Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 20

Tiết Bồng ngồi ở ghế phụ, tháo tấm chắn nắng luôn, nhìn miết ra bên ngoài cửa sổ.

Đến khi xe chạy ra khỏi trại giam, lên đến đường lớn, Lục Nghiễm nhín chút thì giờ nhìn sang Tiết Bồng, đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay không kịp thẩm vấn Phương Tử Oánh, đúng ra người cuối cùng là cô ta.”

Lục Nghiễm nói ra, Tiết Bồng mới nhớ lại chuyện này.

Theo sắp xếp thì sau Triệu Phong là đến lượt Phương Tử Oánh chịu thẩm vấn nhưng không ngờ Triệu Phong còn chưa thẩm xong thì họ đã bị Tổ Trại giam mời ra.

Lục Nghiễm: “Anh còn định là tìm cơ hội hỏi Phương Tử Oánh giúp em.”

Tiết Bồng quay đầu nhìn Lục Nghiễm: “Không sao đâu, bỏ đi, thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại, Phương Tử Oánh khác thường lắm cũng là vì gấp gáp loại bỏ hiềm nghi mà thôi, sau này tôi lại tìm cơ hội hỏi cô ta sau.”

Lục Nghiễm gật gù đáp lời.

Vài giây sau, Lục Nghiễm lại nói: “Anh cũng có nghĩ vì sao cô ta lại nôn nóng loại bỏ hiềm nghi tới vậy.”

Tiết Bồng khựng lại: “Ồ, nói ra xem thử?”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đây là lần đầu tiên mà bầu không khí giữa hai người hoà hợp tới vậy kể từ vụ án của Trần Lăng, tuy không phải là vui vẻ hứng khởi gì nhưng cũng không sặc mùi thuốc súng.

Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười nói: “Đa phần những người sau khi vào tù đều thay đổi tính tình rất nhiều, tâm trạng cũng sẽ cảm thấy bị đè nén, dù là người có tính cách hoạt bát tươi sáng cách mấy, dù không phải ngồi tù mà là làm cảnh sát quản giáo gì đó thì với hoàn cảnh công việc như thế, lâu ngày dài tháng tâm trạng cũng sẽ trở nên u ám, tính tình cũng sẽ cáu gắt.”

Tiết Bồng: “Vì thế nên giảm hình phạt là rất quan trọng đối với phạm nhân.”

Lục Nghiễm hỏi: “Em có biết ngoài việc lập công tình báo thì họ còn có tiêu chuẩn giảm án gì không?”

Tiết Bồng lắc đầu.

“Ở trong đó, tất cả phạm nhân đều được chia thành nhóm nhỏ để quản lý, có cả cơ chế tích điểm, cách tính mỗi nơi mỗi khác. Trước kia, khi mà còn chưa thay đổi tu chính án của luật hình sự ấy thì thang điểm là mười hai, về cơ bản đều rất khó đạt điểm tối đa, muốn giảm án một năm cần phạt đạt một trăm hai mươi điểm, mỗi bốn năm mới được giảm một năm, dù điểm có cao hơn cũng chỉ giảm được bao đó thôi. Nhưng bây giờ luật thay đổi rồi, đều theo thang điểm một trăm cả, một lần giảm nhiều nhất chín tháng, sáu trăm điểm mới được một lần. Tất nhiên là còn phải xét thời hạn thụ án nữa, thời hạn ba đến năm năm, năm đến mười năm, trên mười năm, mỗi thời hạn khác nhau đều có cách giảm khác nhau, còn phải xem tính chất phạm tội ban đầu nữa, có người dù tích đủ điểm cũng chưa chắc được cho giảm.”

Chế độ thang điểm như vậy nghe có vẻ hà khắc, cứ như một màn game cực khó vậy nhưng cũng có thể hiểu được, dù gì cũng là trong trại giam, nếu giảm hình phạt quá dễ dàng thì như trò chơi con nít ấy, vậy thì sẽ giảm mất độ trừng phạt mất.

Tiết Bồng chăm chú lắng nghe, cũng không lên tiếng cắt lời Lục Nghiễm, chỉ nghe anh giải thích tường tận quy tắc ở trong ấy.

Trại giam cũng giống các nơi khác trong xã hội, ma cũ bắt nạt ma mới là lẽ thường tình, bên trong toàn là người từng phạm tội, ngoài cực ít người ngồi tù oan thì có thể mỗi người lúc bước vào đều rất xấu xa, hơn nữa tất cả mọi người đều từng là tội phạm mới, từng bị bắt nạt, gặp được người tới sau làm gì có chuyện chịu nương tay.

