Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 94

Tổ hình sự nhanh chóng họp bàn dựa theo vụ án của Khúc Tân Di.

Lúc vừa vào phòng họp, cả bọn còn hơi ngơ ngác, đến Lý Hiểu Mộng cũng không diễn giải được rõ ràng toàn bộ.

Lục Nghiễm nhanh chóng viết lên bảng trắng vài nhóm mối quan hệ.

Cô nhi viện Lập Tâm – Khúc Tân Di – Liêu Vân Xuyên – vụ án cưỡng hiếp giết người

Cô nhi viện Lập Tâm – Lâm Tăng Thanh – Liêu Vân Xuyên – S.T

Cô nhi viện Lập Tâm – Trần Lăng – Lâm Tăng Thanh – Mao Tử Linh – Chương Nghiêm Vân – Quý Phong

Sau đó, Lục Nghiễm lại chiếu bức ảnh năm người chụp chung đã được quét vào máy tính lên trên màn hình.

Đến lúc mọi người đều hiểu hết những chuỗi nhân vật liên quan này, hồi lâu cũng không ai lên tiếng, vẻ mặt của ai cũng rất hoang mang.

Lục Nghiễm: “S.T chính là viết tắt của Silly Talk, trước kia là bút danh của Lâm Tăng Thanh, hiện giờ có thể là một trong ba người này…”

Lục Nghiễm vừa nói vừa khoanh vào ba cái tên Mao Tử Linh, Chương Nghiêm Vân, Quý Phong.

“Nhưng mà mục tiêu điều tra chính của chúng ta không phải là thân phận của S.T”

Nghe đến đây, Hứa Trăn lên tiếng trước tiên: “Đội phó Lục, ý anh là, mục tiêu của bước điều tra tiếp theo của chúng ta có thể không chỉ nằm ở vụ án Khúc Tân Di, có thể còn dính líu đến mấy vụ án cưỡng hiếp giết người trước kia?”

Phương Húc tiếp: “Thế nhưng hiện giờ những điều này đều chỉ là suy đoán trong bài đăng, đâu có chứng cứ xác thực đâu.”

Lục Nghiễm gật đầu, khoanh vào tên của Lâm Tăng Thanh: “Đặt giả thiết lớn, cẩn thận tìm chứng cứ. Trước khi vào khoa tâm thần, Lâm Tăng Thanh vẫn luôn theo dõi và đăng tải vụ cưỡng hiếp giết người liên thành phố, lúc đó cô ấy còn là bạn gái của Liêu Vân Xuyên. Tên của Khúc Tân Di là do Lâm Tăng Thanh sửa, chưa tới nửa năm sau khi Lâm Tăng Thanh gặp chuyện, Khúc Tân Di đã trở thành bạn gái của Liêu Vân Xuyên. Chúng ta hoàn toàn có lý do để nghi ngờ vụ án Khúc Tân Di còn có ẩn tình, rất có thể là án lồng án.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm viết dấu chấm hỏi cạnh dòng chữ “vụ án cưỡng hiếp giết người” rồi nói: “Thế nhưng vẫn phải chứng thực xem Liêu Vân Xuyên có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn hay không. Lát nữa, phía kỹ thuật hình sự sẽ trích lục ra những hồ sơ vụ án trước kia, tiến hành đối chiếu chứng cứ với vụ án này, một khi phát hiện ra có liên quan, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

Lục Nghiễm nói xong, cả phòng họp đều im lặng.

Cho đến khi Trương Xuân Dương giơ tay: “Tôi có chuyện muốn nói.”

Lục Nghiễm: “Nói đi”.

“Trong bức ảnh còn có cả Trần Lăng, tôi thấy rất kỳ lạ, Trần Lăng thật sự không hề liên quan chút nào tới vụ án này. Thứ vẫn luôn có liên quan tới cô ta là đường dây ma tuý, còn có cả vụ án nhà họ Cao. Còn một chuyện nữa, tấm ảnh này chỉ là do Tiết Bồng tình cờ chụp được ở cô nhi viện, cũng đâu thể thể hiện là năm người trong tấm ảnh này đều tham gia vào lần sắp đặt này?”

“Hỏi hay đấy.” Lục Nghiễm cười, vạch hai vạch ngang dưới tên những người trong ảnh: “Thật ra thì hiện tại có thể thấy rằng chỉ có hai sơ đồ mối quan hệ phía trước là có thể liên hệ được: Lâm Tăng Thanh, Liêu Vân Xuyên, Khúc Tân Di. Trần Lăng được nhắc đến là bởi vì tấm ảnh này là một, hai là vì S.T trước kia từng đăng bài về chuyện của cô ta và Chung Ngọc. Còn chuyện S.T là ai, mục đích cuối cùng của người này là gì thì có thể tạm gác lại một bên. Người này đã viết hai câu chuyện thì có thể sau đó vẫn còn những động thái khác.”

Lý Hiểu Mộng hỏi: “Vậy đội phó Lục, tiếp đến chúng ta nên làm gì?”

Hứa Trăn cũng hỏi: “Có cần điều tra nhà của Liêu Vân Xuyên không?”

Lục Nghiễm: “Tất nhiên rồi, tôi sẽ xin lệnh khám xét, mai đến nhà Liêu Vân Xuyên xem thử. Ngoài ra, còn phải lấy lời khai của Khúc Tân Di và Liêu Vân Xuyên lần thứ hai. Lát nữa, đồng nghiệp trước kia của Lâm Tăng Thanh sẽ tới đây, ngoài việc ghi chép thông tin từ cô ấy thì tiếp đến còn phải tiếp tục hỏi thăm điều tra nơi làm việc của Liêu Vân Xuyên và Lâm Tăng Thanh. Mấy chuyện này khá là vụn vặt nhưng mà tôi tin chắc là sẽ phát hiện ra dấu vết bên trong, mong mọi người nhất định phải cẩn thận.”

“Vâng, đội phó Lục.”

Lúc này, có người gõ cửa bên ngoài phòng họp.

Một cảnh sát nhanh chóng bước vào nói: “Đội phó Lục, có một cô tên là Trương Tiêu, nói là đã hẹn trước với chi đội, tới để hỗ trợ điều tra.”

Lục Nghiễm nhanh chóng đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Hiểu Mộng đi theo tôi. Những người khác giải tán.”

Ở một bên khác, Tiết Bồng đã về đến khoa kiểm nghiệm dấu vết.

Cô không chút chần chừ, tức tốc nói cho Phùng Mông biết những nghi vấn đã bàn bạc cùng Lục Nghiễm, sau đó cho biết mình muốn tiến hành đối chiếu các hồ sơ trước kia.

Vấn đề đầu tiên Phùng Mông đề cập chính là: “Trích lục lại hồ sơ trước kia thì không khó, nhưng mà trước đó, con phải có suy nghĩ rõ ràng rành mạch đã, nghĩ xem rốt cuộc là muốn điều tra cái gì, Liêu Vân Xuyên hay là năm người trong ảnh.”

Tiết Bồng lại đã suy nghĩ rất rõ ràng: “Tất nhiên là không phải nhắm vào năm người trong ảnh. Hiện giờ cũng chỉ xác định được trong số này có mỗi Lâm Tăng Thanh là có liên quan tới Liêu Vân Xuyên. Bốn người còn lại thì hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra mối quan hệ trực tiếp. Vụ án của Trần Lăng đã kết thúc. Mao Tử Linh, Chương Nghiêm Vân với Quý Phong có khi chỉ là tình cờ chụp chung một tấm với Lâm Tăng Thanh, có thể là sau khi trưởng thành đã mỗi người một nơi, chỉ dựa vào mỗi một tấm ảnh thì không thể nào liên hệ họ với nhau.”

Phùng Mông cười, lập tức gọi điện cho khoa hồ sơ tài liệu, sau đó nói với Tiết Bồng: “Thầy vẫn nghĩ là vụ án của Liêu Vân Xuyên mới là mục tiêu điều tra chính của chúng ta, trước khi xác định được là vụ án liên hoàn, đừng dành quá nhiều thời gian vào việc đối chiếu những vụ án khác. Hồ sơ giấy thì vẫn cần làm theo trình tự, xem hồ sơ điện tử trước đã.”

“Dạ.” Tiết Bồng thở phào, đợi Phùng Mông trích lục ra được hồ sơ điện tử, cô bèn ngồi xuống trước bàn máy tính.

Suốt nửa tiếng sau đó, Tiết Bồng vẫn giữ đúng một tư thế, cô xem rất chăm chú, nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Chỉ một lát sau, Phùng Mông rời khỏi phòng khoa.

Lại một lát nữa, Mạnh Nghiêu Viễn về lại.

Mạnh Nghiêu Viễn lên tiếng chào Tiết Bồng, Tiết Bồng lại dường như không nghe.

Mạnh Nghiêu Viễn bèn nhích tới cạnh cô, cùng nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính xem một lát rồi lại nhìn sang Tiết Bồng đang cau có mặt mày, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bà lật vụ án cưỡng hiếp giết người trước đó ra thật đấy hả?”

Tiết Bồng sững sờ hoàn hồn lại, nhìn vội sang y rồi nói: “Đúng rồi, dù không có dính dáng gì thì tìm hiểu vụ án một chút cũng tốt, lỡ đâu mai mốt có cần tới.”

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “À, vậy xem cả buổi trời đã phát hiện ra gì chưa?”

“Có cái này hơi kỳ lạ. Sau khi gây án, tên hung thủ này dùng nước thuốc để lau rửa cơ thể nạn nhân, dẫn đến dấu vết ADN trên thi thể bị phá hủy nghiêm trọng. Hơn nữa thi thể cũng bị di dời, nơi phát hiện không phải là hiện trường đầu tiên. Trong năm vụ án, thành phố Giang xảy ra hai vụ, vụ thứ nhất, thi thể được phát hiện ở nơi hoang dã, giống như vụ của Trình Lập Huy ấy, thi thể từng bị cắn xé, bên ngoài cơ thể bị phá huỷ nặng nề, vụ thứ hai là vớt được từ dưới biển lên, thi thể không lành lặn, còn thiếu mất một cách tay.”

Mạnh Nghiêu Viễn nghe thấy thì thoáng ngỡ ngàng rồi hỏi: “Đúng là lạ thật, nếu muốn vứt xác xuống biển thì tại sao còn phải dùng nước thuốc để rửa? Ném xuống biển rồi thì phần lớn dấu vết đều biến mất hết rồi. À phải rồi, nguyên nhân tử vong thì sao?”

Tiết Bồng: “Thi thể ngoài nơi hoang dã là do đột tử tim mạch, thi thể dưới biển là chết do nghẹt thở trước rồi bị vứt xuống biển. Nhưng mà lúc còn sống, cả hai nạn nhân nữ đều đã phải chịu hành vi tình dục bạo lực, xem kết quả khám nghiệm tử thi thì không chỉ là một lần.”

Mạnh Nghiêu Viễn cũng kéo ghế ngồi xuống: “Vừa ngoài hoang dã, vừa dưới biển, tên hung thủ này có bản lĩnh ghê, còn lên rừng xuống biển được cơ.”

Tiết Bồng không trả lời, nghi vấn trong đầu cũng dần dâng lên.

Địa điểm vứt xác là điều khả nghi nhất trong hai vụ án, một nơi ở ngoài hoang dã, một nơi ở biển, hai nơi cách nhau rất xa, hơn nữa lại còn không dễ mà tới được, hung thủ tốn công tốn sức như thế chỉ để vứt xác thôi sao?

