Lý Thăng nói: “Cậu nghĩ coi, hai tên đàn ông con trai như Lưu Cát Dũng với Tống Kim đâu thể nào có gian tình gì với nhau được, tránh né cái gì? Nhưng mà lúc đó tôi cũng chẳng để tâm, chỉ tới hỏi Tống Kim cách đăng ký hoạt động sau đó, Tống Kim xem thời gian rồi bảo tôi phải xếp hàng tới sau một hai giờ gì đó, kêu tôi đợi thêm chút. Thế nên tôi mới về quán net đợi, xem phim đen giết thời gian.”
Lục Nghiễm im lặng ngồi nghe, đồng thời cũng sắp xếp lại mốc thời gian.
Thi thể của Thẩm Chí Bân được phát hiện sau một giờ, vậy thì đáng lẽ Lưu Cát Dũng, người giả làm Thẩm Chí Bân phải xảy ra xích mích với Tống Kim vào trước một giờ, sau đó mới rời khỏi.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Sau khi về quán net, ông mới thấy “Thẩm Chí Bân” giả và Tống Kim cự cãi vì va phải ghế nhau, gây gổ rất ồn ào, sau đó “Thẩm Chí Bân” giả lại khi khỏi, có đúng thế không?”
Lý Thăng đáp ngay: “Đúng rồi! Vì thế lúc đó tôi thấy lạ lắm, trước đó họ vẫn còn đứng hút thuốc với nhau, sau quay qua quay lại tự dưng trở mặt?”
Có thể thấy rõ đây là một màn kịch mà Tống Kim và Lưu Cát Dũng đã dựng lên để diễn cho mọi người xem, để tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhìn thấy “Thẩm Chí Bân” rời khỏi quán net sau khi cãi nhau với Tống Kim, sau đó bị giết ở toilet công cộng gần đó.
Lục Nghiễm nói: “Sau đó, ông nghe nói đến chuyện hôm đó Thẩm Chí Bân bị hại. Nhưng ông biết Thẩm Chí Bân trông như thế nào, cũng biết tối đó, người ngồi lên mạng ở vị trí ấy không phải ông ta mà là một người đàn ông có vóc dáng tương đồng đóng giả. Ông mới nhận thức được sự việc có khúc mắc, đoán được đây là một màn kịch.”
Lý Thăng: “Đúng đấy, chính là như thế!”
Lục Nghiễm bỗng chốc im lặng, anh cau mày nhìn Lý Thăng, một lúc sau mới hỏi: “Nếu ông đã biết là người hôm đó không phải Thẩm Chí Bân mà là Lưu Cát Dũng, vậy sao ông không nói với cảnh sát?”
Lý Thăng sững sờ, tránh ánh nhìn lần nữa, gã giải thích: “Tôi mới nói hết với cậu rồi còn gì, cảnh sát Lục? Tôi sợ cảnh sát biết chuyện khác của tôi thôi mà. Với lại cảnh sát điều tra cần có chứng cứ, tôi nghĩ dù có thiếu lời chứng của mình tôi thì sớm muộn gì cảnh sát cũng điều tra ra được Lưu Chí Dũng, đâu thể nào kéo đại ai đó làm hung thủ được chứ?”
Sau đó, Lý Thăng lại lần lượt cung cấp vài chi tiết.
Ví dụ như cảnh sát có điều tra ra được Thẩm Chí Bân từng chuyện cho Lý Thăng một số tiền, biết được Lý Thăng là thám tử tư, mới hỏi Lý Thăng đã giúp Thẩm Chí Bân điều tra về ai.
Lý Thăng bèn giả ngơ bảo rằng Thẩm Chí Bân đã nhờ mình theo dõi mấy đứa học sinh, cũng không biết nguyên do là gì.
May là Lý Thăng không đưa nhiều ảnh cho Thẩm Chí Bân, cũng không chụp thứ gì “chí mạng”, chỉ có ảnh chụp đám Hoắc Kiêu cùng đi vào karaoke và quán bar, cảnh sát cũng không để ý mấy.
