Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 83

Sau khi Tiết Bồng và Cố Dao vào bệnh viện, còn chưa bắt đầu kiểm tra thì Quý Đông Duẫn đã tới.

Tiết Bồng đang thở oxy, nhìn thấy Quý Đông Duẫn vào thì thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: “Lâu quá không gặp, pháp y Quý.”

Quý Đông Duẫn nhướng mày, vừa lấy dụng cụ ra, thu thập vết máu trên vết thương ở cổ tay cô vừa nói: “Mấy ngày nay yên ắng quá, không có cơ hội làm nhiệm vụ với nhau, nhìn tôi lạ quá rồi hả?”

“Chứ gì nữa, em còn tưởng anh không ở trong Cục.”

Quý Đông Duẫn cười: “Đúng là mấy ngày nay vừa đi công tác, mới về chưa được một ngày là nghe em bị bắt cóc. Đứa bắt cóc nào mà đui mù quá vậy, nhà em giàu lắm hả?”

Tiết Bồng: “Đám bắt cóc giàu hơn em nhiều.”

Quý Đông Duẫn lắc đầu thở dài: “Mấy đứa nhóc bây giờ…”

Chưa bao lâu sau, Quý Đông Duẫn lại thu dọn đồ rời đi, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra cho Tiết Bồng.

Đến lúc kiểm tra xong, Lục Nghiễm cũng bước vào, trao đổi tình hình với bác sĩ, biết được độc tính Chloroform không ngấm vào quá sâu, cần ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày.

Lục Nghiễm gật gù, đến lúc bác sĩ ra ngoài mới ngồi bên giường hỏi: “Có còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Tiết Bồng cười: “Tôi mà khó chịu thì mới nãy đã nói với bác sĩ rồi. Yên tâm đi.”

Lục Nghiễm vẫn còn hơi căng thẳng: “Ừm.”

Tiết Bồng còn không cho mình cơ hội lấy hơi, đã chuyển chủ đề, bắt đầu nói về vụ án: “Ban nãy Hoắc Ung tự dưng xuất hiện trên đường, còn vờ như không liên quan gì đến mình, báo cảnh sát ngay tại chỗ, cái trò này chắc chắn là có người dạy cho. Tôi nghĩ là tiếp theo đó, người dạy hắn sẽ còn chủ động đưa hắn tới tìm cảnh sát, cung cấp lời khai với danh nghĩa hợp tác điều tra, diễn cái trò này đến…”

Nhưng Tiết Bồng còn chưa nói xong, Lục Nghiễm đã rót một ly nước âm, nhét ly vào tay cô nói: “Uống nước đi.”

“À, lát nữa tôi uống.”

“Uống bây giờ đi.” Lục Nghiễm dừng lại rồi tiếp: “Em cần uống nhiều nước.”

“Tôi đã uống nhiều lắm rồi.”

“Vậy hả, rõ là còn chưa đủ nhiều.”

“…”

Lại một đợt im lặng.

Tiết Bồng hỏi: “Anh muốn chặn họng tôi đấy hả?”

Lúc này Lục Nghiễm mới cười: “Tiếp tới Hoắc Ung muốn làm gì, điều tra vụ án thế nào là chuyện anh phải lo. Em là người bị hại, bây giờ em chỉ cần lo nghĩ ngơi thôi, không cần lãng phí đầu óc, lần này em đã can đảm lắm rồi.”

Tiết Bồng nhấp môi, không nói gì, chỉ đưa nước lên miệng mà uống.

Lục Nghiễm cứ khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế như thế, nhìn cô uống hết nửa ly nước mới hơi thả lỏng ra, lúc này mới nói: “Phải rồi, hôm qua Tề Thăng nhắn tin cho anh, bảo là họ đã đến trại giam nữ lấy ghi chép bổ sung của Chung Ngọc, cũng đã hỏi chuyện lần trước em nhờ anh.”

Tiết Bồng lập tức nhìn sang Lục Nghiễm: “Chị ta trả lời thế nào?”

“Cô ta nói không còn nhớ múc nước ở hồ nào nữa, cái hồ đó cũng không có tên.”

Tiết Bồng cau mày: “Cô ta nói dối. Đó là chuyện Trần Lăng nhờ cô ta làm, cô ta không thể nào không nhớ được.”

“Đúng là cô ta đang nói dối, nhưng mà dù cô ta không nói thì mình cũng không làm gì được. Có điều cô ta có hỏi Tề Thăng một chuyện.”

“Hỏi Tề Thăng sao lại quan tâm đến chai nước đó sao?”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Cô ta hỏi rốt cuộc là ai đang quan tâm đến chai nước này. Tề Thăng không trả lời.”

Tiết Bồng bỗng không nói gì.

Thật ra trong lòng cô cũng không biết xử trí như thế nào, không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến chai nước đó, cũng không biết sao mình lại tò mò, cứ phải nhắm vào một vụ án đã được phá, rốt cuộc cô đang muốn tìm một đáp án thế nào?Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một hồi sau, Tiết Bồng mới nói: “Tôi biết chuyện này rất không đâu ra đâu. Dù tôi có kiểm nghiệm được thứ gì có hại trong đó thì đã sao cơ chứ? Vậy thì cũng không liên quan đến vụ án Trần Lăng và nhà họ Cao.”

“Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tất cả để thuận theo tự nhiên đi, có khi trong quá trình em mài mò lại tìm ra được cái “tại sao” này không chừng.”

“Ừm.” Tiết Bồng cười: “Nghe anh nói vậy, dường như cứ vướng mắc mãi chuyện này rất thừa thãi. Vậy được, cứ đi tiếp vậy.

“Ngoài ra thì còn một chuyện nữa.” Lục Nghiễm bỗng nói.

Tiết Bồng ngước mắt: “Gì cơ?”

“Phương Tử Oánh ra tù rồi.”

Nhanh thế…

Nhưng Tiết Bồng nghĩ lại thì, à, đúng là thế, tháng trước tới thăm Phương Tử Oánh, cô ta nói “tháng sau” sẽ ra tù, bây giờ đã là cuối tháng rồi.

Thời gian qua nhanh thật.

Tiết Bồng lại cụp mắt, trong lòng có chút trống rỗng, buồn bã, khó chịu, thế nhưng không thể tả được cụ thể là thế nào.

Một lúc sau, Tiết Bồng mới nói khẽ: “Thế có phải có nghĩa là vụ án của chị tôi chấm dứt hoàn toàn rồi đúng không.”

Không biết là cô đang hỏi Lục Nghiễm hay là đang hỏi bản thân mình.

Một tiếng thở dài khe khẽ bên tai.

Lục Nghiễm nói: “Thật ra vụ án này đã kết thúc từ chín năm trước rồi. Em cứ gắng gượng mãi, đã đến lúc bỏ qua cho mình rồi.”

Tiết Bồng vô thức phản bác: “Tôi có bao giờ không bỏ qua cho mình đâu, tôi cũng không bám miết lấy vụ án này.”

“Đó chỉ là bên ngoài, trong lòng em thì sao?” Lục Nghiễm hỏi: “Lần gần đây nhất em nằm mơ thấy Tiết Dịch là khi nào?”

Tiết Bồng chỉ biết nghẹn lời.

Trong lòng cô xuất hiện một câu trả lời: Chính là hôm nay.

Tiết Bồng nhìn trân trân vào Lục Nghiễm, một giây, hai giây rồi ba giây, cô không nói tiếng nào, một lúc sau, cô cụp mắt, co đầu gối lại, vòng hai tay ôm lấy chân.

Trong phòng hồi lâu không một tiếng động.

Cho đến khi Lục Nghiễm lại lên tiếng lần nữa: “Anh biết anh không nên nói những chuyện này lúc này, anh chỉ mong em sớm nghĩ thông suốt…”

Tiết Bồng chỉ nghe loáng thoáng được nửa câu, cô thấy ong ong bên tai, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau.

Trong lòng cô trống không lặng lẽ, chỉ cảm thấy máu trong huyết quản đã đông lại, rất lạnh, rất lạnh.

Cũng không biết bao lâu sau đó, hình như cô có nghe thấy Lục Nghiễm bảo rằng mình phải về Cục trước, sẽ đến thăm cô sau.

Tiết Bồng vẫn không nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng Lục Nghiễm đứng dậy, ghế cũng bị dời đi, sau đó có một thứ gì đó đặt trên đầu cô.

Tiết Bỗng khẽ giật mình, bỗng chốc choàng tỉnh trong hỗn loạn.

Bàn tay anh rất ấm, cũng rất nhẹ nhàng, vuốt nhẹ mấy cái như đang chải tóc cho cô.

Đến lúc Lục Nghiễm ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lại một lúc sau, Tiết Bồng cuối cùng mới nằm xuống, kéo chăn lên cao, che kín đầu, cuộn cả người vào chăn.

Một giọt nước mắt trượt qua khoé mắt, xuyên qua sóng mũi, chảy xuống một bên má.

Tiết Bồng gạt đi, mở mắt trân trân thất thần, trong đầu xuất hiện lại lời nói ban nãy của Lục Nghiễm.

Chẳng lẽ cô vẫn luôn không bỏ qua cho mình sao?

Thật ra cuộc sống của cô vẫn thế, đâu có thay đổi ảnh hưởng gì.

Nếu có thì quá lắm cũng là chuyện cô thì vào Đại học Cảnh sát và làm công an.

