Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 16

Đêm nay, Thượng Hảo Giai mặc quần áo không chỉnh tề, lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc bốn giờ chiều, Thượng Hảo Giai bị Điềm Điềm gọi dậy.

Thượng Hảo Giai mê man nhìn Điềm Điềm cùng Ngô Hiểu Phong đang đứng trước giường, ước chừng khoảng hai ba sau cô mới dần dần tỉnh, lập tức bộc phát bản tính lưu manh vốn có của mình, hướng về phía Điềm Điềm chửi ầm lên nói: "Giữa mùa hè mà ngươi phát xuân (động dục) cái gì? Mang theo tên đàn ông này vào xem lão nương ngủ, cảm thấy sảng khoái sao? Lập tức cút ra ngoài cho tôi."

Thượng Hảo Giai mắng xong, cảm thấy tinh thần đã thoải mái hơn, trừng mắt với Điềm Điềm, chờ đối phương cãi lại. Nhưng mà, hôm nay Điềm Điềm chỉ cười ngây ngô rồi nhìn cô, không nói một lời nào, khiến Thượng Hảo Giai cảm thấy sợ, Thượng Hảo Giai cảm nhận được hôm nay, có khả năng Điềm Điềm bị ai đó trong nhà mở cửa đập trúng vào đầu dẫn đến việc tổn thương não, nếu để cho cô biết đó là ai, cánh cửa đập trúng Điềm Điềm nằm ở chỗ nào, về sau nhất định sẽ có một ngày cô thắp ba nén nhanh trước cửa, hy sinh một chút để tạo phúc cho người dân.

Thượng Hảo Giai nhìn Điềm Điềm vui vẻ cười, có chút sợ hãi, làm bộ ưỡn ngực hỏi Điềm Điềm: ""Cậu sao vậy? Điên rồi? Cũng biết nhe răng nhếch miệng nhìn tớ cười sao?" Điềm Điềm không nói lời nào vẫn tiếp tục cười một cách ngây ngô.

Tằng Nhã cười dịu dàng hơn nhiều, tiến lại gần, nhìn Thượng Hảo Giai nói "Mau đứng lên, Vương Đào và Tiêu Minh Tuấn cũng chưa đi làm, đang chờ cô ở dưới. Hôm nay hai người đó có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với chúng ta." Trong lòng Thượng Hảo Giai cảm thấy mọi chuyện diễn ra không bình thường, rùng mình một cái, tóc tai bù xù bước xuống giường.

Thượng Hảo Giai vừa đi ra cửa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cô, khiến cô không được tự nhiên cho lắm. Nhưng sau đó Thượng Hảo Giai cảm thấy đó là chuyện thường, cô nghĩ đó là do cách ăn mặc lúc này, quá tồi tàn, doạ mấy con quỷ này phát sợ, cố ra vẻ tự nhiên cô cúi đầu, để tóc dài che khuất ánh mắt này.

Tiêu Minh Tuấn vội vàng đứng lên che tầm mắt của cô, liều chết trừng mắt với đám đàn ông ngồi trên ghế sofa. Chẳng hiểu sao, Thượng Hảo Giai dùng ánh mắt của một kẻ điên nhìn Tiêu Minh Tuấn đang đứng trước mặt mình. Lấy tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, ý bảo anh tránh ra coi, thấy Tiêu Minh Tuấn không có phản ứng, Thượng Hảo Giai dùng sức đẩy anh vài cái, ai ngờ tên Tiêu Minh Tuấn giống như bị điên, có chết cũng không động. Tối hôm qua Thượng Hảo Giai uống đến hơn, đau đầu rất nặng, hơn nữa tính cô vốn hấp tấp, cảm thấy một ngọn lửa đang chạy thẳng lên não.

Mặt Thượng Hảo Giai trầm xuống, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tiêu Minh Tuấn, vừa muốn rống to, gầm thét, gầm thét. Lại thấy Tiêu Minh Tuấn hơi chuyển động, quay lại nhìn, hét vào mặt cô, gầm thét, gầm thét. Thượng Hảo Giai rất muốn hô to một tiếng, con mẹ nó không biết nói lĩ lẽ sao.

Tiêu Minh Tuấn nói với Thượng Hảo Giai : "Con mẹ nó mặc quần áo như vậy rồi đi ra đây, muốn mặc quần áo xuyên thấu để chụp AV (ảnh gợi cảm) sao?" Nói xong, anh xoay người một cách thần tốc, mặt đối mặt ôm Thượng Hảo Giai vào trong lòng , che hết cảnh xuân trước mặt.

Thượng Hảo Giai bị Tiêu Minh Tuấn rống cho một trận, cảm thấy khó hiểu, chính mình vừa bị anh quát xong, sau đó lại bị anh ôm lấy, chuyện gì đang xảy ra, đây là. . . .

Một phút đồng hồ trôi qua, Thượng Hảo Giai cúi đầu nhìn, nhìn bộ quần áo mình đang mặc, quát to một tiếng: "A ~~ tất cả đều nhắm mắt lại cho tôi ." Bởi vì ngày hôm qua về quá muộn, không tắm rửa, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải bông dài qua mông một chút, vừa rồi tỉnh dậy cũng không để ý xem mình mặc cái gì, cứ thế chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện, hoá ra mình để đùi trần lắc lư chạy ra đây.

Tất cả nam sĩ ( trai chưa có vợ) ngồi trên ghế sofa vội vàng lấy tay che hai con mắt, trên ngón tay vẫn có khe hở nhưng không nhìn thấy được ."Chúng tôi không xem."

Vì câu nói của bọn họ Thượng Hảo Giai chết đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngón tay chỉ vài người, miệng la lên: "Anh anh anh. . . . Anh" Nói không ngừng nghỉ, đoán chừng cô muốn nhào lên đánh cho mỗi người một trận, nhưng do quần áo không chỉnh tề, cô không dám hành động một cách tuỳ tiện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ thở mạnh.

Tiêu Minh Tuấn nhìn Thượng Hảo Giai vẫn còn đứng tại chỗ, mặt biến sắc, cảm xúc không khống chế được, hướng về phía Thượng Hảo Giai hét lớn: "Còn chưa đi sao? Đứng đây cho ai ngắm."

Tiêu Minh Tuấn vừa nói xong, toàn thân Thượng Hảo Giai run lẩy bẩy, sắc mặt thay đổi dần, nhích người, yên lặng trở về phòng thay quần áo. Trong phòng sắc mặt của mọi người cũng thay đổi dần, Vương Đào ngồi trong góc, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu, thần sắc hỗn độn, mình cũng đã từng nhìn qua thân thể của Nhã Nhu, nhưng mà....Sắc mặt của Vương Đào chấn động khi nhìn thấy cô, có lẽ, cái gọi là chấn động, không chỉ là thân thể, mà là tâm.....

Trong phòng yên tĩnh dị thường, mỗi người một sắc mặt ngồi tại chỗ.

Mười phút sau, Thượng Hảo Giai đã thay quần áo xong, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi xuất hiện. Mọi người nhìn thấy nhất thời chạy toán loạn, có trốn dưới phòng bếp, có chạy qua một góc, có nhảy lên ghế sô pha, giống một đám quỷ sứ.

Hai tay Tiêu Minh Tuấn ôm ngực, trốn qua một bên, cười âm hiểm nhìn mấy người nói: "Chơi đùa xong rồi sao? Mấy tên quỷ này gặp xui xẻo rồi, chúng ta mang chậu vàng đến cho Giai Giai tỷ rửa tay thôi, đã lâu rồi không núi lửa không phun ." Nói xong, tiện thể trốn vào một bên, sợ máu tươi dính người.

Thượng Hảo Giai giơ chiếc gậy cầm trong tay lên, nói trắng ra, đó là một khúc gỗ nhỏ dài, ừm , bổ sung thêm, cái này thích hợp cho việc đánh nhau.

Thượng Hảo Giai nhìn mọi người, hô to một tiếng: "Giết ." Dễ dàng lấy gậy gộc đánh móc sau gáy.

Sau một phen chém giết, chiến sự bình ổn. Đám con trai bị đánh, vết thương chồng chất ngồi ở trên ghế sofa, ai oán nhìn theo bước chân thư thái của Thượng Hảo Giai, cô đem gậy gộc cất vào trong phòng. Đợi cho Thượng Hảo Giai cùng mấy người khác có thể ngồi đàng hoàng ở trên ghế sofa, mọi người nhìn đôi tình nhân lớn tiếng tuyên bố. Nói thật, đối với Thượng Hảo Giai đây không phải lời tuyên bố gì hết, nói cho xuôi tai, hẳn là khoe

Điềm Điềm lên tiếng đầu tiên: "Các đồng chí, yên lặng nào. Hôm nay tôi xin tuyên bố một chuyện vui, tôi cùng Hiểu Phong trải qua bốn năm tình yêu dài đằng đẵng, bằng chứng ở trước mắt, về phần hôn lễ sẽ nhanh chóng được tiến hành. Mặt khác, tôi cùng Hiểu Phong quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp riêng, sau hai ngày nữa cụ thể là vào chủ nhật, hi vọng đến lúc đó mọi người sẽ tham gia, chuẩn bị tiền lì xì thật tốt, không được phép đi muộn. Xin cám ơn mọi người."

Tất cả mọi người đều kêu gào, Thượng Hảo Giai mở đầu."Tớ mới vừa trang hoàng nhà cửa xong, bây giờ cậu muốn tớ đứng ra giải quyết, thì phải làm sao bây giờ ."

Tiêu Tuấn Minh vội vàng tiếp sức: "Điềm Điềm, tiền bạc đều là vật ngoài thân, nhưng ít nhất cũng nên cho tôi cái thiệp mời để tôi giữ làm kỷ niệm chứ, để lòng tôi được an ủi."

Điềm Điềm cười hì hì nói: "Không cần, để bảo vệ môi trường, thì những thứ đó không cần thiết. Hảo Giai, nếu không được thì cậu bán thân đi, thiếu một chút thôi tớ cũng tuyệt giao với câu." Thượng Hảo Giai tiếp tục kêu rên, không dám trả lời.

Tuyên bố xong, toàn thể mọi người được Vương Đào dẫn đi ăn ở khách sạn năm sao.

Thượng Hảo Giai lấp đầy bao tử, thấy trong người có cảm giác lạ "Hình như tớ bị cảm mạo, xin phép về trước nhé." Không nói cho Tiêu Minh Tuấn biết, tự mình rời đi trước.

Về đến nhà, bộ dáng mệt mỏi đều tiêu tan hết, cô cởi giày ra, ở trong phòng cao hứng nhảy loạn lên, Tuấn Tuấn vừa thấy mình trở về, thấy vẻ khác thường, nó nhảy loạn lên, giống như đang múa cột, đổi tới đổi lui, nó bắt đầu nhảy sôi nổi hơn, nó chạy đến chân Thượng Hảo Giai lấy lòng, để cô nhảy theo nó. Trong căn nhà này, một người một chó, cao hứng mà nhảy a nhảy nhảy a nhảy. . . . .

Thượng Hảo Giai chơi mệt rồi, ôm lấy Tuấn Tuấn, cô nhìn khuôn mặt ngây ngô của Tuấn Tuấn, cô cười hướng về phía nó nói: "Tuấn Tuấn, mi phải có một ba ba chân chính, mi phải có một ba ba chân chính. Bước đầu tiên mẹ đã thành công, bước đầu tiên, mi biết không?"

Tuấn Tuấn nghiêng đầu với Thượng Hảo Giai, nhìn nó lông lá xù xì, mập mạp, đáng yêu muốn chết. Thượng Hảo Giai nhìn bộ dáng của tiểu Tuấn Tuấn, cúi đầu hung hăng cắn vào đầu nó một cái. Kết quả, chỉ nghe một tiếng kêu đau, Thượng Hảo Giai che miệng lại, dở khóc dở cười nhìn Tuấn Tuấn, cô lưu lại hai chuỗi nước mắt trong vắt, nhìn Tuấn Tuấn chứ đựng nhiều cảm xúc nhưng vẫn có ý cười, nói : "Tiểu Đần Độn, đầu mi làm bằng gì mà cứng vậy? Răng của mẹ sắp chảy máu rồi." Nói xong, cô nở nụ cười, ngoài phòng có người cũng cười rồi. . . . .

Nhà Thượng Hảo Giai chỉ có một tầng, phòng khách hợp với ban công, cửa ban công làm bằng thuỷ tinh, đối diện là tiểu khu, nói cách khác, chỉ cần Thượng Hảo Giai kéo rèm cửa ra, cô làm gì, mọi người đi ngang qua đều có thể thấy, hơn nữa, đối diện ban công là bãi đỗ xe của các hộ gia đình.

Thượng Hảo Giai nhìn ra ngoài ban công, các đó không xa có hai người đàn ông ngồi trong xe, một người mặc tây trang, tên còn lại, mặc áo sơ mi màu đen.

"Hôm nay màn biểu diễn này đã nằm trong kế hoạch của cậu sao?"

"Cậu cảm thấy được à?"

"Ha ha, hoặc là cậu nói nó xảy ra ngoài ý muốn đi, sự việc ngoài ý muốn này cậu không thích đi. Nhưng mà, nói thật, nhìn cái chân của Giai Giai kìa, khoan hãy nói, nhìn đôi chân thẳng tắp lại thon dài, khiến người khác mê man, đủ khêu gợi."

"Nếu sáng nay không phải cậu nhìn thấy chân cô ấy, chúng ta sẽ không bị cô ấy quấy rồi. Tôi nghĩ, tôi sẽ nhớ mặc quần dài cho cô ấy."

Đèn xe mở ra, ánh đèn chói mắt, toả sáng trong đêm tối, làm người khác phải chú ý. Chiếc xe quay đầu, đi mất, không hề dừng lại, cứ như vậy, biến mất trong màn đêm.

Trong phòng, sắc mặt Thượng Hảo Giai càng thay đổi, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ, nở nụ cười. Cô đột nhiên dùng một giọng điệu khác nói chuyện với Tuấn Tuấn: "Tuấn tuấn, đêm nay, ở một góc nào đó, còn có thêm một đôi mắt, hoặc là thêm một ánh mắt đi. . . ."

Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen như mực. . . .
Bình Luận (0)
Comment