Sau khi tốt nghiệp ở trường Y, Ngọc Diệp thực tập tại một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố, không chỉ thế, không biết từ lúc nào cô đã trở thành hoa khôi của bệnh viện, khắp khoa nội khoa ngoại đều biết đến danh cô nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp lại tài giỏi ấy. Trong khoa có mấy bác sĩ nam theo đuổi Ngọc Diệp, mấy anh chàng ấy rất kiên trì, mong được người đẹp chấp nhận nhưng lần nào cũng chỉ nhận được cái nhã ý mỉm cười cùng câu nói: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi."
Cô đã không còn là cô gái bướng bỉnh lúc nào cũng thích chứng minh mình, giờ đây cô bình lặng và trở nên chững chạc hơn rất nhiều. Từ khi mất đi Đại Phong, Ngọc Diệp cảm giác mình đã thay đổi rất nhiều, cô nhớ anh, cũng chính nỗi nhớ ấy làm cô biết mình đã vô tâm như thế nào đối với một người yêu mình. Khi con người ta mất đi thì mới biết trân trọng, trước kia Ngọc Diệp luôn bật cười khi đọc câu đó, nhưng giờ cô lại cảm thấy câu nói này rất hay, hay vô cùng.
Trong các bác sĩ mới, có thể nói Ngọc Diệp là người rất chăm chỉ và hết mình với công việc, nếu có ca trực, cô đều không từ chối, đôi khi còn vui vẻ thay ca cho đồng nghiệp nếu họ bận. Một buổi chiều, cô mặc áo blouse trắng đi xuyên qua bên kia đường mua một ly cà phê nóng. Trong căng tin bệnh viện cũng có cà phê, nhưng không hiểu sao chiều nào cô cũng phải ra đây uống một cốc cà phê của bà chủ quán này, như một thói quen, cũng giống như thói quen mỗi lúc có thời gian là cầm cuộn len lên đan qua đan lại... Đã đan rất thành thạo, đang rất nhanh... nhưng cô không hiểu sao... đan mãi mà vẫn không hoàn thành được một cái khăn choàng cổ.
Mua được cà phê, Ngọc Diệp đứng bên vệ đường chờ đèn xanh. Cô đưa tay xoa xoa phía gáy mình, cả buổi chiều phải bận rộn với hồ sơ bệnh án, cổ cô mỏi, nhưng không vì thế mà cô bỏ qua bất kì chi tiết nào để mang lại cơ hội cứu chữa bệnh nhân...
"Bé trai... cẩn thận!" Cô bỏ ly cà phê và xông ra đường theo bản năng khi nhìn thấy một cậu bé chừng sáu tuổi đã vượt đèn đỏ đi lang thang giữa đường lộ.
"Á..."
Là tiếng la của đứa bé...
"Đi đứng kiểu gì vậy hả? Là mẹ mà không biết chông chừng con sao?" Ông tài xế trên chiếc taxi đưa đầu ra cửa xe thét lên.
Ngọc Diệp cố chống tay ngồi dậy, cúi cúi đầu: "Xin lỗi ông... xin lỗi."
Giọng cô ấm áp, không nhanh không chậm, khiến chính ông tài xế cũng siêu lòng, ông ta không nói gì mà lái xe đi mất. Ở đây, Ngọc Diệp ôm đứa bé ngồi dậy, đỡ bé đứng lên, còn mình khụy xuống phủi bụi trên người nó.
"Cháu có sao không? Đau ở đâu không?"
"Không ạ..." Bé trai láu lỉnh lắc lắc đầu, nhưng nó chỉ vào vết trầy trên lòng bàn tay của cô: "Cô bác sĩ ơi... tay cô chảy máu rồi."
Cô nhìn lại tay mình, có lẻ là do xây xát với mặt đường, nhưng cô không hề để tâm, chỉ nhìn đứa bé rồi mỉm cười dịu dàng: "Không sao đâu... bố mẹ cháu đâu? Cô đưa cháu đi tìm họ..."
"Nhà cháu cạnh bệnh viện, chỗ siêu thị mini..."
Thằng bé chỉ vào cái siêu thị nằm sát bên bệnh viện, Ngọc Diệp nhìn theo rồi đứng dậy, nắm tay nó dẫn đi, vừa đi vừa cười nói với cháu bé tinh nghịch. Cô quên phủi bụi trên người mình, quên vết thương đang rỉ máu trên tay mình... vì cô là bác sĩ.
Ở một góc đường... người đàn ông đó siết tay thành nắm đấm nhìn theo từng cử chỉ của cô. Cô nhẹ nhàng dẫn thằng bé đi, chốc chốc lại mỉm cười với nó, nói chuyện với nó vui vẻ... Là cô. Chính là cô.
Anh cố lấy lại nhịp thở, thả lỏng tay mình ra rồi quay đầu đi về chiếc ô tô đang đỗ bên vệ đường. Không thể nhìn thêm nữa, anh sợ mình, sợ chính cái mềm yếu của mình sẽ khiến anh thua thêm lần nữa... Dù biết rằng, người hôm nay anh gặp, không phải là Lưu Ngọc Diệp của trước kia.
Sau khi Thiên Nghi từ Mĩ trở về thì rất ít dành thời gian để thư giản đầu óc, Ngọc Diệp phải vất vả lắm mới thuyết phục được Thiên Nghi cùng mình đi mua sắm. Cô biết Thiên Nghi tự giam mình trong công việc để quên đi nhiều thứ, nhưng cô là bác sĩ, hơn ai hết cô hiểu sức khỏe của Thiên Nghi là quan trọng nhất.
Buổi sáng chủ nhật, Ngọc Diệp cùng Thiên Nghi đến siêu thị mua đồ lặt vặt về sử dụng trong nhà. Tiểu Quỳnh bận đi chụp ảnh, Lam Linh bận giải quyết hợp đồng, còn Hải Băng bận nhất, đang chuẩn bị bước sang thế giới phim ảnh.
Trong siêu thị tấp nập người, thường thì chủ nhật siêu thị luôn nhiều người như thế. Thiên Nghi đi một lát thì vào trong cửa hàng ăn uống ngồi nghỉ, cô ấy lấy máy tính ra và tiếp tục công việc của mình, luôn luôn như thế. Chỉ còn Ngọc Diệp tất bậc tự kéo giỏ hàng mua những thứ linh tinh còn lại. Cô đi sang một cửa hàng quần áo, Ngọc Diệp nhìn vào cái áo khoác màu xanh rêu... nếu có anh, nếu có anh lúc này, cô sẽ tự tay khoác vào cho anh.
Cô hít vào thật sâu, lấy lại bình tĩnh và nụ cười. Dù sao, cũng chờ lâu như vậy rồi, chờ thêm nữa cũng chẳng sao.
Lúc xoay người định rời khỏi cửa hàng, cô vừa ngẩn mặt lên thì toàn thân như đong đá. Người trước mặt, ngay trước mắt cô là người cô mòn mỏi đợi trông suốt sáu năm qua, là chủ nhân của cái khăn choàng cổ đan hoài đan mãi vẫn không hoàn thành. Anh nhìn cô chăm chăm, cô cũng không rời mắt mình khỏi gương mặt anh. Ngọc Diệp muốn xác định đây là sự thật, là anh xuất hiện, anh đã quay về chứ không phải là người đàn ông nào khác giống anh.
Không biết vì sao nước mắt lại rơi lúc này, cô không muốn khóc nhưng những giọt nước kia cứ thích lắng đọng trên khóe mắt. Cuối cùng anh cũng chịu tha thứ cho cô và trở về, cô hứa với mình, với anh, với trời đất là sẽ không để anh thất vọng lần nào nữa...
Khó khăn lắm, cô mới cất được giọng mình, nó có phần nghẹn ngào lẫn xót xa: "Đại... Phong... anh.."
Những câu từ còn lại bị gián đoạn khi hiện tại, bên cạnh anh không chỉ có mình anh, một cô gái chạy đến choàng lấy cánh tay anh, cánh tay mà trước kia chỉ có thể ôm lấy cô, chỉ có thể dành cho mình cô nắm lấy.
"Anh! Anh đi đâu vậy?"
"À... anh đi dạo." Anh mỉm cười dịu dàng với cô gái đó. Anh bỏ quên ngay trước mắt mình một linh hồn gần như đỗ vỡ.
"Ai..." Cô gái định quay lại hỏi 'Ai vậy' nhưng khi trông thấy Ngọc Diệp, cô đã mỉm cười thật tươi: "Bác sĩ Lưu, chị cũng đến đây sao?"
Ngọc Diệp cắn chặt môi mình, cô cố nói: "Ừm."
Anh vẫn nhìn người đối diện, mắt không ngừng quan sát biểu hiện trên gương mặt của cô, cô chau mày vẻ khó nhọc, anh không muốn, không muốn mình và cô gặp nhau trong hoàn cảnh này, nhưng khi trông thấy dáng cô đứng đờ đẫn trước cửa hàng áo nam, anh không thể khống chế được mình, anh muốn hỏi cô, lúc này đây, cô đang nhớ về anh hay là một người đàn ông nào khác. Anh không cho là cô nhớ về mình, anh chỉ đau đớn khi nghĩ cô sẽ lựa cho người đàn ông của cô một thứ gì đó. Anh tiến đến đây chỉ để nhìn cô, anh muốn hỏi nhưng lại không thể lên tiếng.
Nhưng anh có biết rằng, người đàn ông ấy... chính là anh.
"Chị lựa áo cho bạn trai à?" Cô gái tiến đến cạnh Ngọc Diệp, tươi cười hỏi.
Cô có nên trả lời không, có nên trả lời hay không, cô nhìn anh, nhưng anh vẫn đứng chôn chân tại đó không lên tiếng nữa.