Tuy cô làm kỹ thuật hình sự nhưng trước giờ chưa từng bám riết lấy vụ án nào, dù không rõ sao Phương Tử Oánh lại giết Tiết Bồng, cũng chưa từng có ý định lật lại vụ án, dù có cố chấp cũng chỉ tự cố chấp trong lòng mình thôi, chưa từng gây rắc rối cho ai.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng thở dài một hơi, lại giở chăn ra, nhắn tin cho Lục Nghiễm nói: “Hôm nay không có gì nguy hiểm, đừng thông báo với người nhà tôi.”

Chưa bao lâu, Lục Nghiễm đã trả lời: “Được.”

“Đúng rồi, Barno còn ở nhà tôi, tôi quên đưa chìa khoá cho anh. Nhưng mà hôm nay muộn quá rồi, anh đừng chạy tới chạy lui nữa, tôi có để hạt ở nhà.”

Lục Nghiễm gửi một biểu cảm rồi nói: “Nghỉ ngơi trước đi, đừng bận tâm mấy chuyện này nữa.”

Lục Nghiễm vừa về tới Cục Cảnh sát thì nghe thấy Hoắc Ung đã tới, bảo là có quen biết với “bọn bắt cóc” Vương Doãn và Lưu Mân nên chủ động tới hợp tác điều tra, lúc này đang lấy lời khai trong phòng thẩm vấn.

Lúc này Hàn Cố đang đợi bên ngoài, vừa trả lời tin nhắn xong.

Vừa ngước mắt đã chạm phải ánh mắt của Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm dừng bước, ánh mắt rất lạnh lùng.

Hàn Cố lên tiếng trước: “Đội phó Lục, chào anh. Tôi đến cung cấp thông tin với thân chủ tôi. Nghe nói lần này người bị bắt là Tiết Bồng, cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

Lục Nghiễm vốn không muốn để ý tới Hàn Cố, thế nhưng Hàn Cố lại nhắc đến Tiết Bồng, Lục Nghiễm đành nói: “Luật sư Hàn điềm tĩnh ghê, hình như không lo lắng chút nào.”

“Cậu Hoắc thân chủ của tôi tới để hợp tác điều tra, tôi phải lo gì cơ chứ?”

“Tôi không có nói đến Hoắc Ung, tôi đang nói Tiết Bồng.” Lục Nghiễm nhếch môi, đi thẳng vào chủ đề: “Tôi còn tưởng đâu anh hỏi tới Tiết Bồng là vì mối quan hệ trước kia của anh và Tiết Dịch, nhưng mà vừa nãy anh lại cho tôi cảm giác như anh chỉ là người lạ.”

Rõ là Hàn Cố không ngờ Lục Nghiễm lại nhắc tới Tiết Dịch, hắn lập tức sững người.

Vào lúc này, Lục Nghiễm lại lên tiếng lần nữa: “Chức trách của cảnh sát chúng tôi là duy trì trật tự xã hội, chức trách của luật sư là giúp đỡ về mặt luật pháp cho người cần nó. Tất nhiên là tập thể nào cũng có con sâu làm rầu nồi canh, làm một số chuyện trái với trật tự xã hội và phong tục tốt đẹp. Luật sư Hàn, anh là người thông minh, chắc cũng phải hiểu quay đầu trước bờ vực là như thế nào.”

Hàn Cố thở dài, mỉm cười: “Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời đội phó Lục, nhưng mà hình như anh đã nhầm đối tượng rồi.”

“Vậy sao?” Lục Nghiễm hơi hất cằm, liếc về hướng xéo với hắn: “Xúi giục người khác phạm tội, dù mình không tham gia thì cũng sẽ xử phạt như đồng phạm. Hơn nữa lại còn xúi giục vị thành niên, càng phải xử nặng.”

“Đội phó Lục đang ám chỉ với tôi là vụ án này do cậu Hoắc xúi giục sao? Anh đừng quên, chúng tôi đến để chủ động hợp tác điều tra, cung cấp thông tin, hơn nữa cậu Hoắc vừa phát hiện ra vụ án là đã báo cảnh sát ngay.”

“Tôi không có ám chỉ với anh đâu, tôi đang chỉ rõ cho anh thấy đấy. Anh là luật sư, không thể nào không biết mặt lợi và mặt hại ở đây, thế nhưng anh không những không ngăn cản, lại còn hướng thân chủ của anh vào con đường sai trái hơn, rốt cuộc anh đang giúp hay đang hại cậu ta vậy.”

Hai người cứ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.”

Dù không nói gì thì cũng dùng ánh mắt để đáp trả lại nhau, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Cho đến khi Lục Nghiễm xoay đi, để lại bốn chữ cuối cùng: “Tự mà lo lấy.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Nghiễm về văn phòng chưa được bao lâu, Phương Húc đã đưa mớ hồ sơ ghi chép của Hoắc Ung nói, mặt trông hết sức khó coi.

