Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 17.5

Mắt thấy quái vật  kia sắp cắn lên ngực Hoa Trĩ, cửa phòng “rầm” một tiếng mở ra từ bên trong. Một bàn tay gấu vô cùng to béo vươn ra, hung hăng tát một cú lên đầu quái vật, tát thẳng đến khi con quái vật ngã lăn ra đất.

Một con gấu đen to lớn bước ra từ trong phòng, một tay nó túm Hoa Trĩ lên, ném vào trong phòng. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm quái vật nửa người nửa thú trên mặt đất.

Quái vật kia thấy con mồi bị cướp mất, thập phần không cam lòng. Nó nhe răng há miệng, lộ ra răng nanh sắc bén lóe sáng, miệng phát ra tiếng “Grừ grừ” của dã thú.

“Ngao!” Gấu chó phát ra một tiếng rống giận đinh tai nhức óc. Quái vật kia tự biết mình không phải là đối thủ của nó, không ngừng cẩn thận đề phòng lui về chỗ cầu thang, sau đó động tác vô cùng mau lẹ biến mất trong bóng tối ở hành lang.

Gấu chó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Hoa Trĩ trên mặt đất bị tiếng đóng cửa kia đánh thức, mắt lờ đờ mù sương nhìn chằm chằm gấu chó mà bật cười ngốc nghếch: “Hùng hùng ~ ngươi tới đón ta à ~ hì hì, ta biết là ngươi yêu ta mà ~ ha hả ~ “

“Hừ!” Gấu chó lạnh lùng tóm chặt lấy áo hắn, túm hắn đến trước mặt mình, mặt của bọn họ chỉ cách nhau chưa đầy 2 cm nữa là sẽ chạm vào. Hoa Trĩ si mê nhìn cái mặt đầy lông của gấu chó, chu môi, chờ đợi nụ hôn rơi xuống.

Không ngờ, gấu chó lại há cái miệng rộng ra, táp một phát thật mạnh lên mặt của Hoa Trĩ.

“A ~~~~~” Tiếng thét đau đớn chói tai vang vọng khắp cả căn nhà.

“Hủy dung hủy dung! Cắn người không cắn vào mặt biết không hả?! Ta còn là ngôi sao nữa, ta phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đấy!” Hoa Trĩ ôm lấy gương mặt in đầy dấu răng, say rượu gì cũng bị đau đến tỉnh.

Gấu chó hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn. Nằm úp sấp ở trên giường, chỉ xoay cái mông to và cái đuôi ngắn cũn ra đối diện với hắn.

Hoa Trĩ gì cũng không sợ, chỉ sợ Hùng Tráng không để ý tới hắn. Hắn hết cách, đành túm chặt lấy cái đuôi ngắn xù lông của đối phương, dùng giọng điệu làm nũng để cầu xin tha thứ: “Hùng Hùng, ta không dám … nữa, ta thề.”

Hùng Tráng vẫn như cũ không để ý đến hắn, trở mình, không cho hắn túm lấy đuôi của mình nữa.

Hoa Trĩ ghé vào lớp lông trắng ấm áp mềm mại trên bụng Hùng Tráng: “Đừng như vậy mà, để ý đến người ta chút đi. Lần này ta thật sự không dám … nữa, ta thề được chưa, ta sau này tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa.” Liếc mắt về phía Hùng Tráng, thấy đối phương không có phản ứng gì. Hắn lại bổ sung: “Cũng không tham gia tụ tập nữa?”

Vẫn không có phản ứng. Hắn khẽ cắn môi, đau đớn hạ quyết tâm: “Cùng lắm thì ta rút lui khỏi giới giải trí!”

Lúc này đây Hùng Tráng rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn thờ ơ thả ra một câu: “Ngươi đừng có mà nuốt lời.”

Thật ra vừa nói xong câu đấy Hoa Trĩ đã có chút hối hận. Hắn trời sinh đã yêu cái đẹp, lại tự kỷ, hắn thích hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đối với mình. Làm ngôi sao có thể thỏa mãn thói hư vinh của hắn đến mức cao nhất, hắn luôn nghĩ công việc này được tạo ra để dành riêng cho hắn. Nhưng vì Hùng Tráng, hắn sẵn sàng từ bỏ công việc mà mình yêu thích nhất này.

Hùng Tráng ở bên hắn từ nhỏ đến lớn, sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ?

“Được rồi, biết ngươi không bỏ được, cũng không cần phải rút lui. Nhưng mà ngươi sau này còn dám đụng đến giọt rượu nào nữa, ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi, cho ngươi làm gà trụi lông luôn!”

Hoa Trĩ sáp vào mặt hùng Tráng, hôn liền mấy cái: “Hùng Hùng, yêu ngươi nhất! Ngươi muốn nhìn người ta khỏa thân thì cứ nói đại đi, cũng đâu phải là không cho ngươi nhìn.”

Đáp lại sự nhiệt tình của hắn chính là Hùng Tráng lại há mồm ra cắn.

Thượng đế nói rằng, nếu má trái của con bị đánh, thì hãy dâng cả má phải của con lên luôn. Giờ đây, Hoa Trĩ đã hưởng ứng lời kêu gọi của Thượng đế.

……………………………….

Diêu Nhiếp đột nhiên nhớ ra: “Không đúng, chú Bỉnh à. Chúng ta họ Diêu, Lưu Bá Ôn họ Lưu, chúng ta làm sao có thể là hậu duệ của ông ta được?”

Chú Bỉnh thở dài nói: “Minh Đế rất đa nghi, năm đó sau khi ông ta đăng cơ, sợ những công thần đã giúp ông ta chiếm được giang sơn sẽ công cao cái chủ (ỷ công lao to lớn mà lấn át chủ nhân), nên đã tìm cớ, giết chết từng người một rồi tru di cửu tộc. Tổ tiên chúng ta có phép thần thông, từ sớm đã đoán được Minh Đế sẽ gây bất lợi cho ngài, nên đã sớm cáo lão hồi hương, mang cả nhà đến thôn Đại Thạch mai danh ẩn tích sinh sống.

Diêu Nhiếp liếc nhìn Diêu Nhiếp, sao lại chả ăn khớp tí nào với cảnh tượng trong mơ của anh vậy? Chẳng lẽ Lưu Bá Ôn sau khi không tìm thấy người yêu, đã đến vùng quê cưới vợ sinh con sao?

Nhai Xế lại nghĩ đến việc khác. Cái lão già khốn khiếp đó, lại là tổ tiên của Bé gái sao? Vậy chẳng phải là mình còn thấp hơn lão ta vài thế hệ (bậc) sao? Mk! Vô duyên vô cơ lại để cho lão ta được lợi!

Chú Bỉnh cau mày nói: “Ông nội cháu là bạn từ nhỏ của chú, lại là anh em họ, quan hệ của chúng ta trước giờ rất tốt. Năm đó cũng do chú lắm miệng chỉ bậy, khiến cho ông nội cháu phải đi cầu Hồ tiên cứu mạng, chứ không thì đã không có chuyện của ngày hôm nay.”

Diêu Nhiếp lại an ủi ông: “Nếu năm đó không nhờ chú Bỉnh chỉ cách cho ông nội, thì cũng không biết cháu có còn sống đến tận giờ không? Chuyện này cháu phải cảm ơn chú mới đúng.”

Chú Bỉnh vẫn mặt co mày cáu, nhìn kiệu hoa đỏ thẫm ngoài cửa nói: “Nhưng mà bây giờ Hồ tiên muốn đến rước dâu, cháu nói phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nào thật sự gả cháu cho một con hồ ly được.”

Tiểu hồ ly đang bám trên cổ Diêu Nhiếp có chút không vui: “Gả cho Hồ tiên chúng ta thì làm sao? Vinh hạnh biết bao nhiêu, người bình thường muốn gả cho ta ta còn khinh í!”

Nhai Xế nhân lúc nó nói chuyện với chú Bỉnh không để ý, một phen túm lấy cái đuôi to của nó kéo ra ngoài, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó: “Chỉ bằng thứ yêu nghiệt nho nhỏ như ngươi mà cũng dám muốn lão tử sao? Xem ta kéo đứt cái đuôi của ngươi thế nào!”

“Ngươi đê tiện! Thả ta ra! Thả ta ra!” Tiểu hồ ly bị Nhai Xế treo ngược lên, không ngừng quẫy đạp giãy dụa, đáng tiếc cái đuôi của nó chính là nơi phát ra linh lực, cũng là nhược điểm lớn nhất của nó. Bị người ta nắm lấy cái đuôi, linh lực của nó sẽ không phát huy được, chả khác gì hồ ly bình thường.

Nhai Xế lại hoàn toàn không thèm để hồ ly tinh kia vào mắt: “Chỉ là thứ yêu hồ nho nhỏ mà thôi, các ngươi sợ cái gì? Nàng nếu dám đến đây gây sự, ta sẽ lột da con nàng ta ra làm áo khoác!”

Người nhà họ Diêu ở thôn Đại Thạch, có một số ít vẫn còn thừa hưởng thần thông của Lưu Bá Ôn, nhưng phần lớn mọi người đều không khác gì người thường. Chú Bỉnh là một trong số ít những Linh năng giả (người có năng lực tâm linh/siêu nhiên), ông trời sinh đã có một đôi mắt âm dương. Lần trước lúc Diêu Nhiếp mang theo người đàn ông tràn ngập sát khí này về quê đón Tết, ông cũng đã nhìn ra đối phương không phải là người phàm.

Chú Bỉnh lắc đầu: “Ngài nghĩ thật đơn giản. Ngọc Diện hồ ly này là Huyền hồ (cáo đen) cực kỳ hiếm thấy, lại có đạo hạnh gần hai ngàn năm, đã nhập vào Tiên tịch, có thể nói là Hồ tiên chân chính. Đối phó không lại bà ta, tuyệt đối sẽ không chiếm được trái ngon để ăn.”

Nhai Xế lạnh lùng xùy một tiếng: “Năm đó lúc Lưu Bá Ôn còn là Tinh quân ta cũng chưa từng để lão vào mắt, huống chi chỉ là con yêu hồ nho nhỏ!”

Tuy ngoài miệng Nhai Xế nói như vậy, nhưng thật ra, hồ ly tinh nếu có thể nhập vào Tiên tịch, thì chứng tỏ vẫn có chút năng lực, nếu hai người thật sự đánh nhau, phỏng chừng sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương.

Diêu Nhiếp sao có thể không hiểu người yêu mình? Anh hỏi Nhai Xế: “Làm sao bây giờ?”

Nhai Xế ghé vào tai anh khẽ nói: “Cứ trốn trước rồi tính sau.”

Diêu Nhiếp nhíu mày: “Em sợ chúng ta chạy thoát rồi, Ngọc Diện hồ ly kia sẽ gây bất lợi cho nhà em.”

Nhai Xế nâng tiểu hồ ly trong tay lên rồi nói: “Không sao đâu, có hồ ly ở đây làm con tin. Nàng ta dám ra tay, chúng ta liền nấu lẩu thịt hồ ly!”

Tiểu hồ ly rất thính tai, nghe lỏm hết toàn bộ lời nói của Nhai Xế vào tai, nó cũng không hề lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại còn rất phấn khích: “Các ngươi muốn chạy trốn? Rời núi?! Quá tốt! Ta đời này vẫn chưa ra khỏi núi Linh Hồ lần nào đấy! Đây chính là bỏ trốn trong truyền thuyết sao? Rất kích thích nha!”

Nhai Xế chịu không nổi tên này huyên náo ồn ào, tiện tay bóc một quả bắp bên cạnh cửa nhét thẳng vào miệng nó.

Tiểu hồ ly chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở “ưm, ưm, ưm”, cuối cùng tai của Nhai Xế cũng được yên tĩnh. Hắn ôm lấy bả vai Diêu Nhiếp: “Đi, về nhà thôi!”

“Bố mẹ nhìn thấy đó!” Diêu Nhiếp né một chút, quay đầu lại nhìn vào nhà, may mắn hai vị nhà họ Diêu đều đang bận rộn khuyên can “Thông gia”, không có để ý đến bên này.

Nhai Xế khẽ xùy một tiếng: “Xất! Thật phiền phức, cứ dứt khoát nói thẳng với bọn họ luôn đi cho xong!”

Diêu Nhiếp lườm hắn một cái: “Nếu anh dám làm như thế, chúng ta sẽ ly hôn!”

Nhai Xế nhìn chằm chằm Diêu Nhiếp không nói lời nào, khóe miệng gợi lên một cách kỳ quái.

Diêu Nhiếp giờ mới kịp phản ứng, nhất thời nhỡ mồm. Bọn họ căn bản chưa hề kết hôn, ly hôn cái gì chứ?

Diêu Nhiếp sợ Nhai Xế ở lại sẽ khiến trong nhà thêm loạn, vội nói: “Đi đi đi, về nhà!” Nói xong hướng vào trong nhà hô một câu: “Bố mẹ, con chỉ xin nghỉ hai ngày thôi, con về trước đây ạ.”

Mẹ Diêu nghe vậy liền đi ra: “Đã hơn nửa đêm rồi đi thế nào được? Cũng không thiếu gì một đêm, để sáng mai hãy về.”

Diêu Nhiếp khoát tay, chỉ vào Nhai xế: “Không sao ạ, anh ấy có thuyền à, xe, bọn con sẽ tự lái xe về. Mẹ cứ tiếp khách của em trai đi, chắc nó đang cực kì bận rộn đấy. Mẹ đừng lo, kỹ thuật của Tiểu Thất tốt lắm.”

Thiết Phiến công chúa bên kia bắt đầu đập bàn, mẹ Diêu vội vàng chạy qua hòa giải, cũng không nhớ phải khuyên Diêu Nhiếp nữa.

Diêu Vọng sứt đầu mẻ trán, nghe nói anh trai phải đi, liền hướng ra ngoài rống lên một câu: “Anh, anh lại chạy trước, anh đúng là không có trượng nghĩa!”

Diêu Nhiếp bịt tai không thèm nghe, nói với chú Bỉnh: “Chú Bỉnh, cháu đi trước đây. Hai anh em cháu cả năm đều ở bên ngoài, bố mẹ cháu còn phải nhờ chú chăm sóc nhiều. Nếu có chuyện gì, phiền chú gọi điện thoại cho cháu với.”

Chú Bỉnh gật đầu: “Được rồi, cháu yên tâm đi. Hai đứa đi nhanh đi, Ngọc Diện hồ ly chờ sốt ruột, sợ rằng sẽ đích thân đến đây kiểm tra, đến lúc đó muốn chạy cũng khó.”

Nhai Xế quay đầu lại hướng về phía đám yêu hồ khiếp sợ sát khí của hắn, vẫn trốn ở ngoài cửa không dám vào đón dâu kia lạnh lùng nói: “Nói với chủ nhân của các ngươi, con của nàng được Long Thất tử ta mời về chơi. Nếu nàng dám đụng đến một sợi tóc của người nhà họ Diêu, thì cứ chờ ăn lẩu hồ ly đi!”

Đám tiểu yêu nhất thời chim bay thú chạy, hốt hoảng chạy trốn.

Hai người mang theo tiểu hồ ly đi đến một chỗ hiếm người lui tới, Nhai Xế mới gọi thuyền bay ra.

Đợi khi hai người lên thuyền bay rồi, Nhai Xế cũng không vội lái thuyền, mà lấy một cái túi vải bố to nhét tiểu hồ ly vào. Ôm Diêu Nhiếp nỉ non: “Ta xin phép nghỉ tận ba ngày cơ, chúng ta ngày mốt mới phải đi làm.”

Diêu Nhiếp nhìn hắn khó hiểu: “Cho nên?”

Tay của Nhai Xế đã bắt đầu không thành thật sờ lên mông Diêu Nhiếp: “Đã có thời gian, thì chúng ta cứ “làm” chuyện khác trước đi, bình thường lúc này chúng ta đều đang “bận rộn” ở nhà mà. Tuy lần này là ở ngoài trời, nhưng cũng là một loại ý vị khác biệt.”

Diêu Nhiếp một phát nắm lấy “mầm tai họa” của hắn: “Trong đầu anh không thể có thứ gì khác sao? Trừ ăn và làm ra anh còn biết thứ gì nữa?”

Nhai Xế nhướng mày: “Ta nghĩ là em cũng thích, không phải em nói ta kỹ thuật tốt sao?”

Diêu Nhiếp vô lực: “Em nói đó là kỹ thuật lái xe của anh tốt!”

“Bàn tay thô ráp” của Nhai Xế vẫn chưa từ bỏ ý định, sờ loạn trên người Diêu Nhiếp, sờ sờ vuốt vuốt khiến Diêu Nhiếp cũng có cảm giác, nửa đẩy nửa dựa (chỉ sự từ chối giả vờ) rồi cũng lười phản kháng.

Nhai Xế tà tà cười: “Thật ra kỹ thuật khác của ta cũng rất tốt, không tin em có thể thử xem.”

…………………………………………….

Diêu Nhiếp về “nhà mẹ đẻ” một chuyến, mang về một con hồ ly nho nhỏ để làm kỷ niệm, thuận tiện còn mang về một thân xương sống thắt lưng đau nhức, và một cây hoa cúc tàn. Mới vừa vào cửa, không ngờ lại còn có “Kinh hỉ” lớn hơn đang chờ bọn họ.

Nhai Xế mới vừa móc con hồ ly nhỏ ra khỏi túi vải bố để treo lên quạt trần, thì Tam Vô đã dắt theo Ngụy Kinh Hồng và Khâu Tiểu Thần tới cửa.

“Diêu MC ~ người thân ơi ~” Tam Vô nước mắt đầy mặt xông tới. Còn chưa kịp đến gần người anh, Nhai Xế đã một phát túm lấy cái áo choàng rách của cậu ta quăng ra ngoài.

Diêu Nhiếp rót cho cậu ta một tách trà, rồi lại rót nước trái cây cho hai đứa bé: “Úp úp mở mở thì miễn đi. Nói đi, có chuyện gì?”

Tam Vô uống một ngụm trà, lúc này mới nói: “Cái tên Lạc Đan Thanh đáng chém ngàn đao kia, nói cái gì mà vì yêu có thể vượt ngàn dặm, chẳng những ném lại cho cục cảnh sát một đống lộn xộn, lại còn ném lại hai thằng nhóc quỷ này, để cho tôi chăm sóc một tháng rưỡi! Anh cũng biết đội chúng tôi gần đây bận rộn lên rất nhiều đúng không? Một đống vụ án không có đầu mối vẫn chưa thể kết thúc, lại gặp phải án mạng mới, tôi bận đến sứt đầu mẻ trán luôn rồi! Tên khốn ấy thật sự rất vô trách nhiệm!”

Diêu Nhiếp nhíu nhíu mày, Lạc Đan Thanh thoạt nhìn không giống người điên cuồng như vậy, vì theo đuổi tình yêu mà ném hai đứa con lại cho người khác chăm sóc, quả thật rất vô trách nhiệm.

