Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 53

Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng ra khỏi nhà ăn, điện thoại của Lục Nghiễm cũng có tin nhắn tới.

Là do Hứa Trăn gửi đến: “Đội phó Lục, đã phác hoạ xong rồi.”

Lục Nghiễm dừng bước, đang định tạm biệt Tiết Bồng thì thấy cô cứ cúi gằm mặt, hình như đang nghĩ gì đó rất nhập tâm, đã đi đến bậc thềm cuối cùng rồi mà vẫn không để ý.

Tiếp đó, Tiết Bồng lập tức hụt chân, đầu gối nhũn ra, suýt thụp cả người xuống.

Lục Nghiễm nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo cánh tay cô lên.

Tiết Bồng im lặng một lúc rồi mới hoàn toàn choàng tỉnh, ngơ ngác hoảng hốt nhưng vẫn nhanh đứng vững lại được nhờ Lục Nghiễm đã đỡ lấy, cô nói: “Cảm ơn, làm tôi hết hồn…”

Lục Nghiễm lại có chút buồn cười hỏi: “Nghĩ cái gì đấy, thừ cả người, đi xuống bậc thang mà cũng không chịu nhìn nữa?”

“Tôi vẫn đang nghĩ về vụ án…”

Tiết Bồng giật thót, suýt nữa bay mất cả suy nghĩ, cô vỗ vỗ má rồi mới nói: “Phải rồi, hồi chiều Cố Dao lấy lời khai rồi, anh xem chưa?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Xem rồi, em muốn nói đến đoạn nào?”

“À, chị ấy nghi hội viên cao cấp ở câu lạc bộ cưỡi ngựa chủ động cung cấp công việc cho Trình Lập Huy chắc là con nhà giàu có tiếng hiện giờ. Quản lý rừng cũng nói là trong đám con nhà giàu săn bắn chim đó, có một người nhỉnh hơn vài tuổi, hơn nữa những đứa khác cũng rất nghe lời cậu ta. Tôi nghĩ là ngoài việc có gia thế hiển hách hơn những người còn lại, thì chắc còn có liên quan đến danh tiếng cá nhân.”

Lục Nghiễm sững lại: “Ý em là hội viên cao cấp mà Cố Dao nghi ngờ và đứa cầm đầu đám săn bắn chim là cùng một người.”

Tiết Bồng liệt kê từng cái: “Săn bắn chim, sở hữu súng, tàng trữ đạn dược, thuê sát thủ giết người, còn dính dáng tới ma tuý nữa, những chuyện này dường như đều có liên kết với nhau. Còn chuyện sát thủ tấn công thì… lúc đi nằm vùng anh có từng gây hấn với nhân vật nổi trội nào như thế không?”

Lục Nghiễm cụp mắt nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không có, anh nằm vùng chỉ đa phần tiếp xúc với tội phạm buôn bán ma tuý, đám con nhà giàu ngoài mặt làm ăn chính đáng, dù có muốn lấn sang ma tuý cũng sẽ không tự xuất hiện đâu.”

Tiết Bồng gật đầu, cũng cảm thấy khá có lý.

Nếu như là con nhà giàu hết sức có tiếng tăm thì sao lại có tiếp xúc với thân phận nằm vùng của Lục Nghiễm được, hiện giờ lại còn có thể tung tăng ngoài kia nữa chứ?”

Lục Nghiễm nói: “Thật ra còn có một khả năng nữa.”

“Gì cơ?” Tiết Bồng hỏi.

Lục Nghiễm: “Tuy là Lý Thành Kiệt có liên quan tới cái chết của Trình Lập Huy, tuy hắn cũng từng tấn công anh, nhưng mà chưa chắc hắn chỉ làm việc cho một người. “Kẻ thanh trừng” như hắn đều chỉ nhận tiền rồi làm. Hơn nữa đám con nhà giàu săn bắn chim, đứa nào đứa nấy cũng khoe khoang phách lối lại nhàn hạ, không giống tác phong của tội phạm ma tuý lắm. Thông thường thì tội phạm ma tuý đều kín kẽ hết sức có thể, ra sức giấu giếm thân phận của mình, ngoài mặt tuyệt đối sẽ không làm việc gì quá nổi trội, nếu thu hút sự chú ý của cảnh sát bằng hành động huênh hoang nào đó để dính líu tới hành vi phạm tội khác thì lại thành ra không được buổi giỗ mà còn mất buổi cày.”

“Ý anh là bên dính tới ma tuý và bên săn bắn chim là hai tốp khác nhau?”

“Ít nhất thì hiện giờ có thể thấy, Lý Thành Kiệt và Trình Lập Huy không hề trực tiếp tham gia vào hoạt động của tội phạm ma tuý, chỉ là một người chuyển lời, một người dọn dẹp, là những người dễ dàng để lại dấu vết, bị cảnh sát bắt được nhất. Vì thế với phong cách của bọn tội phạm ma tuý, chúng tuyệt đối sẽ không để hai người này tiếp xúc trực tiếp với đường dây kinh doanh ma tuý. Nhưng mà anh nghĩ dù phía trên là hai nhóm người khác nhau thì giữa hai nhóm này chắc chắn cũng có quen biết, hoặc là có móc nối những lợi ích khác.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng thở dài nặng nề nhưng không nói gì.

Lục Nghiễm hỏi: “Thở dài cái gì vậy?”

Tiết Bồng: “À thì chỉ là tự dưng lại thấy lúc trước anh nằm vùng cũng không dễ dàng gì, mối quan hệ rườm rà rắc rối như thế mà cũng có thể phân tích được rõ ràng mạch lạc, mỗi ngày chắc hao nhiều tế bào não lắm.”

Cả hai im lặng mất mấy giây.

Lục Nghiễm hỏi: “Em đang châm chọc anh đấy phỏng?”

Tiết Bồng đột nhiên bật cười: “Có chút châm chọc đấy, mà cũng có chút ngậm ngùi từ tận đáy lòng.”

Lục Nghiễm: “…”

Một lúc sau, Lục Nghiễm mới tìm được chủ đề: “Phải rồi, phác hoạ xong chân dung rồi, anh về xem trước đây.”

“Được, anh đi đi.”

Hai người tách nhau ra ở cửa nhà ăn, một người về chi đội, người kia về phòng thực nghiệm.

Trong phòng làm việc chi đội, cả bọn Hứa Trăn đang tụ lại bàn bạc tình tiết án.

Lục Nghiễm bước vào đi đến bên bàn rồi hỏi: “Sao rồi, phác hoạ xong rồi sao?”

Phương Húc nói: “Đúng vậy, đội phó Lục, anh xem đi.”

Người đàn ông trên bản chân dung phác hoạ rất gầy, ánh mắt có chút sắc bén, đuôi mắt xếch lên, hơn nữa trông còn khá quen.

Lục Nghiễm cau mày, nhanh chóng hồi tưởng, miệng lẩm bẩm: “Hình như gặp ở đâu rồi.”

Lúc này, Lý Hiểu Mộng ra hiệu cho Lục Nghiễm nhìn vào màn hình máy tính: “Chắc là cậu ta.”

Lục Nghiễm ngước lên nhìn, thấy ngay phải một tờ báo tin tức doanh nghiệp trẻ, bên trên có ảnh, người đàn ông trong ảnh mặc vest, khẽ mỉm cười, giống sáu, bảy mươi phần trăm với hình chân dung phác hoạ.

Người này lại chính là Hoắc Ung, cậu hai của tập đoàn công ty Hoắc Thị, hay được gọi là giám đốc Hoắc.

“Hoắc Ung…” Lục Nghiễm hỏi: “Quản lý rừng chắc chắn là cậu ta à?”

Trương Xuân Dương: “Chắc, bọn tôi đã đối chiếu tới lui nhiều lần, anh ta còn nói là mình đã nghe thấy rất rõ, bọn nhóc con nhà giàu đều gọi tên cầm đầu là anh Ung.”

Lục Nghiễm bỗng chốc không nói gì.

Vụ án này còn phức tạp hơn là anh nghĩ.