Trong môi trường bức bối như thế, tâm lý trả thù và nổi dậy sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Người mới vào không chỉ bị bắt nạt, việc ăn mặc cũng sẽ bị hạn chế, thể hiện không tốt sẽ còn phải bị lấy cái ăn uống ra mà phạt, không làm xong công việc càng chết người hơn, một người làm không xong còn sẽ liên lụy đến cả nhóm.

Thoạt đầu mới bắt đầu tiếp xúc với công việc ví dụ như may mặc, nhóm trưởng quá lắm chỉ cho một vài nguyên lý cơ bản, sau đó là bắt tay vào làm, hơn nữa còn có yêu cầu về số lượng sản phẩm, số lượng lại rất lớn, người mới trừ khi đã biết may sẵn, nếu không chắc chắn không theo kịp, vào là sẽ làm nhóm bị chậm tiến độ.

Ngoài công việc cực khổ, cường độ làm việc cao, cái khiến người ta mệt mỏi nhất là chuyện ăn mặc. Nhà nào có điều kiện sẽ gửi tiền vào, nhờ phía trại giam giúp cải thiện ăn uống, nhà có điều kiện kinh tế bình thường chỉ có thể theo số đông, tự bỏ ra chút tiền mua đồ ăn vặt ở mấy hàng nhỏ trong trại giam, giá như ở bên ngoài, tuy là bây giờ mỗi tuần đều có mấy lần cải thiện ăn uống, sẽ có thịt kho tàu, gà hầm các loại nhưng cũng không so được với ở nhà.

Vả lại kiểu thay đổi thức ăn này cũng chỉ bắt đầu mấy năm gần đây.

Tiết Bồng vừa nghe Lục Nghiễm nói, vừa suy tưởng ra viễn cảnh sinh hoạt của Phương Tử Oánh trong trại giam.

Phương Tử Oánh ngồi tù gần mười năm, chắc chắn cô ta từng chịu đựng bữa ăn trước khi được cải thiện và chế độ tích điểm trước khi sửa luật, tất nhiên là cũng chịu những ngày tháng ma cũ bắt nạt ma mới.

Nếu lần này Phương Tử Oánh thành công được Tổ Trại giam đồng ý cho giảm án thì thời gian mãn hạn sẽ trong năm nay.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng hỏi: “Vì Trần Lăng đột nhiên tự sát, Phương Tử Oánh lo lần này sẽ không giảm án nổi nên mới có bệnh vái tứ phương sao?”

Lục Nghiễm: “Không chỉ có vậy. Em có để ý tới vóc dáng và cân nặng của cô ta không?”

Tiết Bồng khựng lại, nhớ lại khuôn mặt Phương Tử Oánh trong lần gặp trước, cô nói: “Cô ta rất gầy, cũng rất tiều tuỵ, dường như có da có thịt hơn Trần Lăng một chút, so với Triệu Phong, Lý Đông Vân, Lê Mẫn thì trông cô ta gầy hơn nhiều.”

Lục Nghiễm: “Thật ra phạm nhân trong trại giam đa phần vào tù xong sẽ lên cân.”

Tiết Bồng sững người: “Trong đó ăn không ngon ngủ không yên, sao lại lên cân được?”

Lục Nghiễm cười nói: “Lúc mới đầu vào vì không thích nghi, tâm trạng không tốt nên đều có một thời gian cực kỳ gầy gó. Sau đó thì ngày ăn ba bữa, ngủ nghỉ có quy luật, mỗi ngày đều dậy sớm, cường độ làm việc lại cao, thấy bữa ăn đã được cải thiện chắc chắn là sẽ ăn được nhiều hơn, chỉ cần tâm trạng thoải mái, sau khi thích nghi đều sẽ lên mấy kí. Tất nhiên là cũng có người vừa vào là lên ngay mười mấy ký, thường thì kiểu này toàn là hút ma tuý.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiết Bồng cau mày không nói gì.

Lục nghiễm lại tiếp: “Trong đó chỉ có ba loại người gầy, một là người hút chích ma tuý, hai là người có bệnh trong người, còn một loại nữa là người có tinh thần căng thẳng cực độ, áp lực tâm lý nặng nề.”

Tất nhiên là Phương Tử Oánh không thuộc hai loại trước.

Bây giờ Tiết Bồng mới hiểu Lục Nghiễm muốn nói gì: “Ý anh là Phương Tử Oánh đã vào tù mười năm rồi, dù có bị bắt nạt, tâm trạng không tốt thì giờ đúng ra cũng phải quen rồi, dù gì cũng đã ở đó lâu năm, đáng lẽ không tới nỗi áp lực tới vậy. Thế nhưng trông cô ta hình như rất tiều tuỵ, giống như đã kéo dài một thời gian lâu lắm.”

Xe chạy tới trước một trụ đèn giao thông.

Lục Nghiễm đạp phanh thật vững, nghiêng đầu nhìn Tiết Bồng.

Ánh nắng rọi vào từ ngoài cửa xe, rơi trên người cả hai, ánh lên tóc thành màu nâu nhạt.

Màu mắt Tiết Bồng đã sậm màu sẵn, lúc này trông lại nhạt hơn chút, ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào anh, trong mắt ánh lên một cái bóng rõ rệt.

Lục Nghiễm mím môi nói: “Anh có đọc hồ sơ của cô ta, tuy viết khá là chung chung nhưng có thể nhận thấy cuộc sống của cô ta ở phòng số bảy không hề suôn sẻ. Trước đây Trần Lăng là nhóm trưởng của Phương Tử Oánh, trong mấy năm đó, điểm số Phương Tử Oánh vẫn luôn rất thấp. Tích được ít điểm đồng nghĩa với việc bị phạt nhiều nhất, trong trại giam thì kiểu “trừng phạt” nào cũng có, cảnh sát quản giáo thường làm việc theo quy tắc, điều đáng sợ thật sự là sự sỉ nhục giữa các phạm nhân với nhau. Chèn ép công khai chắc chắn sẽ bị ngăn cấm, vì thế đa phần đều âm thầm chơi bẩn. Với môi trường sống thế này thì trạng thái tinh thần sẽ cứ căng siết, tính cách cũng méo mó.”

Tiết Bồng: “Thế nên thật ra xích mích của họ đã bắt đầu từ khi đó rồi sao?”

Lục Nghiễm: “Trại giam là nơi rất thực tế, Trần Lăng bị loét dạ dày, năng suất làm việc chắc chắn sẽ khiến nhóm bị thụt lùi, số lượng công việc mà cô ta không hoàn thành xong thì người khác sẽ phải hoàn thành thay. Nhưng mà em xem đấy, điểm của Trần Lăng chưa thấp bao giờ, điều này chứng tỏ những người xung quanh dù có ghét cay ghét đắng cô ta ở trong lòng, cảm thấy cô ta phiền phức nhưng ngoài mặt lại khá là chiếu cố cô ta, không hề tẩy chay vì cô ta bị bệnh, còn Phương Tử Oánh lại luôn là người bị hy sinh.”

Tiết Bồng chưa xem qua hồ sơ của Trần Lăng, chỉ có thể dựa vào suy đoán để tìm manh mối, nghe đến đây bèn hỏi: “Trần Lăng có thân thế?”

Lục Nghiễm: “Thường thì người có thể làm tổ trường hoặc nhân viên quản giáo, người nhà đều sẽ có quen biết. Còn nữa, nửa năm trước Trần Lăng tại ngoại khám bệnh, thường chỉ có người bệnh sắp chết hoặc có quen biết mới được duyệt, nửa năm trước Trần Lăng không giống như đang bệnh sắp chết chút nào.”

Tiết Bồng: “Nhưng mà Trần Lăng đâu còn người thân nào nữa?”

Lục Nghiễm: “Vấn đề là ở đây, cô ta không thân không thích thì lấy đâu ra mà “quen biết” ai? Mọi người xung quanh khách sáo với cô ta như thế nhất định là cô ta có gì đó khiến người khác phải kiêng dè. Nhưng mà bây giờ có nghĩ những thứ này cũng đã vô ích.”

Điều chẳng cần phải bàn cãi là phía sau vụ tự sát của Trần Lăng chắc chắn còn ẩn chứa bí mật, ví dụ như mảnh giấy được nhét trong miệng ấy, còn có cả dấu chữ viết sót lại trên quyển sổ trắng trơn của cô ta.

Ngoài hai chuyện này, Trần Lăng không còn để lại bất cứ di ngôn nào trên cuộc đời này nữa.

Cột đèn giao thông nhấp nháy đổi màu, xe lại bắt đầu lái đi trên đường lớn.

Tiết Bồng nhìn ra đường, yên lặng một lúc rồi nói: “Nếu thật sự giống như anh nói, Trần Lăng dù mang bệnh vẫn luôn chèn ép được Phương Tử Oánh, vậy thì cuộc sống của Phương Tử Oánh quả thật không được yên ổn. Còn có Triệu Phong, Lê Mẫn, Lý Đông Vân, người nào người nấy đều không phải tay vừa, so với bọn họ thì Phương Tử Oánh thật sự khá non tay.”

