Chín năm sau
Lúc Lục Nghiễm thức dậy đã là năm giờ chiều.
Rèm cửa kéo kín mít, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, trong phòng tối đen như mực.
Lục Nghiễm ngồi trên giường một lát cho tỉnh táo rồi ngồi dậy trong bóng tối một cách rất nhẹ nhàng dứt khoát, anh không mở đèn, băng qua phòng khách, rẽ vào bếp dựa vào mức độ quen thuộc với căn nhà và các góc cạnh loáng thoáng của đồ dùng trong nhà.
Trên đường đi, anh tiện tay mở hai cái đèn, một cái đèn đứng ở cạnh sofa ngoài phòng khách và một cái đèn trần nhỏ trong bếp.
Lục Nghiễm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước khoáng, tu hết nửa bình rồi lại bỏ phần cơm chiên còn sót lại hôm qua vào lò vi sóng hâm nóng lại, tiếp đó bưng cơm chiên ngồi trên sofa, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Có mấy mẩu tin nhắn Wechat chưa đọc.
Tin nhắn trên cùng là từ đội trưởng Lâm Nhạc Sơn của Chi đội chống ma tuý: “Chú mày đừng có quên chuyện ngày mai đến Chi đội Hình sự báo cáo đó. Đừng có làm anh mất mặt đó biết chưa!”
Cách hai phút sau lại có thêm một tin: “Anh biết mày không muốn đi, lần này cũng chỉ điều chỉnh nhân sự tạm thời thôi, mày coi như là đi tu nghiệp đi, đợi chừng một năm anh lại kiếm đường lôi mày về.”
Tin nhắn này có giọng điệu mềm mỏng hơn hẳn cái trước đó.
Nhưng vừa quay qua quẩn lại thì là một tin khác: “Tao cảnh cáo nha, đừng có điều tra chuyện đó nữa, mệnh lệnh đó! Đừng có coi lời tao như gió thoảng bên tai!”
Lục Nghiễm không trả lời, trượt Wechat của Lâm Nhạc Sơn qua một bên rồi lại mở ô chat kế tiếp.
Ảnh đại diện trên Wechat thứ hai là một đoá hoa đỗ quyên được vẽ tay, rõ là một cô gái.
Cô gái nói: “Ngày mai Thường Phong ra tù rồi, mình muốn đi đón cậu ấy, cậu có muốn đi cùng không?”
Tiếp theo đó là một tin nữa: “Chuyện đã qua mấy năm trời rồi, mình nghĩ chắc là cậu ấy cũng nghĩ thông suốt rồi, bọn mình họp mặt nói hết mọi chuyện với nhau đi, dù gì cũng có tình cảm từ nhỏ đến giờ…”
Ngón tay của Lục Nghiễm di chuyển đến dòng trả lời, vừa gõ một chữ “mình” thì ngừng, hai giây sau lại xoá đi, mở khung chat tiếp theo.
Cuối cùng, Lục Nghiễm xem tin nhắn hết hai phút, không trả lời lấy một tin, sau khi ăn xong muỗng cơm cuối cùng mới mở khung chat hàng đầu lên.
Cuộc đối thoại vào một ngày trước, người kia tên là Vương Xuyên.
Vương Xuyên: “Đội phó Lục, chuyện anh nhờ tôi đã tra rõ rồi nhưng mà không tiện nói trong điện thoại.”
Lục Nghiễm: “Vậy thì gặp mặt.”
Vương Xuyên cũng không do dự, nhanh chóng gửi một địa chỉ rồi lại hỏi: “Vậy bảy giờ tối mai nhé?”
Lục Nghiễm: “Được.”
Lục Nghiễm bỏ bát đũa vào bồn rửa bát, đứng tựa người cạnh bên, sao chép địa chỉ Vương Xuyên gửi lên ứng dụng bản đồ, nhanh chóng tìm được tuyến đường thích hợp nhất.
Anh uống hết nửa bình nước còn lại rồi vào phòng ngủ thay đồ, chưa tới mười phút đã cầm điện thoại bước ra khỏi cửa.Giờ này đang vào giờ cao điểm buổi tối, người xe ùa ra đường chen chúc chật kín cả thành phố.
Lục Nghiễm không lái xe, ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ từ nhà anh đến chỗ hẹn nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi phút.
Khi bước xuống tàu điện ngầm, rẽ vào hai con đường rồi lại vào thêm một đường nhỏ nữa thì xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều, bên ngoài là thành phố đường xe tấp nập, bên trong lại là phố quán bar kinh doanh nhỏ.
Con đường nhỏ quanh co, có rất nhiều ngõ rẽ, quán bar và những cửa hiệu khác đều được xây theo kiểu nhà trệt cũ, từng căn san sát, đan xen nhau.
Lục Nghiễm đứng trước cửa một quán bar, phía trên có giăng một dải đèn đỏ, ánh đèn hắt lên mặt anh, bóng rọi xuống mắt, rơi trên sóng mũi, khiến khuôn mặt nghiêm nghị cũng toát ra vẻ bí hiểm.
Anh đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió vang lên leng keng.
Quán bar vẫn chưa bắt đầu có khách, bartender đang bận bịu sao quầy, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn, ngước mắt thấy Lục Nghiễm bèn chào hỏi: “Xin chào quý khách! Cho hỏi anh đi mấy người vậy ạ?”
Cả quán bar cũng nhuốm màu âm u đơn giản, chỉ có chút sáng ở quầy bar.
Lục Nghiễm nhìn xung quanh một vòng: “Tôi có hẹn với Vương Xuyên.”
Bartender đang lau ly và nhân viên phục vụ sững người nhìn nhau, người phục vụ nói: “Cho hỏi chúng tôi có thể xưng hô thế nào với anh, anh là bạn của ông chủ chúng tôi sao? Chưa từng nghe anh ấy nhắc đến chuyện này…”
Lục Nghiễm cũng không giải thích, bật mở khung trò chuyện Wechat với Vương Xuyên trong điện thoại, giơ ra trước mặt nhân viên phục vụ.
Người phục vụ vừa nhìn thì lướt ngay thây mấy câu hẹn gặp vào hôm nay của Lục Nghiễm và Vương Xuyên.
Lục Nghiễm rất nhanh tay, chỉ chờ vài giây rồi cất điện thoại vào.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác vài giây rồi lập tức nở nụ cười, ra sức khước từ: “Anh xem đấy, tôi cũng không có Wechat của ông chủ, tôi đâu biết cái này có phải…”
Lần này Lục Nghiễm không nói gì, nhẹ nhàng vòng qua người phục vụ, đi thẳng đến cánh cửa nhỏ ở khu nhân viên phía sau.
Người phục vụ phản ứng chậm mất một lúc, vội vã chạy theo muốn cản Lục Nghiễm lại.
Thế nhưng Lục Nghiễm có vóc người cao ráo, vai rộng lại có sức, còn cao hơn người phục vụ hơn nửa cái đầu lại còn rất linh hoạt, người phục vụ mấy lần với tay muốn tóm lấy anh nhưng đều nhanh chóng bị tuột tay.
Cho đến khi Lục Nghiễm băng qua hành lang nhỏ đi đến trước phòng làm việc của Vương Xuyên thì bị hai tay đàn ông vạm vỡ chặn ở trước cửa. Cửa phòng làm việc không đóng kín, vẫn còn chừa một khe hở.
Lục Nghiễm ngước mắt, lướt qua hai người nọ.
Lối đi nhỏ hẹp, ánh sáng cũng mập mờ, Lục Nghiễm vốn đã có mặt mũi sắc nét, dưới bóng sáng như thế trông càng trầm lắng hơn, cơ cổ thoắt ẩn thoắt hiện trong cổ áo khoác.
Người phục vụ vội chen đến cạnh Lục Nghiễm: “Thưa anh, nếu anh còn không ra ngoài thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Lục Nghiễm lướt mắt cúi nhìn nhân viên phục vụ, móc điện thoại trong túi ra gọi vào số máy của Vương Xuyên rồi ấn loa ngoài trước mặt người phục vụ và mấy tay vệ sĩ.
Hai giây sao, tiếng chuông chờ vang lên.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc chỉ cách một lớp cửa cũng vọng ra một bài hát đập beat loạn xạ đang hot trên mạng.
Trong một chốc, không ai trong số bốn người đàn ông ngoài hành lang hé môi lấy một lời, ai cũng đang đợi Vương Xuyên nhấc máy, nhanh chóng ngừng cái tạp âm này lại. Ai ngờ bên trong bên ngoài cùng “hợp xướng” cả nửa phút đồng hồ mà Vương Xuyên vẫn chưa nghe máy.
Lúc này, cả nhân viên phục vụ và vệ sĩ đều cho rằng Vương Xuyên đã từ chối gặp khách.
Nhưng Lục Nghiễm lại dần nhíu chặt mày.
Người phục vụ mượn nước đẩy thuyền: “Ồ, xin lỗi thưa anh, có vẻ ông chủ chúng tôi không muốn gặp anh, mời anh lập tức rời đi giúp cho.”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên ngừng lại, âm thanh trong phòng cũng đã ngừng lại.
Lục Nghiễm chỉ im lặng một chốc rồi lập tức lách người qua, khi nhân viên phục vụ và vệ sĩ đều nghĩ rằng anh sắp đi khỏi thì anh bỗng quay người co chân đạp tung cửa.
Hai vệ sĩ lập tức bắt lấy Lục Nghiễm.
Người phục vụ vừa nấp ra phía sau vừa kêu hét om sòm muốn tỏ lòng trung thành với chủ.
Vào lúc cửa bị đạp tung, Lục Nghiễm đỡ lấy sự tấn công của hai vệ sĩ, ánh mắt cũng quét qua khe hở giữa hai người nhìn vào trong phòng. Anh vừa nhìn đã nhíu chặt đôi lông mày, mới rồi trong lòng đã gợn lên chút dự cảm không lành, giờ thì quả thật đã linh nghiệm.
Người phục vụ cũng quay đầu đúng lúc đó, miệng vẫn còn đang nói lớn: “Ông chủ, chúng tôi đang…”
Cho đến khi nhìn vào trong phòng, cậu ta lập tức nghệch người.
Ngay đối diện với cửa là bàn làm việc, Vương Xuyên đang tê liệt nhũn người ra trên ghế giám đốc sau bàn, nửa thân trên xiêu vẹo, đầu ngã sang một bên không chút sức lực, hai mắt nhắm chặt, mặt trắng toát, khoé môi và phần vai áo có dấu vết nôn ói, trên cổ có vết ban đỏ lớn, còn có vệt máu do bị móng tay vào trúng.
Mọi dấu vết đều cho thấy Vương Xuyên đã chết hoặc là đang bị sốc.
Người phục vụ sững sờ một hồi mới gọi: “Ông chủ!”
Hai tay vệ sĩ cũng nghệch người, cả ba vội vã xông vào.
Lục Nghiễm nhanh hơn họ một bước, cản chân cả ba.
Nhân viên phục vụ: “Anh làm gì vậy!”
Lục Nghiễm chỉ hỏi: “Các cậu có biết cứu người thế nào không? Nếu anh ta đã chết thì sao?”
Cả ba lại đều khựng lại.
Lục Nghiễm không tiếp tục để ý tới họ, anh quay người nhìn thấy vài túi nóng trên giá cắm ô.
Anh nhanh chóng cầm lấy hai cái bọc vào dưới đế giày rồi mới quay người vòng qua giữa sàn, đi khắp căn phòng, tiến dần tới cạnh Vương Xuyên.
Lục Nghiễm kiểm tra mạch đập ở cổ Vương Xuyên, hoàn toàn không có chút phản ứng, ở khoảng cách gần thế này anh mới phát hiện vết ban đỏ trên cổ Vương Xuyên không chỉ sưng mà còn đóng vảy, đủ kích cỡ san sát nhau trông như bị dị ứng, phía trên còn thấy rõ được vết máu,, trông góc độ và vết xước để lại có lẽ là do Vương Xuyên tự cào mình.
Lục Nghiễm nhìn sang tay Vương Xuyên, trong móng tay quả thật có vết máu, hơn nữa đầu móng ngả màu đỏ tím, nhìn lên cánh tay thì thấy có chấm máu như bị kim chích, phần da quanh chấm máu đã sưng lên.
Trên bàn làm việc trước mặt Vương Xuyên có một quyển sổ ghi chép, một cái điện thoại, một ly nước và một hộp khăn giấy được đặt không ngay ngắn, Lục Nghiễm rút khăn giấy trong hộp, dùng khăn giấy bọc lấy ngón tay, vạch mí mắt của Vương Xuyên ra, đồng tử đục ngầu đã giãn lớn.
Chết mất đất rồi.
Ba người đứng ở cửa đều không biết nên làm thế nào cho phải, đến khi Lục Nghiễm đặt miếng khăn giấy xuống, nhân viên phục vụ mới hỏi: “Sao… sao rồi?… Còn sống chứ?…”
Lục Nghiễm không tỏ thái độ, lúc quay đầu sang, ánh mắt chậm rãi quét qua biểu hiện của cả ba, muốn tìm chút manh mối đằng sau những hoảng hốt ngơ ngẩn kia. Sau đó anh móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Đầu dây bên kia được kết nối, Lục Nghiễm nói rất rõ ràng: “Tôi muốn báo cảnh sát. Địa chỉ là…, người chết tên Vương Xuyên, giới tính nam, nghi ngờ là tử vong do trúng độc Ketamin, phiền nhanh chóng cho người tới. Người báo án là Lục Nghiễm của Chi đội Chống ma tuý.”
Ba người đứng ở cửa vừa nghe tới Chi đội Chống ma túy thì đều sững người.
Lục Nghiễm đã tắt máy, anh nói với người phục vụ: “Ra ngoài giữ cửa chính, tạm ngừng kinh doanh, bảo vệ hiện trường, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.” Người phục vụ ngơ ngác đáp lời rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lục Nghiễm lại không đi theo ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên dấu chân dưới sàn bên kia ghế giám đốc, dấu chân kéo dài tới cửa sổ kính đối diện, Lục Nghiễm đi đến trước cửa sổ, mở đèn pin điện thoại rọi một vòng quanh bệ cửa sổ và khung cửa.
Trên bệ cửa quả nhiên cũng có dấu chân, trên dấu chân còn có dính chút bùn vẫn chưa khô hẳn, cũng có thể nói là có người đã nhảy vào từ cửa sổ và vừa rời khỏi không lâu.
Thế nhưng khoá cửa không có dấu vết bị cạy, trong phòng cũng không có dấu vết vật lộn, có người nhảy cửa sổ vào nhưng lại không hề “kinh động” đến Vương Xuyên, tiêm cái thứ nghi là Ketamin cho Vương Xuyên, Vương Xuyên cũng không chống trả, nếu không nếu trong phòng có chút tiếng động nhỏ thì vệ sĩ ngoài cửa không thể nào không nghe thấy.
Cũng có nghĩa là người đến chính là người quen của Vương Xuyên.
Thế nhưng dù là người quen thì Vương Xuyên cũng sẽ không để mặc người kia tiêm Ketamin cho mình, lại còn là một lượng chí mạng.
Lục Nghiễm đang nghĩ tới đây, bỗng có tiếng huyên náo vọng tới từ bên ngoài, tuy âm thanh cách hơi xa nhưng trong tiếng ồn ào còn có lẫn tiếng hét của người phục vụ.
Lục Nghiễm bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Vương Xuyên, tiện thể khép cửa lại, nói với hai tay vệ sĩ: “Trước khi cảnh sát tới, đừng cho bất kỳ ai vào đây.”
Đến khi Lục Nghiễm băng qua hành lang ban nãy, vừa đi đến khu hoạt động quán bar bên ngoài đã nhìn thấy bàn ghế nghiêng lệch khắp nơi trên sàn, trên khoảng trống hiếm hoi có mấy tay côn đồ đang đứng đó thị uy.
Tên đầu sỏ trong bọn cực kỳ hống hách: “Má nó, có nợ thì phải trả, cái này là quy tắc, giấy trắng mực đen rành rành ra đó! Mẹ bà bớt có lắm lời, mau gọi cái thằng họ Vương kia ra đây!”
Cùng lúc đó, một tiếng chuông báo vang lên, là điện thoại của Lục Nghiễm.
Đám người lập tức nhìn sang chỉ thấy Lục Nghiễm cầm điện thoại xem rồi lại ấn tắt, nhét lại vào trong túi.
Là điện thoại Lâm Nhạc Sơn gọi tới, dám cá là vì cuộc gọi báo cảnh sát ban nãy.
Người phục vụ úp úp mở mở giải thích với đám người kia: “Ông chủ… của chúng tôi, anh ấy, anh ấy… anh ấy không còn gặp các anh được nữa…”
Tên cầm đầu: “Thứ chó má, trừ khi nó chết!”
Người phục vụ: “Thì, thì chết rồi…”
Tên cầm đầu chịu hết nổi cái sự “cà lăm” của nhân viên phục vụ, tiến tới định tóm lấy cậu ta lại không bắt được gì.
Lục Nghiễm tóm lấy gáy cậu phục vụ xách qua một bên, sau đó đứng đối diện với tên cầm đầu.
Tên cầm đầu hỏi: “Mẹ mày là thằng nào?”
Lục Nghiễm hỏi: “Vương Xuyên nợ mấy anh bao nhiêu tiền?”
Tên cầm đầu bật cười: “Sao? Mày muốn thay mặt hả? Nghe cho rõ đây, tổng cộng ba triệu, tính cả lãi chắc cũng khoảng hơn tám triệu rồi đấy.”
“À, cho vay nặng lãi hả.” Lục Nghiễm bình thản: “Mắc nợ thì phải trả là lẽ hiển nhiên, hợp tình hợp pháp, hay là đợi cảnh sát tới rồi anh hẵng nói rõ chuyện này.”
Tên cầm đầu: “Mẹ kiếp, đem cảnh sát ra hù tao hả? Ngon, vậy tụi mày báo cảnh sát đi, báo đi! Tao nói cho mày biết, bố mày có người ở trong đội cảnh sát đấy!”
Không tới nửa tiếng, xe của Chi đội Hình sự và Chi đội Chống ma tuý của Cục Cảnh sát thành phố đã chặn kín con hẻm nhỏ không một kẽ hở, khiến không ít người vây quanh theo dõi.
Vốn dĩ thì án mạng như thế này do Chi đội Hình sự phụ trách, nơi xảy ra vụ án là khu Nam thành phố Giang, dù phải xuất cảnh cũng phải là Chi đội khu nam, thế nhưng cuộc gọi báo cảnh sát kia cực kỳ bất thường, người báo án là Lục Nghiễm, điện thoại báo án còn nhắc đến nghi ngờ tử vong do trúng độc Ketamin.
Vì thân phận của Lục Nghiễm, lại vì vụ việc có liên quan đến tội phạm ma tuý nên cảnh sát nhận điện thoại không dám xử lý qua loa, lập tức xin chỉ thị của cấp trên.
Cấp trên nhanh chóng thông báo cho Chi đội Cục thành phố với cả Chi đội Chống ma tuý.
Tin tức lan truyền rất nhanh, lực lượng của hai đội gần như cùng lúc rời khỏi cổng Cục thành phố, khí thế kinh thiên động địa, ai không biết chắc còn tưởng là gặp phải vụ trọng án nào khiến hai đội phải hợp tác.
Mà nhắc mới nhớ, đội phó tiền nhiệm của Chi đội Hình sự Cục thành phố vừa mới bị điều chỉnh công tác, đội phó mới ngày mai mới đến nhận chức, cũng đã chọn được người rồi.
Thật ra mọi người trong Chi đội Hình sự đều biết đội phó mới được điều tới từ Chi đội Chống ma tuý, còn là một “nhân vật có máu mặt”, mấy năm trước từng lập không ít công lao bên Chi đội Chống ma tuý, rất được đội trưởng bên ấy là Lâm Nhạc Sơn coi trọng.
Nhưng bắt đầu từ khoảng một năm trước, vị thế của quý ngài này bắt đầu tuột dốc dần đều, cũng không biết trúng cái ngải gì, đầu tiên là liên tiếp mấy lần mắc sai sót trong công việc, kế đó lại làm vài chuyện vi phạm kỷ luật, chỉ trong phút chốc từ công thần được người người tâng bốc biến thành “cục tạ của team” khiến người ta nghe tới là phát hãi.
Mà cái “cục tạ team” này không phải ai khác, chính là Lục Nghiễm.
Trên đường từ Cục Cảnh sát thành phố đến hiện trường vụ án, bốn người phụ trách trực đêm của Chi đội Hình sự còn đang bàn luận chuyện này.
Nữ cảnh sát cập nhật thông tin nhanh nhất cả bọn tên Lý Hiểu Mộng lại là người đầu tiên lên tiếng như thường lệ: “Này, em nói cho nghe, vụ này là đội phó Lục đích thân gọi điện báo án đó!”
Thành viên trong đội Trương Xuân Dương đang ngáp cạnh đó: “Trời mẹ ơi… rần rần vậy, mai mới nhận chức mà nay đã chơi lớn vậy rồi. Cái này là ra đề bài tập trước nè!”
“Được rồi.” Người tiếp lời là một thành viên khác trong đội đang lái xe, Phương Húc, cậu có nước da khá trắng, mặt mũi nho nhã, trông hơi thư sinh: “Tém tém lại đi, đừng có để đội phó Lục nghe thấy mấy câu này.”
Lý Hiểu Mộng: “Xì, tất nhiên là bọn em không nói trước mặt anh ấy rồi.”
Trương Xuân Dương: “Chứ gì nữa.”
Trong số bốn người trên xe, chỉ có mình Hứa Trăn là không nói lời nào mà từ đầu đến cuối chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa.
Mãi đến lúc xe rẽ qua đoạn đường cuối cùng, Hứa Trăn mới nói: “Đến rồi.”
Khí thế trong còn hẻm thật sự hùng hồn, đến cả đội trưởng Lâm Nhạc Sơn của Chi đội Chống ma tuý cũng đích thân đến.
Lâm Nhạc Sơn cúi gằm mặt, hổn hển thấy rõ nhưng vì ngại xung quanh toàn là đồng nghiệp nên đang cố nén giận.
Lâm Nhạc Sơn là người nóng tính có tiếng, trong đội ít có ai dám cứng đầu cứng cổ với gã, gã mà mắng rồi là ai cũng khiếp đảm, không chỉ có giọng nói như sư tử hống mà còn rất dễ vạch trần người khác, lúc nào mà gã lớn tiếng mắng mỏ ở văn phòng lầu ba thì lầu một với lầu năm đều nghe hết ráo, chưa có người nào ở Chi đội Chống ma tuý từng thấy Lâm Nhạc Sơn cười, mặt mày quanh năm âm u, cấp dưới ai nấy thần hồn nát thần tính, lo sợ phạm lỗi nhỏ cũng bị gã tóm lấy.
Có điều một năm nay tất cả lửa giận của Lâm Nhạc Sơn đều bị Lục Nghiễm hút lấy, đặc biệt mấy tháng gần đây là dữ dội nhất.
Mà cũng không biết Lục Nghiễm ăn trúng cái gì, xung đột với cấp trên mấy lần, không nghe chỉ huy, nhưng cũng không biết vì sao mà dù Lục Nghiễm nghĩ quẩn mang tiền đồ của mình ra đùa giỡn thì Lâm Nhạc Sơn cũng đều nén nhịn cả.
Lâm Nhạc Sơn vừa đặt chân vào quán bar thì giọng đã lên tone: “Lục Nghiễm đâu? Gọi…”
Theo ngay sát gã là bốn người của Chi đội Hình sự.
Kết cuộc, Lâm Nhạc Sơn nuốt thẳng nửa câu sau xuống họng.
Mọi người nhìn thấy có vài người đang ngoan ngoãn ngồi xổm giữa sảnh quán bar lộn xộn, người nào người nấy ăn mặc diêm dúa loè loẹt nhưng lại rất trật tự, còn đều cúi đầu cả, hai tay vắt sau đầu, rõ là đã bị “dạy dỗ”.
Nghe thấy có người bước vào, chỉ có một người vội vã ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy toàn là người mặc cảnh phục lại hoảng hồn cúi xuống.
Lục Nghiễm đứng ngay bên cánh, hai tay bắt chéo trước ngực, không có biểu cảm gì, nhìn thấy cấp dưới mới bên đội Hình sự và sếp cũ bên Chống ma tuý đã đến cả, bèn dùng mũi chân chọc vào cái chân đang cuộn tròn của tên cầm đầu, thản nhiên hỏi hỏi: “Nhận mặt đi kìa, người của anh đâu?”