Còn chuyện xảy ra trong quán net thì Lý Thăng không nhắc tới một chữ, càng không thể chủ động khai ra việc mình dùng căn cước giả.
Cho đến sau đó, hung thủ giết Thẩm Chí Bân bị bắt, quay tới quay lui lại thấy Lưu Cát Dũng và Tống Kim vẫn hoạt động bên ngoài quán net, Lý Thăng mới chấn động, dần biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi đó vụ án đã được phá, tội trạng cũng đã có, tội cố ý giết người như thế này không dễ lật lại, trừ phi có chứng cứ mang tính chuyển biến lớn, đủ để đẩy đổ chứng cứ trước đó.
Lý Thăng tự cho rằng tất cả mọi chuyện mình đã nhìn thấy ở tiệm net còn chưa đủ để trở thành chứng cứ mang tính chuyển biến lớn ở đây, ít nhất thì gã không tận mắt nhìn thấy Lưu Cát Dũng xuất hiện ở hiện trường, chỉ nhìn thấy gã ta ra khỏi quán net mà thôi, cho dù gã thấy Lưu Chí Dũng có vấn đề thì cũng chỉ là lời chứng từ một phía, không có bằng chứng củng cố, không đủ điều kiện để lật lại vụ án.
Huống hồ gì Lý Thăng là thám tử tư, cái quan trọng nhất khi làm nghề này là phải biết tự bảo vệ mình, họ toàn được nhờ điều tra những chuyện mờ ám, rình rập trong chỗ tối, không còn lạ gì với mấy chuyện xấu xa nữa, không muốn bị ám mùi tanh thì phải giữ kín miệng, biết thân biết phận một chút.
Nghe Lý Thăng bổ sung những điều này, Lục Nghiễm không nói gì hồi lâu, chỉ lược lại chi tiết quan trọng trong đầu.
Vụ án này rõ không đơn giản chỉ là vu oan giá hoạ, vẫn còn rất nhiều chuyện dính líu có thể moi móc ra, hơn nữa hiện giờ đã biết không chỉ liên quan đến phân tán ma tuý mà còn có chuỗi tổ kinh doanh hoạt động khiêu dâm.
Tống Kim đã từ một nhân chứng trở thành một đồng bọn.
Phương Tử Oánh cũng không nói ra chân tướng vì thù hằn với Lưu Cát Dũng.
Còn về Khang Vũ Hinh thì với khả năng quan sát và trí thông minh của mình, cô ta ắt hẳn đều biết từ chuyện Tống Kim âm thầm thực hiện hành động tổ chức mại dâm, đến cả chuyện Lưu Cát Dũng giết chết Thẩm Chí Bân, chỉ là vờ như không biết gì mà thôi.
Khang Vũ Hinh lại quá thông minh, cô ta che giấu rất giỏi, cũng rất bình tĩnh, không còn để người bắt thóp được như Tống Kim và Phương Tử Oánh, chỉ cần Khang Vũ Hinh kiên quyết nói không biết thì chuyện này không thể nào mà lần ra được, vả lại tiệm net kia đã đóng cửa mất rồi, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra vào mười năm trước, cả dấu vết lẫn chứng cứ đều bị vùi lấp.
Vài phút sau, Lục Nghiễm đứng dậy, ra hiệu cho tên thanh niên đứng cách đo mười mấy bước đưa Lý Thăng đi.
Lý Thăng đi rồi, Lục Nghiễm bèn bước tới bàn họp.
Ở bàn họp, Tiết Bồng đang nhìn chăm chăm vào Trần Mạt Sinh với ánh mắt nghiêm túc.
Tiết Bồng rất ít khi thế này, trừ phi gặp phải vụ án nào cực kỳ hóc búa, hơn nữa lại còn phát hiện ra điểm then chốt trong vụ án.
Lục Nghiễm tới gần, Tiết Bồng đứng dậy, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt cô rất phức tạp, còn xen lẫn chút kinh hoàng, dường như đang nghiền ngẫm một số sự thật nào đó.
Tiết Bồng thở dài nói: “Em có một số phát hiện mới.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Anh cũng có.”
Tiết Bồng: “Anh nói trước đi.”
