Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 12.2

Diêu Nhiếp cảm thấy anh cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý một phen, anh sắp suy sụp rồi!

Ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, chẳng những từ đầu đến chân không chỗ nào không đau, mà còn nhớ đến tối qua mình say rượu loạn tính, một đêm phóng đãng, quả thật là vừa thẹn vừa quẫn vừa tức mà. Tên Tiểu Thất khốn khiếp dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp mình uống rượu say mà dùng chân thân xuất trận, nếu mình mà còn tỉnh táo, thì sao có thể đồng ý được chứ? Hơn nữa lại còn chủ động như thế nữa…

Tồi tệ nhất chính là, bây giờ anh đã nhớ ra tất cả rồi, tối qua Nhai Xế đã xông vào “tiệc xã giao của người nổi tiếng” mà vác mình đi, vậy mà mình còn đầu hoài tống bão* nữa chứ… Mấy tờ báo hôm nay chắc chắn sẽ giật tít: người đàn ông thần bí xông vào tiệc xã giao, cướp đi MC nổi tiếng. Thực hư chuyện Diêu Nhiếp là đồng tính!…

* Đầu hoài tống bão: chỉ những người lao vào vòng tay của người khác chỉ vì muốn thực hiện mục đích của mình.

Ông giết! Ông chỉ vừa mới quay lại đài truyền hình làm MC thôi, sẽ không bị sa thải lần nữa chứ? Không phải muốn chơi ông chứ?!

“Đừng cắn, trên chăn đều là thứ chúng ta bắn ra tối qua đó.” Nhai Xế kéo chăn ra khỏi miệng Diêu Nhiếp.

Mặt Diêu Nhiếp xanh như tàu lá: “Phi phi phi!” Phun nước bọt.

Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: “Sao nào? Còn ghét bỏ gì nữa? Lần trước chẳng phải em còn ăn đến vui vẻ sao…”

“Em bóp chết cái đồ không biết xấu hổ nhà anh! Tại anh hết đấy!” Diêu MC hóa thân thành Diêu quỷ dạ xoa, cưỡi lên người Nhai Xế, bóp cổ hắn. (chệt chệt)

Nhai Xế không đau không ngứa, vẻ mặt còn rất hưởng thụ.

Diêu Nhiếp đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, cái gì đang đâm đâm vào mông của mình vậy nhỉ, vươn tay tóm lấy, mặt bỏ bừng bừng tức giận: “Động vật! Cầm thú! Súc sinh! Tôi kéo đứt nó, xem anh còn phát tình nổi không?!”

Nhai Xế xoay người một phát đặt anh ở dưới thân, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm: “Hừ! Ta còn chưa hỏi em đêm qua bỏ rơi ta để đi đâu làm gì đâu?!”

Diêu Nhiếp vừa nghe xong liền rụt người lại, khí thế nhất thời yếu đi trông thấy, sáng nay anh đã đau nhức từ đầu đến chân rồi, giờ lại thăng cấp thành từ trong ra ngoài đều đau luôn rồi.

…………………………………………………

Hôm nay là cuối tuần, khó có được một hôm trời nắng, nên sau khi Diêu Nhiếp rời giường liền đem cái chăn dính đầy “chứng cớ phạm tội” ném vào máy giặt giặt sạch sẽ. Lại thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, nên liền cho thêm vài bộ quần áo mùa đông dày vào giặt cùng luôn.

Lúc phơi quần áo, anh đột nhiên phát hiện trong máy giặt còn sót lại một cái túi gấm nhỏ. Lúc này anh mới nhớ ra, 2 tháng trước về nhà đón tết, lúc trở về chú Bỉnh góa vợ trông giữ từ đường có đến tiễn, trước khi đi chú ấy có cho anh một cái túi gấm, bảo anh về nhà hãy mở ra xem, hình như bảo là có thể giữ bình an hay sao ấy?

Nhưng sau khi trở về, anh đã quên sạch chuyện này. Bây giờ muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì, lại chỉ moi ra được một đống giấy vụn nát bấy…

Xem ra, vốn trong túi gấm có đặt một tờ giấy, có lẽ trên giấy còn viết thêm gì đó nữa, nhưng bây giờ đều đã biến thành một đống nát vụn rồi. Chú Bỉnh này, làm gì mà thần thần bí bí vậy chứ? Không thể nói trực tiếp với cháu được sao?

