Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 96

— Thì ra em đã để ý từ lâu rồi.

Tiết Bồng nghe thấy, vô thức nheo mắt: “Nói vậy là anh đã cố tình gợi ý nhắc nhở em?”

Quý Đông Duẫn không cười nữa, gã chậm rãi nói: “Tuy là tôi không thân gì với Trần Lăng, thế nhưng tôi vẫn biết con người chị ta thế nào. Lúc ở Lập Tâm, gần như mọi đứa trẻ đều nghe lời chị ta, dù trong lòng không nể cũng không dám đối đầu. Những đứa trẻ yếu ớt nhỏ bé sẽ chủ động dựa lưng chị ta, từ nhỏ đã hiểu được có chỗ dựa là sẽ dễ sống.”

Cách Quý Đông Duẫn miêu tả về Trần Lăng hết sức ăn khớp với những gì nữ tù Triệu Phong và Chung Ngọc đã nói.

Tất nhiên là ngoài việc cô ta rất có sức áp đảo thì việc này còn liên quan đến trí thông minh và thủ đoạn của cô ta.

“Đã rất nhiều lần tôi đứng trơ mắt nhìn Trần Lăng xử đẹp vài đứa chỉ với chút mánh khoé nhỏ, khi đó tôi đã biết người này không dễ dây vào. Cái thông minh của Trần Lăng là chị ta rất ít khi tự ra tay, đa phần đều đứng đằng sau chỉ đạo, dù có gây lớn chuyện cũng sẽ không dính tới chị ta, hơn nữa những đứa thực hiện cũng sẽ chủ động bảo vệ chị ta. Vì thế sau này nghe nói chị ta ở tù, tôi cũng hơi bất ngờ.”

Là người giỏi giấu mặt đằng sau, những kẻ xông lên trước lại bằng lòng bảo vệ cho cô ta, sao cô ta lại dễ dàng “đích thân” phạm pháp như thế nhỉ? Chuyện này ắt có điều khuất tất.

Quý Đông Duẫn tiếp tục nói: “Nếu chai nước đó là của ai khác, tôi sẽ chẳng quan tâm. Thế nhưng chính là vì của Trần Lăng nên tôi mới khá là để ý tới. Tôi cứ cảm thấy chai nước chị ta để lại còn có ý nghĩa sâu xa nào đó nhưng với tính cách của chị ta, chuyện gì cũng không thích nói thẳng ra mà lại dùng cách thế này. Có cái đứng ở góc độ của cá nhân tôi thì tôi thấy chị ta làm thế rất mạo hiểm. Vì nếu sau khi chị ta tự sát, Tổ Trại giam không thông báo cho chi đội hợp tác điều tra, nếu pháp y và chuyên viên giám định dấu vết được cử đi không có lòng tò mò, vậy thì chai nước này chắc đã sớm bị vứt đi rồi.”

Nghe đến đây, Lục Nghiễm tiếp: “Vì anh hiểu con người của Trần Lăng, vì thế anh mới chắc chắn là chai nước đó có vấn đề, mới nhắc đến chuyện này nhiều lần với Tiết Bồng sao?”

Quý Đông Duẫn gật đầu: “Sự thật đã chứng minh chai nước đó quả thật có điều kỳ lạ.”

Lục Nghiễm lặng thinh giây lát, quan sát biểu cảm của Quý Đông Duẫn, cân nhắc xem gã nói thật bao nhiêu phần trăm.

Vì đặc trưng của nghề nghiệp nên người làm cảnh sát ít nhiều sẽ có tính “đa nghi”, cũng là vì đa nghi như thế nên mới tìm ra được manh mối trong một số chuyện trông có vẻ có tình có lý.

Tuy là cho tới hiện tại, tất cả những gì Quý Đông Duẫn nói đều không có kẻ hở, thế nhưng có một chuyện Lục Nghiễm luôn thắc mắc.

Tại sao Quý Đông Duẫn lại phải chủ động cung cấp tài liệu điều tra?

Chỉ đơn giản là nhận thức được vụ án có điểm đáng ngờ, hay là đã nghe ngóng được gì trước đó, biết rõ với kỹ thuật hiện giờ, sớm muộn gì cũng có thể lần ra tới mình nên dứt khoát bước ra đánh phủ đầu trước?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm hỏi: “Pháp y Quý, bắt đầu từ khi nào anh lại quyết định để lộ thân phận vậy? Hôm nay hay là từ lâu trước đấy?”

Đây cũng chính là câu hỏi mà Tiết Bồng quan tâm.

Cô vô thức nhìn về phía Quý Đông Duẫn.

Quý Đông Duẫn lại vẫn giữ vẻ mặt như cũ, chỉ nhìn Lục Nghiễm nói: “Tôi phải nói rõ là tôi không để lộ thân phận, vì trước giờ tôi chưa từng có ý che đậy. Tôi làm công việc này cũng cần phải được xét lý lịch chính trị, đến cả chế độ thẩm tra cũng không thấy tôi có vấn đề gì.”

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: “Là lỗi do tôi, dùng từ thiếu thận trọng, vậy thì từ khi nào anh quyết định đứng ra lên tiếng?”

Câu hỏi này nghe có vẻ dễ trả lời, thực ra thì lại là một cái bẫy.

Dù trả lời là hôm nay hay trước đó thì đều cần một lời giải thích hợp lý, không có kẽ hở, nếu như không thể tự bào chữa thì chỉ có nước gậy ông đập lưng ông.

Quý Đông Duẫn nói: “Bắt đầu từ hôm tôi làm giám định vết thương cho Khúc Tân Di, tôi đã cân nhắc về việc này. Hôm đó, Khúc Tân Di đột nhiên hỏi tôi có còn nhớ mình không. Lúc đó, tôi có hơi kinh ngạc, sau đó nhớ kỹ lại, nhớ ra là hình như ở Lập Tâm cũng có một bé gái đổi tên thành Tân Di trước khi được nhận nuôi.”

“Cũng bởi vì chuyện này nên tôi mới nhớ đến một năm trước, sau khi Lâm Tăng Thanh gặp chuyện, tôi từng nhận được một bức thư, bức thư đó cũng được ném vào cửa nhà tôi. Bên trong chỉ có một câu, hỏi tôi với tư cách pháp y của mình, có bao giờ nghi ngờ “bệnh” của Lâm Tăng Thanh là do ai đó gây ra không.”

Lục Nghiễm hỏi: “Sau đó thì sao. Anh đã làm gì?”

“Sau khi nhận được thư, tôi có hỏi bạn học làm ở bệnh viện trung tâm, biết được là sau khi khoa thần kinh chẩn đoán, cho rằng bệnh của Lâm Tăng Thanh có liên quan tới việc cô ấy thường xuyên uống thuốc lung tung, thần kinh căng thẳng quá độ và cả áp lực nghề nghiệp. Vì Lâm Tăng Thanh trước giờ sống một mình, có thể loại bỏ được hiềm nghi là người khác đầu độc, hơn nữa không phải ngày nào cô ấy cũng đến công ty, cũng không có khả năng cao là bị đồng nghiệp đầu độc. Khi đó xem ra hoàn toàn không có chứng cứ xác thực chứng minh bệnh của Lâm Tăng Thanh là do ai đó gây ra, vì thế tôi cũng không có lí do để truy cứu tiếp.”

Nói đến đây, Quý Đông Duẫn ho khẽ rồi hỏi: “Đội phó Lục, cho tôi cốc nước được không?”

Lục Nghiễm gật đầu, nhìn sang Hứa Trăn.

Hứa Trăn nhanh chóng đứng dậy, chưa bao lâu đã quay trở lại, đưa nước suối cho Quý Đông Duẫn.

Quý Đông Duẫn uống mấy ngụm rồi nói tiếp: “Người ngoài ngành có thể là không hiểu thể chế của chúng ta, nghĩ là làm cảnh sát với pháp y rồi là muốn làm gì cũng được, có lúc còn sẽ phô trương và thần thánh hoá quá lố về nghề nghiệp của chúng ta. Thế nhưng tự tôi hiểu rõ, làm pháp y không có nghĩa là muốn sao cũng được, đa phần thì lực bất tòng tâm nhiều hơn. Ví dụ có người tới báo án, nói là người thân mất tích. Với kinh nghiệm và phán đoán của chúng ta, sẽ nhanh chóng xác định được một nghi phạm nào đói. Nhưng vấn đề ở đây là nếu người mất tích này sống không thấy người, chết không thấy xác thì sao? Từ đầu tới cuối cũng không tìm được kẽ hở và manh mối mà nghi phạm để lại, vậy thì dù trong lòng chắc chắn người này là hung thủ thì vẫn không phá được vụ án này.”

Ý Quý Đông Duẫn muốn nói rất đơn giản, với chuyện của Lâm Tăng Thanh, gã đã làm hết những gì có thể, những chuyện ngoài khả năng thì không còn cách nào khác.

Pháp luật rất công bằng, nhưng pháp luật cũng có kẽ hở, “chứng cứ” là một phần cốt yếu, không chạm tới được thì rất có xét tội.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Vậy thì vụ án của Khúc Tân Di thì sao? Chắc pháp y Quý cũng có góc nhìn của mình nhỉ?”

Quý Đông Duẫn thở dài rồi nói: “Sau khi biết nghi phạm là Liêu Vân Xuyên, tôi đã nhận thức đây có thể là một việc đã được sắp đặt. Thế nhưng tôi cũng từng nghi ngờ, một nữ sinh mười bảy tuổi như Khúc Tân Di có thể làm được tới tận đây không? Thế nhưng nghi ngờ là một chuyện, tôi không hề có chứng cứ. Hơn nữa theo kết quả giám định, những vết thương kia không phải do nguỵ tạo, tôi cũng chỉ viết báo cáo theo sự thật.”

Nói đến đây, Quý Đông Duẫn chỉ vào mấy tờ giấy trên bàn rồi nói: “Nếu không phải do hôm qua có người ném thứ này trước cửa nhà tôi, tôi cũng sẽ không nói là cung cấp tư liệu. Vì dù là Trần Lăng, Lâm Tăng Thanh hay Khúc Tân Di, cứ cho là tôi có quen họ thì cũng chỉ có vậy thôi, tôi có quen biết họ hay không, không giúp ích thực tế gì được cho vụ án.”

Lục Nghiễm đưa tấm ảnh chụp Mao Tử Linh và Liêu Vân Xuyên lên trên: “Nếu anh không biết nhiều về những người khác, vậy thì nói về Mao Tử Linh đi.”

Quý Đông Duẫn cụp mắt, nhìn cô gái trong ảnh như đang gợi nhớ lại.

Vài giây sau, gã mới thấp giọng: “Trước khi Mao Tử Linh mất tích, cô ấy đã ăn mặc sửa soạn như trong ảnh. Nhưng mà tôi không biết cô ấy quen Liêu Vân Xuyên. Cô ấy mất liên lạc với tôi lúc đi công tác ở thành phố Lịch, sáng hôm đó chúng tôi còn mới gọi video cho nhau, cô ấy còn đưa tôi xem chiếc túi trong tay mình, bảo là mới vừa mua, hỏi tôi thấy có đẹp không.”

Quý Đông Duẫn thở dài, ngước mắt rồi tiếp: “Thế nhưng sau đó cảnh sát thành phố Lịch đã điều tra, trong cửa hiệu này không có ghi chép mua sắm của Tử Linh, trên mạng cũng không có lịch sử mua hàng trực tuyến. Cảnh sát từng nghi ngờ chiếc túi đó có thể là hàng giả, nhưng mà tôi thấy không phải vậy. Con người Tử Linh rất chú trọng tiểu tiết, cô ấy cũng từng nói với tôi mấy lần là hàng thật giả không nổi, hàng giả thì chỉ là hàng giả, thà là không mua luôn.”

“Thế nhưng thu nhập của cô ấy không hề cao, cô ấy chỉ là một bác sĩ phụ khoa nhỏ nhoi. Tôi còn nói với cô ấy là dù có mua túi mấy chục nghìn cũng chẳng có cơ hội dùng đến, làm việc ở bệnh viện, không có ai lại đi lấy giá trị của túi xách ra để đo lường chất lượng nghề y, hơn nữa cả ngày từ sáng đến tối đều mặc áo blouse, mua chiếc túi như thế có ý nghĩa gì?”

Cũng có thể tưởng tượng ra được mọi chuyện sau đó, trong lúc Mao Tử Linh vui vẻ hào hứng khoe chiếc túi mới mua, Quý Đông Duẫn lại đưa ra đánh giá hết sức khách quan và lý trí như thế, cứ như tạt cho Mao Tử Linh một gáo nước lạnh vậy.

Mao Tử Linh lập tức hậm hực, không thèm nghe tiếp, cãi nhau mấy câu với Quý Đông Duẫn rồi bảo là mình phải đi mua sắm, không rảnh nghe gã dạy dỗ.

Cuối cùng tất nhiên là tạm biệt một cách không vui vẻ gì.

Chỉ là Quý Đông Duẫn không ngờ tới, lần nói chuyện này lại là lần cuối gã gặp được Mao Tử Linh.

Lục Nghiễm chống đầu bằng một tay, sắp xếp tất cả manh mối trong đầu rồi hỏi: “Mao Tử Linh chưa từng nói với anh là cô ấy quen Liêu Vân Xuyên bao giờ sao? Nói sơ qua cũng không?”

Quý Đông Duẫn lắc đầu: “Lúc tôi với Tử Linh học ở trường y, chưa gặp người này bao giờ. Tôi thi công chức, vào thể chế công an, Tử Linh thì chọn làm ở bệnh viện nhà nước. Tôi nhớ mấy tháng trước khi mất tích, cô ấy từng than thở với tôi là lương quá thấp, không đủ tiêu xài, công việc quá mệt mỏi, có lúc thấy rất không đáng, chỉ gắng gượng vì chút tình nghĩa. Tôi hỏi cô ấy cần tiền để làm gì, tôi có thể cho cô ấy. Tử Linh lại nói dù lấy cả lương của tôi và cô ấy cộng lại cũng chưa chắc đủ. Sau đó, cô ấy nói muốn tìm vài cơ hội kiếm thêm thu nhập bên ngoài, còn nói bây giờ nhiều bệnh viện đều làm thế, có người thì nhận bao thư, không thì làm chút gì đó khác.”

Lục Nghiễm không trả lời, nhanh chóng xâu chuỗi tính cách, niềm đam mê theo đuổi vật chất của Mao Tử Linh cùng việc cô ta muốn kiếm thêm nhanh chóng với con người của Liêu Vân Xuyên.

Một người là bác sĩ nhỏ nhoi của bệnh viện nhà nước, một người là bác sĩ con nhà giàu có truyền thống gia đình làm nghề y, một người làm bệnh viện nhà nước, một người làm ở bệnh viện tư, tuy là cùng một nghề nghiệp nhưng cuộc sống lại như ở hai thế giới khác nhau một trời một vực, hơn nữa chắc cũng không có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Nhưng nếu con đường kiếm thêm nhanh chóng mà Mao Tử Linh mong muốn là đến từ Liêu Vân Xuyên thì sao?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm dò hỏi: “Hôm đó, trước khi hai người cãi nhau vì một cái túi, Mao Tử Linh còn mua những thứ xa xỉ phẩm nào khác không?”

Quý Đông Duẫn: “Có, hơn nữa không chỉ một lần. Thật ra chỉ tính riêng những lần cô ấy nói với tôi trong một năm đó thì đã tới bảy, tám cái túi hàng hiệu, rẻ nhất cũng phải mười lăm nghìn.”

Bảy, tám cái túi hàng hiệu, rẻ nhất cũng phải mười lăm nghìn?

Với mức lương của bác sĩ nhỏ nhoi ở bệnh viện công thì không thể nào mua được, hoặc là phải có gia thế, hoặc là vượt khoản thẻ tín dụng.

Căn phòng yên lặng giây lát, mọi người đều thấy nặng nề, tất cả đều nghĩ tới kết quả xấu nhất.

Một cô gái mất tích đã hai năm, còn có chuyện gì tốt nổi nữa cơ chứ.

Quý Đông Duẫn đột nhiên lên tiếng: “Thật ra tôi đã chuẩn bị tâm lý lâu rồi, chắc Tử Linh đã gặp phải chuyện không may. Ban đầu tôi cho là có thể cô ấy để lộ tiền của nên mới gặp phải hoạ. Với lại tôi đã làm pháp y lâu thế rồi, cũng chứng kiến nhiều vụ chết lâu năm mới phát hiện ra xương cốt. Nếu số tư liệu và mấy tấm ảnh này không tự nhiên xuất hiện, khiến tôi nhìn thấy Liêu Vân Xuyên, tôi cũng sẽ không nghĩ là Tử Linh có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn ở thành phố Giang, Lịch, Xuân.”

Lục Nghiễm: “Ý anh là thế nào?”

Quý Đông Duẫn: “Mọi người có còn nhớ, khoảng thời gian trước, thành phố Lịch đã xảy ra một vụ án người mẫu nổi tiếng không? Còn có cả vụ án cưỡng hiếp giết người chưa được phá ở thành phố Xuân trong năm nay nữa. Cả hai vụ án đều do tôi đi công tác để khám nghiệm tử thi, hai vụ này có vài điểm giống với hai vụ án từng xảy ra trước kia ở thành phố Giang. Tuy thi thể đều đã bị rửa qua với nước thuốc, phá hoại ADN hung thủ để lại, thế nhưng dựa theo điều tra các mối quan hệ xã hội khi còn sống của những người chết, phát hiện được ba người trong số họ từng tiếp xúc trực tiếp với Hoắc Ung, hơn nữa trước khi vụ án ở thành phố Lịch và thành phố Xuân xảy ra, Hoắc Ung đã ở hai địa điểm này. Liêu Vân Xuyên là bác sĩ riêng của nhà họ Hoắc cũng ở cạnh Hoắc Ung.”

Lục Nghiễm không hỏi tiếp, chỉ nói: “Một khi phát hiện ra chứng cứ xác thực chứng minh vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn có liên quan với Liêu Vân Xuyên và Hoắc Ung, chúng tôi nhất định sẽ điều tra, sẽ lập tổ chuyên án hợp tác với bên thành phố Lịch, thành phố Xuân.”

Quý Đông Duẫn: “Chuyện này thì tôi không lo, cũng nhờ vào số thông tin và hình ảnh này mà tôi mới nghi ngờ chuyện Tử Linh mất tích có liên quan tới vụ án này, vì thế mới chủ động cung cấp thông tin.”

Lục Nghiễm không nói, chỉ nhìn Hứa Trăn rồi lại nhìn Tiết Bồng, anh hỏi: “Hai người có gì hỏi thêm không?”

Hứa Trăn lắc đầu.

Tiết Bồng lại lên tiếng: “Em vẫn thắc mắc về Trần Lăng.”

Quý Đông Duẫn nhìn vào mắt cô.

Tiết Bồng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất cứng nhắc: “Vừa nãy, pháp y Quý giải thích rằng vì không thân với Trần Lăng nên anh mới không tiết lộ hai người từng quen biết với nhau trong quá khứ. Em thấy cách giải thích này không hợp lý. Nếu em là người có quen với người chết, dù không thân nhưng theo yêu cầu của công việc và phản ứng của bản năng, em cũng sẽ báo cáo lại với cấp trên, để cấp trên quyết định xem em có thích hợp tham gia công tác điều tra lần này không. Trừ phi em không muốn cho người khác biết em có quen người này. Vậy thì vấn đề nằm ở đây, tại sao em lại không muốn người ta biết chứ?”

Vừa dứt lời, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lục Nghiễm cũng cứ nhìn chăm chăm vào Quý Đông Duẫn, quan sát vẻ mặt của gã.

Quý Đông Duẫn loé lên chút ngạc nhiên, dường như không ngờ là Tiết Bồng lại bám miết vào chuyện này, hoặc có thể nghĩ là sau khi kết thúc lấy lời khai, Tiết Bồng mới nhắc đến.

Quý Đông Duẫn cười khẽ, bỗng chốc lại dường như trở về dáng vẻ mọi ngày, chỉ là nụ cười này còn đan xen chút tự giễu.

“Vì tôi là một người ích kỷ.”

Tiết Bồng giật thót, không ngờ gã lại trả lời như thế.

Quý Đông Duẫn nói: “Tuy tôi không phải trẻ mồ côi nhưng cũng có thể coi là tôi đã lớn lên ở Lập Tâm. Tôi đổi tên là vì không muốn quá khứ trưởng thành này cản trở tương lai của tôi và cái nhìn của người khác về tôi. Trường Y có quá nhiều nhân tài, có rất nhiều người có bố mẹ là bác sĩ nên mới chọn con đường này. Tuy tôi cũng như thế nhưng tôi rất ít khi nhắc chuyện gia đình, dù sao thì cũng tại vì không giỏi nghề nên bố tôi mới làm trong y tế cô nhi viện.”

“Nhắc tới cô nhi viện và trẻ mồ côi, mọi người chắc sẽ lập tức thể hiện sự đồng cảm, cũng có thể sẽ thấy thương hại, thêm vào đó, những cảm xúc này ít nhiều sẽ còn kèm theo một chút ánh nhìn từ trên cao xuống, thêm vào chút xem thường. Đây cũng giống như cái nhìn kỳ thị khu vực, chủng người với bệnh tật vậy, mà nó cũng là vấn đề xã hội khó mà tránh được. Dù tôi nói là tôi chỉ sống ở cô nhi viện một thời gian, người ta cũng sẽ đối xử khác với tôi, tò mò về cuộc sống của tôi, bám lấy tôi để hỏi này hỏi nọ. Người không ưa tôi thì sẽ sẽ nói với giọng điệu rất lạ lùng sau lưng tôi: — À, anh ta đấy hả? Anh ta lớn lên trong cô nhi viện đấy.”

“Tôi có phải là trẻ mồ côi đâu, sao phải chống chọi với những việc này, thế nên tôi muốn thoát khỏi quá khứ này, cũng muốn vạch ra giới hạn với những người tôi đã quen ở đó. Ngoài Tử Linh ra, về cơ bản, mấy năm nay tôi đều đã cắt đứt liên lạc với những người khác. Có lúc tôi cũng nghe Tử Linh nói người ta nhìn cô ấy với ánh mắt rất kỳ lạ, có người xem thường cũng có người tội nghiệp, cô ấy thấy rất bị xúc phạm. Tử Linh còn nói, bạn bè trước kia ở Lập Tâm nghe nói cô ấy làm bác sĩ, thường xuyên tới tìm cô ấy giúp đỡ, cứ như việc cô ấy hy sinh thời gian của bản thân mình để về khám bệnh miễn phí cho họ là lẽ hiển nhiên vậy.”

Quý Đông Duẫn nói rất bình thản, cũng không thêm cảm xúc cá nhân vào, gã chỉ đang thuật lại một sự việc, một hiện thực tàn khốc.

Thoạt đầu, người ta nghe thấy sẽ cảm thấy gã là một người lạnh lùng.

Thế nhưng khi tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng gã là người lạnh lùng, có mấy ai hiểu được cảnh ngộ của gã.

Gã chỉ chọn cách này để cắt đứt với quá khứ, tạm biệt quá khứ cũng chẳng có gì sai.

Nói tới đây, Quý Đông Duẫn lại cười: “Nếu tôi là mọi người, tôi cũng sẽ nghi ngờ lời nói này, cũng sẽ điều tra “Quý Đông Duẫn” rốt cuộc có liên quan gì tới vụ án này không, có tham gia bày binh bố trận với Khúc Tân Di không. Mọi người cứ việc điều tra, tôi đã nói hết những gì có thể rồi, sắp tới có cần tôi cung cấp thông tin gì khác thì cũng cứ việc nói, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.”

Gã nói xong, căn phòng bỗng chốc lại trở nên yên lặng.

Cho đến khi Lục Nghiễm ngước mắt, bình thản hỏi: “Nghi ngờ là một chuyện, điều tra lại là chuyện khác, hay pháp y Quý cho ý kiến được không? Rốt cuộc là anh có tham gia kế hoạch đối phó với Liêu Vân Xuyên không?”

Quý Đông Duẫn thở dài, đứng dậy: “Không có.”

Tiếp đó, gã dừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: “Với nghề nghiệp của tôi, tôi càng có nhiều cách khiến cậu ta sống không bằng chết hơn thế, thế nên tôi chẳng chơi trò này đâu.”

Mấy phút sau, Quý Đông Duẫn rời khỏi chi đội, trở về toà thực nghiệm.

Hứa Trăn cũng rời khỏi phòng thẩm vấn để sắp xếp ghi chép.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Nghiễm và Tiết Bồng, cả hai ngồi lặng thinh ở đó giây lát, mỗi người đều đang tự sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Một lát sau, họ lại lần lượt ngẩng đầu nhìn nhau.

“Anh…”

“Anh…”

Gần như lên tiếng cùng lúc, rồi cũng cùng ngừng lại.

Lát sau, Lục Nghiễm nói: “Em nói trước đi.”

Tiết Bồng hỏi nhanh: “Anh có tin lời pháp y Quý không?”

Đây cũng là thắc mắc trong lòng Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm nói: “Tin bảy phần, không tin ba phần. Nhưng mà anh thấy những thứ cuối cùng anh ta giải thích rất thuyết phục. Con người ta luôn tìm kiếm cái lợi, giấu đi cái hại, anh ta muốn cắt đứt mối quan hệ với quá khứ thì cũng không thể trách cứ được gì. Hơn nữa dù là cấp Ba hay đại học thì cũng đều có vài người tốt nghiệp xong là “mất tích” ngay, không tham dự họp lớp, cũng không liên lạc qua lại gì với bạn cũ, pháp y Quý rất giống người như thế.”

Tiết Bồng khẽ gật đầu: “Thật ra nếu muốn biết anh ấy có tham gia vào hay không, với kỹ thuật bây giờ tuyệt đối có thể điều tra ra được, anh ấy rất rõ điều này, không cần thiết phải nói dối chuyện này. Pháp y Quý cho tôi cảm giác thường ngày luôn khách sáo với tất cả mọi người, không hề quá thân mật với ai, cũng chưa nghe thấy anh ấy kết bạn với ai nhờ vào công việc, cũng không hẹn gặp nhau với đồng nghiệp ngoài giờ làm. Đám Mạnh Nghiêu Viễn rủ nhau đi chơi, pháp y Quý cũng chưa đi chung bao giờ, đời sống riêng tư của anh ấy luôn rất bí ẩn.”

Lục Nghiễm: “Quả thật vậy, đối với những đứa trẻ mồ côi kia, Lập Tâm là nhà. Thế nhưng đối với pháp y Quý, đó chỉ là nơi bố mẹ anh ta làm việc, nếu là anh thì chắc cũng không thấy ấm cúng gì đâu.”

Tiết Bồng hỏi: “Vậy anh không tin những gì?”

Lục Nghiễm không trả lời ngay, hồi lâu mới nói: “Anh cũng không nói rõ được nguyên do thực tế, nhưng mà kinh nghiệm nói anh biết, lời nói càng không có sơ hở thì lại càng có vấn đề.”

“Sao lại thế?” Tiết Bồng hỏi.

“Trong tất cả những vụ án, dù là nghi phạm, nhân chứng hay là nạn nhân thì đều có một điểm chung, đó chính là khi cung cấp lời khai, họ sẽ tự làm đẹp thêm lời nói của mình ở một mức độ nào đó, cố hết sức khiến mình trông có vẻ tốt đẹp, vô tội hơn. Tất nhiên, đây là phản ứng vô thức của con người, ai cũng vậy thôi, không có lại cố tình muốn làm mình xấu đi cả.”

Tiết Bồng dừng một lúc rồi nói: “Nhưng mà trong lời nói của pháp y Quý, anh ấy không hề che giấu mục đích tư lợi của mình, vậy mới che giấu quá khứ có quen biết với Trần Lăng. Thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì ích kỷ là bản tính của con người, ai cũng đều ích kỷ cả, chỉ là trường hợp khác nhau thì sẽ thể hiện ở mức độ khác nhau, mà có người lại giỏi che giấu cái ích kỷ của mình mà thôi.”

Lục Nghiễm nói: “Anh ta nói thế chỉ có thể có hai nguyên do. Một là anh ta thà hy sinh cái nhìn của người khác về mình để che giấu một chuyện nào đó quan trọng hơn, còn trường hợp khác thì có thể anh ta hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, người khác thấy sao cũng được.”

Tiết Bồng nghĩ rồi nói: “Với tính cách và phong thái thường ngày thì anh ấy quả thật giống với trường hợp thứ hai. Nhưng mà điều này không có nghĩa trường hợp thứ nhất là không có khả năng.”

“Hiện tại chỉ có thể tạm thời tin tưởng câu chuyện của anh ta.” Nói đến đây, Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề, anh hỏi: “Phải rồi, bên em đối chiếu hồ sơ hai vụ án cưỡng hiếp giết người ở thành phố Giang trước kia sao rồi?”

Tiết Bồng khẽ thở dài: “Trước khi tới tôi đang xem đấy, cũng có phát hiện ra một chút thật, ban nãy đúng ra định nói với anh.”

Tiết Bồng nhanh chóng thuật lại phát hiện về nghi vấn trước đó, bao gồm cả địa điểm vứt xác lên non xuống biển, thân phận người chết vâng vâng.

Lục Nghiễm nghe xong bèn cụp mắt, ngón tay nhịp chầm chậm trên trán, nhanh chóng liên kết đặc điểm của những vụ án này.

Ngoài những thứ Tiết Bồng nói, bây giờ vụ việc lại còn nghi ngờ có dính dáng tới một bác sĩ phụ khoa là Mao Tử Linh, hung thủ lại còn dùng nước thuốc để rửa thi thể…

Còn có cả Hoắc Ung, Liêu Vân Xuyên.

Dù là Mao Tử Linh hay là người mẫu, người nổi tiếng trên mạng thì dường như đều mắc phải cùng một thứ chính là tiền bạc.

Hơn nữa số tiền này thì người thường không thể nào thỏa mãn được, nó đại diện cho khát khao và ham muốn sâu sắc hơn đối với vật chất.

Lục Nghiễm chầm chậm ngước mắt, đột nhiên lại nói: “Nếu một cô gái muốn dùng chính cơ thể của mình để trao đổi lợi ích với một người nhà giàu nào đó, dường như cũng không cần thiết phải âm thầm tìm bác sĩ phụ khoa. Trừ phi cô gái này thường xuyên bị thương, nếu đi bệnh viện chính quy kiểm tra, bác sĩ có thể sẽ báo cảnh sát.”

Tiết Bồng nói tiếp: “Nếu chỉ khám sức khoẻ bình thường thì Liêu Vân Xuyên cũng có thể làm được, không cần thiết phải tìm thêm một bác sĩ phụ khoa. Anh thấy đấy, lần nào Liêu Vân Xuyên cũng kiểm tra cho Khúc Tân Di.”

“Nếu tình hình khá nghiêm trọng, một mình anh ta làm không nổi hoặc là anh ta không rảnh thì sao?”

“Tình hình nghiêm trọng? Ý anh là gì?’

Lục Nghiễm chỉ mím môi, nhanh chóng nói ra giả thiết trong đầu: “Nếu không chỉ có một người nhà giàu thì sao? Có thể là hai người, ba người, thậm chí năm, sáu người, hoặc là… một đám người.”

Tiết Bồng vô thức nín thở, sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment