Ngày 23 tháng 4, phân cục Cảnh sát khu Xương Bình trực thuộc Cục Cảnh sát thành phố C nhận được tin báo án.
Xét thấy vụ án nghiêm trọng, tính chất ác liệt, ảnh hưởng cực lớn đến xã hội, đơn vị báo lên Cục Cảnh sát thành phố C.
Cục Cảnh sát thành phố C bèn nhờ đến sự trợ giúp từ Khoa Pháp Y và Phòng Nghiên cứu Tâm lý Tội phạm của tỉnh.
Tại khu vực đang thi công ở trường trung học Hồng Tinh phát hiện một thi thể nam giới.
Hiện trường không có vật che khuất.
Nạn nhân chết ở tư thế quỳ, mặt quay về phía đại lễ đường.
Cổ tay hai bên bị trói bởi vòng thép có thể điều chỉnh nối với ống sắt, trên vòng thép có quấn băng y tế.
Mắt cá chân của nạn nhân cũng bị trói bằng phương thức tương tự.
Nạn nhân mặc áo sơ mi màu lam, quần thể thao bị cắt rách từ đùi tới gối.
Sau khi đối chiếu, toàn bộ lượng máu ở hiện trường đều thuộc về nạn nhân.
Tất cả dấu chân là của các công nhân xây dựng tại công trường.
Khám nghiệm tử thi thấy: Mặt mũi đổi màu xanh tím, mi mắt hai bên chưa khép kín, kết mạc mi trên và dưới có nhiều chấm xuất huyết.
Trên mũi có ba lớp băng keo trong.
Môi bầm tím, hai bên mép có máu, tổ chức da bị rách do nhét banh vào miệng một cách thô bạo.
Hai bên móng tay tím bầm, móng bị gãy, bên trong có đất cát.
Mô mềm đầu gối hai bên bầm tím.
dương v*t đứt lìa, đường cắt phẳng gọn, tinh hoàn hai bên còn nguyên vẹn.
Động mạch dương v*t và động mạch dương v*t sâu đứt.
Phết hậu môn, khoang miệng và đầu v* đều không kiểm tra thấy tinh dịch và nước bọt.
Giải phẫu thấy khí quản có một ít bọt hồng, phổi có chấm xuất huyết.
Tống Ngọc Thành và bác sĩ pháp y Cục Cảnh sát thành phố C đưa ra kết luận như sau:
1.
Vết thương ngoài của nạn nhân chủ yếu nằm ở bộ phận sinh dục, do vật sắc bén cắt đứt.
2.
Nguyên nhân tử vong chính của nạn nhân là do bộ phận sinh dục đã bị cắt làm tắc cổ họng, dẫn đến ngạt cơ học.
Sốc mất máu và cơn đau không phải nguyên nhân tử vong chính.
3.
Dựa trên khám nghiệm mặt ngoài tử thi và giám định giải phẫu thì thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng 11 giờ tối ngày 22 tháng 4.
Tiến hành phân tích tính chất vụ án: Căn cứ vào những dấu vết còn lại ở hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân bị mưu sát.
Qua bước đầu khám nghiệm, hiện trường vụ án không có dấu vết xô xát, ẩu đả.
Động cơ sát hại nạn nhân của hung thủ còn cần điều tra thêm.
Lại là cuộc họp chuyên án quen thuộc.
Giọng Tống Ngọc Thành báo cáo lạnh lùng mà nhạt nhẽo, hệt một người máy không hề có tình cảm.
Bầu không khí nặng nề như muốn đọng lại, mọi người chẳng khác nào một đám cá chen nhau trong cái thùng chật chội, cảm thấy khó thở vì không hấp thu được dưỡng khí.
Điêu Thư Chân nhìn tệp hồ sơ trước mặt, ánh mắt sắc bén như muốn bóc từ chữ ra mà phân tích thật cặn kẽ.
Theo lời khai của nhân viên trực ban ở trường trung học Hồng Tinh thì đêm xảy ra vụ án không phát hiện trong trường có gì bất thường.
Khi được hỏi tối đó có giáo viên hay học sinh nào ra vào cổng trường hay không, tất cả bảo vệ đều đưa ra câu trả lời phủ định.
Qua giám định hiện trường kết hợp với điều tra, thăm hỏi biết dụng cụ trói nạn nhân được mua ở cửa hàng kim khí gần đó.
Nguồn gốc của banh nhét miệng vẫn chưa rõ.
Vì hoàn cảnh phức tạp nên hiện trường không để lại dấu chân, dấu vân tay hay vết máu gì có giá trị, không tìm được hung khí đã thiến Triệu Quốc Hoa.
Tường bao quanh trường học chỉ cao có một mét rưỡi, cứ leo qua đại ở chỗ nào đó thì bên ngoài chính là tuyến đường giao thông thông suốt, không cách nào xác nhận sau khi giết Triệu Quốc Hoa, hung thủ đã rời đi theo hướng nào.
Phỏng đoán hung thủ đã nấp trong góc nào đó của sân trường, chờ tối đến, các giáo viên và học sinh đi hết mới dụ người về muộn là Triệu Quốc Hoa đến công trường đang thi công rồi sát hại.
Trong tình huống vật chứng ở hiện trường vô cùng hữu hạn thì suy đoán động cơ giết người của hung thủ là một chuyện rất có giá trị cho việc phá án.
Mọi người trong cuộc họp đưa ra đủ loại suy đoán.
Hách Nhân nói: “Theo tôi thấy thì chuyện này kì lạ lắm.
Nếu phải nói thì buổi tối, Triệu Quốc Hoa một mình trong trường, có kẻ nào đó lén đột nhập bắt cóc anh ta đến sân thể dục, vừa đe đọa vừa dụ dỗ, muốn moi ra mật mã thẻ ngân hàng từ miệng anh ta.
Phần tử trí thức như Triệu Quốc Hoa, nhìn thì cao to cường tráng nhưng ngờ đâu lại chẳng nên cơm cháo gì, nói không chừng hung thủ mới vừa móc dao ra thì hắn đã nhũn cả chân, ngoan ngoãn đi theo tới công trường rồi.
Kết quả vẫn bị mất mạng.”
Một điều tra viên khác chau mày, nói một cách khoa trương: “Khó nói lắm.
Triệu Quốc Hoa nhận được rất nhiều danh hiệu.
Cây to đón gió, nói không chừng đã sớm đắc tội với người nào mà không hay.
Tên hung thủ tâm lý biến thái này giết người thôi vẫn chưa chịu mà còn phải khiến Triệu Quốc Hoa mất hết mặt mũi nữa.”
Suy đoán xôn xao, nghị luận sôi nổi.
Đúng vậy, xét từ góc độ nào đó thì chuyện này đúng là rất kì lạ.
Điêu Thư Chân vuốt tờ tài liệu về vật chứng trong tay, mày chau chặt, không hé một lời.
Trong lúc ấy, mọi người ở cuộc họp chuyên án đã đưa ra suy đoán như sau:
Một, hung thủ có thể là đồng nghiệp của Triệu Quốc Hoa, thấy ghen tị vì nạn nhân được bầu làm giáo viên ưu tú nhiều lần nên mới giết người để trả thù.
Hung thủ lợi dụng bí mật hoặc điểm yếu gì đó của nạn nhân để uy hiếp, bắt nạn nhân đến sân thể dục, cuối cùng sát hại.
Đồng thời, để sỉ nhục danh dự của nạn nhân, hắn lựa chọn dùng thủ đoạn tàn nhẫn với thi thể.
Hai, hung thủ là người quen của nạn nhân, có thể là người yếu hoặc gặp vấn đề về chức năng sinh lý.
Thân hình ốm yếu, tính cách hướng nội.
Có khả năng nạn nhân đã từng cướp vợ hoặc bạn gái của hắn, hắn ghi hận trong lòng nên mới chọn cách thiến để giết nạn nhân.
Vừa để trút giận mà cũng vừa có thể khiến thanh danh nạn nhân bị hủy hoại chỉ trong sớm chiều.
Ba, hung thủ chỉ đơn giản là tội phạm đột nhập muốn cướp tài sản, giết người diệt khẩu.
“Tiểu Điêu, cháu thấy sao?” Sau khi cuộc thảo luận chấm dứt, cục trưởng vẫn không quên Điêu Thư Chân, người từ đầu đến giờ cứ một mực im lặng.
“Tạm thời chưa có suy đoán gì.” Điêu Thư Chân lắc đầu, phòng họp lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Ánh mắt hoặc mong chờ hoặc chăm chú của mọi người đổ dồn hết vào cô, “Mọi người đoán hung thủ muốn trút giận và sỉ nhục nạn nhân, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.
Nhưng hiện trường không giống chỉ bị ép buộc một cách đơn thuần.
Tôi hoài nghi Triệu Quốc Hoa đã tự nguyện phối hợp với hung thủ…”
“Vô căn cứ.” Hách Nhân hất mũi lên trời, mắt trợn trắng, “Họ Triệu đâu bị điên, sao có thể ngoan ngoãn để người ta trói mình lại cho được?”
“Mọi người xem, vòng và ống thép có ở hiện trường đều đã được chủ cửa hàng kim khí gần đó chứng minh là do nạn nhân Triệu Quốc Hoa mua.
Giả sử mọi người là hung thủ, các anh không tự chuẩn bị dụng cụ để khống chế nạn nhân, đề phòng hắn ta phản kháng mà phải lấy nó từ chỗ nạn nhân, vậy có hợp lí không? Đây là điểm thứ nhất.”
“Điểm thứ hai, có một chi tiết mà tôi nghĩ mọi người đều bỏ qua, đó chính là tại sao trên vòng thép lại phải quấn băng y tế?” Điêu Thư Chân hỏi ngược lại.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều nghệch mặt đầy hoang mang.
“Sau khi việc giám định hiện trường hoàn tất, tôi có đến cửa hàng kim khí gần đó mua một cái vòng thép tương tự.” Điêu Thư Chân giơ tay lên, “Cạnh của nó rất bén, nếu tròng vào tay thì sẽ làm trầy da.
Mà bao lại bằng băng y tế xong sẽ không còn bị thế đó nữa.”
“Vậy nên, nếu tất cả dụng cụ đều do nạn nhân tự chuẩn bị, thậm chí còn nghĩ đến chuyện bảo vệ da sau khi bị trói thì khả năng cao là nạn nhân không phải mới bị trói lần đầu, hơn nữa hôm ấy còn tự nguyện phối hợp với hung thủ, tự nguyện đến công trường đang thi công đằng sau trường học.”
“Nếu nạn nhân không phải bị hung thủ ép buộc mà là tự nguyện phối hợp… Vậy thì bọn họ làm gì ở hiện trường? Điểm này tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Tuy nhiên nhìn những món đồ mang tính ám chỉ kia thì có thể lờ mờ đoán được.”
Không thể không nói suy đoán của Điêu Thư Chân rất thuyết phục, giải thích được một số chỗ bất hợp lí ở hiện trường.
Tỷ như nguồn gốc cái vòng thép trên tay nạn nhân, quả bóng nhét miệng đầy tính ám chỉ kia, cùng với cách mà hung thủ làm tổn hại thi thể nạn nhân.
“Điều tra từng cái đi, bắt đầu từ những người có mâu thuẫn và quan hệ cạnh tranh với nạn nhân trước.” Cục trưởng cau mày đưa ra chỉ thị.
Vụ án chìm trong sương mù, không cách nào nhìn rõ.
Nếu thật sự đúng như lời Điêu Thư Chân nói thì vụ án lại càng phức tạp hơn:
1.
Hủng thủ là ai? Hắn, hoặc là ả, làm sao mà chiếm được sự tín nhiệm từ Triệu Quốc Hoa, có thể khiến nạn nhân chủ động phối hợp với mình?
2.
Vốn dĩ là một trò chơi mạo hiểm, kích thích, cuối cùng làm thế nào lại biến thành hiện trường vụ án tàn nhẫn, máu me, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hung thủ là nhất thời xúc động giết người hay đã có âm mưu từ trước?
Cuộc họp chuyên án kết thúc, mọi người lê thân xác mỏi mệt lục tục rời đi.
Bước chân trì trệ, tâm trạng nặng nề.
Điêu Thư Chân xoa đôi mắt mỏi nhừ, chặn đường Tống Ngọc Thành.
Cô nàng này đang ôm một xấp tài liệu dày trong lòng.
“Giúp chị chuyện này.” Thấy Tống Ngọc Thành, mắt Điêu Thư Chân lập tức sáng rỡ, “Tối nay chúng ra dựng lại quá trình xảy ra vụ án.”
Tống Ngọc Thành nhướng nhẹ mi trên, có phần kinh ngạc, sau đó gật đầu đồng ý.
Ăn cơm chiều xong, hai người cùng đến tiệm kim khí mua cờ lê, ống sắt và vòng thép, rồi bọc lại đúng như ở hiện trường vụ án.
Điêu Thư Chân cất dụng cụ xong lại quăng cho Tống Ngọc Thành một ánh mắt quyến rũ: “Ngọc Thành, tụi mình còn thiếu quả banh nhét miệng nha.”
Tống Ngọc Thành cúi đầu, mặt ửng đỏ, giọng cũng không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Đương nhiên là chị đi mua rồi.
Chị dày dạn kinh nghiệm, không phải nói nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm một người đấy sao?”
Là một bác sĩ pháp y, Tống Ngọc Thành có thể khách quan đối mặt với việc giải phẫu bộ phận sinh dục nam nữ mà mặt không hề đổi sắc.
Nhưng nói đến mấy chuyện này trước mặt Điêu Thư Chân thật sự có cảm giác xấu hổ rất khó diễn tả.
Gương mặt trắng nõn như bạch ngọc của cô ửng lên một màu đỏ nhạt, mỹ ngọc ánh quầng, vô cùng minh diễm.
Điêu Thư Chân vẫn cố dây dưa: “Chính vì em không có kinh nghiệm nên mới để em đi trải nghiệm cuộc sống đó.”
Đến trước cửa hàng rực rỡ ánh đèn nê-ông, Tống Ngọc Thành sửng sốt.
Điêu Thư Chân vung một tay đẩy đối phương vào.
Tống Ngọc Thành cũng không buông tay, kéo cả Điêu Thư Chân vào theo.
Chủ tiệm là một chị gái xinh xắn, cười tủm tỉm nhìn hai người các cô.
Điêu Thư Chân dạo quanh, tò mò lấy đủ loại đồ dùng ra xem.
Tống Ngọc Thành lại không biết làm sao, chỉ đứng đờ ở đó.
“Đó là bạn gái của cô à?” Chị gái chủ tiệm hỏi.
“Hả?” Tống Ngọc Thành ngơ ngác mất mấy giây.
Đôi đồng tử kép liếc về phía Điêu Thư Chân, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy thứ cảm xúc không rõ tên, “Không phải.”
“Vậy thì tiếc thật.” Chị gái chủ tiệm cười cười, “Một cô bé hoạt bát, đáng yêu biết nhường nào.
Tống Ngọc Thành mím môi, đôi mắt đen trầm xuống, nhuốm màu mê ly, đã mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Bọn tôi chỉ là bạn thôi.” Cô nói khẽ.
Giọng trong lành, mát lạnh như dòng suối róc rách chảy xuống từ khe núi.
Điêu Thư Chân tự lựa đồ, còn trò chuyện đôi câu với chị gái chủ tiệm, miệng cười tươi rói.
Tống Ngọc Thành xách túi đồ đã đóng gói xong, sờ bên trong có cảm giác mềm mại, hình như còn thứ gì nữa.
Cô chợt sửng sốt, phát hiện trong túi có một bó dây trói màu đỏ.
Đoạn, cô hướng ánh mắt nghi hoặc về phía chị gái chủ tiệm, đối phương lại nháy mắt với cô: “Chút đồ tặng phẩm.”
Tống Ngọc Thành cất bó dây đi, lặng im không biết nên nói gì.
Tuy không rõ công dụng của thứ này nhưng cô vẫn lễ phép gật đầu xem như cảm tạ.
Điêu Thư Chân mua một đôi tai cáo mang trên tóc, miệng cười tươi, tung tăng bước tới, trông có vẻ rất vui.
Khi cười rộ lên, đuôi mắt chị hơi nhếch, không còn vẻ sắc bén thường ngày mà thay vào đó là một cảm giác mê ly như tỉnh như say, nhuốm mùi câu hồn người khác.
Nhìn theo bóng Điêu Thư Chân, ánh mắt Tống Ngọc Thành trở nên sâu thẳm, rất muốn vươn tay xoa cặp tai kia một phen.
Chỗ này không xa trường trung học Hồng tinh lắm.
Đến cổng trường, Điêu Thư Chân gỡ đôi tai xuống quăng trở vào túi.
Hai người trình chứng nhận cảnh sát, nói rõ mục đích đến rồi lập tức bước vào trong..