Trên đường đi tới Chi đội Chống ma tuý, Lục Nghiễm bỗng nhớ tới một chuyện.
Dưới tai Khang Vũ Hinh có một hình xăm nhỏ, có khoảng thời gian nọ, Tôn Cần thường tới lui một quán karaoke, bị tổ chức buôn ma tuý nhận vào làm em gái phát hàng, sau đó Tôn Cần cũng xăm một hình xăm tương tự.
Nhưng hình xăm đó không phải là ký hiệu của tổ chức, chỉ là sự sùng bái mù quáng của Tôn Cần dành cho “ai đó” thôi.
“Ai đó” ở đây chính là Khang Vũ Hinh.
Lục Nghiễm nhớ rất rõ, lúc lấy lời khai, Tôn Cần không hề nhắc tới tên Khang Vũ Hinh mà lại nói ra một biệt danh.
Đương nhiên là Khang Vũ Hinh cũng sẽ không dùng tên thật của mình.
Hơn nữa vì ánh sáng trong quán karaoke ảm đạm, Tôn Cần không thể miêu tả hoàn chỉnh dáng vẻ của Khang Vũ Hinh, vì thế chân dung cho ra cuối cùng không khớp với Khang Vũ Hinh.
Hiện giờ nhớ lại, nếu người này thật sự là Khang Vũ Hinh, vậy thì tại sao cô ta lại lựa chọn quán karaoke đó? Chỉ chọn đại hay là có ý đồ sâu xa gì?
Còn nữa, Khang Vũ Hinh đã tự có đàn em riêng, sao lại còn để một đám vị thành niên đi phát tán mớ “tem giấy” ma tuý loại mới đời thứ ba đó? Điều này không giống với cách làm của Khang Vũ Hinh.
Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm vội hỏi Lý Hiểu Mộng bên cạnh về việc điều tra ở quán karaoke đấy.
Lý Hiểu Mộng nói: “Em nhớ là quán karaoke đó tên Lạc Tụng, chủ quán tên Tần Vĩ, người ta hay gọi là anh Tần, mới ba mươi mấy tuổi thôi, nhưng mà quen biết rộng rãi lắm. Có cái người này không được sạch sẽ đâu, cấp Ba đã thôi học, thôi học xong thì làm ở quán bar, sàn nhảy với karaoke tới giờ, sau đó còn có phạm pháp vài lần, ngồi mấy tháng ở trại tạm giam, ra rồi thì mở quán này… Nhưng mà lúc đó bọn em mới điều tra tới đây, chuyện sau đó giao cho bên chống ma tuý rồi.”
Lý Hiểu Mộng vừa nói vừa tìm trong điện thoại, đưa cho Lục Nghiễm xem hồ sơ và hình ảnh của Tần Vĩ.
Lục Nghiễm liếc sơ qua, quả thật là hồ sơ của gã Tần Vĩ này rất “đặc sắc”, phân cục bên dưới còn bắt được có người phát ma tuý ở karaoke Lạc Tụng, chỉ là Tần Vĩ đã phủi sạch liên can, chỉ chịu một vài tội hành chính.
Lục Nghiễm lại nhìn tiếp, đột nhiên phát hiện ra quán karaoke Tần Vĩ từng làm lúc mười mấy tuổi tên là Lệ Hoa, mà Lệ Hoa lại chính là nơi Hoắc Kiêu và Tiết Dịch thường đến.
Trùng hợp thật đấy.
Dường như có nhiều thứ cũng đã liên kết lại được với nhau nhờ đó.
Chớp mắt, Lục Nghiễm và Lý Hiểu Mộng đã tới Chi đội Chống ma tuý.
Khang Vũ Hinh gặp lại Lục Nghiễm thì còn ngạc nhiên hơn lần trước, cô ta trông cũng tiều tuỵ hơn, mặt mày vàng vọt, mắt đỏ ngầu đầy máu, trông hết sức tàn tạ.