Hứa Trăn nói: “Đội phó Lục, tiếp đến phải làm thế nào, có cần mời…”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Không, bây giờ vẫn chưa nắm được chứng cứ trực tiếp, hơn nữa chỉ có mỗi một tấm chân dung phác hoạ, không được bứt dây động rừng.”

Trương Xuân Dương sững người, nhanh mồm hỏi: “Đội phó Lục, anh sợ gia thế của cậu ta phải không? Nhưng mà dù có là cậu ấm của Hứa Thị cũng đâu thể coi trời bằng vung thế này được!”

Lý Hiểu Mộng lập tức huých Trương Xuân Dương một cái: “Anh nói chuyện kiểu gì đấy?”

Trương Xuân Dương: “Tôi…”

Lục Nghiễm trả lời: “Không phải tôi sợ cậu ta, thế nhưng tôi cũng không thể xin đội trưởng Phan ký vào lệnh khám xét hay là lệnh bắt chỉ dựa vào một bức chân dung phác hoạ như thế này được. Hiện giờ, người quản lý này có thể chỉ ra Hoắc Ung là tên “cầm đầu” đám săn bắn chim, đến lúc chúng ta lấy danh nghĩa hỗ trợ điều tra đưa Hoắc Ung tới đây lấy thông tin, tên quản lý này lại tự dưng thay đổi lời khai thì sao? Lời khai luôn luôn là chứng cứ duy nhất, cái chúng ta cần là chứng cứ trực tiếp.”

Cả bọn đều gật gù.

Phương Húc nói: “Đội phó Lục, vậy tiếp đến chúng ta có phải thu thập chứng cứ thêm không?”

“Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, nguyên nhân điều tra chính là cái chết của Trình Lập Huy.” Lục Nghiễm vừa nói vừa đi tới trước bảng trắng, cầm bút gõ lên bảng.

Trên bảng vẫn còn viết những nội dung đã bàn trong lúc họp, lần trước, họ đã chia thành hai bên vụ án săn bắn chim và vụ án mạng của Trình Lập Huy, chia thành hai vụ án riêng biệt để điều tra, cũng đã chia nhiệm vụ, thế nhưng hiện tại, hai vụ án này hoàn toàn không thể điều tra tách rời, nếu muốn điều tra một trong số đó thì phải đồng thời theo sát luôn cả cái còn lại.

Lục Nghiễm bôi đi dòng kẻ chia giữa hai vụ án, anh hỏi: “Mọi người nói xem thử trong số những việc này, chúng ta đã làm gì rồi?”

Lý Hiểu Mộng lên tiếng trước: “Trình Lập Huy đã bị người ta tiêm ma tuý dẫn đến tử vong, người thực hiện vứt xác là Lý Thành Kiệt.”

Lục Nghiễm gật đầu, nhanh chóng viết lên bảng.

Trương Xuân Dương lên tiếng tiếp theo: “Lúc còn sống, Trình Lập Huy từng tiết lộ với người báo án rằng có một người khách ở câu lạc bộ cưỡi ngựa rất quý cậu ấy, còn chủ động giới thiệu công việc cho cậu ấy. Lý Thành Kiệt cũng có khả năng cao là đã ẩn nấp ở câu lạc bộ ngựa, hắn còn thường giúp đặt hết thức ăn cho chim, chuẩn bị cho hoạt động đám tay con nhà giàu của Hoắc Ung.”

Phương Húc nói tiếp: “Lý Thành Kiệt từng tấn công đội phó Lục, việc thông báo cho đội phó Lục đến công trường là do Trình Lập Huy nhờ Tôn Cần, tối đó, Trình Lập Huy bị diệt khẩu ngay lập tức.”

Hứa Trăn cũng tiếp: “Thế nhưng hiện giờ vẫn còn hai chuyện chưa thể xác định được, một là không thể nào xác định được Hoắc Ung có liên quan tới cái chết của Trình Lập Huy, chuyện khác nữa là không thể chắc chắn được Hoắc Ung có liên quan đến đường dây ma tuý hay không.”

Lục Nghiễm viết nhanh lên bảng, mãi đến lúc này anh mới nói: “Còn một chuyện nữa, rốt cuộc người khách ở câu lạc bộ cưỡi ngựa đã để ý Trình Lập Huy có phải là Hoắc Ung hay không?”

Tiến đến, Lục Nghiễm người người, nhìn lướt sang những người khác, dùng đầu bút chỉ vào chữ viết trên bảng, tổng kết lại: “Ngày mai chúng ta sẽ đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, phạm vi điều tra chủ yếu là ký túc xá và khu vực làm việc của Trình Lập Huy. Hiện giờ chưa có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được Trình Lập Huy và Hoắc Ung có liên quan tới nhau, chỉ có một nhân chứng có thể chứng minh là Lý Thành Kiệt đã đi dò đường trước cho hoạt động săn bắn chim của Hoắc Ung, Lý Thành Kiệt là nhận được lên của một người nào đó, vứt thi thể của Trình Lập Huy và khu bảo tồn thiên nhiên. Vậy thì Lý Thành Kiết có phải người đã tiêm ma tuý cho Trình Lập Huy hay không? Trông vóc người và ngón nghề của Lý Thành Kiệt quả thật rất giống người đàn ông bị camera ghi lại trong con hẻm quán bar, lúc đó tôi còn sượt qua vai hắn.”

“Tất nhiên là kẻ đứng đằng sau đường dây ma tuý này luôn coi Lý Thành Kiệt như “kẻ dọn rác”, thế nhưng Lý Thành Kiệt cũng có thể trung thành với Hoắc Ung ngay trong cả khi như vậy, thậm chí có thể làm nhiều việc hơn cho đám công tử con nhà giàu. Thân thế của Hoắc Ung quả là sẽ mang đến áp lực cho chuyện này nhưng cùng lúc đó cũng sẽ trở thành động lực, chính bởi vì cậu ta là Hoắc Ung, phía sau có ekip pháp luật lớn mạnh, vì thế điều tra của chúng ta phải khắt khe hơn, phải dựa vào chứng cứ nhiều hơn, bớt đi người làm chứng. Dù Lý Thành Kiệt và người quản lý lần lượt xác nhận Hoắc Ung cầm đầu và tổ chức hoạt động săn bắn chim, thì khi không có chứng cứ thật sự trực tiếp và xác thực, lời khai của họ đều không hề có giá trị.”

Lục Nghiễm nói đoạn, bỏ bút xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn sang từng người có mặt, vài giây sau mới hỏi: “Còn có ai bổ sung gì không?”

Hứa Trăn: “Cũng có nghĩa là nếu đặt giả thiết Hoắc Ung là chủ mưu, thế thì mục đích khám xét thu thập chứng cứ của chúng ta ngày mai chính là tìm ra mối quan hệ giữa Hoắc Ung và Trình Lập Huy.”

Lục Nghiễm: “Phải nói là tìm chứng cứ Trình Lập Huy có dính dáng tới ma tuý và nguyên nhân cậu ta bị diệt khẩu. Bởi vì dụ Hoắc Ung có dính tới ma tuý, cậu ta cũng sẽ không đích thân ra lệnh cho Trình Lập Huy, chắc chắn sẽ có người ở giữa. Vì thế thay vì liên kết Trình Lập Huy và Hoắc Ung lại với nhau, chi bằng liên kết Trình Lập Huy, Lý Thành Kiệt và ma tuý lại với nhau.”

Bỗng chốc, chẳng còn ai nói gì, sắc mặt mọi người đều mỗi người một khác, có người nặng nề, có người ủ rũ, có người thở dài.

Lục Nghiễm nhìn thấy thì hỏi: “Làm sao thế, còn chưa bắt đầu thu thập chứng cứ mà biết khó rút lui rồi à?”

Trương Xuân Dương: “Bọn tôi không phải biết khó rút lui gì, chỉ là vụ này điều tra đến bây giờ, lại dính tới đường dây ma tuý nữa rồi, chỉ sợ mình gắn sức, rồi cuối cùng lại chuyển sang cho đội chống ma tuý, vậy thì lại công cốc tiếp…”

“Sao mà lại công cốc được?” Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười, ngồi xéo xuống mép bàn, giọng nói hết sức bình thản: “Dù là hình sự hay là chống ma tuý, tất cả mọi người đều đi về cùng một đường, mục đích đều là đánh gục cái ác, bảo vệ ổn định và trật tự xã hội. Hơn nữa, từ việc Trình Lập Huy bị giết, Lý Thành Kiệt giết người vứt xác cho tới hoạt động bắn chim trong khu bảo tồn thiên nhiên, tất cả những điều này đều nằm trong phạm vi điều tra của chúng ta mà. Đợi đến sau đó, chúng ta xác thực được tất cả những vụ án này đều có liên quan đến đường dây ma tuý, thì lúc đó cũng chưa chắc sẽ phải giao cho đội chống ma tuý, tôi sẽ xin đội trưởng Phan thử, xem xem hai đội có thể hợp tác với nhau như thế nào, mọi người cùng hợp tác điều tra, không phân chia cái gì của ai hết. Thế nào?”

Nghe đến đây, cả bọn đều lần lượt thở phào.

Lý Hiểu Mộng nói: “Ấy, nếu mà hai đội hợp tác được thì tốt quá rồi, nhưng mà thường thì chỉ có vụ án lớn đặc biệt thì mới tới mức này chứ, có phải còn cần phải thành lập tổ chuyên án không?”

Lục Nghiễm: “Đó đều là những chuyện tiếp sau này rồi, ngày mai tất cả mọi người đều phải xốc dậy tinh thần, phải tóm gọn câu lạc bộ cưỡi ngựa trước.”

Cả đội: “Vâng, đội phó Lục!”

Lục Nghiễm lại cười, nhìn đồng hồ rồi vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vậy thì tới đây thôi, mọi người về sớm đi, mai gặp.”

Vừa nói xong thì đã biến mất sau cánh cửa, mọi người trong phòng đều bật ngửa với tốc độ nhanh chóng này.

Trương Xuân Dương: “Ấy, tôi còn có chuyện muốn hỏi mà, sao đội phó Lục gấp vậy…”

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc: “Hỏi cái gì mà hỏi, chín giờ luôn rồi, nói nhảm nói nhí gì thì mai nói.”

Trên đường Lục Nghiễm lấy xe về nhà, Tiết Bồng cũng đang nghiên cứu vật chứng trong khoa kiểm nghiệm dấu vết.

Được một lúc thì Mạnh Nghiêu Viễn quay về, vừa vào cửa đã đi tới chỗ Tiết Bồng, than thở: “Trời má ơi, tin tức chấn động!”

Tiết Bồng cau mày, không để ý tới y.

Mạnh Nghiêu Viễn tự biên tự diễn nói: “Cái ông quản lý rừng làm phác hoạ chân dung rồi kìa, nhận ra được một trong số bọn con nhà giàu săn bắn chim, bà đoán coi ai?”

Tiết Bồng chỉ thờ ở: “Không biết.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Tất nhiên là tôi biết bà không biết rồi, tôi để bà đoán đây nè còn gì?”

Tiết Bồng im lặng một lúc rồi thở dài, ngước mắt nhìn y: “Nổi lắm hả?”

Mạnh Nghiêu Viễn gật đầu lia lịa: “Nổi ngút ngàn á!”

Tiết Bồng sững người, điều này có hơi bất ngờ.

Trong số nhà giàu có thể nổi như thế ở thành phố Giang, đếm đi đếm lại chỉ không quá ba người, một người họ Lỗ, một người họ Tề, còn có một người họ Hoắc.

Tiết Bồng nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi đoán không ra.”

“E hèm!” Mạnh Nghiêu Viễn làm màu một chốc, vẻ mặt hết sức bí ẩn nhả ra hai chữ: “Chính là… Hoắc – Ung.”

Tiết Bồng chết đứng.

Hoắc Ung?

Mấy giây sau, Tiết Bồng mới cười, có chút lạnh lùng và cười cợt: “Thì ra là cậu ta.”

