— Anh nghi ngờ hung thủ là người khác.
Tiết Bồng bỗng mở to mắt, cô chỉ ngừng lại một chốc rồi đi tới trước mặt Hàn Cố, nhìn chăm chăm vào hắn hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Hàn Cố cúi đầu nói: “Không có.”
Tiết Bồng lại nghi hoặc cau mày: “Chỉ là cảm giác thế thôi sao?”
Hàn Cố: “Em cũng vậy đó thôi.”
Tiết Bồng không nói gì nữa.
Cô quả thật cũng như thế, chỉ dựa vào cảm giác, hoặc có thể nói là trực giác mà thôi.
Chỉ là cảm giác của và thân phận của Hàn Cố khiến hắn có thể làm được nhiều chuyện thực tế hơn, vì dụ như bảo Trần Lăng “chăm sóc” Phương Tử Oánh, lại nhờ Lý Đông Vân và Triệu Phong là bạn tù cùng buồng giam với Phương Tử Oánh mà biết được nhiều hơn nhờ hiểu biết của họ với Phương Tử Oánh, vì thế nên mới đồng ý nhận biện hộ cho họ.
Những chuyện này cô lại không làm được.
Nghĩ tới đây, Tiết Bồng lại nói: “Cảm giác của tôi có nguyên do chứ không tự nhiên mà xuất hiện. Phương Tử Oánh luôn rất sùng bái chị tôi, cô ta cũng không lớn gan tới mức cầm được dao để giết người. Thế nhưng trên con dao đó có dấu vân tay của cô ta, hôm đó cô ta cũng có mặt ở trường, còn từng tiếp xúc với chị tôi, có người nhìn thấy họ từng nói chuyện với nhau, trong lúc đó còn xảy ra chút xích mích. Dựa vào chứng cứ thì Phương Tử Oánh đúng là hung thủ. Chỉ là về động cơ thì tôi vẫn thấy nghi ngờ.”
Năm đó, Phương Tử Oánh khai với cảnh sát rằng cô ta sùng bái, hơn nữa lại còn ngưỡng mộ Tiết Dịch, nhưng cũng cực kỳ ghen tỵ với cô ấy, cô ta muốn trở thành người giỏi giang như Tiết Dịch nên mới bám theo kè kè, Tiết Dịch nói gì là làm nấy.
Thế nhưng sau đó, Phương Tử Oánh nhận ra Tiết Dịch chỉ lợi dụng mình, hơn nữa còn rất coi thường mình, trong lòng cô ta bỗng không thể chấp nhận được, nghĩ bụng sẽ cầm dao đến trường để dọa Tiết Dịch.
Ai ngờ trong lúc hù doạ, Tiết Dịch lại nói ra vài lời kích động, sỉ nhục cô ta, khi Phương Tử Oánh cũng không biết mình đã làm gì, đến lúc nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, con dao kia đã đâm vào người Tiết Dịch.
Thoạt nghe có thể thấy những lời này rất hợp lý, từ sâu bên trong, Phương Tử Oánh hết sức tự ti, không chịu nổi kích động, hơn nữa cô ta còn dành cảm tình cho Tiết Dịch, theo lời khai, cô ta hết sức coi trọng người bạn là Tiết Dịch, hơn nữa còn rất tôn sùng cô ấy.
Nếu người khác làm tổn thương đến Phương Tử Oánh, có lẽ cô ta sẽ không khó chịu tới vậy, thế nhưng nếu người này là Tiết Dịch, thế thì vết thương sẽ còn nặng thêm.
Cảnh sát điều tra khi đó cũng thẩm vấn Phương Tử Oánh rất nhiều lần, giải đáp hết tất cả mọi nghi vấn rồi mới kết án.
Nhưng Tiết Bồng vẫn luôn thấy rằng những câu trả lời nghe có vẻ trọn vẹn này mới là nghi vấn lớn nhất.
Vì không phải bất cứ ai cũng đều sẽ có hành vi quá khích trong lúc nóng giận nhất thời, điều này cũng có liên quan tới tính cách của người đó.
Thêm vào đó, điều cô không thể chấp nhận nhất là tại sao Tiết Dịch lại phải chọc giận Phương Tử Oánh?
Lúc này, Hàn Cố lên tiếng, hắn cũng hỏi đúng vào điều Tiết Bồng đang nghĩ: “Tiết Dịch không phải người chua ngoa, cô ấy cũng không có lý do để chua ngoa với Phương Tử Oánh.”
Tiết Bồng thở dài, cô nhìn Hàn Cố chăm chăm không chớp mắt: “Anh cũng nghĩ như tôi. Người thật sự hiểu chị tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lời nói của Phương Tử Oánh.”
Hàn Cố tiếp: “Lời khai của Phương Tử Oánh trước sau như một, không chút sơ hở. Nếu muốn tìm được điểm đột phá thì chỉ có thể bắt đầu từ những người bên cạnh.”
Quả thật là vậy, nếu Phương Tử Oánh muốn sửa lời khai thì đã sửa lâu rồi, cần gì phải ngồi tù chín năm?
Tiết Bồng hỏi: “Anh gợi ý cho Trần Lăng làm như thế với cô ta là vì mong có một ngày, cô ta sẽ không chịu nỗi lao tù cực khổ mà nói ra sự thật sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vì vậy.” Hàn Cố nói.
“Vậy thì còn vì gì nữa?”
“Anh chỉ muốn cô ta hiểu một điều, nếu cô là không phải hung thủ mà lại dám gánh lấy chuyện này, vậy thì cô ta sẽ không có can đảm và khả năng đối diện với tất cả nỗi bất công.”
Tiết Bồng cụp mắt, ngồi lại xuống bên bàn thở dài: “Nhưng mà cô ta đều nhịn cả rồi.”
Tuy trông Phương Tử Oánh có vẻ gầy gò, thậm chí là yếu ớt, chín năm ở trong tù chịu đựng không ít sự bắt nạt nhưng lại không ngờ cô ta có thể nhịn tới lúc ra tù.
Hàn Cố quay người nói: “Anh cũng rất bất ngờ vì chuyện này. Cô ta có thể nhẫn nhịn được quá nhiều chuyện mà người bình thường không thể nhịn được, thế nhưng lại giết người vì nóng giận nhất thời sao?”
Cũng chính vì thế, Hàn Cố càng thấy đáng nghi hơn.
Tiết Bồng lại hỏi: “Lúc nãy anh nói chỉ có thể bắt đầu từ những người bên cạnh, ý anh là gì?”
Hàn Cố nhìn cô trả lời: “Lúc xảy ra chuyện, trong trường không chỉ có mình Phương Tử Oánh tiếp xúc với Tiết Dịch mà còn có người khác. Những người đó đều có hiềm nghi. Anh nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tính xem chín năm tù này đáng giá bao nhiêu tiền, người nào lại có thể bỏ ra được số tiền này?”
Hắn vừa nói xong, Tiết Bồng bỗng chết trân.
Cô hoàn toàn không cần nghĩ xem khi đó còn có ai từng tiếp xúc với Tiết Dịch, điều Hàn Cố ám chỉ đã quá rõ ràng, nếu như thế mà cô còn không đoán ra thì thật sự quá ngu ngốc.
Từ đầu tới cuối Phương Tử Oánh đều không nói mình bị oan, cô ta hoàn toàn công nhận chuyện mình đã phạm tội, nếu như là gánh tội thay người khác thì cũng phải có cái giá đáng để cô ta cam tâm tình nguyện.
Tiết Bồng im lặng vài giây rồi hỏi: “Anh nghi ngờ cái người họ Hoắc sao?”
Ngoài người nhà họ Hoắc thì còn ai có thể đưa ra một số tiền lớn để “niêm” kín miệng Phương Tử Oánh nữa đâu?
Để làm được chuyện này còn không chỉ cần đưa tiền ra thôi mà còn cần phải đe dọa ở một mức nào đó, khiến Phương Tử Oánh hiểu rằng một khi cô ta lên tiếng, thứ biến mất không chỉ có mỗi tiền.
Chỉ là Hàn Cố không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của Tiết Bồng, hắn chi lấy điện thoại xem giờ rồi nói: “Anh còn có việc, nên đi thật rồi.”
Tiết Bồng thấy thế, đứng dậy đáp: “Anh trả lời tôi một câu nữa.”
Hàn Cố chững lại: “Em nói đi.”
Tiết Bồng: “Tôi nhìn thấy Phương Tử Oánh đến bệnh viện Từ Tâm để khám, cô ta bốc số của Liêu Vân Xuyên, chuyện này là do anh sắp đặt sao?”
Hàn Cố lắc đầu: “Không phải anh, anh cũng không biết tại sao cô ta lại đến Từ Tâm. Anh đã điều tra xem cô ta có được ai giới thiệu không nhưng không có kết quả. Có lẽ cô ta chỉ tự chọn đến Từ Tâm để khám thôi, bên đó khá ổn, bệnh viện tư cũng biết để ý riêng tư cho bệnh nhân.”
Nói thế cũng hợp lý.
Phương Tử Oánh đến Từ Tâm để khám, tất cả các mục đều được liệt kê ra cả, hơn nữa giá cả cũng ghi hết ra đó, cô ta có gì riêng tư, có vấn đề gì đều có thể trao đổi rõ với bác sĩ.
Hơn nữa Phương Tử Oánh tự ti, hướng nội lại còn ngồi tù chín năm, cô ta không thể nào chịu nổi việc đến bệnh viện công xếp hàng chờ khám cùng một đám toàn người là người.
Sau đó, Tiết Bồng và Hàn Cố cùng đi xuống.
Tiết Bồng không nhắc đến chuyện chiếc chìa khoá, hiện tại cô vẫn chưa muốn cho Hàn Cố biết.
Tất nhiên là cô cũng từng nghi ngờ Hàn Cố, thế nhưng hiện tại không có bằng chứng, hơn nữa Hàn Cố không cần thiết phải vòng vo như thế, hắn có thể lựa chọn cách thức trực tiếp hơn.
Vả lại lúc bước ra khỏi căn phòng này, Tiết Bồng còn cố ý để mắt tới ổ khoá và chiếc chìa khoá mà Hàn Cố cầm, từ kích cỡ đến hình dạng đằng trước đều rất khác với chiếc chìa khoá mà cô nhận được.
Hai người đi ra ngoài hẻm, Tiết Bồng không lên xe Hàn Cố, chỉ bảo hắn đi làm việc trước, mình sẽ bắt xe đi sau.
Hàn Cố cũng không dây dưa, nhanh chóng đi khỏi.
Tiết Bồng cứ đánh bộ dọc ra đường lớn, cầm điện thoại đặt xe.
Vừa lên xe, Tiết Bồng đã nhận được tin nhắn Mạnh Nghiêu Viễn gửi tới: “Silly Talk cập nhật nữa rồi, bà coi chưa?”
Lại cập nhật sao?
Tiết Bồng còn nhớ, nội dung lần trước của Silly Talk là nói về câu chuyện của Mao Tử Linh, khi đó cô còn nói chuyện với Lục Nghiễm, rằng sau vài chuyện có sức chấn động lớn trước đó, nội dung kế tiếp của Silly Talk chắc chắn phải gây sốc lắm mới phải, nếu không sẽ rất khó đáp ứng được nhu cầu của người theo dõi.
Chẳng lẽ Silly Talk lại tìm được nhanh đến thế?
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng gửi cho Tiết Bồng đường liên kết trên một diễn đàn chia sẻ lại trong nước: “Tôi coi sơ rồi, hiện tại không có gì đặc biệt, không biết sau đó thì thế nào.”
Tiết Bồng mở ra xem, câu chuyện lần này dường như đúng là rất bình thường như Mạnh Nghiêu Viễn nói.
Nội dung câu chuyện cũng không dính dáng đến một vụ án nào, không giống như ba câu chuyện về Chung Ngọc, Hoắc Ung, Mao Tử Linh đều bắt đầu từ một vụ án để miêu tả vấn đề tính cách, vấn đề bối cảnh gia đình, vấn đề tâm lý tội phạm vân vân của người trong cuộc.
Nhân vật chính của bài đăng thứ tư là một nữ sinh cấp Ba trong một gia đình đơn thân, tên cũng là chữ viết tắt, tên trong bài viết gọi là O.
Tiết Bồng lướt xem nhanh, nửa đầu câu chuyện là kể về bố O mất sớm, O sống với mẹ nhưng mẹ làm việc rất cực khổ, khả năng kiếm tiền có hạn, không phải phụ nữ có tính cách dũng cảm quả quyết, hơn nữa lại hơi ốm yếu, một tay nuôi nấng O rất khó khăn, vì thế, lúc O lên cấp Hai, mẹ O tái giá với một người đàn ông khác.
Bố dượng của O đối xử rất tốt với hai mẹ con họ, ông ta buôn bán nhỏ, đầy đủ về vật chất hơn họ, mẹ O cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề no ấm.
Nhưng O học hành không được tốt, cô ta không phải là một nữ sinh biết cách học tập, điểm thi cứ lẹt đẹt dưới trung bình, với năng lực của mình, cô ta rất khó đậu vào trường điểm.
Sau đó, bố dượng của O đã bỏ ra một số tiền với danh nghĩa “tiền trợ cấp”, giúp O vào được một trường điểm cấp Ba, mỗi tội xếp hạng rất thấp, bị xếp xuống tít ở lớp A7.
Học sinh A1, A2 trong trường đều là học sinh xuất sắc ở các trường cấp Hai.
Xem đến đây, Tiết Bồng che miệng ngáp, hơi chán nản bởi câu chuyện khô khan này, cứ như là đang đọc cuốn sổ thu chi nào đó vậy, không có gì đặc biệt.
Nhưng mà cách phân lớp A1, A2 với A7 trong này lại khiến cô nhớ tới trường trung học số mười sáu khu phía Bắc.
Tiết Bồng lướt nhanh xuống dưới, đến khi cô nhìn thấy một hàng như thế này: “Vào năm lớp Mười Một, người bố dượng với hình tượng như một “quý ông tốt bụng” của cô ta lại đột nhiên nổi thú tính, có ý đồ xâm hại tình dục cô ta. May là gã bố dượng đã uống rất nhiều rượu, còn chưa làm đến đâu thì đã say khướt ngã lăn ra đất.”
Cảnh tượng êm đềm trước đó bỗng chốc quay ngoắt thành một hình ảnh khác.
Tiết Bồng thấy hơi sốc, lại đọc tiếp xuống dưới.
Bên dưới là câu chuyện về mẹ của O.
Lúc đó, mẹ O đã ăn tối xong, bố dượng mới ở ngoài về, mà vào thời gian đó, chắc mẹ vẫn chưa ngủ, đáng ra phải nghe thấy tiếng ở phòng cô ta mới phải.
O cảm thấy sợ hãi, chạy ra khỏi phòng ngủ, cô ta muốn đi tìm mẹ, thế nhưng vừa ra khỏi của thì lại đụng phải mẹ ở ngay phòng khách.
O khóc lóc định nói với mẹ chuyện vừa mới xảy ra nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của mẹ rất phức tạp, ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng có chút ngấm ngầm chịu đựng, bà ta chỉ nhìn lướt sang cô ta rồi nhanh chóng tránh mắt đi.
O nắm lấy mẹ, miệng khẽ hé nhưng giọng nói lại bỗng chốc kẹt ở cuống họng, không phát ra được.
Phản ứng của mẹ khiến cô ta hiểu được, mẹ đã nghe thấy tất cả âm thanh vừa rồi.
Sau đó, trong lúc O đang sững sờ, người mẹ đã đi vòng qua, bước vào phòng cô ta, vật vã đỡ tên bố dượng say khướt về lại phòng họ.
