*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy ngày nay, Nhậm Diệc không ở bệnh viện, mà bôn ba bên ngoài để sắp xếp hậu sự cho cha mình. Lúc bấy giờ, anh mới nhận ra sự thiệt thòi của việc chỉ có một mình, tất cả mọi chuyện đều phải tự thân làm, nào là đi điền vào đống giấy tờ lạnh lẽo kia, rồi đặt mua những đồ cần dùng trong đám tang, nghe người ta bàn luận chuyện hủy tài khoản* hoặc lễ tang - dưới tư cách là người thân yêu nhất mà cứ phải lặp lại công việc hoặc chuyện làm ăn tẻ nhạt. Bị buộc phải dùng phương thức như thế hết lần này đến lần khác xác để nhận cha mình đã không còn nữa, tất cả đều là dằn vặt trong anh.
(*ý chỉ tài khoản ngân hàng)Mới đầu Khúc Dương Ba và Cao Cách còn muốn giúp anh, nhưng đều bị anh từ chối. Chuyện này anh muốn đích thân làm.
Chẳng qua, sau đó vẫn không thể không nhờ bọn họ hỗ trợ, bởi lãnh đạo bên tổng cục đã tìm anh nói chuyện. Không chỉ vì muốn ghi chiến công liệt sĩ hạng nhất cho cha anh, mà còn muốn lập bộ quản lý tấm gương anh hùng, đưa tin rình rang trên các phương tiện truyền thông.
Nhậm Diệc cảm thấy cha anh xứng đáng với những lời tán dương và huân chương này, cũng hiểu những khổ tâm của bên tổng cục, nhưng yêu cầu duy nhất của anh đó là không để mình xuất hiện trước ống kính, đồng thời không đề cập đến tên mình. Anh không muốn mang đến chút nghi vấn nào do vài ô danh chưa được rửa sạch trên mạng của mình, anh muốn cha mình ra đi một cách thật trong sạch.
Bận bịu suốt cả ngày, buổi tối trở lại bệnh viện, anh vội vàng muốn gặp Cung Ứng Huyền ngay lập tức.
Từ khi có chuyện đến nay, anh gần như là ở lại bệnh viện. Anh không muốn về nhà, trong nhà chỉ có mình anh, quá quạnh quẽ, cũng không muốn về trung đội, những ánh mắt ân cần và thái độ dè dặt kia khiến cho anh nghẹt thở.
Cung Ứng Huyền cho anh một nơi "muốn trở về", dù nơi này lại là bệnh viện anh không muốn đặt chân tới nhất.
Anh gõ gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Cung Ứng Huyền ra.
Bác Thịnh nhìn thấy anh như thể thấy đấng cứu thế: "Nhậm đội trưởng thế mà đã trở lại rồi, tôi còn tưởng đến tận khuya cậu mới về chứ."
Chỉ thấy trên giường có một chiếc bàn thấp, sáu loại đồ ăn, nhưng thoạt nhìn vẫn chẳng có gì suy suyển.
"Ăn cơm à." Nhậm Diệc bước qua vuốt tóc Cung Ứng Huyền, "Làm sao vậy bác Thịnh, cậu ấy ăn xong rồi sao?"
"Cả ngày, chỉ ăn điểm tâm, cậu không trở lại là cậu ấy không chịu ăn luôn." Bác Thịnh thở ngắn than dài.
Nhậm Diệc ngẩn người: "Cả ngày cậu ấy chỉ ăn mỗi bữa sáng?"
"Đúng vậy."
Anh rời đi sớm, lúc hai người cùng nhau ăn đó là độ bảy tám giờ, hiện tại đã qua 12 tiếng đồng hồ rồi. Anh cúi đầu nhìn Cung Ứng Huyền: "Em đang đợi anh sao?"
Cung Ứng Huyền nhìn anh, không nói năng gì.
"Thế cậu ấy thay thuốc chưa ạ?" Nhậm Diệc nhìn thoáng qua đùi trái của Cung Ứng Huyền, băng gạc phủ lên đã tróc ra, chỗ bị bỏng rõ ràng có thấm máu.
Bác Thịnh cũng lắc đầu: "Sợ đau, không chịu phối hợp, bác sĩ nói chờ cậu về rồi đổi sau, ngày hôm qua cũng là có cậu ở đây, cậu ấy mới bằng lòng đổi."
Nhậm Diệc nghe liền đau lòng: "Bác Thịnh, sao lại không gọi điện thoại cho cháu?"
Bác Thịnh khó xử nói: "Tôi biết cậu sẽ còn bận bịu lo toan chuyện lão đội trưởng, sao có thể quấy rầy cậu được chứ."
Nhậm Diệc nhẹ nhàng thở dài: "Để cháu tới bón cho cậu ấy vậy."
Bác Thịnh bưng bát cơm cùng thìa đưa cho anh: "Tôi nhìn ra được là cậu ấy tìm cậu."
Trong lòng Nhậm Diệc chua xót, lại không hiểu sao có chút ấm áp.
Bác Thịnh đi rồi, Nhậm Diệc quay về phía Cung Ứng Huyền cười cười: "Em vốn vẫn tìm anh sao?"
Cung Ứng Huyền vẫn nhìn anh như cũ.
"Anh cũng chưa ăn cơm đâu, em nói xem, món nào ăn ngon."
Nhậm Diệc nghe theo lời tiến sĩ Bàng Bối, muốn dẫn dắt Cung Ứng Huyền để giao lưu với mình.
Cung Ứng Huyền đờ ra một lúc lâu, kẹp lên một khối đậu hũ chiên vàng, đưa vào trong miệng. Miếng đậu hũ kia ở bên ngoài vỏ xốp giòn, bên trong lại mềm mại trơn bóng, vừa mới đưa vào miệng là ấm, nhưng một khi cắn bung ra, bên trong miếng đậu vẫn tồn lại hơi nóng, tức thì tràn ra trong khoang miệng như thạch trái cây. Nếu là người bình thường, cùng lắm chỉ thấy hơi nóng thôi, nhưng Cung Ứng Huyền đã không ăn đồ nóng trong thời gian dài, khoang miệng đối với nhiệt độ cao cực kì mẫn cảm, nên đối với hắn đây chính là bỏng.
Hắn bị bỏng đến lè cả lưỡi, há miệng nhè ra, cả đậu hũ lẫn nước bọt từ khóe miệng chảy xuống dưới, trây hết cả lên bàn và vạt áo. Lúc thường Cung Ứng Huyền cực để ý mặt mũi, bị thương thà để ý vết máu bẩn còn hơn là miệng vết thương, kiểu gì cũng sẽ không vì một miếng đậu nhỏ nhặt mà trưng ra dáng vẻ chật vật này. Song lúc này hắn vẫn còn hồn nhiên đang chờ giải quyết, bỏng là bỏng, phun là phun.
Nhậm Diệc vừa nhanh tay lau cho hắn, vừa dỗ dành: "Không sao hết, không ăn cái này nữa, cái thứ đồ gì xấu xa, có ngon anh cũng chẳng thèm ăn." Anh đem nước cho Cung Ứng Huyền, "Uống nước nào."
Cung Ứng Huyền uống mấy ngụm nước, Nhậm Diệc lại làm động tác thổi thổi bên khóe miệng hắn: "Có còn nóng nữa không?"
Cung Ứng Huyền vẫn không phản ứng.
Nhậm Diệc hôn lên khóe môi của hắn một cái: "Không nóng, không hề nóng chút nào."
Lần này Cung Ứng Huyền xoay người lại, nhìn chằm chằm Nhậm Diệc, sau đó ánh mắt lành lạnh đáp xuống bờ môi anh.
"Sao, làm sao thế?"
Cung Ứng Huyền vươn tay, xoa lên môi Nhậm Diệc, nhẹ nhàng ấn.
Nhậm Diệc liền ngoan ngoãn để hắn sờ.
Cung Ứng Huyền sờ rồi lại chẳng có vẻ để yên, sờ xong môi, lại sờ lên lông mày, đôi mắt, sống mũi, cuối cùng ngón tay vuốt ve nốt ruồi trên mũi anh.
Nhậm Diệc cố gắng duy trì tư thế rướn người lên phía trước cho hắn "đánh giá", chỉ chốc lát đã mỏi nhừ cả eo, anh muốn đổi tư thế, kết quả vừa cúi đầu đã hốt hoảng.
Trên người Cung Ứng Huyền đắp một cái chăn mỏng, lúc này có hình dáng khác thường.
Nhậm Diệc chớp chớp mắt, hơi ngây người.
Cung Ứng Huyền cực kỳ sĩ diện, ngày thường nếu bị Nhậm Diệc thấy một màn như vậy, thể nào cũng sẽ thẹn quá hóa giận, mà không phải vô tư để anh nhìn như lúc này.
Nhậm Diệc giật mình, nghĩ lại lời nói lúc trước của tiến sĩ Bàng Bối, giao tiếp, đồng thời hành động, rồi giao tiếp, vừa giao tiếp vừa hành động càng nhiều, càng có thể giúp Cung Ứng Huyền đánh tan cảnh bị thân xác vây hãm này. Vì thế, anh không do dự mà duỗi tay ra.
Cung Ứng Huyền giật mình, đột nhiên khẽ buột miệng: "Nhậm Diệc."
Nhậm Diệc mừng rỡ: "Em, em nói chuyện? Em nói chuyện?!"
Cung Ứng Huyền ôm lấy bả vai của Nhậm Diệc, ngả đầu lên vai anh, ngoan ngoãn tuân phục: "Nhậm Diệc."
Nhậm Diệc sờ soạng đến mức có chút luống cuống. Cung Ứng Huyền nhắm mắt lại hừ hừ, ôm lấy Nhậm Diệc không ngừng kêu tên anh, một tiếng rồi lại một tiếng kia, trong trẻo, chân thành tha thiết, khát vọng và tràn đầy ỷ lại, khiến anh nhớ đến lúc ân ái nồng nàn, Cung Ứng Huyền đã từng ghé vào tai anh lặp lại tiếng nỉ non. Cung Ứng Huyền lúc nào cũng như thế, vào kiểu thời điểm như vậy không muốn nhiều lời, chỉ thích kêu tên của anh.
Thế này cũng khiêu gợi Nhậm Diệc đến nóng cả người. Nhưng anh cũng chỉ dám làm có thế, đối với Cung Ứng Huyền như thể đứa trẻ sơ sinh, nếu thật sự làm chút chuyện gì thì luôn có cảm giác kiểu cháy nhà mà còn đi hôi của.
Sau đó, Cung Ứng Huyền lại ngoan ngoãn như ngày thường, bón cơm rất thuận lợi, đổi thuốc cũng thuận lợi không kém.
Chỉ là, nhìn vết bỏng trên đùi Cung Ứng Huyền, máu thịt bị thiêu đốt lẫn lộn với thuốc thang, thoạt nhìn vừa nhầy nhụa vừa nhiễu loạn, thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Đây không phải lần đầu tiên Nhậm Diệc nhìn, nhưng lần nào cũng đau lòng đến hít thở không thông. Cả đời này anh đều phải dính líu đến bỏng, từ xưa đã chứng kiến cha mình, rồi chiến hữu của ông, lúc làm lính cứu hỏa thì nhìn người ta gặp nạn, lại đến bản thân cùng chính những chiến hữu của mình. Trên người anh cũng có bảy, tám vết bỏng, nhưng đều không có vết nào có diện tích lớn đến vậy. Anh quá hiểu cảm giác bị bỏng là như thế nào, giờ đây còn phải nếm trải trên người mình yêu thương hết lòng. Nhìn Cung Ứng Huyền rịn ra toàn mồ hôi, da mặt trắng bệch, anh chỉ hận không thể chịu đựng thay hắn.
Bất chấp có bác sĩ ở đây, Nhậm Diệc khom lưng ôm lấy Cung Ứng Huyền, xoay đầu của hắn lại, ôn nhu trấn an: "Không nhìn, chúng ta không nhìn nhé, sẽ ổn ngay thôi."
Cung Ứng Huyền cũng lập tức nghe lời không nhìn qua, dựa đầu lên ngực Nhậm Diệc, cúi xuống nghịch dây mũ áo của anh, đau đến mức vừa lôi vừa kéo cũng không hé răng một lời.
Nhậm Diệc len lén hôn lên trán Cung Ứng Huyền một cái.
Cung Ứng Huyền đột nhiên khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, khiến y tá đều bị dọa đến nhảy dựng lên.
"Đừng nhúc nhích, nếu cử động thì bắt buộc phải trói lại."
"Không cần không cần, cậu ấy bất động rồi." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, "Sao thế?"
Cung Ứng Huyền đảo tròn mắt nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt lại rơi xuống môi anh.
Đây là lần thứ hai rồi, Nhậm Diệc dường như đã quá quen, là Cung Ứng Huyền mong muốn mình hôn hắn sao?
Nhậm Diệc thử thăm dò bằng cách lại hôn lên trán hắn một cái, còn phải đề phòng y tá nhìn đến. Đôi mắt Cung Ứng Huyền tỏa sáng, dù là trên mặt không có hỉ nộ rõ ràng, như thể phản ứng cơ bắp đều bị niêm phong, Nhậm Diệc vẫn có thể nhìn ra hắn đang cao hứng.
Nhậm Diệc lại có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm, thường thường anh mà trêu Cung Ứng Huyền, tên này sẽ thường xuyên ngượng đỏ cả mặt mà giả đứng đắn, nếu chọc quá đà là sẽ "giở chứng" ngay, trở thành một người không biết tiết chế là gì, còn bây giờ ngược lại thẳng thắn và thành thật hơn nhiều.
Nhậm Diệc lại mi hắn một chút, lần này là mặt, sau đó đến môi.
Hai người lén lút sau lưng y tá cứ chốc chốc hôn một chút, rồi lại hôn thêm một chút nữa, cực kì giống trẻ nhỏ hư thân giấu người lớn làm chuyện xấu, thế mà cũng nảy sinh vài phần ngọt ngào.
Thay xong thuốc, Nhậm Diệc ngồi ở đầu giường bóc quýt. Anh lột một múi quýt hình trăng lưỡi liềm màu cam mọng nước, đưa đến miệng Cung Ứng Huyền một múi, còn lại đưa lên miệng mình, vừa ăn vừa nói: "Ngày mai phải đưa tang cha anh rồi, không đi từ nhà mà từ trung đội. Em biết đấy, trước đây cha anh cũng ở trung đội Phượng Hoàng, chẳng qua trước đây không gọi là trung đội Phượng Hoàng đâu, mới mấy năm trước có một cuộc điều chỉnh lớn."
Cung Ứng Huyền nhai quýt, nghiêm túc nghe.
Nhậm Diệc cũng không quan tâm Cung Ứng Huyền nghe có hiểu hay không, nói một cách tự nhiên: "Đây có thể xem là quy củ của bọn anh, nếu gia đình ở địa phương sẽ đi từ trung đội. Tuy cha anh về hưu sớm, tâm của ông xưa nay vẫn chưa từng rời trung đội. Lần này, tổng cục đã truy tặng ông chiến công liệt sĩ hạng nhất. Thực ra trước đây cũng đã định thế rồi, năm đó trong vụ án nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng, ông ấy đã lập được công lớn, dẫn theo mấy chiến sĩ cùng công nhân sống sót dưới đám phế tích bảy ngày tám đêm. Lúc đó người ta đã định tặng ông chiến công hạng nhất, là khi còn sống cơ đấy, vinh dự lớn lắm. Nhưng ông ấy lại không muốn, ông bảo cùng là chiến công hạng nhất, mà ông còn sống, còn chiến hữu lại chết rồi, ông không chịu nổi. Lần này, cuối cùng cũng coi như là..." Anh nói tới đây, tay bóc quýt ngừng một chút, hơi run rẩy.
Cung Ứng Huyền cảm giác được Nhậm Diệc đau lòng, hắn xoa xoa đầu anh.
"Ừm, ngày mai xuất phát từ trung đội, nghe nói lắm truyền thông gì đó lắm, cũng sẽ có rất nhiều người tới tiễn đưa cha anh." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, "Cũng muốn dẫn em đi lắm, nhưng bây giờ em không được rời bệnh viện đâu, sợ vết thương lan ra. Không sao đâu, chờ em khỏe rồi, anh sẽ dẫn em đến thăm cha."
Cung Ứng Huyền gọi: "Nhậm Diệc."
Nhậm Diệc xoa nắn mặt Cung Ứng Huyền: "Hay là em thật sự muốn đi?"
Cung Ứng Huyền cứng ngắc, không nói gì, cũng chẳng cử động.
"Nếu em muốn đi thì gật đầu, gật đầu nghĩa là phải rồi." Nhậm Diệc gật đầu, "Giống vậy đó."
Cung Ứng Huyền lại sững người một lúc, gật đầu một cái.
Nhậm Diệc mừng như điên, đây chính là đáp lại, đây là mặt tích cực duy nhất trong mấy ngày qua, là phản ứng kịp thời! Đây là cách hiểu và cách diễn đạt chính xác đầu tiên trong mấy ngày vừa rồi! Nhậm Diệc ôm chầm lấy Cung Ứng Huyền, cười nói: "Tốt quá rồi, em sẽ gật đầu!" Anh nóng lòng được lập tức báo tin này cho tiến sĩ Bàng Bối, đây quả là tiến bộ lớn lao.
Cung Ứng Huyền lại tiếp tục gật đầu.
Nhậm Diệc ôn nhu nói: "Anh cũng rất muốn dẫn em đi, nhưng vết thương của em lại đang vào thời kì then chốt để khép miệng, bây giờ ra ngoài ngộ nhỡ lại nhiễm trùng thì sao? Chờ em khỏe rồi là sẽ có thể xuất viện, sẽ không lâu quá đâu." Bác Thịnh và tiến sĩ Bàng Bối đã chuẩn bị kỹ lưỡng thiết bị cần cho việc chữa trị tại nhà, chờ tới khi vết bỏng của Cung Ứng Huyền không còn nguy cơ nhiễm trùng nữa sẽ xuất viện, dù sao thì trị liệu tâm lý có thể sẽ cần rất nhiều thời gian.
Cũng không biết Cung Ứng Huyền nghe có hiểu hay không, gật đầu một lúc chắc cũng mệt mỏi, hắn chủ động cầm lấy múi quýt trong tay Nhậm Diệc, bắt đầu ăn.
Nhậm Diệc lấy điện thoại ra gọi cho tiến sĩ Bàng Bối, miêu tả qua tình huống vừa rồi.
Tiến sĩ Bàng Bối ở ngay khách sạn gần bệnh viện, chưa đầy một phút ông đã đến, lại đúng lúc Khưu Ngôn tan làm rảnh rỗi cũng ghé qua nên đụng mặt nhau.
Sau đó ba người tới phòng tiếp khách, nói về Cung Ứng Huyền.
Nghe được những tiến triển này, tiến sĩ Bàng Bối lẫn Khưu Ngôn đều hết sức cao hứng. Tiến sĩ Bàng Bối nói một cách tràn đầy tự tin: "Tiến triển này đúng là quá tuyệt vời, mọi phản hồi từ cậu ấy đều sớm, thuốc của tôi lẫn sự bầu bạn của cậu đều có tác dụng."
Nét mặt Nhậm Diệc cũng toát ra vẻ vui mừng.
"Còn gì nữa không? Còn những điểm gì khác lạ không, bất cứ chi tiết nhỏ nào đều phải nói cho tôi, rất quan trọng đấy."
Hiện giờ, tiến sĩ Bàng Bối yêu cầu tất cả những người tiếp xúc với Cung Ứng Huyền, đặc biệt là kiểu người thân cận như Nhậm Diệc, phải báo cáo lại tất cả từng chi tiết nhỏ trong quá trình ở bên Cung Ứng Huyền một cách chân thực.
Nhậm Diệc bỗng nhớ lại chuyện lúc cơm tối, có chút khó có thể mở miệng.
Tiến sĩ Bàng Bối là ai chứ, là một nhân vật như ngôi sao sáng trong giới tâm lý học. Lông mày Nhậm Diệc mới run một chút, ông đã nhìn ra đầu mối ngay: "Có chuyện gì cậu chưa nói với tôi à? Tại sao?"
Nhậm Diệc sờ sờ mũi, nhìn sang Khưu Ngôn. Ngay cả không có Khưu Ngôn ở đây, anh đã rất ngại nói rồi, có chị ở đây... Anh có thể không biết xấu hổ, cơ mà vốn có da mặt dày thật, anh vẫn luôn cảm thấy phải giữ chừng mực cho Cung Ứng Huyền.
Khưu Ngôn nhíu mày, thông minh đứng dậy: "Tôi đi mua chút đồ uống."
Khưu Ngôn đi rồi, Nhậm Diệc mới kể lại chuyện Cung Ứng Huyền có phản ứng cho tiến sĩ Bàng Bối.
Tiến sĩ Bàng Bối càng mừng rỡ: "Cậu xem đi, đây chính là một trong những nguyên nhân việc điều trị cho cậu ấy lúc trưởng thành dễ hơn hồi bé rất nhiều, phản ứng như thế này có thể kích thích cậu ấy rất lớn. Tôi cổ vũ cậu càng nhiều càng tốt, tiến thêm một bước kích thích cậu ấy thử xem."
Cơ bắp trên mặt Nhậm Diệc co rúm: "Bác... Bác cổ vũ cháu?"
"A, không thì còn ai có khả năng nữa?"
"Không phải, tiến sĩ à, bây giờ cậu ấy, bây giờ cậu ấy là một bệnh nhân, hơn nữa còn như một đứa trẻ, cháu cảm thấy..." Nhậm Diệc cảm giác mình không cách nào ra tay được.
"Thứ nhất, công năng thân thể cậu ấy không có vấn đề, thứ hai, cậu ấy không phải trẻ con." Tiến sĩ Bàng Bối nói, "Cậu không muốn giúp cậu ấy sao?"
"Đương nhiên là cháu muốn, nhưng..." Nhậm Diệc luôn cảm giác mình thừa dịp Cung Ứng Huyền bị tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần mà làm cái kia, cũng quá cầm thú rồi.
Tiến sĩ Bàng Bối vỗ vỗ vai anh: "Cậu tin tôi đi, chỉ mới hôn với vuốt ve đã có phản ứng như vậy, kích thích càng nhiều, đáp lại cũng càng nhiều hơn. Cậu muốn giúp cậu ấy, thì đừng nên kiêng kỵ những thứ này." Ông nói với vẻ hơi hưng phấn, "Trường hợp như vậy vẫn là lần đầu tôi tình cờ gặp đấy, đặc biệt, rất đặc biệt."
Nhậm Diệc đầy vẻ lúng túng.
Lúc này, Khưu Ngôn đã trở về, đưa lại cho hai người bọn họ nước suối mới mua.
Ba người lại hàn huyên tán gẫu về vết bỏng của Cung Ứng Huyền, chuyển đề tài, Khưu Ngôn nói, "Tiến sĩ Bàng Bối, khi nào thì giai đoạn trị liệu tiếp theo sẽ bắt đầu vậy?"
"Sau khi về nhà, ở đây không tiện, thôi miên sâu nên được thực hiện trong một môi trường mà cậu ấy cảm thấy an toàn."
Nhậm Diệc cũng không lấy làm ngạc nhiên, muốn trị hết vấn đề tâm lý thì nhất định phải đúng bệnh hốt thuốc, nhưng anh quả là có chút bóng ma tâm lý với thôi miên sâu.
"Vậy bao giờ Cung Ứng Huyền mới có thể xuất viện ạ?"
"Còn tùy vào tiến triển vết thương ở chân của cậu ấy nữa, chắc là một tuần sau, chỉ cần nguy cơ nhiễm trùng hạ thấp là có thể về nhà điều trị." Tiến sĩ Bàng Bối nói, "Cô đã lấy được chữ ký của nữ sĩ Cung* chưa?"
(*ở đây ý chỉ người phụ nữ gia giáo, có học thức)Khưu Ngôn lắc đầu: "Vẫn chưa, cháu đang giục bà ấy."
"Ký gì cơ?" Nhậm Diệc biết nữ sĩ Cung mà bọn họ nói nhất định là cô của Cung Ứng Huyền.
"À, là thỏa thuận miễn trừ y tế. Thôi miên sâu vốn là có nguy hiểm, không có thỏa thuận như vậy thì tôi cũng sẽ không làm cho bất cứ ai. Xét thấy bản thân Ứng Huyền hiện giờ không có năng lực hành động, người thân trưởng thành duy nhất của cậu ấy hiện giờ cũng chỉ có nữ sĩ Cung thôi."
Đương nhiên Nhậm Diệc biết thỏa thuận miễn trừ y tế là gì, Cung Ứng Huyền đã từng lừa anh ký xuống để tiến sĩ Bàng Bối thôi miên sâu cho cha anh mà. Anh nhíu mày, dư quang có thể cảm nhận được ánh mắt bất an mà Khưu Ngôn chiếu đến, song anh tiếp tục giữ vẻ mặt như thường: "Thì ra là thế, vậy thì nhanh lên thôi, đừng trì hoãn điều trị nữa ạ."
Fanart của artist 污力虫虫, siêu cưng TwT:- ----