Đỗ Diệu Tuyết cảm thấy da mặt mình đang nóng dần lên , nhìn tên mập ở khoảng cách gần như vậy sao nàng lại có cảm giác muốn ôm hắn thật chặt nhỉ , không được , không được nghĩ bậy . Nhưng hắn thì đang làm bậy với nàng nha , tay hắn đang vuốt ve lên mặt nàng kia kìa .
" Từ Chánh Nam nếu ngươi dám làm bậy , ta sẽ la lên cho mọi người đều nghe thấy , Đỗ phủ này không phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm ..."
Bàn tay đang vuốt ve mặt Đỗ Diệu Tuyết bắt đầu dời xuống phần cổ rồi ngập ngừng dừng lại .
" Quả thật nơi này không phải muốn làm gì thì làm ".
Nói xong Từ Chánh Nam siết lấy eo nhỏ của Đổ Diệu Tuyết ôm nàng ra khỏi phòng .
" Ngươi làm gì , ngươi tin ta la lên không ? "
" Nàng tin nếu người của Đổ phủ biết được chuyện của chúng ta , việc đầu tiên chính là gả nàng cho ta không ? "
Đỗ Diệu Tuyết lập tức ngậm chặt miệng , hắn nói tuyệt đối không sai . Tên chết tiệt này dám uy hiếp nàng .
Từ Chánh Nam ôm lấy Đỗ Diệu Tuyết nhảy một cái đã vượt qua bức tường sau đó bế nàng về phòng mình không hề tốn một chút sức lực , có lẽ sức lực của hắn chỉ mệt mõi vào việc khác .
Đỗ Diệu Tuyết vừa đặt chân vào phòng nam nhân , chưa kịp quan sát cảnh vật xung quanh đã bị ai đó không chút ôn nhu lột sạch hết tất cả y phục . Sau đó hắn bỏ mặc sự giẫy giụa của nàng đặt nàng nằm trên bàn .
" Từ Chánh Nam , ngươi điên rồi có phải không ? Hum...m... "
Lời mắng chữi còn chưa xong môi của Từ Chánh Nam đã hung hăng cắn chặt lấy đôi môi của Đỗ Diệu Tuyết , đầu lưỡi tiến sâu vào miệng nàng , ngăn chặn mọi lời nói cũng như hô hấp của nàng đến khi nàng gần như không thở được mới chịu buông tha , môi hắn dời đến gần tai nàng nói thì thầm vài câu . " Ta sẽ khiến nàng không quên được ngày hôm nay " . Tiếp sau đó môi hắn ngậm chặt vành tai nàng , đầu lưỡi đảo khắp một lượt, mặc cho cơ thể nàng vì khó chịu mà không ngừng cựa nguậy .
" Ngừng lại , ngươi không thể làm vậy " . Đỗ Diệu Tuyết dùng hai tay chận trước ngực Từ Chánh Nam muốn đẩy hắn ra nhưng làm thế nào cũng không khiến hắn nhúc nhích một chút .
" Ta quả thật sai rồi " . Từ Chánh Nam ngẩng đầu nhìn nữ nhân cả gương mặt đểu đỏ ửng dưới thân mình , tỏ vẻ ăn năn sau đó hắn đè chặt người lên cơ thể nàng , tay giữ chặt lấy gáy nàng nâng lên cao , đầu lưỡi bắt đầu liếm mút chiếc cổ trắng mịn . " Tiểu Tuyết của ta thích ở đây hơn đúng không ? "
Đỗ Diệu Tuyết không ngừng lắc đầu , nước mắt nàng đã bắt đầu trào ra khỏi khóe mắt .
Môi và lưỡi Từ Chánh Nam không ngừng chu du trên khắp cơ thể nàng, nhìn thấy hai chiếc bánh bao được tay nàng giữ chặt mà có chút ý cười , hắn ngẩng đầu nhìn nàng sau đó kéo hai tay nàng ta đặt trên đỉnh đầu .
" Lần trước nàng còn mời ta ăn rất nhiệt tình , lần này lại giấu đi như vậy sao ? "
" Đừng nói nữa "
" Tiểu Tuyết gấp như vậy sao ? Ta thật đáng trách "
"Ngươi ... a...aaa "
Từ Chánh Nam há to miệng ngậm đặt lấy một bên ngực của Đỗ Diệu Tuyết , nhũ hoa bên trong hoàn toàn bị lưỡi hắn trêu chọc , mút bên này xong hắn lại dời qua bên còn lại , cũng há to miệng ngậm lấy , dường như muốn ngậm hết vào miệng mình . Sau đó Từ Chánh Nam còn ép chặt hai bên ngực của Đỗ Diệu Tuyết lại để hai đầu nhũ hoa sát lại với nhau , môi hắn nhẹ nhàng ma sát rồi lại nhanh chóng mút lấy , đầu lưỡi liếm xong bên này lại chuyển qua bên kia khiến Đỗ Diệu Tuyết không ngừng rung rẩy .
" Tiểu Tuyết , ôm ta đi "
" Ngươi đang mơ tưởng sao ? "
" Lát nữa nàng nhất định ôm chặt ta "
" Vọng tưởng "
Tay Từ Chánh Nam buông tha cho cặp ngực của Đỗ Diệu Tuyết từ từ dời xuống dưới , chen vào giữa hai chân nàng nhẹ nhàng cọ lấy hai cách hoa đã sớm ướt át .
" Không được , nơi đó không được "
Hai tay Đỗ Diệu Tuyết chống lên bàn vừa muốn ngồi dậy đã bị cánh tay rắn chắc của nam nhân giữ chặt , sau đó hai bàn tay hắn giữ chặt cặp mông trắng mịn không cho nàng nhúc nhích .
Tay Đỗ Diệu Tuyết không ngừng đánh lên lưng Từ Chánh Nam , muốn xô hắn ra nhưng sau đó toàn thân lại được nhấc bổng lên cao .
Từ Chánh Nam để hai chân Đổ Diệu Tuyết vòng qua vai mình , sau đó nhấc nàng lên , để u cốc cứ như vậy kề sát mặt hắn .
" Ta đã nói nàng sẽ ôm chặt ta "
Hai tay Từ Chánh Nam từ từ buông cặp mông tròn mịn kia ra đặt lên tường , hắn không tin nàng sẽ không ôm hắn .
Quả thật hai tay Đỗ Diệu Tuyết lúc này ôm chặt lấy đầu Từ Chánh Nam , miệng không ngừng kêu cứu .
" Ta sẽ té , không được , ta thật sự sẽ té "
" Vậy cứ ôm chặt ta là được "
Nói xong Từ Chánh Nam nhanh chóng hôn lên nơi tư mật đó của Đỗ Diệu Tuyết , đầu lưỡi không ngừng chen sâu vào giữa hai mép thịt cọ sát hai bên khiến nàng không còn nói được lời nào chỉ biết ôm chặt lấy hắn thở một cách khó khăn .
Cảm thấy Đỗ Diệu Tuyết hoàn toàn suy yếu Từ Chánh Nam lúc này mới hạ nàng xuống sau đó bế nàng đặt lên giường , nhìn nữ nhân vì dục vọng mà hai mắt mơ màn không còn sức lực phản khán , môi hắn khẽ cười sau đó nhanh chóng cởi đi y phục của bản thân , nằm xuống cạnh nàng .
" Tiểu Tuyết , ta hỏi nàng , nàng có cần ta không ? "
" Ngươi vọng tưởng ? Ta vĩnh viễn cũng không cần ngươi "
" Vậy sao "
Bàn tay Từ Chánh Nam nhẹ nhàng tách ra hai chân Đỗ Diệu Tuyết , ngón tay không ngừng chà sát lên hai mép thịt sau đó hắn đưa ngón tay tiến sâu vào trong hoa huy*t non mềm rút ra rồi lại nhấn sâu vào .
" Thật sự không cần ? "
Cả người Đỗ Diệu Tuyết đều co lại , hai chân nàng khép chặt nhưng cũng không ngừng lại được động tác của Từ Chánh Nam , quá đáng thật , hắn dám trêu đùa nàng .
Đỗ Diệu Tuyết mở rộng hai chân , sau đó nhanh chóng xoay người ngồi dậy khiến Từ Chánh Nam cũng có chút khó hiểu nhưng sau đó mặt hắn tối sầm , tiểu muội muội của hắn đúng thật là biết cách chọc tức hắn . Nàng cư nhiên có gan ngồi lên người hắn , sau đó cầm lấy hạ thân đã sớm cứng rắn của hắn đặt vào hoa huy*t , mạnh mẽ ngồi xuống .
Hừ không cần ngươi , bổn cô nương cũng có thể tự giải quyết , Đỗ Diệu Tuyết không ngừng nhún nhảy trên người Từ Chánh Nam khiến hắn cho dù có đang tức giận cũng cảm thấy sung sướng mà thở hổn hển . Chỉ là sức lực nữ nhân cũng kém một tí , mới được một lúc nàng đã mệt đến không còn chút sức lực .
" Không chơi nữa , ta mệt rồi "
Đỗ Diệu Tuyết thốt ra câu đó xong lập tức nằm xuống giường bỏ qua vẻ mặt u ám của Từ Chánh Nam khiến lửa giận hắn bộc phát dữ dội , nữ nhân này , là muốn hắn tức chết .
" Nhưng ta vẫn chưa chơi xong "
Hai chân Đỗ Diệu Tuyết bị Từ Chánh Nam hung hăng kéo ra , sau đó hạ thân hắn nhanh chóng tiến vào một lần nữa , không ngừng va chạm lấy nơi tư mật của nàng , mỗi một lần đâm vào đều sâu đến tận cùng khiến Đỗ Diệu Tuyết không ngừng hét lên cho đến khi tất cả mầm móng đều được chôn sâu vào người nàng , lúc này Từ Chánh Nam mới gục đầu vào giữa ngực Đỗ Diệu Tuyết thở hổn hển .
" Vậy mà nàng nói không cần ta "
" Bổn cô nương chưa bao giờ nói cần ngươi "
" Vậy mỗi đêm ta đều đến tìm nàng , cho đến khi nàng nói cần ta "
" Ngươi nói cái gì "
" Vậy mỗi đêm ta đều đến tìm nàng , cho đến khi nàng nói cần ta "
" Từ Chánh Nam , ngươi đi chết đi"