Gọi điện thoại về vùng quê miền núi rất khó khăn, không thì lần sau về nhà mình đi tìm chú ấy hỏi sau vậy. Vừa quay đầu lại, Diêu Nhiếp đã vứt chuyện này ra sau đầu.

……………………………………….

Ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, anh đã trải qua một ngày cuối tuần trong yên tĩnh… Ngoại trừ chuyện bị Nhai Xế “quấy rầy” ra nhé.

Không hề có phóng viên tạp chí tin đồn gọi điện thoại đến hỏi, cũng không nhận được chỉ thị triệu tập của cấp trên. Mua báo hai hôm nay, cũng không thấy có tin gì liên quan đến mình cả, lúc này anh mới nhẹ nhõm hơn chút.

Lại nghĩ, loại gặp gỡ của người nổi tiếng thế này, căn bản là phóng viên không vào được, chuyện đêm hôm đó nhiều lắm cũng chỉ lan truyền quanh quẩn trong đó mà thôi, chắc cũng không truyền ra ngoài được đâu.

Đến đài truyền hình làm việc, trợ lý Tiểu Trần đã xông đến “quan tâm” Diêu MC trước tiên: “Anh Diêu này, đêm đó anh có khỏe không?”

Diêu Nhiếp nổi máu trong lòng, nếu không phải tại thằng nhóc này mời mình đến cái tiệc đêm rách nát đấy, còn giới thiệu cái gì mà con gái ngài thị trưởng cho mình, thì mình cũng đâu đến nỗi bị “gây sức ép” thê thảm như vậy! Anh trừng mắt nhìn Tiểu Trần một cái: “Tốt lắm.”

Trên mặt Tiểu Trần rõ ràng viết hai chữ “nhiều chuyện”, nhưng lại không dám hỏi thẳng, đành phải cố ý gợi chuyện: “Ai nha, anh không biết đâu, sau khi anh đi rồi giáo sư Viên đã mời con gái ngài thị trưởng lên để tiến hành thôi miên á. Anh đoán xem sau đó thế nào?” Tiểu Trần chớp chớp mắt, cố ra vẻ thần bí, khiến cho Diêu Nhiếp tò mò muốn chết. Mới tiếp tục nói: “Cô Mộ Dung kiếp trước đương nhiên cũng là con gái nhà giàu có!”

Nghe vậy, Diêu Nhiếp nhất thời bày ra vẻ mất hứng. Xì! Nhàm chán, cô gái này cũng thật tốt số quá, kiếp trước là con nhà giàu, kiếp này vẫn là con nhà giàu.

Tiểu Trần biết thừa anh đang nghĩ gì, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng hình như lại là một cô chủ số khổ, người yêu đi tòng quân đánh giặc, hi sinh. Cô ấy ở vậy, cuối cùng cũng không chịu nổi nỗi tương tư trống trải, tự sát mà chết. Kiếp này cô ấy đang muốn tìm lại người yêu kiếp trước để nối lại tình xưa đấy. Những nhân vật có tiếng tăm trong giới ở thành phố G đang bùng nổ kia kìa, nếu ai đó chính xác là người yêu kiếp trước của cô ấy, thì đúng thật là một bước lên mây, phấn đấu 30 năm cũng không bằng đâu! Hơn nữa, vẻ ngoài của cô Mộ Dung cũng rất xinh đẹp nha…”

Diêu Nhiếp đảo mắt xem thường: “Được rồi, lau nước miếng giùm đi. Vậy sao cậu không đi thôi miên luôn đi, xem thử có thể không cần phấn đấu 30 năm hay không?”

Nói đến đây, Tiểu Trần liền trưng ra vẻ mặt khóc tang: “Anh nghĩ em chưa làm thử chắc? Trên mạng có CD thôi miên của giáo sư Viên, em thử rồi, thật ra rất thành công. Sau khi em bước vào khung cảnh kiếp trước, muốn tiến về phía trước, nhưng động tác lại rất chậm, làm em sốt ruột muốn chết. Cúi đầu nhìn xuống, mẹ kiếp! Em thế mà lại là một con rùa to chứ!”