Ngụy Kinh Hồng biết anh đang nghĩ gì, nhân tiểu quỷ đại nói: “Bố cháu không phải vô trách nhiệm đâu ạ, là cháu bảo bố cứ yên tâm đi. Bố vì chăm sóc cho cháu, một thân một mình đã bao năm nay, giờ cũng là lúc nên tìm bạn đời rồi.”

Nói xong, vẻ mặt của Ngụy Kinh Hồng cũng xảy ra biến đổi, đó là một loại trưởng thành khác hoàn toàn với nó, thái độ nhẹ nhàng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi thành giọng nữ dễ nghe: “Đó cũng là nợ mà kiếp trước nó thiếu, cũng đến lúc trả rồi.”

Diêu Nhiếp có nghe nói qua chuyện của hai bố con, anh biết, đây nhất định là Lạc Thủy Mặc thỉnh thoảng sẽ nhập vào người Ngụy Kinh Hồng.

Tam Vô vội nhân cơ hội nói luôn: “Diêu MC, anh cũng biết gần đây tôi bận đến tối tăm mặt mũi, căn bản không có thời gian để chăm sóc cho hai đứa nhóc này. Trong số những người tôi quen biết, chỉ có nhà anh là rộng rãi nhất, lại không có gánh nặng gia đình. Cho nên, tôi nghĩ, nếu được thì một tháng rưỡi tới đành làm phiền anh vậy.”

Diêu Nhiếp biết cậu ta lâu như vậy rồi, còn không hiểu sao: “Thôi đi, cậu có mà không muốn chi tiền ra nuôi hai đứa nó thì có.”

Tam Vô thật sự là khóc không ra nước mắt: “Lần này tôi bận thật mà Diêu MC, tuy Tam Vô tôi keo kiệt, nhưng cũng không phải là người không trượng nghĩa như vậy.”

Diêu Nhiếp nhìn vẻ mặt của Tam Vô, lần này có vẻ là thật, tiện mồm: “Nói đi, gần đây bận rộn vụ án nào vậy, khó giải quyết lắm à?”

Tam Vô liền nói cho Diêu Nhiếp biết từ đầu chí cuối về mấy vụ án mạng đang xảy ra ở thành phố G gần đây.

Tiểu hồ ly bị treo ngược trên quạt trần vẫn luôn luôn lắng nghe khẽ xùy một tiếng: “Xất! Vừa nhìn đã biết là do hồ yêu cấp thấp làm rồi, đúng là một đám vô dụng, cả cái này mà cũng không tra ra được!”

……………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Tối hôm qua nhận được một bình luận dài của Man Ngư Quân, tôi rất hưng phấn, hôm nay viết thêm hơn một nghìn chữ, cuối cùng cũng có một chương đột phá 4 nghìn chữ rồi.

Tiện thể nói luôn, bắt đầu từ mạng lưới kia, sẽ hủy bỏ phân loại DM để phân đến những danh mục khác. Theo lời của lập trình viên, thì nước ta bây giờ đang gắt gao đánh vào DM tôi giết!

Cầu thần linh phù hộ, ít nhất là chờ đến khi tôi kết thúc bộ truyện này, hãy đánh tiếp.

Nhai Xế: Mk! Lão tử lại chịu thiệt!

Lưu Bá Ôn đắc ý: Tiểu tử, mau kêu một tiếng lão tổ tông đi.

“Tổ em gái ngươi!” Nhai Xế xông lên, hai người lại đánh thành một đoàn.

Hồng Chúc: Con trai uống trà đi.

Diêu Nhiếp: Thật sự không tách bọn họ ra sao?

Hồng Chúc: Đánh mệt thì tự tách thôi, nhớ cất mấy thứ đồ đáng giá trong nhà đi là được.

Diêu Nhiếp: Ngài quả thật rất bình thản…
Bình Luận (0)
Comment