Cũng chẳng lạ gì.

Mạnh Nghiêu Viễn nhìn thấy, thoạt đầu thì chớp chớp mắt rồi lại nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt của cô, đột nhiên lại nói: “Ấy, cái giọng điệu của bà nghe như có quen cậu ta vậy…”

Tiết Bồng chỉ cụp mắt, tiếp tục nghĩ về chuyện của mình rồi hời hợt: “Sao mà tôi lại quen cái loại người như thế được.”

Nhắc đến Hoắc Ung thì thật ra, ấn tượng của Tiết Bồng đối với y không chỉ là từ tin tức truyền thông, thậm chí có thể nói là từ lâu trước khi y tiếng tăm lẫy lừng, cô đã có tiếp xúc với người này rồi.

Chỉ là Tiết Bồng chưa từng kể với ai về quá khứ này, hai người biết được chuyện lúc đó cũng chỉ có Tiết Dịch với Hoắc Kiêu.

Năm đó, Tiết Bồng vừa lên lớp Mười, mới khai giảng còn chưa được một tháng.

Khối Mười chỉ toàn học sinh mới, đều còn lạ lẫm, lúc này ai cũng còn có chút xa lạ với nhau, chỉ có mỗi Tiết Bồng vừa nhập học đã nổi danh.

Lúc đó, Tiết Dịch đã là chủ tịch hội học sinh, chuyện Tiết Bồng là em gái của Tiết Dịch cũng nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong trường, hơn nữa khi đó, thành tích học tập trong lớp của cô cũng rất khá, có thể đứng vững trong top ba, mặt mũi cũng xinh xắn, chỉ là ít khi cười, với ai cũng hời hợt.

Có rất nhiều đàn anh khối trên sẽ cố ý nhìn về phía cô lúc tập thể dục giữa giờ, còn sẽ chụm đầu bàn tán.

— Nhìn kìa, em gái Tiết Dịch đấy.

Có người nói cô trông chả ra làm sao, bình thường lại nhạt nhoà, kém xa Tiết Dịch.

Có người nói thật ra trông cô cũng ổn, đẹp kiểu giống như Aya Ueto, Ishihara Satomi ấy, chỉ là môi không được dày với quyến rũ được như thế.

Còn có người nói đui rồi à, rõ ràng bình thường ra đó, sao mà so được với nữ thần?

Những lời này ít nhiều cũng đều lọt tới tai Tiết Bồng, thế nhưng trước giờ cô nghe tai này lại lọt ra tai kia, hoàn toàn không để bụng, cũng không biết Aya Ueto với Ishihara Satomi là ai, nghe có vẻ là hai người Nhật.

Thật ra ở trường, Tiết Bồng có thế giới riêng của mình, rất ít khi ở cùng với Tiết Dịch, đến cả bạn trai khi ấy của Tiết Dịch là Hoắc Kiêu, Tiết Bồng cũng chỉ thỉnh thoảng mới gặp qua vài lần, chỉ nhớ là một anh đẹp trai mắt xếch, ấn tượng hoàn toàn nhạt nhoà.

Có vài lần, Hoắc Kiêu nhìn thấy Tiết Dịch ở trường còn chủ động chào cô.

“Hi, Tiết Bồng.”

Tiết Bồng vô thức quay đầu lại, cả hai lần đều ngược nắng, hơi chói mắt, khiến cô chỉ có thể nheo mắt lại, dùng tay che trán mới nhận ra là ai.

Hoắc Kiêu đứng dưới nắng, tuy là ngược nắng nhưng vẫn cười rất hòa nhã, dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Cho đến sau này có một hôm, thời tiết không được đẹp cho lắm, Tiết Bồng trực nhật xong, đeo cặp ra khỏi cổng trường thì trời đã âm u, trông sắp chuyển mưa đến nơi.

Cô cũng không để ý, chỉ hơi mất tập trung nghĩ xem không biết cuối tuần có nên đến thư viện không, quyển nào đã đến lúc phải trả vân vân.

Ai ngờ một cái bóng đột ngột xuất hiện chặn lấy đường cô.

Tiết Bồng khựng lại, ngước mắt lên, không cần phải che chắn ánh mặt trời, có thể nhìn rõ đây là một nam sinh mặc đồng phục, vóc dáng cao ráo, trông khá đẹp trai, cũng rất gầy.

Nam sinh đột nhiên gọi cô, nở nụ cười tươi roi rói: “Hi, Tiết Bồng.”

Tiết Bồng nhớ ra anh ta chính là Hoắc Kiêu.

Cô cũng chào như mấy lần trước: “Chào anh.”

Tiếp đến thì quay người đi vòng qua Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu lại chặn cô lại bảo: “Chị em vẫn đang bận, điện thoại lại hết pin, nói anh nhắn với em một tiếng, đừng về nhà gấp, đợi cô ấy xong hết chuyện rồi về nhà cùng.”

“À.” Tiết Bồng dừng bước, ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, em biết rồi.”

Tiết Bồng quay người đi ra vào trường.

Hoắc Kiêu đi theo cùng cô, vừa đi vừa nói: “Họ ở trong nhà thi đấu ấy, sắp mừng thành lập trường rồi, phải trang trí hội trường, anh đưa em sang đó.”

“Ừm.” Tiết Bồng không hề ngạc nhiên, chỉ đồng ý rồi đi theo Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu đi phía trước, Tiết Bồng chậm chân hơn, theo ở phía sau, lâu lâu lại ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Hoắc Kiêu rồi lại cụp mắt nhìn xuống chân Hoắc Kiêu.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm cả dọc đường, càng nhìn càng nhíu chặt mày, bước chân cũng ngập ngừng.

Đến lúc sắp sửa đến nhà thi đấu, cô đột nhiên đứng lại nói: “Phiền anh nói với chị em, em không có mang ô, phải về nhà trước.”

Tiết Bồng quay đầu bỏ đi.

Hoắc Kiêu khựng lại, bước tới cản cô: “Sắp tới rồi, mày chạy cái gì?”

Tiết Bồng không để ý tới anh ta, muốn bước vòng qua.

Hoắc Kiêu lại kéo lấy cô lại: “Hỏi mày đó, mày thái độ gì vậy!”

Hoắc Kiêu tự dưng lại lật mặt, cũng không biết là vì bị phớt lờ nên nổi nóng hay là vì nguyên do nào khác.

Tiết Bồng cũng nhăn nhó mặt mày muốn vùng ra khỏi tay y, một tay lại mò vào điện thoại trong túi, bấm một số 1.

Số 1 là điện thoại của Tiết Dịch.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nghe loáng thoáng thấy tiếng “Alô”.

Tiết Bồng cầm điện thoại nói nhanh: “Chị, em ở nhà thi đấu…”

Còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Hoắc Kiêu đánh bay: “Má nó!”

Tiết Bồng tháo cặp ném thẳng về phía y.

Thế nhưng cô biết sức mình yếu, ném như thế không gây được tổn thương bao nhiêu, chỉ có thể cản trở được Hoắc Kiêu, tiện đường chạy thoát.

Chỉ là Tiết Bồng vừa chạy chưa được bao lâu đã bị Hoắc Kiêu đuổi theo tóm lấy, vừa lôi vừa kéo cô về phía nhà thi đấu.

Vào lúc này, cách đó không xa có tiếng quát: “Hoắc Ung!”

Tiết Bồng nhìn sang, có hai người chạy tới từ phía bên kia, một người là Tiết Dịch, một người chính là Hoắc Kiêu thật sự.

Hoắc Ung chửi rủa một tiếng, vẫn không chịu bỏ Tiết Bồng ra, Hoắc Kiêu đã đi tới trước lôi y ra hỏi: “Mày còn định chơi cái trò này bao nhiêu lần nữa! Mày có biết con bé là ai không!”

Tiết Dịch cũng lạnh mặt, đến xem Tiết Bồng có trầy xước gì không trước.

Tiết Bồng lắc đầu nói khẽ: “Em không sao.”