“Phụt!” Diêu Nhiếp nhất thời nhịn không đười cười rộ lên: “Chẳng phải rất tốt sao, rùa sống lâu lắm mà. Chúc mừng cậu kiếp này đắc đạo thành người nha.”

Tiểu Trần oán hận: “Anh cứ cười đi, nếu anh mà đi thôi miên, không chừng kiếp trước còn là một cái trứng rùa** đấy.”

**Tác giả dùng từ “khốn khiếp” có nghĩa là “trứng rùa” hay chửi xéo là “rùa rụt cổ” đấy.

“Có cậu mới là trứng rùa ấy!” Diêu Nhiếp cười mắng một câu, đột nhiên nghĩ đến: “A? Thật ra chương trình kỳ tới chúng ta có thể làm về chủ đề thôi miên đi vào kiếp trước kiếp này, thừa dịp bây giờ đề tài này đang hot, chắc hẳn có thể tăng rating đấy.”

Tiểu Trần ngay lập tức chân chó (nịnh nọt): “Anh Diêu quá sáng suốt! Kế hoạch này nhất định sẽ được thông qua!” Cuối cùng vẫn nhịn không được nhiều chuyện, lại chuyển chủ đề: “Đêm đó em họ anh xông vào hội trường vác anh rời đi, thật sự là vô cùng dũng mãnh, nhưng sao hắn lại bất ngờ xông vào thế?” Thật ra câu Tiểu Trần thật sự muốn hỏi là, Ngao Thất có thật là em họ của anh không đấy? Biểu hiện của hai người cũng quá mức thân mật, mờ ám rồi nha?

Diêu Nhiếp láu cá hơn Tiểu Trần nhiều, xoay người vứt lại một câu: “Tôi uống rượu say, nên bảo cậu ấy đến đưa về thôi!”

Để lại Tiểu Trần lẩm bẩm một mình: “Chỉ là về nhà thôi mà, cũng không cần phải náo loạn vậy chứ? Không biết còn tưởng là đến cướp dâu ấy chứ.”

……………………………..

Mộ Dung Trác Việt nằm trên giường, audio đang phát CD thôi miên của Viên Nhuận, giọng nói chậm rãi dịu dàng dẫn dắt cô bước vào ký ức của kiếp trước.

……Chuyển giọng cổ tranh cho hợp với kiếp trước nha~~~~….

Kiếp trước, Mộ Dung Trác Việt cũng là tiểu thư nhà giàu có, nhưng lại là do lão gia tư thông với người hầu sinh ra. Gọi là tiểu thư, nhưng địa vị trong thâm trạch đại viện(nhà sâu sân rộng) còn không bằng cả hầu gái nhị đẳng (bậc hai). Nàng có một vị biểu huynh (anh họ), là sai*** nha trong nha dịch****, hai người là thanh mai trúc mã, từ bé đã khắng khít. Hai nhà đã sớm định đâu ra đó, chỉ cần chờ nàng trưởng thành, là bọn họ có thể thành thân.

***Sai: người làm việc trong các dinh quan.

****Nha: chỗ quan lại làm việc ngày xưa, dịch: tôi tớ, binh lính, quân hầu.

Nàng ngày ngày ngóng trông đến ngày xuất giá, sớm thoát khỏi tòa nhà rộng lớn chẳng khác nào nhà giam này. Nhưng không ngờ, vẫn chưa đợi được đến ngày đó, thì phương Bắc lại có chiến loạn, triều đình kêu gọi tòng quân. Biểu ca bị bắt vào quân đội, ra chiến trường. Nàng đau khổ chờ đợi biểu ca trở về, nhưng mấy tháng sau, lại chờ được tin biểu ca đã chết trận nơi sa trường… Khung cảnh sau đó chợt lóe lên, lướt đến đoạn nàng treo cổ tự vẫn trên xà ngang ở cổng lớn tòa nhà.