Nhưng theo Lục Nghiễm biết, trong thời gian thẩm vấn, Chi đội Chống ma tuý không hề dùng thủ đoạn gì tiêu cực, càng không ngược đãi gì, Khang Vũ Hinh rơi vào trạng thái hiện giờ hoàn toàn là do cô ta tự bị tổn thương tinh thần, biết mình đã gặp phải đại hạn nhưng lại cứ nhất quyết vùng vẫy mà ra.
Lục Nghiễm ung dung hơn Khang Vũ Hinh nhiều, anh ngồi xuống, chỉ ngước mắt liếc nhìn rồi bảo: “Tôi chỉ có hai câu hỏi, mong cô có thể trả lời thành thật, đừng vòng vo, thế thì tôi cũng sẽ mau chóng kết thúc.”
Khang Vũ Hinh trừng mắt nhìn Lục Nghiễm, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài, hung ác như có thể cùng kéo anh vào chỗ chết bất cứ lúc nào: “Chà, lại tới để hỏi Vương Xuyên, Trình Lập Huy, Lý Thành Kiệt có liên quan tới tôi không đấy hả? Anh bảo đã nắm được chứng cứ rồi mà, vậy còn hỏi làm gì?”
Tiếc là Khang Vũ Hinh đã lầm.
Dù cô ta có thừa nhận ba người kia có liên quan tới mình hay không, có phủ nhận cái chết của Vương Xuyên và Trình Lập Huy liên quan tới mình, thì tất cả cũng sẽ không làm thay đổi phán quyết của tòa.
Đa số tội phạm tử hình đều không nhận tội cho đến cuối cùng, nhưng mà vậy thì đã sao?
Chỉ là Lục Nghiễm cũng lười nói mấy lời này với cô ta, đấu khẩu chỉ tổ phí thời giờ.
Lục Nghiễm chỉ nói: “Tôi muốn hỏi là làm sao cô biết chuyện mười năm trước Hoắc Kiêu sai Lưu Cát Dũng bắt cóc Hoắc Ung, ai đã nói cô biết?”
Khang Vũ Hinh ngạc nhiên ra mặt, bỗng chốc không phản ứng kịp, tại sao Lục Nghiễm lại bỗng hỏi chuyện này, sao Lục Nghiễm lại điều tra ra được?
Khang Vũ Hinh im lặng một chốc rồi hỏi lại: “Ai nói với anh là tôi biết, cái gã khốn Lưu Cát Dũng đúng không? Nói vậy mà anh cũng tin à?”
Lục Nghiễm: “Nếu cô không biết thì sao lại nghĩ ngay là Lưu Cát Dũng nói? Đúng ra thì cô phải kinh ngạc vì vụ bắt cóc mới phải chứ?”
Khang Vũ Hinh nghẹn cứng họng, bắt đầu gỡ gạc: “Tại vì tôi có nghe nói thật, nhưng mà không chắc chắn.”
“Vậy cô nghe ai nói?” Lục Nghiễm lại hỏi.
Khang Vũ Hinh: “Quên rồi.”
Lục Nghiễm quan sát vẻ mặt của Khang Vũ Hinh, anh hỏi dò: “Lưu Cát Dũng nói cô biết à?”
Khang Vũ Hinh vẫn không nhìn anh: “Tôi đã nói là tôi không nhớ nữa, vả lại tôi và Lưu Cát Dũng không thân, tại sao ông ta lại phải nói với tôi?”
“Không thân?” Lục Nghiễm nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Không thân thì tại sao cô phải giúp Lưu Cát Dũng xử lý mẹ của Phương Tử Oánh?”
Nghe thấy thế, Khang Vũ Hinh kinh ngạc tột độ.
Cả người cô ta cứng đờ, ngơ ngác mất vài giây rồi mới kịp phản ứng, nhìn Lục Nghiễm trân trân: “Lưu Cát Dũng là tên khốn, ông ta đang vu oan giá hoạ cho tôi!”
Lục Nghiễm: “Ủa, hai người không thân mà, sao phải vu oan giá hoạ cho cô?”
“Đó… đó là vì… là vì…” Khang Vũ Hinh gần như vắt hết cả óc, nhưng cô ta chịu cú sốc tinh thần mấy ngày dài liên tiếp, chẳng ngủ nghê gì mấy, đầu óc không còn tỉnh táo nữa: “Bởi vì… tôi biết chuyện ông ta bắt cóc Hoắc Ung, ông ta sợ tôi… không… không phải… là do…”
Khang Vũ Hinh càng nói càng lộn xộn, Lục Nghiễm chỉ đành ngắt lời cô ta: “Vì cô từng dùng chuyện ông ta bắt cóc Hoắc Ung để đe dọa ông ta, bắt ông ta hợp tác với cô, gây ra vụ tai nạn để mưu hại Hoắc Kiêu.”
Khang Vũ Hinh đờ đẫn: “Anh nói năng lung tung, Lưu Cát Dũng đã vu oan cho tôi, tôi không có!”
Trên thực tế thì Lưu Cát Dũng thật sự không có nói thế, người nói ra là Thường Trí Bác, chỉ là Lục Nghiễm không hề nói rõ, mục đích là để khiến Khang Vũ Hinh tự hoảng loạn, đoán mò lung tung, không rõ họ đã điều tra được tới đâu, nắm được bao nhiêu chứng cứ.
“Vu oan cho cô ư? Sao Lưu Cát Dũng phải làm thế?” Lục Nghiễm đưa ra nghi vấn: “Lời chứng của Lưu Cát Dũng hoàn toàn khớp với nội dung ghi âm giữa cô và Hoắc Ung do Hoắc Kiêu cung cấp trước đó, chẳng lẽ Hoắc Kiêu lại đi hợp tác với người từng hại mình là Lưu Cát Dũng để vu oan cho cô sao? Hay là còn có ai khác?”
“Sao mà tôi biết… Sao anh không đi mà hỏi bọn họ!” Khang Vũ Hinh gào.
Lục Nghiễm lắc đầu nói: “Nếu cô không chịu thừa nhận mình đã ra lệnh cho Lưu Cát Dũng gây ra vụ tai nạn, thế thì lại quay về vấn đề ban nãy, sao cô lại biết mười năm trước, Hoắc Kiêu ra lệnh cho Lưu Cát Dũng bắt cóc Hoắc Ung? Chuyện này không liên quan tới cô, cô có thể yên tâm mà nói.”
“Tôi… tôi…” Khang Vũ Hinh cúi đầu, tròng mắt bắt đầu đảo tới lui.
“Hay để tôi nhắc cô nhớ nha.” Lục Nghiễm nhanh chóng nhắc tới hai quán karaoke: “Lệ Hoa, Lạc Tụng, cô có nhớ hai quán karaoke này không?”
Nói tới đây, Khang Vũ Hinh bỗng khựng người, vẻ mặt ngạc nhiên.
Một lúc sau, Khang Vũ Hinh nói: “Lạc Tụng mà anh nói thì tôi biết, quán đó mới mở năm, sáu năm nay, chuyện Hoắc Ung bị bắt cóc là từ mười năm trước.”
Lục Nghiễm: “Ừ, trùng hợp là mười năm trước, Tần Vĩ, chủ của Lạc Tụng đang làm việc tại Lệ Hoa. Quán karaoke nơi Hoắc Kiêu ra lệnh cho Lưu Cát Dũng chính là Lệ Hoa, lúc đó còn có thám tử tư chụp được hình ảnh cô và Hoắc Kiêu cùng ra vào Lệ Hoa. Hiện giờ tôi hỏi cô, cô và Tần Vĩ có quan hệ thế nào với nhau?”
Lục Nghiễm tin rằng tên Tần Vĩ này hẳn là một nhân vật then chốt, nếu không thì sao Tôn Cần lại quen được Khang Vũ Hinh tại quán karaoke của Tần Vĩ?
Còn nữa, hôm Tiết Bồng đến bệnh viện gắp Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu đã chính miệng xác nhận với Tiết Bồng, rằng Tiết Dịch và Khang Vũ Hinh từng quen biết nhau, còn bảo là mười năm trước, Khang Vũ Hinh có một người bạn trai, không chỉ làm việc ở một quán karaoke nọ, mà còn từng đến sàn nhảy làm DJ.
Tuy Hoắc Kiêu không nhắc đến cái tên này, nhưng với hồ sơ Lý Hiểu Mộng cung cấp, người bạn trai này chính là Tần Vĩ.
Khang Vũ Hinh bỗng chốc im lặng, cúi gằm mặt.
Lục Nghiễm tiếp tục: “Cô có thể không thừa nhận, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô, nếu cô và Tần Vĩ là động phạm, mà cô lại chọn lựa im lặng, việc này đồng nghĩa rằng cô cho người kia cơ hội được thành thật nhận khoan hồng, rất không có lợi cho cô. Tôi đã hỏi xong những gì cần hỏi rồi, hiện giờ tôi cho cô một phút cân nhắc, nếu cô vẫn không nói, việc thẩm vấn sẽ kết thúc ở đây. Cô có muốn thành thật nữa thì cũng hết cơ hội rồi.”
Lục Nghiễm nói rồi, cài đặt đếm ngược một phút trong điện thoại, đặt điện thoại lên mặt bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn số dây trôi trên màn hình.
Khang Vũ Hinh cũng khẽ ngước đầu nhìn cảnh tượng này, hai tay cô ta vô thức siết chặt, động tác khe khẽ này đã làm còng tay phát ra tiến động.
Nhưng trong một phút này, cả căn phòng chẳng ai lên tiếng, một phút này cứ như cơ hội cuối cùng trong đời cô ta đang đếm ngược.
Cho đến khi đếm ngược kết thúc.
Lục Nghiễm bấm vào màn hình, ra hiệu cho Lý Hiểu Mộng thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Khang Vũ Hinh mới lên tiếng: “Có phải nói ra rồi thì hai chuyện này không được tính lên đầu tôi nữa đúng không?”
Lục Nghiễm đã đứng dậy, nghe thấy thế bèn nói với cô ta: “Chúng tôi sẽ không thương lượng điều kiện với tội phạm, nhưng chúng tôi cũng sẽ không vu oan cho bất cứ người vô tội nào, trách nhiệm của ai thì người đó gánh. Cô tự cân nhắc thiệt hơn đi.”
Nói rồi, Lục Nghiễm lại ngồi xuống, anh gõ lên mặt bàn, lặp lại hai câu hỏi, một là vụ án bắt cóc mười năm trước, một là tung tích của mẹ Phương Tử Oánh.
Sau đó, Khang Vũ Hinh cũng tạm coi là khai báo thành thật.
Cô ta nói, thật ra mười năm trước mình thật sự chỉ “nghe thấy” chuyện Hoắc Kiêu sai Lưu Cát Dũng bắt cóc Hoắc Ung.
Khi đó, cô ta có một người bạn trai không công khai, thật ra là bạn tình, người đó chính là Tần Vĩ, ngoài việc làm DJ, gã còn làm việc ở quán karaoke Lệ Hoa mà Hoắc Kiêu thường tới.
Nồi nào thì úp vung nấy, Tần Vĩ cũng không phải dạng vừa, bởi hay có khách tới bàn chuyện làm ăn ở Lệ Hoa, mà tất nhiên toàn là những chuyện không thể nói trên bàn đàm phán bình thường, bao gồm một số tin tức đầu tư, giao dịch ngầm hoặc buôn bán xác thịt.
Để có được tin tức sớm nhất, thừa cơ vớt vài đồng lẻ, Tần Vĩ đã gắn một cái máy nghe lén trong phòng VIP cao cấp của khách. Vì trong phòng ảm đạm, đông người ồn ào, lại thêm tác dụng của rượu nên dù có đặt gì đó ở góc chết thì cũng không có ai để ý tới.
Nhưng nói một cách khắt khe thì Tần Vĩ cũng không lấy được nhiều tin tức qua cách này, thường ngày thì trong phòng toàn tiếng hát với tiếng nhạc, còn có rất nhiều người nói chuyện, âm thanh hỗn tạp, thường chỉ nghe được nửa câu đầu, không nghe được nửa câu sau.
Không ngờ nhờ lắp đặt thế mà khiến Tần Vĩ vô tình nghe được Hoắc Kiêu và Lưu Cát Dũng nói chuyện.
Hôm đó ở trong phòng chỉ có hai người là Hoắc Kiêu và Lưu Cát Dũng, không chọn bài, còn tắt cả âm thanh, vì thế cuộc nói chuyện của cả hai nghe thấy rõ mồn một.
Khang Vũ Hinh đã có được đoạn ghi âm này từ trong tay Tần Vỹ như thế.
Hai người còn từng thương lượng về chuyện này.
Tần Vĩ cho là có thể lợi dụng, tới nhà họ Hoắc để vác một món tiền về.
Khang Vũ Hinh lại kịp thời ngăn cản, bảo là tình hình hiện giờ không có lợi cho họ, họ không quyền không thế, không vai vế, làm không khéo rất dễ thành Thẩm Chí Bân tiếp theo.
Thế là sau khi thương lượng, cả hai quyết định giữ lại đoạn ghi âm rồi chờ đợi ngày khác.
Kể đến đây, Khang Vũ Hinh thở dái, ngước mắt quyết định từ bỏ: “Hôm trước anh hỏi tôi chuyện Lý Thành Kiệt, tôi cũng có thể nói anh nghe, Lý Thành Kiệt cũng là người của Tần Vĩ, anh ta đã giới thiệu hắn cho tôi, chuyện này các anh cứ việc điều tra. Mấy năm nay, Lý Thành Kiệt có thể trốn được lệnh truy nã của cảnh sát các anh đều là vì anh ta âm thầm giúp Lý Thành Kiệt che giấu thân phận.”
Khang Vũ Hinh cười khẩy: “Trước kia bên chống ma tuý điều tra được tới Lạc Tụng của anh ta, hỏi tôi chuyện phát hàng dẫn dắt đàn em bên đó, anh ta còn cắn ngược lại tôi, bao là ban đầu không biết, sau này biết được là ngăn cản ngay, còn nói là đã đuổi tôi đi. Ôi chào, đúng là buồn cười thật, tôi có thân phận gì cơ chứ, có cần đích thân chạy tới quán karaoke tìm đàn em không? Hay là anh ta mời tôi tới giúp? Thật ra ở chỗ anh ta lâu lâu cũng có người tới rắc ma túy dạng mới Rohypnol, nhưng mà người của tôi không tiếp xúc nhiều với mấy loại không kiếm được bao nhiêu thế này, nếu khách của tôi cần, tôi còn có thể cho người tìm đến anh ta lấy hàng. À phải rồi, cái loại Rohypnol Hứa Cảnh Hân hay dùng là nhờ anh ta mua từ nước ngoài về đấy.”
Lục Nghiễm không trả lời, cũng không ngắt lời Khang Vũ Hinh, anh chỉ yên lặng lắng nghe, bởi hiện giờ không có chứng cứ, vì thế tất cả đều chỉ có thể phân tích thật giả theo logic.
Trong đó có hai chuyện mà Lục Nghiễm tin là thật.
Chuyện thứ nhất là phần về Lý Thành Kiệt, hiện giờ không có bất cứ thông tin nào có thể chứng thực Khang Vũ Hinh và Lý Thành Kiệt quen biết nhau thế nào, cả hai cũng không có đường tiếp xúc, cách hành động của Lý Thành Kiệt không giống lắm, thật sự trái ngược với những tên đàn em đã bị bắt của Khang Vũ Hinh.
Còn nữa, Khang Vũ Hinh quả thật không có khả năng cao lại đích thân đi đào tạo đàn em rải hàng bên dưới, nhưng nếu cô ta không đi thì làm sao Tôn Cần lại biết cô ta được?
Lời giải thích của Khang Vũ Hinh cũng đã giải đáp được điều này, cô ta đã làm việc giúp Tần Ví, bởi cả hai có móc nối, có hợp tác, còn có một số bí mật với nhau.
Còn việc Khang Vũ Hinh nói mình không tiếp xúc nhiều với ma túy dạng mới thì cũng tương khớp với sự thật.
“Tem giấy” mà Tôn Cần phủ trách rải cùng với Rohypnol mà Hứa Cảnh Hân tiếp xúc đều thuộc nhóm ma túy dạng mới đời thứ ba, nhưng trong sào huyệt điều chế ma tuý của Khang Vũ Hinh lại không tìm thấy hai loại ma tuý này, ngược lại thì lại tìm được rất nhiều Methamphetamine, lại còn là dung dịch nồng độ cáo, hay được gọi là ma tuý đá.
Nếu so sánh ma tuý mới “tem giấy”, Rohypnol với Methamphetamine thì đúng là một trời một vực, dù là mức độ hình phạt hay lợi ích đều không có cửa để so.
Đến Methamphetamine mà Khang Vũ Hinh còn không phủ nhận, vậy mắc mớ gì lại đi phủ nhận loại ma tuý có mức độ hình phạt thấp hơn?
Nghĩ thế, Lục Nghiễm nói: “Chúng tôi sẽ điều tra chuyện cô nhắc đến. Hiện giờ cô đã khai báo, cô biết được sự tình vụ bắt cóc là nhờ đoạn ghi âm trong phòng karaoke, thế thì mười năm sau, tại sao cô lại phải dùng đoạn ghi âm này để đe doạ, mua chuộc Lưu Cát Dũng, để ông ta bắt tay với cô và Hoắc Ung, gây ra vụ tai nạn?”
Lần này, Khang Vũ Hinh bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều: “Vụ tai nạn không phải gợi ý của tôi mà là Hoắc Ung. Người tìm người đi thực hiện sau đó cũng không phải tôi mà là Tần Vĩ. Nếu thật sự là tôi, thì không thể nào tới giờ các người vẫn chưa điều tra ra được chứng cứ có liên quan tới tôi, ngoài một đoạn ghi âm mà Hoắc Kiêu cung cấp.”
Lục Nghiễm nghe thấy lại nhếch môi hỏi: “Vậy mẹ của Phương Tử Oánh thì sao? Không phải lại là Tần Vĩ đấy chứ?”
Khang Vũ Hinh cười khẩy: “Trùng hợp ghê, là anh ta đấy.”
Khang Vũ Hinh nhanh chóng kể lại, thật ra, Tần Vĩ đã lén dùng đoạn ghi âm ấy sau lưng cô ta từ mấy năm trước để đe doạ Lưu Cát Dũng.
Vì lúc đó Lưu Cát Dũng vẫn đang làm việc cho Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu cũng đã mang tới cho ông ta rất nhiều lợi ích và tin tức ngầm trong tối lẫn ngoài sáng, Lưu Cát Dũng lẳng lặng giàu lên, thật sự đã kiếm được rất nhiều tiền.
Ở những nơi Hoắc Kiêu không biết, có một số chủ doanh nghiệp nhỏ cũng sẽ gọi Lưu Cát Dũng một tiếng “anh Dũng”, giống như Thẩm Chí Bân năm đó theo đuôi Hoắc Ung vậy, đám người này đều trông chờ Lưu Cát Dũng được nịnh nọt vui vẻ, bằng lòng tiết lộ cho họ chút thông tin.
Kết quả, trong lúc Lưu Cát Dũng đắc ý vênh váo, Tần Vĩ bỗng nhiên lại đưa gã ta nghe đoạn ghi âm kia.
Lưu Cát Dũng bỗng chốc đờ người, hoàn toàn không ngờ Tần Vĩ lại còn giấu một chiêu thế này.
Mà Tần Vĩ cũng không muốn gì nhiều, nói thẳng thừng với Lưu Cát Dũng rằng có tiền thì cùng kiếm.
Lưu Cát Dũng bị ép, chỉ có thể cung cấp cho Tần Vĩ vài nội tình bên trong, Tần Vĩ mang tiền đi đầu tư theo lời kể của Lưu Cát Dũng, còn kiếm được mấy món tiền, lần ít nhất là cũng gần hai trăm nghìn.
Nhưng ham muốn của con người không bao giờ có giới hạn, hôm nay hai trăm, ngày mai phải ba trăm, chỉ trong chớp mắt, Lưu Cát Dũng đã biến thành cái máy ATM của Tần Vĩ.
May là Tần Vĩ đã đi con đường này từ lâu, cũng không phải người thiếu nghĩa khí đến thế, coi Lưu Cát Dũng là cái máy ATM tốt thì cũng biết “cung phụng” gã ta.
Cứ như thế, Lưu Cát Dũng và Tần Vĩ có mối quan hệ lợi ích không rõ ràng từ khi nào không hay, mối quan hệ này lại còn kéo dài mấy năm.
Cho đến một ngày kia, Lưu Cát Dũng bỗng tìm đến Tần Ví, bảo rằng mình xong đời rồi, sợ là sau này mình không còn cung cấp thông tin được nữa, vì đã có một người khác biết được chuyện gã ta bắt cóc Hoắc Ung, mà người này chắc chắn sẽ nói ra.
Tần Vĩ nghe thế thì hỏi ngay là ai, không ngờ Lưu Cát Dũng lại nói đó là người vợ đã rạn nứt tình cảm với mình, cũng chính là mẹ của Phương Tử Oánh.
Quá trình cụ thể thì Lưu Cát Dũng không nói đến, Tần Vĩ cũng không chất vấn, nể tình Lưu Cát Dũng giúp mình kiếm được nhiều tiền, với những mối quan hệ mình có được trong giới này, có thể xử lý được mấy chuyện gai mắt này, bèn quay sang bảo Lý Thành Kiệt tìm người mà ra tay.
Tất nhiên là hành động phải kín đáo, phải tránh tai mắt, còn phải phủi sạch liên quan tới Lưu Cát Dũng, gầy dựng chứng cứ ngoại phạm gì đó.
Cứ như thế, Lý Thành Kiệt lại tìm anh em của mình, làm hết sức sạch sẽ, trong khoảng thời gian đó, Lưu Cát Dũng trùng hợp lại đang đi công tác.
Nghe thấy thế, Lục Nghiễm hỏi: “Địa điểm thực hiện ở đâu? Mấy vụ thế này thì chết phải thấy xác, nói không thì không có chứng cứ.”
Khang Vũ Hinh nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi không chắc chỗ chôn xác là ở đâu, nhưng tôi từng nghe Lý Thành Kiệt khoác lác rằng hắn ta có người anh em chuyên nghiệp lắm, dù có tìm ra thi thể thì cũng đã là nhiều năm sau đó rồi, hoàn toàn không điều tra ra được là ai làm. Nhưng mà tin tức về người này thì các anh phải hỏi Tần Vĩ, chắc chắn là anh ta biết.”
Khang Vũ Hinh lại tiếp tục.
Từ lúc Khang Nghiêu bị xử tử hình, Khang Vũ Hinh cứ ôm mộng xây dựng lại vương quốc của Khang Nghiêu, nhưng chỉ dựa vào sức lực của mỗi cô ta, đơn thân độc mã, hoàn toàn không thể nào làm được.
Mấy năm nay, Khang Vũ Hinh luôn giữ mối quan hệ với Tần Vĩ, cứ hễ cần chướng ngại gì cần “quét sạch”, Tần Vĩ cũng đều tìm người làm cho.
Cho đến một năm rưỡi trước, Khang Vũ Hinh lôi kéo Hoắc Kiêu nhiều lần đều thất bại, cô ta dần mất kiên nhẫn với người đàn ông này, vây cánh cô ta lại cũng dần rậm rạp, bèn nảy ra suy nghĩ, đã không hợp tác được, vậy thì xử lý luôn chướng ngại này.
Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung, người cũng hận thù Hoắc Kiêu hợp tác với nhau,, còn lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe.
Trong chuyện này, Hoắc Ung là người đề ra phương án, Khang Vũ Hinh phụ trách mua chuộc Lưu Cát Dũng, tìm người thực hiện, tất nhiên là cả hai việc này đều cần có Tần Vĩ hợp tác.
Ban đầu, Tần Vĩ không bằng lòng giết chết Hoắc Kiêu cho ắm, dù gì thì đường tài lộc của Lưu Cát Dũng cũng có được từ Hoắc Kiêu, nhưng bởi Khang Vũ Hinh đã lên cùng thuyền với Hoắc Ung, Tần Vĩ cũng bắt đầu do dự.
Sau đó, Khang Vũ Hinh hứa với Tần Vĩ rằng sẽ giới thiệu Lý Thành Kiệt cho Hoắc Ung, như thế thì dù Lưu Cát Dũng có mất giá trị sử dụng, sau này cần thông tin gì thì vẫn có thể nhờ Lý Thành Kiệt nghe ngóng.
Tần Vĩ nghe thấy thế, tất nhiên cũng đồng tình, dù gì thì Lý Thành Kiệt cũng là người của gã, Lưu Cát Dũng chỉ là người ngoài.
Kể đến đây, chi tiết khó hiểu của vụ tai nạn cũng đã trở nên rõ ràng.
Lục Nghiễm cũng thầm giải đáp được một số thắc mắc, đây chính là lý do tại sao họ lại không điều tra được manh mối liên hệ nào sâu hơn của Khang Vũ Hinh sau khi cô ta bị bắt, trong khi cô ta mới là người trông có vẻ đang nắm một mối làm ăn “giết người diệt khẩu”, dường như cô ta thật sự chỉ lo điều chế ma tuý với cả buôn ma tuý mà thôi.
Hiển nhiên là có người khác đã giúp Khang Vũ Hinh thực hiện phần “giết người diệt khẩu”, tiếc là Lý Thành Kiệt đã chết, manh mối có liên quan tới hắn ta cũng đã đứt rất nhiều.
Mối quan hệ tới lui giữa Khang Vũ Hinh và Tần Vĩ đều là trước khi “Chung Lệ” xuất hiện, sau khi móc nối được với Chung Lệ và Hoắc Ung, Khang Vũ Hinh tất nhiên cũng xa cách với Tần Vĩ.
Điều tra tập trung của đội chống ma tuý với Khang Vũ Hinh cũng chỉ nằm ở phần điều chế ma túy, buôn ma tuý, phần này Khang Vũ Hinh không để người ngoài nhúng tay vào, càng không chia việc cho Tần Vĩ, vì thế họ vẫn chưa coi Tần Vĩ là trọng tâm điều tra.
Lục Nghiễm sắp xếp lại suy nghĩ, nhanh chóng hỏi tới vấn đề cuối cùng: “Vậy thì cô có từng nghi ngờ gì về phương án tai nạn xe mà Hoắc Ung đưa ra không?”
Khang Vũ Hinh nghe là hiểu ngay: “Ý anh muốn hỏi là với đầu óc của Hoắc Ung, làm sao cậu ta nghĩ ra chứ gì? Chuyện này cậu ta có khoác lác với tôi, bảo là dành tặng cho ông già cậu ta, cũng chính là Hoắc Đình Diệu đấy.”
Nói đến đây, lần đầu tiên Khang Vũ Hinh nở nụ cười, lại còn có chút hả hê: “Tôi cũng đã xem bài đăng của ST rồi, ông T kia không phải đang chỉ Tiết Ích Đông, bố của TIết Dịch, Tiết Bồng còn gì? Tôi còn biết, Hoắc Ung nói là vụ tai nạn Hoắc Ung nói có diễn biến y hệt vụ ông T đấy.”Lời tác giả:
Tần Vĩ chỉ là nhân vật lót nền, dùng xong là vứt.
Hai chương này là để làm rõ góc nhìn điều tra của Lục Nghiễm, tiếp đến mới tới bên Tiết Bồng.
Thời gian của cả hai đều đồng bộ, nhưng truyện rất khó đan xen được như phim truyền hình, vì như thế sẽ gây lẫn lộn.
Tiếp đến là đến Tiết Bồng lên sàn.