Tiết Bồng nhớ lại vóc dáng và mặt mũi của Liêu Vân Xuyên rồi hỏi Mạnh Nghiêu Viễn: “Ông thấy hình của Liêu Vân Xuyên rồi đúng không? Nếu ông là anh ta, ông có chọn hai nơi này để vứt xác không?”

Mạnh Nghiêu Viễn còn không nghĩ ngợi gì mà nói: “Không.”

Tiết Bồng hỏi thêm: “Tại sao? Biết dùng nước thuốc rửa thi thể để phá huỷ ADN, người không có kiến thức y học và không có cơ hội tiếp xúc với những thứ nước thuốc này thì không làm được đâu.”

Hơn nữa để làm sạch được thi thể thì phải cần lượng nước thuốc rất lớn.

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Anh ta là bác sĩ, viện trưởng của bệnh viện Từ Tâm là bố của anh ta. Nếu anh ta thật sự là hung thủ, chắc chắn anh ta sẽ có cách còn thần không biết quỷ không hay hơn cả vậy.”

Đúng vậy, dù không “xử lý” thi thể ở bệnh viện thì cũng không nhất thiết phải tốn công tốn sức vứt thi thể xuống biển với nơi hoang dã như thế.

Vứt xác nhất định phải cần phương tiện giao thông, còn cần quen thuộc với địa hình địa phương.

Liêu Vân Xuyên quen làm việc trong văn phòng, trông có vẻ non nớt nhỏ nhẹ, nhã nhặn từ tốn, cũng không giống kiểu người hoang dại như thế, nếu nói là Lý Thành Kiệt thì còn khá là có thể.

Hơn nữa dù là đến nơi hoang dã hay là biển thì cũng cần có sức, nơi hoang dã thì cần phải vác thi thể, ở biển thì còn cần có thuyền hoặc là vác đến vực gần biển rồi vứt xuống.

Nghĩ sao thì Liêu Vân Xuyên cũng không giống người sẽ làm như thế.

Mạnh Nghiêu Viễn lại hỏi: “Thân phận của người chết thì sao?”

Tiết Bồng lại lật ra trang đầu tiên của hồ sơ, chỉ cho y xem: “Hai vụ ở thành phố Giang, một vụ là người mẫu mới, trước khi gặp chuyện vừa ký hợp đồng với công ty quản lý, một người là hot-vlogger, nhưng mà cũng không nổi lắm, chỉ có mấy chục nghìn người hâm mộ. Vì thế, khi đó cả hai vụ đều không gây ảnh hưởng dữ dội trên mạng lắm.”

“Ấy?” Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Mới đây không phải cũng có cô người mẫu chết ở thành phố Lịch sau? Còn là bị hại ở nhà riêng nữa chứ, chỉ là không biết chi tiết án.”

Tiết Bồng nghĩ một lát, dường như có chút ấn tượng: “Hình như cũng nổi lắm, tôi nhớ ông có nói là cô ta từng có tin đồn với một cậu ấm nhà giàu gì đó đúng không?”

Mạnh Nghiêu Viễn xuýt xoa: “Sau đó đào ra được ông nội con nhà giàu đó rồi, bà cũng biết á!”

Cô cũng biết sao?

Tiết Bồng nhanh chóng nghĩ tới một người.

Cô vô thức cau mày, lên tiếng mà mắt cũng lạnh đi: “Hoắc Ung?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Chính xác.”

Tiết Bồng bỗng chốc im lặng, cũng không xem hồ sơ nữa, chỉ ngồi tựa ra ghế, sắp xếp suy nghĩ.

Đánh một vòng rồi cũng về lại chỗ Hoắc Ung.

Liêu Vân Xuyên là bác sĩ riêng của gia đình Hoắc Ung, Hoắc Ung từng có tin đồn với cô người mẫu chết ở thành phố Lịch, hai người chết ở thành phố Giang cũng có nghề nghiệp tương tự, đều kiếm cơm nhờ khuôn mặt và sức thu hút.

Thông thường thì với những vụ án liên hoàn, trong quá trình điều tra, người ta sẽ tìm ra được những điểm tương đồng trong vụ án.

Hiện giờ dường như đã xuất hiện một manh mối, liên kết đặc điểm của những nạn nhân này lại với nhau.

Tiết Bồng nhắm mắt, nhanh chóng đưa ra một giả thiết lớn.

Nếu như tất cả những người chết này đều có liên quan tới Hoắc Ung, vậy thì sau khi xảy ra chuyện, với tính cách của Hoắc Ung, y sẽ làm thế nào?

Nếu là vấn đề luật pháp, y sẽ tìm tới sự giúp đỡ của Hàn Cố, vậy thì nếu là chuyện liên quan tới mạng người thì sao? — Liêu Vân Xuyên?

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng mở mắt ra nói: “Người bị vứt xác ở nơi hoang dã là người mẫu tân binh vừa ký hợp đồng với công ty quản lý, còn người được vớt lên từ dưới biển lại là một người nổi tiếng trên mạng. Tạm thời khoan nói về cô người mẫu tân binh, nếu cái xác dưới biển không phải là chết trên đất liền rồi mới bị vứt xuống biển, mà là từ đầu cô ta đã chết trên biển thì sao? Ví dụ như trên du thuyền chẳng hạn.”

Mạnh Nghiêu Viễn bỗng chốc mở to mắt: “Người mẫu, người nổi tiếng trên mạng, du thuyền, con nhà giàu? Sau tôi cứ thấy đây không phải là cưỡng hiếp giết người thông thường.”

“Còn có nguyên nhân tử vong nữa, đột tử tim mạch và nghẹt thở.” Tiết Bồng thở dài, viết nhanh những nhân vật ban nãy ra giấy, còn thêm “Lâm Tăng Thanh” và “Khúc Tân Di” vào cạnh Liêu Vân Xuyên.

“Có thể hung thủ không chỉ có một người. Một năm trước, Lâm Tăng Thanh là bạn gái của Liêu Vân Xuyên, cô ấy rất có thể đã biết được gì đó thông qua Liêu Vân Xuyên, vì thế nên mới gặp chuyện.”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại nghĩ một lúc, viết ba cái tên còn lại lên giấy, chỉ là viết xong rồi lại đặt dấu chấm hỏi cạnh bên.

Xem ra ba người này không có liên quan gì tới vụ án, đây chỉ là một bức ảnh hết sức bình thường.

Mạnh Nghiêu Viễn nhìn thấy những cái tên Tiết Bồng viết ra bèn hỏi: “Ấy, ba người này là ai? Quý Phong, Chương Nghiêm Vân, Mao Tử Linh…”

Chỉ là lúc vừa đọc tới “Mao Tử Linh”, Mạnh Nghiêu Viễn bỗng khựng lại, vẻ mặt dần trở nên khác lạ.

Mạnh Nghiêu Viễn rất ít khi thế này, Tiết Bồng nhìn thấy vội hỏi: “Sao thế, mấy cái tên này có vấn đề à?”

Mạnh Nghiêu Viễn hoàn hồn lại nói: “À, tôi cũng không chắc, nhưng mà tôi có nghe nói tới người tên “Mao Tử Linh” này, có cái tôi cứ tưởng là cô ấy họ Mao kia kìa, chữ “mao” trong Tam Mao ấy.” () (): Chữ mao trong Mao Tử Linh là 茅, chữ mao trong Tam Mao là 毛, đều đồng âm là mao2.

Tiết Bồng sững người: “Ông có nghe đến sao, nghe ở đâu?”

Mạnh Nghiêu Viễn cười: “Đấy bà xem, trước giờ bà cứ nói tôi bà tám, còn thường xuyên khinh bỉ cái sự tám của tôi, giờ thấy chưa, tin tức hóng hớt của tôi cũng không hoàn toàn vô dụng đúng không.”

Tiết Bồng hoàn toàn không để tâm nổi mấy chuyện này, lại hỏi: “Được rồi, được hết, ông nói gì cũng đúng, ông nói nghe coi ông biết cái tên “Mao Tử Linh” này từ đâu?”

Mạnh Nghiêu Viễn hắng giọng nói: “Ôi dào, bình thường tôi thấy bà nói chuyện với pháp y Quý hăng lắm mà, lần nào ông ấy khám nghiệm tử thi bà cũng tham gia nhiều nhất, tôi còn tưởng bà biết chứ.”

Biết cái gì? Sao lại còn dính tới Quý Đông Duẫn nữa?

Tiết Bồng yên lặng vài giây, nhìn chăm chăm vào Mạnh Nghiêu Viễn rồi hỏi: “Ý ông là Mao Tử Linh có liên quan tới pháp y Quý?”

“Ủa là bà không biết thiệt đó hả? Vậy bà có nghe nói là trước khi tới Cục thành phố mình, pháp y Quý từng có một cô bạn gái, sắp kết hôn luôn rồi, nào ngờ cô gái đó lại mất tích trước khi kết hôn?”

Tiết Bồng có nghe nói tới chuyện này nhưng cũng chỉ là một hai câu, thường thì mọi người sẽ không cứ nhắc chuyện này nhiều, càng không đào bới hóng hớt, với lại đây đã là chuyện từ trước khi Quý Đông Duẫn vào Cục thành phố rồi.

Mạnh Nghiêu Viễn gõ vào ba chữ kia: “Bạn gái khi đó của pháp y Quý tên là Mao Tử Linh.”

Tiết Bồng lại nhìn xuống tờ giấy lần nữa.

Đầu cô cứ ong ong, rất hỗn loạn nhưng lại hình như có thứ hiện ra rất rõ.

Lúc này, Mạnh Nghiêu Viễn lại nói: “Chương Nghiêm Vân, Quý Phong, hai cái tên này thì tôi không có ấn tượng, ấy nhưng mà Quý Phong cũng họ Quý này. Phải rồi, bà lấy cái danh sách này đâu ra vậy?”

Cũng họ Quý…

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào con chữ đó, không nói nổi tiếng nào.

Lúc này, ngoài cửa khoa kiểm nghiệm dấu vết có tiếng gõ cửa cộc cộc.

Hai người trong phòng cũng nhìn sang, Quý Đông Duẫn đang đẩy cửa bước vào.

Chỉ có điều Quý Đông Duẫn lúc này không cười mỉm như thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng bên trong dường như đang âm thầm gợn sóng.

Trong tay gã còn cầm theo một tệp hồ sơ.

Tiết Bồng vô thức gấp gọn mấy thứ trên bàn một cách rất bình tĩnh.

Mạnh Nghiêu Viễn cũng đi tới, cản trước hồ sơ trên bàn hỏi: “Sao pháp y Quý lại tới đây?”

Quý Đông Duẫn đi tới trước bàn, đưa hồ sơ trong tay cho Tiết Bồng, thở dài rồi mới nói: “Tôi nghe trưởng khoa Phùng nói mọi người đã trích lục hồ sơ hai vụ án cưỡng hiếp giết người trước kia để nghiên cứu. Tôi có ít tài liệu có khi có thể giúp được.”

Tiết Bồng sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, vội cầm lấy tệp hồ sơ, lấy tài liệu bên trong ra lật nhanh mà xem, nhận ra trong này không chỉ có giới thiệu về vụ án cưỡng hiếp giết người ở thành phố Xuân và thành phố Lịch, mà còn có vài trang liên quan tới Mao Tử Linh.

Trong tệp hồ sơ còn có vài tấm ảnh, lấy ra xem thì bức ảnh trên cùng là ảnh chụp một cô gái dáng người đầy đặn, mặt mũi rất xinh đẹp, rất có khí chất, đuôi mắt hơi xếch lên, trông rất quyến rũ.

Bức thứ hai là ảnh chụp nhanh, vẫn là cô gái ấy, bên cạnh còn có một người đàn ông, cả hai đang lên xe cùng nhau.

Người đàn ông đó chính là Liêu Vân Xuyên.

Xem đến đây, thật ra thân phận của cô gái cũng đã hé mở phần nào.

Thế nhưng mọi thứ đều đến quá nhanh, Tiết Bồng chưa kịp nắm bắt hết, cô đặt ảnh xuống, chưa kịp xem hồ sơ, chỉ khẽ ngước mắt nhìn Quý Đông Duẫn trân trân.

Có một câu hỏi mắc kẹt lại trong cổ họng, cô rất muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi thế nào, có nên hỏi hay không.

Khỏi nói là Tiết Bồng, lúc này thì đến Mạnh Nghiêu Viễn cũng khó tránh ấp úng.

Trong phòng yên lặng khác lạ, còn hết sức căng thẳng và gượng gạo.

Còn Quý Đông Duẫn, người pháp y mà họ đã hợp tác ăn ý bao lâu nay, cứ điềm nhiên đứng đó, để mặc cho họ nhìn.

Một hồi sau, Quý Đông Duẫn lên tiếng trước: “Tôi giới thiệu đơn giản vậy, cô gái trong ảnh tên Mao Tử Linh, là bạn gái của tôi trước khi tôi đến Cục thành phố, cô ấy mất tích ở thành phố Lịch vào hai năm trước. Tôi vẫn luôn điều tra vụ này nhưng nắm được rất ít manh mối. Cảnh sát thành phố Lịch cũng đã điều tra bạn bè của cô ấy trước khi mất tích, không có gì khả nghi.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Vậy bức ảnh này thì sao?”

Cô chìa ra bức ảnh chụp Mao Tử Linh và Liêu Vân Xuyên.

Quý Đông Duẫn nhìn rồi nói: “Hôm qua có người ném trước cửa nhà tôi, người đó gõ cửa rồi đi ngay, tôi không biết là ai.”

Lại là một đợt im lặng.

Mạnh Nghiêu Viễn cầm ảnh và tư liệu xem thử.

Tiết Bồng cúi đầu do dự vài giây, cuối cùng cũng vẫn cầm lấy tấm ảnh trong điện thoại, giơ màn hình về phía Quý Đông Duẫn.

“Em biết là hỏi thế này sẽ rất bất lịch sự, nhưng mà…”

Tiết Bồng còn chưa hỏi xong, Quý Đông Duẫn đã ngắt lời: “Quý Phong là tên trước kia của tôi. Bốn người chụp chung đều là bạn lúc nhỏ của tôi, chúng tôi cùng lớn lên ở cô nhi viện Lập Tâm nhưng tôi không phải trẻ mồ côi. Bố mẹ tôi đã làm việc ở đó hai mươi năm, tôi đã sống cùng họ trong ký túc xá nhân viên một thời gian rất dài.”

“Vậy tại sao…” Tiết Bồng thở dài hỏi: “Tại sao lúc điều tra vụ của Trần Lăng, anh chưa hề nhắc tới. Hơn nữa anh lại cứ như không quen biết Trần Lăng ấy?”

Quý Đông Duẫn cụp mắt nói: “Trước khi đến hiện trường trại giam, nghe nói người chết là chị ấy, tôi cũng sốc lắm.”

Quý Đông Duẫn ngừng lại vài giây rồi lại nhìn Tiết Bồng: “Có thể nói thế này, không chỉ là tôi không hề nhắc tới Trần Lăng, mà ngoài Tử Linh ra, đã lâu lắm rồi tôi chưa từng gặp những người khác trong bức ảnh này. Tôi không biết họ đang làm gì, đã trở thành người thế nào, tôi không hề theo dõi, còn không nhớ rõ mặt mũi nữa, chỉ là lâu lâu lại nghe Tử Linh nhắc tới đôi ba câu.”
Bình Luận (0)
Comment