Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 55

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: on pic

- ---------------------------------

Ăn trưa xong, Tôn Định Nghĩa muốn đánh bài, nhưng Nhậm Diệc không muốn nên anh về ký túc xá ngủ trưa. Nhưng anh cũng không thành thật đi ngủ mà lấy di động ra, lật qua lật lại mấy bức hình của Cung Ứng Huyền anh từng chụp lén, một mình xem rồi cười ngây ngô cả buổi.

Thực ra anh rất muốn chụp chung một bức hình với Cung Ứng Huyền, nhưng hai thằng đàn ông tự sướng thì hơi nữ tính quá, tìm cơ hội nào đó thì hơn...

Suy nghĩ một hồi liền có chút buồn ngủ, giữa lúc Nhậm Diệc đang mơ mơ màng màng, chuông báo động vang lên. Anh đột nhiên mở choàng mắt, xoay người xuống giường, chạy xuống dưới lầu.

"Đội trưởng, tòa nhà Chí Tân có người muốn nhảy lầu.

"Đi xem xem." Nhậm Diệc thầm nghĩ, không phải tòa nhà Chí Tân đối diện với phân cục Hồng Vũ đấy sao, chạy đến trước cửa cục cảnh sát nhảy lầu, phần lớn là có chuyện muốn tố cáo, thông thường cũng sẽ không thực sự muốn chết.

Dự đoán là thế thôi chứ Nhậm Diệc cũng không dám chậm trễ, lấy tốc độ nhanh nhất ra xe, chạy tới hiện trường.

Trên đường đi, Nhậm Diệc vừa định gọi điện cho Cung Ứng Huyền để hỏi thăm tình huống thì điện thoại của Khưu Ngôn đã đến trước: "A lô, đội trưởng Khưu."

"Đội trưởng Nhậm, là các anh xuất cảnh phải không?"

"Phải, có chuyện gì thế?"

Khưu Ngôn cười khổ nói: "Nhờ anh nhất định phải tới nhanh hơn chút, chuyện này có ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với chúng tôi, lãnh đạo nổi giận rồi."

"Đừng vội, chị nói tôi biết chuyện gì xảy ra trước đã."

"Nói trong điện thoại không rõ ràng, giờ tôi còn phải trả lời điện thoại của cấp trên, chúng ta gặp nhau ở hiện trường." Nói xong liền vội vàng cúp máy.

Nhậm Diệc hỏi Đinh Kình: "Người báo nguy nói thế nào?"

"Một ông lão muốn nhảy lầu, con trai của lão ở dưới lầu, một đống phóng viên đã tới rồi."

"Nguyên nhân là?"

"Không rõ."

Bọn họ nhanh chóng chạy tới hiện trường, dưới tòa nhà Chí Tân đã có rất đông người vây, xe săn tin truyền thông đã lấp kín một nửa con đường. Ngoài hàng rào bảo hộ trên sân thượng quả thật có một ông lão đang đứng, lớn tiếng kêu gào "Cảnh sát ức hiếp nhân dân" các loại, dưới lầu có một người đàn ông trung niên tâm tình kích động đang tiếp nhận phỏng vấn.

Nhậm Diệc nói: "Để xe truyền thông nhường đường."

Tôn Định Nghĩa xuống xe, phối hợp với xe truyền thông để nhường đường cho xe cứu hỏa.

Xuống xe, đầu tiên bọn họ bơm đầy đệm không khí, đặt dưới lầu, thế nhưng ông lão kia lại ở sân thượng của tầng năm, với độ cao cũng như tuổi tác của ông thế này, dù có rơi lên đệm khí, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.

Cung Ứng Huyền và Khưu Ngôn đi về phía Nhậm Diệc, Nhậm Diệc vừa thấy Cung Ứng Huyền liền vô thức lộ ra nụ cười: "Theo tôi lên lầu, chúng ra vừa đi vừa nói chuyện." Theo sao còn có đám Tôn Định Nghĩa.

Vẻ mặt Khưu Ngôn tức giận: "Phân cục của chúng tôi có một phòng dân cảnh, năm nay mới có một cô gái thi vào. Ông lão trên lầu là bác cả của cô ấy, còn người dưới lầu là anh họ của cô ấy."

"Này là muốn làm gì?" Tôn Định Nghĩa khó hiểu.

"Cha của cô gái này đã qua đời trong vì tai nạn xe cộ vào tháng trước, trong nhà chỉ có một người con là cô ấy, người cha để lại hai phần bất động sản và mấy chục vạn tiền mặt. Bây giờ bác cả cô ấy lấy lý do nhà bọn họ không có con trai, nói tất cả tài sản của cha cô ấy đều thuộc sở hữu của cháu đích tôn, chính là anh họ của cô ấy."

Tôn Định Nghĩa trợn trừng hai mắt: "Đầu óc bị úng nước hả?"

Thôi Nghĩa Thắng lắc đầu: "Cậu đừng nói, hiện nay còn có rất nhiều nơi tồn tại loại tư tưởng cổ hủ này."

"Bọn họ không hiểu luật thừa kế sao?"

"Chưa chắc là không hiểu thật." Nhậm Diệc khinh thường nói, "Chính là bắt nạt cô nhi quả phụ, muốn chiếm đoạt tài sản thôi."

Cung Ứng Huyền nói: "Nghe bảo bọn họ từng làm náo loạn ở quê rồi, người đồng nghiệp kia của tôi không muốn dây dưa với bọn họ nên đón mẹ mình lên Thiên Khải sống, sau đó bọn họ lại kéo đến phân cục gây ầm ĩ, sau khi bị chúng tôi đuổi ra ngoài lại chạy đến chỗ này muốn nhảy lầu.

"Này còn không bắt lại nhốt vài ngày?" Tôn Định Nghĩa kêu lên.

"Cũng vì bọn họ là chỗ thân thích, vẫn phải lưu lại tình cảm và thể diện cho nhau." Khưu Ngôn tức tối nói, "Giờ thì không còn tình với chả cảm nữa.:

Đang lúc nói chuyện, mấy người đã lên tới tầng thượng lộ thiên, có ba cảnh sát đang vây quanh ông lão, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch mà khuyên giải ông.

Ông lão vừa nhìn thấy Khưu Ngôn, chỉ vào chị nói: "Cô chính là cấp trên của Tiểu Cao phải không, bảo Tiểu Cao tới đây, nó không dám đến gặp bác nó chắc!"

Khưu Ngôn lạnh lùng nhìn ông: "Tiểu Cao đang làm việc, ngài Cao, mời ngài xuống đây, đừng làm chuyện vô nghĩa lại tổn hại đến an toàn của bản thân."

"Nó còn làm cái mẹ gì?" Ông lão kêu lên, "Nó là một đứa con gái không có lương tâm, không biết xấu hổ. Lúc cha nó đi học từng ăn của nhà tôi bao nhiêu bữa, nó đã hiếu thảo người bác là tôi đây chưa? Con gái con đứa như nó cũng đâu nối dõi tông đường được, nó còn đi làm làm cái gì, cần nhà cửa làm cái gì?"

"Căn cứ theo luật thừa kế quy định, người thừa kế hợp pháp đầu tiên từ tài sản của người đã mất là vợ hoặc chồng, con cái, cha mẹ, ba đối tượng này còn khỏe mạnh, nào đến lượt..."

"Gì mà pháp với chả luật!" Ông lão gào lên, "Luật mới có vài năm, nhưng truyền thống của lão tổ tông chúng tôi đã có từ mấy nghìn năm rồi. Phàm là Cao Hậu Đức có con trai, tôi cũng không cần lao tâm khổ trí thế này. Con gái dù sao cũng là con nhà người ta, tôi làm thế là vì ai, còn không phải là vì hương hỏa Cao gia sao? Con trai tôi là cháu đích tôn của chi trưởng, Cao Hậu Đức không có con trai, sau khi chết thì mọi thứ nên thuộc về con trai tôi chứ."

Tôn Định Nghĩa đảo mắt, nói nhỏ: "Ngã chết ông ta cho rồi."

Nhậm Diệc bảo Tôn Định Nghĩa đứng sang phía trái, Thôi Nghĩa Thắng đi sang phải. Nhậm Diệc chậm rãi đi tới, đồng thời dùng dây thừng buộc vào người mình và tay vịn.

Ông lão chỉ vào Nhậm Diệc nói: "Cậu đừng tới đây, tôi chỉ có một cái mạng già, chết thì chết."

"Bác à, trời đã lạnh lại còn hấng gió trên mái nhà, không khó chịu sao?" Nhậm Diệc dù bận vẫn ung dung mà nhìn ông, "Xuống đây đi."

"Cậu đừng tới đây!" Ông lão thét lên, "Bảo Tiểu Cao tới gặp tôi!"

"Tiểu Cao không muốn gặp bác." Nhậm Diệc tiến đến bên cạnh lan can, nhìn xuống dưới, "Cao thế này, ngã xuống coi như xong. Bác, bây giờ là xã hội pháp trị, bác có chết một vạn lần pháp luật cũng sẽ không chia di sản của em bác cho con trai bác đâu. À, trái lại, di sản của bác có thể dễ dàng để lại cho con trai bác đấy."

"Vậy tôi sẽ để mọi người, phóng viên, dân chúng đều biết là cảnh sát ép chết tôi." Ông lão gào thét như bị điên.

Nhậm Diệc thầm chửi vài câu thô tục, lão già này tuy đáng ghét nhưng nếu nhảy thật, đám Khưu Ngôn khó tránh khỏi trách nhiệm. Dù anh không hề tin lão già sẽ nhảy, nhưng cứ thế này thì ảnh hưởng xã hội sẽ không tốt, còn có thể ảnh hưởng đến tương lai của Tiểu Cao nữa.

Phỏng chừng cái lão già muốn chính là tính toán này, để Tiểu Cao thỏa hiệp một ít, dù sao cũng không thể về tay không.

Nhậm Diệc trở lại, nhỏ giọng trao đổi với Khưu Ngôn và Cung Ứng Huyền: "Mấy người có biện pháp khác hay hơn không?"

Cung Ứng Huyền nói: "Dám chắc ông ta không thực sự muốn nhảy, chúng ta cũng không muốn để Tiểu Cao qua đây, thỏa mãn yêu cầu của ông ta, ông ta sẽ được nước lấn tới."

Nhậm Diệc nói: "Kéo, biện pháp này không tốt lắm, mái nhà vừa lạnh gió vừa to, thân thể mấy người già đều như nhau, qua một lúc lâu, thể lực ông ta không chống đỡ nổi có thể sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn."

"Vậy ý của anh là..." Khưu Ngôn cau mày nhìn Nhậm Diệc.

"Các chiến sĩ của tôi đều chuẩn bị tốt rồi, chúng tôi rất có kinh nghiệp ứng phó với tình huống nhảy lầu. Tôi sẽ bảo Tiểu Cao gọi điện, thảo luận điều kiện với ông ta để thu hút lực chú ý, chúng tôi tìm cơ hội cứu người."

"Tôi phải bảo Tiểu Cao nói như thế nào?"

"Không cho dù chỉ một tẹo, kích động ông ta."

Cung Ứng Huyền nói: "Anh cẩn thận chút."

"Yên tâm đi."

Khưu Ngôn lấy di động ra: "Ngài Cao, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Cao, hai người có thể nói chuyện."

Ông lão kêu gào: "Cô để nó tới đây, nó trốn trong cục cảnh sát làm cái gì, nó dám bất hiếu như thế lại không dám đến gặp tôi?"

Cuộc gọi được kết nối, Khưu Ngôn cùng bên kia nói mấy câu, sau đó bật nút loa ngoài.

Ông lão kêu lên: "Cao Hiểu Nguyệt, mày cút ra đây cho tao!"

"Rốt cuộc bác muốn thế nào?" Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nữ trong, sáng, "Các người làm loạn thế này là phạm pháp."

"Tao là người già, chính là luật pháp của Cao gia! Mày là nghiệp chướng không biết xấu hổ, lúc cha mày đi học đã ăn uống của nhà tao bao nhiêu, lúc tao cưới trong nhà chỉ mua được một cái máy khâu, đến lượt bố mẹ mày lại có TV, nếu không phải vì tao xem nó là em nên mới nhường, nó dựa vào cái mẹ gì chứ? Cha mẹ mày đều là đồ ăn hại, sinh ra mày, một đứa con gái vô dụng lại còn bất hiếu."

Cao Hiểu Nguyệt run giọng nói: "Cha tôi ăn của bác bao nhiêu, chưa trả lại cho bác sao? Những năm nay cho bác mượn bao nhiêu tiền, đã bắt bác trả lại chưa? Bác cả, cha tôi mới mất, bác cứ thế mà bắt nạt mẹ con tôi, người trong thôn sẽ thấy Cao gia chúng ta như thế nào?"

"Người trong thôn đều mắng mày con gái vô dụng, bất hiếu, đại nghịch bất đạo!" Ông lão gào lên, "Con trai tao là cháu trai duy nhất của Cao gia, là người nối dõi tông đường cho Cao gia, còn mày sớm muộn gì cũng phải gả vào nhà người khác, tài sản của Cao gia chúng tao liên quan gì đến mẹ con mày chứ."

Cao Hiểu Nguyệt tức đến phát khóc nghẹn ngào: "Bây giờ là xã hội pháp trị, pháp luật sẽ không dung túng cho phép tắc của bác, mẹ con tôi mới là người thừa kế của cha, tài sản nhà chúng tôi mới không có quan hệ với bác."

Nhậm Diệc cho Tôn Định Nghĩa một ám hiệu, hai người lặng lẽ không tiếng động leo qua hàng rào, từ từ tiếp cận ông lão.

Ông lão chửi to: "Thối lắm con mẹ mày, mày là người Cao gia, mày phải tuân thủ quy củ của Cao gia, tao thấy mẹ con mày đáng thương, cũng không nói không để lại cái gì cho mày, cái nhà cũ kia mày cứ lấy, nhà mới mày phải sang tên cho anh mày!"

"Không thể, bác cả, anh đừng nổi điên, đừng làm mất thể diện nữa!"

"Mày mới mất mặt, mẹ mày sinh ra một đứa con gái như mày cho Cao gia đã là mất hết thể diện rồi!" Ông lão oang oang mắng chửi, đáy mắt đột nhiên liếc thấy có bóng người tới gần, quay đầu nhìn lại mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Nhậm Diệc đã tới bên cạnh mình, ông gào lên: "Cậu đừng qua đây, tôi nhảy đây!"

Nhậm Diệc làm một động tác trấn an: "Bác à, có muốn tố cáo gì thì cũng phải còn sống mới nói được, đừng náo loạn, trên này rất nguy hiểm, ngã xuống là mất mạng đấy."

"Cậu đừng tới đây, tôi biết mấy người muốn làm gì, mấy người muốn bắt tôi. Dù sao mấy người cũng là cảnh sát, mấy người muốn bắt ai chả được."

"Thứ nhất, tôi không phải cảnh sát, tôi là lính cứu hỏa. Thứ hai, cảnh sát không phải muốn bắt ai là được bắt. Có điều bác và con trai bác thì..." Nhậm Diệc "chẹp chẹp" hai cái.

Ông lão nhìn anh chằm chằm: "Chúng tôi làm sao?"

"Tìm cớ gây sự, gây trở ngại cảnh vụ, vũ nhục nhân viên công chức của quốc gia. Bác à, tôi khuyên bác đừng ầm ĩ nữa, không thì phải vào tù thật đấy."

"Vào tù thì vào tù, còn có thể làm gì tôi, chết tôi cũng không sợ!" Một tay của ông lão buông lỏng khỏi lan can, ra vẻ muốn nhảy, "Trừ khi Cao Hiểu Nguyệt đồng ý sang phòng cho con trai tôi, bằng không tôi sẽ làm loạn, làm nó mất việc, làm nó không còn mặt mũi gặp người khác nữa!"

Tôn Định Nghĩa nói: "Vậy ông cứ nhảy xuống chết đi, Nhậm đội, chúng ta đừng cứu."

Ông lão hùng hùng hổ hổ, đồng thời liên tục nhìn xuống dưới, hai chân hơi run lên.

Nhậm Diệc nói: "Bác à, trời lạnh thế này, chúng tôi ra quân một chuyến cũng không dễ dàng, bác xem, rốt cuộc là bác nhảy hay là không nhảy thế? Thật ra bác có nhảy hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi có lòng tốt khuyên bác, đừng làm nữa, vô dụng thôi."

Mắt thấy hai người đang áp sát, ông lão thét lên: "Cao Hiểu Nguyệt! Mày sang tên một căn nhà cho anh mày, mày có đồng ý không? Mày đồng ý tao sẽ không tính toán nữa, mày không đồng ý, tao cho mẹ con mày không được yên!"

Cao Hiểu Nguyệt hô nên: "Bác nằm mơ!"

Ông lão tức giận đến toàn thân phát run, lúc này vừa vặn có một cơn gió lạnh thổi qua, đất cát lẫn trong gió bay vào mắt ông, ông quay đầu muốn tránh đi, kết quả do đứng quá lâu, toàn thân mất sức, trên tay không có chỗ bám, cả người cứ thế rơi xuống.

"A-- --" Ông lão hoảng sợ thét lên chói tai.

Nhậm Diệc phi người tới, ôm lấy ông lão, hai người đồng thời rơi xuống, sau đó được dây thừng an toàn treo giữa không trung.

"Nhậm Diệc!" Nhìn Nhậm Diệc thả người nhảy xuống, dù có dây thừng an toàn nhưng Cung Ứng Huyền vẫn cảm thấy máu huyết dâng trào, cả người rét run. Hắn vội vàng chạy đến trước lan can, lo lắng nhìn xuống dưới.

Nhậm Diệc ngẩng đầu lên, cười khì khì, thậm chí còn pha trò làm động tác hôn gió về phía hắn.

Cung Ứng Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Ông lão bị dọa ngất, toàn thân xụi lơ như bị rút gân nằm trong lòng Nhậm Diệc.

Mấy người hợp lực kéo bọn họ lên, Nhậm Diệc chợt cảm thấy trên đùi nong nóng, vừa cúi đầu nhìn, lão già kia vậy mà lại tè ra quần.

"Đệt mợ!" Nhậm Diệc nhảy dựng lên.

Mọi người đều bật cười ha hả.

Nhậm Diệc nhớn nhác cởi đồng phục cứu hộ trên người xuống, may mà giờ đang là mùa đông, trong đồng phục cứu hộ còn mặc quần áo, nếu bên trong trần trùng trục như mùa hè, vậy anh không có cách nào cởi ra rồi. Anh đá bộ đồng phục cứu hộ cho Thôi Nghĩa Thắng: "Giao cho cậu."

Thôi Nghĩa Thắng không tình nguyện "Ờ" một cái.

Khưu Ngôn khinh bỉ nhìn ông lão: "Ngất rồi?"

Nhậm Diệc cười hì hì nhìn Cung Ứng Huyền: "Ban nãy tôi vươn người nhảy xuống, có phải rất đẹp trai, có hiệu quả đqặc biệt giống phim điện ảnh hay không?"

Mày kiếm của Cung Ứng Huyền nhíu chặt, biểu tình nghiêm túc: "Cho tôi xem thương thế của anh."

"Yên tâm đi, không đụng trúng đâu."

Cung Ứng Huyền quát nhẹ: "Đừng động đậy." Hắn lật cổ áo của Nhậm Diệc ra, kiểm tra vết phỏng của anh, thấy tầng da kia vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.

Nhậm Diệc không khỏi cảm thấy ấm lòng, nét mặt khó nén nụ cười tràn đầy ngọt ngào, anh ngẩng đầu lên, phát hiện Khưu Ngôn đang nhìn mình bèn vội vàng thu lại biểu cảm: "Đội, đội trưởng Khưu, tâm trạng đồng nghiệp thế nào rồi?"

Khưu Ngôn nói: "Ừ, không sao rồi, kiểu già đầu vô lại này chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp để dàn xếp, không thể để người khác ức hiếp lên đầu cảnh sát được."

"Vậy thì tốt."

Khưu Ngôn nói: "Ứng Huyền, bên cậu còn đang thẩm tra phạm nhân, cậu về trước đi, chỗ này có tôi giải quyết hậu quả rồi."

"Được." Cung Ứng Huyền nói khẽ với Nhậm Diệc, "Anh làm xong thì đến phân cục."

Nhậm Diệc làm một động tác OK bằng tay về phía hắn.

Mấy cảnh sát và lính cứu hỏa khiêng ông lão xuống lầu. Chờ cho lúc sân thượng chỉ còn lại Nhậm Diệc và Khưu Ngôn, Khưu Ngôn mới than nhẹ một tiếng: "Cảm ơn anh, đội trưởng Nhậm. Loại chuyện dở hơi này thật đúng là làm người ta dở khóc dở cười mà."

"Cô cũng không dễ gì." Nhậm Diệc cười nói, "Chuyện trong nhà là khó giải quyết nhất, nhất là gặp phải người không nói lý, cô đã nghĩ xong phải làm thế nào chưa?"

"Cứ hù dọa trước đã, tốt nhất là tạm giam mấy ngày cho bọn họ biết Tiểu Cao không dễ thỏa hiệp, sau đó cho một chút lợi ích nhỏ, 1,2 vạn thôi, chắc là có thể tống cổ đi được rồi."

Nhậm Diệc gật đầu: "Đối phó với loại người này biết đâu lại có tác dụng."

Khưu Ngôn mệt mỏi xoa chân mày, móc thuốc lá từ trong túi ra, giơ về phía Nhậm Diệc tỏ ý.

Nhậm Diệc xua tay: "Cảm ơn, mời dùng."

Khưu Ngôn rút bật lửa đốt một điếu, nhưng đốm lửa lại bị gió to thổi tản mác.

Thấy thế, Nhậm Diệc dời sang bên cạnh một chút: "Tôi chắn cho cô."

Khưu Ngôn mỉm cười với Nhậm Diệc, nụ cười tươi tắn tràn ngập quyến rũ. Chị tiến lên mấy bước, gần như dán sát vào lồng ngực Nhậm Diệc, ấn bật lửa châm thuốc cho mình.

Nhậm Diệc nhận ra bầu không khí có mùi bất thường.

Khưu Ngôn rít một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhả khói lên mặt Nhậm Diệc, hờ hững cười nói: "Đội trưởng Nhậm giúp chúng tôi nhiều thế này, có đôi lúc, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào."

Nhậm Diệc không dấu vết lùi về sau một chút: "Khách sáo rồi, đều là chuyện phải làm thôi."

Khưu Ngôn nhìn Nhậm Diệc bằng ánh mắt uyển chuyển: "Anh cũng nên cho tôi một cơ hội để cảm ơn anh chứ."

Nhậm Diệc cười nói: "Đội trưởng Khưu, cô khách sáo thật đó, tuy rằng tính chất công việc của chúng ta khác nhau, nhưng bản chất đều là phục vụ vì nhân dân."

Khưu Ngôn cười khúc khích: "Do tôi ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao, hay do anh đang giả ngu thế?"

Nhậm Diệc hơi lúng túng nở nụ cười: "Đội trưởng Khưu..."

Khưu Ngôn ngửa đầu nhìn Nhậm Diệc, khuôn mặt quyến rũ động lòng người, đôi môi anh đào chúm chím, xinh đẹp không tả xiết: "Anh có muốn hẹn hò với tôi không?"

Nhậm Diệc nhìn Khưu Ngôn, dịu dàng nói: "Đội trưởng Khưu, nói thật, được yêu thương tôi thực sự vừa mừng vừa lo đấy, thế nhưng tôi..."

"Anh có bạn gái?" Khưu Ngôn cười nói: "Không có chứ gì, các nữ cảnh sát ở phân cục chúng tôi đã nghe ngóng rõ ràng hết rồi."

"Không có, nhưng tôi có người trong lòng rồi."

"Phải không, là cô gái như thế nào thế?" Khưu Ngôn tao nhã vén tóc, "Đẹp hơn tôi không?"

"Đội trưởng Khưu, cô là cô gái xinh đẹp nhất, ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Thế nhưng loại chuyện này không thể so sánh được, đúng chứ?"

"Là vậy sao, dù tôi tốt hơn nữa cũng có cái không sánh bằng, ví dụ như..." Khưu Ngôn nhìn thẳng vào mắt Nhậm Diệc, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chị đá một bên lông mày, "Giới tính?"

Nhậm Diệc kinh sợ, tay chân luống cuống ngay tức khắc.

Cô ấy nhìn ra rồi, người phụ nữ này không hổ là đội trưởng trung đội hình cảnh, ánh mắt quá lợi hại.

Khưu Ngôn khôi phục dáng vẻ thường ngày, chị lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Quả nhiên như tôi nghĩ."

"Tôi..."

Khưu Ngôn giơ tay cản anh: "Anh thích Ứng Huyền, anh trả lời tôi phải hoặc không phải là được."

Nhậm Diệc rũ mắt xuống, trả lời không chút do dự: "Phải."

- ---------------------------------
Bình Luận (0)
Comment