Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 121

Nhậm Diệc nhìn đống đổ nát cháy rụi trước mắt, nhìn lâu đến mức quên cả hít thở. Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh thế này, đều sẽ cảm thấy sự kìm nén đến ngột ngạt.

Cung Ứng Huyền đưa cho anh bọc chân và găng tay: "Qua xem một chút đi."

Sau khi Nhậm Diệc đeo đồ vào xong xuôi, anh bước từng bước từng bước một qua đó.

Ở đây có rất nhiều đường phong tỏa và vật chứng được đánh dấu để nhận dạng của cảnh sát, Nhậm Diệc vừa nhìn các tấm ảnh, vừa căn cứ vào tình hình của hiện trường để hoàn nguyên lại vị trí ban đầu của một số vật chứng.

Men theo các vết cháy, Nhậm Diệc phân tích sơ lược lại hiện trường một lần trước. Đây là một hiện trường vụ cháy vô cùng đơn giản, xăng - phóng hỏa - bốc cháy, điểm bốc cháy, chất dẫn cháy, phương hướng ngọn lửa lan ra, tất cả những thứ mấu chốt đều rất rõ ràng, tổng thể cùng với bản báo cáo của đội điều tra hỏa hoạn không có sai lệch gì.

Nhậm Diệc có chút thất vọng, đứng ngẩn người ở hiện trường vụ cháy.

Cung Ứng Huyền đi tới bên cạnh anh: "Sao thế, có phát hiện gì không?"

Nhậm Diệc lắc đầu một cái, chưa từ bỏ ý định mà nói: "Tôi xem thêm lần nữa."

Nhậm Diệc lại tỉ mỉ dò xét hiện trường thêm một lần nữa, phát hiện có một chút dấu vết đặc biệt dưới một đống quần áo đã bị cháy. Đó là một vết cháy không hoàn chỉnh, hình vuông, lớn bằng một bàn tay. Thứ nhất là bởi nó nằm bên dưới đống đồ, thứ hai chính là vì được chất dẫn cháy bao phủ, các vết tích nơi chất dẫn cháy đi qua vô cùng rõ ràng, khiến nó có vẻ vô cùng nông.

Vốn đây là một dấu vết không đặc biệt gì, giống như một loại ổ cắm điện nào đó bị cháy, nhưng Nhậm Diệc nhớ hình như trong số các vật chứng không có vật gì tương tự. Anh lại lật tấm ảnh thêm một lần, quả nhiên không tìm được.

Cung Ứng Huyền ngồi xổm xuống: "Đây là gì vậy?"

"Không chắc lắm." Nhậm Diệc nói: "Nhìn kích thước có hơi giống các loại ổ điện, nhưng ở đây rõ ràng không có chỗ để cắm, quan trọng là trong vật chứng cũng không có thứ nào có hình dạng tương tự, chắc là do lúc dập lửa đã bị nước dội trôi đi." Do vòi cứu hỏa có xung lực rất mạnh, thường xuyên xối trôi, xối hỏng rất nhiều thứ, nhất là những thứ từng bị lửa đốt qua, bản thân chúng đã rất mong manh dễ vỡ rồi.

"Có khi nào là cái cọc gỗ chống đỡ gian hàng không? Cái kệ hàng này nặng như vậy, có thể nó đã phải chịu sức nặng quá mức quy định."

"Cũng có khả năng."

"Chúng ta tìm ở hiện trường một chút nhé?" Cung Ứng Huyền nói xong câu này, nhìn đống đổ nát rộng mấy trăm mét vuông phía trước, hít một hơi thật sâu.

Nhậm Diệc thở dài nói: "Đào bới ở gần đây đi."

Hai người lật bốn phía cả nửa ngày vẫn không tìm ra đồ vật nào có hình dáng tương tự, nhưng lại có một vài thu hoạch khác. Bọn họ tìm được một vài dấu giày không hoàn chỉnh, từ chỗ cách điểm nổi lửa không xa lắm,.

Sở dĩ nói là dấu giày mà không phải là dấu chân, bởi nếu là dấu chân sẽ có vết lún xuống, nhưng dấu giày lại chỉ cho thấy hoa văn đế giày. Đoạn dấu vết này vừa có một vài dấu hoa văn của giày, lại vừa có thêm một vài vết lún của chân.

Nhậm Diệc lập tức cảnh giác, bởi vì những dấu giày này nhất định không thuộc về nhân viên phòng cháy, cũng không thuộc về nhân viên điều tra, giày lính cứu hỏa đi đều được sản xuất rập khuôn, loại hoa văn đế giày nào anh cũng biết, còn nhân viên điều tra - cho dù là cảnh sát hay là chuyên gia điều tra hỏa hoạn - cũng đều sẽ đeo bao tay và đi bọc giày tới bảo vệ hiện trường, hơn nữa nơi này ở hướng ngược với điểm bốc cháy, không phải là khu vực khảo sát trọng điểm của nhân viên điều tra.

Những dấu giày này rất kỳ quái, bước đi rất đều, nhưng lúc thì biến mất, lúc lại xuất hiện, kéo dài đến tận cửa.

"Những dấu giày này này nhất định là về sau mới xuất hiện, lúc điều tra hiện trường không thể bỏ qua một dấu vết quan trọng như vậy." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Có người nhân lúc đêm khuya đã tới đây."

"Không phải các cậu có người trực ở hiện trường sao?"

"Trực 7 ngày, sau đó nhân lực thiếu, đành phải rút lui." Cung Ứng Huyền cau mày nói, "Những dấu vết này lạ thế này, tôi nghi ngờ người này đeo một chiếc bọc giày, nhưng phần vỏ giày đã bị mấy thứ tại hiện trường kéo rách, mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra."

Nhậm Diệc chợt hiểu ra: "Đúng, chính là như thế, nếu không thì không thể để lại dấu vết lạ lùng như vậy."

"Đi theo tôi."

Hai người rời khỏi tòa A, Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc chạy thẳng đến thùng rác gần nhất. Bước tới gần thùng rác, Cung Ứng Huyền nhướng mày, ra hiệu cho Nhậm Diệc kiểm tra.

Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, rồi nín thở, xắn tay áo lên, chui đầu vào.

"Trước đây, ở khu vực đông dân cư này, ngày nào cũng có xe chở rác đến dọn dẹp, nhưng bây giờ bốn phía đều bị phong tỏa hết rồi, lui tới nơi này chỉ có điều tra viên và công nhân viên. Những cái thùng rác này chắc đã mấy ngày chưa được xử lý." Cung Ứng Huyền giải thích.

Nhậm Diệc nhanh chóng lật một lần, sau đó dừng lại, thở hổn hển nói: "Không có."

"Vậy lượn xung quanh tòa nhà đi."

Mặc dù Nhậm Diệc không bằng lòng đi lục thùng rác, nhất là không muốn tự lục lọi một mình, nhưng anh biết "Cung đại tiểu thư" sẽ không động tay vào đâu.

Cam chịu cúi đầu đi lục liên tiếp bốn cái thùng rác, Nhậm Diệc lấy một đôi bọc giày từ trong thùng rác ra, đáy giày có một miệng bị kéo rách.

Cung Ứng Huyền mở chiếc túi zip đựng vật chứng: "Quả nhiên có ai đó đã ở đây, nhưng tôi không biết liệu đó có phải là kẻ phóng hỏa hay không nữa."

"Kẻ đó đến chắc chắn là sau khi mọi người rút lui, hơn nữa phải chọn lúc trời đã khuya. Như vậy nếu kiểm tra trên những camera ở những con phố gần đó, hẳn là có thể tìm được người."

"Ừ, phạm vi lập tức sẽ bị thu hẹp đi rất nhiều." Cung Ứng Huyền cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên để lại sơ hở."

"Nhưng hắn quay lại để làm gì? Chụp ảnh? Livestream? Quá mạo hiểm rồi. Trong lúc tổ chuyên án còn đang giám sát gắt gao vụ án này, chẳng lẽ lại vì một tí tiền mà liều mình mạo hiểm như vậy?"

"Anh nói đúng. Quá rủi ro, tuyệt đối không nên là vì tiền." Cung Ứng Huyền suy tư nói, "Trong trường hợp này, khả năng lớn nhất là để tiêu hủy bằng chứng."

Nhậm Diệc chửi mắng: "Thằng chết dẫm này làm sao biết được khi nào cảnh sát rút lui, hơn nữa tiêu hủy bằng chứng gì?"

"Có thể thấy rằng hắn ta rất cẩn thận. Đây là một kẻ phóng hỏa với tư tưởng chống trinh sát, chỉ có điều ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra bọc giày bị rách." Ánh mắt Cung Ứng Huyền trầm xuống: "Hắn biết phải quay lại hiện trường để tiêu hủy chứng cứ, cũng như khi nào cảnh sát rút người: "Hắn là người trong nội bộ."

Nhậm Diệc cảm thấy hai tay mình run lên. Anh không thể tưởng tượng được sự thâm nhập của tổ chức này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Vụ án 19 năm trước rõ ràng có sự nhúng tay của người trong cuộc, bây giờ họ lại phải đối mặt với tình huống khó xử tương tự sao?

Sắc mặt của Cung Ứng Huyền cực kỳ khó coi: "Mặc dù dấu giày này không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để giúp ta tìm ra kiểu dáng của đôi giày. Chúng tôi có cơ sở dữ liệu vô cùng đầy đủ về các hoa văn in trên giày. Sau khi tìm được mẫu giày, tôi sẽ mang nó đi đối chiếu với tất cả nhân viên phụ trách bản án này. "

Nhậm Diệc nắm chặt tay, bất thình lình giơ chân đá mạnh vào thùng rác. Anh đạp liên tục mấy cước để trút giận, nhưng cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng anh chẳng thể nào nguôi ngoai.

Cuối cùng Cung Ứng Huyền kéo anh lại: "Đủ rồi, anh còn bị thương đấy, đừng có vận động mạnh."

Nhưng Nhậm Diệc lại quay lưng đi, cố gắng tiêu hóa nỗi hận muốn giết người này.

Anh có thể bình tĩnh và khách quan trong các vụ phóng hỏa khác, bởi vì anh bị buộc phải thế, nhưng sự việc lần này đã giết chết đồng đội của anh, sự phẫn uất trong lòng anh chưa bao giờ thực sự lắng xuống, giống như một ngọn núi lửa âm thầm hoạt động. Vốn dĩ cảnh sát là niềm hy vọng lớn nhất của họ, nhưng hiện tại lại phát hiện ra rằng niềm hy vọng này cũng không thể trông cậy được. Sao anh có thể không phẫn uất, không tuyệt vọng cho nổi?

Cung Ứng Huyền nhìn theo bóng lưng của Nhậm Diệc, lại chẳng biết phải làm thế nào để khuyên nhủ anh, chỉ có thể im lặng đứng một bên.

Một lúc lâu sau, Nhậm Diệc đã điều chỉnh lại được tâm trạng. Anh quay người ra sau, nhìn Cung Ứng Huyền với vẻ áy náy: "Tôi xin lỗi, không phải tôi tức giận với cậu đâu."

Cung Ứng Huyền giơ tay nắm lấy gáy Nhậm Diệc, kéo đầu anh tựa vào bả vai của mình, nói bằng chất giọng dịu dàng đến mức mà chính hắn cũng không nhận ra: "Tôi hiểu mà."

Tâm lý học chia quá trình trải qua đau khổ ở người thành nhiều giai đoạn. Dù rằng cách giải thích khác nhau, nhưng cơn giận vẫn là một phần rất quan trọng trong đó, ai cũng phải trải qua giai đoạn này. Chuyện xảy ra cũng chưa lâu, cơn phẫn hận của Nhậm Diệc chưa thể kết thúc ngay được, chỉ là anh đang cố gắng hết sức kìm nén nó, mà không ai có thể hiểu được nỗi đau mất đi người quan trọng của anh hơn hắn.

Nhậm Diệc đặt trán lên hõm vai Cung Ứng Huyền, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và ấm áp này.

Dù sao người cũng đang trên đường lớn xe chạy, cũng không dám dính nhau quá lâu, được một lúc là tách ra ngay.

Bọn họ quay trở lại tòa nhà A lấy bằng chứng của dấu chân sót lại, xem xét hiện trường cẩn thận, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới rời đi.

Cung Ứng Huyền đưa Nhậm Diệc về trung đội, trong suốt chặng đường đi, bọn họ đều trao đổi về vụ án.

Đến cổng trung đội, Nhậm Diệc hôn "chụt" một cái trên mặt của Cung Ứng Huyền, có chút không nỡ rời đi nói: "Phỏng chừng lần sau gặp lại cũng đến Tết rồi."

"Ừ, cũng chẳng mấy ngày nữa đâu. Trong khoảng thời gian này anh nên hết sức cẩn thận."

"Yên tâm đi, cậu cũng phải cẩn thận." Nhậm Diệc cười nói, "Vậy tôi đi đây."

"Đợi chút." Vẻ mặt của Cung Ứng Huyền rõ ràng là do dự.

"Có chuyện gì vậy?"

Cung Ứng Huyền ngập ngừng, lấy ra một tệp hồ sơ từ hộp chứa đồ. "Đây là tài liệu bệnh viện gửi cho tôi hai ngày trước. Đó là về phương án điều trị giai đoạn hai của cha anh, cần chữ ký của anh. Lẽ ra nó phải được gửi trực tiếp cho anh, nhưng..."

"Được." Nhậm Diệc nghĩ đến trạng thái của mình mấy ngày trước, cho dù là gửi cho anh cũng vô ích, anh trực tiếp cầm bút lên ký luôn.

Cung Ứng Huyền mở miệng, trong mắt có vẻ đấu tranh tư tưởng: "Anh không xem qua à?"

Nhậm Diệc tùy ý lật hai trang, cười nói: "Cái quỷ này nhìn hiểu sao được, tách chữ thì hiểu, mà nối vào thì bó tay. Dù sao giai đoạn đầu có hiệu quả rất tốt, bác sĩ của cậu cũng đỉnh lắm, cảm ơn cậu."

Cung Ứng Huyền "Ừm" một tiếng thật trầm.

Nhậm Diệc tha thiết nhìn Cung Ứng Huyền: "Vừa rồi tôi thực sự rất đau khổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù bên phía cảnh sát có người tôi không thể tin, nhưng tôi tin tưởng cậu, cậu nhất định sẽ bắt được lũ khốn nạn đó để trả thù cho gia đình, cho anh em của tôi, và cả những người vô tội đã chết oan kia. "

Môi Cung Ứng Huyền khẽ run lên, hắn chậm rãi gật đầu.

"Hẹn gặp lại cậu vào năm mới." Nhậm Diệc ra khỏi xe, vẫy tay với Cung Ứng Huyền rồi mới bước vào trung đội.

Cung Ứng Huyền nhìn theo bóng lưng của Nhậm Diệc, nhìn xuống bản hợp đồng bên ghế phụ, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment