Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 191

Edit: Yue

Beta: Gió

- ----

Ngày đó, Cung Ứng Huyền xuất viện là do Nhậm Diệc lái xe đưa hắn về nhà, không chỉ có vậy, anh còn tính ở lại nhà hắn một thời gian.

Thủ tục nhập học của anh đã hoàn thành xong xuôi, chỉ còn chờ đến lúc vào kỳ 2, thế nên trong khoảng thời gian tự do này, việc chăm sóc Cung Ứng Huyền là chuyện duy nhất anh muốn làm.

Phòng y tế ban đầu của Cung Ứng Huyền đã được bổ sung thêm một loạt thiết bị mới, đồng thời hắn còn tự điều thêm một bác sĩ và hai y tá từ bệnh viện tư nhân đến, tiếp nhận đợt trị liệu kế tiếp.

Cung Minh Tình cũng đã ký tên vào thỏa thuận miễn trừ y tế, tiến sĩ Bàng Bối có thể tiến hành thôi miên với Cung Ứng Huyền bất cứ lúc nào.

Sau khi trở về nhà mình, Cung Ứng Huyền rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, từ biểu cảm đến động tác đều linh động hơn trước, còn chủ động muốn ra ngoài đi lại.

Vì thế Nhậm Diệc đẩy xe lăn, đưa Cung Ứng Huyền từ nhà đi dạo khắp nơi, đến lúc gặp phải cầu thang hay bậc cửa nơi xe lăn không thể đi tiếp, anh sẽ ôm cả người Cung Ứng Huyền lẫn xe qua. Vài lần như thế là đủ mệt đến nỗi thở hồng hộc, nhưng anh cũng không muốn tìm người hỗ trợ, bởi anh biết Cung Ứng Huyền thích ở bên anh. Hơn nữa lúc hai người ở cùng nhau, bọn họ sẽ có cơ hội giao tiếp hiệu quả hơn, anh cũng chẳng muốn người khác quấy rầy.

Nhậm Diệc đẩy Cung Ứng Huyền đi dạo quanh vườn hoa, trời đang nắng nhẹ, nhiệt độ dễ chịu, thảm thực vật bốn bề xum xuê, không khí ngập tràn hương cỏ cây thanh mát, khiến tim phổi lưu thông tuần hoàn, cực kỳ dễ chịu.

Hai người chuyện trò suốt cả quãng đường - Nhậm Diệc nói, Cung Ứng Huyền nghe.

"Gần đây thời tiết đẹp nhỉ, nhưng qua tiết thanh minh là bớt rồi, trời sẽ bắt đầu nóng lên. Anh còn phải về đại học Võ Cảnh nhập học nữa, nhưng ký túc xá bên đó lại chẳng có điều hòa, nên buổi tối sẽ không ngủ được ở đó, chắc phải về nhà ngủ thôi, nhưng buổi trưa thì vẫn phải ở lại. Hầy, làm lại nhớ hồi đại học, lúc đó bọn anh phải tìm đủ cách để hạ nhiệt, thậm chí còn đặt cả bồn tắm trong phòng ký túc nữa."

"Hồi em học đại học thì thế nào? Thể nào em cũng không ở được ký túc xá đâu nhỉ, em đó, ở cùng người khác làm sao mà chịu nổi. Ôi, mà cũng không đúng..." Nhậm Diệc bật cười, cúi đầu ghé tai hắn trêu đùa, "Em vẫn rất sẵn sàng ở cùng anh mà, nhở, không chỉ ở cùng nhau, mà còn phải ở cùng một phòng, nằm cùng một giường, đắp chung một chăn nữa, đúng không nào."

Cung Ứng Huyền ngẩng đầu, dùng mặt cọ cọ anh.

Nhậm Diệc thơm lên má hắn một cái, sau đó xoa mặt hắn, yêu thương đến nỗi không muốn buông tay: "Ngoan. Đi, anh dẫn em đến chơi với mấy người bạn nhỏ của em nhé."

Hai người tiến về phòng, Nhậm Diệc biết mật khẩu chỗ này nên dễ dàng mở cửa, cũng lại chuẩn bị khom lưng muốn nâng xe lăn lên.

Cung Ứng Huyền giữ anh lại, muốn tự mình đứng dậy, Nhậm Diệc vội vàng cản hắn: "Em đừng di chuyển."

Cung Ứng Huyền nhíu mày, nhìn xuống chân mình.

"Đừng nóng vội, chờ em khỏe lại rồi thoải mái mà giương oai, còn bây giờ cứ ngồi yên đấy đã. Anh không mệt đâu, cường độ lúc huấn luyện còn hơn thế này nhiều." Nhậm Diệc bê xe lăn qua bậc cửa, "Đi, đi tìm Sachiel nhé." Anh đẩy Cung Ứng Huyền, dọc đường xem xét đủ loại bò sát, đôi mắt Cung Ứng Huyền lấp lánh, còn kiểm tra từng lồng ổn nhiệt, dường như còn muốn mở lồng ra, nhưng bị Nhậm Diệc ngăn lại.

Nhậm Diệc tiếp tục đẩy Cung Ứng Huyền về phía trước, đến trước lồng ổn nhiệt của Sachiel, anh ghé mặt vào lớp kính nhìn nó: "Ứng Huyền, em vẫn luôn muốn cho Diểu Diểu chơi đùa cùng nó đúng không, chờ em bình phục, anh sẽ mang Diểu Diểu tới, nhé."

Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng gõ gõ lồng kính, Sachiel cũng uốn lượn bò qua, đầu rắn xanh lam cọ lên lớp kính.

"Anh nhận ra, càng nhìn càng thấy nó đáng yêu nha."

Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt chờ mong, Nhậm Diệc cười nói: "Không được mở đâu, ngộ nhỡ có vi khuẩn thì sao."

Cung Ứng Huyền thất vọng cúi đầu, hắn chơi với Sachiel qua lớp kính một lúc lâu.

Nhậm Diệc lại bị một hộp quà trên bàn làm việc thu hút. Anh đi qua, nhẹ nhàng mở hộp quà ra, bên trong quả nhiên là tiêu bản tông sư thằn lằn, "một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý" của Cung Ứng Huyền.

Nhậm Diệc bật cười.

Phương thức thổ lộ này quả thật rất bộc trực, rất ngây thơ, rất... Cung Ứng Huyền.

Nghiêm trang, không chút cẩu thả, toàn tâm toàn ý.

Anh rất thích. Thích đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim tê dại.

Cái này có thể coi là "tín vật đính ước" của bọn họ, nhưng liên tiếp hai lần vẫn chưa đến được tay anh, một lần bị Nghiêm Giác đá hỏng, một lần đúng lúc bọn họ phải đi cứu Cung Phi Lan, sau đấy cũng phát sinh đủ thứ chuyện, khiến bọn họ chẳng còn tâm tư nào suy nghĩ món này nữa.

Sau tất cả nó vẫn là thứ dành cho anh, cuối cùng cũng được cầm trong tay rồi.

Trong lúc lơ đễnh, Nhậm Diệc nghe thấy tiếng xe lăn xích lại, vừa quay đầu nhìn liền thấy Cung Ứng Huyền không biết đã tự di chuyển xe đến bên người từ lúc nào, hắn vòng tay ôm lấy eo anh.

Nhậm Diệc buông Linh Lan, cười nói: "Lần này anh đem về nhà cũng được, nhưng mà cứ để đây trước cũng tốt, dù sao vẫn có cảm giác chỗ này tiện hơn, hừm, không thì cứ mang về nhà anh đi. Anh sẽ nhờ quản gia dọn dẹp lại một chút, dù gì anh cũng muốn đưa cả em về nhà."

Chẳng biết Cung Ứng Huyền nghe có hiểu không, hắn chỉ ôm lấy eo anh, gác đầu lên bụng anh, nhẹ nhàng dụi dụi.

""Một lòng một dạ", "Toàn tâm toàn ý"." Càng nhớ lại, trong lòng Nhậm Diệc càng ngọt ngào, anh vuốt ve mái tóc dày của Cung Ứng Huyền, giọng đầy dịu dàng, "Thật ra, em cũng lãng mạn phết đấy."

Cuối cùng Nhậm Diệc vẫn tạm thời để Linh Lan ở lại đây, định bụng chờ nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ cái đã, sau đó tìm cho nó một nơi thật trang trọng để bày. Sau đó, anh đẩy Cung Ứng Huyền về ăn cơm chiều, ăn xong, tiến sĩ Bàng Bối phải tới tiến hành thôi miên sâu cho hắn.

- --

Để giúp Cung Ứng Huyền hoàn toàn thả lỏng, thôi miên sâu được tiến hành trong phòng ngủ của hắn, Nhậm Diệc chờ ở ngoài cửa, lòng thấp thỏm lo âu.

Bác Thịnh thấy vậy, mấy lần khuyên Nhậm Diệc ra chỗ ngồi nhưng anh không nghe, nhất quyết đem ghế ngồi ngoài cửa phòng Cung Ứng Huyền.

Nhậm Diệc đợi ở ngoài cửa tròn ba tiếng. Thật ra thời gian thôi miên cũng không lâu đến vậy, nhưng trước tiên tiến sĩ Bàng Bối muốn giao tiếp đủ nhiều với hắn, tiếp theo là quan sát trạng thái của hắn, tiêm cho hắn thuốc an thần thả lỏng cơ bắp, đề phòng hắn lộn xộn sẽ liên lụy đến miệng vết thương đang khép lại. Công tác chuẩn bị này mất khá nhiều thời gian, nhưng quá trình thôi miên thực sự chỉ kéo dài không đến hai mươi phút. Nếu để quá lâu sẽ không an toàn.

Sau khi cửa phòng mở ra, Nhậm Diệc cũng đứng lên theo, nhìn về phía tiến sĩ Bàng Bối.

Tiến sĩ Bàng Bối mỉm cười với anh: "Yên tâm đi, hiệu quả rất tốt."

Nhậm Diệc chờ mong hỏi: "Tốt là như thế nào ạ?"

"Trước hết, tình huống lần này của cậu ấy so với hồi sáu tuổi không quá nghiêm trọng. Cậu bé sáu tuổi ngày đó bị chấn thương tâm lý nặng nề, lần này, chỉ đại khái là bị dọa, kích hoạt cơ chế tự bảo vệ bản thân thôi, cho nên nếu được ở trong điều kiện đủ an toàn và thoải mái, cậu ấy sẽ dần dần tự khôi phục, dưới sự trợ giúp của chúng ta nữa thì sẽ càng nhanh hơn. Tôi vừa mới hỏi cậu ấy một vài câu, phát hiện ra ký ức của cậu ấy và ký ức năm sáu tuổi có chút mâu thuẫn. Điều đó chứng tỏ rằng sau kích thích lần này, cậu ấy sẽ có thể nhớ lại rất nhiều điều mà lúc trước đã lãng quên. Đó là một trở ngại cho sự hồi phục của cậu ấy, nhưng đồng thời cũng là một tin tốt, bởi đây chính là ký ức mà cậu ấy luôn muốn tìm về. Tuy nhiên tôi cũng phải điều tiết, giúp phân rõ hai đoạn ký ức, để cậu ấy từ từ thoát khỏi bóng ma quá khứ."

"Vậy thì tốt quá rồi." Nhậm Diệc vui vẻ xoa tay, "Bây giờ cháu vào nhìn cậu ấy được không ạ?"

"Được, bây giờ cậu ấy đã có thể nói vài câu đơn giản." Tiến sĩ Bàng Bối đáp "Từ giờ trở đi, cậu hãy nói chuyện với cậu ấy về mấy vấn đề phức tạp, ví dụ, bàn bạc về vụ án, hỏi cậu ấy kiến thức về hóa học, khiến cậu ấy vận động não thật nhiều."

"Được ạ."

"Đúng rồi, chuyện lần trước tôi đề xuất ấy, cậu nhất định phải thử xem." Ông chớp mắt với Nhậm Diệc, "Hữu dụng lắm đấy."

Nhậm Diệc hơi luống cuống, đẩy cửa đi vào.

Cung Ứng Huyền đang dựa vào giường xem một trang giấy, đi vào mới biết là tờ hướng dẫn sử dụng thuốc.

Nhậm Diệc búng búng tờ giấy kia: "Cái này thì có gì hay chứ."

Dường như thật sự không có gì hay, Cung Ứng Huyền tiện tay ném qua một bên, nhìn Nhậm Diệc: "Anh..."

"Anh làm sao?"

"Nhậm Diệc."

"Ừ, anh là Nhậm Diệc đây."

Cung Ứng Huyền chỉ yết hầu của mình, "Uống nước."

Biểu hiện rõ ràng như vậy khiến Nhậm Diệc vui mừng không thôi, anh xoay người rót nước cho Cung Ứng Huyền, rồi ngồi ở mép giường nhìn Cung Ứng Huyền uống.

Nhậm Diệc nắm lấy tay Cung Ứng Huyền: "Có mệt không?"

Cung Ứng Huyền gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"Thế là mệt hay không mệt?" Nhậm Diệc kiên nhẫn hỏi.

Cung Ứng Huyền nghĩ ngợi trong chốc lát, nhíu mày.

"Được rồi, không sao, không trả lời được thì đừng trả lời."

Cung Ứng Huyền đặt nước lên trên tủ đầu giường, cúi người xuống, thản nhiên hôn Nhậm Diệc, như thể đây là điều khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất, mỗi ngày đều phải hôn càng nhiều càng tốt, đặc biệt là khi hắn không biết trả lời Nhậm Diệc thế nào, thì đây là cách đáp lại ổn thoả hơn cả.

Nhậm Diệc cũng dịu dàng "đáp lại" Cung Ứng Huyền, trong đầu quanh quẩn lời của tiến sĩ bàng Bối, trái tim nổi từng đợt sóng, càng ngày càng mạnh mẽ.

Lúc Nhậm Diệc hồi phục lại tinh thần, anh thấy mình đã quỳ một gối trên giường, ôm lấy cổ Cung Ứng Huyền để nhấn nụ hôn này vào sâu thêm.

Trái tim anh nổi sóng dữ dội.

Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, dần dần mất khống chế.

Nhậm Diệc dùng lại chiêu cũ, luồn tay vào tấm chăn mỏng, cách một lớp quần nắm lấy dương v*t của Cung Ứng Huyền. Nơi đó vốn dĩ còn mềm mại ngủ đông giữa hai chân, vừa mới bị anh chạm lên đã hơi run rẩy, biến hóa đầy kỳ diệu trong lòng bàn tay anh.

Môi lưỡi Nhậm Diệc càn quét khoang miệng Cung Ứng Huyền, cảm nhận được vật trong tay dưới sự vỗ về chơi đùa của mình càng ngày càng cương, càng lúc càng lớn, cho đến khi phình ra thành một cột trụ hoàn chỉnh. Anh tiện tay lật tấm chăn mỏng lên, nhìn thứ kia vắt ngang đùi, in một dấu vết "dữ tợn" ở dưới quần.

Trong hơi thở gấp gáp giữa những nụ hôn, Nhậm Diệc cười nói, "Trong thời gian này em cứ như đứa trẻ vậy, nhưng chỗ này lại không giống nhỉ. Em ăn gì mà lớn thế, anh có nên ăn thử cơm lạnh không?"

Hạ thân Cung Ứng Huyền khó nhịn chọc vào lòng bàn tay Nhậm Diệc, hắn cũng không biết mình muốn gì, chỉ biết thứ mà mình muốn, người trước mặt này có thể cho.

Nhậm Diệc lại đè đùi hắn xuống: "Không được nhúc nhích, cứ để anh, được không."

Cung Ứng Huyền trừng lớn mắt nhìn anh, mở to đến dọa người.

"Em mà lộn xộn sẽ chạm vào miệng vết thương đấy." Nhậm Diệc lại hôn hắn, "Thế nên em không được di chuyển, đặc biệt là chân, nhé, em gật đầu đi, gật đầu thì chúng ta tiếp tục."

Cung Ứng Huyền quả nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Nhậm Diệc liếm môi, cẩn thận ngồi khóa trên người Cung Ứng Huyền, cái chân bị thương đã ở một bên, miễn không cố tình chạm vào, sẽ không bị đụng, nhưng anh cũng không dám dùng sức, đành quỳ xuống, dùng kẽ mông cọ xát qua lại với côn th*t còn chưa "ra khỏi vỏ" kia của Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền rên nhẹ một tiếng, vòng tay ôm lấy eo Nhậm Diệc, chậm rãi trượt xuống, luồn tay vào trong quần, theo bản năng vuốt ve mông thịt căng đầy đang cọ xát lên hắn.

Nhậm Diệc cắn môi dưới của Cung Ứng Huyền, nhẹ nhàng mút, dùng đầu lưỡi đảo qua khớp hàm của hắn, nhỏ giọng lầm bầm: "Ây dà, chắc sẽ nhức eo lắm đây."

Cung Ứng Huyền sờ lên eo Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc khẽ cười: "Em càng sờ thế sẽ càng nhức, nếu muốn anh không bị nhức mỏi, em nhanh chóng khỏe lại đi, chỉ cần cử động để anh thoải mái dễ chịu nằm hưởng thụ thôi, được không."

Cung Ứng Huyền gật đầu, gọi: "Nhậm Diệc, eo mỏi."

Nhậm Diệc quỳ xuống, cúi xuống dưới, cởi quần của Cung Ứng Huyền, dương v*t vĩ đại kia cứ thế mà bật ra, dựng lên thẳng đứng đầy cao ngạo.

Cung Ứng Huyền cọ người, sắc mặt ửng đỏ.

Nhậm Diệc đã lâu không nhìn thấy tiểu Cung Ứng Huyền, nội tâm kích động không thôi, trong đầu hiện lên tất cả những hình ảnh sống động khi hai người từng làm tình trong vui sướng tràn trề, khiến hạ thân anh dần cứng lên.

Nhậm Diệc không chút do dự, há miệng, ngậm lấy dương v*t thô dài kia.

Cung Ứng Huyền thở hắt ra vì kinh ngạc, run rẩy dữ dội.

Nhậm Diệc ấn đùi hắn, nói mơ hồ: "Không được nhúc nhích." Nói xong liền liếm mút, nuốt vào nhả ra, dùng đầu lưỡi liếm láp khiêu khích.

Lúc này mà bắt Cung Ứng Huyền bất động thì đúng là làm khó hắn. Hắn kích động, hắn vô lực, hắn sốt ruột, nhưng hắn không biết nên làm gì, hắn nhìn má Nhậm Diệc phồng ra từ bên trong, đôi môi đỏ tươi bị căng mở, lấp kín dương v*t gân guốc, ở bên trong ra ra vào vào, nhìn đầu lưỡi Nhậm Diệc liếm từ phần gốc côn th*t đến tận đỉnh, sau đó hút mạnh một cái. Cả người hắn đại chấn, như bị sét đánh, khoái cảm mãnh liệt tràn tới, hắn không nhịn được nắm lấy tóc Nhậm Diệc, kêu cái tên kia.

Nhậm Diệc ra sức phun ra nuốt vào, mới được một lát quai hàm đã mỏi nhừ, anh vỗ vỗ chân Cung Ứng Huyền, "Còn không mau... Bắn ra đi."

Cung Ứng Huyền nhắm hai mắt lại, ngả đầu lên gối, hai tay nắm chặt chăn, nhỏ giọng rên rỉ, nhưng cũng không hề có ý định bắn.

Nhậm Diệc nhận thức được Cung Ứng Huyền cố tình kéo dài, nói là biết thừa thì đúng hơn, anh liếm cả nửa ngày, nhưng vẫn không thấy Cung Ứng Huyền muốn kết thúc, anh đã biết chỉ như thế thôi căn bản là không đủ. Anh cũng chuẩn bị từ trước rồi, lấy gel bôi trơn từ trong túi, tụt quần ra, đổ một lượng lên tay, rồi vòng tay ra phía sau tự mở rộng.

Cung Ứng Huyền trừng lớn đôi mắt nhìn anh.

Nhậm Diệc bị hắn nhìn đến phát xấu hổ, nhưng vốn dĩ anh cũng không phải người khi thẹn thùng sẽ trốn tránh, anh tin rằng so với mình, đối phương còn xấu hổ hơn, chắc chắn anh không phải là người ngại nhất. Vì thế anh lại rướn người qua, nhưng không hôn mà cọ xát môi của Cung Ứng Huyền, ái muội nói: "Biết anh đang làm gì không?"

Cung Ứng Huyền ngơ ngác nhìn anh, cả mặt hắn đã đỏ bừng, thậm chí còn đỏ lan đến cổ.

Nhậm Diệc nghiêng đầu, gác lên vai Cung Ứng Huyền, khiến người thêm ngả về phía trước, sau đó chổng mông, nắm lấy tay Cung Ứng Huyền, để cánh tay dài kia luồn qua lưng, trực tiếp sờ vào hậu huyệt ướt nhẹp của mình.

Bàn tay Cung Ứng Huyền giật bắn như bị sốc điện, lại chạm vào mấy ngón tay dính nhớp của Nhậm Diệc, tiến vào cửa động kia.

Nhậm Diệc cắn lên cổ Cung Ứng Huyền: "Trước đây đều là em làm cho anh, em hồi tưởng một chút đi, em nhớ rõ mình phải làm thế nào mà, đúng không."

Bàn tay Cung Ứng Huyền chững lại trong chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại mò đến lỗ nhỏ mềm mại, đang khe khẽ co rút kia, chậm rãi mà nhấn vào.

"Ưm, đúng rồi..." Nhậm Diệc cọ lên hõm vai kẻ kia, "Là như thế đấy." Anh cũng dứt khoát cắm một ngón tay vào, ở trong thành ruột ma sát với ngón tay của Cung Ứng Huyền, cùng nhau tự xâm phạm chính mình, cách thức chơi đùa này vừa mới mẻ vừa hạ lưu, Nhậm Diệc cảm giác phía dưới của mình đã cương đến phát đau rồi, chỉ muốn nhận được kích thích càng nhiều, càng lớn hơn.

Nhậm Diệc còn đang muốn tiến thêm một bước, chợt thấy nhục huyệt bị kéo căng, Cung Ứng Huyền vậy mà lại nhét vào hai ngón tay, thậm chí còn đâm vào rút ra, khiến gel bôi trơn phát ra tiếng nước lép nhép.

Nhậm Diệc há miệng thở dốc, suýt chút nữa chống đỡ không nổi thân thể mà gục ngã trên người Cung Ứng Huyền.

Đôi môi Cung Ứng Huyền hôn loạn, liếm cắn lên tai, khuôn mặt, chân tóc của Nhậm Diệc.

"Được, được rồi." Nhậm Diệc rút ngón tay ướt đẫm của Cung Ứng Huyền ra, ôm lấy cổ Cung Ứng Huyền, dùng ánh mắt trần trụi và phóng túng nhìn hắn, "Tiến sĩ Bàng Bối nói như thế sẽ hữu dụng, xem ra em cũng nhớ lại kha khá nhỉ, vậy cho em sướng hơn, có phải sẽ càng nhớ ra nhiều hơn không?"

Cung Ứng Huyền muốn rướn lên hôn Nhậm Diệc, Nhậm Diệc lại dùng trán mình chống lên trán hắn: "Từ từ, để anh làm trước... Mà thôi, cho em tiến tới đã."

Anh điều chỉnh tốt tư thế quỳ, hai bắp đùi thon dài hữu lực chống bên người Cung Ứng Huyền, sau đó một tay đỡ lấy côn th*t thiên phú dị bẩm của Cung Ứng Huyền, một tay căng mép hậu huyệt của chính mình, nhắm ngay chính giữa, chậm rãi ngồi xuống.

"Ư..." Cung Ứng Huyền phát ra tiếng rên trầm thấp không tưởng, một trận tê dại lan tỏa khắp toàn thân.

"Hự... Đau quá..." Chỉ mới có đầu thịt chen vào, Nhậm Diệc đã hơi làm không nổi, chỉ có thể chống tay lên cơ bụng rắn chắc của Cung Ứng Huyền, muốn trì hoãn một chút.

Chỉ là, Cung Ứng Huyền nếm được ngon ngọt rồi nào có chịu dừng lại, nhìn Nhậm Diệc đã nuốt dương v*t của mình vào được một nửa, còn một đoạn rất lớn vẫn ở bên ngoài, hắn liền thúc eo lên theo bản năng.

"A --" Nhậm Diệc kêu đau, cự vật thế mà lại bị Cung Ứng Huyền nhét vào một nửa rồi, anh đánh Cung Ứng Huyền một cái, bực mình nói: "Đã bảo không được cử động mà!"

Đây là lần đầu tiên Cung Ứng Huyền bị Nhậm Diệc mắng, hắn giật mình, sau đó khóe mắt cụp xuống, thật sự chỉ một cử động nhỏ cũng không dám nữa.

Nhậm Diệc hít sâu vài cái, không phải là anh sợ đau, mà là sợ vết thương của Cung Ứng Huyền nứt ra. Vừa ngẩng đầu đã thấy biểu cảm đáng thương của Cung Ứng Huyền, anh lại không đành lòng, anh nhéo cằm của Cung Ứng Huyền, cười: "Nom cái bộ dạng này của em kìa, anh thật sự muốn chụp lại đấy, về sau đưa cho em xem, chỉ sợ em cũng bị chính mình dọa hết hồn luôn."

Cung Ứng Huyền đã nhịn đến mức cả người run lên, côn th*t khó chịu run rẩy, gân guốc hằn lên vằn vện, nhìn có vẻ càng dữ tợn hơn.

Nhậm Diệc bất chấp, hạ eo, ngồi xuống.

"A a --" côn th*t đã đâm vào cơ quan nào đó, dường như muốn xỏ xuyên qua người anh, độ sâu lúc tiến vào khiến anh không có cách nào tiếp nhận, khiến cả người anh phát run, tính khí đằng trước cũng rỉ ra chất lỏng.

Cung Ứng Huyền lại quên Nhậm Diệc đã cảnh cáo hắn không được cử động, nhưng bị nơi ẩm ướt, nóng bỏng, mềm mại kia gắt gao bao vây, khoái cảm dữ dội kích thích thần kinh khiến hắn lại thúc lên trên lần nữa.

Nhậm Diệc đỡ lấy bờ vai của hắn, cắn răng nói: "Đã bảo không được nhúc nhích rồi, không cho... shhh, em là lưu manh à!" Anh phát lên bên đùi không bị thương của Cung Ứng Huyền, "Không được di chuyển nữa!"

Cung Ứng Huyền đành phải cố nén xúc động, ngừng lại.

Nhậm Diệc lại hít sâu vài cái, miễn cưỡng thích ứng với dị vật đang hoành hành trong cơ thể, anh gỡ bỏ mấy cái gối dựa sau lưng Cung Ứng Huyền: "Nằm xuống đi."

Cung Ứng Huyền nằm xuống.

Nhậm Diệc chống lên cơ bụng rắn chắc của Cung Ứng Huyền, nâng mông lên, lại chậm rãi ngồi xuống.

"A.. Nhậm Diệc..." Cung Ứng Huyền bấu lấy đùi Nhậm Diệc, trên bắp đùi trắng nõn thon dài in hằn từng vết tay.

Trước kia hai người cũng không phải chưa từng thử qua tư thế này, nhưng dù sao cũng chỉ một hai lần thôi, bởi vì khá mệt, Nhậm Diệc tự biết thể lực không thể nào so được với Cung Ứng Huyền, anh rất vui lòng để Cung Ứng Huyền xuất lực, nhưng một hai lần khi đó cũng là hai người phối hợp trên dưới, đây là lần đầu tiên Nhậm Diệc hoàn toàn làm chủ, vậy mới biết, chỉ cần cắm vào càng sâu, khoái cảm sẽ càng kéo dài.

Nhậm Diệc được đà, tìm đúng góc độ, bắt đầu nhún, mỗi lần côn th*t kia thâm nhập đều mang cho anh ảo giác như bị xuyên qua. Tất cả các khu vực nhạy cảm đều không trốn khỏi ma sát với vật vừa cứng vừa nóng kia, anh cùng lúc vuốt ve tính khí của chính mình, kích thích cả mặt trước lẫn mặt sau lan khắp thân thể.

Cung Ứng Huyền cũng chìm đắm thật sâu, từng phút từng giây ở trong cơ thể Nhậm Diệc đều như bị dục hỏa cường liệt thiêu bỏng, hắn kêu tên Nhậm Diệc, sau đó nói "Em muốn di chuyển."

Nhậm Diệc đang bị cắm đến mức thất thần, đột nhiên nghe được câu này, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Em, em muốn làm gì?"

"Em muốn... Di chuyển." Âm thanh của Cung Ứng Huyền vậy mà lại trộn lẫn một tia ẩn nhẫn thống khổ.

"Không được, không cho, em mà di chuyển là anh lui ra ngay." Trong lòng Nhậm Diệc vừa mừng vừa lo.

Cung Ứng Huyền trầm mặc, chỉ là tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.

"Cơ mà em... Có thể bắn được không?" Nhậm Diệc giục.

Cung Ứng Huyền vẫn cứ im lặng, thi thoảng lại kêu tên Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc lại kiên trì vài phút, thật sự là chịu không nổi: "Ứng Huyền, em bắn đi, anh hết sức rồi."

"Ứng Huyền, ngoan, bắn ra đi mà."

"Ứng Huyền?" Nhậm Diệc ra sức nhún xuống hai cái, nhưng thứ kia hoàn toàn không có dấu hiệu buông súng đầu hàng.

"Không, không bắn đâu." Cung Ứng Huyền thấp giọng nói.

Nhậm Diệc lại nhịn không được, thân thể run lên, hậu huyệt thít chặt, bắn ra, bắn hết lên eo bụng và ngực của Cung Ứng Huyền.

Dịch lỏng màu trắng kia từng bãi trải rộng trên người Cung Ứng Huyền, quả thật là một hình ảnh vô cùng dâm uế.

Nhậm Diệc cũng xụi lơ trên người Cung Ứng Huyền, dẫu nhục huyệt vẫn còn đang bị cắm vào, anh đúng là không còn sức cử động nữa.

Cung Ứng Huyền ôm lấy eo Nhậm Diệc, dần dần thong thả đưa đẩy eo.

Nhậm Diệc nhíu mày.

Cung Ứng Huyền cho rằng cám dỗ này đã quá mức chịu đựng, liền bắt đầu đánh bạo thúc vài cái.

"Không được, miệng vết thương của em sẽ nứt!" Nhậm Diệc la lên.

Nhưng đôi tay của Cung Ứng Huyền đang ghì trên eo anh cứng rắn như sắt, chặt chẽ cố định người anh, bên tai truyền đến âm thanh khó nhịn của Cung Ứng Huyền: "Không... Sẽ không."

"Không cái gì mà không!"

Vòng eo của Cung Ứng Huyền có kỹ xảo như lượn sóng, hắn hoàn toàn dùng lực eo điều khiển hạ thân, để dương v*t của mình cắm rút trong cơ thể của Nhậm Diệc, tuy biên độ rất nhỏ, nhưng lực đạo và tốc độ lại không tầm thường chút nào. Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm ra cách để phát huy sức lực, càng lúc càng thành thạo.

Nhậm Diệc bị buộc phải dựa vào hắn, không thể động đậy, trên ngực dính dớp dịch thể của chính mình, biến thành chất bôi trơn tốt nhất, anh bị Cung Ứng Huyền khống chế, tựa như một con cá, trên dưới đều hoạt động. Anh nâng lên trên, Cung Ứng Huyền sẽ rút ra, khi anh nhấp xuống, Cung Ứng Huyền sẽ thúc lên, hai bên phối hợp như vậy, vừa không phí sức, lại vừa cắm vào càng sâu và chặt chẽ.

Nhậm Diệc bị cắm đến nhũn cả người, vẫn không quên mắng: "Em đúng là không cần thầy cũng hiểu, chiêu này ngay cả đến anh cũng không dùng nữa là!"

Đổi lại, Cung Ứng Huyền cũng ngoan ngoãn "nghe lời" không di chuyển, thế nhưng lại dùng tư thế như vậy làm Nhậm Diệc. Cả hai người nóng rẫy như lửa, khoái cảm xâm nhập, khiến người ta điên cuồng.

Trong khoảnh khắc Nhậm Diệc mê loạn trầm luân nhất, dường như anh nghe được Cung Ứng Huyền gọi tên mình, ghé vào tai anh nói "Em yêu anh".
Bình Luận (0)
Comment