Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 7.2

Nhai Xế rõ ràng cảm nhận được em trai Diêu Vọng của Diêu Nhiếp có ý thù địch với hắn.

Chẳng những thường xuyên dùng loại ánh mắt như đang nhìn một thứ bẩn thỉu để nhìn hắn, mà chỉ cần hắn đến gần Diêu Nhiếp, Diêu Vọng nhất định sẽ chen vào giữa, tìm đủ mọi lí do tách anh trai của y ra. Tiểu tử này có ý gì đây? Nếu không nể tình y là em trai của Diêu Nhiếp, lấy cá tính của Long Thất tử hắn đã sớm trừng phạt y một phen rồi! Làm gì có chuyện để cho thằng nhãi ranh này kiêu ngạo như thế?!

Nhai Xế chịu đựng không xuống tay. Nhưng em trai nhỏ này lại tự mình đưa đến tận cửa.

Ở nông thôn vào ban đêm không có gì để giải trí, đến chín giờ là mọi người thẳng tiến về phòng ngủ rồi. Nhai Xế rất tự nhiên theo sát phía sau Diêu Nhiếp đi vào phòng, bỗng dưng cánh tay bị bắt lấy. Nhai Xế theo phản xạ, vung một đấm, khiến tên kia ngã lăn ra đất.

“Owh!” Phía sau nhất thời vang lên một tiếng hô đau đớn.

Nhai Xế cúi đầu thì thấy, lại là thằng nhãi Diêu Vọng kia. Giọng nói không khỏi có chút mất kiên nhẫn hỏi han: “Ngươi làm gì đấy?”

Diêu Vọng đứng lên, xoa xoa vùng bụng bị đấm đau nhức, giọng điệu kích động chất vấn: “Tôi mới là người phải hỏi anh câu này đấy?! Có người nào lại tùy tiện vung tay đánh người như anh sao?!”

Nhai Xế lạnh lùng trả y một câu: “Muốn không bị đánh, thì về sau không nên đến gần ta!”

“Anh!” Cậu em này vẫn luôn sống ở nông thôn, tính tình rất thuần phác. Lớn như vậy mà vẫn chưa từng thấy người nào kiêu ngạo vô lễ như thế, vô cùng buồn bực, nhưng vẫn biết mình đánh không lại người đàn ông cao to này, nên cũng không thể làm gì khác: “Anh đi theo anh tôi để làm chi? Phòng của anh ở bên kia cơ mà.”

Nhà họ Diêu dựa vào sự phụ giúp mấy năm nay của con cả, cũng xây được một căn “biệt thự nông thôn xa hoa”. Đất đai ở vùng nông thôn rất rộng lớn, ngay cả phòng cũng rất rộng. “Biệt thự” này cũng không có gì khác biệt, chỉ là có rất nhiều phòng. Nhai Xế đương nhiên không thể ở cùng phòng với Diêu Nhiếp.

Nhai Xế lười trả lời y, nhấc chân muốn đi.

Diêu Vọng không thể nhịn thêm nữa: “Cái tên biến thái này! Đừng có đeo bám anh của tôi!”

Nhai Xế nghe xong nhất thời dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diêu Vọng: “Biến thái?” Có nghĩa là gì?

Tính cách Diêu Vọng rất thẳng thắn, trong cơn giận dữ đem toàn bộ những suy nghĩ trong lòng nói ra hết: “Một người đàn ông mà cả ngày chỉ bám lấy anh trai tôi, không biến thái thì là gì?!”

Thành thật mà nói thì Diêu Vọng hơi có chút yêu quý anh trai mình quá mức. Từ nhỏ Diêu Nhiếp đã học tập rất tốt, vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai. Tuy anh không phải sinh viên đầu tiên thi đỗ vào trường đại học bên ngoài, nhưng thành tích của anh lại cao nhất, trở thành MC nổi tiếng. Có thể nói là tấm gương sáng của toàn thôn! Diêu Vọng từ nhỏ đã tôn sùng anh trai của mình. Vào trung học Diêu Nhiếp đã bắt đầu vào thị trấn, học tập cũng ở thị trấn, mười mấy năm qua cơ hội về nhà cũng không nhiều lắm, thời gian ở chung của hai anh em cũng ít. Điều này càng làm cho hình tượng của anh trai trong lòng y được tô vẽ thật đẹp đẽ.

Làm sao y có thể nhìn anh trai hoàn hảo của mình bị kẻ xấu dụ dỗ trở nên sa đọa được chứ?! Tuy y là người nhà quê, nhưng y cũng biết nếu hai người đàn ông ở bên nhau, nhất định sẽ bị gièm pha, sẽ khiến cho anh trai mình thân bại danh liệt!

Nhai Xế ngộ ra, thằng nhãi này đang chửi hắn. Đồng tử của hắn đích dần dần chuyển thành màu vàng như thú dữ, răng nanh cũng sắp dài ra, bộ dáng như giông bão sắp kéo đến.

May mắn thay lúc này Diêu Nhiếp đứng trước cửa phòng hô lên một câu: “Hai người đang làm gì đấy?”

Diêu Vọng lập tức kéo anh trai vào phòng: “Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Hừ!” Nhai Xế giận dữ thu lại răng nanh, lạnh lùng nhìn hai anh em kia đi vào phòng, xoay người đi về phòng của mình.

…………………………………………………..

“Anh, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và Ngao Thất là như thế nào?” Vốn Diêu Vọng chỉ đoán mò mà thôi, nhưng vừa nãy Nhai Xế cũng không hề bác bỏ, trong lòng y nhất thời lạnh lẽo. Ít nhất, cái tên hung ác kia nhất định có ý đồ với anh trai y.

Trong lòng Diêu Nhiếp giật mình một phát: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Sao tự dưng em lại hỏi thế?” Vốn dĩ những lời này của anh có thể nói là đúng lý hợp tình, nhưng sau đêm hôm đó, bây giờ anh lại thấy hơi chột dạ.

“Anh, sao anh lại có thể kết bạn với những người như thế chứ?” Nhìn thật là hung ác, không phải xã hội đen thì cũng là tên lưu manh ngoài đường thôi.

“Quen biết trong công việc… Ngồi xe cả một ngày trời, nên anh hơi mệt, có gì thì mai nói sau nhé.” Diêu Nhiếp sợ bại lộ, vội vàng đuổi y đi.

“Anh, anh nên cẩn thận với tên kia, hắn đối với anh có ý đồ xấu đấy…” Diêu Vọng còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị anh của y đẩy ra cửa: “Úi, anh, anh ơi! Mở cửa cho em đi!”

…………………………………………………..

Sau khi Diêu Nhiếp về nhà, giúp đỡ dọn dẹp lau chùi nhà cửa mất một ngày, lại lái máy kéo đem nông sản đến thị trấn để bán, đặt mua chút đồ dùng cho ngày Tết. Đương nhiên, Nhai Xế vẫn bám theo như hình với bóng, chẳng qua hắn là khách, nên chỉ cần trơ mắt nhìn, không cần phải giúp đỡ. Cậu em tuy cũng muốn đi theo phá đám, nhưng ông bà Diêu lại không cho, muốn y ở nhà giúp vài việc, nên không thể đi theo được.

Nhai Xế cảm thấy vô cùng thỏa mãn ngồi trên máy kéo, cùng Diêu Nhiếp đi vào thị trấn “hẹn hò”. Tuy rằng trên máy kéo còn có thêm hai con lợn, một cái lồng gà, một cái lồng vịt và Long tử điện hạ đều “bình đẳng như nhau”, nhưng tâm trạng của hắn đang rất tốt nên cũng không thèm chấp nhặt.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến đêm 30 Tết.

Cả nhà gia đình nhà họ Diêu quây quần ăn bữa cơm đoàn viên. Nếu ông bà Diêu đã nói Nhai Xế cũng là “người một nhà”, thì Nhai Xế cũng rất tự giác coi mình là người nhà họ Diêu.

Ăn bữa cơm tất niên cũng cần phải chú ý, ví dụ như, thứ mà thôn này chú ý nhất chính là thứ tự chỗ ngồi. Tổ tiên ở trên, những người trẻ tuổi ngồi giữa, người lớn tuổi phía dưới. Bởi vì tổ tiên nhà họ Diêu đều đã qua đời, cho nên để ghế trống. Nhai Xế vừa thấy ghế chủ vị không ai ngồi, mà Diêu Nhiếp lại ngồi ở ghế bên cạnh, liền không chút do dự, không chút khách khí ngồi luôn lên ghế chủ vị. Nhà họ Diêu ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ông Diêu nói: “Tiểu Ngao này, vị trí này không tốt lắm, cháu đổi chỗ khác đi.” Đây là ghế dành cho tổ tiên đã mất mà.

Nhai Xế lại mạnh mẽ khoát tay ngăn lại: “Không sao, tốt lắm.”

Hay như, trong bữa cơm tất niên nhất định phải có cá. Nhưng con cá này chỉ được nhìn, mà không được ăn, ý rằng cả năm đều dư dả. Nhưng Nhai Xế lại chẳng hề khách sáo, ngay từ đầu đã gắp cá lên ăn. Lúc bắt gặp ánh mắt Diêu Nhiếp đang nhìn, hắn còn gắp thêm một đũa thịt bò cho vào bát anh: “Nhìn cái gì? Ăn đi.”

Chú ý thứ 3 đó là, bữa cơm tất niên không nên ăn sạch, nhất định phải để thừa lại một ít. Ý rằng cả năm đều cơm áo dư dả, của cải dồi dào. Nhưng Nhai Xế từ trước đến nay đều ăn uống rất tốt, tuy không thể so với Ngũ Ca Thao Thiết của hắn, nhưng tám món ăn một món canh, cũng chỉ vừa đủ cho hắn lấp bụng mà thôi.

Nếu không phải Diêu Vọng nhanh tay giấu bớt một đĩa gà luộc, thì bàn ăn đã bị Nhai Xế càn quét sạch sẽ rồi.

………………………………………… =….=!!!!!!!!!……….

