Lục Nghiễm và Tiết Bồng cùng bước vào phòng thí nghiệm.
Vật chứng lấy về từ nhà Lý Lan Tú được đặt trên bàn, được đựng cả trong túi, có đánh dấu ký hiệu.
Tiết Bồng đang chuẩn bị đeo găng tay vào, lúc này, điện thoại đặt trong túi bỗng rung lên.
Cô lấy ra xem, người gọi đến là Hàn Cố.
“Anh xem trước đi, tôi nghe điện thoại cái.” Tiết Bồng nói đoạn, bước đi mấy bước, nhấc điện thoại lên: “Alô”.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có tiếng của Hàn Cố: “Cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi.”
Tiết Bồng: “Tìm tôi có gì không?”
“Chuyện là thế này, hôm qua chiếc Bentley tông trúng đuôi xe em ấy mà, bây giờ tài xế Vương lái xe nhờ anh giúp giải quyết riêng vấn đề này với em.”
Vậy thì lạ thật.
Thường thì những người không muốn theo bảo hiểm và đòi giải quyết riêng đều là muốn tiết kiệm tiền. Nếu không thiếu tiền thì ai rảnh đâu mà trả giá?
Nhưng mà tay tài xế này lại đi tìm luật sư tới để giải quyết riêng, rốt cuộc là đang tiết kiệm tiền hay lãng phí tiền vậy?
Tiết Bỗng nghĩ rồi hỏi lại: “Anh nhận việc không công từ bao giờ thế?”
Hàn Cố khựng lại rồi lại cười: “Giúp vì tình nghĩa tí thôi mà, không dính dáng tới công việc, tiền sửa xe thì công ty bảo hiểm của em ra giá bao nhiêu là đúng bao nhiêu đó, bên anh tuyệt đối không trả giá.”
Tiết Bồng yên lặng mấy giây, nhớ lại vấn đề chưa giải quyết được hôm đó, nhanh chóng có được câu trả lời rồi đáp: “Được, tôi đồng ý.”
Lần này lại đến lượt Hàn Cố ngạc nhiên: “Anh còn nghĩ là anh còn phải thuyết phục em thêm mấy câu nữa chứ.”
“Tôi đoán là tính tình chủ chiếc Bentley chắc chắn là chả ra làm sao, lại còn khó dỗ ngọt, nếu tôi cứ nằng nằng quyết một thì người tài xế đó mất việc chắc rồi chứ gì?”
“Ừm, đúng là như vậy.” Hàn Cố thở dài: “Em vẫn thông minh như trước vậy.”
Tiết Bồng lại từ chối nhận câu nói này, cô chỉ nói: “Được rồi, cứ vậy mà làm đi, tôi còn phải làm việc.”
“Ừm, vậy anh không làm phiền nữa, nói chuyện sau.”
Lúc Tiết Bồng cúp máy quay đầu lại, vừa ngước mắt lên đã thấy Lục Nghiễm đang tựa bên bàn, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô.
Tiết Bồng nhướng mày hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Lục Nghiễm cũng hỏi: “Ai gọi đấy?”
“Ờm, hôm qua xe tôi bị tông trúng đuôi đấy, cái xe đó là của chủ người tài xế, anh ta sợ ảnh hưởng tới công việc nên nhờ một luật sư có mặt ở hiện trường lúc đó giải quyết riêng với tôi.”
“Luật sư?” Lục Nghiễm cũng nhướng mày: “Nhưng mà thấy em nói chuyện có vẻ thân lắm. Bạn hả?”
Tiết Bồng đeo găng tay vào nói: “Từng rất thân nhưng không phải bạn.”
Sau đó cô lại liếc nhìn Lục Nghiễm, giọng điệu nhàn nhạt: “Cảnh sát Lục, cho hỏi là anh hỏi xong chưa vậy, có muốn xem vật chứng không đây?”
Lục Nghiễm khẽ cười: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.”
Tiết Bồng không để ý đến anh, nhanh chóng đứng trước bàn thí nghiệm, bày hết ảnh chụp vật chứng ra.