Lục Nghiễm xoay bước, cầm bút lông đen trên bàn, đi đến bên bảng trắng, nhanh chóng viết ra manh mối có được từ Lý Thăng.
Tiết Bồng và Trần Mạt Sinh đứng ở hai bên, cùng nhìn lên.
Đầu tiên là “Tống Kim”, hai chữ “nhân chứng” cạnh tên cậu ta bị Lục Nghiễm bôi mất, sửa thành “người biết sự việc” và “đồng loã”.
Lục Nghiễm vừa viết vừa nói: “Vụ va đụng ở quán net là do cậu ta và Lưu Cát Dũng bày trò. Thẩm Chi Bân và Lưu Cát Dũng đều là khách quen của tiệm net, cũng là khách mua dâm từ tổ chức của Tống Kim.
Tiết Bồng sững sờ, cô lẩm bẩm: “Thì ra “khách quen” là thế này đây.”
Lục Nghiễm lại viết tên của “Lý Thăng”: “Tối đó Lý Thăng ở quán net, ông ta không chỉ trải nghiệm dịch vụ Tống Kim cung cấp mà còn chính mắt nhìn thấy Lưu Cát Dũng và Tống Kim đứng hút thuốc với nhau, Lý Thăng có thể chứng minh hai người họ quen nhau.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm lại cầm bút viết thêm tên “Khang Vũ Hinh” lên bảng: “Cũng có nghĩa là Khang Vũ Hinh đang nói dối, người cô ta nhìn thấy ngoài tiệm net không chỉ có Lưu Cát Dũng mà còn có Tống Kim.”
Lục Nghiễm còn nhớ, lúc anh hỏi chuyện Tống Kim, anh từng nói mình sẽ kiểm tra lại với Khang Vũ Hinh, khi đó Tống Kim hoàn toàn không để tâm, còn nói: “Vậy thì anh đi kiểm tra lại với cô ta đi!”
Lúc đó Lục Nghiễm đã thấy kỳ, tại sao Tống Kim lại tự dưng không thấy lo nữa? Lẽ nào cậu ta chắc chắn là Khang Vũ Hinh sẽ không vạch trần mình?
Lục Nghiễm dừng bút: “Mọi người có còn nhớ lúc tôi hỏi Khang Vũ Hinh, cô ta đã trả lời sao không?”
Tiết Bồng: “Nhớ, nhưng mà cô ta trả lời câu nào cũng rất qua loa, còn che chắn cho Tống Kim nữa. Ví dụ như cô ta nói Tống Kim ngồi đó chỉ lên QQ và máy trang mạng chính thống, không có gì đặc biệt, cô ta còn giúp khách quen giữ chỗ, bảo là giữa chừng Tống Kim có ra ngoài, mà chỉ là vì trong quán ngột ngạt quá nên đi hóng gió thôi.”
Lục Nghiễm cụp mắt, nhếch môi: “Cô ta rất thông minh.”
Tiết Bồng: “Đúng vậy, vì cô ta không nói dối câu nào, cô ta chỉ lựa chọn nói ra những phần là sự thật thôi. Cô ta thừa nhận mình có giữ chỗ cho khách, cũng thừa nhận Tống Kim có đi khỏi giữa chừng. Nhưng Tống Kim cắm đêm ở tiệm net là để làm gì? Tại sao lại thường rời đi giữa chừng, cô ta không hề nhắc tới một chữ về chuyện này.”
Như thế có nghĩa là Khang Vũ Hinh vừa nói sự thật, vừa che đậy cho Tống Kim.
Khang Vũ Hinh biết rõ “hoạt động dịch vụ” về đêm của tiệm net, nhưng lại làm như mình hoàn toàn ngoài cuộc, không hề dính tới.
Hơn nữa cậu của Khang Vũ Hinh mới là chủ quán net, dù lỡ đâu có chuyện gì thì người chịu trách nhiệm cũng là cậu của Khang Vũ Hinh, Khang Vũ Hinh hoàn toàn có thể nói mình không biết gì hết, hoặc nếu đợi đến lúc nguy cấp thì có thể nói mình chỉ bất đắc dĩ thôi, sợ chuốc họa nên mới không dám nói ra.
Biết rõ mưu tính của Khang Vũ Hinh, Lục Nghiễm không nói thêm gì, anh chỉ thở dài, đưa bút viết thêm một cái tên bên cạnh Lý Thăng: Hoắc Kiêu.
Tiết Bồng và Trần Mạt Sinh im lặng từ nãy đến giờ đều cùng quay sang rồi cùng sửng sốt.
Tiết Bồng: “Hoắc Kiêu… với Lý Thăng?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Người mà Thẩm Chí Bân muốn Lý Thăng theo dõi điều tra chính là Hoắc Kiêu.”
Hoắc Kiêu…
Lúc đó anh ta chỉ là một học sinh cấp Ba thôi mà.
Tiết Bồng chầm chậm lắc đầu: “Em không hiểu… tại sao chứ?”
Tại sao Thẩm Chí Bân lại muốn điều tra Hoắc Kiêu?
Lục Nghiễm: “Lý Thăng cũng không biết, Thẩm Chí Bân đưa cho Lý Thăng một trăm nghìn tiền cọc, sau đó không bao lâu thì chết. Trong lúc theo dõi, Lý Thăng cũng chỉ thấy có lúc Hoắc Kiêu, Khang Vũ Hinh với cả Tiết Dịch đi tới mấy nơi như karaoke, quán bar.
Tiết Bồng cau mày, nhìn chăm chăm vào tên Hoắc Kiêu, lại nhìn sang tên Khang Vũ Hinh, cô đi tới, cầm lấy cây bút bên cạnh, nối một đường giữa tên của Hoắc Kiêu và Trần Ngữ.
Lục Nghiễm vừa định hỏi thì đã nghe thấy Tiết Bồng nói: “Trong tai nạn xe một năm trước của Hoắc Kiêu, Trần Ngữ là tài xế của xe gây tai nạn.”
Gì chứ?!
Lục Nghiễm kinh hoàng.
Tiết Bồng đặt bút xuống, khẽ nói: “Như thế thì xem ra Thẩm Chí Bân bị giết không chỉ là vì dây dưa lợi ích, ông ta chắc chắn là đã biết được chuyện gì đó, không thể không chết.”
Tiết Bồng lại nhìn sang Trần Mạt Sinh.
Trần Mạt Sinh gác tay lên bàn, nhìn chăm chăm vào mấy cái tên nối liền lại với nhau trên bảng, ánh mắt ngỡ ngàng, hồn bay phách lạc.
Tiết Bồng thấy Trần Mạt Sinh như thế, đang định an ủi mấy câu, nhưng rồi cũng không biết nên nói thế nào.
Lúc này có nói gì cũng thừa thãi.
Trần Mạt Sinh loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế, gã cúi gằm mặt, súng trong tay cũng buông thõng.
Có lẽ Trần Mạt Sinh đã sớm nhận thức được vũng nước đục này sâu đến nhường nào, chỉ là trước khi mọi chuyện được làm rõ, gã khó tránh vẫn còn ôm chút hy vọng được may mắn, cảm thấy chắc chỉ do mình nghĩ ngợi nhiều quá thôi.
Dù sao thì gã và Trần Ngữ cũng chỉ là một cặp cha con quá đỗi bình thường trên đời này.
Có ai mà ngờ vụ án trông có vẻ đơn giản như thế mà không chỉ dính tới đường dây bán dâm, còn có ma tuý và cậu lớn nhà học Hoắc cơ chứ?
Những sự việc và con người này liên kết lại với nhau, làm sao mà không khiến người ta khiếp sợ cho được?
Trần Mạt Sinh thất thần hồi lâu, Lâm Thích và tên thanh niên cùng nhanh đi tới, Lâm Thích đặt tay lên vai Trần Mạt Sinh, khẽ vỗ vài cái, Trần Mạt Sinh mới hoàn hồn lại.
Sau đó, Trần Mạt Sinh nhìn Lục Nghiễm hỏi: “Cậu có thể thành thật trả lời tôi một chuyện không?”
