Hộ Thê Ký

Chương 22

Bị lâm nạn tại đây hôm nay có tới gần năm chục người, trong đó đa số đều là những người có địa vị trong võ lâm, ngoài chưởng môn nhân phái Nga Mi Diêu Trần sư thái và “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không là nổi bật nhất ra, còn có Bạch Kính Minh chưởng môn Tâm Công Môn, Khổng Do chưởng môn Kình Nghê Bang, Trần Chủy phó bang chủ Không Môn phái, Giang Tây "Mãnh Sư" Lôi Tích – Giáo chủ Thiên Nhẫn Giáo….tất cả đều giống nhau trúng phải một thứ độc dược nào đó, nội lực hư thoát hết quá nửa, rõ ràng là âm mưu được bày trí từ đầu, cố ý dồn những người ở đây vào tử địa.

- Tiểu Thúy, nếu lần này ta có mệnh hệ gì…Diêu Trần sư thái ho khùng khục: -..Con nhất định phải lãnh trọng trách chấn hưng Nga Mi phái, khi đó, dứt khoát phải kiềm chế tính nóng nảy..

- Sư phụ, đừng tuyệt vọng, nhất định vẫn còn hy vọng mà..

Ngồi một góc, Diêu Ngọc Anh xếp bằng tròn điều tức bên cạnh “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không. Vừa nãy Chiến Vân có dặn dò cô đợi ở đây chờ hắn, Diêu Ngọc Anh có niềm tin mãnh liệt rằng, hắn nhất định sẽ tìm được lối ra.

- Hừm…

Luyện Thừa Không thở ra một hơi, con mắt lấp lánh tinh quang. Ông ta nội lực thâm hậu, điều tức nãy giờ tuy chưa khôi phục hoàn toàn, song cũng được bốn phần mười. Luyện Thừa Không sau khi hồi khí, lập tức đứng dậy theo thông đạo ra ngoài tìm đường thoát. Đi theo ông ta còn có Bạch Kính Minh chưởng môn Tâm Công Môn. Hai người đi chừng mươi phút sau thì Bạch Kính Minh quay trở lại.

- Mọi người mau theo ta, ta đã tìm được lối thoát.

Chúng nhân lúc này đã có phân nửa quân số hồi khí, nghe thế thì đều mừng rỡ không nguôi, vội vàng dắt díu nhau đi theo Bạch Kính Minh dẫn đường phía trước. Bạch Kính Minh dáng người đặc biệt cao gầy quắc thước, hai hốc mắt hõm vào như cú, râu bạc phếch, trên người có mấy phần tà khí, không giống danh môn chính phái.

Chỉ riêng Lạc Thúy Thúy là bán tín bán nghi, lối ra duy nhất đã bị tảng đá khổng lồ kia chắn mất rồi còn đâu? Thế nhưng Bạch Kính Minh quả không nói dối. Khi tới nơi, Lạc Thúy Thúy thấy khối đá khổng lồ kia đã bị dịch chuyển một đoạn đủ vừa một người qua thì trợn mắt há mồm.

- Bạch tiền bối, là tiền bối..tiền bối..

Bạch Kính Minh vuốt râu không đáp, đoạn dương dương tự đắc dẫn đầu chúng nhân đi ra ngoài.

Tâm Công Môn trước giờ vẫn nổi tiếng sở hữu tâm pháp tu luyện khí công bí truyền, chẳng thua sút gì Võ Đang, Thiếu Lâm, từ lâu đã khiến giang hồ đồng đạo phải kính nể. Bạch Kính Minh thân là chưởng môn thì nội lực lại càng cao thâm khó lường. Gã lại rất ít khi giao thủ với người ngoài, thế nên thực lực lại càng là một ẩn số. Mặc dù vậy Lạc Thúy Thúy vẫn có chút khó tin nổi, rằng chính lão là người di dời khối đá kia.

Nên biết nó nặng ít cũng hơn ngàn cân, đừng nói với sức của một người, cho dù tất cả những cao thủ có mặt ở đây cùng hợp sức, sợ rằng cũng khó làm nên chuyện!

Thế nhưng nếu không phải lão ta, vậy thì là ai?

Trong lòng Lạc Thúy Thúy bỗng lướt qua một bóng hình, nhưng cô ta lập tức lắc đầu.

Hắn ta? Lại càng không thể nào!

...Lại nói về Chiến Vân, sau khi dùng toàn lực dời khối đá ngàn cân kia đi thì liền theo tiếng hét quen thuộc đó mà tìm kiếm. Thì ra nơi đây là một hang động ngầm dưới lòng đất, thông ra sân sau của một đại viện. Đại viện này vô cùng rộng lớn, thế nhưng lại tọa lạc ở ngoại thành, có lẽ là của một quý tộc nào đó trong vùng.

Chiến Vân lần theo tiếng kêu mà tìm đến một căn phòng trên lầu hai phía tây viện.

- Cứu..cứu tôi với!

Thế nhưng kết quả lại không đúng như hắn tưởng. Trong một góc phòng, Chiến Vân thấy một cô gái mắt hai mí, tóc xõa rũ rượi, thân thể đầy vết bầm tím, trên người ngoài một cái quần lụa và một chiếc khăn voan mỏng ra thì chẳng còn gì nữa, bị trói cứng vào cột. Không phải "bảo bối" của hắn!

