm chặt lấy hông cậu. Cả người Tưởng Thần xụi lơ chỉ còn biết chìm đắm trong nụ hôn của hắn.

Bốn cánh môi chạm vào nhau, đầu lưỡi của Tưởng Chính Bắc không hề cố kỵ tiến vào trong khoang miệng của Tưởng Thần. Tiếng nước vang lên kích thích giác quan, làm cho cậu ngay lập tức đỏ mặt. Đầu Tưởng Thần dần thả lỏng, cậu theo thói quen ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc. Tiếng huýt sáo bỗng vang lên ở xung quanh kéo cậu quay về với hiện thực.

Cậu và ba ba cư nhiên hôn nhau trên đường!

Tưởng Chính Bắc bình thản đứng ở bên cạnh Tưởng Thần, hắn lấy tay lau nước bọt trên khoé miệng cậu, đem chiếc mũ lưỡi trai chỉnh lại giúp cậu. Sau đó hắn ôm lấy Tưởng Thần tiếp tục đi về phía trước.

“Ba ba, bọn họ đang nói gì vậy?” Tưởng Thần cảm thấy những người xung quanh đang bàn luận về hai người bọn họ, nhưng cậu lại không hiểu đối phương nói gì. Tưởng Thần tỏ ra lo lắng hỏi.

“Con để ý đến lời bọn họ sao?”

Tưởng Thần suy nghĩ một hồi, cho dù người khác có nghĩ gì đi nữa thì những điều đó cũng không có ý nghĩa đối với cậu. Một người ở gần cậu như Kha Thiên còn không thể hiểu được hạnh phúc của cậu, thì làm sao những người ngoại quốc này có thể thấu hiểu được tình cảm của bọn họ. Tưởng Thần lắc đầu hồi đáp, “Lời bọn họ không đáng cho con để ý.”

Tưởng Chính Bắc mỉm cười, “Bọn họ đang khen chúng ta.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, họ nói chúng ta là trời sinh một đôi.”

Trời sinh một đôi, Tưởng Thần thẹn thùng bật cười. Ý nghĩ của người khác có đôi khi thật không quan trọng. Bởi vì bọn họ vĩnh viễn chỉ là những người đứng ngoài, làm sao có thể thấu hiểu được cảm giác của người trong cuộc. Nhưng nếu đó là lời chúc phúc thật tâm, Tưởng Thần thật lòng cảm ơn họ.

Sau một tuần dạo chơi, Tưởng Thần cũng dần thu tâm. Trận đấu càng ngày càng tới gần khiến cho cậu không có tâm tư làm những việc khác. Cậu gọi điện thoại cho giáo sư Dương mấy lần, nhưng đối phương cũng chỉ tuỳ ý nói vài câu khích lệ. Tưởng Thần có chút khẩn trương, trận đấu ở quốc tế cậu chưa từng tham gia, chưa kể lần này thầy lại để cậu một mình đến đây.

“Đừng sợ, con còn có ba.”

Tưởng Thần dựa vào ***g ngực ôm lấy thắt lưng của Tưởng Chính Bắc làm nũng, “Ba ba, con khẩn trương.”

“Con khẩn trương gì?”

“Con sợ.. mình không thể đoạt giải.”

Tưởng Chính Bắc bình tĩnh nói, “Tiểu Thần, con vẽ tranh vì đoạt giải sao?”

Tưởng Thần vẽ tranh hiển nhiên không phải vì muốn đoạt giải thương cao. Điều cậu muốn chính là biểu đạt cho mọi người trên toàn thế giới biết những thứ cậu vẫn luôn đè nén trong lòng. Cậu yêu ba ba mình, khát vọng có thể nắm tay hôn môi ba ba ở trước mặt người khác. Mặc dù chỉ ở đây vài ngày ngắn ngủi, nhưng ở quốc gia kỳ diệu này những điều cậu muốn thực hiện dường như không hề bị ai cản trở.

Tưởng thần mỉm cười, bản thân cậu ngay từ đầu đã không có ý nghĩ đoạt giải. Nhưng cuối cùng, cho đến lúc tham gia cậu vẫn luôn lẩn quẩn trong cái bẫy đoạt giải này. Mặc kệ người khác có tán thành hay không tiếp thu cậu vẫn muốn làm thử. Cậu muốn biểu đạt những gì mình muốn trong lòng.

