Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 41

Cái đêm trước ngày Hoắc Kình xuất viện, Chu Sa đã trực tiếp đến bệnh viện mà trông chừng con trai. Những ngày qua bà ấy vẫn rất bình thường, chỉ có đêm hôm ấy lại đột nhiên thay đổi lịch trình của mình.

Jin vừa mới từ ngoài cổng bệnh viện mua đồ ăn vặt đi vào, thấy thấp thoáng bóng dáng của Chu Sa mới bước xuống xe, Jin nhảy cẩng lên.

Rút vội điện thoại ra, Jin gọi cho Tề Lãng.

Ở đâu đó ở trên lầu bốn, trong một cái phòng bệnh cực kỳ ấm áp, có hai con người đang ngồi cạnh nhau, trò chuyện đủ thứ trên đời.

Tề Lãng hôm nay đem đến cho Hoắc Kình vài quyển sách rất hay. Hai người vừa đọc rồi cùng bàn luận cực kỳ ăn ý.

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên, Tề Lãng đặt sách một bên, rút di động ra nghe.

" Có chuyện gì..." Tề Lãng còn chưa nói xong, Jin bên kia đã vội vã, " Wayne, Wayne, ra khỏi phòng bệnh đi. Dì Chu đến."

Tề Lãng nghe đến hai chữ dì Chu liền hiểu nguyên do. Cậu bình tĩnh ừ một tiếng rồi mới quay sang phía Hoắc Kình.

Anh vẫn còn chăm chú xem trọn mấy quyển sách. Tề Lãng bước đến, gượng gạo mỉm cười:

" Ở Little..."

Vừa nói đến đây, Tề Lãng lập tức im bặt. Hoắc Kình ngẩng mặt nhìn cậu, còn đang tự hỏi Little Home thì có liên quan gì?

Nghe đến Little thôi thì anh cũng mường tượng ra được chỗ nào rồi mà. Nhưng khong phải Tề Lãng đã sớm xin nghỉ ở đó rồi sao?

" Sao thế? Little Home thì sao?"

Tề Lãng nhíu mày, cố gắng tìm một lý do gì đó thật hợp lý.

" Ừm, Hannah vừa gọi nói quán cô ấy đang đông người quá, lại thiếu nhân viên. Hannah nhờ tôi qua giúp một tay."

Hoắc Kình chớp mắt, có chút nghĩ ngợi. Tề Lãng chưa thấy người kia đồng ý, trong lòng bồn chồn chết đi được. Cậu không thể tự ý bỏ đi mà không xin phép được.

Người kia dỗi là mệt lắm đó.

Cuối cùng, Hoắc Kình cầm quyển sách khác ra, " Ừm, đi mau đi. Hannah đang cần đó."

Nghe đến đây, Tề Lãng chỉ khẽ thở một hơi. Thấy mi mắt người kia rũ xuống, cậu thừa hiểu người kia dỗi rồi, nhưng kệ đi. Bước đến, Tề Lãng hôn xuống một cái rồi mau chóng quay người rời khỏi phòng.

Chu Sa lúc này đã bước vào thang máy. Khi nãy người đông quá nên thang máy không còn chỗ, Chu Sa đành đứng đợi một lúc lâu. Jin thì ở phía sau, âm thầm quan sát.

Tề Lãng ấn nút, bước vào thang máy, xuống tầng trệt.

Tầng 4, tầng 3, tầng 2, tầng 1...

Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra. Chu Sa nhấc mi nhìn người bên trong thang máy, sau đó lạnh lùng bước vào. Thang máy của Chu Sa vừa đóng cửa lại, di chuyển lên trên thì bên cạnh, thang máy khác vừa mới xuống tới nơi.

Jin lúc này chạy đến, thấy Tề Lãng vừa bước ra khỏi thang máy bên cạnh, cô bé mừng rõ ngồi thụp xuống đất.

Tề Lãng thấy Jin ngồi đó, mi tâm nhíu lại.

" Sao lại ngồi ở đây?"

Jin nghe thấy tiếng nói liền ngước mặt, mếu máo:

" Trời đất ơi, mấy người làm tim tôi muốn rớt ra ngoài, huhu."

Tề Lãng đến đỡ Jin đứng dậy.

" Xin lỗi cậu, cũng cảm ơn cậu. Một tí nữa thì..." Tề Lãng nhớ lại khuôn mặt lãnh đạm của Chu Sa mà cũng lạnh sống lưng.