Ban đầu Lục Nghiễm hơi bất ngờ, rất ít khi nhìn thấy Phương Húc khó chịu ra mặt như thế, thế nhưng nghĩ lại thì chắc phần trăm cao là trong lúc lấy thông tin, Hoắc Ung lại diễn quá sâu, khiến Phương Húc thấy phản cảm.

Vụ săn bắn chim lần trước, Hoắc Ung cũng diễn không hề giả trân, vụ bắt cóc lần này chắc là vẫn một chiêu một.

Phương Húc ngồi xuống nói: “Vương Doãn và Lưu Mân đều nói họ không quen Tiết Bồng, cũng không muốn làm hại cô ấy, càng không phải muốn cướp tài sản, chỉ là nghe nói mấy ngày trước ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, có chuyên viên kỹ thuật xung đột với Hoắc Ung nên muốn dạy cho cô ấy một bài học, sau đó tới kể công với Hoắc Ung.”

Lục Nghiễm nghe thấy, tự dưng lại thấy buồn cười: “Nghe nói là có xung đột nên dạy cho một bài học? Vậy chúng theo dõi Tiết Bồng như thế nào?”

“Nói là trước kia từng theo dõi Tiết Bồng, biết cô ấy sống ở đâu, định nhân lúc cuối tuần cô ấy ra ngoài rồi hành động, thế nên mới theo Biết Bồng đến bãi đậu xe.”

Đúng là nhảm nhí.

Lục Nghiễm đỡ trán: “Tụi nó nghĩ là có người tin thật đấy hả.”

Phương Húc nói tiếp: “Cả hai đều khăng khăng Hoắc Ung hoàn toàn không biết gì hết, cũng đều nói là không ngờ giữa đường lại gặp Hoắc Ung. Còn Hoắc Ung thì sau khi biết được hành vi của Vương Doãn và Lưu Mân có liên quan tới mình, bèn đập bàn mấy phát tỏ ra tức giận, còn nói từ đầu mà biết chúng làm vậy, nhất định sẽ sẽ ngăn cản để hoàn thành trách nhiệm công dân.”

Lục Nghiễm: “…”

“Chúng tôi cũng đã điều tra điện thoại của cả hai, đúng là chúng không hề liên lạc và lưu giữ số điện thoại được đăng ký của Hoắc Ung.”

Lục Nghiễm bóp bóp trán nói: “Hoắc Ung chắc chắn không chỉ có một cái điện thoại, hơn nữa sẽ không phải cái nào cũng đăng ký tên thật.”

“Đúng là chúng tôi có tìm được một tài khoản Wechat, hôm nay có trao đổi với Vương Xuyên sau khi xảy ra vụ án, thời gian đều không dưới năm phút, thế nhưng bên Tencent không thể cung cấp ghi âm cuộc gọi, Vương Doãn cũng không ghi âm lại, vì thế dù người gọi cho cậu ta có là Hoắc Ung thì cũng không có chứng cứ.”

Lục Nghiễm nhịp tay trên bàn, lúc này mới ngước mắt nói: “Vụ án phức tạp, lấy danh nghĩa điều tra chứng cứ, giữ Hoắc Ung lại Cục Cảnh sát hai mươi bốn tiếng đi, chỉ đưa đồ ăn nước uống đơn giản thôi.”

Phương Húc: “Vâng, tôi đi làm ngay.”

Nửa tiếng sau, Lục Nghiễm ra khỏi văn phòng, dặn dò Phương Húc mấy câu rồi đi ra ngoài.

Bước ra ngoài thì gặp Hàn Cố còn đang đợi, Lục Nghiễm đi lướt qua hắn rồi vòng về hỏi: “Luật sư Hàn còn đang đợi cậu Hoắc sao?”

Hàn Cố đứng dậy: “Đúng vậy, thân chủ của tôi còn trong đó, cũng không biết các anh còn cần bao lâu, tất nhiên là tôi không dám đi rồi.”

Lục Nghiễm nhếch môi, nửa cười nửa không: “Mới qua có hai tiếng thôi, còn hai mươi hai tiếng nữa lận.”

Hàn Cố sững người, cau mày.

Lục Nghiễm như lại cố ý nói: “Nếu chứng thực được là cậu Hoắc có dính dáng đến hiềm nghi phạm tội, chúng tôi còn phải giữ tận bốn mươi tám tiếng cơ.”

Hàn Cố thở dài, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu đã vậy thì tôi về trước, chờ thông tin phía cảnh sát bất cứ lúc nào.”

Lục Nghiễm ậm ừ hỏi: “Giờ tôi đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tiết Bồng đây, anh có muốn đi cùng không?”

“Không cần đâu, tôi nghĩ bây giờ chắc cô ấy không hề muốn gặp tôi đâu.”

Lục Nghiễm cười hời hợt: “Luật sư Hàn đúng là người thông minh.”

Tiết Bồng nghỉ ngơi trong phòng bệnh một tiếng đồng hồ, trằn trọc tới lui, cuối cùng vẫn không ngủ được, hơn nữa càng nằm lại càng khó chịu, bèn đi xuống dưới bệnh viện vận động.

