Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 30

Hoắc Ưng đứng từ xa, nhìn ba người kia đứng đối đầu với bọn Tây đô con mà buồn cười chết đi được. Hắn nhướn mi chăm chú quan sát xem bọn họ sẽ làm gì, không ngờ lại thấy em trai mình bị tên kia nói gì đó liền quay đầu lại đây.

Hoắc Ưng liếc mắt nhìn Hoắc Kình đứng cạnh một cái rồi giả vờ lạnh nhạt không quan tâm.

" Sao anh lại đến đây vậy?" Hoắc Kình mở lời trước.

Vốn dĩ trước đến giờ đều là anh mở lời. Chứ cái con người kia một câu chào còn không nói được mà.

Hoắc Ưng nghe hỏi liền chớp mắt, nói dối vô tội vạ.

" Định đến chỗ của Wayne, bàn việc."

Hoắc Kình có chút kinh ngạc nhìn anh trai. Theo như anh biết thì người kia chưa bao giờ đem việc công về nhà giải quyết. Cho dù có đình trệ gì đi nữa thì vẫn là lên công ty rồi xét duyệt sau.

Nghe bảo bàn việc ở nhà Tề Lãng, Hoắc Kình mới vui vẻ đó đã thấy không còn chút sức lực nào. Anh nén tiếng thở dài, trả lời:

" Chưa bao giờ anh đem công việc về nhà."

Bị em trai mình nhìn ra sơ hở, Hoắc Ưng vẫn như cũ mặt lạnh như tiền, đáp trả không chớp mắt. Hắn ôm hai tay, mắt đảo qua đảo lại nhìn bọn người kia chơi bóng rổ.

" Trực tiếp hướng dẫn nên về nhà cũng sẽ tiện hơn."

Hoắc Kình lúc này khẽ cười, " Hướng dẫn mãi vẫn chưa xong sao?"

" Em ghen à?"

"..."

Hai người đàn ông đã ngoài ba mươi, vốn nên nói chuyện một cách nghiêm chỉnh đứng đắn chững chạc thì lại hóa thành một cuộc tranh luận vô cùng trẻ con.

Nếu như hai người kia mà nghe được thì sẽ có những suy nghĩ gì đây? Trước hết bọn họ sẽ cười trong bụng cho thật đã.

Với lại, khi Hoắc Ưng cùng Hoắc Kình đứng cạnh nhau, rất có thể sẽ dọa một số người chớp nhoáng lướt mắt qua chỗ họ.

Sinh đôi rất dễ đi dọa ma người ta đó.

Hoắc Ưng im lặng không nói nữa. Đương nhiên là dẹp luôn cái lý do chính đáng của mình khi vác xác đến đây.

Nếu mở miệng nói, anh đến thăm em thì nó sẽ mất mặt cỡ nào chứ?

Nghĩ một hồi, Hoắc Ưng giấu nhẹm, coi như chưa từng có ý niệm đó trong đầu.

Hai người đàn ông giống nhau như đúc một lần nữa đưa mắt về hướng sân bóng rổ. Ở đó đang có một trận đấu ra trò.

Đám trai Tây có tận bốn người, bên phía Tề Lãng với Ngạo Thiên thì chỉ có mỗi hai người họ. Hai chọi bốn, coi như không chênh lệch gì mấy. Nhưng bọn người kia đều cao to vạm vỡ, hệt như tập tạ vậy.

Hoắc Ưng le lưỡi trong bụng. Hoắc Kình cũng y hệt như vậy.

Người ta nói sinh đôi không khác cái gì là vậy.

" Đầu đuôi thế nào mà hai người lại dính đến bọn kia vậy?"

Hoắc Kình nghe hỏi, nhớ lại khi nãy.

Ngạo Thiên với anh vốn đang vận động rất vui vẻ thì ở đâu xuất hiện bốn tên đô con kia đến giành sân. Rõ ràng bọn nó cố tình gây sự, chứ trong sân này có đến hai cái rổ lần nha.

Hoắc Kình lúc đó không muốn đôi co liền kéo tay Ngạo Thiên, muốn bỏ đi trước. Nhưng Ngạo Thiên là kẻ trời đánh đã cố tình nán chân lại, khiêu khích bọn nó.

Cuối cùng, khi Tề Lãng bảo quyết đấu thì con người trời đánh nào đó lại kêu bỏ đi. Ôi, nếu như Tề Lãng mà biết thì có mà xảy ra lục đục nội bộ.

Hoắc Ưng nghe kể xong liền khom người cười một trận. Hắn không nghĩ Ngạo Thiên lại là con người chết tiệt đó đấy.

Gây hấn trước rồi định chuồn để Tề Lãng gánh một mình.

Ánh mắt thâm sâu khó lường của Hoắc Ưng chăm chú nhìn Ngạo Thiên, khóe môi lại cong lên đầy ý vị.

Hoắc Kình lại không mấy quan tâm lắm đến hai người họ. Anh là đang xem liệu Tề Lãng có đấu lại hay không.

Nếu như không khéo mà gây chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ đánh không lại. Anh lo lắng người nào đó sẽ bị thương đó!

Trời chuyển, mây bỗng kéo đến nhiều hơn, phủ đầy bầu trời rộng lớn kia.

Hoắc Kình ngước mắt nhìn, trong lòng chỉ muốn mưa xuống để trận đấu dừng lại. Hoắc Ưng ngược lại rất hứng thú, còn muốn tiếp tục.

" Hai người đó chơi không tồi. Ném bóng đẹp như vậy." Hoắc Ưng khen.

" Trước đây Tề Lãng có trong đội bóng rổ, Ngạo Thiên thì từ nhỏ đã có khiếu rồi mà." Hoắc Kình tiếp lời.

Nghe em trai mình nói về Ngạo Thiên, Hoắc Ưng lại chuyển tầm mắt, sắc bén như mũi dao. Hắn lừ mắt, không khách khí nói:

" Walton, em quan tâm ai thì một người thôi. Đã bệnh tim còn muốn quan tâm nhiều người như vậy?"

Hoắc Kình quay đầu nhìn anh trai, nhíu mi tâm lại mà suy nghĩ câu nói kia. Một hồi lâu, anh bật cười.

" Nhiều năm nay em cũng chỉ quan tâm mỗi một người thôi. Anh có lẽ nghĩ nhiều rồi."

" Chỉ là nhắc nhở như vậy." Hoắc Ưng không muốn mất mặt, đáp trả ngay.

Người bên cạnh chỉ nghe chứ không nói nữa. Anh cũng hiểu tâm tình của Hoắc Ưng mà. Có ngu ngốc mới không nhìn ra được ý.

Khi trái bóng quyết định thắng thua lọt vào rổ, phần thắng nghiêng về đội của Tề Ngạo.

Cũng lúc này, Hoắc Ưng đột nhiên lại lên tiếng. Mặc dù giọng nói khá nhỏ nhưng người bên cạnh có thể nghe được.

" Giữ sức khỏe đi. Ai cũng lo lắng cả."

Đã từ rất lâu rồi, người anh họ Hoắc kia mới nói một câu ấm lòng như vậy, khiến cho cậu em họ Hoắc không thể không kinh ngạc lẫn cảm động.

Hoắc Kình còn muốn nói cảm ơn thì Tề Lãng với Ngạo Thiên đã đi đến với người ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn bọn họ, hai anh em cùng nói.

Hoắc Kình: " Hai người chắc mệt lắm rồi."

Hoắc Ưng: " Hai người đừng có mà lại gần tôi."

Một người quan tâm hỏi han, một kẻ lại thẳng thừng đạp họ ra xa.

Tề Lãng cùng Ngạo Thiên nhìn nhau, lần đầu tiên họ thấy đồng cảm cho đối phương.

Hoắc Ưng không nhìn bọn họ nữa, ngang nhiên đi đến chỗ thang máy. Còn chưa đứng yên được vài giây, hắn đã bất mãn quát lớn:

" Này! Thang máy bảo trì rồi, sao đây?"

Ba người đồng loạt dời tầm mắt nhìn Hoắc Ưng nổi đóa với cái bảng bảo trì thang máy. Tề Lãng không dám cười vì đó là sếp. Hoắc Kình không nỡ cười vì đó là anh trai.

Chỉ có mỗi Ngạo Thiên là điềm nhiên cười đắc ý, đi đến đó giải đáp câu hỏi của Hoắc Ưng.

" Thì là phải đi thang bộ chứ sao?"

Hai con người phía sau chỉ biết mím môi mà nén tiếng cười. Bốn người họ nhìn nhau, sau đó Tề Lãng cất tiếng.

" Đành leo thang bộ thôi."

Nói xong, cậu bỗng lên trước mặt Hoắc Kình, khụy gối xuống. Quay mặt lại, nhìn ba người kia còn kinh ngạc, cậu thì bình tĩnh nói:

" Riêng người này thì không thể leo lên lầu bốn được."

Hoắc Kình lần đầu cảm thấy bệnh tình mà hạnh phúc như vậy. Anh chớp chớp mắt, rất không ngại ngùng nằm sấp lên lưng Tề Lãng, hai tay vòng qua cổ cậu.

Tề Lãng lấy sức đứng dậy, cánh tay vững vàng đỡ lấy chân của Hoắc Kình. Cậu bắt đầu sải bước lên bậc thang đầu tiên.

Ngạo Thiên với Hoắc Ưng còn ngỡ ngàng trước hành động ngọt ngào của hai người kia.

Hoắc Ưng liếc mắt nhìn Ngạo Thiên, " Lầu bốn thật sao?"

Ngạo Thiên cam tâm đánh sập hy vọng của ai kia, " Ừ."

" Tôi không muốn leo bộ."

Ngạo Thiên mặt lạnh tiến lên trước, " Thế thì ở đó đi."

Nhìn người nọ đã bước lên mấy bậc thang, Hoắc Ưng phía sau làm dáng trù ếm.

Thật là khốn khiếp nhất trần đời mà?!

Cảm thấy mình không thể làm gì, Hoắc Ưng nuốt xuống nỗi bất mãn, bắt đầu leo thang bộ.

Trong khi hai người nọ cứ ở bên dưới lầu một lời qua tiếng lại thì Tề Lãng đã cõng Hoắc Kình đến lầu hai rồi.

" Áo ướt cả rồi." Hoắc Kình lí nhí nói.

Tề Lãng nghe xong bỗng có chút ngại. Cậu ho khan một tiếng:

" Một chút là đến nơi rồi. Chịu khó đi."

Hoắc Kình nghe thế liền bật cười. Anh không có ý chê áo cậu ướt với dơ, anh chỉ lo cậu bị mồ hôi thấm vào lại cảm lạnh thôi.

Nhưng mà anh lười giải thích, đành cho người kia nghĩ như vậy luôn. Hai cánh tay vẫn còn ôm lấy cổ Tề Lãng, Hoắc Kình hỏi:

" Không nặng chứ?"

" Không nặng. Tôi vẫn hy vọng anh nặng hơn một tí."

"...Sao lại thế?"

" Không nặng chính là biểu thị anh rất gầy. Sức khỏe không tốt mới gầy."

" Béo cũng đâu có tốt?"

" Tóm lại thì cõng anh dù nặng hay nhẹ thì tôi vẫn cõng."

Nhận được câu trả lời thỏa đáng rồi, Hoắc Kình ngoan ngoãn im lặng, để cho người kia có sức mà cõng anh lên lầu ba nữa.

Chặng đường leo thang bộ của hai người Tề Hoắc cuối cùng cũng xong. Hoắc Kình leo xuống, thở ra một hơi. Tề Lãng còn thở nhiều hơn anh.

Leo thang bộ một mình đã là vấn đề. Đằng này còn thêm một người trên lưng, quả là vấn đề cực lớn.

Hoắc Kình nhìn cậu, " Hít sâu vào!"

Tề Lãng nghe ai kia nói, cậu buồn cười tít mắt.

" Ừm, đang làm đây."

Lúc này, Hoắc Kình mới ngó lại phía ngả rẽ cầu thang, không thấy bóng dáng anh trai với bạn thân đâu cả.

" Này, hai người kia vẫn còn chưa lên đó?!"

Tề Lãng thở ra một hơi, xoay đầu nhìn theo hướng đó. Trong lòng cũng cực kỳ thắc mắc.

Dưới lầu ba, còn thiếu mười bậc nữa là lên lầu bốn.

Hoắc Ưng quyết định đình công, không leo nữa. Hắn mệt đứt hơi, hắn mệt không cãi nhau được nữa. Khuôn mặt vốn đã trắng nay còn trắng hơn.

Ngạo Thiên vẫn là sắc mặt không đổi, leo lên bậc tiếp theo. Y cũng rất là quan tâm cái tên ở phía sau lưng cứ than thở mãi, nhưng y không muốn người kia quá nũng.

Thiếu gia thì thiếu gia, chỉ là leo thang bộ, rốt cục là khó khăn cái gì?

" Ê đứng lại!! Tôi gọi cậu đó! Cái thằng kia!!"

Ngạo Thiên đứng lại thật, chỉ vì ba chữ, cái thằng kia!

Xét lại, Ngạo Thiên lớn hơn Hoắc Ưng một tuổi, vẫn là ra dáng đàn anh. Y quay lại, khuôn mặt sầm xuống vài phần.

Hoắc Ưng níu được bước chân ai kia liền thở hắt ra. Người trên kẻ dưới, cứ vậy mà nói chuyện.

" Rượu thưởng không uống, lại uống rượu phạt mà." Lời của đại thiếu.

Ngạo Thiên vẫn đứng im như tượng.

" Nhìn xem, người ta cõng em tôi lên lầu bốn đấy, còn là tự nguyện. Cậu cái đíu gì lại không cõng tôi?"

Ngạo Thiên càng lạnh hơn một chút. Y đương nhiên không dùng những từ ngữ kia mà đáp trả, mặc dù trong lòng rất muốn trả đũa.

Hít một hơi, y bước xuống, mạnh tay túm lấy cổ áo của Hoắc Ưng.

" Đại thiếu, người hãy thôi so đo với một bệnh nhân tim bẩm sinh đi. Còn lôi thôi nữa thì tôi sẽ ném người xuống dưới đấy."

Hoắc Ưng trơ mặt ra, rất cứng đầu luôn ấy.

" Cút đi. Đại thiếu gia đây không cần ngươi giáo huấn!!"

" Giáo huấn?" Ngạo Thiên lên giọng, sau đó bất thình lình hôn mạnh xuống môi ai kia đang cố cãi bướng.

Nụ hôn mạnh bạo, không chút lưu tình dịu dàng nào cả.

Ngạo Thiên tách ra, lạnh lùng nhìn người nọ đang mơ màng. Dưới lầu không còn tiếng nói nữa, Ngạo Thiên bắt lấy tay kẻ nào đó đã bị thôi miên, chậm rãi dẫn đi.

Hoắc Kình mở cửa nhà mình, lúc này mới thấp thoáng thấy bóng dáng của Ngạo Thiên với Hoắc Ưng. Anh xoay người, nói:

" Hai người làm gì lâu thế?"

Tề Lãng ở bên cạnh quan sát Hoắc Ưng. Người nọ cứ như là không biết gì nữa, đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân ý.

Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh nói, " Giải quyết rắc rối một chút."

" Rắc rối?" Hoắc Kình không hiểu lắm, nhưng rồi mau chóng mở cửa.

Bốn người họ ngồi xuống ghế. Hoắc Kình lấy bốn ly nước hoa quả.

Kẻ nào nãy giờ đắm chìm trong thế giới riêng đã tỉnh lại. Hắn lướt mắt nhìn mọi người, khôi phục bộ dạng khó chiều.

" Walton, mẹ vừa sang Ý vì có việc gì đó, nhờ anh trông chừng sức khỏe của em."

" Mẹ sang Ý?"

" Ừm, hình như gặp bạn."

Hoắc Kình chưa nói, Tề Lãng đã chen vào, " Ngài Falton, ngài đừng lo. Có tôi chăm sóc Phó tổng rồi."

Hoắc Ưng thờ ơ nhìn Tề Lãng, nhếch môi cười khẩy một cái. Khi tia mắt nhìn thêm người thứ ba, hắn hừ một tiếng.

Ngạo Thiên càng không để ý điệu giận dỗi kia, y nhìn hai người còn lại, nói:

" Chủ tịch có nói muốn Hoắc Kình đi đâu chơi cho khuây khỏa. Tôi đang định nói với hai người, chúng ta nên đi chơi xa một chuyến."

" Đi chơi xa?"

" Ừm. Tôi đang chọn chỗ." Ngạo Thiên nói.

Tề Lãng nghe vậy cũng hứng thú. Rồi cậu đột nhiên nhớ đến Adonis.

" Bạn tôi có một khu resort mới mở. Ở gần một đảo, rất yên tĩnh với đẹp nữa. Hay chúng ta đến đó?"

Hoắc Kình chớp mắt, " Như vậy chúng ta được nghỉ phép đúng không?"

" Ừ. Đi ba ngày." Ngạo Thiên nói.

Hoắc Kình trong lòng vui sướng. Anh không muốn đến công ty làm việc tí nào đâu. Anh thích tự do phóng túng hơn là công việc cố định.

Hoắc Ưng nhìn em trai đắc ý liền đánh bay nấc thang kia:

" Giáng chức phó tổng là vừa rồi đó."

Ai cũng hiểu ý của Hoắc Ưng. Hoắc Kình xoa xoa mũi.

" Tôi không đi đâu. Mệt chết." Hoắc Ưng lại phản đối.

Tề Lãng với Hoắc Kình còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Ngạo Thiên đã nói:

" Cũng chưa có ai mời cậu đi. Chuyến đi này là dành cho Hoắc Kình khuây khỏa tinh thần. Cậu có thể đến công ty làm việc."

Khỏi bàn, Hoắc Ưng tức đến lộn gan lộn ruột. Hắn cắn răng, cảm thấy máu mình sôi sùng sục. Lừ mắt một cái, Hoắc Ưng nghiến răng:

" Tôi điên hay sao lại ôm công việc cho mấy người đi chơi chứ?"

Nghe vậy, Ngạo Thiên mỉm cười.

" Tốt. Quyết định vậy đi. Bốn chúng ta mấy ngày nữa sẽ đi chơi xa."

Khi Ngạo Thiên lên tiếng, Tề Lãng với Hoắc Kình mới an tâm phần nào.

Hoắc Ưng vẫn là dưới trướng của Ngạo Thiên một tí mà!
Bình Luận (0)
Comment