Vì hiện tại vẫn chưa làm xong hình ảnh tổng thể hiện trường vụ án, Tiết Bồng chỉ có thể thuật lại hiện trường bằng lời nói, thông qua ghi chép về vật chứng, ảnh chụp hiện trường và trí nhớ của mình.
Hiện trường lần này khá là đơn giản, không như vụ án Trần Lăng lần trước, trong phòng có dấu vết sinh hoạt của tận năm người, vì thế cả quá trình thuật lại cũng chỉ mất vài phút.
Tiết Bồng dùng bàn thí nghiệm làm hình mặt phẳng cho căn nhà của Lý Lan Tú, dùng tay vạch ra mấy khu vực đơn giản, vừa nói vừa đặt vật chứng vào những vị trí tương ứng.
Lần này không mang về quá nhiều vật chứng, một là vì phân cục phía Đông còn phải bổ sung thủ tục, hai là cũng vì trước khi xác định được tính chất của vụ án, phải biết giữ chừng mực.
Tiết Bồng nhanh chóng nói tới thuốc chữa gan thận mà Lý Lan Tú thường hay uống nhưng chủ yếu đều là thuốc tây, nhìn loại thuốc và bệnh án thì nửa tháng nay mới bắt đầu dùng thuốc bắc, điều này chứng tỏ trước kia uống thuốc tây mà cơ thể vẫn chẳng khá lên, ngược lại còn có dấu hiệu nặng thêm.
Chỉ tìm thấy rau củ quả trong tủ lạnh của Lý Lan Tú, không hề tìm ra thực phẩm thịt.
Tiết Bồng nói: “Thật ra người mắc bệnh thận vẫn có thể dung nạp các thực phẩm giàu protein như thịt và các loại đậu nhưng gan của Lý Lan Tú cũng không tốt, hơn nữa đường hô hấp và đường ruột của bà ấy cũng có vấn đều, trong khoang miệng còn có vết loét. Thêm vào đó, mẫu thử của bà ấy có phản ứng độc chất, vậy thì khi còn sống, chắc bà ấy thường xuyên thấy đắng miệng, ăn không vô, đặc biệt là không muốn ăn thịt, quá lắm chỉ ăn chút rau củ quả, cũng sẽ ăn thêm mộc nhĩ và các loại nấm. Nhưng nếu bỏ qua chuyện chất độc thì người bình thường mà ăn như thế một thời gian, cơ thể cũng sẽ trở nên yếu ớt, hệ miễn dịch cũng giảm, huống hồ gì là một người mắc nhiều bệnh mãn tính như Lý Lan Tú.”
Cuộc sống của Lý Lan Tú có vẻ cũng khá là giản dị, bà ấy không phải người hướng ngoại, không có thói quen đi múa quảng trường hay dạo quanh hẻm, cũng không thích hoạt động, dành khá nhiều thời gian ở trong nhà, thú tiêu khiển duy nhất chính là ngồi trên sofa xem tivi.
Đúng ra thì Lý Lan Tú ít vận động, tuổi đã cao, trao đổi chất chậm, đáng lẽ phải nặng cân hơn người cùng tuổi nhưng vì cơ thể bà ấy suy nhược, lại còn ăn uống đạm bạc nên ngược lại còn hơi gầy.
Tiết Bồng chuyển chủ đề nói: “Nhưng mà chắc là mấy năm nay Lý Lan Tú mới xuống cân đột ngột.”
Tiết Bồng đặt vài tấm ảnh quần áo của Lý Lan Tú và ảnh thi thể của bà ấy ra trước mặt Lục Nghiễm.
“Anh xem, cỡ quần áo của bà ấy khá rộng, vừa vai nhưng mặc lên lại hơi lượm thượm. Anh để ý tiêu chuẩn giặt bên trên đi, ở đây ghi là 165/90C, số phía trước đại diện cho chiều cao và vòng ngực, chữ C phía sau là chỉ “mập”.
Tiết Bồng nhanh chóng đưa quyển sổ bên cạnh cho Lục Nghiễm, chỉ cho anh thấy: “Tôi đã tìm được thời gian sản xuất bộ quần áo trên người Lý Lan Tú, bà ấy đã mua từ hai năm trước, ảnh gia đình cũng được chụp vào hai năm trước. Dù là quần áo hay là ảnh thì đều chứng tỏ là khi đó Lý Lan Tú thuộc dạng người mập.”
Lục Nghiễm từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, lúc này cuối cùng cũng nhúc nhích, anh cầm lấy vài tấm ảnh tiêu chuẩn giặt và quần áo để xem rồi lại nhìn lướt qua sổ ghi chép nói: “Đắt đấy, lại toàn là hàng loại B.”
Trên tiêu chuẩn giặt quần áo đều ghi rõ “loại kỹ thuật an toàn”, loại A đa phần đều là để cho con nít mặc, loại B là sợi vải có thể tiếp xúc với da, loại C là vải không thể tiếp xúc với da, vì thế giá của ba loại đều khác nhau.
Lục Nghiễm lại lật mấy tấm ảnh một lúc, vừa xem vừa nói: “Cao Thế Dương và Lý Lan Tú đều từng làm việc ở nhà máy hoá chất, vậy thì chắc họ chắc chắn đều có một chút kiến thức về hoá học. Quần áo của Lý Lan Tú cơ bản đều toàn là màu sáng, quần áo của Cao Thế Dương cũng vậy. Lúc nhà máy gia công hàng may mặc sẽ chọn ra các sản phẩm nhuộm màu sáng bị hư thêm thành màu tối, trong quá trình này, các độc chất có hại trong chất nhuộm sẽ càng tăng thêm nhiều hơn.”
Từng làm việc ở nhà máy hóa chất sao?
Tiết Bồng chú ý đến câu nói này, cô ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Còn nữa, tiêu chuẩn giặt đạt chuẩn đa phần đều có ghi “hàng chất lượng cao” hoặc là “hàng loại một”.
“Cả hai bác đều đã sáu mươi lăm tuổi, tuổi này đúng ra đều đã trải qua vài thời kỳ đặc biệt, thường sẽ đều khá là cần kiệm, thói quen ăn sâu trong máu thế này không dễ dàng thay đổi được.”
“Nhưng rõ ràng là hai ông bà bác khá là quan trọng việc chưng diện hơn là những người cùng tuổi khác, đến quần áo cũng chọn lựa kỹ càng. Việc này chắc có liên quan đến nghề nghiệp của họ.”
Nói đến đây, Tiết Bồng lại chỉ vào tấm ảnh “khu vực phòng khách rồi nói: “Vật dụng trong nhà cũng khá là bảo vệ môi trường, gỗ dáng cũ khá là nhiều, thêm nữa thì trong phòng khách với phòng ngủ đều có đặt máy lọc không khí.”
Lục Nghiễm: “Tình trạng không khí ở thành phố Giang trước khi rất xấu, làm việc ở nhà máy hóa chất thì đặc biệt phải ngăn ngừa các bệnh về đường hô hấp với phổi các thứ, dù đã rời khỏi nhà máy cũng sẽ vô thức quan trọng vấn đề không khí, phản xạ có điều kiện do nghề này mang đến sẽ vô thức lộ ra.”
Nói đến đây, cả hai đều lần lượt im lặng.
Đến khi nhớ đến chi tiết mới nãy, Tiết Bồng mới nói: “À, ban nãy anh nói họ từng làm việc ở nhà máy hoá chất sao? Lần đầu tiên chúng tôi thu thập chứng cứ khá là vội, với lại người nhà cũng không ở đó, chúng tôi không dám lục lọi quá nhiều, không tìm ra gì chứng minh công việc các kiểu. Đợi đội trưởng Tề bổ sung thủ tục xong, chúng ta lại quay lại hiện trường, có khi sẽ còn phát hiện ra nhiều thứ khác.”
Lục Nghiễm đặt tấm ảnh xuống: “Anh cũng hỏi con dâu hai ông bà mới biết được thôi. Phải rồi, em cũng từng nghe tới người này đấy.”
“Tôi cũng từng nghe tới? Ai vậy.”
“Chung Ngọc, nghe quen không?”
Chung Ngọc?
Tiết Bồng nhíu mày nhớ lại vài giây, sau đó mới hơi bán tín bán nghi: “Bạn của Trần Lăng sao?”
Lục Nghiễm cười: “Chính là cô ta.”
Tiết Bồng buột miệng nói: “Sao trùng hợp quá vậy.”
“Rất trùng hợp, lúc đó anh cũng phản ứng như em.”
Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn Lục Nghiễm vài giây, đột nhiên hiểu ra: “Tôi nghĩ đây không đơn giản là trùng hợp, có lẽ còn có mối liên kết nào đó chăng?”
Lục Nghiễm: “Trước khi mất, bố mẹ của Trần Lăng cũng từng làm việc ở một nhà máy hoá chất, bố mẹ của Trần Lăng và Chung Ngọc là đồng nghiệp, bố mẹ chồng của Chung Ngọc cũng làm công việc tương tự, mẫu thử của Lý Lan Tú mẹ chồng cô ta lại xuất hiện thành phần độc chất.”
“Anh nghi ngờ Chung Ngọc sao?” Tiết Bồng nhanh chóng thắc mắc: “Nhưng mà lần này chúng ta không hề tìm thấy chất độc ở nhà Lý Lan Tú. Với lại nếu trúng độc mãn tính do công việc thì cũng đâu liên quan đến Chung Ngọc, phải là vấn về của khâu bảo hộ bên nhà máy hóa chất chứ. Anh dựa vào đâu mà nghi ngờ như vậy?”
Lục Nghiễm ngừng lại mấy giây, bật ra hai chữ: “Trực giác.”
“…”
Tiết Bồng âm thầm trợn mắt rồi bắt đầu sắp xếp mớ ảnh trên bàn.
Lục Nghiễm cau mày, khoanh hai tay trước ngực: “Em không tin à?”
“Tôi biết là trực giác của anh trước giờ luôn rất nhạy bén. Có cái tôi cứ nghĩ là anh sẽ nói ra gì đó kinh khủng lắm cơ, làm hết hồn…”
Lục Nghiễm cúi đầu cười, tiếp đến, trong đầu đã xuất hiện dáng vẻ của Chung Ngọc.
Anh ngẫm nghĩ, đột nhiên lại hỏi: “Con gái tụi em nếu mà trang điểm rồi thì lúc nào cũng sẽ mang theo hộp phấn để dặm lại à?”
Câu hỏi không đầu không đuôi làm Tiết Bồng ngơ ngác.
“Tôi có trang điểm gì mấy đâu, lâu lâu cần trang điểm thì cũng sẽ dành thời gian xem lại xem có xuống tone, có trôi phấn gì không.”
“Vậy cứ bao lâu thì lại xem một lần? Dù trong bất cứ tình huống nào mà chỉ cần nghĩ tới lớp trang điểm của mình đã bị trôi thì đều lấy hộp phấn ra dặm lại ngay tức khắc sao?”
Tiết Bồng cạn lời một lúc, chỉ nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Tiết Bồng thở dài: “Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì, hỏi thẳng đi.”
Lục Nghiễm ậm ừ rồi mới kể lại chuyện Chung Ngọc dặm phấn ở ngoài cửa phòng ICU.
Tiết Bồng nghe xong im lặng hồi lâu, sắc mặt cũng dần nghiêm lại, nhanh chóng chìm trong suy nghĩ.
Nhân lúc Tiết Bồng đang ngơ ngẩn, Lục Nghiễm lại đưa mắt kiểm tra sơ vật chứng trong hộp, cho đến khi Tiết Bồng hoàn hồn lại, lẩm bẩm nói: “Tôi nghĩ là trực giác của anh cũng hợp lý.”
Lục Nghiễm nhìn sang: “Em cũng thấy khó giải thích được à?”
“Ừm.” Tiết Bồng trả lời nhưng lại nhanh chóng chuyển hướng: “Nhưng mà điều này cũng chỉ chứng tỏ Chung Ngọc không quan tâm đến Lý Lan Tú, không quan tâm bác ấy sống chết ra sao, hoặc là chị ta chỉ thấy người cũng đã chết rồi còn xét nét làm gì? Có thể là sự quan tâm với Cao Thế Dương mà chị ta thể hiện cũng là đang diễn. Nhưng dù là như vậy cũng không thể chứng minh được gì.”
Lục Nghiễm: “Vì thế nên bây giờ vẫn cần thêm chứng cứ thuyết phục hơn để chứng thực nghi vấn của anh.”
Tiết Bồng cười, liệt kê từng thức: “Ít nhất cũng phải đợi có kết quả kiểm tra độc chất, khám nghiệm tử thi và thu thập xong chứng cứ lần thứ hai, dù phân cục khu phía Đông có nhanh tay đến cỡ nào thì nhiều việc như thế cũng phải hai ba ngày mới xong. Với lại đây cũng đâu phải vụ án của Chi đội đâu, anh quan tâm dữ vậy?”
“Có khi là án trong án hoặc là án liên hoàn thì sao.” Lục Nghiễm thản nhiên nói một câu như thế.
Anh chỉ nói đại như thế, Tiết Bồng cũng chỉ nghe cho có, cả hai đều không quá coi là thật, ít nhất là ở giai đoạn hiện tại, tất cả suy đoán và nghi ngờ đều chỉ là một phần suy nghĩ nào đó, vẫn chưa trở thành sự thật.Buổi chiều, thành phố Lịch.
Bầu trời bắt đầu có sấm chớp đánh “ầm” một tiếng, mây đen giăng kín phía trên thành phố, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Hàn Cố đáp máy bay, bắt một chiếc xe, chạy thẳng đến khu vực thành phố.
Đến khách sạn, Hàn Cố lại không làm thủ tục lưu trú mà chỉ đứng trước quầy lễ tân gật đầu với quản lý, quản lý trực ca bèn chìa thẻ phòng ra, Hàn Cố rõ là khách quen ở đây, quản lý đã quen hắn từ lâu.
Hàn Cố đi thẳng lên tầng mười lăm, dừng lại ở căn phòng ở cuối dãy hành lang, gạt thẻ vào trong, thao tác rất nhẹ nhàng.
Sau khi vào cửa, Hàn Cố nhanh chóng kiểm tra một loạt xung quanh theo kinh nghiệm xem có gì như kiểu lỗ camera hay không.
Vài phút sau, Hàn Cố lại ra gian ngoài ngồi, chưa được bao lâu bên ngoài đã có người gõ cửa lên tiếng nói: “Phục vụ phòng ạ.”
Hàn Cố đứng dậy mở cửa phòng, bên ngoài là nữ lao công vệ sinh phòng trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt có hơi tiều tuỵ, vóc dáng cũng hơi khác lạ.
Người phụ nữ hết sức lịch sự: “Cậu có cần dọn dẹp phòng không ạ?”
Hàn Cố nhường đường, không nói tiếng nào, đợi người phụ nữ bước vào.
Người phụ nữ: “Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Ngay lúc cửa đóng lại, người phụ nữ lập tức thay đổi: “Luật sư Hàn, cuối cùng cậu cũng đã tới!”
Hàn Cố không lên tiếng, đi thẳng vào phòng ngủ của mình, người phụ nữ vội vã đi theo.
Hàn Cố lấy từ trong cặp ra một tấm thẻ tiết kiệm, lại rút một tờ khăn giấy, lau sạch dấu vân tay bên trên rồi mới đặt lên bàn nói: “Đây là lần thanh toán cuối cùng, chị biết phải làm gì sau đó rồi đúng chứ?”
Người phụ nữ thở phào, lập tức bỏ thẻ tiết kiệm vào túi, biết ơn nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi lấy tiền rồi, chắc chắn không rước phiền phức cho cậu đâu!”
Hàn Cố bắt chéo hai chân, tay đặt trên đầu gối, rõ là không hề tin tưởng lời nói không không của người phụ nữ, dù sao thì đứng trước tiền tài, bất cứ ai cũng đều sẽ đồng ý rất dễ dàng.
Nhưng mà một khi không đủ tiền xài nữa thì sao? Một số người lại lựa chọn trở thành mối phiền phức.
Hàn Cố cụp mắt, chỉ nói: “Chị nhớ lấy, một khi bên chị mà phản cung thì sẽ nhận lấy cái giá còn đắt hơn bây giờ nhiều. Trước đó thì tốt nhất nên tính toán thử xem tính mạng cả gia đình mình có đáng cái giá đó không.”
Người phụ nữ đã biến sắc, đột nhiên lại thấy tấm thẻ này có hơi bỏng tay.
Nhưng Hàn Cố không cho chị ta cơ hội chần chừ, hắn nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi sẽ công tác ở đây hai ngày, trong thời gian đó đừng làm phiền tôi nữa. Hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, chị và tôi sẽ là hai người xa lạ. Cuối tháng này chị cũng đổi việc đi, sẽ có người giới thiệu chị đến khách sạn khác.”
Người phụ nữ gật đầu, cúi càng lúc càng thấp: “Vâng vâng, tôi nhớ cả rồi, cảm ơn luật sư Hàn…”
Sau khi người phụ nữ thấp thỏm bước ra cửa, mở cửa ra rồi lại đóng vào, lúc này Hàn Cố mới đi đến khoá cửa từ bên trong, sau đó về lại trong phòng gọi điện thoại.
“Giám đốc Hoắc, thoả thuận xong cả rồi.”
Mưa rơi đột ngột đến tận hơn chín giờ tối mới dứt.
Quý Đông Duẫn vừa hoàn tất một buổi giải phẫu, đi ra khỏi toà thực nghiệm, đứng trên bậc thềm nhìn những giọt mưa tí tách rơi bên ngoài, thở dài một hơi rồi châm một điếu thuốc, lấy điện thoại ra lướt mấy ván Sudoku.
Lúc này, điện thoại có một tin nhắn đến, người gửi đến được lưu là “Người Qua Đường”.
Người Qua Đường: “Mưa rồi, có cần đổi khi khác không?”
Quý Đông Duẫn trả lời: “Sắp tạnh rồi. Có chuyện gì khác à?”
Người Qua Đường: “Không, đang cho cậu cơ hội để do dự thôi.”
Quý Đông Duẫn yên lặng vài giây, không trả lời ngay mà nhìn ra bãi đất trống trước mặt, lại hút thêm một hơi thuốc, cứ vậy khoảng nửa phút.
Người Qua Đường cũng không hối thúc y.
Quý Đông Duẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, gõ chữ trả lời: “Do dự rồi, không thay đổi.”
Người Qua Đường gửi sang một cái mặt cười, cái icon hai chấm đóng ngoặc mà người ta hay dùng chửi nhau trên mạng ấy.
Quý Đông Duẫn nhìn thấy chỉ khẽ cười, nhắn lại một cái tương tự.
Cho đến khi cậu Thần trợ lý pháp y bước ra nói: “Pháp y Quý, thì ra anh ở đây, đội trưởng Trần đang tìm anh đấy, nói là muốn mở cuộc họp ngắn gì đó, không mất nhiều thời gian đâu.”
Quý Đông Duẫn ậm ừ: “Vậy về cái đã.”
Hai người bước vào trong mấy bước.
Quý Đông Duẫn lại hỏi: “Phải rồi, lát tối cậu tự về khách sạn nhé, tôi phải ra ngoài gặp bạn một chuyến.”
Trợ lý Thần ngạc nhiên: “Ớ, pháp y Quý có bạn ở đây à, sao em chưa nghe anh nói bao giờ?”
Quý Đông Duẫn: “Cái thằng này, nhìn tôi giống người không có bạn lắm hả?”
Trợ lý Thần vội vã giải thích: “Không không, em không có ý đó…”
“Được rồi, báo cậu một tiếng vậy thôi. Sáng mai chúng ta vẫn về đúng giờ.”