Lục Nghiễm sựng lại, anh đã đoán ra Trần Mạt Sinh muốn hỏi gì, bèn nói: “Vụ án của ông không hề phức tạp, tôi sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật. Nhưng vụ án của Trần Ngữ dính dáng đến rất nhiều thứ, có độ khó rất cao, tôi không thể bảo đảm với ông rằng mình chắc chắn có thể bắt được hung thủ đứng đằng sau, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần tôi còn ở vị trí này ngày nào, ngày đó tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Lời hứa này có giá ngàn cân.
Trần Mạt Sinh gật đầu rất khẽ, chầm chậm tránh mắt đi.
Lục Nghiễm quay người lại, bôi đi dòng chữ trên bảng, nhắc nhở: “Hiện giờ vẫn còn thiếu một nhân chứng, Hách Hữu Mai.”
Trần Mạt Sinh lắc đầu nói: “Không cần nữa rồi. Đưa họ về trước đi.”
Tên thanh niên nhanh chóng đi tới.
Tiết Bồng sững sờ nói: “Nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, cho chúng tôi chút thời gian, có khi chúng tôi có thể…”
“Tôn tin cô cậu có thể.” Chưa đợi Tiết Bồng nói xong, Trần Mạt Sinh ngắt lời cô: “Nhớ phá vụ án này, nhớ giúp bố con tôi tìm ra chân tướng, cô cậu còn rất nhiều thời gian để thực hiện. Chỉ cần nhớ những lời vừa rồi là được.”
Lục Nghiễm: “Ông tin tôi?”
Trần Mạt Sinh: “Người cảnh sát như cậu mà còn không tin thì tôi có thể tin ai?”
Vài phút sau, Lục Nghiễm và Tiết Bồng quay lại “buồng giam”.
Trước khi bước vào, họ còn đứng ở cửa liếc nhìn Khang Vũ Hinh, Khang Vũ Hinh gặng hỏi hai người: “Sao mà về nhanh vậy?”
Cả hai đều không trả lời.
Hai người đi vào phòng, cửa được khoá lại, tên thanh niên lại không rời đi ngay mà lấy một cái USB từ trong túi ra, chìa qua khe cửa.
Lục Nghiễm cầm lấy cái USB.
Tên thanh niên không nói tiếng nào, hình như y vừa nhếch miệng cười, sau đó thì rời khỏi.
Một lúc sau, đợi sau khi tiếng bước chân của tên thanh niên biến mất, Tiết Bồng mới khẽ hỏi: “Họ định làm gì vậy?”
Lục Nghiễm: “Tới nước này rồi, hoặc là thả tất cả mọi người, kịp thời dừng tổn thất, hoặc là giải quyết tận gốc, thử một lần cuối xem có ép chân tướng xuất hiện được không.”
Hiển nhiên là với tình hình hiện giờ, trường hợp sau có tỷ lệ thành công cực thấp.
Tiết Bồng nói: “Nếu tái hiện lại vụ án như trước đó, hỏi riêng từng người, từng câu một, rất khó có tiến triển đột phá.”
Lục Nghiễm nhíu mày nói: “Trừ phi Trần Mạt Sinh quyết định làm liều.”
“Ý anh là… ông ta muốn mạnh tay?”
“Anh cũng mong là anh nghĩ sai rồi.”
Tiết Bồng không trả lời, nhớ lại vẻ kỳ lạ của Trần Mạt Sinh lúc nãy, lại còn đột nhiên đưa họ về, tất cả những thứ này đều quá sức khác thường.
Cho đến bây giờ, tình hình đã đi vào bế tắc, tất cả nhận chứng đều được “đãi ngộ tốt”, từ lúc tái hiện hiện trường đến lúc thẩm vấn một đối một, tất cả nhân chứng đều không chút thương tích, không bỏ đói cũng không ngược đãi ai.
Lại qua thêm một ngày, sau nỗi kinh hãi ban đầu, tất cả mọi người đều dần chấp nhận hiện thực và tình trạng bây giờ, cũng đã đưa ra lựa chọn có lợi cho mình.
Ví dụ những người không phải hung thủ thật sự như Phương Tử Oánh, Lý Thăng lựa chọn khai thật, người có liên quan đến hung thủ như Tống Kim thì lại đánh lừa đánh đảo, còn loại như Khang Vũ Hinh lại phủi hết mọi thứ liên quan tới mình.
Nhưng dù là kiểu người thế nào thì mọi người cũng đều đã quen thuộc với môi trường này, cũng rõ chỉ cần hợp tác là sẽ không có chuyện gì, dần dần rồi cũng không còn sợ đám người Trần Mạt Sinh nữa, vì ngoài việc cầm súng dọa mọi người thì từ đầu tới cuối họ đều chỉ như con hổ giấy.
Dưới tình hình thế này thì có hỏi thế nào cũng không có kết quả.
Trừ phi làm mạnh tay.
Lục Nghiễm nhét USB trong tay vào túi, kéo Tiết Bồng tới bên bàn, đợi cô ngồi xuống rồi nói: “Dù thế nào thì bây giờ không làm được gì nữa, chỉ có thể đợi thôi.”
Tiết Bồng gật đầu, cô cụp mắt, hơi lạc lõng.
Lục Nghiễm tựa bên bàn, vén tóc cô ra sau vành tai, anh khẽ hỏi: “Sao thế?”
Tiết Bồng chớp mắt nói: “Thật ra em có thể hiểu cảm giác của Trần Mạt Sinh. Cái cảm giác bất lực không biết bắt đầu đi tìm chân tướng từ đâu giống hệt em, rõ cảm thấy Phương Tử Oánh không phải hung thủ thật sự nhưng lại không làm gì được. Em cứ tưởng là chỉ cần làm giám định vết tích, chỉ cần tiếp xúc với hiện trường vụ án, tích luỹ kinh nghiệm, sau đó hồi tưởng lại vụ án của chị em, có lẽ sẽ phát hiện ra được manh mối. Nhưng đến lúc thật sự trở thành người giám định vết tích em mới nhận ra, từng bước ở đây đều quá khó.”
“Muốn lật lại vụ án phải có chứng cứ và trình tự, hồ sơ cũng không phải chỉ cần nói là lấy được, từng bước đều cần phải được xét duyệt. Vả lại đã qua gần mười năm rồi, dù em có là giám định vết tích thì cũng không có quyền điều tra, em không thể tập trung hết tất cả nhân chứng khi đó, hỏi từng người một, như thế là hiểu luật còn phạm luật. Lúc em nhận ra được việc lật lại vụ án khó tới độ nào, lại nhớ tới chính mình năm mười sáu tuổi, quyết chí trở thành chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết, thật sự ngây thơ quá…”
So ra thì Trần Mạt Sinh không phải cảnh sát, cũng không có gì để phải kiêng kỵ nhiều, gã từng ngồi tù, cũng từng nếm mùi tuyệt vọng, nỗi oan trong lòng và đau đớn cốt nhục chia lìa đã sớm thôi thúc gã.
Trần Mạt Sinh đã không còn gì để mất nữa, gã còn sợ gì nữa đâu?
Chính vào khoảnh khắc vừa rồi, Tiết Bồng cảm nhận được rõ ràng nỗi bất lực từ phía Trần Mạt Sinh, đó là cảm giác dù dốc hết sức lực cũng không thể chống lại vận mệnh.
Dù đã bày binh bố trận như thế này, Trần Mạt Sinh vẫn không thể đấu lại lòng người.
Khi gã biết được dù gã có giam mọi người đến chết ở trong cái nhà xưởng này cũng không cách nào tìm được chân tướng cho tai nạn của Trần Ngữ, gã đã lập tức bị đánh bại.
Thật ra trong lòng họ đều rõ, Trần Mạt Sinh vẫn chưa giở hết bài, gã vẫn mong đợi họ sẽ mang câu trả lời tìm được qua mọi chuyện ở đây ra ngoài, mượn sức lực của cảnh sát tiếp tục điều tra diễn biến đằng sau, dùng pháp luật để trả lại công bằng cho gã.
