Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 184

Chiều cuối tuần, Nhậm Diệc đi mua chút đồ ăn vặt mà cha anh thích, sau đó lại đi chọn một món quà cho Cung Phi Lan. Anh cũng chưa từng tặng quà cho bé gái, còn có lòng tìm người xung quanh để hỏi xem mấy đứa nhỏ bây giờ thường thích gì. Cuối cùng Lý Táp gợi ý cho anh mua một chiếc máy ảnh thể thao, anh nhớ Cung Phi Lan thích vận động bên ngoài.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh về trung đội đón Khúc Dương Ba, lái xe về viện dưỡng lão. Về lúc này lại vừa lúc mấy người bọn họ cùng nhau ăn cơm, anh đã tra từ sớm rồi, gần viện dưỡng lão có một quán thịt dê không tồi.

"Tắc đường quá đi." Khúc Dương Ba vừa nghịch điện thoại, vừa oán hận nói, "Nếu chúng ta tới muộn hơn hai người đội trưởng Trần cũng ngại lắm."

"Chắc là không đâu." Nhậm Diệc nhìn lướt qua tuyến đường chằng chịt như sợi tơ hồng nguyệt lão trên định vị kia, "Qua đường vành đai 4 là ổn rồi."

Khúc Dương Ba ngáp một cái, tiếp tục đánh chữ.

"Tán dóc với đội trưởng Khưu đó à?" Nhậm Diệc ranh mãnh cười.

"Tôi cũng muốn lắm chứ bộ." Khúc Dương Ba quơ màn hình điện thoại của mình trước mặt Nhậm Diệc, "Đang truyền đạt kinh nghiệm ôn thi cho bạn học của tôi đây này. Cô ấy bận quá, đặc biệt là dạo này, tôi cũng lâu rồi chưa được gặp."

Mặc dù nội dung là oán giận, nhưng trong giọng điệu vẫn toát ra từng ý ngọt ngào, nghe mà khiến Nhậm Diệc không khỏi hâm mộ.

Hai người trưởng thành yêu đương hẳn là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, cậu mua gì cho Phi Lan đấy?"

"Máy ảnh thể thao."

"Lúc đến thì mang giúp chúng tôi gì đó hay ho nhé, chỉ sợ sau này cũng rất khó gặp lại con bé." Khúc Dương Ba nói với vẻ hơi tiếc nuối, "Tuổi nhỏ như thế mà lại trải qua nhiều chuyện đến vậy, quả là đáng thương."

"Đúng vậy." Nhậm Diệc đáp mà sực tỉnh ra, bởi anh lại không nhịn được mà nghĩ tới Cung Ứng Huyền, sao hai anh em này lại có đường đời thăng trầm như vậy chứ.

Vất vả lắm mới qua được đoạn đường tắc kia, trời cũng đã sắp tối rồi. Khúc Dương Ba nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chỗ cậu đặt là mấy giờ đấy, có định hoãn không?"

"Chắc cũng phải thế, tôi định sáu giờ, bây giờ chắc là..." Nhậm Diệc mới cầm điện thoại lên thì trùng hợp nó lại đổ chuông, là Cung Phi Lan gọi tới. Anh vừa lái xe, vừa rút điện thoại ra: "Alo, Phi Lan à."

Đầu dây bên kia lại không nói gì, chỉ có tiếng quần áo khẽ kêu sột soạt.

Nhậm Diệc nhíu mày: "Phi Lan? Alo?"

Đợi tới ba giây nhưng vẫn chẳng thấy bên kia cất tiếng, đây đâu phải là do tín hiệu kém. Nhậm Diệc giơ điện thoại lên trước mặt để xác nhận, đúng là Cung Phi Lan gọi tới mà, thế sao lại không nói năng gì? Trong lòng anh đột nhiên có linh cảm chẳng lành, dù gì cũng đã từng nhận được cuộc gọi từ Phi Lan mà lại mang tới tin xấu rồi.

Nhậm Diệc hơi cuống lên, vừa định hỏi dò thêm lần nữa, lại bị dập máy.

Khúc Dương Ba cũng ngồi ngay ngắn lại, sốt sắng hỏi: "Sao thế?"

Nhậm Diệc không đáp, anh vội vàng gọi lại, nhưng khi vừa gọi tới thì máy bị ngắt thêm lần nữa, cùng lúc đó một tin nhắn gửi đến, chỉ có hai từ ngắn gọn: Cứu em.

Não bộ Nhậm Diệc nổ uỳnh một cái, anh bất thình lình phanh lại, xe sau không kịp phản ứng, trực tiếp tông lên.

Va chạm không nặng, nhưng hai người vẫn đổ người về phía trước, lại được đai an toàn kéo về, phần sau đầu đập mạnh vào lưng ghế dựa khiến toàn thân choáng váng.

Khúc Dương Ba ôm đầu, vội la lên: "Nhậm Diệc, rốt cuộc là sao thế!"

Phía sau đã xuống xe, nhưng Nhậm Diệc lại căn bản không để ý tới những chuyện vụn vặt này, anh ném điện thoại cho Khúc Dương Ba: "Gọi cho Cung Ứng Huyền đi." Sau đó anh vừa đạp chân ga, vừa đổi hướng quay về, lúc này cũng không theo để ý quy tắc giao thông gì mà phóng về ngã rẽ.

Khúc Dương Ba nhìn tin nhắn kia, sắc mặt tái mét: "Lại nữa à?" Y vội vã gọi điện cho Cung Ứng Huyền, rồi đến Khưu Ngôn, nhưng vẫn chẳng ai bắt máy. "Chuyện gì thế này."

Nhậm Diệc giật lại điện thoại, gửi cho Cung Ứng Huyền một tin nhắn thoại: "Hình như Phi Lan có chuyện rồi, đang phi tới nhà con bé, em thấy thì gọi lại cho anh ngay nhé!"

"Sao lúc này lại chẳng ai nghe máy chứ, không phải bọn họ 24 tiếng đều điện thoại không rời thân sao?" Khúc Dương Ba căng thẳng lo lắng.

"Bọn họ cùng lúc không bắt máy thì rất có thể là đang thi hành nhiệm vụ, nên chỉnh về chế độ yên lặng." Nhậm Diệc đưa mắt về phía trước, ánh mắt vừa u ám lại vừa trầm xuống, "Thời điểm của cuộc gọi này hẳn cũng là đã được định sẵn rồi. Nơi này cách này Phi Lan không xa, anh báo cảnh sát trước đi, để sở công an gần nhất nhanh chóng tới xem."

"Được."

Trái tim của Nhậm Diệc như thiêu như đốt, bùng lên nỗi sợ. Anh hiểu chuyện vẫn chưa kết thúc, biết rằng một ngày chưa sa lưới Tử Diễm thì chẳng có ai là an toàn tuyệt đối, nhưng kiểu gì anh cũng không ngờ hắn ta không chịu buông tha cho ngay cả một cô bé?!

Nhậm Diệc bóp chặt vô lăng, hai tay đều đang phát run.

Khúc Dương Ba nắm chặt cổ tay Nhậm Diệc: "Đừng nóng vội, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát hẳn sẽ tới trước chúng ta."

Nhậm Diệc nghiến răng: "Đây không phải lần đầu tiên, tôi cứ tưởng Nhạc Tân Cốc chết rồi thì bọn chúng sẽ không đụng tới Phi Lan nữa. Dù sao chắc con bé là để uy hiếp Nhạc Tân Cốc, nhưng..." Anh nói đến đây thì giọng chợt ảm đạm, "Phi Lan cũng có thể dùng để uy hiếp Cung Ứng Huyền, và còn cả tôi."

"Bọn tổ chức súc sinh vô nhân tính này nữa." Khúc Dương Ba sực nhớ tới gì đó, "Đúng rồi, chỗ của lão đội trưởng..."

Nhậm Diệc chợt nhớ ra mục đích thực sự cho chuyến đi này của bọn họ, bèn gấp gáp gọi cho cha anh.

"Alo." Giọng điệu của Nhậm Hướng Vinh không khỏi trách cứ, "Đến đâu rồi? Đội trưởng Trần của mấy đứa bốn giờ chiều đã tới, sao mấy đứa còn chưa qua nữa vậy?"

"Lão Nhậm, tạm thời con có việc rất quan trọng, không biết lúc nào mới sang được. Mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ bọn con đâu."

"Con đúng là..." Nhậm Hướng Vinh nói với vẻ không vui, "Chuyện gì mà không gác lại nổi một lúc? Con mời cả lãnh đạo qua, kết quả chính mình không tới, biết nói năng gì giờ?"

Nhậm Diệc cuống đến độ trán ứa ra toàn mồ hôi: "Thật sự con có chuyện quan trọng lắm, quay lại sẽ giải thích với cha, giúp con gửi lời xin lỗi tới Trần đội nhé."

"Con..."

Nhậm Diệc cúp máy, liên tục đạp chân ga, chỉ mong xe này có thể đi nhanh hơn chút nữa, chỉ hận không thể bay tới nhà Cung Phi Lan ngay và luôn.

May mà khoảng cách không xa, vừa tới nơi, anh đã được Cung Ứng Huyền gọi lại.

"Alo? Em ở đâu vậy? Em vừa làm gì thế? Phi Lan chắc là gặp chuyện rồi, anh vừa tới dưới lầu nhà con bé." Nhậm Diệc nói mà thở không ra hơi.

"Có chuyện gì?" Cung Ứng Huyền không ngừng thở gấp, "Bọn em vừa mới bắt... Nói chuyện Phi Lan trước đi."

"Con bé gửi cho anh một tin nhắn cầu cứu, vừa nối máy lại chẳng thấy nói gì." Nhậm Diệc dừng xe, "Chính là nhà này, tòa số 6." Cung Phi Lan ở một khu nhà cao cấp, tiểu khu này có sức chứa rất thấp, nhưng chiếm diện tích vô cùng lớn, phải loanh quanh vài vòng ở tầng hầm mới tìm được số nhà tương ứng.

Cung Ứng Huyền trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: "Không thể... Không thể nào..."

"Không thể cái gì cơ?" Nhậm Diệc chạy vào thang máy, định bấm nút, nhưng lại nhớ ra nhà của Phi Lan ở ngay tầng 8, chạy lên còn nhanh hơn. Ngay sau đó anh với Khúc Dương Ba liếc nhau, chạy vọt lên trên cầu thang.

Không ngờ tín hiệu trên cầu thang lại không được tốt lắm. Nhậm Diệc nghe thấy Cung Ứng Huyền nói gì đó, nhưng lại bị tạp âm xé toạc, căn bản cũng không hiểu được nội dung. Nhậm Diệc lại thở hồng hộc chạy lên, cúp máy thẳng luôn.

Nhậm Diệc xông tới liền đẩy cửa ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến người tới sửng sốt, cũng khiến người bên trong ngỡ ngàng.

Phòng khách lớn của nhà mặt bằng được trang trí bằng bóng bay, ruy băng và hoa tươi đủ màu sắc. Trên bàn được bày thức ăn để nguội, nghiễm nhiên là đang chuẩn bị tổ chức tiệc đứng, mà ngay giữa phòng khách lại là Cung Phi Lan với mấy viên cảnh sát đang đứng.

Nhậm Diệc há hốc.

Cung Phi Lan thấy Nhậm Diệc, cũng rất ngạc nhiên: "Đội trưởng Nhậm? Sao sớm vậy mà anh đã tới rồi?"

Nhậm Diệc ổn định lại tinh thần, nhanh chân bước qua, vịn lấy vai Cung Phi Lan, hoảng hồn đánh giá cô bé từ trên xuống dưới: "Em, em không có chuyện gì?"

"Em, em làm sao cơ?" Cung Phi Lan nhìn đầy nghi ngờ và lo lắng, "Rốt cuộc là sao, tự dưng có một vài cảnh sát tới nhà em, sau đó anh cũng chạy tới, vẻ mặt này của anh... Đừng làm em sợ chứ, sao thế?"

Khúc Dương Ba hỏi: "Điện thoại của em đâu rồi?"

"Em không tìm thấy điện thoại, cũng chẳng biết quẳng đâu rồi nữa."

"Làm mất rồi à?" Nhậm Diệc chợt cảm thấy việc này vô cùng bất ổn. Cung Phi Lan không sao được nhiên là tốt, nhưng cú điện thoại và tin nhắn kia là thế nào? Chuyện này nhìn kiểu gì cũng giống đang cố tình thu hút anh tới nơi này.

Tại sao?

"Chắc là không mất đâu, mấy tiếng trước em còn dùng mà. Buổi chiều em đều đang bận bịu chuẩn bị tiệc đứng, đồ lại nhiều, chắc không biết để góc nào rồi." Cung Phi Lan nhìn bọn họ, "Cuối cùng là sao vậy ạ?"

Điện thoại của Nhậm Diệc lại reo lên, là Cung Ứng Huyền gọi tới. Anh vuốt mặt một cái, nối máy: "Phi Lan không sao."

Cung Ứng Huyền có vẻ muốn nói gì đó, lại bị câu này ép xuống. Hắn hỏi lại: "Nhà nó có gì bất thường không?"

"Con bé bảo là không tìm được điện thoại. Chẳng qua giờ nó cũng an toàn mà, nơi này có cảnh sát, người giúp việc, vệ sĩ, còn có bên công ty tổ chức tiệc."

Cung Ứng Huyền ngập ngừng, khó hiểu hỏi: "Tại sao hắn ta lại gửi tin nhắn cho anh nhỉ?"

"Ý em là Phi... Không, kẻ đã trộm điện thoại của con bé á?" Nhậm Diệc chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc, "Anh cũng không biết nữa, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại muốn dẫn anh với Khúc Dương Ba tới đây chứ, vốn dĩ anh định..." Nhậm Diệc sực nhớ ra gì đó, trái tim lạnh đi, nỗi sợ như thể dây tơ hồng*, leo lên hệ thần kinh của anh, điên cuồng sinh trưởng.

(*dây tơ hồng: một loại thực vật ký sinh bám vào cây xanh chủ)

Cung Ứng Huyền hỏi: "Anh vốn là định đi đâu?" Tiếng của hắn rất nhỏ, như chỉ lo quấy rầy ai đó.

"Đến gặp cha anh." Nhậm Diệc cúp máy, phi như gió cuốn ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment