Hờ Truyện

Chương 4.7

" Chàng thật không hối hận ? "

" Bây giờ có hối hận cũng không được nữa "

Lạc Thanh Phong một thân hỉ bào màu đỏ ôm chầm lấy Đỗ Ngọc Sương đang khoát trên người giá y lộng lẫy.Vâng ! Lạc Thanh Phong bất chấp nét mặt không vui của Lạc lão gia , sự khó chịu của Đỗ lão gia mà quỳ suốt một ngày một đêm để mong được ở rể và hắn đã thành công .

(E hèm , tác giả xin có lời giải thích nét mặt của hai ông lão
_Lạc lão gia thì không khỏi nói rồi , nhi tử của mình chịu đi ở rể nhà người ta, có ai làm phụ thân mà lại nguyện ý đúng không ?
_Đỗ lão gia thì lý do thực tế hơn , nữ nhi của ông ... tống đi không được còn rước thêm một tên , mà tên này lại tiếng xấu đầy mình , chàng rể như vậy , ai mà dám rước chứ )

Tay Lạc Thanh Phong đặt lên vai Đỗ Ngọc Sương , ghì chặt vào lòng , khung cảnh lãng mạng xen lẫn câu nói đầy tính chất động phòng .

" Sương Sương , chúng ta cởi áo ... "

Đỗ Ngọc Sương e thẹn , thân thể cũng không nhúc nhích mà để mặc Lạc Thanh Phong cởi đi y phục của hắn và nàng , sau đó từ từ nằm xuống giường , hai mắt nhắm chặt , bắt đầu chờ đợi , chỉ là câu nói kế tiếp của tân lang thật biết sát phong cảnh .

" Nương tử , chúng ta ngủ ! "

Có trời mới biết, lúc nói ra câu này Lạc Thanh Phong có bao nhiêu đắn đo, hắn thật lo cho nàng vẫn chưa quên được chuyện cũ , hắn muốn từ từ chờ nàng , hắn muốn nàng trong lúc vui vẻ nhất chấp nhận hắn...nhưng có lẽ hắn hơi lo xa vì lúc này Đỗ Ngọc Sương đang trợn to hai mắt nhìn hắn không nói nên lời , giọng nói thốt ra chỉ như tiếng muỗi vo ve .

" Thanh... Phong... chàng không... được... sao ? "

Trong đầu Đỗ Ngọc Sương hồi tưởng rất nhiều chuyện , trong đó chuyện ấn tượng nhất chính là đêm đó , hắn tất cả đều làm , chỉ một chuyện không làm được , không lẽ ...

" Thanh Phong ... chàng đừng buồn , ta... "

" Nàng đang nói gì vậy ? "

Sắc mặt Lạc Thanh Phong tối sầm , tự tôn hắn có thể vứt , cam tâm tình nguyện làm rể Đỗ gia nhưng đây là vấn đề khác , nói hắn không được ? Là ý gì chứ , là hắn cắn răng nhịn xuống chứ không phải không được nha . Nhưng Sương Sương của hắn thì không nghĩ vậy .

" Bệnh có thể chữa , Thanh Phong , chàng đừng buồn ... "

" Sương Sương , là muốn động phòng ? " . Thân hình Lạc Thanh Phong chồm lên trước , đỉnh đầu hắn dán chặt lên đỉnh đầu nàng , hai cánh môi càng lúc càng gần . " Vậy chúng ta động phòng ... " . Hai cánh môi tìm đúng chỗ đáp , bắt đầu tàn sát .

Chỗ nào cần hôn thì hôn !

Chỗ nào cần rờ thì rờ !

Ai cần cắn thì cắn mà ai cần cào thì cào !

Nơi nào cần nhét vào thì nhét vào ... !

Chỉ là vừa nhét vào ... nam nhân thì nhăn mặt khó coi , nữ nhân thì la hét phát khóc .

" Đau quá aaaa "

Lạc Thanh Phong giật mạnh khóe môi , nhanh chóng rút ra vật nam tính chôn sâu trong tiểu huyệt vẫn còn dính lấy một chút máu , lúc nãy hắn là không nghĩ đến vấn đề này , vấn đề không thể xảy ra này , Sương Sương vẫn còn là ...

" Nàng , nàng vẫn còn trong sạch "

Đỗ Ngọc Sương khép chặt hai chân vô cùng khó chịu , thật sự là đau quá a . Sau đó nàng nhìn Lạc Thanh Phong , tỏ vẻ rất đau buồn .

" À , lúc nãy thì đúng là như vậy , bây giờ thì hết rồi "

Tay Lạc Thanh Phong đặt lên ngực , có chút hít thở không thông . Hắn cảm thấy mình chính là bị gạt đi .

" Vậy một tháng kia nàng ở đâu ? "

" Kỹ viện ! " . Đỗ Ngọc Sương vừa nói vừa gật đầu thật mạnh với Lạc Thanh Phong , nàng rất khẳng định lời nói của mình nha .

" Kỹ viện ? Lại có thể ... " . Trong đầu Lạc Thanh Phong hiện lên hình ảnh một người , chắc chắn là nữ nhân kia , tại sao hắn không nghĩ ra chứ , tẩu tẩu đáng kính của hắn chính là người hô mưa gọi gió ở kỹ viện . " Là nàng và đại tẩu gạt ta ? "

" Thế chàng muốn thế nào ? Là thật mới chịu phải không ? "

Thái độ gì đây , đã gạt hắn còn trách hắn ? Lúc này gương mặt Lạc Thanh Phong ngơ ngác , thân hình bất động không thể nhúc nhích nhìn Đỗ Ngọc Sương nheo lại hai mắt cười vô cùng mãn nguyện , sau đó nàng vùi cả người vào lòng hắn , nũng nịu .

" Ai bảo vùi vào lòng chàng lại thích như vậy ? Ôm chàng lại dễ chịu như vậy ? " . Sau đó Đỗ Ngọc Sương giơ tay nhéo lên một bên mặt Lạc Thanh Phong . " Cả gương mặt cũng đáng yêu như vậy ? "

Lạc Thanh Phong vội giữ chặt lấy bàn tay đang đặt lên mặt mình .

" Ta không tốt như nàng nghĩ , ta đã làm rất nhiều chuyện sai lầm "

" Chỉ cần chàng không sai lầm với ta là đủ , Thanh Phong , Đỗ gia không phải rất tốt sao ? Nơi đây không ai ghét chàng cũng không ai hận chàng "

" Vậy nên nàng mới nhất quyết muốn ta ở đây ? "

Đỗ Ngọc Sương ngập ngừng một lúc , sau đó gật đầu .

" Yên Chi tỷ cũng không hận chàng , nếu không tỷ ấy sẽ không giúp ta " . Thật ra nàng rất muốn nói khi đó Yên Chi tỷ không phải là không hận , nguyên văn câu nói của tỷ ấy chính là _ Ta ghét nhất chính là bộ dáng của hắn bây giờ , hắn đi ở rể rồi thì cả đời cũng không cần gặp lại hắn , thật tốt . Nhưng nàng tuyệt sẽ không nói điều này .

" Thật ? "

" Thật ! "

" Sương Sương , ta không còn là Thanh Phong ngốc nghếch của nàng , đáng sao ? "

" Đêm đó khi chàng dừng lại , ta biết là đáng ! Thanh Phong cho dù ngốc nghếch hay không cũng sẽ không tổn thương đến Sương Sương "

Lạc Thanh Phong vuốt nhẹ lấy mái tóc Đỗ Ngọc Sương sau đó ôm lấy nàng thật chặt .

" Đời này kiếp này cũng không tổn thương nàng "

" Nhưng ta thích chàng cắn nha ... "

" Vậy ta cắn tiếp được không ? "

Dưới ánh nến long phượng đang cháy đến sắp tàn là hai bóng dáng quấn quýt ôm chặt lấy nhau không một khe hở , từng tiếng rên khẽ khiến ai nghe cũng đỏ mặt phát ra khắp phòng.
Bình Luận (0)
Comment