Chỉ là lúc này lên tiếng rồi, Tiết Bồng mới nghe được giọng mình có hơi run rẩy, ban nãy cô cũng thật sự khiếp đảm.

Tiết Dịch hít sâu một hơi, quay người nhìn về phía hai anh em họ Hoắc.

Hoắc Kiêu đang dạy dỗ Hoắc Ung, Hoắc Ung vuột tay Hoắc Kiêu ra, không thèm quan tâm mà nói: “Nó là em vợ tương lai của anh chứ gì, vậy thì cũng là người một nhà với em thôi, em mới thay đồng phục trường mấy người kiếm nó đi chơi, có mất miếng thịt nào đâu, lớn bụng rồi thì em chịu trách nhiệm là xong chứ gì?”

Hoắc Kiêu: “Mày!”

Vào lúc này, một âm thanh vang lên rõ mồn một.

“Bốp!”

Hoắc Ung lệch mặt sang một bên, ngớ người.

Hoắc Kiêu cũng đờ đẫn.

Đến lúc hoàn hồn lại, cả hai đều cũng nhìn về phía Tiết Dịch.

Chỉ nghe thấy Tiết Dịch cười lạnh: “Với sức của cậu sao? Ngựa không biết mặt mình dài ()” (): Ý nói con người không tự thấy cái xấu của mình.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, Tiết Bồng cuối cùng cũng nhớ rõ Hoắc Kiêu trông ra sao, cũng rõ luôn cả sự khác nhau giữa anh ta và Hoắc Ung.

Hai anh em nhà họ Hoắc trông rất giống nhau, chắc cũng phải giống tới tám mươi phần trăm, hơn nữa dáng người và chiều cao cũng đều tương tự, nếu Hoắc Ung mặc đồng phục vào rồi cố tình bắt chước cách nói chuyện của Hoắc Kiêu thì thật sự không biết đâu là thật đâu là giả.

Điều đáng nói chính là sau đó Tiết Dịch có hỏi Tiết Bồng, tại sao đi được nửa đường lại tự dưng phát hiện ra không phải Hoắc Kiêu.

Tiết Bồng nói: “Vì bước chân lúc đi.”

Tiết Dịch hỏi: “Bước chân? Có gì khác nhau?”

“Hoắc Kiêu phụ trách kéo quốc kỳ, thứ Hai nào anh ấy kéo cờ xong rồi xuống bục, em cũng đều để ý tới dáng đi của anh ấy, là kiểu đi một đường thẳng rất chuẩn ấy, hai chân sẽ rơi trên cùng một đường thẳng, mũi chân hơi hướng ra ngoài. Thế nhưng cái tên Hoắc Ung đó bước đi rời rạc lắm, kiểu đi rất là trẻ trâu ấy, mũi chân cũng hướng ra ngoài rất nhiều.”

Tiết Bồng vừa giải thích vừa vẽ ra cho Tiết Dịch xem, Tiết Dịch nghe mà tấm tắc khen hay, còn hỏi cô: “Mấy chuyện này em xem được ở đâu thế?”

Tiết Bồng nói: “Em quên rồi, xem đại trong thư viện ấy.”

Tiết Dịch đùa: “Năng lực quan sát của em tốt thế, mai mốt đi phá án luôn cho rồi đi.”

Tiết Bồng cũng cười theo, không hề để tâm đến.

Sau đó, Tiết Dịch không yên tâm, lại dặn dò Tiết Bồng hết lần này đến lần khác là sau này có gặp Hoắc Ung thì né xa chỗ khác, tìm nơi nào có đông người hoặc ở cùng với các bạn khác.

Cũng phải qua lần đó Tiết Bồng mới biết, Hoắc Ung nhỏ hơn Hoắc Kiêu hai tuổi, cũng đang học lớp Mười, tuy cả hai không học cùng một trường nhưng Hoắc Ung lại thường mặc đồng phục của trường trung học số mười sáu khu phía Bắc để trà trộn vào kiếm chuyện, còn vịn vào đó để sàm sỡ mấy cô nữ sinh nhưng cuối cùng cũng lại chẳng bị gì.
Bình Luận (0)
Comment