Nếu không thì Trần Mạt Sinh hoàn toàn có thể giết hết từng người ở đây để trả thù.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng không khỏi tự hỏi, nếu có một ngày, chân tướng sự việc Tiết Dịch bị hại bày ra trước mặt cô, cô có thể mạnh tay tới đâu? Có can đảm cởi bỏ cảnh phục, không màng hậu quả, không quan tâm tới cái giá phải trả để đào bới chân tướng để người chết được nhắm mắt không?
Câu trả lời là cô cũng không biết.
Tiết Bồng cúi đầu thở dài.
Cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận được có bàn tay đã đặt trên đầu mình.
Lục Nghiễm đã bước tới không biết từ khi nào, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng.
Tiết Bồng cũng vòng tay ôm lấy anh, áp mặt vào bên hông anh.
Lục Nghiễm vuốt ve tóc cô: “Đừng để vụ án này ảnh hưởng đến cảm xúc của em, sau này chúng ta sẽ còn phải nhìn thấy nhiều điều bất công hơn trên cuộc đời này, chúng ta chỉ có thể kiên trì với lập trường của mình, cố gắng hết sức tái hiện lại chân tướng.”
Tiết Bồng đáp: “Ừm, yên tâm đi, em chỉ thấy ngậm ngùi chút thôi, chán chường nhất thời không thể nào thay đổi lý tưởng nghề nghiệp của em, cũng không thể đánh bại em được. Chính vì trên đời có quá nhiều bất công nên mới cần có người gánh lấy trách nhiệm tiến tới. Có thể trở thành một người trong số đó là vinh hạnh của em.”
Tiết Bồng lại siết chặt vòng tay hơn, cảm nhận ấm áp từ anh, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Em cũng rất biết ơn vì có thể gặp được anh, cùng nhau đi tiếp trên con đường này.”
Lục Nghiễm cúi đầu nhìn cô, khoé môi cong cong, một tay nhẹ xoa má cô, tay kia lại đan chặt vào tay cô.
Không cần nói gì nhiều, Tiết Bồng đã hiểu được.
Lúc này, bức tường phía đầu giường có tiếng gõ cộc cộc.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng nhìn sang phía đó rồi bước đến bên cửa.
Giọng nói của Khang Vũ Hinh nhanh chóng truyền tới từ phòng bên: “Tình hình sao rồi, nói thẳng cái xem nào!”
Lục Nghiễm trả lời: “Tạm thời còn chưa biết.”
“Đúng là thiếu quyết đoán.” Khang Vũ Hinh cười khẩy: “Tôi có đề nghị này, nếu mà được thả ra nữa thì hợp tác không? Tôi không tin Trần Mạt Sinh dám nổ súng đấy.”
Nghe thấy thế, Tiết Bồng cau mày: “Cô định làm căng hả?”
Khang Vũ Hinh hỏi lại: “Chứ chẳng lẽ ngồi chờ chết à? Hai người không phải cảnh sát sao?”
Mấy giây sau, Lục Nghiễm lên tiếng, nhưng không phải nói với Khang Vũ Hinh: “Hứa Cảnh Hân, cậu thấy thế nào?”
Hứa Cảnh Hân bình nhiên như vại: “Tôi không đồng ý làm căng.”
Y vừa trả lời Lục Nghiễm, cũng vừa là nói cho Khang Vũ Hinh nghe.
Khang Vũ Hinh: “Anh đừng có cản trở em mấy lúc thế này được không?”
Hứa Cảnh Hân hỏi lại: “Em muốn làm căng thì cứ việc. Thằng què như tôi chỉ liên lụy tới em thôi.”
Khang Vũ Hinh: “Anh!”
Tiết Bồng âm thầm trợn mắt, nhỏ tiếng nói với Lục Nghiễm: “Cô ta muốn khích anh ra tay đấy, nếu mà làm căng thật thì chắc chắn là cô ta không xông ra trước rồi. Đừng có mắc bẫy.”
Lục Nghiễm cười: “Anh biết rồi.”