Trời đã tối, trong bệnh viện đã sáng đèn đường.

Tiết Bồng tìm một băng ghế, ngẩn ngơ nhìn gốc cây được đèn đường rọi sáng trước mặt, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, trong đầu lại nhanh chóng lóe lên rất nhiều thông tin hỗn loạn, cứ trăn trở đến đau cả đầu.

Đến cả ban nãy bị bắt cóc, cô cũng chưa xuống tinh thần không biết làm thế nào đến thế này, thế nhưng hiện giờ lại dường như không có sức làm bất cứ gì nữa.

Vài phút sau, bên cạnh có tiếng một cặp mẹ con đang nói chuyện.

Cô con gái mặc áo bệnh nhân, nghe ra chắc là mới phẫu thuật cách đây vài ngày, người mẹ ở cùng con, miệng không ngớt lời quan tâm, cô con gái vừa nghe vừa rơi nước mắt, bảo rằng sau này nhất định sẽ quý trọng sức khoẻ.

Tiết Bồng khẽ nghiêng đầu, yên lặng nhìn cảnh tượng kia một lát, đến khi hai mẹ con đi mất mới cụp mắt xuống.

Tiết Bồng bỗng hơi ngẩn ngơ.

Nhớ lại thì cô chỉ nhìn thấy cảnh đó ở người khác, chính mình thì chưa từng trải qua.

Cô từng nhìn thấy Trương Vân Hoa khóc vật vã tuyệt vọng sau khi bố Tiết Ích Đông mất, cô cũng từng thấy Trương Vân Hoa đau đớn tận tâm can sau khi chị Tiết Dịch qua đời.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, từ tận sâu trong Trương Vân Hoa là một người phụ nữ kiên cường, sau khi trải qua nỗi đau chia ly ban đầu, chớp mắt lại nhìn thấy Tiết Bồng mang cảm xúc khốn đốn nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được, Trương Vân Hoa lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa cô đi khắp nơi chữa trị.

Tiết Bồng nhớ rất rõ, khoảng thời gian đó, Trương Vân Hoa không rơi một giọt nước mắt nào, ít nhất là ở trước mặt cô.

Cô cũng vậy.

Mỗi lần hai mẹ con tới bệnh viện, cứ ở một mình là lại đều im lặng.

Chắc là trong lòng họ đều sợ một khi lên tiếng sẽ không thể tránh khỏi nhắc đến Tiết Ích Đông và Tiết Dịch, vậy thì cuối cùng sẽ khóc cùng nhau.

Trương Vân Hoa điều đó sẽ chỉ càng kích động đến Tiết Bồng, vì Tiết Bồng không phải một cô gái hướng ngoại, có chuyện gì cũng đều chất ở trong lòng, người hướng ngoại sẽ còn biết tìm người khác kể khổ, thế nhưng Tiết Bồng chỉ gặm nhấm một mình, không gánh nổi cũng không lên tiếng.

Tiết Bồng thì lại vì vốn đã không hề muốn nhắc đến những chuyện này, cô biết người đã mất rồi thì không về được nữa, dù nói gì làm gì đều không có ích, nói ra chỉ xát muối vào vết thương thêm thôi.

Dù Cố Dao đã từng khuyên cô, bảo cô cố mà nói chuyện với bạn bè, dù chỉ là nói chuyện phiếm cũng có thể có tác dụng chia sẻ với người khác, dù sao thì người dễ có vấn đề về cảm xúc đa phần đều là do tính cách, cứ tích trữ trong lòng, lâu ngày lại tích cả một đống phế liệu ở đó.

Thế nhưng trong suốt một khoảng thời gian dài trước kia, Tiết Bồng đều thấy mình kiên cường như một con robot, không cần bảo vệ cả mình, khả năng gặm nhấm nội tâm cũng mạnh mẽ, đủ để chống đỡ được.

Ví dụ như với những vụ án cô từng tiếp xúc trong Cục, từ án thảm sát, án biến thái giết người, thủ đoạn phạm tội hết sức tàn nhẫn, có thể nói là thách thức giới hạn nhân tính, dù họ là cảnh sát hình sự và kỹ thuật hình sự đứng bàng quan, có lúc cũng sẽ không khỏi thổn thức.

Nhưng đa số lúc cô đều lạnh nhạt, bình tĩnh, khó bị lay động.

Có lúc cô cũng tự hỏi mình, có phải mình máu lạnh quá không? Đến trước kia Tiết Dịch bị hại, cô cũng đều không có bất cứ biểu hiện quá khích nào, càng không lên án hung thủ và người nhà họ giống người nhà của những nạn nhân khác.

Cho đến tận hôm nay, Tiết Bồng cũng không biết mình đã bị gì, dù là lúc đối mặt với Vương Doãn, Lưu Mân, cô cũng không hề sợ sệt, chỉ đạt mọi sự chú ý vào việc giải quyết tình hình hiện tại.

Ai ngờ sau khi mọi chuyện qua đi, cảm xúc của cô được buông lơi, trong lòng dường như có công tắc nào đã bị chạm phải, rất nhiều cảm xúc bắt đầu trở nên hỗn loạn, trộn lẫn thành một, khiến cô bỗng chốc không biết nên làm thế nào.

Có lẽ là vì giấc mơ cô đã thấy lúc hôn mê.

Cố Dao có nói, giấc mơ phản chiếu lại tiềm thức của mỗi người, rất nhiều thông tin nhận được lúc ban ngày sẽ được sắp xếp lại trong mơ, vì thế, đa phần sau khi tỉnh lại, người ta sẽ quên đi giấc mơ, chỉ còn giữ lại trong tiềm thức, còn số ít giấc mơ còn lại sau khi thức giấc chính là do não vẫn không được nghỉ ngơi, nó đang nhanh chóng vận chuyện, lập đi lập lại nên mới khiến ký ức trở nên rõ nét hơn.

Những chuyện Tiết Bồng thấy trong mơ kia, cô không chỉ nhớ rõ mồn một mà còn lập đi lập lại một cảnh tượng tương tự mấy năm nay.

Như Lục Nghiễm đã nói vậy, mọi chuyện qua cả rồi, thế nhưng trong lòng cô thì sao, đã qua hay chưa?

Chúng tồn tại dưới dạng giấc mơ, nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác, thật ra cô vẫn chưa từng buông bỏ, vẫn cứ luôn cố chấp với quá khứ.

Thế nhưng làm sao để buông bỏ chuyện cũ đây, không ai có thể trả lời được vấn đề này.

Tiết Bồng cúi đầu, thở dài một hơi, lúc nhắm mắt, cảm nhận được gió nhẹ lướt qua mặt mình, dường như lại cảm nhận được có ai đó đang vỗ về đỉnh đầu cô, vuốt theo tóc cô.

Trong lòng cũng yên bình hơn vào khoảnh khắc ấy.

Cho đến khi có một giọng nói trầm thấp gọi cô từ cách đó không xa: “Tiết Bồng.”

Tiết Bồng vô thức mở mắt, có hơi ngơ ngác ngoảnh đầu, còn ngỡ là nghe nhầm.

Lục Nghiễm đã đi tới trước, cau mày nhìn cô, ánh mắt còn có vẻ không đồng tình: “Bảo em nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi mà?”

Tiết Bồng ngơ ngác, phản ứng trật một nhịp: “Tôi không ngủ được, ra ngoài cho thoáng, bảo anh hôm nay đừng tới nữa mà?”

“À, anh làm xong việc rồi, không còn gì khác nữa.” Lục Nghiễm ngồi xuống cạnh cô: “Từ Thước với Cố Dao lấy lời khai xong về nhà rồi, Cố Dao nói mai sẽ tới thăm em.”

Tiết Bồng gật đầu, không nói gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cả hai lại im lặng, Lục Nghiễm nghiêng đầu nhìn cô.

Mặt Tiết Bồng vẫn còn hơi xanh xao, môi có hơi khô, trông như vừa mới bệnh nặng.

Lục Nghiễm nói nhẹ nhàng: “Em trúng độc Chloroform, sẽ có vài triệu chứng mất sức, rối loạn tinh thần với mất ngủ. Chắc hôm nay em sẽ rất khó chợp mắt được, nhưng mà không ngủ thì cũng phải nằm nghỉ.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Tiết Bồng cũng quay sang, cố cười với anh.

Lục Nghiễm khẽ cau mày, lại có gì muốn nói.

Anh rất muốn nói thêm vài câu quan tâm có thể an ủi được cô, thế nhưng lại không biết nói thế nào, có lẽ đổi lại là một người có tài ăn nói nào đó hoặc là hoạt bát hơn tí, có khiếu hài hước một tí sẽ tốt hơn, như Chung Lệ chẳng hạn.

Ít nhất thì y có thể chọc cho người ta cười trong vòng năm câu.

Lục Nghiễm cụp mắt nghĩ ngợi, Tiết Bồng không để ý tới sự khác thường của anh, cô hỏi: “Phải rồi, Hoắc Ung lấy lời khai thế nào?”

Lục Nghiễm nghĩ ngợi rồi lại kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nhưng anh cố gắng nói dịu bớt, đồng thời cũng quan sát nét mặt của Tiết Bồng.

Tiết Bồng nghe xong lại nói: “Nếu tôi nói với anh, tôi không giận, không tức tối chút nào, anh có thấy tôi vô cảm quá không.”

Lục Nghiễm há miệng: “Trước giờ em vẫn rất bình tĩnh mà, cũng đâu phí cảm xúc cho người lạ.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng lại ngạc nhiên: “Tôi là như vậy đấy sao?”

“Ừm.” Lục Nghiễm gật đầu: “Thật ra có rất ít người làm được điều này, nhưng đây cũng là kỹ năng mà những người làm cảnh sát hình sự, kỹ thuật hình sự nên có, chỉ khi bình tĩnh, khách quan tuyệt đối, làm tốt vai trò người bàng quan của mình thì mới có thể quan sát được toàn diện, tìm kiếm chi tiết, phân tích tình tiết án. Nếu cảm xúc quá phong phú, mang vai trò và cảm xúc chủ quan sẽ dễ bị phán đoán của chính mình chỉ sai phương hướng, bị tội phạm dắt mũi.”

Tiết Bồng: “Giống như làm bác sĩ vậy, nhận nhiều ca bệnh, nhìn thấy nhiều vui buồn hợp tan trong cuộc đời, dần dần cũng sẽ học được cách gạt bỏ cảm xúc, làm tốt bổn phận của người bác sĩ, phải không?”

Lục Nghiễm mỉm cười: “Về điểm này thì em mạnh hơn anh nhiều, anh chưa từng phải lo.”

Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt chậm rãi trượt trên đường nét sâu hút, một lúc lâu không nói.

Đến lúc Lục Nghiễm nhìn sang, con ngươi đen láy loé lên chút thắc mắc, Tiết Bồng mới nói: “Tôi nói không giận không phải vì Hoắc Ung chỉ là người lạ không đáng nói tới, tôi nhìn thấy cậu ta sẽ thấy rất chướng mắt, cũng sẽ thấy rất phiền, thế nhưng qua chuyện lần này, tôi lại bỗng nhiên tự nhìn thấy được mình đã luôn bỏ sót một thứ từ trước tới giờ. Tôi chỉ mới xử lý những thứ “mới” này là đã rất rối rồi, hiện tại không đủ bộ nhớ để tiêu hoá những thứ khác. Có thể mấy ngày tới, tôi sẽ càng lúc càng tức cũng không chừng.”

Lục Nghiễm bật cười: “Nghe như cái CPU bị lag ấy.”

Tiết Bồng: “Đúng rồi.”

Vài giây sau, Lục Nghiễm lại nói: “Bây giờ nghĩ lại thì mấy câu anh nói trước đó cũng là do anh sốt ruột quá. Đáng lẽ phải đợi em ra viện rồi mới tìm cơ hội nói với em…”

Mấy câu trước đó?

“À.” Tiết Bồng nói: “Ý anh là chuyện anh bảo tôi sớm buông tha cho mình ấy hả?”

“Ừm.”

Tiết Bồng cười: “Tôi lại thấy vừa đúng lúc. Thật ra lúc đối mặt với Vương Doãn và Lưu Mân, tôi cũng nói y hệt vậy, khuyên chúng buông tha cho mình.”

Hai người nhìn nhau, anh nhìn thấy nụ cười, cũng nhìn thấy được ánh sáng và một chút đắn đo trong mắt cô.

Tiết Bồng hỏi: “Lúc trước có phải tôi cứng đầu, cố chấp, chướng khí lắm không?”

“Chỉ là em tự ép mình quá, đến cả cuộc sống và thời gian riêng tư của em đều được sắp xếp một cách chi tiết, không chừa cho mình cơ hội lấy hơi. Trong công việc cũng vậy, việc người khác làm trong hai ngày, em làm một buổi đã xong rồi, làm xong còn không về, thức xuyên đêm là chuyện thường tình.”

“Ồ, hèn gì Mạnh Nghiêu Viễn hay than trách tôi cho họ nhiều áp lực quá.” Tiết Bồng cười khẽ, lại nói: “Nhưng mà tôi nghĩ tôi không sửa được đâu, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm người cuồng công việc, chỉ là không tự ép mình nữa. Tôi sẽ cố gắng thả lỏng, bình tâm lại một chút. Thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tôi cũng không biết mình có thể làm được tới đâu.”

“Như vầy là đã tốt lắm rồi.”

Lại là một khoảng lặng, hai người ngồi ngang nhau nhưng lại không hề gượng gạo, cùng nhìn về phía gốc cây phía trước không xa, cảm nhận gió thổi trên mặt, khẽ vỗ về trên người.

Tiết Bồng nhìn ánh đèn vàng rọi xuống thân cây, khẽ hỏi: “Lục Nghiễm, sao anh làm cảnh sát vậy?”

Lục Nghiễm khựng lại, cụp mắt hồi lâu không lên tiếng.

Ban đầu Tiết Bồng còn nghĩ là anh không nghe thấy, cho đến khi anh nói: “Nếu em hỏi câu này lúc anh vừa vào Cục Cảnh sát, anh sẽ nói là vì muốn trở thành một cảnh sát hình sự giỏi giang như bố anh.”

Bố của Lục Nghiễm từng giành hai công hạng nhất, tuy đã hy sinh vì nhiệm vụ nhưng suốt những năm nay luôn là chỗ dựa tinh thần của Lục Nghiễm.

Tiết Bồng hỏi: “Thế giờ thì sao?”

Lục Nghiễm nhìn cô: “Nói thật thì anh cũng không biết nữa, anh mơ màng lắm.”

Tiết Bồng sững sờ.

Lục Nghiễm lại nhìn về phía gốc cây: “Tất nhiên là quyết tâm làm một cảnh sát tốt vẫn không thay đổi, anh bảo đảm là cũng sẽ tiếp tục cố gắng. Thế nhưng có lúc anh cũng nghĩ, ngoài điều này ra, chẳng lẽ cuộc đời anh không có mục tiêu nào bắt buộc phải thực hiện được sao? Tiền bạc, gia đình, địa vị xã hội, con đường chính trị, hay là đợi đến lúc về lại đội chống ma túy, tiếp tục đấu tranh với tội phạm ma tuý, tiếp tục điều tra tung tích của Chung Lệ…”

Lục Nghiễm tự giễu, ngừng một lát rồi lại nói: “Anh không muốn đánh tiếng, nói ra thì đây đều là những thứ anh đang không biết xử trí thế nào. Là cảnh sát, anh biết anh cần phải bảo vệ an toàn ổn định của xã hội, thế nhưng anh nên đeo đuổi thứ gì khi là một con người? Lúc trước ở đội chống ma tuý, anh đi nằm vùng, ngày nào xung quanh cũng toàn bọn tội phạm ma tuý, bây giờ ở đội hình sự, toàn điều tra vụ án, về đến nhà ngoài ăn, ngủ, dắt Barno đi chơi, dường như cũng không có gì khác để làm. Em còn dành thời gian làm thí nghiệm, anh thì sao, anh không biết mình có thể làm gì. Nếu có một ngày rời khỏi tuyến đầu thì anh nên làm gì.”

Lục Nghiễm nói rất chậm, giọng nói cũng trầm thấp, nói về những khốn khó hết sức bình thường, thế nhưng Tiết Bồng lại không nói được gì hồi lâu.

Cô không biết những vấn đề này đã làm anh vướng mắc từ khi nào, có lẽ mỗi người trong số họ đều phải đối mặt với ải này, đi tìm ý nghĩa và giá trị sinh tồn của mình, không phải với tư cách một hạt giống công việc, mà là với tư cách một con người.

Con người và động vật không giống nhau, động vật làm mọi thứ đều là để sinh tồn, chỉ có con người mới tự thấy khổ sở như thế này, sau khi giải quyết được vấn đề no ấm, họ sẽ cân nhắc về ý nghĩa làm người của mình, nên đeo đuổi gì, còn muốn có được gì.

Một hồi sau, Tiết Bồng nói: “Có khi anh nên sống ích kỷ hơn một chút.”

Lục Nghiễm nhìn sang: “Ích kỷ hơn một chút?”

“Dù là công việc hay là cuộc sống, anh cũng đều quá nghĩ cho người khác, chuyện của mình thì lại sao cũng được. Thật ra người càng “ích kỷ”, ham muốn sẽ càng mãnh liệt, mới biết được mình muốn gì sớm hơn. Nhưng mà ít nhất thì anh đã nhận thức được vấn đề rồi, đỡ hơn là sau này về hưu rồi mới nhận ra, còn có cả một khoảng thời gian để tìm kiếm.”

Lục Nghiễm lắc đầu cười, lúc này mới hỏi: “Còn em thì sao, đã tìm được chưa?”

Tiết Bồng: “Nếu tôi nói với anh, tôi muốn làm chuyện mình thấy hứng thú hơn, có thể là làm thí nghiệm, cũng có thể là nghiên cứu côn trùng, chim chóc, nhưng mà phải nghiên cứu ra gì thì tôi không biết, tới đâu hay tới đó thôi. Vậy có được coi là mục tiêu trong cuộc sống không?”

Lục Nghiễm không trả lời, lại chỉ cười, anh cầm điện thoại xem giờ rồi nói: “Nói chuyện nãy giờ rồi, em về phòng bệnh được rồi đó, chứ không anh lại nói nữa, nghỉ…”

Tiết Bồng ngắt lời anh: “Nghỉ ngơi cho sớm, không ngủ được cũng phải nằm đó dưỡng sức, đúng không.”

“Em mà chịu nghe thì anh cũng có cần phải nói nhiều vậy đâu.”

Tiết Bồng trợn mắt với ánh, đứng dậy đi vào: “Đúng là lải nhải càm ràm miết chả chịu thôi.”

Lục Nghiễm không để bụng, chỉ đút tay vào túi đi theo phía sau, miệng vẫn mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment