Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm - Tội Không Thể Tha

Chương 4


HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA
Tác giả: Địa Sơn Khiêm
Edit: Alex
_____________
“Cô Tống tìm chị có chuyện gì đấy?” Điêu Thư Chân cười nói, không bỏ qua hành động liên tục xoa gáy của Tống Ngọc Thành.
Cô nàng này có chuyện phiền não.
“Có vấn đề này em muốn tham khảo chị.” Tống Ngọc Thành ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc.
Điêu Thư Chân thì vẫn cái vẻ lười nhác ấy.

Mắt khép hờ, miệng hơi hé, khóe môi còn dính một vệt sữa trắng, trông nhàn nhã hệt một chú cáo con.

Thế nhưng Tống Ngọc Thành biết Điêu Thư Chân đang nghiêm túc lắng nghe.
“Chắc chị cũng biết rồi, quan hệ của em với ba em xa cách từ nhỏ, may mà gần đây đã hòa hoãn hơn một chút.”
Tống Ngọc Thành bất đắc dĩ nói: “Thì ba giới thiệu cho em một đối tượng.

Ông rất xem trọng anh chàng đó.

Ba không gây áp lực gì cho em hết, chỉ nói để tụi em gặp nhau một lần.”
“Nhưng em thật sự không có ý định kết hôn.

Nếu từ chối thì có khiến đối phương lầm tưởng là em quá lạnh lùng, ngạo mạn, chê anh ta, từ đó ảnh hưởng đến quan hệ của cha con em không?”
Tống Ngọc Thành cau mày, nặng nề tâm sự, rõ là đang suy ngẫm vấn đề này một cách hết sức nghiêm túc.
Điêu Thư Chân nhìn cái hộp sọ đối phương ôm trong lòng, mày hơi nhướng, mắt loé lên tia sáng sắc bén.
“Cứ từ chối thẳng là được, uyển chuyển một chút.” Điêu Thư Chân từ tốn nói, “Ví dụ như đừng cho phương thức liên hệ, hoặc là ăn cơm xong, đối phương mời em đi uống cà phê gì đó thì cứ từ chối thôi.”
Tống Ngọc Thành gật đầu, rất mực tin tưởng lời Điêu Thư Chân.
“Cơ mà so với cái đó thì…” Điêu Thư Chân nói, “Xuất phát từ lòng hiếu kì của một người nghiên cứu tâm lý học, điều khiến chị hứng thú hơn chính là tại sao em lại không muốn kết hôn.

Em đâu phải kiểu người trăng hoa như chị.

Chị không có ý định thăm dò chuyện riêng tư của em đâu, chỉ là…”
“Nếu ngày nào đó em muốn nói thì chị đây sẵn sàng lắng nghe.” Cô cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai tựa bạch ngọc của Tống Ngọc Thành.
Loáng thoáng có sắc hoa đào bừng lên trên đôi má trắng nõn của Tống Ngọc Thành, hệt hoa đào đang lần lượt nở rộ nơi sơn cốc, từ cổ lan ra sau tai.
Cô ngửa về sau, bày ra tư thế đề phòng, cố ý muốn giữ khoảng cách với Điêu Thư Chân, không nhìn thẳng vào quầng đỏ ửng nhàn nhàn bên khóe mắt cong cong của đối phương.

Lông mi chị rất dài, khi cười rộ lên ánh mắt sẽ trở nên mê đắm, say lòng người, ẩn chứa đôi phần ý vị câu hồn nhiếp phách.
Tống Ngọc Thành bỗng có một cảm giác bối rối không biết tay chân nên để đâu cho phải.

Cô lại xoa xoa gáy.
Tiếng chuông điện thoại thô bạo phá tan bầu không khí ấm áp mà có phần ái muội.
Cả hai cùng giật mình.

Tống Ngọc Thành móc điện thoại ra từ túi áo ngủ một cách gọn gàng.


Điêu Thư Chân thì luống cuống chân tay lục tìm dưới chăn.
“Có chuyện rồi.

Dưới hành lang ven sông X ở thành phố C, cách Cầu số 1 một ki-lô-mét về phía Nam, phát hiện xác một cụ bà.

Cục Cảnh sát địa phương nhận được tin báo án, sau khi khám nghiệm ban đầu, cảm thấy vụ án này có chỗ khá đặc biệt nên nhờ đến sự trợ giúp của tỉnh.” Điêu Thư Chân giơ điện thoại, trên mặt là nụ cười khổ, “Mấy chuyện này đúng là không nói được mà.

Hễ nói là dính.”
“Cũng chưa chắc là có gì đặc biệt đâu.

Chủ yếu vì hành lang ven sông là một trong những công trình dân sinh quan trọng của thành phố C, chính quyền địa phương đầu tư rất nhiều vào đó.

Giờ vừa mới xây xong, đang lúc quan trọng mà lại xảy ra chuyện lớn thế này.” Tống Ngọc Thành ngẫm nghĩ.

Tuy chuyện xảy ra rất đột ngột nhưng hai người cũng đã từng kinh qua nhiều trường hợp tương tự.

Năm phút sau, Tống Ngọc Thành đã chuẩn bị đâu vào đấy, tay xách hộp dụng cụ.
“Cũng có thể chỉ là hành động bắt nguồn từ ảnh hưởng chính trị thôi, chắc là không mong cái công trình vừa đẹp vừa có chức năng ấy rơi vào kết cục bỏ xó.” Điêu Thư Chân vừa đi vừa nói, “Biết đâu là cụ bà đang tản bộ bên bờ sông thì bệnh tim bộc phát đột tử thì sao.”
Cô vỗ vai Tống Ngọc Thành, ý bảo đối phương thả lỏng một chút, song Tống Ngọc Thành vẫn cau mày, tâm trạng nặng nề.
Dù kiến thức lý thuyết lẫn kinh nghiệm thực tiễn đều khá phong phú nhưng vì tính cách nghiêm túc, cẩn thận cùng với thái độ có trách nhiệm nên lần nào khám nghiệm Tống Ngọc Thành cũng hết sức thận trọng, như đi trên băng mỏng, không vì vụ án đơn giản mà ảnh hưởng đến thái độ khám nghiệm tử thi.
Kiểu ý thức trách nhiệm gánh cả thế giới trên vai như thế, Điêu Thư Chân rất tán thưởng và khâm phục.

Chỉ là đôi lúc nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt cùng với cơ thể càng lúc càng mảnh mai của cô nàng, cô sẽ cảm thấy có phần không nỡ.
Điêu Thư Chân khởi động xe.

Ánh đèn pha sáng chói của chiếc Santana màu xám bạc đâm thủng màn sương đen dày đặc, lao nhanh đến hiện trường vụ án.

Cô lấy hộp bánh quy chocolate từ trong túi ra, đưa cho Tống Ngọc Thành.
Hơn bốn giờ sáng, ngoài trời vẫn là một màu tối đen.

Thi thoảng có chiếc xe lướt qua, ánh đèn trơ trọi như ánh mắt cảnh giác của người đi đường.

Mưa đêm vừa ngớt, những cành lá dã hương điêu tàn, xơ xác rơi rụng đầy bên vệ đường.

Dựa vào lượng nước đọng trên đó thì cơn mưa hôm qua thật sự không nhỏ.
Điêu Thư Chân mang dáng vẻ sầu não, nặng nề tâm sự mà lái xe như bay, nước bắn tung tóe sang hai bên.

Sau cơn mưa lớn như thế, dấu vết còn lại ở hiện trường vụ án phỏng chừng sẽ bị che đi nhiều.

Bất luận tính chất của vụ án là gì thì điều này rõ ràng đã gây trở ngại rất lớn cho việc điều tra chân tướng.
Tống Ngọc Thành ngồi bên cạnh thì cau mày trông ra cửa sổ, lẳng lặng không nói một lời.

Hai người đã hình thành được sự ăn ý, rằng trước khi tiến hành khám nghiệm hiện trường thì sẽ không thảo luận về vụ án.


Bởi vì hai người các cô, một là chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm, một là bác sĩ pháp y, đều cần dựa vào dấu vết tại hiện trường để đưa ra suy đoán chủ quan về vụ án.

Vậy nên trước lúc đó, các cô không muốn hình thành ấn tượng ban đầu về vụ án chỉ dựa trên quan điểm của người khác.
Thành phố C cách tỉnh không xa lắm, chưa được hai tiếng là các cô đã chạy đến nơi.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng.

Sau cơn mưa, cỏ cây bên bờ sông tươi xanh mơn mởn.

Cách đó không xa, một chiếc cầu lớn bắc ngang sông, khí thế lẫy lừng.
Mùi đất nồng nặc trộn lẫn với mùi tanh của cá nghe rõ mồn một trong không khí tươi mát sau mưa.

Điêu Thư Chân cau mày, đi dọc theo con đường xi măng trên hành lang.
Hiện trường nằm ở hành lang ngắm cảnh ven sông, cách Cầu số 1 không xa.

Hành lang ven sông là công trình công cộng nhằm mục đích du lịch, giải trí, chống lũ, bảo vệ động thực vật quý hiếm, tất cả trong một của thành phố C, tổng thể chia làm ba tầng.

Tầng trên cùng là đường lớn, một tuyến đường chính của Hà Tây; xuống dưới năm mét là đường xi măng, nơi tập thể dục thể thao, vui chơi, ngắm cảnh; xuống nữa mới đến bờ kè tiếp nối với mặt sông.
Giờ đang là mùa nước lũ, tối qua lại đổ mưa to, mực nước bên bờ sông cao hơn thường ngày ước chừng hai mét, đã ngập lên hiện trường.
Hiện trường đã được chăng dây cảnh giới.

Hai người Điêu Tống đưa ra chứng nhận cảnh sát, kéo dây, mang trùm giày bằng nilon, bước vào lớp nước đọng và bùn đất ở hiện trường.
Sáng nay, thủy triều đã rút xuống kha khá.

Lớp bùn ven sông chất đống những thứ rác rưởi linh tinh, đều là túi nilon và hộp mì ăn liền các kiểu.

Người báo án là một công nhân móc cát trên thuyền.

Theo lời anh ta thì khoảng hơn ba giờ sáng, vì mưa quá lớn, tạt nhiều vào khoang nên anh ta định bỏ thuyền lên bờ.

Đêm khuya, trời lại mưa như trút, anh ta vừa mới rời thuyền thì chân đã đạp phải cái gì đó mềm oặt, nên báo án.
Thi thể đầu Nam chân Bắc, tư thế nằm ngửa, trên người bị bao phủ bởi nước bùn, không nhìn rõ mặt.

Sau khi công tác chụp ảnh lưu hồ sơ hoàn tất, Điêu Thư Chân mang bao tay, ngồi xuống xem xét cẩn thận.

Hai tay người chết bị dây nilon trói trước người, mắt cá chân cũng bị trói bởi loại dây tương tự.

Dây nilon màu đỏ.

Trên mặt người chết cũng dính đầy bùn đen, pháp y tại hiện trường đang rửa sạch từng chút một, dần lộ ra gương mặt méo mó mà kinh hoàng bên dưới.


Hai mắt người chết trợn trừng, miệng bị nhét một cục vớ, như muốn gắng sức hít chút không khí, chỉ tiếc thứ rót vào mũi miệng bà ta lại chẳng phải không khí trong lành mà là nước bùn đặc sệt.
Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành nhìn nhau, gật đầu rồi lùi sang một bên.
Sợ hãi.

Khi chuyển tư thế từ ngồi sang đứng, trước mắt Điêu Thư Chân bỗng nhiên tối sầm.

Bộ não không đủ máu nuôi hệt cái màn hình TV bị hỏng, xuất hiện những đốm trắng đen xen kẽ.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ chạm trúng trái tim cô, như một bàn tay to lớn bóp chặt lấy nó.

Thần kinh căng thẳng, đau đến gần như nghẹt thở.

Cô dồn hết sức để hít thở, liều mạng co thắt cơ hoành, mãi cho đến khi bụng hơi nhúc nhích.

Thế nhưng không khí cứu mạng cứ như bị đông đặc, hít mãi không lên.

Điêu Thư Chân suýt ngã khuỵu, nhưng cơ thể Tống Ngọc Thành đã nghiêng ra trước, như toan nhào đến đỡ lấy cô.
Cô và Tống Ngọc Thành liếc nhau, chân loạng choạng bước qua dây cảnh giới, trở lại lối đi bộ.
Không khí lạnh lẽo cuối cùng cũng tràn vào, từ khí quản xuống phổi đều đau rát.

Cô ho khan liên tục.

Ho một lúc, cổ họng lại ngứa, khó có thể kiềm lại được cơn buồn nôn.
Điêu Thư Chân xoay người, thất tha thất thểu, có thể nói là cắm đầu trở lên bờ.

Cô gập người, nôn ra mấy ngụm nước chua, thậm chí còn có vị đắng tanh của dịch mật.
Cô biết mấy điều tra viên của tỉnh đứng gần đó đang tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn khinh thường.

Loại hiện trường không tính là máu me này mà đã chịu không nổi, tố chất tâm lý như thế làm sao mà trở thành cảnh sát hình sự, đằng này còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm của tỉnh?
Điêu Thư Chân đã sớm quen với kiểu kinh ngạc và khinh thường ấy… Cô ngồi trên bậc thang, vặn mở nắp chai nước.

Súc miệng sơ qua xong thì cảm giác sợ hãi lúc sắp chết kia mới hơi dịu đi.
Không phải cô thấy suy nhược bởi hiện trường vụ án máu me, tàn nhẫn, mà là do thứ thiên phú gì đó không rõ nhưng cực kì nhạy bén.

Cô có thể đồng cảm, cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của người khác, thậm chí hiểu thấu một phần tư duy, suy nghĩ.
Trên thực tế, dù là tâm lý học hay tâm lý học tội phạm thì đều có một nguyên tắc chính: thừa nhận cuộc đời là độc lập.

Một con người không thể nào thấu hiểu hoàn toàn cảm nhận của một người khác.

Dù từng trải qua những việc tương tự, từ đó sinh ra tình cảm gần giống nhưng mỗi người vẫn là những cá thể độc lập với nhau, phát ra tần số chỉ riêng mình mới có.

Vui buồn hờn giận, chỉ mình biết rõ.
Thế nhưng lại có những con người đặc biệt, có thể tiếp nhận chính xác dao động cảm xúc của người khác, thậm chí còn bắt được tín hiệu từ rất lâu về trước còn sót lại, hệt một cái radio với ăng-ten xoay tròn cực nhạy.

Hơn thế nữa, họ còn có thể hình tượng hóa những dao động cảm xúc ấy thành ánh sáng có thể nhìn thấy, mùi vị có thể miêu tả, mùi hương có thể ngửi được, vân vân.
Tỷ như bạn cùng nhà Tống Ngọc Thành khi tâm trạng vui vẻ sẽ tỏa ra ánh sáng màu ấm, cùng màu với bộ lông của chú mèo vàng, còn khi tức giận thì lại tỏa ra thứ màu gần như trong suốt, ánh xanh lam nhạt giống miếng băng mỏng trên mặt nước.
Chính vì tốt nghiệp chuyên ngành Tâm lý học của đại học Z nên Điêu Thư Chân mới biết chắc những thứ ấy không bắt nguồn từ các phân tích hay nhận định về kiến thức tâm lý học, mà là một cái gì đó rất khó diễn tả, gần như là trực giác.
Tuy nhiên, không phải cứ muốn là Điêu Thư Chân sẽ đạt được trạng thái ấy… Thử nghĩ xem, nếu bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc của người khác quá dễ dàng thì giới hạn giữa bản thân và người ngoài sẽ lu mờ, từ đó đánh mất chính mình.

Huống hồ, người thường hay đích thân đến hiện trường vụ án như Điêu Thư Chân đây, nếu phải tự mình cảm nhận nỗi đau đớn, sợ hãi của mỗi cái chết thì tinh thần có mạnh mẽ, kiên cố như cốt thép trộn bùn đất cũng không tài nào chịu đựng nổi.
Vốn Điêu Thư Chân không hề chủ động hạ thấp lá chắn tinh thần của bản thân để nắm bắt dấu vết còn sót lại tại hiện trường.


Cô chỉ như một chiếc thuyền con lênh đênh giữa sông, bị dòng nước lũ cảm xúc mãnh liệt cuốn lấy.
Giãy giụa.

Co giật.

Run rẩy.

Vặn vẹo.

Nghẹt thở.
Điêu Thư Chân khép mi.

Trước mắt là một tấm màn xám vằn vện, hiện trường vụ án hiện lên chỉ qua những nét đen trắng.

Đêm khuya, vầng trăng tàn màu máu treo nơi chân trời.

Đèn trên cầu đã tắt.

Dòng xe thưa thớt ngược xuôi như dòng chất lỏng trì trệ chảy trong mạch máu của người lâm trọng bệnh, tưởng chừng sắp ngưng đọng.
Đôi con ngươi cụ già trợn trừng, gần như muốn lồi hẳn ra khỏi hốc mắt.

Thoạt tiên, bà ta phẫn nộ xả giọng nguyền rủa.

Tiếp đó là không cam tâm mà liều mạng giãy giụa.

Rồi đến vô vọng khóc lóc van nài.

Cuối cùng là nỗi tuyệt vọng tựa tàn tro nguội lạnh.
Như có ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hung thủ.

Hưng phấn.

Vui Sướng.

Đắc ý.

Người nọ tận hưởng sự vùng vẫy và sợ hãi của cụ già, khóe miệng giương lên một vòng cung sắc bén.

Ngắm nhìn bà ta run rẩy, co giật, người nọ thong thả chuyển động cái xẻng trong tay.

Chỉ lát sau, người nọ đã cảm thấy mất hứng vì cụ già chẳng giở thêm được trò gì mới.

Ánh mắt hờ hững ấy nhìn người nằm trong hố, đôi con ngươi không một chút tình cảm hệt như vị thần đang nhìn xuống một con kiến.
Người nọ lấp xẻng đất cuối cùng, triệt để chôn vùi tiết mục vô vị.

Cơn phấn khởi cực độ trôi đi, thay vào đó là cảm giác nhàm chán như thủy triều ập đến nuốt chửng.
_____________
Bắt đầu vô vụ án sòi.

Hai vụ nhỏ trước đó là đề ba giới thiệu nhân vật thoi, giờ mới chính thức liên quan..

Bình Luận (0)
Comment