Hồ Vương Đón Dâu

Chương 2

Tô Tứ cũng chỉ là giả vờ bình tĩnh. Vào mùa này hàng năm đều phải đi một chuyến đến vườn cây phía nam vận chuyển chút hoa quả về nhà cho chủ tử, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải sơn tặc trên đường.

Trong lòng suy đoán, thứ sơn tặc muốn đơn giản là tiền, đem tiền cho bọn hắn là xong.

Tô Tứ quỳ rạp trên mặt đất thực sự cảm nhận được ánh mắt sáng rực từ phía trên,  cái nhìn chăm chú của thủ lĩnh sơn tặc cưỡi gà trống lớn quả thực muốn thiêu cháy chàng. Thân thể Tô Tứ không tự chủ được mà run rấy.

Trầm mặc một hồi, thủ lĩnh sơn tặc lên tiếng, tiếng nói trầm của hắn xuyên thấu qua tấm che mặt màu đen, có chút ồm ồm:

"Ngươi tên gì?".

Chàng đáp:" Tô Tứ".

Thủ lĩnh sơn tặc lại hỏi: "Người trong xe tên gì?".

Tô Tứ đáp: "Người trong xe là tiểu biểu đệ, gọi là Đỗ Ngũ".

"Ha ha aaa". Thủ lĩnh sơn tặc cười rộ lên, tiếng cười ẩn chứa nhàn nhạt phóng đãng bên trong. "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đường này, hừ hừ...một người ở lại đi."

Hắn vừa dứt lời, đám sơn tặc phía sau liền cười ha hả phụ họa. 

Khi những tiếng cười phát ra, Tô Tứ đột nhiên cảm thấy mấy lượng bạc trong túi, căn bản không thỏa mãn được những người này. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng Tô Tứ vẫn bị thủ lĩnh sơn tặc đùa giỡn, khiến mặt đỏ tới tận mang tai.

Người thủ lĩnh đột nhiên vung tay áo, một đạo bạch quang hướng về xe ngựa mà bổ vào,  "Phanh" một tiếng, xe ngựa trong nháy mắt bị nát bấy, mảnh vỡ bắn ra ghim vào thân cây, thú trong rừng cả kinh chạy thục mạng về tứ phía, từng đợt di động trong bụi cỏ cùng tiếng ồn ào từ lá cây phát ra từ bốn phương tám hướng, giống như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

Tô Tứ bị cái đạo bạch quang chấn kinh rút lui vài bước, chờ đến lúc tỉnh táo, phát hiện Đỗ Ngũ hoàn hảo ngồi trên đống cỏ, mắt nhắm lại, che lỗ tai, trên người còn có vài túi quả vải. Đạo bạch quang kia lại trong nháy mắt trở về tay thủ lĩnh sơn tặc, ở đầu rơi xuống một chút tua màu đỏ, trường thương toàn thân màu bạc.

"Chút tiền lẻ này nghĩ muốn đuổi chúng ta. Người tới, đem đứa trẻ kia mang đi, bán kỹ viện." (!?!) Thủ lĩnh sơn tặc lên tiếng.

"Vâng, đại vương." Một sơn tặc nhận được lệnh, đi tới phía trước túm lấy Đỗ Ngũ.

Tô Tứ vội ôm Đỗ Ngũ, nói: "Đại nhân, đệ đệ của tôi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu. Tôi..tôi cái gì đều biết, việc nặng, việc tỉ mỉ tốn công phu tôi đều làm được, muốn bán liền bán tôi đi."

Thân hình Đỗ Ngũ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng xem khuân mặt lại chưa đến. Mặt bánh bao đỏ mềm bên trong lộ ra trắng mịn, hai má thịt phúng phính, ánh mắt to, nhưng trên má thịt kia liền lộ ra vết lõm bên trong, cũng không phải xuất chúng. (nghe như có má mún ý nhỉ? Nhưng hình như họ không thích??).

Sơn tặc kia dường như không nghe thấy Tô Tứ nói, chặn ngang ôm lấy Đỗ Ngũ.

Tô Tứ đột nhiên nhảy dựng lên, nhắm ngay mắt trái sơn tặc dáng một đấm, sơn tặc kia kêu lên đau đớn. Tô Tứ có luyện võ qua, biết chút khoa tay múa chân.

Tô Tứ đoạt lấy biểu đệ, vội vàng đặt lên lưng ngựa, nhổ cây trâm trên đầu xuống hung hăng đâm vào mông ngựa, con ngựa ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng Hi..i...iiii thê lương, đột nhiên tung vó phóng về phía trước.

Sự việc phát sinh quá nhanh, đám sơn tặc đều không kịp phản ứng, chỉ thấy  con ngựa kia hướng bọn hắn phi tới, từng người một hốt hoảng lại rối loạn trốn qua một bên, con ngựa cõng lấy Đỗ Ngũ tách mọi người, phá vòng vây phi ra. 

"Ca, ca..." Âm thanh mỏng manh của Đỗ Ngũ dần dần xa.

Thủ lĩnh sơn tặc quay gà trống lớn lại, muốn đuổi theo, Tô Tứ tay mắt lanh lẹ, bổ nhào vào hai chân gà, khẩn cầu: "Đại nhân, ngươi là ngại ít tiền, liền bán tôi đi đi. Van cầu ngươi, buông tha đệ đệ của tôi." 

Gà trống lớn bị nắm chặt hai chân: " Ka Ka Khách khách" kêu ầm lên, mào gà càng ngày càng đỏ tươi, mỏ nhọn thật dài hướng tràn Tô Tứ, bỗng chốc mổ xuống.

"Thái Bạch, dừng lại." Thủ lĩnh sơn tặc quát gà trống lớn đang bị chọc giận mà bắt đầu giương oai. Hắn cúi xuống đống thời kéo Tô Tứ từ dưới lên, một tay kéo vải che mặt màu đen, cười hì hì với Tô Tứ, nói: " Vậy thì bản thân ngươi theo bổn vương nói chuyện đi."

Tô Tứ bị hai cái tai lông xù ở trên đầu thủ lĩnh sơn tặc hù dọa đến im bặt, liền bỏ quên đôi mắt bên dưới bày ra yêu mị, tròng mắt hồ ly tinh gian xảo đang liếc nhanh qua vẻ mặt chàng.
Bình Luận (0)
Comment