Phương Tử Oánh vào tù lúc chưa đầy mười tám tuổi, còn chưa biết mùi đời là gì, so với đám người từng lăn lộn trong xã hội như Trần Lăng, Triệu Phong thì đúng là non nớt.

Vả lại, tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới trong trại giam nghiêm trọng đến vậy thì ắt cũng có người coi theo mặt, kéo bè kết cánh, tìm chỗ dựa chống lưng.

Phương Tử Oánh không lấy được thiện cảm của Trần Lăng mà lại cứ cùng nhóm với Trần Lăng, một bên là Trần Lăng, một bên là Phương Tử Oánh thân cô thế cô non nớt, những người còn lại, ai thông minh cũng đều biết nên đứng về bên nào.

Lục Nghiễm nói: “Lúc Phương Tử Oánh tóm lấy em, chắc em chỉ toàn chú ý đến cô ta, hẳn là không để ý tới phản ứng của những người khác.”

Những người khác?

Tiết Bồng khựng lại: “Hửm, mấy người nhóm Triệu Phong à?”

Lục Nghiễm: “Anh cũng không biết tả sao, tóm lại là từng ánh mắt, biểu cảm đều rất có ngụ ý sâu xa. Tuy Triệu Phong không thành thật lại hay chế chuyện ra nói nhưng anh nghĩ có một chuyện cô ta nói không sai.”

Tiết Bồng ngầm hiểu: “Ý anh là Trần Lăng đã sớm nhận thấy được Phương Tử Oánh là tình báo, còn nhắc nhở đám Triệu Phong cẩn thận cô ta? Nếu như vậy thì thái độ của họ với Phương Tử Oánh sẽ càng tồi tệ hơn, không chỉ phòng hờ mà còn giở trò cả trong tối lần ngoài sáng.”

Lục Nghiễm: “Ở trong cái môi trường trại giam như vậy, lại phải chịu đựng áp lực như thế, tâm trạng của Phương Tử Oánh chắc là rất tệ, không thiết ăn uống chỉ là thể hiện ra một mặt thôi, cái chính là cô ta lúc nào cũng canh cánh chuyện giảm án, hơi có chút trắc trở là sẽ lo lắng ngay.”

Vậy nên hôm đó Phương Tử Oánh mới manh động như vậy sao?

Tiết Bồng đột nhiên phì cười.

Lục Nghiễm nhìn cô hỏi: “Cười gì thế?”

Tiết Bồng: “Cười Phương Tử Oánh đấy. Thật ra ban đầu tôi còn nghĩ coi hay là tìm cơ hội đi thăm tù, hỏi hết những gì cần hỏi. Nhưng bây giờ nhìn lại thì chắc cũng không cần thiết nữa đâu. Cô ta chỉ hoảng loạn một lúc đó thôi, tới chuyện của chị tôi mà cũng dám lấy ra viết vẽ lung tung, làm mà không nghĩ tới hậu quả, không lẽ không sợ tôi vạch trần lời nói dối của cô ta sao.”

Lục Nghiễm không tiếp.

Cách mấy giây sau, Tiết Bồng chuyển chủ đề: “À phải rồi, có chuyện tôi cần nói cho anh biết.”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Chuyện gì?”

Tiết Bồng: “Lúc anh thẩm vấn Triệu Phong, tôi nhìn thấy Trần Sở nhận được tin nhắn, chắc không phải tin gì vui đâu, anh ta xem xong biến sắc ngay, với lại mới xem hết đã vội đi cắt ngang cuộc thẩm vấn của anh. Tôi cứ thấy cái tin nhắn đó chắc là có liên quan gì đó đến Triệu Phong và vụ án này.”

Lục Nghiễm lặng thinh giây lát, cau mày rồi lại như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, anh mới nói: “Mang ma tuý từ bên ngoài vào trại giam thì chắc chắn phải qua cửa kiểm tra, một là mua chuộc cảnh sát, không thì là mua chuộc nhân viên. Trại giam là khu vực do Trần Sở quản lý, chúng ta vẫn chưa biết được ai là người có khả năng này nhất nhưng trong lòng anh ta chắc chắn đã khoanh vùng được, có khi trước vụ của Trần Lăng anh ta đã xác định sơ vài người rồi. Sau khi Trần Lăng xảy ra chuyện, ngoài mặt thì chúng ta đang điều tra vụ án Trần Lăng, bên trong thì Trần Sở chắc chắn cũng đang có chuyện để làm.”

Tiết Bồng: “Vậy là vào lúc đó Trần Sở đã điều tra được kết quả rồi sao?”

“Đã có kết quả rồi thì phải tiễn khách thôi. Ai lại vạch áo cho người xem lưng, chuyện xảy ra ở trại giam, chắc chắn là anh ta phải đóng cửa rồi mới xử lý việc nhà, dù có phải báo cáo lên trên để xử lý thì cấp trên của anh ta cũng là bên trại giam, không thể nào để chúng ta nhúng tay vào. Nhưng mà nhìn phản ứng của Trần Sở thì ít nhất có một chuyện có thể chắc chắn.”

Tiết Bồng hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Nghiễm cười: “Đường dây này được mở rộng mà Trần Sở không hề hay biết, chắc chắn là người dưới trướng anh ta làm.”

“Tất nhiên là phải giấu anh ta rồi, anh ta là tổ phó trại giam, không lẽ làm chuyện mờ ám còn đi hỏi coi anh ta có muốn tham gia chung không hả?”

Nụ cười của Lục Nghiễm dần lạnh đi: “Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện mua chuộc từ trên xuống dưới.”

Tiết Bồng ngẩn người không nói gì nhưng cô lại biết Lục Nghiễm đang ám chỉ gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sáu, bảy năm trước, ở một trại giam nam nọ đã từng xảy ra một chuyện mang tiếng xấu tương tự, hơn nữa tình tiết còn khá là nghiêm trọng, trong trại giam có phạm nhân thụ án nhậu nhẹt không nể nang gì, sử dụng điện thoại, còn có thể uống trà nói chuyện trong văn phòng lãnh đạo trại giam, trong tù còn tàng trữ một lượng lớn hiện kim để ăn hối lộ, còn giảm án từ vô thời hạn xuống còn trong vòng hai mươi năm.

Tất nhiên là lúc đó cũng dính dáng tới một số hoạt động buôn bán ma túy, lấy trại giam làm đường dây ma tuý, dùng điện thoại để liên lạc với bên ngoài, điều khiển chỉ huy chia nhỏ phân tán ma tuý ngoài xã hội.

Nghĩ cũng biết là chuyện như thế này thì giấy không gói được lửa, sau khi bị triệt phá đã gây chấn động cả nước, tất cả những người có liên quan tới vụ án, dù là có một số đã chạy trốn nhưng cuối cùng đều bị bắt về quy án, tuyệt đối không nhân nhượng.

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Tôi thật sự không hiểu nổi cái kiểu đến chết cũng không chừa này. Không lẽ vì đam mê kích thích, ma sai quỷ khiến hay là thật sự cùi không sợ lở?”

Yên lặng vài giây, Lục Nghiễm mới nói: “Không phải người trong cuộc thì hoàn toàn không thể hiểu nổi. Giống như anh hồi trước làm bên chống ma tuý ấy, nhìn thấy rất nhiều người cai nghiện rồi nghiện lại, anh cũng không hiểu tại sao. Mà nói gì tới anh, tới đội trưởng Lâm còn nói anh ấy chống ma tuý cả nửa đời, cũng nghe nhiều thấy nhiều, chả thấy ai cai nghiện thành công thật sự. Dù những chuyên gia họ có phân tích kỹ càng tới mấy thì không tự trải qua hoàn toàn không cảm nhận được.”

Lục Nghiễm nói thế, Tiết Bồng mới nhớ tới từng có một nghệ sĩ cai nghiện được ca ngợi, cai cũng hai mươi năm mà đến năm thứ hai mươi mốt lại tái nghiện.

Cai nghiện ma tuý khó là bởi một khi ngừng sử dụng ma tuý, cơ thể sẽ cực kỳ khó chịu, thậm chí là đau đến không muốn sống.

Thế nhưng đã cai hai mươi năm rồi, đúng ra đã không còn đau đớn như vậy từ lâu rồi, đã quên mất rồi, sao lại còn tái nghiện cơ chứ?

Tiết Bồng từng nhìn thấy một người hút ma tuý bị bắt, bị đưa lên xe rồi mà còn nói: “Cô thật sự nên thử cho biết đi, cô thử rồi là hiểu tôi ngay, cảm giác đấy cả đời khó quên!”

Cai nghiện phải chịu nỗi đau về thể xác, cái đau này rồi cũng có lúc hết nhưng nó sẽ chôn trong tim một con quỷ, một khi đã ở đó thì sẽ mãi mãi không thoát ra. Có khi những người thụ án kia ra tù không được bao lâu lại tiếp tục phạm tội cũng là chung tâm lý như thế.

Xe lại chạy qua vài con đường, hai người vẫn cứ lặng thinh.

Nhìn thấy không bao lâu nữa sẽ tới Cục thành phố, Lục Nghiễm mới đột nhiên nói: “Đợi vụ này xong, chắc cuộc sống của Phương Tử Oánh sẽ ổn hơn một tí.”

Tiết Bồng chững lại hỏi: “Không lẽ nhóm Triệu Phong không trả thù cô ta sao?”

Lục Nghiễm: “Sợ là Triệu Phong, Lý Đông Vân còn khó lo thân nữa. Trần Sở cũng không bao che đâu, nếu không đã điều tra nội bộ để giúp che giấu từ lâu rồi, ai lại đi nhờ người ngoài hỗ trợ. Vả lại…”

Lục Nghiễm nói tới đây thì ngừng lại, Tiết Bồng hỏi anh: “Vả lại sao?”

Lục Nghiễm cười rồi đáp nhanh: “Vả lại hôm nay anh sẽ bắt đầu viết báo cáo, liệt kê rõ từng chi tiết, đợi đội trưởng Phan đi công tác về rồi đưa cho anh ấy. Mà cho dù không vậy thì nếu mà Tổ Trại giam có muốn làm “chuyện lớn hoá nhỏ” thì đội trưởng Phan về xem báo cáo chắc chắn sẽ đánh tiếng với đội trưởng Lâm. Tuy phía công an chỉ hỗ trợ nhưng nếu đội hình sự và chống ma tuý đã tham gia vào thì Tổ Trại giam chắc chắn phải làm đúng luật. Lúc đó thì đội chống ma tuý sẽ hợp tác với Tổ Trại giam, một bên ở trong lôi ra cả một đường dây ma tuý, một bên ở ngoài truy lùng tung tích nguồn gốc ma tuý. Đây là cơ hội tốt để lập công đấy.”

Đội trưởng Phan chính là Phan Chấn Sinh, đội trưởng Chi đội Hình sự, cấp trên trực tiếp của Lục Nghiễm, mấy ngày trước đang đi công tác ở tỉnh khác, trưa nay mới về Cục thành phố.

Tuy là chuyện này đã không còn liên quan gì tới Lục Nghiễm, Trần Sở cũng đã vội vã đuổi cả bọn ra ngoài nhưng Lục Nghiễm lại có thể mang chức quyền của mình ra để làm lớn chuyện.

Trên dưới toàn Cục thành phố có biết bao nhiêu mối quan hệ phức tạp, Lục Nghiễm chỉ cần sắp xếp ở trong đầu là nối được logic như điều tra một vụ án, mà anh cũng là một mối ở trong vòng logic này, tất nhiên là biết rõ vị trí của mình, cũng hiểu rõ tính cách và phong thái của những người ở cái mối khác, ví dụ như Phan Chấn Sinh hay là Lâm Nhạc Sơn.

Đến cả Trần Sở chỉ mới vừa tiếp xúc một chút mà Lục Nghiễm đã có thể rõ được vai trò và hướng lựa chọn của Trần Sở trong chuyện này qua mối quan hệ logic của câu chuyện trong một thời gian ngắn.

Trần Sở chắc chắn lo “vạch áo cho người xem lưng”, làm gì có ai có chức có quyền mà không sợ gánh trách nhiệm chứ? Nhưng mà ai ai cũng muốn lập công, đây là nguyên tắc nghề nghiệp, cũng là chuyện để giành thể diện. Một sự việc có hai mặt, một mặt xấu, một mặt tốt, ai cũng biết phải chọn thế nào rồi đấy.

Ban đầu Tiết Bồng nghe thấy có hơi sững sờ nhưng sau đó nghĩ lại thì chuyện này quả đúng với tính cách của Lục Nghiễm, chỉ là họ đã quen biết quá nhiều năm, thường ngày anh lại trông hết sức điềm tĩnh vì thế cô mới dần lơ là.

Lúc này, điện thoại của Lục Nghiễm reng lên, anh đeo bluetooth vào, nhanh tay kết nối, là Trương Xuân Dương ban sáng được anh phái đi làm nhiệm vụ gọi tới.

Trương Xuân Dương vừa vào đã nói: “Đội phó Lục, chúng tôi tìm được vài thứ.”

Lục Nghiễm khựng lại, vừa định nói “không cần nữa, hỗ trợ điều tra đã kết thúc” nhưng tính nói rồi lại thôi, thầm nghĩ ngợi rồi lại nói: “Nói đi.”

Trương Xuân Dương: “Người nhà của Triệu Phong quả thật hơi có vấn đề, từ mấy năm trước đã bị nghi là có dính dáng tới ma tuý nhưng mà vì không đủ chứng cứ nên chưa làm gì được.”

Lục Nghiễm nheo mắt, nhanh chóng nhớ lại quá trình thẩm vấn trong trại giam ban náy.

Triệu Phong nằng nằng quyết một rằng cô ta bị người khác lợi dụng, cô ta toàn lấy hàng ở chỗ Lưu Hiểu Lộ, hiện giờ xem ra chỉ có hai khả năng, một là người nhà Triệu Phong và Lưu Hiểu Lộ đều có vấn đề, hai bên đã thương lượng với nhau ở ngoài, đưa hàng vào trong trại giam, vậy thì Triệu Phong đã lợi dụng Lưu Hiểu Lộ để che đậy cho mình.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Vậy Trần Lăng thì sao, đã điều tra được người bạn tên Chung Ngọc mỗi tháng đều đến thăm cô ta chưa?”

Trương Xuân Dương: “À, tìm ra rồi. Nhưng mà hiện giờ không có gì đặc biệt, thấy như người bình thường ấy, cô ta đã kết hôn, hai vợ chồng đều là người thành phố Giang, cả gia đình đều không có tiền án. Theo lời Chung Ngọc thì lần cuối cùng đi thăm Trần Lăng là vào tháng trước đi gửi ít đồ giúp Trần Lăng, sau đó Trần Lăng không cho cô ta đến nữa, cô ta cũng tới tận hôm nay mới biết Trần Lăng đã tự sát.”

Lục Nghiễm: “Vậy cậu có hỏi thăm Chung Ngọc về thân thế của Trần Lăng không?”

Trương Xuân Dương: “Tôi có hỏi nhưng mà Chung Ngọc nói cũng đại loại như trong hồ sơ ấy, bố mẹ của cô ta và Trần Lăng vốn đều làm ở một nhà máy hoá chất, sau đó nhà máy bị điều tra rồi nhanh chóng đóng cửa. À, trước khi nhà máy đóng cửa thì bố mẹ Trần Lăng đã mất rồi, sau đó cô ta luôn giữ liên lạc với gia đình Chung Ngọc nhưng mà nhà chồng của Chung Ngọc không thích cô ta mỗi tháng đều đến thăm Trần Lăng cho lắm, lần nào Chung Ngọc cũng phải lén đi.”

Nhà máy bị điều tra rồi nhanh chóng đóng cửa sao?

Lục Nghiễm cau mày, hồi tưởng trong đầu về tên nhà máy và chức vụ của bố mẹ Trần Lăng nhưng những thứ đó chỉ được viết sơ sài trong hồ sơ, không hề được mô tả chi tiết.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy lần cuối Chung Ngọc đến thăm đã mang gì cho Trần Lăng?”

Trương Xuân Dương: “Chuyện này nói ra lại kỳ lạ, ngoài một số đồ dùng hằng ngày, một ít tiền mặt, Trần Lăng còn nhắc đi nhắc lại Chung Ngọc phải mang theo một chai nước, còn là nước hồ nữa. Cái hồ đó cũng không có tên, Chung Ngọc chỉ biết vị trí đại khái là ở khu phía Nam thành phố Giang, chỗ gần ngoại ô ấy. Chung Ngọc nói Trần Lăng được sinh ra ở đó, còn nói tự dưng rất nhớ nước ở đó nên nhờ cô ta múc một chai.”

Một chai nước hồ nơi sinh ra?

Lục Nghiễm trầm ngâm giây lát, nghe Trương Xuân Dương trao đổi thêm một vài chi tiết chưa được biết đến, đến lúc cuộc gọi kết thúc, Lục Nghiễm im lặng suốt dọc đường, cau siết mày cả buổi trời.

Tiết Bồng nhìn anh mấy lượt, cuối cùng cũng hết chịu nổi bèn hỏi: “Vụ án Trần Lăng còn gì nữa hả?”

Lục Nghiễm thừ người, lúc này mới hoàn hồn nói: “À, cũng không phải, chỉ là nhóm Trương Xuân Dương đi tìm hiểu được chút manh mối về các quan hệ xã hội của Trần Lăng và Triệu Phong.”

Lục Nghiễm nói đơn giản mà súc tích, nhanh chóng thuật lại nội dung cuộc điện thoại.

Tiết Bồng nghe thấy có hơi kinh ngạc nói: “Ơ… vậy là Quý Đông Duẫn đoán đúng thật.”

“Đoán đúng cái gì?”

“Thật ra tôi vẫn cứ thấy chai nước của Trần Lăng có gì kỳ lạ nhưng Quý Đông Duẫn nói cái đó có thể là do Trần Lăng nhớ quê nên múc một chai nước ở nơi sinh ra để tưởng nhớ, dù gì cô ta cũng không còn sống được bao lâu nữa. Bây giờ coi bộ đúng là tôi nghĩ xa quá.”

Lục Nghiễm lướt nhìn Tiết Bồng, thấy khóe môi cô nhoẻn cười, phút chốc cũng không đáp lời.

Im lặng một lúc rồi Lục Nghiễm mới nói: “Dù sao thì vụ án này cũng đã đến hồi kết, tiếp đến thì phải xem bên phía trại giam xử lý sao.”

Tiết Bồng ậm ừ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra trong lòng họ đều đang rất phức tạp, khua chiêng gõ trống xong lại về tay không, cả vụ án đều đầu voi đuôi chuột làm người ta hoang mang.

Xe chạy đến gần Cục thành phố, ngừng lại ở trụ đèn đỏ cuối cùng.

Tiết Bồng nhìn cảnh đường phố nói: “Hôm nay uổng công đi chuyến này rồi.”

Lục Nghiễm nhìn cô: “Về chuyện vụ án thì mọi người đều uổng công nhưng cá nhân anh thì vẫn được chút.”

Tiết Bồng nhìn vào mắt anh: “Được gì?”

Lục Nghiễm cười: “Anh còn tưởng là mối quan hệ của chúng ta cứ gượng gạo vậy mãi. Không ngờ xong chuyến này lại dịu bớt đi. Vậy tính là được rồi ấy nhỉ?”

Tiết Bồng ngẩn người một chốc, khẽ cười tự giễu rồi nhìn ra phía đường nói: “Chuyện đó… thật ra tôi chỉ thấy bất công, hơi tức giận một lúc đó thôi. Đến một thời gian sau tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Tôi biết anh chắc chắn thấy khó chịu hơn bất cứ ai, tôi dựa vào đâu mà trách anh được nữa chứ? Chỉ là thời gian dài sau đó tôi cũng không biết nên nói sao, dần dần cũng xa cách…”

Nghe Tiết Bồng nói thế, Lục Nghiễm cực kỳ bất ngờ.

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng với cái tính không chịu thua cũng không chịu ngọt của cô, từ năm cấp Ba quen biết tới giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô “chịu hạ mình”.

Thật ra trong lòng Lục Nghiễm cũng rõ, Tiết Bồng chỉ trông có vẻ khá là lạnh lùng, với ai cũng làm mặt ngầu, không thích cười nhưng trên thực tế thì cô chỉ không giỏi xử lý những mối quan hệ xa cách, sẽ còn ngượng nghịu, lúc nào cũng xụ mặt theo thói quen, như thế là đỡ phiền nhất.

Hơn nữa trong quan niệm của cô, thay vì dành thời gian cho các mối quan hệ thì chi bằng đọc thêm sách, nghiên cứu thêm vài kỹ năng. Vì thế một khi có hiểu lầm, tranh chấp dẫn đến có khoảng cách với người khác thì dù sau đó có suy nghĩ thông suốt, cũng không biết nên “khôi phục” như thế nào, đa phần sẽ xử lý lạnh lùng như trước kia, chỉ cần không lượn lờ quanh nhau là sẽ không tự đem rắc rối tới cho mình.

Lục Nghiễm khẽ thở phào, dù thế nào thì hòn đá đè nặng trong tim cùng đã dời đi được.

Lục Nghiễm hắng giọng: “Vậy mình lại là bạn chứ?”

Tiết Bồng vẫn không nhìn anh, chỉ “Ừm” một tiếng.

Bầu không khí trong xe lại bỗng chốc gượng gạo, hai người đều không biết hâm nóng không khí, vả lại xa cách một năm một quan hệ mới dịu lại, khó tránh cảm thấy lạ lẫm.

Chẳng được bao lâu, xe phía sau đã ấn còi.

Hai người trong xe giật bắn người, lúc này mới nhìn thấy đã là đèn xanh.

Lục Nghiễm nhanh chóng khởi động xe chạy về Cục thành phố, nụ cười trên khoé miệng bất giác cong lên.
Bình Luận (0)
Comment