……………………………………………

Lần trước Viên Nhuận cũng thôi miên cô, nhưng bởi vì lúc đó đang trong bữa tiệc, thời gian ngắn ngủi, nên cô cũng chỉ xem được đến đây mà thôi. Rốt cuộc giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì, vẫn chưa thể nào biết được. Sau khi trở về, cô từ trên mạng tải về CD thôi miên, lúc này đây cô nhất định phải thấy được mặt sau của bước tiến triển này. Người khác đều đoán cô bởi vì quá thương nhớ người yêu chết trận mà trầm cảm sinh bệnh, hoặc là tự vẫn chết đi. Nhưng cô không tin, cô biết sự thật đằng sau mọi chuyện. Trong mơ hồ, cô chợt nhớ đến, trong bữa tiệc ngày hôm ấy có nhìn thấy một người, một người có bộ dạng rất giống với người anh họ kiếp trước của cô…

…………………………………………………….

Mắt thấy đã sắp đến giữa trưa, mà trợ lý Tiểu Trần vẫn chưa đi làm, Diêu Nhiếp không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ bởi vì hôm qua bảo cậu ta viết kế hoạch về chủ đề thôi miên dẫn lối về ký ức kiếp trước, nhưng cậu ta viết không được, cho nên không dám đi làm?

“Anh Tiền, Tiểu Trần hôm nay xin nghỉ hả?” Đúng lúc chế tác đến tìm anh để bàn chút chuyện, Diêu Nhiếp liền thuận tiện hỏi một câu.

Anh Tiền chậc một tiếng: “Đừng nói nữa. Thật M nó tà môn! Hôm nay vợ cậu ta gọi điện thoại đến xin phép, nói là tối hôm qua cậu ta đi ngủ, nhưng hôm nay gọi mãi vẫn không tỉnh dậy. Bây giờ đã đưa đến bệnh viện rồi…”

………………………………….

Suy nghĩ của tác giả:

Gần đây tôi đang đọc một quyển sách có liên quan đến thôi miên.

Bởi vì tôi giảng dạy môn tâm lý học. Cho nên hôm nay dưới tình huống nhận được sự đồng ý của học sinh, đã thôi miên dẫn dắt ký ức kiếp trước cho hai lớp.

Bởi vì khá đông người, cho nên thanh âm nhiễu loạn cũng nhiều, xác xuất thành công rất thấp, chỉ có 6 học sinh bước vào trạng thái. Và 3 học sinh thành công

Mỗi lớp thôi miên hai lần, mỗi lần 20 phút, bởi vì thời gian rất ngắn, nên 2 trong 3 trường hợp thành công đều chỉ nhìn thấy những đoạn rất ngắn, một học sinh chỉ thấy được khung cảnh xung quanh, mà chưa kịp nhìn xem mình như thế nào. Một học sinh lại thấy được bản thân mình, là một cô bé 7, 8 tuổi.

Còn một học sinh nhìn thấy mộ đoạn khá dài, cô ấy thấy mình là một người ăn xin bẩn thỉu, không có mẹ, cô khóc lóc tìm mẹ.

Trong trạng thái thôi miên, cô ấy bắt đầu khóc, nên tôi lập tức dẫn dắt cô ấy ra khỏi trạng thái.

Mặt khác có ba học sinh nam trong lúc thôi miên có hành động rất quái dị, ví dụ như có một cậu không ngừng đưa tay giơ rồi hạ tay xuống, cậu ta biết tay mình chuyển động, nhưng không thể khống chế được.

Nhưng khi tôi dùng ghi âm để tiến hành tự thôi miên, thử 3 lần, thì cả ba đều không thành công.

Về phần có kiếp trước thật hay không, tôi cảm thấy thôi miên, rất có thể sẽ lấy ra được những hình ảnh trong tiềm thức, sự tích lũy kinh nghiệm trong quá khứ, hoặc là thể hiện một số mong muốn nào đó đã bị thực tế đè nén, không khác nằm mơ lắm. Chả liên quan gì đến kiếp trước cả.

Đương nhiên, cũng không thể phủ định khả năng kiếp trước có tồn tại.

Đúng lúc, làm đề tài của sự kiện lần này luôn.
Bình Luận (0)
Comment