O đứng chết trân ở hành lang phòng khách, rất lâu sau đó, người mẹ đưa bố dượng về phòng rồi mới bước ra bảo rằng muốn nói chuyện với cô ta.
Vào thời khắc đó, trong lòng O vẫn còn ôm hy vọng, nghĩ rằng mẹ muốn xử lý chuyện này một cách lý trí, ví dụ như đợi bố dượng tỉnh rượu sẽ thương lượng với ông ta hoặc là báo cảnh sát gì đó.
Nhưng lúc O và nghe ngồi xuống sofa, mẹ lại nói như thế này:
“Bố con không cố ý đâu, ông ấy uống nhiều quá, đi nhầm phòng, nhận nhầm người thôi. Với lại ông ấy say bí tỉ, mơ mơ màng màng, cũng không làm được chuyện gì. Lúc tỉnh ông ấy không thế đâu. Đợi sáng mai, ông ấy thức dậy cũng quên hết thôi, con đừng nhắc chuyện này với ông ấy.”
Đầu óc O bỗng chốc trống không, cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
Nhưng dù cô ta có phản ứng trễ nãi, có không dám tin mẹ lại nói ra những lời này, trong lòng cô ta cũng ý thức được một điều, rằng mẹ đang định làm cho chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
O hỏi mẹ không định nói chuyện với bố dượng sao?
Mẹ nói rằng nói gì bây giờ? Bản thân ông ấy còn không nhớ, mày cũng đâu có bị gì, ông ấy cũng không làm gì thật, đến ông ấy tỉnh lại, mày muốn mẹ nói thế nào? Ông ấy sẽ chỉ thấy hai mẹ con mình đang đùa với ông ấy thôi.
Sau đó mẹ lại khuyên O cố nhớ tới những cái tốt của bố dượng, bố dượng cô ta đã bỏ ra không ít tiền vì hai mẹ con họ, công việc mệt mỏi, phải giao tiếp nhiều đến mấy cũng không oán than tiếng nào. Công việc của bố dượng có áp lực rất lớn, uống say khó tránh sẽ làm bậy, may là ông ta không có làm ai bị thương.
Mẹ còn nói, O đã lên cấp Ba rồi, cũng nên biết để ý một chút, mai mốt vào phòng là phải khoá cửa lại, thế thì tất nhiên bố dượng sẽ không vào được.
Sau đó, mẹ lại nói rất nhiều nhưng đầu O cứ ong ong, không còn nghe được gì nữa hết.
Chỉ là lúc mẹ bảo O đừng làm gì thừa thãi, cô ta đã hỏi lại rằng thế nào là làm chuyện thừa thãi, ý muốn nói cô ta đừng báo cảnh sát đúng không?
Mẹ lập tức biến sắc, bảo rằng dù cảnh sát có tới cũng chẳng làm được gì, O không bị xâm hại, sao có thể chứng minh được bố dượng đã làm gì với cô ta?
Mẹ lại hỏi O làm lắm chuyện như thế có phải muốn cả gia đình không được yên không, phải làm cho bà ta và tên bố dượng ly hôn mới chịu thôi hay sao?
Tiếp đó, mẹ O lại đưa ra vài vấn đề thực tế, ví dụ như chi tiêu hằng ngày, học phí, còn bảo O phải thông cảm cho bố dượng, đừng có vô ơn.
O chỉ có thể chết trân nhìn mẹ mình liến thoắng không ngừng, nhìn ánh mắt lạnh căm, đầy rẫy sự phiền toái và chán ghét của mẹ, cứ như O là một gánh nặng gì đó phiền phức lắm, lại còn rất không biết điều, đã khiến bà ta không còn kiên nhẫn được nữa.
Thậm chí mẹ còn nói với cô ta rằng: Nếu không phải vì mày, tao hoàn toàn có thể đeo đuổi cuộc sống hạnh phúc của riêng tao, tao đã vì mày mà đánh đổi nhiều thứ như thế, mày đừng chuốc thêm phiền phức cho tao nữa!
Câu chuyện về O chỉ tới đây, bên dưới có viết chữ “Còn tiếp”.
