Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -------------------------------
Bất kể đông lạnh giá hay hè nóng ẩm, gió nổi hay mưa rơi, đúng 6 giờ mỗi ngày trung đội đều phải ra ngoài tập thể dục buổi sáng, chỉ có một loại tình huống được phép ngoại lệ, đó chính là nửa đêm xuất cảnh.
Đêm qua chính là như vậy, hai vợ chồng cãi nhau, trong cơn tức giận người đàn ông đã leo ra ngoài cửa sổ, kết quả là hai chân mềm nhũn, bị kẹt không dám nhúc nhích trên đường viền rộng 20 cm của tường ngoài ở tầng 7.
Nhậm Diệc dẫn đội chạy tới, dùng xe thang mây để nhận người đem xuống. Sau khi quay về, anh để các chiến sĩ nghỉ ngơi cho tốt, thể dục buổi sáng bị hủy bỏ.
Vốn Nhậm Diệc cũng muốn ngủ bù một giấc thật ngon, kết quả đã đến giờ, đồng hồ sinh học đúng lúc đánh thức anh, anh giận dỗi nằm lì trên giường chơi điện thoại một lúc mới xuống lầu đi ăn.
Khúc Dương Ba bưng bát ngồi đối diện anh: "Ăn cơm xong cậu đi một chuyến đến chi đội, Trần đội muốn gặp cậu."
Nhậm Diệc vừa nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ đau khổ: "Gặp tôi làm gì? Là cái chuyện đập cửa sổ ấy hả?"
Khúc Dương Ba nhún nhún vai: "Không biết, có điều vụ kia tôi đã xử lý xong rồi."
"Xử lý như thế nào?"
"Bồi thường tiền thôi, cậu thật đúng là toàn làm lớn chuyện."
Nhậm Diệc hung hăng đảo phần cơm, trong lòng cực kỳ ấm ức.
"Ăn xong phải đi rồi."
"Ba Ba à, anh đi cùng tôi đi."
"Cậu là học sinh tiểu học sao, còn muốn tôi đi nhà xí với cậu à?" Khúc Dương Ba cười nhạo nói, "Trần đội cũng sẽ không làm gì cậu đâu, ông ta săn sóc cậu nhất đấy."
"Cũng là vì cái này nên tôi mới sợ, lão già ấy sẽ dạy dỗ tôi."
"Bao nhiêu người muốn được đích thân chi đội trưởng dạy dỗ đấy."
Nhậm Diệc thở dài.
Cơm nước xong, Nhậm Diệc đến chi đội.
Trần Hiểu Phi là đội trưởng chi đội PCCC khu vực Hồng Vũ, là đồng đội cũ, bạn cũ của cha anh, cũng là người từng trải nơi chiến trường, một người lính cứu hỏa lão luyện cực kỳ ưu tú.
Vào phòng làm việc, Trần Hiểu Phi ngẩng đầu lên từ trong một đống văn kiện, Nhậm Diệc cười nói: "Trần đội."
"Ngồi đi." Trần Hiểu Phi đặt bút xuống, thư giãn vai một chút, dựa vào lưng ghế, "Tên nhóc nhà cháu, chú không tìm cháu, cháu cũng không biết đến thăm chú sao?"
"Ái chà, nếu như cháu suốt ngày đến thăm chú, người ta sẽ nói thế nào về cháu đây, phải tránh hiềm nghi chứ."
Trần Hiểu Phi hừ nhẹ một tiếng: "Dạo này Lão Nhậm thế nào? Chú khá bận, năm sau sẽ đi thăm ông ấy một lần."
"Cha cháu rất khỏe."
Ai cũng biết đã mắc loại bệnh này, chỉ có càng ngày càng gay go, trả lời như thế chẳng qua là một loại quán tính.
"Trung đội kia thì sao, công việc gần đây thế nào?"
"Đều rất tốt ạ."
"Phải không? Không phải mấy đứa vừa mới đền người ta một cái kính xe sao?"
Nhậm Diệc nghĩ thầm, quả nhiên là vì vậy, anh ngượng ngùng nói: "Đâu thể trách cháu chứ, anh ta nhốt trẻ con trong xe mà."
"Cho dù không phải lỗi của cháu, cháu là trung đội trưởng cũng phải học cách xử lý tốt mối quan hệ với quần chúng, nhất là khi có mâu thuẫn tranh chấp."
"Vâng."
"Còn phải thu liễm tính tình của mình."
Nhậm Diệc cười đùa nói: "Tính tình cháu cực kỳ tốt đấy nha, cháu được nhiều người thích lắm đó."
Trần Hiểu Phi lườm anh một cái: "Là ai năm đó cầm vòi nước phun vào phóng viên? Là ai thiếu chút nữa lao vào đánh nhau với người nhà của nạn nhân?"
Nhậm Diệc gãi gãi đầu: "Lúc đó tuổi còn trẻ mà."
"Nhậm Diệc, chú đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, cháu là một nhân tài hiếm có, phải biết tiến lên vị trí cao hơn." Trần Hiểu Phi nhìn Nhậm Diệc, "Chỗ mà chú ngồi bây giờ, vốn phải là của ba cháu, nhưng ông ấy lại thua thiệt ở hai điểm."
"Bằng cấp, tính tình."
"Đúng. Cháu là cán bộ đã qua đại học, bằng cấp rất cao, nhưng tính tình của cháu vẫn giống cha cháu, quá bướng bỉnh, cháu nhất định phải thu liễm, phải kiềm chế."
"Cháu đã kiềm chế lắm rồi, thật đó, cháu còn không cãi nhau với anh ta."
"Như thế chưa đủ, nếu không thì sao lại ầm ĩ đến nỗi phải báo cảnh sát?" Trần Hiểu Phi gõ gõ bàn, "Chuyện lần này có Tiểu Khúc xử lý cho cháu, cậu ta sợ ảnh hưởng đến tâm tình của cháu lúc xuất cảnh, thay cháu đi xin lỗi, đi hủy bỏ bản án, đi bồi thường, thời điểm cứu viện cháu vẫn rất xuất sắc, nhưng đồng thời, bảo vệ hình tượng của đội PCCC cũng rất quan trọng."
Nhậm Diệc chán nản gật đầu.
"Nhậm Diệc, cháu và Tiểu Khúc đều là những người chúng ta đặc biệt xem trọng, là những người nối nghiệp trong tương lai. Chú hy vọng công việc này đã không phụ lòng nhiệt huyết của cháu, cũng có thể khiến cháu đạt được thành tựu và phần thưởng xứng đáng."
Nhậm Diệc nói: "Vâng, Trần đội."
Trần Hiểu Phi cảm khái nói: "Nhậm Diệc, chú đã dõi theo cháu từ nhỏ tới lớn, cháu cũng giống như con trai của chú vậy, chú rất kỳ vọng vào cháu, cha cháu cũng thế, làm việc cho tốt, biết không?"
Nhậm Diệc trịnh trọng gật đầu.
"Được rồi, chuyện này bỏ qua, chúng ta nói mấy chuyện khác đi. Khoảng thời gian trước lão Hứa có bảo cháu đi giúp đỡ cảnh sát điều tra vụ án cháy quán bar kia phải không?"
"Phải, đã kết án rồi."
"Chú có nghe qua, mấy ngày trước ăn cơm với Lý cục trưởng còn tán gẫu chuyện này." Trần Hiểu Phi nói, "Sau khi chúng ta cải chế, xuất hiện rất nhiều chỗ thiếu nhân tài, phần lớn bên phòng điều tra hỏa hoạn là những lão đồng chí lui về từ tiền tuyến, năm nay cũng vừa đúng lúc, về hưu thì về hưu, nghỉ bệnh thì nghỉ bệnh, nhân thủ thực sự thiếu thốn, thông báo tuyển người cũng không tiện, không có thời gian và kinh nghiệm tích lũy, làm không nổi công tác quan trọng thế này, cho nên phải để cháu tạm thời đến gánh vác một chút."
"Không thành vấn đề nha Trần đội, cháu rất nguyện ý hỗ trợ." Nhậm Diệc cười nói, "Trước đây cháu xuất cảnh cũng không thường xuyên yêu cầu cảnh sát giúp đỡ, chẳng qua là làm nhiều việc hơn chút ấy mà."
"Ừ, việc này cũng có lợi cho cháu, cháu cũng phải học cách thể hiện bản thân một chút, về sau những thứ này đều là vốn liếng chính trị tích lũy của cháu."
(đại khái là tiền đề thăng tiến theo con đường chính trị của Nhậm Diệc.) "Vâng."
"Đúng rồi, tháng sau là đại hội đấu võ mỗi năm một lần, đã bắt đầu huấn luyện chưa?"
"Đã bắt đầu từ lâu rồi ạ." Vừa nói đến chuyện này, Nhậm Diệc liền có chút hưng phấn, "Bảo đảm sẽ lại đạt thành tích tốt."
Trần Hiểu Phi nở nụ cười: "Được rồi, quay về làm việc đi, rảnh rỗi đến chỗ chú ăn cơm, thím của cháu luôn miệng nhắc cháu mãi."
"Vâng."
- ----
Trở lại trung đội, Nhậm Diệc nói lời cám ơn đặc biệt với Khúc Dương Ba, mấy năm nay nếu như không có Khúc Dương Ba giúp đỡ, một mình anh hẳn là không thể quản lý tốt trung đội như thế này được.
Khúc Dương Ba giễu cợt anh, nói: "Mấy năm nay tôi thực sự là vì cậu mà nát hết tâm can, cậu biết là tốt rồi."
Nhậm Diệc nháy mắt: "Hai chúng ta giống cái gì mà vợ chồng già ấy nhỉ, một người đối nội một người đối ngoại."
"Xéo đi nhá." Khúc Dương Ba nhớ tới cái gì, "À đúng rồi, vụ án quán bar kia, nghe nói đã kết án rồi?"
"Ừ." Nhậm Diệc nhớ tới vụ án này, chân mày nhíu chặt, "Thế nhưng cả tôi và tiến sĩ Cung đều cảm thấy người này còn có đồng lõa."
"Thật hay giả?"
Nhậm Diệc đem tình tiết đại khái của vụ án nói một hồi.
Khúc Dương Ba không khỏi thở dài: "Người phụ nữ này rất đáng nghi, nếu như cô ta thực sự là đồng phạm, vậy cũng thật là đủ độc ác."
"Đúng vậy, đáng tiếc là bây giờ chúng tôi hoàn toàn không tìm được chứng cứ."
"Cậu nghĩ thoáng chút, loại án hỏa hoạn vốn dĩ rất khó điều tra phá án, bởi vì bằng chứng bị phá hoại quá lớn, có thể bắt được hung thủ trong thời gian ngắn như vậy đã rất không dễ dàng rồi."
Nhậm Diệc rầu rĩ nói: "Nhưng chúng tôi đều có phần khó chấp nhận nổi."
"Các cậu thực sự tính toán tiếp tục điều tra?"
"Nhất định phải điều tra tiếp, lợi dụng thời gianh rảnh rỗi này."
Khúc Dương Ba cười nói: "Đoạn thời gian trước cậu còn oán giận tiến sĩ Cung với tôi, gì mà quái đản cỡ nào, đáng ghét cỡ nào, ngược lại bây giờ hai người ở chung cũng rất tốt đấy nha."
Nhậm Diệc nhớ tới Cung Ứng Huyền, mỉm cười: "Hắn ấy mà, mặc dù có khá nhiều tật xấu, nhưng kỳ thật không phải người xấu."
"Ây dô." Khúc Dương Ba nheo mắt lại, "Cậu sẽ không phải là vừa ý hắn ta đấy chứ."
Nhậm Diệc sửng sốt, lập tức phản bác: "Nói vớ vẩn gì đó."
Khúc Dương Ba chìa ngón tay thon dài ra, vẽ một vòng tròn trước mặt anh, "Phản ứng này rất giống như đang chột dạ nha."
Nhậm Diệc kéo tay y ra: "Đừng nói linh tinh, chẳng qua là tôi miễn cưỡng chịu đựng cùng hắn làm việc thôi, hắn vốn không phải loại hình tôi thích."
"Hử, vậy cậu thích loại hình nào? Thầy giáo kia? Chàng kế toán đó? Anh DJ nọ có một đống hình xăm trên người? Hay là bé diễn viên ấy?" Khúc Dương Ba "chẹp chẹp" hai tiếng, "Tôi thấy "phạm vi săn mồi" của cậu rất rộng, đâu có loại hình đặc biệt gì đâu."
Nhậm Diệc liếc y một cái: "Để ý tình sử của tôi thế này, muốn tán tỉnh tôi hả?"
"Xí, trừ phi cậu thay đổi giới tính." Khúc Dương Ba đẩy đẩy mắt kính, trêu chọc nói, "Có điều, tiến sĩ Cung này cũng đẹp hơn bất kỳ người nào, ngay cả tôi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng phải ngây người, vậy mà cậu lại không có chút rung động nào sao?"
"Không có." Nhậm Diệc "hừ" ra một tiếng từ trong mũi, "Cái tính nết kia của hắn, căn bản là nhân loại chịu không nổi, tôi có bệnh mới tự mình chuốc lấy khổ."
(sau này tự vả đôm đốp =))) Khúc Dương Ba nhún vai: "Dựa vào tính cách này của cậu, nhẫn nhịn hắn như thế, thật sự là quá khác thường."
Nhậm Diệc vỗ vỗ ngực: "Đàn ông, rộng lượng." Anh từng do dự có nên nói thân thế của Cung Ứng Huyền cho Khúc Dương Ba hay không, dù sao không có ai để giãi bày nên anh kìm nén cũng rất khó chịu, nhưng anh lại nghĩ, Cung Ứng Huyền chưa bao giờ nói, tất nhiên là không muốn để người khác biết, anh vô tình phát hiện thì cũng nên giữ bí mật.
Nhậm Diệc đúng lúc chuyển đề tài đến đại hội đấu võ, hai người bàn bạc xem năm nay sẽ báo danh ở những hạng mục nào.
Đại hội đấu võ là đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần của cục PCCC, là thời điểm mà mỗi trung đội thể hiện đẳng cấp, mọi người đều rất coi trọng, dù sao ai cũng không muốn thua, hơn nữa bọn họ là đội PCCC đặc vụ, thành tích càng phải tốt hơn các trung đội khác.
Vừa trao đổi hạng mục báo danh, Nhậm Diệc vừa gửi tin nhắn Wechat cho Cung Ứng Huyền:
Tháng sau bọn tôi tổ chức đại hội thể dục thể thao, có muốn tới chơi không? Chỉ chốc lát sau Cung Ứng Huyền đã trả lời
: Có cái gì hay mà chơi, không đi. Nhậm Diệc bĩu môi:
Cậu tham gia mấy hoạt động đoàn thể nhiều hơn, kết giao nhiều bạn bè thì có gì không tốt? Anh vẫn nhớ rất rõ nét vui mừng trông mong của bác Thịnh và Cung Phi Lan đối với việc bọn họ có thể kết thành bạn bè, nếu từ nhỏ anh đã định trước phải giúp đỡ người khác, vậy thì anh cũng nên giúp đỡ Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền lại trả lời:
Không phải là anh nói tôi kết không được bạn sao? Nhậm Diệc bị nghẹn một cái, thầm mắng Cung Ứng Huyền mấy câu.
"Cậu đang làm gì đấy?" Khúc Dương Ba nói, "Chuyên tâm chút đi."
"Hả, không phải đã nói không có gì khác lắm à, những năm trước mấy hạng mục này đều đã đăng ký, báo thêm mấy mục đoàn thể đi." Nhậm Diệc lơ đãng nói xong, trong lòng đang nghĩ xem phải trả lời Cung Ứng Huyền như nào.
Khúc Dương Ba đột nhiên sát người lại, làm bộ muốn xem: "Nói chuyện yêu đương với ai đấy?"
Nhậm Diệc lập tức giấu điện thoại đi: "Cái gì nha."
Khúc Dương Ba nhíu mày, vẻ mặt giễu cợt.
Nhậm Diệc đứng lên: "Được rồi, phần còn lại anh quyết định đi, tôi đi huấn luyện bọn họ đây." Anh ra khỏi phòng họp, gửi một tin trả lời cho Cung Ứng Huyền,
Tốt xấu gì cậu cũng thử một lần đi, dù sao tôi đã chân thành mời cậu, cậu không đi thì thôi vậy." Cung Ứng Huyền trả lời:
Không đi. Nhậm Diệc giơ ngón giữa về phía màn hình.
- -----------------------------------------
P/s: Bộ này gồm 7 quyển, theo thứ tự được má Thừa đặt tên theo 7 cung bậc cảm xúc của con người gồm: Hỉ - vui, Nộ - giận, Ai – thương, Cụ - sợ, Ái – yêu, Ố - ghét, Dục – dục vọng. Vậy nên các thím biết đoạn nào mới được húp nước thịt rồi nhé =))))