"Không phải... chỉ là thấy đẹp nên lựa xem vậy thôi." Nếu là trước kia, Lưu Ngọc Diệp sẽ nói 'có' để chọc tức anh, còn bây giờ, cô biết dù mình nói 'có' thêm mấy trăm lần thì anh mãi mãi cũng chẳng để tâm nữa đâu.
"Anh Phong..." Cô gái lay lay tay của Đại Phong.
Có thứ gì đó đang bóp nghẹt tim Ngọc Diệp, cô nhíu mày rồi lại thả lỏng. Hơi thở không ổn định cô cũng có thừa khả năng kiềm chế. Lúc này, cô mỉm cười nhìn cô y tá lanh lợi ấy. Đại Phong nghe tiếng gọi nên cũng mỉm cười đầy yêu thương: "Sao thế?"
"Anh quen bác sĩ Lưu sao?"
Đại Phong im lặng, Ngọc Diệp im lặng. Cả hai rơi vào im lặng. Cô nghĩ anh sẽ trả lời ra sao? 'Người yêu cũ', 'kẻ phản bội', 'người bạc tình',…Ngọc Diệp bắt đầu suy diễn ra nhiều câu để anh nói. Nhưng kết quả anh chỉ trả lời vỏn vẻn hai từ.
"Là bạn." Là bạn sao? Anh và cô từng ôm nhau mỗi khi trời lạnh, từng cùng ngồi trên mô tô dạo quanh thành phố, từng hôn nhau, nói những lời yêu thương cùng nhau, thậm chí anh còn hứa là chỉ biết yêu mỗi mình cô. Thế cũng có thể coi là bạn à?
"Vậy sao… chị Diệp là trưởng khoa bên khoa của em đang làm… mấy tháng nay em về đây làm, chị ấy luôn đối xử vô cùng hòa nhã với em… Có duyên quá rồi… Hay là chúng ta đi đâu ăn gì để làm quen đi!" Cô ấy lại hỏi Đại Phong: "Được không anh?"
"Anh… sao cũng được."
"Xin lỗi… tôi còn có bạn đang đợi... Hai người cứ tự nhiên đi." Rồi cô nở nụ cười xinh đẹp như ngày nào, nhưng không phải với anh mà là với Gia Tư – cô y tá lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ ấy – vị hôn thê của người cô mong chờ suốt thời gian dài ấy.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt chị."
Cô kéo giỏ hàng đi ngang anh, không nhìn lại, anh cũng không dõi theo. Giờ đây, cô mới hiểu rằng phía sau mình sẽ không còn bất kì ánh mắt nào nữa, hiện tại, anh là của người khác, anh đã sắp có một gia đình hạnh phúc và người vợ ấy tốt hơn cô gấp ngàn lần, Gia Tư vừa xinh đẹp lại vui tươi, hiểu ý người khác và hơn hết, cô ấy vô cùng yêu Đại Phong. Ngọc Diệp phải bắt đầu buông tay thôi, trước kia cô không trân trọng anh, giờ mất anh rồi là lẻ đương nhiên, cô không có quyền trách anh, nếu có trách chỉ có thể trách cô ngu ngốc để đánh mất thứ vốn dĩ là của mình rồi mới biết tiếc nuối hối hận.
Là bạn? Với anh, cô chỉ là một người bạn mà qua đường chào cũng không sao, không chào cũng không mất mát. Cô không còn là vị tiểu thư lúc nào cũng được anh yêu chiều, cô mất đi vị trí đó rồi… Bước nhanh ra khỏi khu vực đó, cô cảm nhận có thứ gì đang lăn dài trên má, lắng đọng trên cái cằm nhỏ nhắn… Cô đi nhanh hơn nữa, như đang chạy trốn, để anh đừng nhìn thấy vẻ mặt thê thảm này… Dù biết rằng, anh mãi mãi không đuổi theo cô nữa.
"Ngọc Diệp? Diệp…"
Thiên Nghi bước đến thấy Ngọc Diệp đã khụy xuống trước một cửa hàng bán quần áo tình nhân. Cô ấy ngồi thơ thẩn không nói gì, mắt rưng lệ.
"Diệp sao vậy?"
"Nghi à… Diệp gặp Đại Phong rồi."
Lời nói này khiến Thiên Nghi giật mình, đã một khoảng thời gian dài như thế, ai cũng ngỡ rằng Đại Phong sẽ không về, chỉ mình Ngọc Diệp tin, tin rằng anh sẽ tha thứ và trở về đây. Hôm nay, Ngọc Diệp đã đúng.
"Anh ấy đâu?"
"Phía sau… cửa hàng áo nam dãy D."
"Để Nghi đi tìm anh ấy."
Cô đứng dậy định đi nhưng Ngọc Diệp lại nắm tay cô lại, ngẩn đôi mắt đầy lệ lên vẻ mặt tha thiết: "Đừng đi… đừng làm phiền anh ấy nữa… " Sao có thể gọi là phiền, chờ đợi suốt như thể, chẳng phải mong là có ngày này hay sao?
"Ngọc Diệp… Diệp sao vậy? Sao không đến nói rõ với Đại Phong, Diệp chờ anh ấy, Diệp yêu anh ấy, nói cho anh Phong biết đi!"
"Anh ấy có vợ sắp cưới rồi…"
Thiên Nghi nghe như sét đánh ngang tay, Đại Phong, Đại Phong đã có vợ sắp cưới, người đó từng hứa chỉ yêu mình Ngọc Diệp giờ đã sắp là chồng của người ta. Thiên Nghi nhìn Ngọc Diệp, cô ấy như mất hoàn toàn sức lực, tình yêu bị đánh đỗ hoàn toàn, không còn cơ hội để bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ.
"Đừng như vậy mà Diệp…"
"Anh Phong bỏ Diệp rồi… anh ấy bỏ rơi Diệp rồi Nghi ơi…"
Ngọc Diệp ôm lấy Thiên Nghi, khóc trên vai cô ấy. Thiên Nghi thẩn thờ suy nghĩ điều gì đó… Sao tình yêu của họ lại trái ngang thế kia..
"Không sao… không sao cả…"
"Nghi… Diệp mất anh ấy rồi… mất Đại Phong thật rồi…"
Giữa siêu thị đông người, hai cô gái ôm nhau, một cô gái khóc òa lên. Ai ai cũng nhìn ngó, nhưng họ không quan tâm nữa. Hết rồi sự mòn mỏi đợi mong, tình yêu cho đi trong khoảng thời gian qua chỉ là hoài mộng.
Ngọc Diệp xinh đẹp, giỏi gian, biết bao chàng trai theo đuổi, những bác sĩ nam trong bệnh viện hết người này đến người khác chung tình yêu cô, nhưng cô nào màn tới, cô chờ người yêu cô, người cô yêu. Nhưng đến giờ phút cô ngồi ở đây khóc, cô mới biết tình yêu đổ vỡ rồi thì tất cả chỉ còn con số không… Không thể quay lại được nữa rồi…
Từ nay… thôi chờ mong, thôi thương nhớ, chỉ còn biết chúc cho anh hạnh phúc bên người biết trân trọng và yêu anh hơn em…
Thiên Nghi xoa xoa vai Ngọc Diệp, cô không khóc, thậm chí là không thể khóc nữa. Trong những tháng ngày dài đăng đẳng vừa qua, cô mất đi hết nước mắt và không còn biết khóc là gì. Nhưng khi trái tim đau đớn, cô chỉ còn cách tạo ra vết thương khác đau hơn nữa… Ngọc Diệp… người bạn tốt của cô đang đau khổ, cô cũng vô cùng xót xa… Chỉ trách ông trời sao quá trái ngang…
Thoáng chốc thời gian trôi qua nhanh như thế, giờ họ không còn là mấy cô gái ở cái tưổi gà bông lúc nào cũng cười nói vui vẻ, thích làm gì thì làm, yêu thì yêu, hận thì hận. Họ giờ đã biến đổi thành một linh hồn khác, một trái tim khác, nhưng đó cũng chỉ là trái tim được tồn tại nhờ vào sự tuần hoàn của máu. Nó vẫn biết đau, thậm chí còn đau đớn hơn trước kia hàng nghìn lần.
Chuyện Đại Phong quay về khiến ai cũng bất ngờ, nhưng điều bất ngờ hơn là Đại Phong có vợ sắp cưới. Ngọc Diệp từ ngày ngồi khóc nghẹn ngào tại giữa siêu thị thì đã không có bất cứ biểu hiện nào nữa. Vẫn phải sống thôi, đâu còn lựa chọn khác. Nhưng đám bạn trông thấy Ngọc Diệp như vậy thì không khỏi đau lòng.
Ngọc Diệp từ ngày gặp Đại Phong ở siêu thị thì đã không còn trực tiếp gặp anh lại lần nào nữa, nhưng mỗi ngày cô đều trông thấy một chiếc xe hơi đến tận bệnh viện đưa Gia Tư đến và đón cô ấy về. Mỗi lúc như thế cô đều tự cười nhạo chính mình, cô còn tư cách gì để xen vào cuộc sống của anh nữa chứ... Cô không còn gì cả.
Giờ nghỉ trưa ở bệnh viện, Ngọc Diệp ngồi trong phòng làm việc của mình, cô đem cuộn len ra đan, không hề có mục đích, chỉ theo thói quen mà làm. Sáu năm qua cô đã dùng việc đan len mà để bù lấp nỗi nhớ nhung của mình, để cô có đủ quyết tâm mà chờ đợi một ngày anh sẽ quay về bên cô. Nhưng xem ra là cô quá khờ dại rồi, vì sao cứ nghĩ rằng anh sẽ quay về? Cô không hề biết, có lẽ cô tin rằng tình cảm trước đây vẫn còn, anh ra đi chỉ là trách cô quá vô tâm. Giờ tất cả đã hết rồi, việc cô làm đã trở thành một màn độc diễn mà chỉ mình cô muốn xem.
Lo thẩn thờ suy nghĩ mà Ngọc Diệp đan sai hai móc, lúc cô giật mình phát hiện thì lại có cảm giác phía cửa có người, cô ngẩn đầu nhìn lên, động tác trên tay nhất thời ngưng lại. Đại Phong đứng sừng sững ở cửa, anh nhìn cô chăm chú, cô cũng nhìn anh. Không gian thời gian như ngừng lại để dường chỗ cho thời khắc của họ. Cuộn len trong tay của Ngọc Diệp rơi xuống lúc nào cô cũng chả hay.
Trong mắt cô chỉ còn có anh, vậy trong mắt anh, cô còn có vị trí nào hay không?
Anh hơi chau mày, thật không biết mình nhìn lầm hay vì bản thân quá bi thương mà nhìn thấy trong mắt cô đã long lanh nước, cô đang khóc sao? Anh dời ánh mắt đi nơi khác, tự nhiên bước đến nhặt cuộn len lên, tim anh lại đau đớn, trước kia cô không hề thích đan len, bây giờ vì sao lại đan? Là vì ai? Một người đàn ông khác hay sao? Đại Phong đặt cuộn len xuống bàn, quay lưng định đi ra ngoài thì phía sau vang lên một giọng nói ấm áp quen thuộc.
"Đại Phong..."
Tiếng gọi đó làm thức dậy toàn bộ tình cảm đã được anh chôn cất kĩ lưỡng ở đáy con tim. Nay cô gọi, anh đứng lại không biết nên quay đầu hay bước tiếp, cả người chỉ là một khoảng hư vô.
"Đại Phong..." Cô lại lần nữa, hy vọng anh sẽ quay đầu nhìn mình một lần.
Vừa đúng lúc bàn chân anh chuyển động thì phía cửa đã có hai người đi vào. Một là Triệu Gia Tư, một là bác sĩ Bùi Nhân Vũ. Hai người vừa thấy Đại Phong ở trong văn phòng của Ngọc Diệp thì không khỏi bất ngờ, Gia Tư chạy lên phía trước nắm lấy tay Đại Phong, hỏi anh: "Sao anh ở đây?"
"Anh đến... tìm em."
Ngọc Diệp ở phía sau đứng chôn chân, cô cố nhanh tay gạt nước mắt rồi không nói gì. Bùi Nhân Vũ đến bên bàn, nhìn thoáng qua mắt Ngọc Diệp, anh cũng không tiện hỏi, thấy không khí ngột ngạt, anh cầm cuộn len lên, tỏ thái độ vô cùng phấn khích.
"Ôi Ngọc Diệp, em đúng là tốt với anh nha, hôm qua anh vừa nói muốn có khăn choàng, hôm nay em đã tập đan rồi, lại còn màu xám tro anh thích nữa chứ..."
"Anh..."
`Không để Ngọc Diệp biện minh, Gia Tư đã hớn hở xen ngang: "Thật sao? Hai người đúng là một cặp trời sinh, em thấy mấy đàn chị trong khoa nói hai anh chị đang yêu nhau, lúc đầu em còn không tin, không ngờ là thật."
"Không..."
"Ngọc Diệp này, em thấy chưa, thanh danh của anh bị em hủy hoại rồi, em thấy có nên bù đắp không?"
Bùi Nhân Vũ cũng không khách khí mà trêu đùa làm Ngọc Diệp cứng miệng không thể nói tiếp. Cô đưa mắt nhìn Đại Phong, anh cũng nhìn thoáng qua cô chưa đầy ba giây thì đã quay sang mỉm cười dịu dàng với Gia Tư.
"Em ăn gì chưa?"
"Chưa nữa, em vừa mới cùng bác sĩ Bùi đi xem tình hình bệnh nhân. Bây giờ thì có thể đi ăn trưa rồi." Gia Tư ôm cánh tay của Đại Phong, nũng nịu như đứa trẻ: "Hay là mời bác sĩ Bùi với bác sĩ Diệp đi ăn cùng luôn đi. Bên cạnh bệnh viện mới mở một nhà hàng thì phải."
Lời nói của Gia Tư không làm cho Đại Phong có bất kì biểu hiện nào, anh quay sang từ tốn lịch sự với hai người còn lại: "Không biết hai người có bận không?"
"Tôi cũng chưa ăn gì đây." Bùi Nhân Vũ rất nhanh đáp.
Sau đó ba người cùng nhìn về phía Ngọc Diệp, cô lấy lại vẻ tự nhiên mà khéo léo từ chối: "Thật ngại quá, tôi có hẹn trước với một người bạn rồi."
Cô thật không có can đảm để nhìn anh bên cạnh Gia Tư mà nói cười vui vẻ, cô dù có mạnh mẽ kiên cường thế nào cũng chỉ là một cô gái yêu anh. Ngoài cách trốn tránh, Ngọc Diệp không biết mình nên làm gì để đối mặt. Bùi Nhân Vũ thấy vậy nên cũng từ chối, anh không muốn làm kì đà cản đường người khác.
"Vậy hẹn hôm khác đi, tôi không muốn làm bóng đèn."
"Bác sĩ Bùi, anh không muốn làm bóng đèn hay vì người hẹn riêng với bác sĩ Diệp là anh?"
"Cô thật là..."
Không ai biết để ý bàn tay Đại Phong đang nắm chặt đến mức các khớp tay đều trắng bệch, anh nhìn Ngọc Diệp đã ngồi xuống bàn, cất cuộn len vào tủ rồi chăm chú xem bệnh án, không màn đến sự có mặt của anh. Thế là Đại Phong cũng không muốn ở nơi này làm bóng đèn, anh chậm rãi nói: "Tạm biệt." Cũng không biết là nói với người nào.
Đợi khi bóng dáng ấy khuất dần, Ngọc Diệp mới dám ngẩn đầu nhìn theo, bên ngoài trống trơn, nước mắt cô vì thế cũng rơi xuống. Bùi Nhân Vũ thu lại nụ cười phóng khoáng vừa rồi, anh rút khăn giấy đặt ở trên bàn rồi tự tay lau nước mắt trên má cho cô, cả giọng nói của anh cũng nghiêm túc hơn.
"Cần gì phải thế?"
"Anh cố tình?"
Bị hỏi ngược lại, Bùi Nhân Vũ không còn gì để biện minh, đúng là vừa rồi anh cố tình nói cô đan khăn choàng là vì anh, ngay cả anh cũng không biết vì sao mình lại làm chuyện như thế. Ngọc Diệp thấy anh không đáp, cô tự mình lấy khăn giấy lau đi nước mắt rồi không quan tâm đến anh nữa, Bùi Nhân Vũ biết mình sai nên kéo ghế đến ngồi xuống cạnh cô, cất giọng nài nỉ.
"Ngọc Diệp, em xem bộ dạng của em bây giờ kìa, người khác nhìn vào cứ nghĩ là anh bắt nạt em đó." Cô vẫn không có ý định tiếp chuyện nên Bùi Nhân Vũ đành nói tiếp: "Thôi cho anh xin, em đừng giận nữa có được không. Anh làm vậy không phải là muốn tốt cho em ư? Để người khác mà biết em đi yêu vị hôn phu của người ta thì sẽ thế nào hả?"
"Mặc kệ em."
"Sao anh mặc kệ em được đây? Thôi mà, đừng giận nữa, anh mời em đi ăn?"
"Vừa rồi em có nói là em hẹn với người khác, anh không nghe rõ à?"
Bùi Nhân Vũ cười hì hì: "Không phải người bạn đó là anh ư?"
Bộ mặt trơ trẻn của vị bác sĩ này làm Ngọc Diệp cũng không thể tiếp tục giận, cô trừng mắt nhìn anh: "Bùi Nhân Vũ!"
"Được, xuống canteen bệnh viện đi, anh mời em luôn."
Thái độ đùa giỡn bỡn cợt này Ngọc Diệp đã quá quen nên không muốn tiếp tục tranh luận nữa, cô biết đấu khẩu với loại người như Bùi Nhân Vũ, cô chỉ là kẻ thua cuộc. Ngọc Diệp đành cố gượng cười trêu anh: "Bác sĩ Bùi, anh đừng có keo kiệt đến mức đó, có ai mời người khác đi ăn lại xuống canteen bệnh viện không?"
"Em không biết gì hết, ở đó tập hợp bác sĩ các khoa, em ngồi một chỗ cũng có thể nghe ngóng được các sự kiện trong bệnh viện, không cần xem thời sự cũng biết tận tường, vừa ăn vừa biết sự đời, có phải vẹn cả đôi đường không?"
Ngọc Diệp bật cười bởi cái lí luận này, Bùi Nhân Vũ thấy cô cười như vậy nên cũng an lòng, dứt khoát đứng dậy kéo tay cô đi xuống canteen ăn bữa ăn vẹn cả đôi đường của anh.
Tối Ngọc Diệp một mình tự lái xe về nhà, xe chưa đến cổng đã thấy ngay một dáng hình quen thuộc. Bàn tay trên vô lăng ủa Ngọc Diệp cũng run rẩy theo đó, cô chậm rãi dừng xe, khó khăn lắm mới có đủ can đảm mà bước xuống.
Vừa thấy bóng dáng cô, Đại Phong đã như kẻ điên mà chạy nhào đến ôm siết lấy Ngọc Diệp. Cô bất ngờ, anh càng ôm chặt hơn, nỗi thống khổ như thấm vào từng mạch máu. Ngọc Diệp không biết làm gì, nước mắt cô rơi xuống, vòng tay ôm lấy anh. Phải rất lâu sau, giọng anh khản đặc, anh nói.
"Rốt cuộc là em muốn sao?"
"Em không muốn gì cả."
Đúng thế, cô chưa từng đòi hỏi anh, trước kia vì đòi hỏi quá nhiều nên giờ đây cô mới không dám đòi hỏi, cô sợ cô nói ra, anh từ chối, cô sợ mình quá tham lam, lại ảnh hưởng đến anh.
Đại Phong buông cô ra, anh nhìn vào đáy mắt long lanh của Ngọc Diệp. Ngọc Diệp đang khóc vì anh, đôi mắt cô vì sao lại buồn thương như thế, đau khổ đến thế?
"Không có anh… Em sống tốt không?"
Cô rất muốn nói không, nhưng không biết sao khi bật ra khỏi miệng là thành từ 'Tốt'.
"Rất tốt."
Bàn tay đặt trên vai của Ngọc Diệp buông lỏng, Đại Phong buông cô ra, thẩn thờ nhìn cô. Anh hy vọng là cô nói không, nếu cô nói thế, anh sẽ giải thích, anh sẽ nói với cô rằng xa cô, anh không hạnh phúc, không hạnh phúc một chút nào cả. Nhưng cô lại trả lời là tốt, thì ra xa anh, cô sống tốt như thế.
Ngọc Diệp mỉm cười: "À… Chúc anh hạnh phúc… Đại Phong! Lần này em thật lòng đấy."
Nói rồi Ngọc Diệp quay đầu đi, cô lên xe rồi lái về phía cổng nhà mình. Người ra mở cửa là Hải Băng, cô ấy nhìn thấy Đại Phong thì lại quay sang nhìn Ngọc Diệp đã lái xe đi vào ga ra. Hai người họ, là ai đau khổ hơn ai đây?
Tối đó Ngọc Diệp một mình trong phòng khóc nghẹn ngào, cô nhìn cả một giỏ len, mỗi cái khăn choàng đều gian dở. Là do cô không đành lòng, cô vẫn đợi, đợi một ngày anh quay về, nhưng sự thật, anh dù có quay về thì không còn là của cô nữa rồi.
Gia Tư luôn hay nói với đồng nghiệp rằng cô ấy có một vị hôn phu vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Lúc nghe thấy, Ngọc Diệp chỉ mỉm cười cho qua, bởi vì tin rằng với cô, không có ai hơn được Đại Phong, nhưng từ ngày thấy anh sánh bước cùng Gia Tư, Ngọc Diệp cô đã hiểu tất cả mọi chuyện, thì ra quả đất này rất tròn.
Từ khi cô chấp nhận chúc anh hạnh phúc thì cô đã quyết định thôi chờ đợi anh, cô thật lòng mong anh hãy thật hạnh phúc bên người con gái đã biết trân trọng anh.
Nửa tháng sau cô nhận được thiệp cưới từ tay của Gia Tư, cô gái ấy vui vẻ mong Ngọc Diệp đến dự tiệc cưới của mình.
"Chị Diệp, chị nhất định phải đến đó."
"Ừm, chị sẽ đến."
Cô đương nhiên sẽ đến, đến để chứng tỏ sự chân thành của mình với tình cảm dành cho anh. Nhìn thoáng ngang tấm thiệp màu đỏ đó, cô lại rất nhớ, nhớ đến từ rất lâu về trước, cô đã ngang bướm bảo với anh.
"Đại Phong! Sau này nếu có đám cưới, nhất định anh phải làm thiệp cưới đẹp nhất cho em!"
Lúc ấy anh cười, ôm chầm lấy cô mà trêu: "Vậy là em đồng ý lấy anh?"
"Có đâu…"
"Rõ ràng là vậy mà…"
Đoạn quá khứ tươi đẹp đó, Ngọc Diệp đã hứa là chôn sâu trong lòng, nhưng mỗi khi có tác động, nó đều cuộn trào dữ dội khiến cô không thể không nhớ đến.
"Chị Diệp!"
Bị Gia Tư gọi, Ngọc Diệp giật mình bừng tỉnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xinh xắn đó, Gia Tư lúc này mới đi đến ngập ngừng hỏi: "Chị và anh Phong… từng yêu nhau đúng không?"
Thật không ngờ đến Gia Tư lại hỏi về chuyện này, Ngọc Diệp kinh ngạc nhìn cô ấy rồi cố lấy bình tĩnh mà trả lời: "Đó là chuyện của trước kia, giờ đây chị chỉ mong anh ấy hạnh phúc."
"Nhưng anh ấy đâu có hạnh phúc…"
"Gia Tư?" Cô nghi hoặc nhìn Gia Tư.
Ngược lại Gia Tư lại ôn tồn nói: "Chị Diệp, anh Phong rất yêu chị, lúc đầu em không biết người anh ấy luôn dõi theo là chị, có lần em thấy trong ví anh ấy có ảnh của chị, lúc ấy em có hỏi, nhưng anh ấy nói chị không yêu anh ấy nữa rồi." Gia Tư tiếc nuối nói thêm: "Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy mà, sao phải làm khổ nhau như thế?"
"Em nói gì vậy Gia Tư? Em và Đại Phong sắp kết hôn rồi, đừng có nghĩ linh tinh như thế nữa…"
Gia Tư kinh ngạc thốt lên: "Kết hôn? Chị nói ai? Em và anh Phong sao?"
"Không phải như vậy sao?" Lúc này Ngọc Diệp mới nhìn qua tấm thiệp cưới, cô cầm lên, sau đó nghe rất rõ tiếng nổ trong đầu mình, tên chú rể…không phải Đại Phong. Ngọc Diệp bức xúc đứng bật dậy giơ tấm thiệp lên: "Sao… Sao… Đại Phong không phải vị hôn phu em hay nói sao?"
Bấy giờ Gia Tư mới phát giác, cô đã hiểu rõ Ngọc Diệp đang hiểu lầm cái gì, Gia Tư bất lực lắc đầu rồi lại thở dài: "Anh Phong là anh họ em mà."
"Cái gì?"
Ngọc Diệp đứng giữa căn phòng không có thêm một âm thanh, cô thấy tim mình rất đau, đau cho anh, cho cô, cho mối tình này. Tình cảm từ thời còn niên thiếu đến bây giờ đã hơn mười năm vậy mà họ lại hết lần này đến lần khác để mất nhau.
Suốt cả buổi chiều ngày hôm đó Ngọc Diệp gọi điện cho Đại Phong, anh không hề bắt máy, cô bỏ luôn công việc mà chạy đến nhà anh, ngồi đợi bên ngoài suốt năm giờ cũng không có ai về. Cô ngã khụy xuống đất, ôm lấy đầu gối mà cúi đầu khóc nấc lên, miệng không ngừng gọi: "Đại Phong! Anh quay về đi! Đại Phong…"
Xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, cả tiếng bước chân của ai đó cũng ngưng hẳn. Trong cái bóng tối lờ mờ của hành lang, cô ngồi đó vẫn khóc, vẫn gọi tên anh, anh đứng chết chân đó nhìn cô, hai tay không ngừng run rẩy.
Lưu Ngọc Diệp ngày nào nay vì anh mà ngồi đây khóc và gọi tên anh nghe sao mà não nề đến thế. Rốt cuộc là tại sao? Là ai sai ai đúng?
"Sao phải khóc?"
Anh lên tiếng, Ngọc Diệp cũng thôi khóc, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, cả đôi mắt đỏ hoe vương lệ. Ngay lập tức cô đứng bật dậy nhào đến ôm chặt lấy Đại Phong: "Em sai rồi, là em sai, em nói dối anh, thật ra không có anh em sống không hề tốt, em luôn chờ anh, em luôn yên anh! Đại Phong! Đừng rời xa em, em rất yêu anh…"
Đại Phong tựa đầu vào mái tóc của Ngọc Diệp, anh hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe cô nói câu này. Từ lúc thấy cô ôm Thiên Nghi trong siêu thị đông người mà khóc, anh đã tin lời của Thiên Nghi. Thiên Nghi nói Ngọc Diệp chờ anh suốt sáu năm qua, Thiên Nghi nói Ngọc Diệp đã dùng thời gian của sáu năm cuộc đời mình để chứng minh tình yêu với anh. Nhưng lúc ấy anh vẫn còn phân vân, cho đến hôm nay, đứng nhìn cô nơi này, anh mới dám khẳng định, hiện tại đây, tình yêu của cô không còn như xưa nữa, cô của ngày hôm nay, yêu anh và sẵn sàng chờ anh.
Thấy anh mãi im lặng, Ngọc Diệp buông anh ra, nắm chặt tay anh mà nói hết lòng mình: "Đại Phong! Những năm qua em luôn chờ anh, em học đan len cũng vì anh, nhưng chưa lúc nào em đan hoàn thành, bởi vì anh chưa về nên mọi thứ đều không thể hoàn thành. Em biết mình rất ngang bướm, là em vô tâm nên mới không hiểu rõ tình cảm của mình, bây giờ em hiểu rồi, em biết mình yêu anh, thì ra khi mất anh, em mới biết rằng mình yêu anh nhiều đến thế… Em yêu anh! Đại Phong!"
Từng lời đi vào trái tim Đại Phong, anh không nói gì được nữa, cảm xúc đều bủa vây chặt mọi thứ. Đại Phong giữ lấy khuôn mặt Ngọc Diệp, cúi đầu hôn lên môi cô, giải tỏa nỗi nhớ dài đằng đẵng suốt bao năm… Kết thúc nụ hôn, Ngọc Diệp dựa vào ngực anh, lúc này anh mới ôm cô mà nói: "Ngọc Diệp… Chúng ta làm lại từ đầu nhé?"
Nước mắt càng rơi nhiều hơn, Ngọc Diệp gật đầu, hạnh phúc ôm lấy anh.
Giữa hàng vạn người, gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau rồi quay lại với nhau. Tất cả cũng chỉ là định mệnh.