Đến 12 giờ đón giao thừa, đốt pháo, rồi ăn bánh chẻo. Người dân ở nông thôn ngủ rất sớm, ông bà Diêu đã sớm không thể thức thêm được nữa, liền bảo cả nhà đi ngủ.

Diêu Nhiếp đang đánh răng, Nhai Xế đi vào phòng tắm cho anh một ánh mắt ám chỉ. Diêu Nhiếp không hiểu, miệng đầy bọt hỏi một câu: “Sao đấy?”

“Đi theo ta.” Nhai Xế không hề giải thích mà dẫn Diêu Nhiếp đi ra ngoài.

Diêu Nhiếp vội vội vàng vàng lau mặt, đi theo hắn.

Quang cảnh vào ban đêm ở nông thôn tối đen như mực, gió đêm lạnh lẽo, tuy đôi lúc có thể nghe được tiếng pháo nổ lẻ tẻ, nhưng vẫn tĩnh lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nhai Xế lôi kéo Diêu Nhiếp ngồi chồm hổm nấp sau tảng đá lớn trong sân.

Diêu Nhiếp không hiểu gì cả mà nhìn hắn, sao lại phải lén lút như vậy?

Ngồi đợi chưa đến hai phút, Cổng lớn nhà họ Diêu bỗng “két” một tiếng bị đẩy ra. Có ai đó đang thò đầu ra ngoài quan sát, quan sát bốn phía xung quanh hết một lượt, thấy không có ai, liền bê theo một mâm gì đấy chạy ra khỏi cổng.

“Tiểu Vọng? Hơn nửa đêm rồi mà nó còn làm cái quỷ gì vậy?!” Diêu Nhiếp nghi hoặc, đang định chạy đến hỏi em mình.

Nhai Xế cho anh một ánh mắt ý bảo đừng lên tiếng, sau đó liền kéo theo Diêu Nhiếp lặng lẽ đi theo phía sau Diêu Vọng.

Đi hơn mười phút, Diêu Vọng liền đi vào một ngôi nhà ngói.

Diêu Nhiếp nhìn thấy, đây chẳng phải là từ đường của nhà họ Diêu sao? Em mình lén lút chạy đến đây làm cái quỷ gì vậy?!

…………………………………………………

Thực hiện lời hứa 100 câu hỏi trong Tiểu Ngoại truyện:

Ông Diêu: Mẹ nó ơi? Thuốc bổ mà Tiểu Ngao cho chúng ta đâu mất rồi? Bà để ở đâu vậy?

Bà Diêu: Ủa? Tôi để trên bệ cửa sổ mà … Quái lạ, sao lại không thấy đâu nhỉ?!

Nhai Xế một mồm vừa uống canh gà vừa gặm đầu gà, đôi lúc còn nhai thêm hai miếng tổ yến. Mẹ kiếp! Thuốc bổ của con người thật là khó ăn mà. Nhưng mà mình đã thiên tân vạn khổ mang đến đây, dù sao cũng không thể để người khác hưởng được. Hơn nữa hắn đường đường là Long tử, là người có địa vị cao lại cúi đầu nhân nhượng trước người có địa vị thấp khiến người ta nhìn vào cười muốn nát mặt, hắn sẽ nhớ kỹ món nợ này, để sau này đòi lại toàn bộ trên người Diêu Nhiếp, hắn sẽ đòi lại gấp đôi! Hắn sẽ làm như vậy như vậy, rồi còn muốn làm như vậy như vậy…

Diêu Nhiếp: Đang nghĩ cái gì vậy? Cười đến thật là ghê tởm… Ủa?! Cậu đang ăn cái gì vậy? Đây chẳng phải là thuốc bổ để biếu cho bố mẹ tôi sao? Cậu đang làm gì vậy hả?! Làm gì có ai như vậy chứ?!

Nhai Xế “Thiết” một tiếng, không cho là đúng. Thuận tiện còn đưa cho Diêu Nhiếp một hộp gì đó: “Yên tâm, tôi có để phần lại cho anh mà.”

Diêu Nhiếp lấy hộp đó ra nhìn, mẹ kiếp thuốc bổ thận (tráng dương ^^)?!

………………………………………………….. =…=+…

Suy nghĩ của tác giả:

Trong câu chuyện lần này, diễn viên chính là em trai Diêu Nhiếp

Cậu em này giống như em gái nhỏ vậy, không vừa mắt “vợ” của anh trai chút nào.

Nhưng mà y cũng không phải là hư hỏng, chỉ hơi yêu quý anh trai quá mức mà thôi. Tính cách cũng rất thẳng thắn.

Hôm nay có đến hai nhóm khách hàng, nên hơi vội một chút, số lượng từ cũng không nhiều lắm…

Nhưng mà tôi sẽ cố gắng, a trạch bên kia cũng sẽ cố gắng, dự tính đến 9h30 thì làm xong. Nhưng mà cũng có thể vượt mức, 9h đã hoàn thành rồi. mời các đồng chí qua xem bộ sưu tập đi.
Bình Luận (0)
Comment