Ở bên kia, Khang Vũ Hinh cũng thấp giọng nói với Hứa Cảnh Hân: “Anh không thấy em đang khích Lục Nghiễm hả? Lúc này không khích anh ta thì chẳng lẽ ngồi chờ chết ở đây?”
Hứa Cảnh Hân cười, không hề để tâm, còn cầm nạng chọc vào cái chân giả của mình: “Tôi chỉ nhắc nhở em thôi, tôi là người tàn tật, đừng có kéo tôi vào hành động nguy hiểm gì hết ấy.”
Khang Vũ Hinh trừng y, hậm hực thở dài, nhanh chóng đổi mặt, cười nói: “Coi anh nói kìa, sao mà em để anh xông tới trước được, em nào có nỡ.”
Khang Vũ Hinh vừa nói vừa tựa vào y.
Hứa Cảnh Hân cũng không tránh né, chỉ nhìn cô ta, nửa cười nửa không: “Đương nhiên rồi, mấy thằng cô hồn nhân lúc em không có mặt, bòn rút của em ăn chia nhau, em tức tối muốn về tính sổ gần chết. Nhưng mà nếu không có tôi, em cáo mượn oai hùm kiểu gì được?”
Khang Vũ Hinh tặc lưỡi trách móc: “Sao anh lại nghĩ em như thế, hồi trước anh bị thương nghiêm trọng như thế, ai là người chăm sóc cho anh, đúng là lòng lang dạ sói mà.”
Hứa Cảnh Hân chậm rãi đẩy tay cô ta ra, chống nạng ra bàn ngồi, nói thêm câu nữa: “Ông già mà không còn có mình thằng con trai là tôi thì em chịu bị bạc đãi vậy không?”
Nói xong, Hứa Cảnh Hân lại liếc nhìn Khang Vũ Hinh, lạnh giọng lên tiếng: “Mấy người ở phòng bên dù gì cũng là cảnh sát, tôi khuyên em đừng có dính vào nữa. Làm ra một mớ hỗn độn nữa là tôi không thu dọn cho đâu.”
Khang Vũ Hinh biến sắc, không lên tiếng.
Cô ta trước giờ luôn thức thời.
Lúc Hứa Cảnh Hân nói nặng lời, Tiết Bồng cũng áp sát vào cửa, cổ nghe bên ấy đang nói gì nhưng chỉ nghe thấy loáng thoáng, giọng điệu không được tốt lắm nhưng không nghe rõ nội dung.
Ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt mang nụ cười của Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm thì lại nhàn hạ lắm, anh tựa bên khung cửa, ung dung thong thả.
Tiết Bồng hỏi: “Anh không tò mò họ đang giằng co cái gì hả?”
Lục Nghiễm: “Chỉ có hai chuyện thôi.”
“Ồ, nói thử xem.”
“Thứ nhất là lợi ích, thứ hai là đấu đá nội bộ.”
Tiết Bồng nghĩ kỹ thì thấy cũng hợp lý.
Khang Vũ Hinh chắc chắn sẽ không buông bỏ lợi ích, cô ta cũng chẳng hề dừng đấu đá nội bộ.
Tiết Bồng thở dài, kéo Lục Nghiễm đi khỏi cánh cửa rồi nói: “Còn chuyện này nữa, anh có phát hiện không? Hứa Cảnh Hân với người đàn ông đeo khẩu trang kia rõ ràng là bạn, thế nhưng lúc ở ngoài kia hai người lại không hề qua lại gì. Nếu em mà là anh ấy, ít nhất em cũng phải chất vấn xem tại sao, nhưng hình như anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến việc bị người bạn này bán đứng.”Lời tác giả: Phần truyện của Hứa Cảnh Hân có liên quan đến Khang Vũ Hinh, có tác dụng then chốt, chỉ đề cập một chút ở truyện này, nhưng diễn biến sâu hơn của câu chuyện về Hứa Cảnh Hân sẽ được viết ở phần sau trong series truyện này, quyển tiếp theo sẽ nói về cảnh sát nằm vùng, Hứa Cảnh Hân là nhân vật phụ quan trọng trong đó, không phải là nhân vật chính.