Tiết Bồng cau mày mở phần bình luận, đọc sơ qua.
Bên dưới có cư dân mạng bảo rằng bố dượng mặt người dạ sói, ngay từ lúc lấy mẹ O là mục đích đã chả tốt lành gì, chỉ nghĩ tới cái việc lấy lớn được nhỏ tốt lành thôi, hưởng được tiếng thơm.
Khỏi hỏi cũng biết, tiếp theo đó chắc chắn là bố dượng lại mượn rượu làm càng rồi, với lại không chừng lần này là đã rồi luôn ấy chứ.
Cũng có cư dân mạng nói về mẹ của O, hỏi O có phải con ruột không, tại sao cứ thấy người mẹ này còn đáng sợ hơn cả tay bố dượng?
Còn có người bảo rằng, thấy mẹ O cái gì cũng biết rõ, vả lại còn đã định hình tâm lý rồi, biết mình già rồi, chưa chắn chế ngự được con súc vật này nữa nên muốn lợi dụng O, thế mới lấy tư cách người mẹ ra để trấn tĩnh O.
Người đàn bà này không hề yêu thương con mình, bà ta chỉ coi nó như một thứ để giao dịch.
Nhưng hiện tại có thể thấy, bài đăng lần này của Silly Talk có vẻ như không phải đang chỉ tới một vụ án hình sự gì cả mà chỉ là chuyện luân lẽ thường tình, trừ khi tiếp theo sau vẫn còn bước chuyển, có án mạng xuất hiện trong gia đình này.
Vả lại bình luận toàn chỉ nói về mẹ và bố dượng của O, không có gì hồi hộp.
Mấy phút sau, Tiết Bồng bước xuống xe, bước vào trong nhà, dọn dẹp sơ tầng một trước rồi mới lên tầng hai tắm rửa.
Đến lúc tắm xong bước ra mới nhìn thấy mấy mẩu tin nhắn trên điện thoại.
Là Lục Nghiễm gửi tới.
“Đang làm gì đấy?”
“Silly Talk đăng bài rồi, em thấy chưa?”
“Hôm qua Barno chơi vui quá, hôm nay cũng không thèm đòi đi chơi nữa.”
Tiết Bồng mỉm cười gửi, nhấn nút gọi thoại rồi mở loa ngoài.
Sau đó, Tiết Bồng cầm điện thoại đi vào phòng tắm, vừa lau mặt vừa nói: “Tôi thấy bài đăng rồi, nhưng mà vẫn chưa hiểu Silly Talk có ý đồ gì, nếu hắn chỉ muốn mượn chuyện này để câu lượt theo dõi thì tôi thấy độ sốc không bằng những bài trước. Trên mạng cũng có rất nhiều câu chuyện như thế này.”
Lục Nghiễm cười nhẹ nhàng: “Nhưng mà anh thấy hắn còn chưa lật bài, có thể lần tới sẽ nhắc.”
Tiết Bồng cười hỏi: “Anh đâu phải người hóng hớt vậy đâu, sao cũng bắt đầu quan tâm bài đăng của hắn vậy, tốc độ sắp ngang ngửa Mạnh Nghiêu Viễn rồi.”
Lục Nghiễm ho khẽ: “Thì tại mấy bài đăng trước đó khiến anh chú ý đó còn gì.”
“Phải rồi, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh đây.” Tiết Bồng chuyển chủ đề, thuật nhanh lại sự việc lúc chiều với Hàn Cố, bao gồm cả việc Hàn Cố cũng nghi ngờ cái chết của Tiết Dịch.
Lục Nghiễm nghe thấy hơi kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Anh ta cũng kiên trì thật.”
Đúng thế, gần mười năm rồi còn gì.
Tiết Bồng ậm ừ: “Tôi cũng bất ngờ lắm, cũng hơi cảm động nữa. Tới đứa em như tôi còn không làm được vậy.”
Sau đó, Tiết Bồng nghe thấy Lục Nghiễm khẽ thở dài, dường như đang muốn nói gì đó nhưng lại có tiếng tin nhắn đến, ai đó đã gửi gì đó sang cho anh.
Hình như Lục Nghiễm đang xem tin nhắn, Tiết Bồng đợi một lúc cũng không thấy anh lên tiếng bèn hỏi: “Có chuyện gì sao? Hay là anh bận gì thì làm trước đi.”
“Ừm… vậy lát nữa anh nhắn em sau.” Lục Nghiễm nói đoạn rồi cúp máy trước.
Lục Nghiễm vừa nhận được tin nhắn Khang Vũ Hinh gửi đến, lại còn có mùi khiêu khích.
“Tôi suy nghĩ rồi, thay vì mượn cớ ôn lại chuyện cũ, thôi thì hôm nay gặp mặt giải quyết hết những chuyện cần thiết đi.”
Lục Nghiễm không gấp gáp từ chối mà chỉ thầm suy đoán ý đồ của Khang Vũ Hinh.
Cô ta sẽ không rỗi hơi mà khi không lại đi nhắn thế.
Thế nên Lục Nghiễm đã hỏi: “Còn có chuyện gì cần giải quyết nữa?”
Dù có thì cũng là vì Khang Nghiêu.
Nhưng Khang Vũ Hinh rất thông minh, cô ta không hề nhắc đến bố mình trên tin nhắn, tránh để bị Lục Nghiễm chụp màn hình, cô ta chỉ bảo: “Ví dụ như anh có muốn biết mấy năm qua tôi đã làm gì không?”
Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào mẩu tin nhắn không nhúc nhích, chỉ thầm trả lời một câu trong lòng: Không muốn biết.
Tiếp đến, Khang Vũ Hinh lại gửi một câu nữa: “Tôi cũng rất tò mò về cuộc sống của anh mấy năm nay, tò mò anh với cô Tiết Bồng kia tiến triển tới đâu rồi, anh thích cô ta thật sao?”
Lục Nghiễm lập tức cau mày, tăng cao cảnh giác.
Anh biết Khang Vũ Hinh không thể nào vô duyên vô cớ nhắc tới Tiết Bồng.
Có lẽ ngoài lần gặp tình cờ trước đó, Khang Vũ Hinh thậm chí có thể còn từng điều tra cuộc sống của Tiết Bồng.
Lục Nghiêm thở dài, đang định hỏi Khang Vũ Hinh xem rốt cuộc cô ta muốn gì.
Nhưng vừa nhấc tay lên lại buông xuống.
Không thể hỏi được, thậm chí là anh còn không thể thể hiện một chút quan tâm nào.
Lúc này, Khang Vũ Hinh gửi tiếp câu thứ ba: “Thôi mà, tôi giỡn thôi, nói chuyện chính này, thật ra mấy năm nay tôi vẫn làm ăn nhỏ, gần đây mới thu được một cái mặt bằng, ban đầu là một quán bar, ông chủ gặp chuyện nên quán vẫn để trống. Tôi đã ký hợp đồng với chủ nhà rồi, nhận cái quán đó về làm lại, muốn anh nể tình bạn cũ cho chút ý kiến.”
Thoạt nghe qua thì câu nói này không đầu không đuôi, nếu cần ý kiến thì có thể hỏi người kinh doanh quán bar mà.
Nhưng Lục Nghiễm lại để ý tới cách dùng từ của Khang Vũ Hinh: chủ quán gặp chuyện.
Lục Nghiễm hỏi nhanh: “Chủ trước đó tên gì?”
Khang Vũ Hinh trả lời: “Vương Xuyên.”
Lục Nghiễm nheo mắt.
Đến lúc này, anh cuối cùng cũng nghiệm ra được ý đồ của Khang Vũ Hinh.
Lúc này Khang Vũ Hinh mới nói tiếp: “Tối nay tám giờ, nếu anh không đến thì sau này muốn gặp là phải năn nỉ tôi đấy.”
Sau đó, cô ta gửi định vị sang, địa chỉ chính là quán bar trước kia của Vương Xuyên.