Jin quệt mồ hôi, " Khi nãy cậu vừa xuống tới đây thì dì Chu cũng vừa đi lên. Má ơi, tưởng tượng xem nếu hai người chung một thang máy thì sao? Á, happy ending nha."

Tề Lãng nghe Jin cảm thán cả một tràng, cậu bật cười không ngớt. Ừ thì chết thật đấy chứ đùa.

" Cậu lên đi, kẻo dì Chu không thấy cậu lại hỏi đủ thứ nữa." Tề Lãng xoa xoa tóc Jin, sau đó thì xoay người đi trước.

Jin nhìn bóng lưng kia đang hòa vào dòng người đông đúc, khẽ thở dài. Về đến phòng bệnh, Jin hít một hơi thật sâu, định mở cửa bước vào thì nghe ở trong có tiếng nói chuyện.

" Khi nãy bạn của con đến đây trông chừng con, Jin ra ngoài mua ít đồ thôi."

" Bạn của con à? Mẹ đã dặn Jin không để người lạ vào đây mà."

" Đó là bạn của con, không phải người lạ. Con định giới thiệu người đó với mẹ. Người đó rất tốt, cũng là người đã..."

" Mẹ không muốn nghe gì cả. Tốt hay không tốt, nhìn là có thể biết thôi. Con không cần phải nói tốt cho bạn của con."

Jin bên ngoài nuốt khan, buông bàn tay đang giữa nắm cửa. Cô bé xoay lưng, âm thầm cầu trời cho số phận cả ba an toàn.

Cánh cửa lúc này thình lình mở ra dọa Jin một trận điếng người. Chu Sa nhìn thấy Jin đứng xoay lưng với mình, ánh mắt bà cực kỳ thăng trầm.

" Jin." Chu Sa lãnh đạm lên tiếng.

Jin đã muốn mếu đến nơi rồi nhưng vẫn phải quay lại nhìn Chu Sa một cái. Cô bé cúi thấp đầu, " Dì Chu, dì mới đến."

Chu Sa âm trầm nhìn Jin bằng một ánh mắt giận dữ. Ngọn lửa trong bà đang cháy rực lên. Chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ khiến người ngoài khiếp sợ.

Bên cạnh đó cũng xuất hiện thêm hai người khác bận đồ lịch sự, đứng giữ hai bên cửa phòng bệnh.

Jin ngước mắt, thấy họ, cô bé liền hiểu ra vấn đề.

" Dì Chu, kia là..."

Chu Sa liếc nhìn cận vệ của mình, " Họ sẽ trông chừng ở đây. Còn cháu, về cùng ta."

Nói rồi Chu Sa xoay lưng đi trước. Tiếng guốc nện trên nền nhà khiến cho lòng người càng sợ hãi hơn. Jin nhìn hai thanh niên kia một cái rồi mới lẳng lặng theo phía sau Chu Sa.

Ngồi vào xe, hai người vẫn im lặng không nói gì. Cho đến khi về đến nhà, Chu Sa kêu Jin vào thư phòng.

Jin đứng đối diện Chu Sa, tuyệt nhiên không dám ngẩng mặt. Hai bàn tay lồng chặt vào nhau, thật sự rất sợ.

Chu Sa liếc lạnh Jin một cái, sau đó cứ thế mà giáng một bạt tai xuống gương mặt xinh xắn kia. Tiếng vang chát chúa làm sự sợ hãi càng tăng thêm một bậc.

Lực đánh không quá mạnh nhưng Jin cũng chao đảo không ít. Cô bé run rẫy cả người, đáng thương khóc nấc lên.

" Cháu xin lỗi, dì Chu."

" Đồ láo lếu. Tôi bảo cô trông chừng như thế nào? Tôi bảo cô không để thằng oắt con kia vào thăm bệnh Hoắc Kình cơ mà? Cô không hiểu lời tôi nói hay sao? Từ nhỏ đến giờ, ai là người nuôi nấng chăm sóc cô hả? Ai là người cho cô miếng ăn chỗ ở hả?"

Jin vén mái tóc ra phía sau, cố gắng nhẫn nhịn tiếng nấc trong cổ họng. Hai bàn tay xoa xoa vào nhau, Jin nói:

" Cháu xin lỗi. Là cháu sai, cháu sai. Hai người họ không liên quan gì cả. Chú Walton không biết, Wayne cũng không biết..."

" Còn bảo nó không biết? Khi nãy nó cũng đến thăm nhưng đã được cô báo lại nên trốn rồi phải không? Hả?"

Jin mím chặt môi, " Dì suy nghĩ lại đi, cháu xin dì. Hai người họ thật sự yêu nhau rất nhiều. Wayne cũng rất thật lòng...Cháu xin dì..."

Chu Sa nhướn cao đôi mi của mình, lộ ra vẻ kinh ngạc. Bà không nghĩ đến nước này, ai ai cũng đang về phe của Tề Lãng.

Cái tên đó có cái gì giỏi chứ? Có cái gì thật lòng cơ chứ? Không xứng, một tí cũng không xứng với con trai của tôi.

Nhìn Jin vẫn ngồi đó mà nói tốt cho quan hệ của hai người kia, Chu Sa giận đến mức không còn kiểm soát được hành động của mình. Khi bà định đánh cô bé một cái nữa thì bên ngoài, có người đi vào kịp thời ngăn cản.

Người đó lộ rõ vẻ bất mãn đối với Chu Sa. Giữ chặt cánh tay của bà rồi hất mạnh ra.

Jin được đỡ dậy, cô bé đã sợ đến mức không biết nói gì thêm.

" Mẹ làm cái gì thế? Jin con bé nó có tội tình gì đâu?"

" Đây không phải là chuyện của con."

Chu Sa lạnh nhạt nhìn Hoắc Ưng, sau đó ngồi xuống ghế. Bà đã lấy lại bình tĩnh để có thể nâng một tách trà lên mà uống.

Hoắc Ưng một bên đỡ lấy Jin, một bên nhìn mẹ mình:

" Mẹ đúng là độc đoán. Mẹ làm ơn ngừng lại đi có được hay không? Mẹ có biết chỉ vì mẹ, chỉ vì sự thiên vị của mẹ mà khiến tình cảm anh em của chúng con bấy lâu nay rạn nứt hay không? Chỉ vì mẹ mà Hoắc Kình sẽ lại đau lòng thêm đó. Nó có bao giờ trưởng thành được nếu như mẹ cứ bao bọc như vậy? Từ nhỏ đến giờ, mẹ luôn nhốt nó trong cái lồng hoàn hảo, để làm gì cơ chứ? Hoắc Kình đến giờ vẫn còn trẻ con nhu nhược chính là vì mẹ đấy."

Hoắc Ưng đem những phẫn uất cùng bất mãn nhiều năm trong lòng nói ra hết. Nói xong, hắn cũng không xem thái độ của Chu Sa thế nào đã bước ra ngoài cùng Jin.

Hoắc Ưng lái xe đưa Jin đến chỗ của Ngạo Thiên, sau đó hai người đã nói chuyện rất lâu.

Ngày hôm sau, Hoắc Kình được xuất viện. Vì có cuộc họp khẩn cấp mà Chu Sa lẫn Hoắc Ưng đều không đến bệnh viện được. Chỉ còn có Ngạo Thiên với Jin mà thôi.

Hoắc Kình cùng Jin ngồi trong xe của Ngạo Thiên, cực kỳ im lặng.

" Jin à, đêm qua sao cháu không ở lại vậy? Có phải trông chừng mấy hôm đã mệt rồi hay không?"

Jin nghe Hoắc Kình hỏi, lại không dám để lộ nỗi buồn phiền của mình. Cô bé hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười tươi rói:

" Đúng đó, cháu trông chú đến mệt luôn rồi đây này!! Chú khỏe lại phải bù đắp cho cháu á nha."

Hoắc Kình chớp chớp mắt, xoa đầu Jin, " Được, chú hứa sẽ bù đắp đủ."

Sau đó anh nhìn Ngạo Thiên vẫn im lặng, " Ngạo Thiên, cậu có cần bù đắp luôn không?"

Ngạo Thiên nghe nhắc đến tên mình liền liếc nhìn kính chiếu hậu. Y lạnh nhạt nhếch môi mỉm cười.

" Cẩn thận tên nhóc kia lại ghen."

Hoắc Kình đùa được Ngạo Thiên, trong lòng thoải mái vô hạn. Anh cười một tiếng vui vẻ, sau đó dựa lưng vào ghế.

Trong lòng vẫn còn nghĩ rằng, khi khỏe lại, anh sẽ cùng Tề Lãng đi đâu đó chơi cho khuây khỏa a.

Nhưng khi về đến nhà, Ngạo Thiên đã trực tiếp kéo tay Hoắc Kình vào phòng ngủ, nói chuyện rõ ràng.

" Hoắc Kình, cậu phải nghe rõ những gì tôi nói đây."

Hoắc Kình nhìn cánh tay của mình bị nắm còn chưa được buông ra, khẽ nhíu mày.

" Ừm, có chuyện gì?"

Ngạo Thiên buông tay ra, lãnh đạm nói:

" Dì Chu đã biết chuyện của cậu và Wayne. Và dì đang ra sức cấm cản hai người."

" Sao cơ?" Hoắc Kình ngẩn người, " Không thể nào. Mẹ biết tôi là gay mà..."

Ngạo Thiên nhu nhu thái dương, " Đúng vậy. Mẹ cậu chấp nhận con người cậu, nhưng không chấp nhận Wayne làm người yêu của cậu. Tôi nghĩ, dì Chu biết được những gì trước đó mà cậu ta làm, cho nên không muốn hai người gần nhau."

Nghe Ngạo Thiên giải thích, Hoắc Kình liền nhớ lại những ngày qua ở bệnh viện. Tề Lãng chỉ đến thăm anh vào những khi không có mặt Chu Sa mà thôi. Trong khi anh lại muốn Tề Lãng gặp được mẹ mình để mà ra mắt giới thiệu.

Nhiều lần như vậy, anh còn nghĩ là trùng hợp, không có duyên gặp nhau.

Bây giờ mới biết, đó là Tề Lãng cố tình không để gặp mẹ của anh.

" Mẹ tôi...đã nói những gì?"

Ngạo Thiên nhìn Hoắc Kình đang thất thần, trong lòng không đặng.

" Hm, đã nói rất nhiều điều khó nghe. Tề Lãng...còn bị đánh, cũng đã bị thôi việc ở YJ. Mà cậu ta cũng lỳ lợm lắm nên mẹ cậu cũng chưa làm gì được."

" Đó là lý do Hoắc Ưng bảo chúng tôi không được lung lay ý chí sao?"

" Phải."

Hoắc Kình thở ra nặng nề, ngây ngốc cười một tiếng chua xót.

" Cảm ơn cậu, Ngạo Thiên. Tôi phải xin lỗi mọi người nữa, vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng nhiều người lắm."

Ngạo Thiên nhìn Hoắc Kình, chỉ muốn ôm lấy anh, an ủi một chút nhưng lý trí lại không cho phép. Đành vậy, y chỉ vỗ nhẹ vai anh một cái rồi xoay người ra ngoài.

Hoắc Kình ngồi xuống giường, lấy di động ra gọi cho người nào đó.

Bên kia ngay lập tức bắt máy, giọng điệu còn vui vẻ.

" Whale, đã xuất viện rồi chứ?"

Hoắc Kình mỉm cười, " Ừm, đã về nhà rồi."

Tề Lãng một bên kẹp điện thoại bên tai, lại nhìn Hannah tỏ ý xin lỗi rồi bay ra ngoài, tìm một chỗ vắng nói chuyện.

" Ha, vậy có muốn ăn gì không?"

Hoắc Kình chớp chớp mắt, cũng đăm chiêu suy nghĩ.

" Ừm, lâu lắm rồi chưa ăn sushi đó, sushi trứng cá nha."

Tề Lãng nhìn ánh mặt trời chói chang, nheo nheo mắt lại, cười rộ lên.

" Được được, muốn gì cũng được cả. Thế thì tôi sẽ làm, tối mang qua cho anh. Vậy nhé, nghỉ ngơi đi, tôi còn làm việc. Hoắc Ưng sẽ không tha cho tôi đâu."

Nói rồi, cậu cúp máy, trở vào quán.

Hoắc Kình rũ mi mắt nhìn màn hình điện thoại đã tắt cuộc gọi, chỉ còn hiện lên hình ảnh của hai người.

Đồ ngốc, cậu muốn lừa ai đây chứ? Còn bảo là Hoắc Ưng sẽ không tha sao? Đồ ngốc, cái đồ ngốc này...
Bình Luận (0)
Comment