Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 1

Ngày 11 tháng 11 năm 2228, toàn trái đất bị virus xâm lấn, tất cả người dân đều bị nhiễm virus. Trong đó có đến 40% dân số bị biến thành zombie, 20% trở thành người có dị năng – dị năng giả, phần còn lại vẫn là người bình thường.

Không ai biết được virus đến từ đâu. Tuy nhiên, hầu hết các nhà khoa học đều đưa ra phỏng đoán rằng, thiên thạch rơi xuống vào năm 2227 đã mang đến một vật chất dị thường nào đó, sau một năm đã lên men làm bùng nổ virus.

Hiện tại đã là ba năm sau tận thế. Trong ba năm, nhân loại cùng zombie chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, mà cuộc chiến giữa con người với con người cũng đã bắt đầu bộc phát.

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ thí nghiệm của một dị năng giả. Dị năng giả có thể hấp thu tinh hạch cùng thuộc tính dị năng với mình, nghe đồn có một dị năng giả sau khi hấp thu tinh hạch cùng thuộc tính xong đã trực tiếp thăng cấp.

Ngày 17 tháng 5 năm 2231, 14 giờ 28 phút chiều.

Trong căn cứ Hy Vọng đang diễn ra minh tranh ám đấu, mà tình hình ngoài căn cứ Hy vọng cũng chẳng hề tốt hơn.

Biệt thự Tinh Hồ trước tận thế là căn biệt thự xếp hạng 3, bây giờ đã bị động đất phá hủy, trở thành một đống phế tích. Giữa phế tích một đám người đang đứng thành vòng tròn, bị bọn họ bao vây chính giữa là “kẻ phản bội” của căn cứ Hy Vọng – Mục Hành và Du Lãnh.

Mục Hành phun ra búng máu trong miệng, nhìn nhìn đám người xung quanh, cười lạnh một tiếng: “Phái ra tận 12 tên cận vệ đuổi theo bọn tao, mày sợ bọn tao đến thế cơ à?”

Lúc Mục Hành nói chuyện, người đang được ôm trong ngực càng mất đi vài phần khí lực. Mười hai tên cận vệ là nguồn sức mạnh lớn nhất của căn cứ Hy Vọng, nghe đồn bọn họ mỗi người đều mang trong mình dị năng cấp sáu. Mục Hành cười khổ, sợ rằng lần này thật sự không thể thoát ra nữa rồi…

Lê Ngọc tiến vào bên trong, ánh mắt khinh thường nhìn gã của Mục Hành làm gã cực kì phẫn nộ. Có điều vừa nhìn thấy người trong ngực hắn, Lê Ngọc liền mỉm cười, “Mặc kệ mày nói gì đi nữa, thì tao cũng đã đạt được mục đích. Du Lãnh, trở thành phế vật mù mắt cảm giác như nào?”

“Câm miệng! Lê Ngọc, rồi mày cũng sẽ không được chết tử tế đâu!” Mục Hành hai mắt đỏ sậm, thù hận nồng đậm bắn ra.

“Ha, mày cũng chỉ có thể nói mồm,” Lê Ngọc bĩu môi khinh thường, như tình chân ý thiết mà khuyên nhủ Du Lãnh trong ngực Mục Hành, “Du Lãnh, anh đã không thể trốn thoát nữa rồi, có chạy trốn thì cũng chỉ có thể làm một người tàn tật. Anh giao tinh hạch cho tôi, tôi sẽ không động tay động chân với Mục Hành. Tôi còn đảm bảo quãng đời còn lại nó có thể bình an mà sống, anh thông minh vậy chắc chắn biết làm thế nào mới phải, đúng không?”

“Chó chết!” Mục Hành ngưng tụ trong tay một chiếc dao găm màu vàng phóng vào Lê Ngọc.

Lê Ngọc híp mắt lại, dao găm kia còn chưa đến chỗ hắn liền ngoan ngoãn rơi trên mặt đất biến mất, “Mục Hành mày đừng tốn công làm gì, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, nặn ra được cái tia dị năng này chắc cũng mệt chết ấy nhỉ? Có thấy vô nghĩa không? Ha ha … Du Lãnh, nhanh ra quyết định đi.”

“Khụ khụ…” Du Lãnh ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng chảy ra máu đen, hốc mắt anh trống rỗng, mặt cũng đã bị hủy dung, Du Lãnh bằng cảm giác nắm lấy tay Mục Hành, “Mục Hành, em muốn anh làm thế nào?”

Thanh âm hắn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, Mục Hành trong lòng đau đớn, “Cho dù có chết em cũng phải đi với anh, anh không thể vứt bỏ em, không cho phép bỏ em lại!”

Lê Ngọc hai mắt tối sầm nhìn chằm chằm Mục Hành, trong lúc vô tình tay nắm thành quyền lại vang lên răng rắc.

“Ha…” Du Lãnh cười khẽ một tiếng, khóe miệng hắn nhếch lên, “Tất cả yêu cầu của em anh đều đã đồng ý, lần này anh lại không muốn theo ý em nữa”.

“Em phải cố gắng sống sót, sau đó quên anh đi.” Khi nói chuyện Du Lãnh đem lòng bàn tay đặt lên ngực, nơi đó đã xuất hiện một viên tinh hạch màu trắng.

Không còn tinh hạch, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ, Du Lãnh rất nhanh mất đi sức sống. 

Mà lúc này Mục Hành mới phản ứng được anh vừa nói cái gì, anh ấy không đồng ý, Du Lãnh không đồng ý với hắn, “Không! Đừng!”. Hắn sợ hãi túm viên tinh thạch nhét lại vào miệng Du Lãnh, “Xin anh, em xin anh, đừng rời bỏ em! Đừng không cần em nữa! Du Lãnh!!”. Tại sao lại như vậy, Du Lãnh tốt với hắn bao nhiêu, tại sao lần này anh lại không cần hắn nữa, là bởi vì hắn quá đần sao? Hay là bởi vì đến tận bây giờ hắn mới phát hiện ra bản thân đã yêu anh?

“Chà chà, thực sự là cảm động quá đi,” Lê Ngọc vỗ vỗ tay, “Được rồi Mục Hành, đưa tinh hạch cho tao, tao sẽ không động đến mày nữa”.

Mục Hành ôm Du Lãnh, cảm nhận được sinh lực của anh càng ngày càng trôi đi, hắn sợ hãi nhìn Du Lãnh, “Du Lãnh, van anh, van anh mà, em yêu anh! Anh đừng bỏ lại em! Em yêu anh!”

“Đừng nói linh tinh nữa …” Vẻ mặt cuối cùng của Du Lãnh là nở một nụ cười.

“Không! Xin đừng!”Mục Hành triệt để tan vỡ, viền mắt xé rách, khóe mắt lưu lại vệt máu.

Ba tháng không ngừng bị truy sát, hắn đều gắng gượng vượt qua. Nhưng bây giờ, Mục Hành đã sắp hỏng mất.

Hắn không thể tin được mà ôm chặt Du Lãnh, cầm viên tinh hạch nhiễm đầy máu đen liên tục nhét vào miệng Du Lãnh, vậy mà người trong ngực hắn vẫn chẳng có phản ứng nào. Mục Hành thống khổ vùi mặt vào cơ thể lạnh lẽo của người, “Đừng, đừng đối xử với em như vậy…”

Lê Ngọc khoanh tay xem trò hay, hắn đá đá chân, khuyên nhủ: “A Hành, mày đưa tinh hạch của Du Lãnh cho tao, mày biết mà, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, tao sẽ không làm tổn thương mày. Du Lãnh là cái gì chứ, chúng mày cũng mới biết nhau ba năm, sao mà so được với tình bạn đã qua mười mấy năm của chúng ta được…”

“Mày câm mồm! Tao chỉ hận bản thân tao không sớm nhìn rõ được cái bản mặt lòng người dạ thú của mày! Để mày làm hại Du Lãnh như vậy, tao là vận rủi tám đời mới gặp phải mày!” Mục Hành ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười đắc ý của Lê Ngọc, lửa giận lập tức thiêu đốt tim gan hắn.

Lê Ngọc thiếu kiên nhẫn mà ung dung đi đến trước mặt Mục Hành, hắn cúi người muốn cầm lấy tinh hạch trong tay Mục Hành, “A Hành, mày tốt nhất ngoan một chút, nghe lời một chút, tao không muốn dùng thủ đoạn đã dùng trên người Du Lãnh chuyển sang thân thể mày đâu”.

Mục Hành túm chặt hắn, đồng thời ôm chặt thi thể của Du Lãnh, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý quỷ dị, “Mày đi chết đi cho tao!”

Mục Hành trong nháy mắt đem tinh hạch trên tay nuốt vào bụng, điên cuồng cười ha hả, “Du Lãnh, anh đừng hòng bỏ em ở lại! Đừng hòng rời bỏ em!”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trong nháy mắt Lê Ngọc ý thức được có gì đó không đúng, nhưng đã không kịp nữa. Mục Hành tự bạo, nuốt tinh hạch Du Lãnh mà tự bạo tương đương với hai dị năng giả tự bạo, phế tích lần thứ hai nổ tanh bành, hiện ra một cái hố to tận 7, 8 mét.

Mười hai cận vệ chung quanh cũng không ai may mắn tránh thoát.

Khói đặc dần dần tiêu tan, dưới đáy hố không còn sót lại thứ gì.

Năm thứ ba tận thế, ba đại cao thủ, mười hai cận vệ của căn cứ Hy Vọng bỏ mạng.

“Du Lãnh! Du Lãnh! Đừng, đừng bỏ lại em!”

“Không!” “Không muốn!”

Mục Hành đột nhiên ngồi dậy, tầm mắt hơi choáng váng, hắn mê man nhìn bốn phía, đây là chỗ nào?

Vách tường trắng xóa, bàn học bị hỏng một chân, tủ quần áo bị hỏng nửa cánh tủ, đầu giường là một bình đựng tiền màu hồng nhạt…

Mục Hành không chút do dự ném bình đựng tiền xuống đất cái choang.

“Leng keng…” tiền xu nhảy nhót trên đất một lúc mới chịu dừng lại.

“A Hành, mày sao thế?” Lúc này Lê ngọc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên mặt đất bình đựng tiền vỡ toang thành năm bảy mảnh ngổn ngang, đây là quà sinh nhật mà hắn tặng Mục Hành. Mục Hành tuy rằng rất không thích, nhưng vẫn nể mặt mà nhận, hôm nay là làm sao vậy? “Mày tức giận cái gì, lại còn trút vào bình đựng tiền?”

Mục Hành đầu óc ong ong, vớ lấy bồn hoa, đèn bàn trên mặt bàn ném hết vào người Lê Ngọc, “CÚT!”

Bị ném đèn bàn vào người, mắt Lê Ngọc ẩn ẩn tức giận, nghiêng người tránh né các thứ khác, nhanh chân vọt đến trên giường đè lại Mục Hành, “Mày con mẹ nó bị làm sao?! Mới sáng sớm phát điên cái gì không biết?!”

Tầm mắt Mục Hành khôi phục rõ ràng, nhìn thấy Lê Ngọc máu não cũng muốn nổ tung, thù hận mãnh liệt lấp đầy suy nghĩ hắn.

Mục Hành chặn ngang Lê Ngọc đẩy hắn xuống đất, nắm đấm nháy mắt nện vào mặt hắn, toàn thân kêu gào sôi sục “Giết chết hắn! Giết chết hắn!”

“Đờ mờ! Mẹ kiếp mày bị thần kinh à!” Lê Ngọc kéo cổ tay Mục Hành, nháy mắt lao vào đánh nhau với hắn.

Mục Hành xuống tay một phần sức lực cũng không thu lại, chuyên hướng về chỗ đòi mạng mà đánh. Lê Ngọc cũng bị chọc điên, hai người đánh nhau không chút nào kiềm chế, khóe miệng đều nứt ra tơ máu.

“Khụ khụ,”  Du Lãnh nghe được động tĩnh đi tới, hắn che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt khó coi, con ngươi màu xám càng trở nên nhạt màu, “Các cậu đang làm gì vậy? Bác gái dưới tầng cũng chuẩn bị đi lên rồi kìa”.

“Cút!” Lê Ngọc vớ lấy cái gì đó trong tầm tay ném vào Du Lãnh.

Sau một giây, nắm đấm Mục Hành liền bay vào mắt Lê Ngọc, “Mẹ kiếp. Cả nhà mày! Ai cho mày động vào Du Lãnh!”

Mắt thấy hai người không ai chịu dừng tay, còn càng đánh càng hăng, Du Lãnh cau mày, xoay người đi vào nhà bếp xả đầy một chậu nước lạnh, nghĩ nghĩ một chút lại bỏ thêm mấy cục đá trong tủ đông vào.

“Òa!” Nước lạnh thấu xương đổ vào người cả hai, trong nháy mắt hai bên đều dừng động tác.

“Quậy phá đủ chưa?” Du Lãnh mắt nhìn hai cái đầu heo, “Phá đủ rồi thì dọn hết chỗ này đi, trông giống kiểu gì đây?”

Mục Hành nhìn về phía người đứng cạnh cửa, con ngươi trong nháy mắt dính liền lên thân thể người kia, không thể tin nổi nói, “Du… Du Lãnh?” Người kia sắc mặt trắng xám dựa vào cạnh cửa, nhìn hắn tựa như cười mà không cười. Mục Hành trong lòng nóng lên, giẫy giụa đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí chạy đến bên người Du Lãnh, run rẩy kéo lấy tay hắn, “Du Lãnh?”

Du Lãnh kỳ quái liếc hắn một cái, mặt không biến sắc lùi về sau vài bước, thầm nghĩ lẽ nào người thuê chung với anh bị thần kinh sao? “Thật ngại quá, tôi mới chuyển đến, còn chưa biết cậu là?”

Mục Hành đỡ lấy khung cửa, miệng mở ra khép vào nhưng không nói được câu nào, cứ như vậy nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

Du Lãnh có chút lúng túng, hắn lại lùi về sau mấy bước nữa, “Các cậu nhanh thu dọn chỗ này đi”.

Lê Ngọc một bên xoa mắt, một bên đứng dậy, không cần nhìn cũng biết bộ dạng mình bây giờ thảm như nào, “Mẹ nó, cả nhà mày đấy Mục Hành, hôm nay rốt cục mày phát điên cái gì!”

Mục Hành khép mắt không nhìn gã, cố khắc chế tâm tình cuồng bạo trong lòng. Hắn sợ hắn liếc gã thêm một cái lại nhịn không được muốn giết người. Mục Hành trực tiếp cầm lấy cái chổi quét hết mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Lê Ngọc chẹp miệng một tiếng, nhổ ra một bãi nước bọt dính máu, nhanh chân quay về phòng mình đóng sầm cửa, “Mẹ nó thằng thần kinh!”

Dọn dẹp mọi thứ xong, Mục Hành ngồi lại lên giường, cầm trong tay điện thoại di động đã vỡ màn hình, kinh ngạc nhìn ngày tháng trên đó, ngày 1 tháng 11 năm 2228. Màn hình tắt, Mục Hành lại mở, lại tắt, lại mở, lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc.

Là một giấc mơ sao? Mục Hành tự hỏi, nhưng tim hắn đau như vậy, đau đến mức Mục Hành hận không thể chém bản thân mình mấy nhát, sao có thể chỉ là giấc mơ?

“A Hành, mày xử lí một chút vết thương trên mặt đi,” Lê Ngọc cắn răng cầm hòm thuốc đứng ở cửa.

Mục Hành khó khăn nuốt xuống lòng thù hận, ngẩng đầu lên nhìn Lê Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười khó coi đến cực điểm, “Lê Ngọc, sáng nay là tao không biết kìm chế, mày cũng biết nhà tao nơi đó…”

Hắn nói chưa hết đã ngừng, để đối phương tự hiểu phần còn lại.

Lê Ngọc rõ ràng nhớ tới chuyện gì đó, gật gù, “Lại là chuyện của cha mày sao? Tao nói mày này, mày đã dọn ra rồi, hà tất nổi nóng với bọn họ nữa, làm hại bố mày đây cũng gặp xui xẻo. Mẹ nó nhìn mày hôm nay như phát điên vậy, nếu mày không phải anh em của tao, tao sớm giết chết mày luôn rồi”.

“Ha ha.” Mục Hành cúi đầu không nhìn gã, sợ nhìn nhiều lại muốn cầm dao xông tới, ” Vậy Du Lãnh, anh ấy?”

“Mày hôm qua không ở nhà, cậu ta là người mới chuyển vào mà bạn cùng lớp tao giới thiệu. Nhắc tới cũng thấy khéo, cậu ta học cùng chuyên ngành, cùng trường với bọn mình, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh ngành tài chính rồi nhưng lại bằng tuổi với bọn mình đấy”. Lê Ngọc cầm hòm thuốc để lên bàn, thấy Mục Hành mặt đăm chiêu, liền nói ngay, “Mày đã nói bảo tao tùy tiện tìm người, bây giờ đừng có mà tỏ ra khó chịu với tao”.

Mục Hành tự mình mở hòm thuốc ra, miễn cưỡng gật gật, “Ừ, mày đi ra ngoài trước đi”.

Lê Ngọc thở dài, “Cũng đúng lúc, bạn tao bên này vừa rủ đi chơi, có cần tao mua cơm tối về cho mày không?”

Mục Hành đóng lại hòm thuốc, lực mạnh khiến hòm thuốc bằng gỗ khắc ra dấu năm đầu ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lê Ngọc, “Không cần.”

Lê Ngọc rời đi, Mục Hành ngồi trên ghế một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan truyền tới từ phòng khách, hắn ba chân bốn cằng mở cửa phòng.

Du Lãnh tay phải cầm hộp sữa chua dâu tây, bờ môi ngậm lấy ống hút. Đột nhiên nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Mục Hành hai mắt đỏ ửng nhìn mình chằm chằm, Du Lãnh vừa nghi hoặc vừa lúng túng nói, “Cậu cũng muốn uống sữa chua dâu à?”

Tác giả:

Thụ không tra, chỉ là trước khi trọng sinh có tí trì độn.

Shiro: Tiểu công uống sữa chua dâu tây đáng yêu vl:)))
Bình Luận (0)
Comment