Theo gã công tử lông mày rậm kia đến đây, không chỉ có một mình.
Đi ngay sau hắn là hai nam một nữ. Một nam tử mặt vuông, cằm bạnh, râu rậm, cơ thể to béo lực lưỡng, lưng đeo một thanh đao lớn, cả người toát lên khí thế ngang tàng như một ngọn núi. Một người nữa thì lớn tuổi hơn, trên người mặc một bộ áo chẽn, cằm nhọn, để ria mép, tay mang một thanh trường kiếm, hai mắt lúc nào cũng lim dim.
Còn cô nương kia thì để tóc búi, dáng người ưa nhìn, khuôn mặt đầu tiên gây ấn tượng cho người khác là vẻ thánh thiện không lẫn vào đâu được. Công bằng mà nói thì sắc còn kém Diêu Ngọc Như một bực, song cái nét đó thì không lẫn vào đâu được, cứ như tiên nữ không dính chút bụi trần vậy. Sau này mới biết, cô ta họ Âu Dương, tên một chữ Sương.
- Ngươi là ai mà dám xen vào..
- Dám vô lễ với công tử nhà ta?
Gã kia quay lại định sửng cồ, song khi thấy gã nam tử to béo trợn cặp mắt như hổ kia thì không hẹn mà sun vòi. Một cuộc xung đột còn chưa dấy lên đã bị dập tắt như thế.
- Cám ơn công tử.
Diêu Ngọc Như theo phép lịch sự hướng gã công tử kia nhẹ nhàng nói cám ơn.
- Chà, chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần đa lễ. Võ lâm đồng đạo bốn bể đều là anh em một nhà. Xin thứ không phải, cô nương tên gì?
Y lắc đầu tỏ vẻ không có gì, sau đó rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống chẳng đợi..mời. Hai nam một nữ kia thì ôm binh khí đứng sau như thủ vệ. Diêu Ngọc Như vì phép lịch sự cũng chỉ đành đáp cho qua chuyện, Kim Tuệ và Chiến Vân thì làm như không liên quan.
- Ồ, hóa ra tiểu thư đây họ Diêu, chà, quả là người đẹp cũng như tên. Xin giới thiệu, ta họ Âu Dương, tên một chữ Đơn, quê nhà tại Thiểm Tây, hôm nay có phúc gặp gỡ tiểu thư nơi đây, thật là vạn hạnh.
- Âu Dương gia ở Thiểm Tây? Kim Tuệ hỏi: - Có phải là Âu Dương tiêu cục nổi danh Thiểm Tây?
- Hóa ra cô nương cũng biết, thất kính, thất kính. Âu Dương Đơn ôm quyền hướng Luyện Thừa Không và Chiến Vân nói: - Còn hai vị đây là…
Chỉ thấy Luyện Thừa Không cặp mắt loang loáng, tay phải bỗng dưng vận công, một chưởng đi kèm nội lực hùng hậu bất thần đánh tới! Tình huống xảy ra quá bất ngờ! Đến cả Chiến Vân ngồi giữa cũng chỉ thấy một cơn gió lướt qua..bát cơm gà chiên của mình.
“Đùng”
Đối chưởng!
Cả quán trà chỉ nghe một tiếng “Bùng” như sấm động trời quang, tiếp đó xung quanh vị trí hai người đối chưởng kia, một cỗ kình phong tứ tán, khiến bàn ghế lay động, còn những người xung quanh thì cảm giác giống như bị ai đó chần nước sôi vậy, cả người khô nóng, tim đập loạn!
Đây chính là cao thủ đối chiêu! kinh thiên động địa!
Nhác thấy Luyện Thừa Không sắc mặt hơi tái, gã thiếu niên kia hơi lảo đảo lui người lại ba bước, thu chưởng.
- Biểu ca/công tử, có sao không?
Phía sau, cô nương kia và hai nam tử vội vàng lại gần hỏi han, thế nhưng bị gã công tử lông mày rậm phất quạt tỏ ý lui lại, đoạn cung kính ôm quyền:
- Tiền bối nội lực kinh người, vãn bối cam bái hạ phong!
Luyện Thừa Không mặc dù vẫn đứng yên tại chỗ, song cũng phải vuốt ngực mấy cái, trợn trừng mắt nhìn gã không nói. Đầu năm nay ra đường đi tới đâu cũng gặp cao thủ, đối với lão quả thực là chuyện không mấy dễ chịu.
- Các vị hình như đều là nhân sĩ võ lâm? Hân hạnh, hân hạnh.
Bầu không khí đang lúc gượng gạo thì một trung niên ăn mặc bảnh bao tiến đến bắt chuyện. Người này hóa ra là gia nhân của một phú hộ trong huyện, biết tính lão gia mình rất ái mộ các bậc cao thủ võ lâm, nay thấy khí khái của đoàn người này, biết đều là kỳ nhân dị sĩ thì liền đứng ra mời về tệ xá chơi một chuyến. Kim Tuệ thấy trời đã tối rồi, cũng đang cần tìm một nơi nghỉ ngơi thì liền nhận lời. Còn gã công tử họ Âu Dương kia thì tất nhiên là Diêu Ngọc Như đi đâu theo đó rồi.
- Chiến ca ca, huynh chưa ăn xong à, mình đi thôi.
-Uhm.
Chiến Vân lúc này mới bỏ bát cơm xuống, lấy khăn lau miệng, sau đó theo đoàn người rời quán, đến nhà của vị phú hộ kia.
--------------------------
Trong căn phòng nội thất toàn bằng gỗ sa thạch thượng hạng, một làn khói trắng mờ ấm áp bủa giăng. Ngâm mình trong bồn là một nam tử có lông mày rậm, gương mặt góc cạnh, chính là Âu Dương Đơn. Hắn ta nửa cơ thể ngập trong nước, để lộ hình thể rắn rỏi săn chắc, hoàn toàn khác xa vẻ thư sinh bên ngoài, chỉ là trên bắp tay phải có khắc một chữ “Sát” to bằng nửa bàn tay, trông có phần dọa người.
Khác với vẻ cợt nhả ban nãy, trông hắn lúc này trầm tư lạ. Hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, như đang suy nghĩ điều gì.
- Biểu ca, huynh đang có tâm sự?
Một cánh tay trắng hồng từ đằng sau vòng qua cổ, nhẹ nhàng thay hắn kỳ cọ thân thể. Cô gái tóc búi kia trên người chỉ quấn một tấm khăn, bộ ngực trần một nửa lộ ra ngoài, da thịt trong trắng lộ hồng, mái tóc dài buông sát đất, trong làn sương khói mờ mờ ảo ảo, giống như chốn đào nguyên tiên cảnh vậy.
- Không ngờ Trung thổ mặc dù đang thời kì suy vong, thế nhưng nhân tài vẫn như sao sa. Quả là nơi đất rộng người đông, thời nào cũng có anh tài, về điểm đó Sơn Việt Quốc chúng ta chẳng thể nào so bì được.
- Ý ca là lão già “Tứ Xuyên Vô Song” đó? Hôm nay chẳng phải huynh đã nhường lão ta sao?
Chỉ thấy gã hơi lắc đầu:
- Lão già đó võ công cái thế, nếu như trẻ lại chục tuổi, ta tất không phải đối thủ, thế nhưng hiện giờ tuổi tác đã cao, đã như sao buổi sớm, không quá đáng ngại. Cái đáng lo đó là sức trẻ, là sức bật của tương lai. Sương muội, muội đánh giá mấy người mấy người chúng ta gặp hôm nay thế nào?
- Thế nào ư? Cô gái động tác hơi dừng lại vẻ suy nghĩ, đoạn nói: - Ca muốn nói cô gái bận đồ xanh đó? Hay cô gái họ Diêu kia? Hai người đó quả thực là mỹ nhân khó gặp, hơn nữa còn là nhân vật có vai vế trên giang hồ. Cô gái mặc đồ xanh kia phục sức cao quý, mắt thanh mày sáng, là người rất có tâm kế…
Gã kia chỉ khẽ lắc đầu cười.
- Vẫn còn một người?
- Một người? Cô gái kia bấm ngón tay nhớ lại, tức thì một gương mặt vô hại bỗng hiện ra trong óc: - Biểu ca muốn nói hắn? Hắn ta thì có gì đặc biệt chứ?
- Em vẫn còn non lắm. Gã thiếu niên kia lấy khăn lau mặt, nói: - Lúc huynh và lão già kia đối chưởng, trong quán ai ai cũng rúng động, vậy mà chỉ riêng hắn ngồi một chỗ ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. Mà nơi hắn ngồi lại là “trận nhãn”, thế mà đũa cũng không rung được lấy một cái, không phải tay vừa đâu.
- Hóa ra là cao thủ? Thật không ngờ...nhìn mặt y cứ như thằng đụt vậy chứ.
Cô gái lúc này mới để ý, à một tiếng như đã hiểu, đoạn mày ngài nhăn chặt:
- Chúng ta mới nhập quan không lâu mà đã gặp cao thủ nhường này, ở chung với chúng liệu thân phận kia có lộ tẩy? Muội thấy chuyến đi này hay là..nên chăng thời cơ vẫn chưa tới? Có nên đem việc này báo về cho tướng quân? Dưỡng súc quân tâm, đợi thêm vài năm nữa cho binh hùng mã tráng, rồi khi đó hãy…
Chỉ thấy gã thanh niên kia im lìm không nói, song cả người bỗng dưng toát lên sát khí rõ mồn một.
- Muội đáng chết!
Cô gái mặt tức thì xám như tro, vội vàng quì xuống, cũng quên luôn khăn tắm trên người vì vội vã mà đã rớt xuống hơn nửa.
- Sương muội, ý của muội là Nhã tướng quân đã tính sai?
- Muội không dám!
Dưới nền nhà, mồ hôi đã chảy thành vũng.
- Được rồi, đứng lên đi.
Gã thanh niên phất phất tay. Song cũng phải mất một lúc, cô gái kia mới dám đứng dậy, vẫn cụp mắt không dám nhìn thẳng gã.
- Muội nên tự cảm thấy may mắn đi, rằng người hôm nay đứng trước mặt muội là huynh, chứ không phải bộ hạ của tướng quân.
- Tội muội đáng chết!
- Lời tướng quân đã nói, vậy thì trước sau như một. Nay chúng ta dĩ thần thí quân cũng khó lòng, trước cứ thăm dò, sau đó tìm cách nội ứng ngoại hợp, như vậy mới tốt, sau thảo bản văn tỏ khắp xa gần, y lời hẹn đúng giữa ngày rằm, nghe hiệu pháo thời hưng binh xuất trận. Chúng ta nhất quyết phải hết lòng, quyết phen này thắng bại cho xong, mới rõ mặt anh hùng cái thế.
Gã nam tử bước ra khỏi bồn tắm, lấy một chiếc khăn choàng lên người, nở nụ cười nói: - Muội đừng lo, mọi việc..tới bây giờ vẫn nằm trong tay chúng ta. Đừng quên, đứng trước mặt muội bây giờ là ai.
- Dạ.