Nhìn vẻ mặt của Tưởng Thần trở nên thoải mái, Tưởng Chính Bắc vuốt lên mái tóc cậu, “Con nghĩ thông suốt chưa?”

“Dạ.” Tưởng Thần ngẩng đầu, cậu hôn lên môi Tưởng Chính Bắc một cái, “Cảm ơn ba ba.”

“Xem ra ba đã dạy con rất tốt.”

Hai má của Tưởng Thần biến hồng, cậu ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc chậm rãi đem người kia kéo về phía mình.

Cuộc thi đấu cũng được tổ chức vào ngày hôm nay, Tưởng Thần đã sớm theo Tưởng Chính Bắc tới đây. Những thi sinh đến tham gia tới từ khắp nơi trên thế giới. Tưởng Thần ở trong này nghe được rất nhiều loại ngôn ngữ, khiến cho đầu cậu càng ngày càng nhức.

“Bảo bối, khẩn trương sao?”

“Không phải, chỉ là con muốn đi toilet.” Không khẩn trương gì chứ?! Dù nghĩ như vậy, nhưng Tưởng Chính Bắc cũng không đành lòng vạch trần lời nói dối của cậu. Hắn chỉ bảo cậu đi nhanh về nhanh.

Tuy ở đây có khá nhiều người lớn tuổi hơn cậu đến tham gia trận đấu. Nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của bọn họ, Tưởng Thần liền không tránh khỏi có chút khẩn trương. Cậu hất nước lạnh lên mặt, im lặng điều chỉnh hô hấp của mình.

“Hi, cute boy~~” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói đánh vỡ trái tim vừa mới bình phục của Tưởng Thần.

“Excuse me, I..”

Vóc dáng của đối phương cũng giống như những người Châu Âu bình thường khác. Cách ăn mặc cực tuỳ ý, bộ dạng cà lơ phất phơ này làm cho Tưởng Thần liên tưởng đến một người ăn chơi lêu lổng của xã hội. Cậu liền tránh về phía bên cạnh, nhưng đối phương đã nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại. Dùng tiếng Trung không rành rọt nói, “Cậu là Tưởng Thần?”

“Anh biết tôi?”

Đối phương nhếch môi mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh phía bên trái, “Chúng ta đã từng gặp nhau.”

Tưởng Thần nghi hoặc chờ đối phương giải thích, “Ở đại sảnh khách sạn XX.”

Ở đại sảnh khách sạn.. người duy nhất Tưởng Thần có thể nghĩ đến chính là người thanh niên hôn tay mình hôm đó. “Anh là người mặc bộ đồ vest màu đen hôm đó…”

Đối phương hưng phấn gật đầu, “Cảm ơn trời đất, cậu còn nhớ tôi, thật là vinh hạnh ah’.”

“Anh biết nói tiếng Trung sao? Quần áo của anh…” Lần trước người này còn mặc tây trang giầy da. Nhưng hôm nay sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này. Không biết có phải vì nguyên nhân y đã cạo râu hay không, Tưởng Thần cảm thấy đối phương lần này thoạt nhìn khá trẻ.

“Thật có lỗi, để cậu nhìn thấy bộ dạng lúc trước của tôi quả thật là thất lễ. Thật vinh hạnh được gặp cậu, tôi tên là Gass.”

“Chào anh, tôi tên là Tưởng Thần.” Tưởng Thần bắt tay đối phương. Bộ dạng lần trước quá thất lễ gì chứ, như bây giờ mới gọi là thất lễ ah’.

“Tôi đã xem tranh của cậu, thật làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.”

“Cảm ơn.”

Gass mang theo nụ cười nghịch ngợm. “Cậu hôm nay cũng đến tham gia trận đấu sao?”

“Đúng vậy.”

“Ah~~.” Ngữ điệu của đối phương đột nhiên trở nên mất hứng, “Thật không ngờ cậu lại tới tham gia trận đấu không có ý nghĩa này. Những kẻ tới đây không vì danh cũng vì lợi, cậu không thích hợp với nơi này.”

“Thầy của tôi đã báo danh thay tôi. Hơn nữa, hội hoạ đối với tôi mà nói chỉ đơn thuần là vẽ những thứ mình thích. Vẽ một bức tranh không phải là để cho mọi người thưởng thức sao?!”

Gass mở to hai mắt, y bỗng vươn tay ôm lấy vai Tưởng Thần, “Lời này của cậu rất giống với lý tưởng của tôi. Tôi thật sự càng ngày càng thích cậu!”

“Vậy còn anh, nếu không thích nơi này vì sao anh lại tới đây?”

“Tôi dĩ nhiên là tới gặp cậu rồi!” Gass không hề e dè nói, “Cho dù cậu vẽ cái gì cũng đều khiến cho tôi mê muội, trong lòng tôi cậu giống như một thiên sứ vậy.”

Lần đầu tiên gặp phải cách thức biểu đạt trắng trợn như vậy, Tưởng Thần có chút ăn không tiêu. Ngoại trừ Tưởng Chính Bắc ra, cậu không có thói quen cùng bất kỳ người nào thân mật. Nhưng Gass lại cao hơn Tưởng Thần một cái đầu, y dường như còn dùng toàn bộ sức lực để ôm lấy cậu, làm cho cậu không có cách nào chống cự. Hơn nữa, đối phương lại giống như rất thân quen với cậu. Tưởng Thần có chút bó tay không có biện pháp nào với người này.

“Nhưng mà.. anh có thể buông tôi ra trước không?” Ánh mắt Tưởng Thần ngụ ý bảo đối phương bỏ cánh tay đang gát trên vai cậu ra. Nhưng Gass vẫn nở nụ cười rất tươi, giống như không hiểu lời cậu nói.

“Thật xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm, không hiểu cậu nói gì.”

“…”

Lần trước ba ba đã dặn cậu không được tiếp xúc với người này. Xem ra nhất định khi ấy y đã nói điều gì đó quá phận, nên mới khiến cho ba ba trong nháy mắt thay đổi sắc mặt như vậy. Nhưng hiện giờ nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của y. Tưởng Thần thở dài một hơi, vẫn là nên thoát khỏi người này trước khi bị ba ba nhìn thấy.

“Tiểu Thần, con đang làm gì vậy?”

“Ba ba?!”

Tưởng Chính Bắc ban đầu còn lo lắng không hiểu vì sao Tưởng Thần đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại. Hắn vừa đi đến đại sảnh thì trông thấy một người thanh niên đang ôm lấy cậu. Đáy mắt của Tưởng Chính Bắc ngay lập tức dấy lên lửa giận, sắc mặt hắn cũng trở nên phá lệ băng lãnh.

Tưởng Thần hiển nhiên biết Tưởng Chính Bắc đang tức giận, cậu vội vàng giãy khỏi tay Gass bước nhanh đến gần hắn. “Ba ba, anh ta là người lần trước ở đại sảnh khách sạn.”

“Ba ba?” Gass ngây ngẩn cả người, “Hắn không phải là top của cậu sao?”

Trên người của hắn toát lên một cổ khí tức nguy hiểm

thuộc về dã thú khi bị kẻ khác xâm phạm lãnh địa. Là một người cha hẳn không nên có thái độ như vậy đối với con mình.



Tưởng Chính Bắc mặt không đổi sắc, hắn không để ý đến lời của Gass mà nhìn thẳng Tưởng Thần nói, “Đi theo ba vào trong.”

Tưởng thần nhíu mày quay đầu nhìn Gass. Đối phương cười cười chỉ túi áo của cậu, bàn tay ra hiệu cậu gọi điện thoại cho y. Tưởng Thần vươn tay sờ túi áo mình, quả nhiên tìm được một tấm danh thiếp. Bên trên tấm visicard thuần trắng chỉ có một cái tên cùng một chuỗi điện thoại. Gass Sezer, cái tên này có chút quen thuộc.

“Ba ba?” Tưởng Thần còn chưa kịp nhìn số điện thoại trên tấm danh thiếp, thì đã bị Tưởng Chính Bắc đoạt đi ném vào thùng rác.

“Không phải ba đã nói con đừng lui tới với người đó sao?”

“Là anh ấy luôn đi theo con.”

Tưởng Chính Bắc quay đầu ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu, “Không biết ba sẽ ăn dấm sao?”

“Dạ?”

Tưởng Chính Bắc nghiêng đầu không nói thêm gì, Tưởng Thần lại nhịn không được cười trộm.

Những tác phẩm dự thi vào tháng trước cũng được đem tới đây. Sau đó ban tổ chức tập hợp lại số tranh này, mang từng bức hoạ của mỗi hoạ sĩ ra trưng bày trong trận đấu ngày hôm nay. Tưởng Thần nhìn những người xung quanh, đa phần bọn họ đều nhỏ tuổi hơn cậu.

Hàng trên là ban giám khảo, ngồi phía sau là các phóng viên, người xem và những người giàu có. Bọn họ đang chờ mua những tác phẩm mới nhất hay các hoạ sĩ, những người muốn lợi dụng vị thế của mình mà kiếm một số tiền. Giáo sư Dương nói không sai, có đôi khi vì muốn sinh tồn mà những người làm nghệ thuật không thể không cúi người. Cậu hẳn là một người rất may mắn, vì Tưởng Chính Bắc đã cho cậu một cuộc sống dư dả đẩy đủ vật chất.

“Và phía trước chúng ta sắp được chiêm ngưỡng tác phẩm của hoạ sĩ Tưởng Thần đến từ Trung Quốc, bức tranh có tên “One Way”.”

Trái tim của Tưởng Thần đập theo từng động tác của người MC, giống như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực của cậu. Tưởng Thần theo phản xạ nắm lấy tay người bên cạnh. Tưởng Chính Bắc trông thấy cậu như vậy cũng liền đem tay mình bao lấy tay cậu.

Tác phẩm của Tưởng Thần chậm rãi được bày ra. Hai màu đen trắng đơn giản, bức tranh vẽ một người đàn ông anh tuấn cùng một đứa bé mỉm cười như thiên thần. Ở phía sau bọn họ còn có một con đường kéo dài vô hạn. Những người dưới đài trong nháy mắt trầm mặc. Bỗng một giọng nói của ai đó vang lên, “Bức tranh này rất giống với “Thiên Đường”.”

Thanh âm nghị luận bỗng vỡ oà.

“Nếu như không có tác phẩm “Thiên Đường” thì bức tranh này quả thực là kiệt tác. Cậu thanh niên này cũng chính là thiên tài.”

“Tuy dùng sắc thái khác nhau, nhưng cấu trúc của hai bức tranh lại tương tự. Nếu nói không bắt chước quả thật làm cho người ta không thể nào tin nổi.”

Tuy Tưởng Thần đa phần không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cậu vẫn mẫn cảm nghe ra được thanh âm lên giọng xuống giọng của bọn họ. Đầu của Tưởng Thần ong ong, “Con Đường Lên Thiên Đường”? Cậu đã từng nghe nói đến tác phẩm nổi tiếng này. Nhưng cậu vẫn chưa từng xem qua bức tranh đó, lại càng không thể nào bắt chước nó. Tác phẩm kia vào ba năm trước đây đã vô cùng nổi tiếng. Mà người tác giả của bức tranh ấy khi đó chỉ mới hai mươi tuổi, được mọi người xem là hoạ sĩ trẻ thiên tài —— Gass Sezer!

Chúa ơi , Gass Sezer! Hoá ra người kia là tác giả của bức tranh “Thiên Đường.”

Thanh âm dưới đài càng lúc càng lớn, MC liền đặt câu hỏi cho Tưởng Thần, “Xin vị hoạ sĩ này giải thích một chút, bức tranh này cậu đã vẽ trong hoàn cảnh nào? Biểu đạt cái gì? Có chỗ nào khác với tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường”?”

Tưởng Chính Bắc nhíu mày, cả người hắn tản ra khí tức âm lãnh. Những vấn đề người MC này hỏi đều nhắm vào Tưởng Thần.

“Tôi không có sao chép, đây là tác phẩm của tôi!”

“Vậy cậu hãy giải thích vì sao bức hoạ này lại giống với tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường” như vậy.”

“Tôi chưa từng nhìn thấy tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường”.”

Người MC nở nụ cười châm chọc, “Ah! Vậy nhân viên công tác của chúng tôi có thể giúp vị hoạ sĩ trẻ đây xem thử tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường” đến tột cùng là như thế nào.”

Dưới đài có người bật cười, nhân viên công tác rất nhanh đã chiếu bức tranh đó lên màn hình lớn. Tưởng Thần hiện giờ triệt để ngây dại. Không sai, cấu trúc của bức hoạ này khi vừa nhìn thoáng qua trông rất giống với bức tranh của cậu. Nhưng tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường” chỉ vẽ một tiểu thiên thân cô đơn một mình. So sánh với bức tranh “One Way” tình yêu ấm áp của cậu, thì bức hoạ “Con đường lên thiên đường” từ đầu đến cuối đều toát lên vẻ tịch mịch.

“Vị hoạ sĩ trẻ này có lời giải thích nào không?”

Rốt cuộc không chịu được những lời chế nhạo của đối phương dành cho Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc bỗng đứng lên muốn kéo Tưởng Thần ra ngoài. Nhưng Tưởng Thần lại bất động, “Ba ba, con không có sao chép.”

“Ba biết.”

“Con có thể giải thích cho bọn họ nghe.”

Ánh mắt của Tưởng Thần đột nhiên kiên định, đây là bức tranh vẽ cậu và ba ba. Cậu muốn nói cho người khác biết tình cảm của mình và ba ba. Sự biểu đạt của hai bức tranh này hoàn toàn không giống nhau. Cậu có thể giải thích rõ ràng, cậu nhất định có thể!

“Được, ba tin tưởng ở con.”

Tưởng Chính Bắc ngồi xuống, hắn mở di động gửi tin nhắn. Tưởng Thần đứng ở giữa đám người, cậu thẳng lưng nhìn xung quanh, “Tôi muốn nói hai điều, thứ nhất tôi không có sao chép, thứ hai tôi chưa từng gặp người hoạ sĩ đó. Bức tranh này hoàn toàn là tác phẩm của tôi. Điều nó muốn biểu đạt chính là tình cảm sâu sắc của người cha và người con. Bọn họ cho nhau tình yêu thương cùng lòng dũng cảm. Tuy tôi chỉ dùng hai màu trắng đen đơn giản, nhưng điều này không có nghĩa là bức tranh của tôi mang chủ đề u ám. Mà hoàn toàn ngược lại, trắng và đen là hai màu sắc vô cùng thuần tuý. Đại biểu cho tình cảm tinh khiết của hai người. Còn bối cảnh của tác phẩm “Con Đường Lên Thiên Đường” này tôi hoàn toàn không rõ. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tác giả của bức tranh này muốn biểu lộ sự cô đơn sâu sắc, là bi kịch, là u ám. Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện sắc điệu của người này không phải là màu đen mà là màu xám đậm. Còn về phần kết cấu hai bức tranh này cũng hoàn toàn đối lập. Ngoại trừ con đường kéo dài ở phía sau ra, tôi không nhìn ra bất kỳ điểm nào giống nhau.”

“Bingo! Nói rất hay!” Một câu tiếng Trung không rành rọt lần nữa vang lên trên sân khấu. Không biết từ lúc nào Gass đã đứng ở đây, dáng vẻ của y vẫn như trước, nghịch ngợm nháy mắt với Tưởng Thần.

“Chúa ơi! Gass sao lại ở đây?!”

“Nghe nói người tổ chức ba năm nay đều mời cậu ấy tới tham gia trận đấu, nhưng cậu ta chưa một lần đến đây. Chẳng lẽ nghe thấy chuyện này nên cậu ấy đã chạy tới?”

Tưởng Thần đứng ở dưới đài nhìn y, Gass cũng nhìn về phía cậu. Ánh mắt của y vẫn nóng bỏng như trước không hề e dè.

Tiết tấu đột nhiên bị người khác đánh loạn, MC bất đắc dĩ dò hỏi Gass. “Cậu đột nhiên xuất hiện ở đây là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì nghe nói Tưởng Thần sao…”

“Ah! Tôi không thích từ tiếp theo của cô, hy vọng cô chú ý một chút tôi không muốn đánh phụ nữ.”

MC xấu hổ cười trừ.

Gass cầm mirco nói với mọi người rằng, “Cậu ấy không có sao chép bức tranh của tôi, tôi có thể làm chứng.”

__________________________

thêm một couple nữa sắp trồi lên =))~~ *gãi* ta bắt đầu lười

Bình Luận (0)
Comment