Thế nhưng cô nương này lại có thanh âm hao hao Chiêu Yến! Khiến Chiến Vân cũng bị nhầm. Thế nhưng nếu để ý kỹ thì giọng của "bảo bối" mặc dù nghe rất mạnh mẽ, song vẫn trong trẻo hơn khá nhiều!

- Xin công tử mở lượng hải hà mà giang tay cứu giúp…tiểu nữ nguyện xin ra sức khuyển mã, hết lòng báo đáp.

Cô nương kia thấy có người tìm đến thì lệ hoen tràn mi, nghẹn ngào trong tiếng nấc.

Chiến Vân vẫn còn đang chìm trong thất vọng thì chợt nghe thấy từ xa truyền đến tiếng huyên huyên náo náo, rồi tới thanh âm gươm đao chạm nhau loảng xoảng. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều đi tới tháo dây thừng cho cô gái kia, sau đó cởi áo ngoài ra che tạm cho nàng ta.

Hắn cõng trên lưng cô gái kia, chỉ thấy nhẹ bỗng, song trong tâm lại cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Ngơ ngẩn một lúc, hắn cuối cùng cũng nhận ra.

Cô gái này..không có ngực!

Đúng rồi, là cái cảm giác này không sai được. Không phải nhỏ, mà là hoàn toàn không có! Chiến Vân sực nhớ lại, lúc mới gặp hắn đã thấy cô nương này có điểm gì đó kỳ kỳ, nhưng không chú ý lắm, bây giờ hắn mới lờ mờ nhận ra..

Người này…là trai giả gái!

Toát mồ hôi. Hắn chẳng lẽ đã gặp 3D trong truyền thuyết?

Lúc Chiến Vân theo tiếng binh khí va chạm nhau mà tìm đến thì trận chiến đã ngã ngũ. Đám nhân sĩ võ lâm thoát khỏi hầm giam không bao lâu thì liền bị người trong đại viện phát hiện, rồi bị một đám nam tử đuổi giết. Đám nhân sĩ võ lâm mặc dù ai nấy đều là cao thủ ngàn người có một, song hiện giờ đa số vẫn chưa hồi phục, chỉ đành vừa đánh vừa rút chạy lên triền đồi.

Mà sở dĩ thành công cắt đuôi được địch nhân cũng là nhờ công có một nhóm người giữa đường gặp chuyện bất bình xả thân tương trợ. Cũng không phải ai xa lạ, chính là bốn người họ Âu Dương từng cùng chung đường với nhóm người Chiến Vân tới Nam Kinh lần này.

Nhóm nhân sĩ võ lâm kia được mấy người Âu Dương Đơn tương trợ, cuối cùng cũng tạm thời thoát hiểm. Bọn họ chạy đâu được tầm hai dặm, thấy một căn nhà gỗ xiêu vẹo dựng trong rừng thì dừng lại làm nơi nghỉ tạm.

- Lần này may mà có Bạch chưởng môn và mấy vị đây, nếu không chúng ta sợ rằng đều phải táng mạng nơi hầm sâu lạnh lẽo.

Diêu Trần sư thái cầm phất trần, đi tới trước mặt vái Bạch Kính Minh và mấy người Âu Dương Đơn một vái dài.

- Sư thái chớ quá đa lễ.

Âu Dương Đơn phất phất cây quạt sắt trong tay, vội vàng đỡ bà ta dậy.

- Cám ơn công tử. Hành vi trượng nghĩa tương trợ ngày hôm nay của công tử, nếu có dịp ghé Nga Mi phái, lão đây xin hết lòng báo đáp.

- …Đúng đấy, đúng đấy.

- …Nếu không có bọn họ kịp thời tương trợ, chúng ta sợ rằng khó thoát.

Chúng nhân nghe vậy thì đều tỏ vẻ tán đồng.

- Lần này chúng ta bị ám toán, nhất định là có kẻ đã toan tính dự mưu từ trước. Mọi người lần này nếu may mắn toàn mạng trở về, đầu tiên là phải làm rõ chuyện này.

Một người cất tiếng nói sang sảng, là Khổng Do, chưởng môn Kình Nghê Bang.

Tức thì tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, mỗi người một ý, mỗi người đoán một kiểu, nhất thời ai nấy quên cả việc bản thân còn mang nội thương, tranh nhau tiên đoán ai là kẻ chủ mưu. Chỉ có Diêu Ngọc Anh là lo lắng dáo dác nhìn ngó xung quanh, cả người như ngồi trên đống lửa. Chỉ khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chạy như gió về phía này, tảng đá trong lòng cô mới được dỡ xuống.

- Chiến ca ca!

Chiến Vân lúc này mới bắt kịp đám người kia, thấy Diêu Ngọc Anh thì cả mừng, vội vàng chạy tới.

- Chiến ca ca, cô nương này là ai?

Diêu Ngọc Anh bán tín bán nghi nhìn người trên lưng hắn hỏi.

- À, cái này…Chiến Vân định đặt “cô gái” kia xuống, nhưng lại phát hiện ra đối phương cứ bám siết lấy cổ mình không buông, chỉ đành gãi đầu, nhất thời không biết giải thích ra sao, đành đổi chủ đề: - Luyện tiền bối không sao chứ?

Diêu Ngọc Anh lắc đầu, tỏ vẻ đừng lo.

- Kim Tuệ đâu?

Chiến Vân nhìn dáo dác một hồi, bỗng giật mình.
Bình Luận (0)
Comment